Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 75

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 75
  • 10
Prev
Next

Chương 75: Bởi vì đệ xinh đẹp.

Lục Thủy Thành.

So với hai thành trước, tòa thành này có tên gọi thật đẹp và khí khái rất quyến rũ.

Toà thành này do một nữ tử chấp chưởng, Thủy Tông tông chủ, nữ hộ pháp duy nhất trong đám thuộc hạ của Lệ Vô Cữu. Giang hồ vốn thích phân loại, lúc trước từng có câu Bắc Ba Nguyệt Nam Lục Thuỷ để ám chỉ hai chưởng môn của hai đại môn phái, ngang ngửa nhau. Đương nhiên chuyện này cũng chỉ tương đối, người Ba Nguyệt lâu tuyệt đối không chịu, theo lời A Bàng, “Lâu chủ chúng ta mà so sánh với loại đầu trâu mặt ngựa này à?” Trong lòng người Ba Nguyệt, Lâu chủ mới là giang hồ đệ nhất nữ hiệp. Một nữ tử lăn lộn nhiều năm như vậy còn chưa xử lý xong chủ tử mình, dựa vào đâu muốn nổi danh ngang với Lâu chủ nhà họ?

Bao che khuyết điểm là bệnh chung của con người, mà người Ba Nguyệt thì càng lợi hại.

Đánh xong Mộc Tượng Thành, bọn họ tụ tập cạnh bờ tường thành, Nhai Nhi phân công nhiệm vụ rõ ràng, giữa chừng có vẻ hưng phấn ngẩng cao đầu, “Ta có nghe qua đại danh vị Tông chủ này, đáng tiếc cô ta ít khi ra mặt trên giang hồ. Lúc Liệt Hỏa bảo tách thành hai phái, cô ta đại diện phía Hữu Minh chủ chủ trì, ra mặt không quá một chén trà, chưa kịp thấy mặt. Ta không thích bị so sánh ngang hàng với người khác, lần này là cơ hội tốt có thể phân cao thấp.”

Tô Họa hiểu rõ dụng ý nàng, từ lúc Minh Vương gặp chuyện không may, miệng không nói ra nhưng trong lòng nàng đau đớn không thua bất kì ai. Làm Lâu chủ, nàng không để lộ ra ngoài, người người rất ít khi nhìn thấy nàng biểu lộ quá vui hay quá buồn. Nhưng làm Sư phụ nàng, Tô Họa biết trong vẻ bề ngoài cứng rắn lạnh lẽo kia che giấu một trái tim nóng bỏng thậm chí còn có phần trẻ con. An nguy của người trong Lâu luôn ở trong đầu nàng, nàng không cho phép có thêm thương vong nào, kẻ địch nào khó nhằn nhất đều tình nguyện tự tay tiêu diệt. Ngự giả mỗi tòa thành tuy đều không phải kẻ vô danh, nhưng so với Tông chủ mà nói, năm người một lúc còn chưa khó đối phó bằng một. Sau khi nàng tự giải quyết phiền toái lớn nhất, tiểu lâu la để lại cho bọn họ xử lý, giảm thấp mạo hiểm cho họ, là cách nàng bảo vệ mọi người.

“Mục tiêu của ngươi không phải Cổ Liên Tử, ngươi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.” Tô Họa nói, “Ngươi tiến đến Thốn Hỏa Thành, thẳng đến Chúc Âm Các, mấy chuyện khác không cần quản hãy cứ giao cho bọn ta.”

An nguy người trong Lâu cùng với Tiên quân đang gặp nạn đã đặt Nhai Nhi vào thế khó xử. Nàng học cách Lan Chiến giết người nhưng không học tâm ngoan thủ lạt của hắn. Nàng muốn lấy Long Hàm châu, muốn đoạt lại Ngư Lân đồ, nhưng không thể dùng máu và mạng họ cho mục tiêu đó được.

