Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 77

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 77
  • 10
Prev
Next

Chương 77: 22 năm, biệt lai vô dạng.

Lục Thủy Thành cuối cùng đã phá vây tuy không thuận lợi như tưởng tượng.

Hai thành trước bọn họ không phí khí lực quá nhiều, phục sát Tông chủ xong sau đó là Ngũ đại Ngự giả, thành không còn ai điều hành bị tê liệt, mặc cho họ tự do qua lại. Lục Thủy Thành không giống, Tông chủ bị giết rồi, đệ tử Thủy Tông vẫn trật tự không loạn. Người Ba Nguyệt Lâu trước sau đến bờ tường thành, trước khi ra thành, phát hiện một bức tường nước cao hơn mười trượng trên tường thành. Bức tường nước uốn theo độ cong của tường thành, như tấm mành chậm rãi phô mở, cảnh tượng hoành tráng mà rung động, mơ hồ khiến người tưởng lầm mình đang ở đáy biển.

Nước nhiều như thế nếu đổ ập xuống đủ để bao phủ cả tòa thành trì! Mọi người nhìn nhau, Võng Lượng ôm Si Mị bị thương, trong lòng bất ổn, “Sao lại thế này, ta rõ ràng đã giết Cổ Liên Tử…”

Nhai Nhi ngửa đầu nhìn, lẩm bẩm nói: “Nếu cô ta thật sự chết rồi, chứng tỏ trong thành này còn cao thủ đứng đầu khác.” Nàng cúi xuống, quay lại đánh giá, “Chia ra năm hướng, còn ai chưa về đây?”

A Bàng nói: “Tất Nguyệt Ô và Nguy Nguyệt Yến, các cô nhận lệnh ám sát Ngự giả số một của Cổ Liên Tử…”

Vừa mới dứt lời, trên đường xuất hiện một thân ảnh lảo đảo. Chỗ cao của tường thành có ánh đèn hắt vào, lắng đọng lại đáy nước bước chân do hỗn loạn thất thểu quay về, Nguy Nguyệt Yến cầm kiếm vừa lui vừa nhìn lại, cao giọng nói: “Lâu chủ, thuộc hạ ám sát thất bại, Tất Nguyệt Ô đã chết trận. Thuộc hạ thoát vòng vây, trở về báo tin.”

Người mang theo giọng điệu nghẹn ngào có mùi tử vong khiến lòng người lạnh lẽo.

Nhìn về cuối đường hành lang, ẩn ẩn hiện hiện ánh đuốc và tiếng người truyền đến, người còn chưa tới, ánh lửa tới trước. Nhai Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh bốn phía, người Ba Nguyệt lâu đều ở đây, xem ra Thiên Ngoại Thiên muốn đem họ chôn sống ở Lục Thủy Thành. Nàng đã định ra khỏi thành trước, nhưng quan sát xong, cuối cùng vẫn đổi ý. Thành này phòng thủ nghiêm mật hơn Mộc Tượng Thành gấp trăm lần, nàng chỉ có thể đợi giải quyết Tông chủ và Ngự giả xong sẽ cùng môn chúng phá vây. Nhưng không ngờ, Cổ Liên Tử dễ đối phó, thủ hạ cô ta lại là ngọa hổ tàng long. Xem ra Tông chủ chỉ là cái tên, chân chính lợi hại là Ngự giả số một. Bọn họ đã đặt lực chú ý lên Cổ Liên Tử, vô tình xem nhẹ người quan trọng nhất này.

Trên tường thành màn nước lại dâng cao nhiều trượng, ánh trăng xuyên qua hẹp thành một tia mỏng. Võng Lượng mang tin về, chỗ suối nước nóng của Cổ Liên Tử phát hiện Long vương kình, có vẻ ảo cảnh bọn họ gặp ở Kim Lũ Thành là bút tích vị Ngự giả này.

Được lắm, đã chia tay lão một lúc rồi. Nhai Nhi rút ra song kiếm, thoáng nhìn mọi người phía sau, “Nhớ kỹ, chúng ta thân ở Thiên Ngoại Thiên, không có cha mẹ anh em, người quen bạn tốt của mọi người, chỉ có chiến đấu, chỉ có kẻ địch. Đừng tin vào thứ mọi người trông thấy, nếu bị lão ta dắt đi, chỉ còn đường chết.”

