Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 74
Chương 74: Một tấc hơi mang.
Vọng Tinh Đài đặt trên đỉnh núi cao nhất, trên tầng mây cách mặt đất một vạn trượng. Khi đại địa còn chìm trong bóng tối, trên Vọng Tinh đài còn có thể thấy tia mặt trời cuối cùng, mà khi mây mù dày đặc trên Vọng Tinh đài, Cửu Châu đã tới giờ Tý.
Nơi đây không thuộc về Cửu Trọng Thiên, là giao giới giữa đất trời. Thiên đế làm việc rất để ý chừng mực, triệu kiến một đọa tiên nên ở nơi tương xứng với thân phận, như vậy cũng ngầm nhắc nhở vị trí của hắn giờ đây đã thay đổi.
Tử Phủ Quân vẫn khoan thai như trước giờ, giữa không trung khúc chiết xuất hiện một thân ảnh, bước đi không nhanh không chậm, hoàn toàn không để ý tới nhân vật lớn kia đang chờ hắn. Trên đường hắn ngắm hoa nhìn cỏ, thỉnh thoảng còn khom lưng ngó con kiến. Thiên đế chịu đựng chờ hắn đến trước mặt, đánh giá trên dưới, nét mặt vẫn là nét mặt đó, có võ vàng hơn chút ít, nhưng thần thái không giảm. Điểm chói mắt duy nhất là đoạ tiên ấn như đóng dấu ở mi tâm hắn, ấn ký sâu rất đỏ như ánh trời tươi rực, trên khuôn mặt kia toả ra nét yêu dị.
Thiên đế cười cười, ý cười không đến đáy mắt, muốn kéo người hàn huyên, “Tinh thần Tử Phủ Quân vui vẻ không tệ hén.”
Đã là tiên có căn cơ cội nguồn so với tiên trải qua tu luyện mà thành, sau khi đọa hoá về bản chất là khác nhau. Nếu như là tiên chỉ qua tu luyện không có gốc gác, thậm chí không đợi mở miệng sẽ tung quả đấm đến trước, còn tiên có tiên căn thì khác, họ không bị lạc bản tính, mặc dù chán ghét người vẫn nguyện cùng hát, nắm tay chu toàn.
Hắn không kiêu không nịnh nhìn Thiên quân mỉm cười, trong nét cười có nét kiêu ngạo, “Bát Hàn cực địa không có thứ gì, phóng tầm mắt toàn là một mảnh trắng xoá. Trước giờ không biết núi sông hoa cỏ chim trời có bao nhiêu đáng quý, khi mắt người mất đi quyền hưởng thụ sắc thái, được gặp lại rồi sẽ cảm thấy tất cả đều rất thú vị.” Hắn chỉnh lại nhẹ dắt khóe môi, không quá tình nguyện, cũng không thiếu lễ nghi dắt tay áo vái chào Thiên đế, “Tội thần An Lan, thỉnh Thiên quân.”
Tốt lắm, còn có thể thông suốt nói như không. Thiên đế nâng tay miễn lễ, “Xem khí sắc Tử Phủ Quân không tệ, nhưng bổn quân biết, ngươi ở Bát Hàn cực địa rất khổ. Việc đến nước này, chẳng phải bổn ý của ta… thân thể Phủ quân hồi phục thế nào rồi?”
Tử Phủ Quân nói rất ổn, “Hai ngày trước xương vừa mới lành chút, giờ miễn cưỡng có thể đi hai bước. Lúc vừa đến cực địa cảm thấy trời muốn sập, bây giờ thích nghi được rồi.” Hắn dừng một chút nâng ánh mắt, rất thuần chất hỏi ngài, “Thiên quân sao tự nhiên triệu kiến tội thần? Tội thần nhập cực mới hai tháng thôi mà.”
Cái gã Tử Phủ Quân này, giả ngu phát ngốc rất tài giỏi, Thiên đế biết hắn một vạn năm, quá xá hiểu sách lược của hắn.
