Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 76

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 76
  • 10
Prev
Next

Chương 76: Trong lòng rõ mà miệng không nói, bổn quân hiểu.

Si Mị bị hình ảnh trước mắt làm cho lơ mơ, không biết Thủy Tông tông chủ đang đùa giỡn thứ gì.

Lúc cậu mới ra giang hồ, thấy người người đều có một cái mũi một đôi mắt, ưng hay không, rút đao chặt là được. Dần dà càng lúc càng gặp nhiều người nhiều chuyện lạ kỳ, Lư Chiếu Dạ đổi đầu, Nhạc Hải Triều dưỡng cổ, còn có bang phái Phương Trượng Châu nửa người nửa tiên… Vân Phù đại lục hai năm trước vốn là cõi yên vui của người phàm, có yêu quái, nhưng quan hệ người yêu, là yêu biến hình người mà sống, không mấy liên quan. Sau này không biết sao vách tường kia như bị đánh sập, từ ngày Hồ Bất Ngôn vào Ba Nguyệt Lâu hóa ra nguyên hình, mảnh đất này ngày càng quái lạ. Ngay lúc này đang phục chờ cơ hội ám sát lại gặp cảnh tượng kỳ lạ ngoài ý muốn này, cậu tự nhiên hứng thú muốn nghiên cứu, thứ bị Cổ Liên Tử ôm vào trong ngực đến cùng là gì.

Trên mặt nước có phản quang, nhìn không rõ lắm, cậu lặng lẽ thăm dò, quả cầu sáng kia hứng lấy chùm sáng, chậm rãi biến ảo thành một quả cầu trong suốt, cô ta ôm nó như long nữ ôm dạ minh châu trong hoa văn trên bích hoạ.

“Đừng sợ… Đừng sợ… Đã về rồi, về bên ta rồi.” Cô ta thì thào nói xong, tay vuốt ve quả cầu, như trong đó chứa con mình, muốn dùng tư thế nhẹ nhất êm ái nhất, lời nói yêu thương nhất trấn an.

Si Mị mơ hồ cảm thấy quả cầu này không tầm thường, Cổ Liên Tử chắc chắn là người phàm, không thể sinh ra con thế kia! Trong lòng thấy dợn, bà nội ơi, quỷ doạ người sao! Phát hiện ra có chỗ quan sát rất tốt liền tận lực thả nhẹ tay chân dời qua.

Quay lại nhìn, thấy rõ trong quả cầu trong suốt chứa một con cá, miệng ngậm minh châu, thân như giao long, nếu hai cái sợi giống vây cá kia không nhẹ nhàng quẫy trong nước, cậu còn tưởng nó đã chết.

Là Tung Ngôn à! Si Mị giận tím, nghe nói Tung Ngôn trúng ảo thuật bị người bắt đi, sao lại lọt vào tay Cổ Liên Tử thế này. Khó trách cô ả luôn an ủi cậu ta, tự giả thành mẹ đến nghiện, tính cả đời nhốt đại kình à?

Năm ngón tay đặt lên chuôi kiếm, đang định rút khỏi vỏ, bỗng thoáng xẹt qua một sợi roi tơ trước mặt. Roi tơ tấn công rào rạt, giống Long cốt tiên của Tô Họa, chuẩn xác lại mạnh mẽ, nhằm mặt cậu mà thẳng tới. Nếu không phải cậu phản ứng rất nhanh kịp thời né tránh, khuôn mặt xinh đẹp trong miệng của Võng Lượng kia đã không còn.

Đã có thể nổi danh ngang với Lâu chủ, quả nhiên thân thủ và nội lực đều không yếu. Si Mị xoay người lướt qua hòn non bộ, rút kiếm bổ tới cô ta, người trong đầm nước lạnh đã nhanh chấp kiếm đón.

Đánh nhau với nữ nhân trần truồng đúng là lần đầu trong đời. Nếu đổi lại kẻ khác, có khi xuống tay không được còn bị cô ả thừa cơ bắt điểm yếu, trái lại cậu không hề bị quấy nhiễu, vì vốn cậu không thích đàn bà.

Không một câu vô nghĩa, không tiếng động mà đánh, chỉ có tiếng vang va nhau của binh khí. Khi đánh Si Mị tâm vô không, cậu không cần động tác màu mè, xáp lá cà được là đánh. Trọng kiếm làm binh khí có ưu cũng có khuyết điểm, khuyết điểm là không kịp linh hoạt mềm mại thay đổi, ưu điểm là mỗi lần đánh trúng lực rất kinh người.

