Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 73

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 73
  • 10
Prev
Next

Chương 73: Tiên thành thật.

Đại tư mệnh từ điện tư mệnh đi ra, trên người ăn mặc chỉnh tề, cầm theo tráp phát quan. Tuy hắn trước giờ nề nếp, nhưng trang phục hôm nay quá mức trang nghiêm, giống như một quan văn lên triều diện thánh.

Thiếu tư mệnh ôm sách đuổi tới trước mặt hắn, nghiêng đầu hỏi: “Tòa thượng, ngài định lên trời sao?”

Đại tư mệnh liếc mắt nhìn y, “Đúng vậy, ta muốn lên trời tìm người báo nạn. Bồng Sơn đầy nguy cơ, Lang Huyên sập xuống không quan trọng, Bồng Sơn có nhiều đệ tử Tử Phủ, chẳng lẽ để cho chôn thân dưới đống đá vụn sao?” Hắn vừa nói vừa chỉnh lại đai lưng ngọc như ý ba thước rộng, càng tôn lên một thân hình chuẩn mực vai rộng eo hẹp đẹp mắt.

Thiếu tư mệnh tự nhận hiểu chút nội tình, hạ giọng nói: “Tòa thượng, Nhạc lâu chủ không phải đã phá xong Mộc Tượng Thành sao, tôi thấy trong vòng mười ngày cô ấy nhất định có thể vào Chúc Âm Các. Lỡ khi Thiên quân không cho Quân thượng xuống núi bình loạn, Nhạc lâu chủ vẫn có thể xông vào Bát Hàn cực địa như thường, cứu quân thượng ra.”

Đại tư mệnh liếc mắt nhìn kỹ y, lạnh giọng nói: “Trên đời này hình như mọi người đều không vội, chỉ có mình bổn tọa gấp thì phải.”

Thiếu tư mệnh căn cơ chưa đủ còn chưa kịp nghĩ thông chớp đôi mắt trâu: “Sao toà thượng lại gấp?”

“Bởi ta hi vọng có thể ném trả ngươi cho quân thượng cho sớm. Nếu quân thượng không về, ta thấy cả đời này ngươi mở linh khiếu không xong.” Cuối cùng rất thành khẩn nói, “Ngươi thật sự quá ngốc.”

Thiếu tư mệnh thứ 35, là đệ tử giữ cửa của Phủ quân, cũng là người có tư chất kém cỏi nhất trong đám Thiếu tư mệnh. Năm đó Tử Phủ Quân qua Bắc Mang sơn, trông thấy y còn nhỏ đuổi theo bóng nắng cắm sào trúc, mỗi khắc trời đổ bóng một điểm, y liền cắm một cây. Tiên quân nhìn mãi lâu, không rõ y làm gì, đi đến hỏi, y mở miệng còn thiếu răng cửa mà nói: “Con nghiên cứu phương pháp tính canh giờ.”

Tiên quân vừa nghe, nhất thời kinh ngạc, “Còn tuổi nhỏ mà đại trí giả ngu như vậy, sau này hẳn có tiền đồ.”

Tuy việc y làm rất ngốc, nhưng hơn trăm năm sau xuất hiện bóng mặt trời, theo nguyên lý dĩ nhiên không tính mà đúng. Chẳng qua thật đáng tiếc, về sau hứng thú của Thiếu tư mệnh thứ 35 đã khác, bóng mặt trời cuối cùng không phải y phát minh. Phủ quân bồi dưỡng vị đệ cửa đóng cửa này, từ từ phát hiện y “ngu” là thật , “trí” thì tí ti không có, có thể thấy thần tiên cũng có lúc nhìn nhầm. Hiện Phủ quân đi mất, Thiếu tư mệnh thứ 35 này do đại tư mệnh tự mình quản, y ngu muội ngoan cố, thường xuyên khiến Đại tư mệnh nếm mùi vô vọng của kiếp tu hành.

Lập công chuộc tội mà tự do thoát khỏi giam giữ, giống với được người cướp ngục bỏ mạng thiên nhai sao? Có ai không muốn chính đại quang minh mà đi dưới ánh mặt trời, chỉ có chuột mới chui rúc trốn đông trốn tây thôi.