Rề rà đông tây không phải cách, nếu cổ vũ, hắn có thể tiếp chuyện cho tới khi mặt trời thẳng chiếu đến Vọng Tinh đài. Cho nên Thiên quân quyết định trực tiếp luôn cho xong, ngài xoay người mặt hướng về Phương Trượng Châu, khoanh tay nói: “Hai ngày nay Bồng Sơn đại loạn, Tử Phủ Quân biết chuyện chưa?”
Hắn nói không biết, “Ta ở Bát Hàn cực địa, Thiên quân hỏi ta có biết tình hình chưa… Ý ngài là sao?”
Thiên đế nhìn hắn một cái, trong ánh mắt kia lóe ra tia giảo hoạt, rất chói mắt như đọa tiên ấn nơi mi tâm. Thiên đế thở dài, “Một người ở lâu chỗ nào, mọi thứ nơi đó sẽ sinh ra cảm tình với họ. Một khi người không ở, cương thường sinh loạn, Bồng Sơn lúc này chính là như thế.”
Tử Phủ Quân nghe xong chần chừ, “Ý của Thiên quân là, Tử Phủ có phản đồ hửm? Chẳng lẽ có kẻ không nghe theo Đại tư mệnh?”
Lại nữa này! Thiên đế nhịn hết mức, cắn răng nói: “Không phải có kẻ phản Đại tư mệnh, là xích khoá do ngài luyện hoá không nghe trời chịu đất, đầu tiên lỏng ở Tây Bắc, giờ đến Tây Nam rồi Đông Bắc như tới phiên mà lỏng lẻo. Bổn quân biết rõ, chuyện xích khoá chỉ là mới bắt đầu thôi, sau này sẽ còn xuất hiện chuyện khác, nếu cứ một hai ứng phó, thật sự mất rất nhiều thời gian. Bổn quân muốn thương lượng với ngài một việc, ta có thể chuẩn cho ngài trước tiên ra khỏi Bát Hàn cực địa, nhưng ngài phải đoạn tận trần duyên, từ đây rời xa hồng trần, tĩnh tâm trấn thủ Lang Huyên.”
Hắn lẳng lặng nghe, Thiên đế sau khi nói xong, không nghe tiếng hắn khấu tạ, mà là nụ cười vô tận.
Thế này hắn quá hiểu, không phải muốn hắn tiếp tục bán mạng, còn phải mang ơn Thiên đế hay sao. Nếu Lang Huyên không sinh loạn, nếu bọn họ có thể xử được phiền toái, ai nghĩ đến hắn đói ăn rách mặc nơi cực địa? Giờ gọi hắn về, không quên trước mặt quần hùng tung hê khai ân, cắt đứt trần duyên? Cắt đứt trần duyên ư, thì hắn còn lại cái gì?
Thái độ hắn như vậy đương nhiên làm Thiên đế bất mãn. Thiên đế chau mày, đầy cảnh cáo, “Rốt cuộc ngài cười cái gì!”
Hắn lúc này mới thu lại nụ cười, an tĩnh hỏi Thiên quân: “Lúc trước ta là thượng tiên, không thể lấy người phàm, ta nhận. Giờ ta thành đọa tiên, vẫn vậy, vậy thì sao ta phải về Bồng Sơn, tiếp tục làm người gác cửa chứ?”
Thiên đế bị hắn hỏi khó lòng phản bác, buồn bực nói: “Phụ nữ trên đời không riêng một mình cô ta, rõ ràng nhiều nữ tiên như vậy, ngài biết pháp mà phạm pháp, cứ muốn lấy nàng chi vậy?”
Hắn chậm rãi gật đầu, “Nữ tiên rất nhiều cũng rất tốt, mà ta không thích mấy cổ thì phải làm sao? Thiên quân không cần vòng vo, cho ta một câu chắc chắn, để ta ở Bát Hàn cực địa hay để ta bên nàng?”