Vị Tông chủ này tuy nổi danh ngang ngửa Lâu chủ, lại như không quen việc xáp lá cà, dần dần lộ ra yếu thế. Nghe một tiếng, từ đỉnh đầu trọng kiếm như núi đè xuống, cô ả nâng kiếm đỡ, chuôi Kim xà kiếm bị chém thành hai đoạn. Kiếm dù bị chặt gãy cũng tạo ra cơ hội để cô ả bứt ra, nương theo kiếm phong né tránh, đánh giả vài chiêu. Si Mị mắt thấy không ổn, để cô ta gọi người thì rất phiền, vung tay lên, thiết trảo tứ giác trong tay áo đánh tới. Cô ả bắt lấy lớp áo lót treo trên bình phong, thuận thế xoay vài vòng như thái cực, thiết trảo quấn quanh lớp áo. Sau đó vung tay xiết, Si Mị không tự chủ được bị cô ả kéo lại gần, chợt thấy tay phải ả hàn quang lóe ra, ba cây ngân châm dài năm tấc xuyên phá tế giáp đâm thật sâu vào ngực cậu. Khoé môi Thủy Tông tông chủ khẽ một nụ cười âm ngoan, nhân tiện đẩy một đẩy, ngân châm nhập vào người cậu không còn bóng dáng.

Bình phong hai mươi sáu mặt kim bích xoay tròn như quạt. Tiếng ù ù hình ảnh mờ mịt trước mắt, nhiễu loạn thính lực và thị lực cậu, cậu miễn cưỡng cầm kiếm chống trụ lại người, ngực đau nhức. Trong hoảng hốt nghe thấy Cổ Liên Tử cười hừ: “Chết như vậy, dễ dàng cho ngươi quá.”

Nữ tử trần truồng kia cong lên năm ngón tay định bắt cậu, lúc này một bóng đen từ trên trời phóng xuống, một vòng tấn công mạnh mẽ đã nhanh lại chuẩn, đánh một phát cô ả chấn kinh. Chờ giãn ra một chút, trên thân trắng tuyết xuất hiện hai vòng tơ hồng giao nhau, một nghiêng bên ngực trái, da trắng rách toạc, lộ ra mỡ vàng. Một vòng khác từ cổ họng thẳng xuống dưới, máu không kịp chảy xuôi, ả cúi đầu nhìn, trong lòng còn kinh ngạc, không rõ xảy ra chuyện gì.

Khoang bụng bị xé kéo ra ba phần, giống quả đậu phơi quá nắng bị nứt, hạt đậu bắn ra, ngũ tạng lục phủ rơi xuống. Từng nghe, nếu đao đến rất nhanh, người còn kịp nhìn thấy quả tim mình. Cô ả luôn không tin vì chưa từng gặp cảnh như vậy. Lần này thì tin rồi, đều là thật, đáng tiếc, mình không còn cơ hội chứng minh cho kẻ khác.

Ùm một tiếng, người té vào hồ nước, bắn sóng nước tung toé cao mấy trượng. Trong suối nóng bốc lên hơi nước, mùi máu tươi chớp mắt tràn ngập, một khối xác đàn bà trắng nhờ phập phềnh trong nước hồ màu máu, nhìn thật đáng sợ.

Võng Lượng không nói gì, sắc mặt phát xanh, hắn giương tay bắn ra xích sắt. Si Mị từ chối, một tay chỉ hướng đầm nước lạnh bên kia, “Còn Tung Ngôn nữa…”

Si Mị cả kinh, trong quả cầu trong suốt kia, Long vương kình rút nhỏ mấy vạn lần đang điên cuồng vẫy đuôi. Hắn múa kiếm chém bể hình cầu, nhưng không nhìn cậu ấy, Tung Ngôn có tu vi, sẽ có cách tự cứu. Hắn hiện chỉ lo lắng cho Si Mị, vừa mất đi đồng bọn một lần, không muốn có lần thứ hai.

Phía sau có tiếng la lớn, người Thủy Tông chạy đến. Võng Lượng nói ôm cho chặt, gánh cậu nhảy lên tường cao, nhờ bóng đêm che dấu trốn vào phường viện. Một hơi chạy gấp đến cạnh tường biên thành, tìm chỗ an toàn mới đặt cậu xuống.

Thời gian có hạn, nếu Lục Thủy Thành còn ai làm chủ, rất nhanh sẽ bị cả thành lùng bắt. Si Mị mê mê màng màng, xem ra không tốt lắm. Võng Lượng vỗ vỗ mặt cậu, “Hoa Kiều Mộc, đệ tỉnh lại đi!” Thấy cậu không phản ứng, đột nhiên xé vạt áo cậu.