Trước đó dây xích bị lỏng, hắn phái người liên tiếp trình báo lên trời, kết quả không biết vì sao, Nhạc Nhai Nhi đã đánh tới Lục Thủy Thành, bề trên cũng không có chút động tĩnh. Đại tư mệnh suy nghĩ, dù hắn chán ghét Cửu Trọng Thiên như vậy, lúc này cũng vẫn phải tự mình đi một chuyến. Dù thế nào giờ đã quẳng Lang Huyên cho hắn, chỉ cần Phù Sơn gặp chuyện không may, người chịu trách nhiệm đầu tiên nhất định là hắn. Hắn nghĩ cách chuyển trách nhiệm đi, bằng không đến lúc đó bề trên buông một câu “Không chịu trình báo”, thì đủ cho hắn uống một hồ.

Hắn dựa theo gió mà lên như diều, trước xin gặp Đại Cấm, xem có cơ hội trực tiếp diện kiến Thiên quân không. Lần này Đại Cấm tự mình ra nghênh đón hắn, mời hắn vào Đại Cấm điện, tâm bình khí hòa ngồi mặt đối mặt với hắn nói, “Bề trên còn đang suy nghĩ biện pháp.”

“Tôi đạo hạnh nông cạn, ấn thêm đạo phù chú cho dây xích, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ mười ngày. Hiện tại đã qua ba ngày, Phương Trượng Châu thật nhiều chỗ bắt đầu xuất hiện sụp đổ, hệ thống núi ở Bồng Sơn phần lớn là bay giữa trời, Phương Trượng Châu lại ở giữa Đông hải, núi kia mà đổ xuống, Phương Trượng Châu sẽ trực tiếp bị nhấn chìm xuống đáy nước, Cửu Châu không bao giờ nguyên vẹn nữa.” Hắn cúi đầu nói, “Tôi ngày ngày như ngồi trên chông, dây xích khoá góc Tây Bắc bị lỏng, nghĩa là phía Tây Bắc rất nhanh sẽ có yêu quái quậy phá. Đại Cấm biết mấy cuốn sách Yêu Quỷ của Tử Phủ chứ?”

Đại Cấm gật gật đầu, “Vạn yêu quyển cùng Bách quỷ quyển sao, là Tử Phủ Quân lập ra, ta đương nhiên biết.”

Đại tư mệnh ai thán liên tục, “Chúng vốn giết chóc rất dữ, vốn đã thần phục Phủ quân, từ sau khi Phủ quân bị phạt nơi Bát Hàn cực địa, Bồng Sơn thường xuyên có tiếng khóc quanh quẩn bởi cả trăm con quỷ đêm, chẳng khác địa ngục nhân gian. Dù là yêu quỷ gì, đều nhớ đến tình chủ cũ, như ngài hay như tôi…” Ngón tay hắn qua lại múa may ở giữa hai người, “Ngài nói Tiên quân nhà tôi không đúng, tôi liền muốn cự, tôi đối với Thiên quân nhà ngài tỏ vẻ bất mãn, ngài cũng sẽ phát hỏa, người còn thế nói gì là ma. Tôi lần này đến, một là chính miệng gặp Đại Cấm bẩm báo tình trạng của Phương Trượng Châu, hai là hỏi thăm ngài, Thiên quân có định phóng thích Tiên quân không? Dây xích khoá, bánh xe Lục Hào, Thiên hoàn… Những thứ kia đều do Tiên quân một tay tạo dựng, ngoại trừ ngài ấy, ai cũng không có cách khống chế chúng. Giờ ngẫm lại, để cho người như tôi ba ngàn năm đạo hạnh tiếp quản Lang Huyên, không phải là đưa tôi đứng mũi chịu sào sao…”

Nói xong lời cuối cùng đại ý rất rõ ràng, muốn từ chức không làm nữa.

Đại Cấm cũng rất bất đắc dĩ, “Ta biết ngài khó xử, nhưng việc từ chức không thể nói lung tung. Tử Phủ Quân cũng không phải vĩnh viễn không ra khỏi Bát Hàn cực địa, đến khi người kia chết, hắn trần duyên dứt, sẽ tiếp quản tiếp Bồng Sơn thôi.”