Mọi người vâng dạ, vũ khí đều nắm ở trong tay. Cơ hội toàn Lâu cùng ngăn địch như vậy không nhiều, ngoại trừ lúc sẵn sàng đón địch khi Ngũ đại môn phái vây diệt Vương Xá, đao thương sát cánh đây là lần đầu tiên. Người đừng mang theo đầu ở lưng quần, tránh lúc gặp gỡ biến cố mà thất thế, dần tỉnh táo lại. Không một ai e sợ, trái lại còn vui mừng đón ngày tận thế.

Ánh lửa gần lại, lạ thay không thấy bóng người, trên gạch xanh chỉ lưu lại dấu chân ướt sũng, như quyết chiến với đối thủ không phải người, mà là một đám thuỷ quỷ lai lịch không rõ.

Cả đám nín thở ngưng thần, mơ hồ nghe thấy tiếng vang phá không, vạn tên cùng nhau rít phóng hướng này. A Bàng hét lớn một tiếng “Cẩn thận”, đúng là ba hàng cung tên bày trận trước mặt.

Dùng thủ pháp này muốn một lưới bắt hết người của nàng sao? Nhai Nhi ra song kiếm, bóng kiếm múa trên không chấn ra kiếm khí thật mạnh, từ trên trời thẳng xuống, một mặt kiếm khí biến thành bức tường cản trở mưa tên đột nhiên tới, hai bên va chạm, leng keng không dứt bên tai, tên như đâm đầu vào lửa thiêu thân gãy đầu, rớt rơi đầy đất.

Hai bên cửa thành chống một chậu đồng to lớn, trong chậu lửa than thiêu đốt. Nàng vung xích Lãnh kim luyện một kích thật mạnh, lửa đỏ tươi vung vỡ thành vô số tia lửa, bắn xuyên hướng đối diện. Thoáng như giấy dai bị phỏng, yêu ma quỷ quái núp sau tấm giấy cuối cùng hiện nguyên hình. Lúc bọn chúng luống cuống tay chân nhảy múa loạn xạ là lúc môn chúng Ba Nguyệt lâu kêu giết, vung kiếm đánh địch.

Nàng nuôi dưỡng một đám thủ hạ rất giỏi, ai nấy đều là tay đánh đấm cừ khôi. Nhai Nhi nhìn tình hình chiến đấu, lại chuyển tầm mắt đến người mặc áo đen, thong thả bước đến. Người nọ khuôn mặt dài tà khí dữ tợn, khóe miệng nhếch độ cong cười mà như không, khoanh tay nói: “Sớm nghe đại danh Nhạc Lâu chủ, hôm nay được thấy, khiến tại hạ thay đổi cách nhìn.”

Nhai Nhi nhận ra, nàng từng gặp lão ta ở Tuyết vực. Ngày đó đến hang lấy hoạ đồ có cả lão.

Trên tay lão, nhất định dính máu Bạch Nhĩ Đóa đây! Thù mới hận cũ cùng đến, nàng không nói hai lời liền tấn công, nhưng trước khi tiếp xúc tới lão một khắc, lại nhìn thấy một đôi mắt thê lương. Chưa từng quen biết, lại như sớm khắc sâu vào linh hồn nàng, chủ nhân cặp mắt kia đau thương gọi: “Con của ta, con ta…”

Là ảo cảnh, nàng biết. Không cần suy nghĩ, nàng nhắm mắt lại, nắm chặt chuôi kiếm đâm tới ảo ảnh.

Mũi kiếm mới đầu bị lực cản, nhưng rất nhanh liền thông suốt. Nàng mở mắt ra, thấy một người đàn ông thương tích đầy người, một tay nắm thân kiếm Chàng Vũ, nhìn nàng, ánh mắt kiên định, ngấn lệ.