Tô Họa không đợi nàng phản bác, liếc Hồ Bất Ngôn một cái, “Ngươi đừng đi theo ta, Tung Ngôn mất tích rồi, ngươi ở lại bên cạnh Lâu chủ đi.”

Hồ Bất Ngôn đến giờ thấy mình không được tự quyết việc gì, làm tọa kỵ nên theo chủ nhân hắn là đúng, nhưng tình thế thay đổi, không phải hắn đã sinh tình với sư phụ của chủ nhân à, sao lại quăng người yêu một bên để toàn tâm bảo hộ bà chủ được.

Nhai Nhi cự tuyệt, “Sức chiến đấu lão hồ ly này quá yếu, mang lão theo càng thêm liên lụy con, Môn chủ tự giữ mà dùng. Một mình con độc lai độc vãng càng bớt việc, còn Tung Ngôn…” Nhớ tới cậu ấy, trong lòng nàng bất ổn. Nhiều ngày qua một chút tin tức cũng không có, không biết thế nào rồi.

Nàng im lặng một lát rồi nói: “Con luôn biết cân nhắc, Thủy Tông tông chủ cứ để con giải quyết, mọi người chia nhau xử lý Ngũ đại ngự giả, thành vỡ trận thì tiến tới thành kế tiếp. Lệ Vô Cữu biết rõ chúng ta vào Thiên Ngoại Thiên, không triệu tập Ngũ Tông liên thủ đối phó chúng ta là vì hắn rất tự tin. Mấy ngày này để cho chúng ta liên tiếp hạ hai thành, hắn đã bị thức tỉnh, mọi người cẩn thận một chút, sắp tới có lẽ càng đánh càng ác liệt.”

Mọi người tuân mệnh, chỉ có Tô Họa vẫn kiên trì không chịu cho nàng đi xử lý Cổ Liên Tử, hai thầy trò giằng co không chịu thua, cuối cùng Si Mị đứng ra, lười nhác nói: “Nữ tử thì phải do nữ tử đối phó sao? Đánh nhau còn nhắc đạo nghĩa không phải tác phong Ba Nguyệt lâu chúng ta. Lâu chủ và Môn chủ đừng cãi nhau nữa, để ta đi! Các người lo ta thắng không hay ho thì ta trang điểm thành nữ cũng được lắm, dù gì nữ trang cũng không thiếu mà.”

Tất cả đều quay sang nhìn cậu, cậu nói ra rất thản nhiên trong khi chúng bang đầy vẻ cổ hủ. Vì thế tầm mắt lại chuyển qua nhìn Võng Lượng, không biết bắt đầu từ bao giờ, cả bọn có thói quen không phân biệt Si Mị Võng Lượng nữa. Còn Võng Lượng thì chỉ mỉm cười, mặc kệ Si Mị nói gì, hắn luôn tỏ vẻ tán thành.

Tranh cãi nữa cũng thừa thãi, chuyện này cứ quyết định vậy đi. Bàn bạc xong mục tiêu riêng, nhóm tiến vào Lục Thủy Thành chỉ theo đó mà làm. Cả ngày đều di chuyển, không cần thiết tìm chỗ trú nữa, lúc trời chạng vạng ngồi trên đài tạ dưới bóng cây thấp thoáng, nước chảy róc rách bên cạnh, một khuôn mặt chìm trong nắng chiều nghiêng. Ngay lúc này nhìn Si Mị rất đẹp, cậu có một đôi mắt thật đẹp thật linh hoạt, chỉ cần một ánh nhìn đã làm cho người quên thở.

Ngón tay thuôn trắng bóp nhẹ gáy, cậu đi đi lại lại, cổ tay thanh tú lộ ra trong ánh chiều tà. Ý cười trên mặt, nhếch miệng đón Võng Lượng, “Uống thôi.”

Võng Lượng dắt bầu rượu, nhẹ nhàng cụng, “Đệ tính đối phó Thủy Tông tông chủ thế nào?”