“Vậy trước mắt làm sao đây?” Đại tư mệnh có chút kích động, “Lang Huyên kiên trì được đến lúc Tiên quân quay về sao?”

Đại Cấm trầm mặc nói: “Bị phạt đọa tiên, tất yếu phải qua trăm ngàn năm rèn luyện, tẩy hết một thân ma tính mới ra khỏi cực địa. Giờ mà cho phép Tử Phủ Quân rời núi, nói thế nào cũng là mạo hiểm.”

Đại tư mệnh đứng lên, chống trường án vội nói: “Tôi nguyện ý vào Bát Hàn cực địa, gặp tận mặt hỏi ý Tiên quân. Người khác không nói, chả lẽ Đại Cấm còn không biết Tiên quân làm người thế nào, hắn thực sự là thực tiên đệ nhất trời đất a!”

Đại Cấm không khỏi thở dài, không chỉ thành thật, còn rất thẳng thắn, nếu ngày đó gặp Thiên quân, hắn có thể tự giải vây cho mình một phen, giờ cũng không đến mức nháo đến mức này. Thỉnh cầu này của đại tư mệnh trước mắt thật khó thỏa mãn, Đại Cấm nói: “Bát Hàn cực địa là chỗ giam giữ tiên, không phải thánh địa để du ngoạn. Ngài không thể đến đó, phạm thiên quy là mất nhiều hơn được. Như vậy đi, ngài về Bồng Sơn trước, trong hai ngày bề trên nhất định sẽ có quyết định, dù sao chuyện Lang Huyên không phải nhỏ, Thiên quân tuyệt sẽ không ngồi xem nó đổ vỡ.”

Kỳ thực đại tư mệnh lần này đến không hy vọng xa vời thượng tiên này có thể cho hắn câu trả lời rõ ràng thuyết phục, mục đích của hắn chỉ có một, là xác nhận một lần thượng giới đã biết tình trạng của Lang Huyên, sau này lỡ xảy ra chuyện, đừng tìm hắn trút phiền toái.

“Thiên quân đã biết rồi sao?” Hắn cường điệu hỏi lại một lần, Đại Cấm gật đầu, hắn nói tốt rồi, đứng dậy thở phào một cái.

Ra khỏi Đại Cấm điện, hắn thật nhẹ nhàng, mới phát hiện làm người quy củ chính trực rất vất vả, làm theo tuỳ tâm, mới là thái độ tiêu sái chân chính. Chỉ có một chút chuyện còn khiến hắn bất an, như vừa nói, Phù Sơn rơi xuống nhấn chìm Phương Trượng Châu, hắn lo lắng đệ tử Tử Phủ sớm muộn gì cũng bị liên lụy. Bởi vậy trường kỳ sinh hoạt chịu áp lực nặng nề, cảm thấy Bồng Sơn thiếu mình Đại tư mệng là không được, cũng không thể cao hứng lên.

Hắn lại lo lắng trùng trùng đến trước Thiên Hành kính, y như con cái viếng mộ tổ tiên kể ra ủy khuất, nhìn Tiên quân trong gương lải nhải liên hồi: “Quân thượng, tôi đi lên kia một chuyến rồi, không thu kết quả gì. Bọn họ nói cho có lệ sẽ giải quyết, nhưng tôi biết, ngài sẽ không được thả ra, có khi đem cách này cách nọ đều là trị phần ngọn không trị được gốc. Thiên quân còn giống như không có chủ ý, tôi hết sức tiến cử hiền tài ngài, Đại Cấm còn đem ba cái thứ kia ràng buộc này nọ lọ chai tôi qua loa tắc trách, chuyện khác thì tôi không lo, chỉ có lo lắng cho trên dưới hơn trăm đệ tử Tử Phủ. Bọn họ tu vi quá thấp, chỉ sợ Bồng Sơn bị hủy, bọn họ sẽ cùng gặp tai ương.”