Thái độ gì vậy, vừa ngạo mạn lại không biết cảm kích, làm Thiên đế vô cùng không vui, Thiên đế nói, “Hai người chỉ chọn một, mời Tử Phủ Quân cân nhắc.”
Kết quả hắn không một lời dư thừa liền xoay người đi. Trong ánh mắt kinh ngạc lại có phần bất lực của Thiên đế nhảy xuống Vọng Tinh đài, trở về Bát Hàn cực địa.
Đứng bất động nơi đó Thiên đế tức giận không nói nên lời, đàm phán không thành thì không vui, Đại Cấm đổ mồ hôi lạnh. Tử Phủ Quân vừa đi y liền vội vàng tới, nhìn nét mặt Thiên đế, quanh co chu toàn: “Quân thượng bớt giận, Tử Phủ Quân vốn chính là vì tình mới phải vào Bát Hàn cực địa, nếu như hôm nay ngài ấy có thể đoạn tình, lúc trước đã không chọn con đường này.”
Thiên đế lạnh lùng nhìn Đại Cấm, “Hắn rõ ràng ỷ vào không ai có thể thay hắn tiếp quản Lang Huyên, cố ý đặt điều kiện với bổn quân.”
Đương nhiên tâm tư đó không thể nói không có, Đại Cấm ngập ngừng, không biết làm sao nói đỡ cho Tử Phủ Quân. Thiên đế cũng không nhượng bộ, hai bên một lời không hợp, đường ai nấy đi.
Trong ngàn dặm băng tuyết, hắn lẻ loi bước đi.
Làm sao ra khỏi Bát Hàn cực địa nhanh nhất, là mục đích ban đầu của hắn. Không phải hắn không chịu được cực khổ, chỉ là vì nhớ thương người còn phiêu bạt chốn giang hồ kia. Cực có bình chướng tự nhiên, chặn hết mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, hắn chỉ có thể thông qua Thiên Hành kính biết được tình trạng của Tử Phủ thôi. Còn Diệp Lý của hắn giờ đây ra sao, hắn thật suy không ra, hắn không biết gì về tình hình của nàng, sau khi không từ mà biệt ở Tuyết vực, nàng có khắc cốt hận hắn không. Hắn âm thầm tính toán, nếu có thể rời khỏi cực, hắn lại đi tìm nàng. Nhưng lão Thiên đế hiển nhiên không chịu, mất đi một quyển bản đồ Ngư Lân, cuối cùng trách nhiệm ai cũng không truy cứu, thiên quy có cũng như không. Lão nói hai người chỉ có thể chọn một, chọn gì mà chọn, không có nàng, hắn ở đâu cũng vậy thôi.
Tâm tình không tốt, hắn phát hiện tính tình bản thân kém đi rất nhiều. Trước kia gặp chuyện cùng lắm chỉ cười là xong, giờ đây bắt đầu canh cánh trong lòng, thậm chí còn nghĩ cách phản chiến một cú, dứt khoát khiến thế giới này siêu loạn.
Trên đỉnh đầu mây gió lại bắt đầu hội tụ, hắn chán ghét nhìn, không thèm để ý. Tiếng sấm lớn nổi lên, theo định kỳ trời phạt lại đến, hắn vẫn yên lặng đi về phía trước, sấm bổ bên tai, lông mày hắn không động một chút. Dần dần mưa nhỏ rơi nhẹ xuống, rớt trên da thịt còn thấy hơi lạnh. Trong lòng hắn cháy bỏng, cần phải phát tán hết trong mờ mịt tuyết mới tiêu trừ sạch sẽ.
Hạt mưa rơi qua, băng lăng vẫn như thế dày đặc tới, rất đau rất lâu, đã bắt đầu quen cảm giác này. Hắn chết đi trong cực lần này qua lần khác, cùng một tra tấn đó không ngừng lặp lại, người có mạnh mấy cũng không mạnh bằng trời. Nhưng qua mỗi lần thời gian để hồi phục càng ngày càng ngắn, trong thân thể có nội lực như tích tụ thức tỉnh, bản thân hắn nhận ra, chỉ cách một bước nữa là đọa nhập ma đạo.