Si Mị uống một hơi, nói: “Giết người thôi mà, đâu phải lần đầu, còn phải kế hoạch cẩn thận sao? Biết cô ả ở đâu, vũ khí gì ưa dùng, bên cạnh có bao nhiêu người là đủ rồi. Minh Vương lần trước chắc có sơ sót, nếu huynh ấy cẩn thận một chút thì đã…”

Hai người cùng thở dài, nhớ lại cảnh Minh Vương chết, đôi khi không hiểu sao lại thấy phiền muộn dâng lên như ngày tận thế. Các đại Hộ pháp bọn họ không còn giống như thời Lan Chiến. Tứ đại Hộ pháp đời trước lục đục không ngừng, đời sau này khi Thất Sát lên làm Lâu chủ cọ sát tuyển lọc qua một ngày tinh đấu. Hành nghề bọn họ, cơ bản không có cha mẹ anh chị em, cùng nhau ở trong Lâu thân thiết như huynh đệ. Nếu quả có kiếp sau, làm huynh đệ ruột cũng không sai.

Si Mị nhìn ánh chiều chầm chậm buông, vẽ nơi chân trời chỉ còn một vòm nhỏ như cây cầu, cười nói: “Đệ bỗng nhớ tới ngày xưa tranh đoạt bài danh, lúc đó đệ vốn cho rằng mình chỉ xếp hạng bét, không ngờ cuối cùng lại xếp thứ hai. Nếu như không phải huynh cố ý thả, giờ huynh đã là Si Mị, đệ là Võng Lượng.”

Võng Lượng nghe xong cười xoà, hắn là người khiêm tốn, trừ cái lần Hồ Bất Ngôn leo cửa sổ chọc hắn ra tay quá nặng, cơ bản không khi nào thấy hắn thật sự tức giận.

“Bài danh rất quan trọng à? Có thể vào bộ Tứ là được, ai trên ai dưới với ta mà nói đều như nhau.”

Tia nắng cuối cùng chiếu vào giữa mi mày hắn, thiếu niên ngây ngô kia đã sớm không còn, chỉ còn lắng đọng lại dáng vẻ chính trực mà một sát thủ không nên có.

Ở đời vốn là vậy, việc người này không thấy quan trọng lại đáng giá để người khác mãi luôn thưởng thức. Nếu dựa vào thân thủ hai bên mà luận cao thấp, vài năm trước Võng Lượng vẫn hơn một chút. Tuy Si Mị dùng hết toàn lực đuổi theo, nhưng mỗi lần chính thức giao phong với hắn, cậu đều cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Có lẽ thế, bản thân cậu vốn do hắn dẫn dắt vào Ba Nguyệt lâu, đạo hạnh không bằng cũng không lạ. Trong nhóm đệ tử cậu rất nổi tiếng, từ vị trí cát bụi luôn có mục tiêu trong đời đã thúc đẩy cậu nhanh chóng trưởng thành. Năm đó như đã chết đi trong khói lửa, giờ đã có cơ hội có tư cách sóng vai bên cạnh hắn. Sau này Ba Nguyệt lâu hay chia thành nhóm, có cơ hội cho người giỏi kèm người mới, nhắc tới Diệp Thiếu Du ai nấy đều nhớ đến Hoa Kiều Mộc.

Chính là khi tâm tư không thấy ánh mặt trời thì trong vũng bùn cũng nở hoa. Cậu và huynh ấy kề vai sát cánh xưng huynh đệ, lại chưa từng chính thức thổ lộ ý đồ khác. Trong Lâu luôn nhìn nhận họ là một cặp, nhưng hai nam tử hán… sao có thể trở thành một đôi đây? Võng Lượng vẫn đối với cậu bằng tình huynh đệ, lần trước trong đêm ngắm hoa khôi, cậu nhìn thấy mắt huynh ấy tỏa sáng, tự hiểu với phụ nữ huynh ấy có hứng thú hơn.