Nhai Nhi giật mình, hoảng sợ nhìn ông ấy. Ông ấy có nét mặt hiền hoà tuấn lãng, tuy mặt dính đầy máu nhưng không tổn hao vẻ chính khí thoát tục của ông. Nhai Nhi như luôn nhớ khuôn mặt này, nàng từng vô số lần xuyên qua mình mà nhìn thấy nó. Còn có Nhạc Nam Tinh ở Thương Ngô thành… người và tổ phụ rất giống, người là Nhạc Nhận Dư.

“Hai mươi hai năm, con có khoẻ không.” Người nhẹ nhàng cười, giọng có điều phiền muộn, “Ngày đó là ta mang con đến trên đời này…” Vừa nói vừa quay nhìn sang người bên cạnh.

Người phụ nữ dựa vào ông ở thắt lưng trống rỗng, nhưng ánh mắt sáng ngời. Bà yêu thương đánh giá nàng khắp, “Con của mẹ, trưởng thành thành người lớn rồi.”

Nhai Nhi bỗng xót xa khôn kể, nàng biết rõ mọi thứ đều là giả, mà ngực như có cái động, rót đầy biển lệ mặn chát. Nàng không thể xuống tay, đó là người trong đau xót ngàn vạn lần cũng phải đem nàng đến cuộc đời này, dù chưa từng gặp họ nhưng nàng biết đó là cha mẹ mình, bất kể thế nào cũng không thể chĩa kiếm vào họ.

Nhạc thị phu phụ nhìn nhau cười, “Mấy năm nay chỉ có một mình con trên đời, chúng ta cũng không có cách nào. Thế đạo hiểm ác, làm khó con rồi.”

Giọng Liễu Giáng Niên dịu dàng như mùa xuân tuyết trên cành tan rơi xuống khe nước suối trong. Bà vươn tay về phía nàng, “Con à, đến bên mẹ nào, đến…”

Nhai Nhi mờ mịt đi hai bước, do dự không biết có nên vươn tay qua, bỗng một tiếng nói như tia sấm dừng bên tai nàng, “Yêu nghiệt!”

Sau đó không còn thấy gì nữa, không có cha mẹ, chỉ có môn chúng đang đánh nhau. Nàng như mới tỉnh mộng, vừa thẹn vừa mắc cỡ, mới thông báo cho thủ hạ, chớp mắt bản thân mình sém chút trúng quỷ kế.

Chật vật nhìn về phía Tung Ngôn, dưới ánh trăng vẻ mặt Tung Ngôn đầy giận dữ, Long vương kình vô cùng hiền lành, cậu phẫn nộ đến tận cùng thế này vì bị đùa quá trớn. Ai cũng có chỗ bị uy hiếp, ảo cảnh tìm đúng chỗ miệng vết thương mà xát muối, trình độ ti tiện thế này đủ xuống mười tám tầng địa ngục.

Ngự giả kia bị phá thuật đã tổn thương gân cốt, thối lui hai bước, cười nói: “Sao hả, Cổ Liên Tử ôm ấp không đủ ấm áp à? Ta cho ngươi tròn mộng đẹp, ngươi không cảm kích còn tặng ta quả đấm à?”

Tung Ngôn nhớ lại mặt đỏ bừng, vốn tưởng thật sự tìm được mẫu thân, an yên ở bên bà, đến khi một kiếm Võng Lượng chặt phá tổ yên vui của cậu, cậu mới giật mình tỉnh lại. Vừa mới vào tới Thiên Ngoại Thiên cậu đã phạm sai lầm như vậy, thật sự cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với Nhai Nhi. Nhóm bọn họ trừ hồ ly ra đều là phàm thai, chỉ mỗi cậu có chút đạo hạnh. Ai ngờ cậu không chịu nổi bị bắt tới tận bây giờ, giờ người dù đứng đây, cũng không đủ dũng khí liếc nhìn nàng một cái.

Càng xấu hổ thì càng oán hận cái gã thi triển ảo cảnh trước mặt. Cậu nhìn phía màn nước chọc trời trên tường thành, “Nói vậy đây cũng là tuyệt tác của các hạ à!”