Băng lăng rơi xuống, đâm xuyên vai gáy, lại đâm thủng lưng hắn. Lúc đầu hắn còn ngoan cố bước tiếp, sau cùng không chịu nổi, gục ngã.
Băng chuỳ rất nhanh xuyên qua toàn thân hắn, hắn vùi vào trong tuyết hấp hối, mỗi lần như vậy đều cảm thấy mình không thể qua khỏi, nhưng mỗi lần vẫn như vậy lại thức tỉnh. Không chết được, hắn bắt đầu lấy khổ làm vui, từ đợt băng lăng đầu tiên xuyên thân mà bắt đầu tính, đếm tới tám mươi chín, không hơn không kém hình phạt sẽ kết thúc. Tám mươi chín đạo khổ hình lúc gây khó nhất, hắn sẽ nghĩ tới vài chuyện vui, tỷ như lúc bên nàng đầy màu sắc. Nàng đúng là cô nương giương đầy nanh vuốt nhưng trái tim lại mềm mại đáng yêu, tính cách nàng càng kiên cường, hắn càng hưởng thụ cái cách nàng dịu dàng khi dựa vào lòng hắn.
Tuyết vực hơn hai mươi ngày, nhớ lại vẫn hương vị đó. Mỗi ngày hắn bắt mạch cho nàng, luôn muốn ghẹo nàng cười. Nàng như con rắn đu đưa trên giường, thân thể xoay thành một dáng cong cong xinh đẹp, người nằm sấp, chân như hai búp măng ngọc dựng lên, chống mặt nói với hắn: “Muội chưa vội muốn con, sau này muội còn muốn nhất thống giang hồ, xưng bá võ lâm nữa.”
Hắn biết nàng muốn giữ thể diện cho tên đàn ông là hắn, không yên lòng hứm một tiếng, “Vậy lỡ mà có rồi thì muội tính sao?”
Nàng bật cười, “Sao chàng có thể hỏi câu ngốc vậy!” Xoay người gối lên đùi hắn, sờ ngón tay mình, nhỏ nhẹ nói, “Đương nhiên muốn sinh rồi, so với nhất thống giang hồ, chàng và con còn quan trọng hơn nhiều.”
Hắn khi đó nghe thấy nàng nói vậy, trong lòng tràn ngập xúc động cảm kích. Nhưng biết rõ mình sắp phải đi, để lại đứa con sẽ liên lụy nàng, thậm chí đẩy nàng vào cảnh người có thứ bị uy hiếp, sau này sao còn có thể đao thương bất nhập chứ?
Gục vào trong tuyết hấp hối, trên người chịu vô số tàn phá còn không sợ. Dùng hết toàn lực chống khuỷu tay lên, mở bàn tay ra ngắm nhìn một thứ nho nhỏ sáng rọi, quả cầu sáng mỏng manh như đom đóm, ở chính giữa có hạt gạo hình người. Mỗi lần đau khổ qua đi, việc đầu tiên hắn làm là nhìn nó một cái. Hắn thổi một hơi chân khí, vĩnh viễn tại đây bảo hộ viên sáng nhỏ một tấc này, chẳng sợ bị rút gân đoạn cốt, miễn vật nhỏ bên trong bình yên vô sự.
Băng hình kết thúc, hắn nắm bàn tay, gian nan lật mình. Băng tuyết thẩm thấu vào miệng vết thương vừa đau vừa ngứa. Máu dưới thân như hoa nở rộ trên vùng đất bằng nhợt nhạt, hắn không cần, hai tròng mắt nhìn lên đỉnh đầu, lại tỉnh táo như trước.
***
Xích khoá còn lại của Lang Huyên không ngừng lỏng lẻo, chờ không kịp tin Thiên đế thả Tiên quân, Đại tư mệnh theo lời ngài dặn dò dẫn đệ tử Tử Phủ xuống núi.