Quên đi, không nhắc tới huynh ấy nữa. Si Mị lại nhấp môi, “Đệ ra khỏi làng chài ấy tới nay vừa tròn mười hai năm. Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ đệ.”

Võng Lượng không nói gì, hướng về phía nhà thuỷ tạ đổ nửa bầu rượu, tế cha mẹ của đệ đệ hắn.

Nỗi đau đã lâu, dần dần không còn rõ ràng, cậu quay đầu nhìn hắn, “Lúc trước khi huynh nhặt đệ từ làng chài, lần đầu tiên nhìn thấy đệ… Ấn tượng của huynh với đệ là thế nào?”

Võng Lượng có vẻ như không còn nhớ rõ, cân nhắc mới nói: “Khi đó đệ còn rất nhỏ, ta thấy đệ ngồi cạnh xác cha mẹ không khóc cũng không loạn, cảm thấy đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà có khí phách trầm tĩnh, tiền đồ sau này không có giới hạn.”

Si Mị cười to, “Khí phách ư? Là bị dọa mất hồn choáng váng đó chứ.”

Võng Lượng cũng cười theo, “Mặc kệ có phải dọa đến choáng váng hay không, sau này chứng tỏ mắt ta nhìn không sai, đệ vốn là sát thủ trời sinh. Ta thu nhận về nhiều đứa bé vậy, cuối cùng chỉ có đệ còn sống, quả là đúng là sao chiếu trong đám, không giống ai.”

Si Mị nghe hắn nói vậy, bỗng nhiên hứng lên, quay người lại đối mặt với hắn, “Là nổi bật nhất sao ạ? Vì sao chứ? Rõ ràng đám trẻ con rất đông…”

“Bởi vì đệ rất đẹp.” Võng Lượng không chút che dấu, “Đứa bé xinh đẹp thường sẽ dễ được chiếu cố hơn, ta dẫn đệ vào Sinh Tử Môn, phó thác Môn chủ chiếu cố đệ. Trong Môn đứa nào cũng lão luyện hơn đệ, chỗ nào mà không có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới chứ? Chiếu lấy tính cách mạnh mẽ của đệ, lúc đó ta chỉ sợ bị bắt nạt bị đánh một chút thì không biết chừng đệ chịu không nổi mà tự sát.”

Lông mày Si Mị cao hẹp dựng đứng, “Tự sát á? Đệ trong mắt huynh là như vậy á?”

Võng Lượng cố ý chế nhạo hắn, “Người đẹp không phải đều khá yếu ớt sao, từ Vô Ẩn Châu đến Vương Xá Châu, mấy nghìn dặm đường dẫn theo đứa bé vất vả biết chừng nào, ta không muốn uổng phí, phòng cháy hơn chữa cháy, huống hồ lúc đó đệ vừa mất đi cha mẹ nữa.”

Si Mị im lặng hồi lâu mới nói: “Đệ luôn có câu muốn hỏi, cái chết của cha mẹ đệ, có quan hệ đến huynh không?”

Đây là nỗi nghi hoặc chung mà người trong Ba Nguyệt thường có, bởi khi gia nhập thân thế mỗi người đều đơn côi, có lúc đúng thật vì thiên tai, có lúc còn là do người kiến tạo. Lan Chiến thời đó có cách rất tốt tìm kiếm nhân tài, lúc đầu là quan sát, một khi bị nhắm trúng, cả nhà liền gặp vận rủi. Không biết tại sao cửa nát nhà tan, đứa nhỏ bơ vơ rét lạnh lang bạt trên đời, ngay lúc này có người tự nguyện thu nhận, cho nó ngày ba bữa, muốn nó từ đây làm việc cho họ, hầu hết đều gật đầu mà không cần nghĩ ngợi.

Lúc nhỏ không hiểu, lớn lên từ từ rõ ràng huyền cơ, sẽ muốn truy cứu một chút về biến cố của mình có phải vì người tạo ra hay không.