Ngự giả ném môi hừ một tiếng, “Lòng mang chấp niệm như có lệ quỷ, chấp niệm càng sâu nhập cục càng sâu. Ảo cảnh tuỳ người mà biến đổi, ai cũng có thể gặp, tự nhiên là thật.” Rồi quay về phía Nhai Nhi chắp tay, “Nhạc lâu chủ đã đến Thiên Ngoại Thiên, sao không diện kiến Đại minh chủ một lần? Bây giờ Đồ thư trên tay Minh chủ, Lâu chủ nắm giữ Thần bích, chỉ cần hai vị chung sức hợp tác, hỗ trợ lợi ích lẫn nhau, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao? Chỉ cần Lâu chủ có ý, tại hạ nguyện vì Lâu chủ dẫn đường, lập tức có thể thẳng tiến Đài Chúng Đế.”

Nhai Nhi cười lạnh, “Cuốn bản đồ vốn là của ta, trộm đồ của ta rồi đến đưa điều kiện, Đài Chúng Đế tất cả như ngươi ngu dốt vậy à?”

Ngự giả như đạp phải đinh thẹn quá thành giận, đang muốn phát tác, bỗng phát hiện bức tường nước kia không biết từ khi nào dẹp xuống như bị thu mành. Tung Ngôn một ngón tay chậm rãi quấy, bức tường nước xoay tròn ở không trung thành một cái xoáy nước, dần dần thu nạp, dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến thành một cái chén, một hạt đậu, cho đến biến mất không còn. Cậu trào phúng bật cười, “Thi vọc nước với ta à, ngươi còn kém một chút.”

Cậu vừa nói xong, Nhai Nhi phi thân lên, do tốc độ quá nhanh, còn để lại tàn ảnh tại chỗ. Kiếm khí xé không, nhằm Ngự giả đánh tới, mới đầu còn tiếp được nàng mấy chiêu, nhưng quyền cước công phu tuyệt không lợi hại như khả năng tạo ảo cảnh. Cuối cùng một phát, nàng lật tay thu kiếm, đâm vào ngực áo lão. Người sắp chết luôn không cam lòng, lão bước về phía trước mấ bước mới ngã xuống.

Những đệ tử Thủy Tông khác không thể so kỹ xảo giết người với sát thủ Ba Nguyệt khi khoảng cách quá lớn. Hơn nữa Ngự giả vừa chết, chúng đều hoảng sợ, người Ba Nguyệt lâu như gió thu cuốn hết lá vàng nhanh chóng dọn dẹp sạch chướng ngại, an toàn rút khỏi Lục Thủy Thành.

Nhai Nhi nhìn về hai mươi dặm ngoài Thốn Hỏa Thành, nơi đó sẽ thế nào, nàng không biết. Lại tập kết người Ba Nguyệt lâu rời đi phá tòa thành kia ư? Phá liên tiếp ba thành xong, chiến thuật này cơ bản mất đi hiệu lực.

Nàng nâng tay hiệu mọi người tạm thời dừng lại, “Ba thành vừa rồi không thể cứ vậy mà bỏ không, phải có người trấn giữ, phòng thế lực Lệ Vô Cữu tro tàn lại cháy.” Nàng nhìn Võng Lượng một cái, “Hoa Kiều Mộc bị thương, trước dưỡng thương quan trọng hơn. Huynh dẫn Thập Nhị Sát ở lại Lục Thủy Thành, Khổng môn chủ và Bát Túc lui về Mộc Tượng Thành, số còn lại theo Tô môn chủ phòng thủ Kim Lũ Thành, như vậy ta không còn lo.”

Tô Họa lo lắng, “Chẳng lẽ ngươi muốn một mình độc xông Thốn Hỏa Thành à? Kế tiếp còn hai thành, đơn đả độc đấu là không thể.”

Nàng lắc đầu, “Ta muốn cứu Tiên quân trước, chuyện khác tạm thời không vội. Chư vị nghe kỹ rồi, ta không phải để các người tử thủ ba thành, nếu như ta thuận lợi tiến Chúc Âm Các lấy xong Long Hàm châu, sẽ thả tên lệnh báo tin cho mọi người. Lệ Vô Cữu nhất định muốn thu lại đất đã mất, mọi người không cần đấu đá với y, bảo toàn tánh mạng là quan trọng nhất. Vài toà thành trì không có gì lớn, chỉ cần còn mạng, ngàn vàng mất rồi sẽ được. Chờ ta dẫn người nọ về, đến lúc đó lại thống khoái ngoan chiến, lấy lại thế cờ.”