Sau đó hắn liền bắt đầu lo trăm mối, lúc thì ngửa mặt lên trời, lúc thì che mặt, thì thào tự nói: “Làm sao bây giờ đây…”

Người thiền định trong Thiên Hành kính cuối cùng nhịn không được, nhíu mày nói: “Ngươi không hạ lệnh cho chúng đệ tử dời khỏi Bồng Sơn sao?”

Đại tư mệnh ai một tiếng, “Có thể sao?” Nói xong mới phản ứng, ngạc nhiên nhìn về phía Thiên Hành kính, “Quân thượng?”

Hắn tưởng mình nghe lầm, cuống quít chạy tới xem, người trong gương đã đứng lên, ở mi tâm phong ấn như lửa, một thân bạch y trắng hơn tuyết.

Đại tư mệnh bỗng nhiên phát hiện, quân thượng kia thân đầy vết máu giờ đây thiền y không thấy chút dấu vết, đối với người định kỳ bị đâm thủng như cái sàng thóc mà nói, quần áo này trắng tới rất kỳ quái. Hắn quơ quơ, thử thăm dò kêu một tiếng: “Quân thượng, ngài có thể nghe thấy thuộc hạ nói chuyện sao?”

Tử Phủ Quân trong Thiên Hành kính mím môi, lẳng lặng nhìn ra, phảng phất cách vũ trụ hồng hoang cũng có thể đối diện, gằn từng chữ: “Phù Sơn xiềng xích lâu năm chưa tu sửa, ta sớm đoán bọn chúng nó rồi sẽ đứt đoạn, đáng tiếc bổn quân không ở đó, không thể giúp gấp chuyện gì. Thượng liên bị lỏng, lần này khiến Thiên quân tự thân ra tay, nhưng xích sắt có bốn bên, hắn khó tránh khỏi được cái này mất cái khác. Ngươi nghe cho kỹ, khi dây buộc thứ hai bị đứt đoạn, hãy rút toàn bộ đệ tử Tử Phủ xuống núi, đi càng xa càng tốt.”

Đại tư mệnh nghe tiếng nói như rìu vàng đẽo ngọc lộ ra mùi sương tuyết, vẫn quen thuộc như xưa, nhất thời nghẹn ngào buồn vui lẫn lộn. Cố ổn định lại tâm thần, hồi lâu mới nói: “Lúc đó, sẽ không phải đại loạn sao?”

Tử Phủ Quân nói có chứ, “Nhưng so với đại loạn, giữ lấy mệnh quan trọng hơn.”

Kỳ thực hắn rất muốn nói, thân ta bị nhốt tại Bát Hàn cực địa ra không được, bên ngoài có khủng hoảng gì không quan hệ đến một sợi lông. Lại nói rối loạn thì cũng tốt, phải có ai ra tay bình loạn, rối loạn thì có thể khiến cho Thiên đế phải đến nói chuyện, có nói chuyện rồi, thì sẽ có nhiều việc muốn thương lượng cho tốt.

Đại tư mệnh luôn theo lệnh của Quân thượng, ngài đã phân phó như thế, nhất định là tốt cho toàn bộ Bồng Sơn, hắn tuyệt không hai lời. Sau khi tiếp thu, hắn mới rảnh thổ lộ cảm tình của mình, vẻ mặt tang thương như nhìn thấu lòng người dễ thay đổi, sầu thảm nói: “Thời gian này xảy ra nhiều biến cố, thuộc hạ cho rằng Quân thượng chịu khổ quá nhiều, rời núi cũng không nhìn, không nghĩ tới… Ngài không phải tiên cốt đứt đoạn sao, khôi phục được nhanh như vậy sao? Còn Thiên Hành kính này nữa, cứ vậy mà có thể nói chuyện sao?”

Trong tâm Tử Phủ Quân nói tự nhiên thôi mà, Thiên Hành kính cũng là hắn luyện hóa, nào có chuyện pháp khí không nhận chủ chứ.

Đại tư mệnh lại cách gương cẩn thận đánh giá hắn, “Quân thượng, ngài trước mắt thấy thế nào, trên người khoẻ hơn không?”