Võng Lượng nhìn cậu bằng ánh mắt rất an tĩnh, “Không phải. Cha mẹ đệ chết trong tay người Bắc kỳ, đại quân Bắc Kỳ đánh vào Vô Ẩn Châu, mỗi ngày bao nhiêu người chết, đệ biết không? Lúc đó chỉ cần đi theo vết chân bọn họ đã giẫm qua, sẽ gặp vô số đứa nhỏ như đệ, vốn không cần tự ta ra tay.” Hắn nói xong, ra vẻ cưng chiều, xoa đầu cậu một chút, “Ta không phải kẻ thù giết gia đình đệ, đệ không cần mỗi khi gặp ta cặp mắt liền rét lạnh. Nếu ta có điều thẹn với lòng, tuyệt đối không quanh quẩn bên cạnh đệ.”

Si Mị nghe xong sửng sốt, hơi bối rối sau thực hư sự việc, vội điều chỉnh tầm mắt nói: “Đệ cũng chỉ thuận miệng hỏi, không có ý khác đâu.” Thấy đêm dần buông, đứng lên nói, “Đệ đi Thuỷ tông phủ xem thử, tìm cơ hội tốt ra tay. Huynh chờ đệ ở đây, giờ Sửu gặp.”

Cậu chỉnh lại tế giáp hắc y trên người, cầm trọng kiếm đi về hướng Nam. Võng Lượng nhìn theo, bỗng gọi một tiếng: “Rượu còn chưa uống xong, đi sớm về sớm.”

Cậu tiêu sái giơ hai ngón tay lên lắc lắc, để lại bóng lưng tuấn nhã, biến mất vào bóng đêm.

Cổ Liên Tử, theo lời đồn đãi giang hồ là người đàn bà lợi hại ngang ngửa Lâu chủ, đã khơi dậy hứng thú trong Si Mị. Cậu là người đam mê mạo hiểm, từng lãnh giáo đánh tập với Lâu chủ, bởi cậu thật không tin trên đời thực sự có người phụ nữ bất bại. Lâu chủ cũng là người hào phóng, nàng không e ngại kẻ nào khiêu chiến sức mạnh của nàng. Ba Nguyệt Lâu vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, ai muốn lãnh giáo, nàng dùng luôn nắm đấm để nói chuyện. Kết quả đương nhiên là cậu giỏi không bằng người, một nữ tử có lực công kích mạnh mẽ như thế khiến hắn kinh ngạc không thôi. Đánh xáp lá cà hắn còn khó chống đỡ, nếu cho phép tùy cơ dùng kỹ thuật để đánh, nàng còn có thể linh hoạt bày ra vô số chiêu biến ảo không phải nghĩ. Thật sự có phụ nữ không thể xem nhẹ. Cho nên lần này cậu xung phong ra tay, một là muốn giải quyết phiền toái cho Lâu chủ, hai đương nhiên là muốn mượn tay người đàn bà nổi danh ngang Lâu chủ này thử xem tiến bộ của bản thân mấy năm qua. Đánh tập với giết người là không giống, đến thời khắc ngươi chết ta sống, rút toàn bộ sức lực ra mới thống khoái.

Cậu đứng trên một ngọn cây, quan sát bố cục Thuỷ phủ, nơi này phòng ngự rõ ràng nghiêm mật hơn hai thành trước đó nhiều, tuần đêm đan xen bọc lót không lúc nào gián đoạn. Muốn trèo xuống đó là không thể, cậu nhìn về phía đối diện Họa lâu có cửa sổ mái tinh xảo, quan sát được các vị trí trong Lâu như con mắt Lâu. Từ đó có thể vào ngay trong Họa lâu, A Bàng đã cơ bản thăm dò vị trí của phòng ngủ Cổ Liên Tử và thư phòng, cậu chỉ cần lẻn vào sau đó lẳng lặng chờ đợi cô ta hiện thân là được.