Bố trí không nghi ngờ là an bài tức thời tốt nhất, toà thành trong ngoài hai mươi dặm kia, chỉ sợ sớm phong tỏa lối vào thành, họ một đám mù mịt đánh đến, muốn trà trộn vào rất ít khả năng.

Nhai Nhi buộc chặt hai thanh kiếm, quay lại nói với Tung Ngôn: “Cậu cũng…”

Còn chưa dứt lời đã bị Tung Ngôn cắt đứt “Ta đi cùng cô, tuyệt sẽ không liên lụy cô.”

Nhai Nhi vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thần sắc cậu kiên định, cũng không thể không xuôi. Chia tay môn chúng, cùng cậu ấy lên đường đi Thốn Hỏa Thành.

Dọc đường cậu luôn muốn nói lại thôi, Nhai Nhi hỏi, cậu rất thẹn thùng cúi đầu nói: “Cô không thấy là ta trăm không một dùng sao?”

Đang còn vì chuyện bị lâm vào mê cục mà xấu hổ không thôi đây, Nhai Nhi bật cười, “Cậu tìm mẫu thân mấy mươi năm, đi khắp tứ hải bát hoang, nếu quả có người muốn lấy làm uy hiếp cậu, không nghi ngờ nữa chính là việc này. Chẳng lẽ cậu hổ thẹn vì nhớ thương mẹ mình à? Con cái vướng bận phụ mẫu là thiên tính, ảo cảnh kia rất chân thật, vừa rồi tôi cũng thiếu chút dính phải rồi.”

Tung Ngôn tiếp tục thở dài, “Ta không giống cô, tốt xấu ta lớn hơn cô mấy chục tuổi.”

Nhai Nhi liếc xéo cậu, “Cậu ở trong nước sống mấy chục năm, tuổi cứ vậy mà qua, không có kinh nghiệm không rõ nhân tình, có ích lợi gì!”

Cậu không cách nào phản bác, chỉ gật đầu, “Cô nói đúng.” Dừng một chút hỏi, “Ngày ta bị Ngự giả ám toán, cô ra Kim Lũ Thành thế nào?”

Nhai Nhi nói: “Sau khi ra khỏi thành tôi cũng gặp gỡ ảo cảnh, nhìn thấy Bát Hàn cực địa, cũng nhìn thấy chàng. Chàng chịu băng hình khổ ở cực địa, ta muốn dẫn chàng rời khỏi, mà chàng lại bị khoá trói tiên xích lại, chỉ có Mưu Ni thần bích có thể giúp chàng thoát được.”

“Sau đó thì sao? Vừa nói đến Thần bích cô liền bỏ chạy sao? Mặc kệ ngài ấy à?” Tung Ngôn thiếu chút nữa cười ra, “Cô đúng là thần giữ của, ngoại trừ tiền mọi thứ đều có thể thương lượng. Một khi nói đến tiền, người cũng trở mặt. Việc này mà nói cho ngài ấy biết, không biết trong lòng cảm thấy thế nào, nói không chừng sẽ khó chịu, cảm thấy cô thực ra không thương ngài ấy đến vậy.”

Nhai Nhi sửng sốt, gây gổ, “Cậu mới là thần giữ của! Tôi chẳng qua làm việc ổn trọng, cậu dám nói móc máy tôi à? Ai bảo cái thứ giả mạo kia gọi tôi là Nhai Nhi, rõ ràng chàng luôn gọi tôi là Diệp Lý.”

Nụ cười của Tung Ngôn từ từ biến mất nơi khóe môi, thở dài: “Đối với người trong lòng, đúng là đều thích dùng cách xưng hô riêng.” Nhai Nhi đang gào thét nhìn mặt cậu, cậu lập tức nhướng mày, “Nhìn ta làm gì? Ta gọi cô là Nguyệt Nhi, chỉ là vì ta không biết chữ. Lúc trước cô giới thiệu mình, rõ ràng nói là trăng non, sau không thể đâm lao phải theo lao, giờ còn trách ta?”