Người trong gương thê lương cười cười, “Tiên cốt đều chặt đứt, có thể tốt chỗ nào.”

Lúc đó đau đớn rút gân đoạn cốt chỉ sợ đến cuối đời khó quên. Cảm thụ như xé tim, như cá sống bị chặt vây, mỗi một lần phong đao giáng xuống, hắn vận toàn khí lực để nhận. Vết thương thảm hại, tan nát, sau đó từng khối từng khối mất đi chân khí, từ trong mỗi lỗ chân lông chảy ra tơ máu, không chứng kiến qua thì căn bản không thể nào tưởng tượng.

Nếu là tiên nhân khác, chịu cảnh như vậy đại khái đã bị nguyên diệt hết, cuộc sống còn lại chỉ là kéo dài hơi tàn tại cấm địa. Nhưng hắn không phải, có tiên căn trời sinh, mặc dù tiên cốt có bị đánh gãy, nguyên thần là bất diệt, hắn có thể tự tu hành phục hồi như cũ. Nhưng cũng bởi vì bẩm sinh hắn đã là tiên, là tiên nhân thật sự hay là đọa tiên, hắn lần này có thể đi cả hai con đường. Trừ phi một hơi đánh tan nguyên thần của hắn mới khiến hắn tiêu tán.

Từ thượng tiên đến đọa tiên có một loại cảm giác rất kỳ quái, đối với mọi sự đều không đi theo quỹ tích cũ, hắn có được tầm nhìn mới. Giống như linh khiếu đột nhiên đả thông, cả người thoải mái thông thấu, trong lồng ngực thường có dục vọng hủy thiên diệt địa muốn trỗi dậy, tạo ra đạo ấn khi hắn hỉ nộ thất thường.

Trải qua cơn đau đớn, không còn trong sáng lạc quan như trước, hắn hiện giờ không coi bị đoạ tiên là chuyện gì nghiêm trọng ghê gớm, ngược lại rất thú vị, rất kích thích. Nghe nói thành đọa tiên, trong nhân tính bản năng tàn ác nhất sẽ bị kích phát dẫn ra, tĩnh tâm ngẫm lại, hắn trước khi chịu phạt cũng đã chuẩn bị tốt đường lui, cho nên trong miệng người người xứng đáng là tiên chân chính thật sự, cũng chẳng đúng lắm, hắn sớm có tư chất đọa tiên rồi.

Đại tư mệnh đau lòng không thôi, lã chã nói: “Tôi không nghĩ tới, Quân thượng vì tình có thể quyết đoán như thế. Thời gian này tôi thường hoài niệm ngày xưa, trong núi năm tháng tĩnh hảo, thuộc hạ phụ họa quân thượng, khi đó thật thích ý… Quân thượng, thuộc hạ thật sự rất muốn ngài.”

Trong Thiên Hành kính Tử Phủ Quân rùng mình một cái: “Ta nơi này đã đủ lạnh, ngươi đừng nói nữa.”

Đại tư mệnh ho khan, đổi đề tài, “Quân thượng, ngài khi nào thì bắt đầu có thể thông qua Thiên Hành kính quan sát chuyện ở Bồng Sơn?”

Tử Phủ Quân nghiêng thân, trong bối cảnh tuyết trắng, nổi lên một quân tử cao khiết hơn tuyết, uyên mặc sâu ổn, không kích động không theo đuổi chuyện gì, đến cái cúi đầu cân nhắc, cũng rất ý nhị .

“Luôn luôn.” Hắn nói như vậy.

Đại tư mệnh nghe xong, mơ hồ cảm giác như năm đạo sét đánh, “Luôn luôn ư… Trước kia thuộc hạ đứng trước Thiên Hành kính thổ lộ tiếng lòng, quân thượng đều nghe thấy sao?”

Hắn mím môi cười, không tiếp lời hắn.

Đại tư mệnh cảm thấy dưới chân bủn rủn, đỉnh đầu rịn đầy mồ hôi, nói như vậy, khi hắn phiền muộn lạc trong mê võng cùng ai oán, đều bị ngài ấy nghe thấy? Ông trời ơi, trên đời sao lại có chuyện như này? Người đã ở trong lao, còn có thể tiếp tục hố hắn, quả nhiên cấp trên không phải chức chơi.