Thân hình cậu mềm mại, xuyên qua lương trụ như giẫm trên đất bằng. Lại tiến lên trước một chút, một cái sân to như chính sảnh Ba Nguyệt lâu, không có cột đỡ và rui cái, vòm mái trên đỉnh đầu rất lớn chụp xuống, trung tâm khảm Lưu Ly dát mỏng. Dù ánh trăng bên ngoài chiếu ở vị trí nào, mặt Lưu Ly kia đều có thể thu thập và chiết xạ ánh trăng, chiếu xạ lên ngôi rất chuẩn xác.

Có thị tì đi qua, rồi một nhóm đệ tử tuần tra. Cậu nhìn về phía trước, vụt ném dây đu ở cổ tay lên đỉnh khung, đỉnh đầu dây đu có thiết trảo bốn góc, tứ trảo mở ra sau khi đâm sâu vào tường, cậu nhẹ nhàng tung người lên, lôi dây đu câu về phía bên kia đại sảnh. Đây là khảo nghiệm tốc độ và lực chiến, lúc chạm đất nghe thấy có người đi về hướng này. Cậu vội vàng dừng lại lật người lên trên nóc, vừa đứng vững, một đội tỳ nữ cầm đèn đi qua. Không ai nói chuyện với nhau, nhưng cậu thấy rõ vật các cô này bưng trong tay, tất cả đều phục vụ tắm rửa, lò hương, lá thơm và khăn. Các tỳ nữ mặc quần lụa mỏng, đường cong dưới váy như ẩn như hiện, chỉ có hầu hạ trong suối nước nóng mới ăn mặc như vậy.

Si Mị cười nhạo, đàn bà thật phiền toái, không giống cánh đàn ông họ, việc lớn trước mặt còn lo đi tắm rửa! Cậu từng làm nhiều nhiệm vụ, là lần đầu gặp tình huống thế này, tự giác có ý tưởng, lặng lẽ theo đuôi các cô này, tới một con suối.

Dù gì cũng là một thành chủ, rất biết hưởng thụ. Bể tắm của cô ả là 2 con suối thiên nhiên cong mềm, một lạnh một ấm, một âm một dương, như miệng nồi uyên ương, vòng ở sau bình phong hai mươi sáu mặt kim bích. Có tiếng bước chân tới gần, cậu lùi nấp sau ngọn núi giả, thấy một cô gái khoác áo lót màu lá liễu đi đến, áo trong suốt như một luồng gió, bao phủ hai vú cao ngất và cặp chân thon dài.

Nếu bàn về tư sắc, vị Tông chủ này dù không sánh kịp vẻ đẹp của Lâu chủ nhưng tuyệt không bình thường. Tuổi cô ả đoán chừng lớn hơn chút, cỡ hai mươi bảy hai mươi tám, nét mặt không thấy vẻ sát phạt mà ngược lại còn hơi sầu bi. Tay áo dài rủ xuống đất uốn lượn lướt qua, rất có ý thơ, một đêm xuân phong vào khuê thất.

Cô ả không vào con suối mà tới đầm nước lạnh, từ từ bước vào trong nước, uốn éo linh hoạt như đuôi cá. Si Mị hí mắt nhìn, trên bình phong kim bích chiết xạ ra vầng sáng mềm mại, chiếu sáng lên bóng người dưới nước. Bóng người đầu tóc đen, như lọt vào trong nước, khí trời khuếch tán.

Cô ả ở dưới nước xoay tròn từng vòng, xoay đến Si Mị suýt không kiên nhẫn, bỗng phát hiện bên cạnh cô ta không biết từ khi nào phát ra một luồng sáng. Ánh sáng trong nước lúc chìm lúc nổi, cô ả cuộn lại, ôm nó vào lòng, gò má dán vào ánh sáng xanh, vỗ về an ủi : “Đừng sợ…”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 75"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online