Nàng sờ sờ cái trán nói không thể, đôi khi không biết chữ rút lui cũng tốt thật.

Hai mươi dặm có Tung Ngôn tương trợ, không cần tốn nhiều sức.

Đến ngoài Thốn Hỏa Thành, xác thực như nàng đoán, cầu treo treo cao, cửa thành khép chặt. Chung quanh trạm gác ngầm không ít, muốn chính đại quang minh đi vào rất khó, nhưng có một tên yêu nhân là bạn, mọi việc thuận lợi hơn nhiều.

Thời tiết không tốt, mưa xuống bàng bạc, trong mấy chục trượng đều lờ mờ. Tiếu vệ trên tường thành cũng có phần buông lỏng, quan sát mãi, sau giữa trưa dù mưa to ập xuống cũng không xua hết oi bức và buồn ngủ. Hai tên đứng cạnh nhau là bạn nối khố, mệt nhọc cơn nghiện thuốc lá kéo đến, muốn cuốn điếu thuốc lá cho tỉnh. Một tên ôm đầu vai, ầy một tiếng, “Che giùm chút.” Một tên khác tự kéo tấm áo dầu che mưa, che một chỗ nho nhỏ để vê điếu thuốc .

Một tên ngồi vê cuốn điếu thuốc, một tên nhắc nhở: “Cuốn nhanh chút đi, lần trước hút một hơi đã đốt tới đít rồi…” Đuôi mắt hình như thoáng thấy có cái gì chợt lóe qua, là chim à? Mưa to như vậy lấy đâu ra chim chứ? Nhìn trái nhìn phải, mọi thứ như thường, thôi không nghĩ nữa, lại vội vàng cuốn điếu thuốc cho tên kia.

Thời tiết thành như hai thế giới, ngoài thành còn không mở được mắt, trong thành đã trong veo. Mưa thu, chân trời có ánh quang hơi đỏ, ảnh chiếu ngược trên vũng nước xanh thẳm trên đất, trên mặt nước ảnh một tầng yên hồng, như cô nương trong khuê phòng soi gương một lần rồi một lần.

Thốn Hỏa Thành hoàn toàn khác hẳn mấy thành trước lại hoàn toàn khác hẳn về phong vận, nếu như không phải trên tường thành có Liệt hỏa kỳ phấp phới, quả thực rất giống một cái thành nhỏ giàu có lại yên tĩnh. Nơi này khói bếp, cũng có tiểu kiều cùng lầu thêu, bị nước mưa gột qua trở nên trong vắt, phảng phất góc nào cũng đều thông thấu, không có nửa điểm tạp nhạp.

Ở đầu đường quang cảnh như tranh này, trong lúc bọn họ đang trên đường, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ dừng lại. Một danh phu xe ngự mã, quanh toa xe sơn đen đáy thùng trên điểm ánh vàng, vẽ ra hoa văn chỉnh tề Thao Thiết, trên đỉnh tứ giác có ngọc ngư bị gió thổi động, âm lang lang phiêu tán.

Có thể là phú hộ nhà ai xuất hành, Nhai Nhi cùng Tung Ngôn trao đổi ánh mắt, tính cùng đi, nhưng người bên trong xe giành trước lên tiếng gọi: “Nhạc Lâu chủ.”

Một tiếng này làm trong lòng Nhai Nhi không khỏi nhảy dựng. Nhìn qua, thuỳ liên cẩm tú trên cửa xe bị một thanh quạt xếp quét ra, phía sau rèm lộ ra một khuôn mặc như bạc như tuyết, ngũ quan sáng sủa thanh tú, khí độ không tầm thường. Rõ ràng tươi cười ôn hòa, tiếng nói lại như đao bị tuyết lạnh lau qua, cũng giống ở nốt ruồi chu sa nơi mi tâm, rõ ràng khắc sâu, thẳng đánh vào lòng người.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 77"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online