Tử Phủ vạn năm bỗng nhiên tan rã cũng không phải chuyện tốt. Phương Trượng Châu là nơi tiên tụ tập, bọn họ sinh hoạt nơi đây rất ưng ý, lỡ chốn này có biến, bọn họ tìm đâu ra thánh địa thứ hai đây?
Nhóm người tu hành hoảng sợ, nguyên do bên trong không nói đã hiểu. Xa xa nhìn về phía Bồng Sơn, “Lang Huyên muốn đại loạn …”
“Ta sớm đoán được sẽ có ngày này, Tử Phủ Quân không rõ tung tích, Lang Huyên còn thái bình được chăng?”
Có kẻ tu hành tính dọn dẹp một chút rồi quay về hồng trần, “Phương Trượng Châu không còn, không phải tuân thủ phép tắc Tử Phủ Quân định ra nữa! Cửu Châu này trước mắt muốn sinh loạn, sẽ không bao lâu nữa, Sinh Châu và Tịnh xá thánh địa cũng khó giữ, mọi người nên sớm tính đường cho mình đi.”
Không gì đáng sợ hơn khi lòng người tan rã, chẳng lẽ chỉ có yêu quỷ mới nhiễu loạn hồng trần sao? Người tu hành có năng lực mà chưa chịu lên trời, mất đi chế ước rất dễ trở thành tai hoạ ngầm.
Cho nên Tử Phủ Quân hạ lệnh Đại tư mệnh giải tán đám đệ tử là có mục đích, nếu nguy cơ trước mắt của Lang Huyên còn chưa đủ để Thiên đế hạ quyết tâm, vậy thì đi bước nữa là dùng dư luận. Đệ tử Tử Phủ ở ngoài cửa bồi hồi không đi, Đại tư mệnh dẫn ba mươi lăm vị Thiếu tư mệnh thủ vững ở Cửu Trọng Môn, nhìn trận thế này, Bồng Sơn đã đến bước sơn cùng thủy tận.
Thiên đế lạnh giọng bật cười, “Muốn ép bổn quân nghe theo kế hoạch hắn sao?” quả thật ngài đã nghĩ tới thỏa hiệp, sau đó thì sao, còn gì thiên uy nữa? Chúng tiên ở Cửu thiên tuy thần thông quảng đại, cũng không phải muốn tùy tiện làm gì thì làm. Khác nghề như cách núi, mỗi người có điểm mạnh, thường rất đậm sắc cá nhân, nếu người không thể chung thành tựu cùng ta, ta cũng không thể khống chế pháp khí người khác.
Đại Cấm thúc thủ không có sách lược, Tử Phủ trên dưới hiển nhiên sớm có dự mưu, nhưng đổ lên Đại tư mệnh ư, giờ phút này hắn đang cùng Lang Huyên tồn vong, đổ được cho hắn sao?
Thiên đế cuối cùng vận dụng thiên nhãn nhìn qua người đàn bà mà Tử Phủ Quân yêu kia, hắn muốn biết cái kẻ phàm không tầm thường đó sao có thể làm được chuyện khiến Nhiếp An Lan như mất hồn. Sau khi xem xong mới đầu đại thán 1 tiếng “Oan nghiệt”, rồi rút ra kết luận, nói nàng “Năng chinh thiện chiến, rất có ý tưởng”. Về phần diện mạo không đánh giá gì, bàn về diện mạo thì nghe tục khí quá.
Ngài sai Đại Cấm mời Tử Phủ Quân ra Bát Hàn cực địa lần nữa. Cũng lại là ở Vọng Tinh đài, Thiên đế cười nói: “Tử Phủ Quân được sao hồng loan chiếu trúng, vốn là chuyện tốt đẹp, ta cũng có bớt chút thời gian nhìn qua người ấy của ngài, quả thật không tầm thường. Nói tài tình thì chưa hẳn, còn nói đánh đấm thì công nhận.”