Ngân châm đã tiến sâu vào cơ thể, chỉ để lại ba lỗ nhỏ trống rỗng, bên cạnh hơi sưng đỏ. Hắn dìu cậu ngồi vững, dùng sức giữ vai cậu, “Ta giúp đệ chấn châm ra, đệ phải kiên trì cho ta!”

Muốn ngân châm ngược ra đường cũ là không thể, xuyên qua thân thể chính là tổn thương lần thứ hai, có mạo hiểm nhưng không thể không thử một lần. Võng Lượng hít mạnh một hơi, một chưởng phủ trước ngực cậu, hội tụ nội lực, đánh mạnh ra. Cám ơn trời đất đường đi ngân châm không hiểm, nếu theo xương quai xanh từ Nam lên Bắc, chỉ sợ đến thần tiên cũng cứu không được.

Si Mị kịch liệt ho khan, miệng không ngừng phun bãi máu to. Võng Lượng tay chân luống cuống, ôm cổ cậu, cuộn tay áo lên không ngừng lau cho cậu. Càng lau máu càng nhiều, càng lau lòng càng nóng.

Si Mị cố sức dắt khóe môi, “May quá… Huynh đã đến.”

Xem ra cậu vẫn không có khả năng làm đối thủ của Lâu chủ, nếu Võng Lượng không tự ý xuất hiện, có lẽ cậu đã xuống âm phủ tìm Minh Vương rồi.

Đau đến không thở nổi, cậu nhắm hai mắt lại. Võng Lượng bắt đầu dùng sức lay hoảng, “Đừng chết mà!”

Có chế không, cậu cũng không biết, phần lớn số mạng không do mình nắm giữ. Cậu muốn trước khi chết nói cho huynh ấy: “Đệ không thích đàn bà, đệ thích huynh.”

Mặt Võng Lượng dưới ánh trăng cũng nhìn ra được đang chuyển đỏ, hắn sửng sốt thật lâu, càng nuốt không ngừng, Si Mị cảm thấy như hắn đói bụng, muốn ăn sống cậu hay sao ấy. Mãi một lúc lâu mới nghe thấy hắn trả lời, ngây ngốc: “Chỉ cần đệ sống sót, ta sẽ bên đệ sống vui vẻ.”

Lồng ngực Si Mị đang nhảy múa, vậy là không phải là không thể, nhưng mí mắt nặng quá, mở không lên. Trong mông lung cậu nghe thấy hơi thở Võng Lượng hỗn loạn như nức nở. Sau đó một bàn tay thô ráp di chuyển, khẩn trương ôm chặt cậu, độ ấm nơi đó phảng phất mang cho cậu sự sống.

***

Khi Tử Phủ Quân trở lại Lưu Ly cung, nền móng của Lang Huyên đã lung lay sắp đổ.

Hai dây xích buộc đã có vấn đề, hai dây còn lại không chịu nổi gánh nặng, lần lượt bắt đầu buông lỏng. Nếu trễ một bước, tàng thư khố vạn năm của Thiên đế từ đây sẽ ngã xuống nhân gian biến mất sạch sạch sẽ sẽ.

Đại Cấm dịch tay, bế tắc nhìn bốn khoảnh xích sắt, “Tiên quân mau nghĩ biện pháp, chậm nữa không kịp đó.”

Tử Phủ Quân giật giật tay phải, nhưng không làm gì, “Đại Cấm theo lệnh Thiên quân trông coi Bổn quân đó à?”

Trên Cửu Trọng Môn hiện giờ chỉ có người Thiên đế phái xuống, Đại tư mệnh và đám Thiếu tư mệnh đều bị đuổi khỏi Lưu Ly cung. Thiên đế đặt cho cái từ mỹ miều “giúp đỡ”, thực ra hắn nhìn thấu, là giám sát hắn.

Đại Cấm xua tay không ngừng, “Tiên quân tuyệt đối đừng hiểu lầm, Thiên quân tuyệt không có ý này. Phái ti chức đến là lo lắng Tiên quân hao tổn quá nhiều sức lực khi ở Bát Hàn cực địa, lỡ không đủ mạnh, tu vi ti chức cũng hơn Đại tư mệnh vài phần, kịp thời trợ giúp Tiên quân một tay ạ.”

Tử Phủ Quân mỉm cười nhìn hắn, đồng tử đã có biến hoá trước đó, ánh mắt bên trong chuyển đỏ sậm. Đôi mắt này nhìn người thật khiến lòng người không tự chủ mà sinh đề phòng, lo lắng ngài ấy có bỗng nhiên mất kiềm chế, bóp yết hầu mình hay không.