Đang còn hoảng, giọng Thiếu tư mệnh yết hầu thẳng tắp kia lại vang đến: “Tòa thượng, rất nhiều chân thần tiên tới!”

Nói vậy, chả nhẽ mỗi ngày y đối mặt là thần tiên giả hay sao. Đại tư mệnh cố không chửi một trận, bước nhanh ra đón, mới ra khỏi cửa liền thấy tầng mây mờ mịt, ánh nắng chiều xuyên qua mấy cụm mây phất phơ, như chân trời đột nhiên mọc thêm ra vô số ánh sáng. Trên đường có vài người đứng, Đại Cấm đã ở phía này, nhìn hắn lặng lẽ ra hiệu bằng mắt.

Đại tư mệnh biết là Thiên quân giá lâm, nhưng ngài ấy mặt hướng về Lang Huyên, chỉ nhìn thấy một thân áo tơ vàng, bóng lưng hơn người. Thượng thần quả không để tiểu tiên như hắn có thể so sánh, Đại tư mệnh dịch tay, nhìn Thiên đế tự mình gia cố buộc liên góc Tây Bắc, pháp lực tản mát ra ánh sáng vàng thật chói mắt giống như ngài ấy.

Sợi xích cắm treo đại địa lại lần nữa bị căng buộc, không tình nguyện phát ra tiếng động kình thiên giống như tiếng nổ lớn. Kia một vòng rồi một vòng cùng nhau từ buông lỏng đến kéo nhau, mắt thường có thể thấy dây giảm độ chùng đi nhiều trượng, cuối cùng Thiên quân tự thân ra tay, giải trừ nguy cơ Lang Huyên lung lay.

Cho nên tất cả đã được giải quyết nhanh như vậy sao? Cũng không hẳn. Sau khi Thiên quân trở về, ghế còn chưa ngồi nóng, thị thần vội vàng tiến vào bẩm báo, nói 2 sợi xích ở hai góc Tây Nam cùng Đông Bắc của Phù Sơn lần lượt bị lỏng. May mà là góc đối nhau, không đến mức tạo thành thế nghiêng lật, nhưng lần này tình huống tương đối phức tạp, dưới vực sâu vạn trượng có hắc khí bắt đầu khởi động, sợ là yêu ma bị trấn ngàn năm trước muốn chạy trốn khỏi đáy núi.

Cho tới giờ một Thiên đế tao nhã, lúc này sùng gan, phanh một nắm đấm đánh vào ngự án, làm cả thư phòng bật dậy, “Là thủ đoạn của Tử Phủ Quân giỡn mặt ta.”

Đại Cấm thấy tình thế vội chắp tay nói: “Quân thượng bớt giận, Tử Phủ Quân làm người thế nào Quân thượng biết, ngài ấy luôn thận trọng phúc hậu. Lang Huyên mất vị trí cân bằng là sau khi ngài ấy bị nhốt Bát Hàn cực địa, người ở Bát Hàn, có thần thông cỡ nào cũng không phá được kết giới, bởi vậy thần liên bị lỏng cũng chỉ là trùng hợp. Bồng Sơn thánh địa huy hoàng dù sao cũng do một tay ngài ấy tạo dựng, người đi mất, khó tránh khỏi yêu mị nhân cơ hội làm loạn, mời Quân thượng suy xét.”

Thiên đế nghe xong lại cười: “Thế nhân đều nói Tử Phủ Quân là người tốt đẹp không tranh cùng thế gian, các ngươi thật sự nhìn thấu hắn sao? Hắn nếu như nương tay nhân từ, lúc trước làm cách nào mà thu phục tai hoạ, sáng lập yêu quỷ cuốn?” Đại Cấm quả nhiên bị truy hỏi, trên mặt thoáng một tia do dự. Thiên quân khoanh tay thở dài, “Thôi, hao tổn tâm cơ không phải là muốn đến kết cục này sao, ngươi dẫn hắn lên tinh đài, ta muốn cùng hắn nói chuyện cho rõ.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 73"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online