Trên đời này có lẽ không có thứ gì có thể kiềm chế hắn, chỉ có nhắc đến Nhạc Nhai Nhi, mới làm hắn hắn có phản ứng như kiểu “Đang hấp hối mà ngồi bật dậy” thôi.
Thiên đế bỗng nhiên đi chú ý nàng đương nhiên không tốt đẹp gì, hắn cố hết sức trấn định, ngân nga nói: “Thiên quân cho truyền ta ra Bát Hàn cực địa là muốn nói với ta chuyện này à?”
Thiên đế nói không hẳn, “Còn có tin về Tử Phủ nữa. Đại tư mệnh giải tán đệ tử trong phủ ngài ra Bồng Sơn, hiện giờ Phương Trượng Châu chính thức lâm đại địch.”
Hắn nghe xong gật đầu, “Đại tư mệnh làm tốt quá, nếu Phù Sơn lâm nguy, đương nhiên phải sơ tán đệ tử trước rồi.”
“Vậy mà Tử Phủ Quân định ngồi nhìn Lang Huyên hủy hoại trong chốc lát sao?”
Hắn dịch hai tay, mờ mịt nhìn về phía khuôn mặt tôn quý vô cùng kia, “Thân ta bây giờ mang tội, Thiên quân không biết câu lực bất tòng tâm sao?”
Ánh mắt Thiên đế giống như suối lặng yên kia, cuối cùng cũng toát ra vẻ tính toán, cười nói: “Dù thế nào, mời Tử Phủ Quân cố sức, trước yên ổn Bồng Sơn. Còn về chuyện Nhạc Nhai Nhi, ngài với ta có thể từ từ trao đổi.”
Tử Phủ Quân cười rộ lên, “Thiên quân lấy Nhạc Nhai Nhi làm điều kiện với ta hả?”
Đã như thế, liền dứt khoát ăn ngay không bằng nói thẳng. Thiên đế bùi ngùi thở dài: “Không ngờ chỉ là một kẻ phàm lại trở thành đề tài giữa chúng ta. Phủ quân đi đến bước này không phải đều là vì cô ta sao, bổn quân ứng chuẩn ngài, chỉ cần Phù Sơn quy vị, yêu quỷ phục tùng, trong thời gian này Nhạc Nhai Nhi an phận thủ thường, không phạm thiên luật, bổn quân có thể chấp nhận cho cô ta lên Bồng Sơn, thành toàn nhân duyên tốt đẹp hai người, Tử Phủ Quân thấy thế nào?”
Thái độ của Thiên đế chuyển biến nhanh như vậy quả làm người khó tin, nhưng có trời mới biết hắn nhớ nàng biết bao nhiêu, dù có nối lại nhân duyên được hay không, chỉ cần cho hắn cơ hội ra khỏi Bát Hàn cực địa, mọi việc liền có hi vọng.
Hắn gật đầu, giọng bình tĩnh, “Chỉ mong Thiên quân nhất ngôn cửu đỉnh, ta mặc dù nguyên khí bị tổn thương nặng nề, nhưng dù phải dùng hết toàn lực, cũng sẽ bảo đảm Lang Huyên không còn đáng lo.”
Thiên đế nói tốt rồi, “Ta biết ngài tạm thời lực bất tòng tâm, cho nên phái Đại Cấm giúp ngươi một tay. Mong Tử Phủ Quân ghi nhớ chức trách của mình, tư tình nhi nữ tạm hoãn, trước hãy lấy an nguy Lang Huyên làm trọng.”
Vâng theo hay không nói sau, giờ việc đầu tiên là muốn bảo đảm Thiên đế tạm thời không xử khó nàng. Trong tay áo trái tay hắn nắm chặt, hắn cúi đầu lĩnh mệnh, tim hắn sớm bay đến Vân Phù.
Không biết nàng có khoẻ không, còn nhớ tới mình hay không.