May thay, tâm tính hắn vẫn còn tốt đẹp, chậm rãi gật đầu, “Cũng phải, ta giờ là đoạ tiên, vốn nên có người trông coi. Có điều Thiên quân chặt đứt tiên cốt toàn thân ta, cũng không biết vật xưa còn nhận ra ta không nữa, hay là để ta nghỉ ngơi hai ngày trước, chờ khôi phục lại cũng không muộn, sẽ lao lực vì Thiên quân, cậu thấy thế nào?”

Hắn cố tình khó dễ, chẳng phải không có lý. Muốn hắn lấy an nguy của Lang Huyên làm trọng, mà người của hắn thì đuổi, Thiên Hành kính cũng cho chuyển, trăm phương ngàn kế như vậy, sao không khiến hắn bất mãn chứ!

Đại Cấm kiên trì tiến lên ngăn cản, “Tiên quân à, giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính. Lang Huyên nguy ngập, lỡ đổ xuống, không ai tha thứ nổi. Dựa vào tu vi của ngài, hoàn toàn không cần để ý ty chức, bởi vậy càng không nên hoài nghi thành ý của Thiên quân. Nếu Thiên quân có ý khác…” Hắn cười cười, “Ngài thấy ty chức với mấy tiểu tiên kia có ngăn được ngài sao ạ? Lúc Ngài không có đây, Đại tư mệnh lên tìm tôi hai lần, nỗi lo lắng của cậu ấy đối với Tiên quân làm tôi rất xúc động, nói thật, ty chức đứng về phía ngài. Mời Tiên quân nghe ty chức khuyên một câu, bảo vệ Lang Huyên rồi, Tiên quân với Nhạc cô nương còn có thể bàn tiếp. Thiên quân không phải đã nói, chỉ cần tất cả về lại như bình thường Thiên quân cũng muốn thành toàn cho nhân duyên của ngài và Nhạc cô nương sao ạ.”

Cái câu của Thiên đế gì mà an phận thủ thường, hắn nghe rất rõ. Nàng từ nhỏ đã không an phận, sát thủ một khi an phận, nhắm mở mắt liền biến thành thịt trên thớt của người khác. Còn nữa, vùng Sinh Châu có bị nàng khuấy đảo cho long trời lở đất thì quan hệ gì với Cửu Trọng Thiên chứ? Thiên đế vốn là người tính toán không bỏ sót, đã cố tình đề cập, chắc chắn có huyền cơ.

Hắn chắp tay sau lưng, trầm ngâm một lát, trong ánh mắt chờ đợi của Đại Cấm, vô cùng nhàm chán chỉ vô bốn sợi dây đọc bốn lần chú ấn, dời xích buộc về vị trí như cũ.

Động tác nhẹ nhàng mà ẩn chứa pháp môn vô cùng, xiềng xích khống chế Phù Sơn sắp sửa được rời thoát lại bị kéo về, phát ra tiếng khóc lớn. Đại Cấm còn nhớ rõ hôm Thiên quân tự thân ra tay, một dây xích thôi đã tiêu khí lực rất lớn, giờ gặp chủ cũ, dễ dàng đánh cả bốn sợi đồng thời chìm xuống mấy chục trượng, Đại Cấm thấy rất may mắn, bắt đầu phỏng đoán tu vi Tử Phủ Quân so với trước kia, chắc có hao tổn mà cũng có phần tăng lên.

Đang còn thưởng thức, thấy hắn xoay người lại, hờ hững nói: “Bổn quân còn chưa phục hồi như cũ, chỉ tạm thời ổn định mớ xích này, còn kiên trì bao lâu thì không biết, may rủi thôi. Tốt rồi, nguy cơ Lang Huyên tạm thời đã giải trừ, xin hỏi Đại Cấm, ta có thể đi gặp người trong lòng ta chưa?”

Đại Cấm thực bị hắn hỏi đến đỏ mặt, hay cho một ông chân tiên, sa đọa rồi nói mấy chuyện này cũng khí định thần nhàn như vậy. Người trải qua một vài việc lột xác xong đa số đều càng thêm thâm thúy, đương nhiên cũng càng khiến người đau đầu.

Đại Cấm ách một tiếng thật dài, “Tiên quân à, nguy cơ Bồng Sơn đâu chỉ có mấy sợi xích giằng buộc đâu, khi núi bị buông lỏng, tụi yêu quỷ bị trấn phía dưới lúc trước đã bắt lấy thời cơ mà động rồi. Năm đó Vạn yêu quyển và Bách quỷ quyển đều do ngài tạo dựng, một khách không phiền hai chủ, cũng cần phải mời ngài ra tay. Tôi biết ngài nhớ thương… người trong lòng ngài, nhưng vì tốt cho người ấy, ngài hãy cố làm đi!” Hắn đưa ra ba ngón tay múa máy một chút, “Ba ngày, trong vòng 3 ngày mọi thứ khôi phục như ban đầu, ty chức liền về chờ lệnh Thiên quân, để ngài đi Vân Phù gặp cô ấy. Các người cũng đã cách biệt một thời gian, không vội thêm một sớm một chiều phải không, ngài nói xem?”

Tử Phủ Quân nghe xong, mặt không biểu cảm chăm chú nhìn hắn, “Còn thiên quy nào mà nàng có thể phạm chứ? Trừ phi nàng dám xông vào Bát Hàn cực địa thôi.” Thần sắc Đại Cấm biến đổi, chứng minh hắn đoán trúng.

Quả nhiên là đây, Thiên đế vẫn là Thiên đế. Có điều nha đầu kia lá gan thật sự không nhỏ, trên đời còn có chuyện gì nàng không dám làm sao? Hắn lại cười rộ lên, trọng tình trọng nghĩa, vô pháp vô thiên, bảo bối như vậy lại để hắn gặp được. Chỉ e rằng ít bữa thu phục nàng không được, chắc phải dùng con cùng đến đòi nàng thì mới được.

Tay phải vỗ phủ bàn tay trái, dè dặt cẩn trọng, như trong tay đang cất giấu một quả trứng yếu ớt, “Nếu giờ ta muốn đi gặp nàng, Thiên quân ắt sẽ không từ bỏ ý đồ rồi!”

Đại Cấm dịch tay, khoe khoang mỉm cười, “Mong Tiên quân cân nhắc.”

Cân nhắc chỗ nào nữa, nếu đã chuẩn bị sẵn sàng phản lại Thiên đế, có thể tức khắc mà bước đi. Nhưng cục diện tiếp theo khống chế không tốt, tiên yêu đại chiến lần nữa, từ đây không đội trời chung với thượng giới hay sao? Chính hắn đã thông suốt phải đường hoàng bước ra ngoài, còn nàng? Chỉ là một người phàm, sao tự bảo vệ mình được đây?

Hắn cũng đâu phải người cố chấp không để ý trước sau, không phải bị đẩy đến bất đắc dĩ thì không muốn có mâu thuẫn không thể hoà giải. Đi hàng yêu về đúng trật tự lần nữa, dù hơi khó một chút, nhưng ba ngày là đủ rồi. Hắn quay lại Đại Cấm nói: “Đại Cấm có thể cam đoan với bổn quân, trong vòng ba ngày nàng sẽ không vào Bát Hàn cực địa chứ?”

Đại Cấm suy nghĩ một chút nói: “Đảm bảo thì ty chức không dám, nhưng đã nhìn qua cô ấy một tí. Cô ấy người còn ở Vân Phù, theo lẽ thường mà nói, ba ngày…” Nói xong kinh ngạc phát hiện mình như lỡ lời, nhất thời cứng họng.

Tử Phủ Quân cười đến rất hiền hoà, vỗ vỗ vai hắn nói: “Bổn quân với Đại Cấm không tính là thâm giao, nhưng trải qua mấy ngàn năm cũng có chút cảm tình. Ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không ở trước mặt Thiên quân mà tiết lộ, là Đại Cấm nói với ta, cô nương của ta sắp vào Bát Hàn cực địa.”

Đại Cấm cứng miệng, hớp hớp mấy cái, nói không ra lời.

Tử Phủ Quân nâng tay: “Ai cha, hiểu trong lòng mà không nói, bổn quân biết rồi.”

Đại Cấm cảm thấy mình chắc cũng bị ngài ấy gài chết, mình nói lúc nào vậy trời? Rõ ràng là tự đoán mà! Hắn bắt đầu lo lắng, hay là sau này đổi tên cho ngài thành Ma quân luôn đi, dù ngài ấy không hoàn toàn ma hóa, nhưng một vạn năm nay không để ý đến cái vị tiên chức nho nhỏ này, thật sự khiến hắn cảm nhận được vô cùng áp lực. Nhớ tới Đại tư mệnh, không khỏi đồng tình, trong khoảng thời gian này cậu ta làm ba cái việc ngốc, chắc cũng do cái vị trước mặt này xúi giục. Than ôi có cấp trên như vậy, cũng không thua gì hắn mỗi ngày phải dựa sắc mặt Thiên quân mà ăn ở. Hai người họ nên bắt tay, đúng là cái nghề khó làm nhất đời, vô cùng ấm ức.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 76"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online