Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 71

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 71
  • 10
Prev
Next

Chương 71: Ta thích phụ nữ.

Chỗ góc tường bị cỏ che có một chuỗi ký hiệu nhỏ xíu. A Bàng quay đầu nhìn Minh Vương, “Lâu chủ đêm qua đã rời Kim Lũ Thành, những người khác vẫn còn.”

Minh Vương nâng mũ rơm trên đầu, “Không thể lại chờ, một mình Lâu chủ đi Mộc Tượng Thành rất nguy hiểm, chỗ này chuyện gì cũng phải tốc chiến tốc thắng. Báo môn chúng, nửa đêm chờ tin ta. Nếu thấy Tông kỳ treo ở tường thành cửa Bắc ngã xuống, để lại đội nhân mã giải quyết đám phục binh, những người còn lại đi Mộc Tượng Thành tiếp ứng Lâu chủ.”

A Bàng chần chờ, “Huynh tính một mình ám sát Kim Vân Lãm?”

Minh Vương cười cười, “Thế nào? Không tin ta sao?”

A Bàng lắc đầu nói không phải, “Đám hộ pháp của Lệ Vô Cữu không ai ghi tại Thần Binh Phổ thượng, nếu không có thứ tự trong Thần Binh Phổ, bọn họ nhất định không tầm thường. Rất nguy hiểm, đệ đi cùng huynh.”

Minh Vương xoay người nhìn phía toà kiến trúc to lớn trong Kim Lũ Thành, híp mắt nói: “Nguy hiểm sao? Nguy hiểm thế nào? Mấy năm nay vào Nam ra Bắc, trải qua rất nhiều hung hiểm, chỉ cần kẻ địch không phải ba đầu sáu tay, với ta mà nói đều như nhau.” Thấy trên mặt A Bàng còn do dự, hắn tự đại cười nhạo, “Đệ từ hồi nào thì rườm rà như vậy? Giết người cũng không phải chuyện đi họp, nhiều người thì lại thêm một phần phiêu lưu, là ngày đầu vào Ba Nguyệt lâu sao, đến chuyện này còn chưa rõ?”

A Bàng không còn lời nào để nói, thở dài, ở chân tường tìm cách hỗ trợ theo kế hoạch chi tiết.

Trong Kim Lũ Thành lấy Tông chủ đứng đầu, dưới có Ngũ đại Ngự giả, là tai mắt và nanh vuốt của Tông chủ, muốn diệt Tông chủ, phải bẻ luôn tai mắt cùng nanh vuốt này, như thế tòa thành này mới chính thức như rắn mất đầu, rơi vào tê liệt.

Lúc trước chia nhóm vào thành, là theo quy củ nhất quán trong Lâu. Hai người một tổ, không được chia nhỏ làm hai nhiệm vụ, bởi muốn tuyệt đối chắc chắn có một người còn sống, tránh mất liên lạc cùng nhân mã toàn Lâu. Công việc của bọn họ chuyện tình báo rất trọng yếu, người như ngọn lửa, có tài năng thì tiếp tục kế thừa. Bất kể ai chết sống, đều phải báo về tin chuẩn xác, đặc biệt thân trong hiểm cảnh, xảy ra vấn đề bất kể chỗ nào, đều có khả năng dẫn phát nguy cơ liên hoàn.

A Bàng cẩn thận đánh dấu tin báo ám sát Ngũ đại Ngự giả, viết đến chữ cuối tự mình cũng mờ mịt, “Đệ thì sao? Ngồi không sao?”

Hắn là cao thủ nhất đẳng trong mặt dùng ám khí và bố trí cạm bẫy, nhưng nếu bàn về đấu tay đôi có kém một chút. Thời gian cấp bách, cách trời tối chỉ còn hai canh giờ, không kịp để hắn hành động, Minh Vương nói: “Này chẳng qua là thành đầu tiên thôi à, bốn cái sau càng lúc càng khó đánh, đến cuối còn có Tàng Lung Thiên Phủ, có rất nhiều cơ hội cho đệ lập công mà.”

A Bàng buồn rầu ưm một tiếng, Minh Vương vỗ đầu vai hắn, “Chọn vị trí dễ tiêu diệt nhóm năm tên kia, sau đó trở về chờ trời tối.” còn mình tháo mũ rơm, vào một tửu quán.

Trong tửu quán hương rượu ngút trời, mấy miệng lu to mặc dù đậy nắp vung, hương khí lưu chuyển trong không khí cũng khiến người muốn say. Hắn ghé vào quầy, phía sau có cô gái Hồ Địch ccười cười. Ba Nguyệt lâu tứ đại hộ pháp, người người sinh hoạt điều độ, trên người không có mùi máu tươi, cũng không có mùi sát người lạnh lẽo. Trong ánh sáng giữa trưa nghiêng chiếu sau lưng, trên mặt tươi cười ôn hòa, như quý công tử đọc sách ở lầu cao.

Đôi mắt cô nương Hồ Địch dài như mắt mèo con, con ngươi màu lam, mũi cao mắt sâu, so với cô nương Vân Phù ngũ quan càng sắc sảo. Nàng mặc áo bó quần gấm, thời tiết quá nóng, hai cánh tay tuyết thoải mái để trần, không có nửa điểm câu dẫn người xấu hổ. Nàng thản nhiên nhìn hắn, “Khách quan, muốn mua rượu sao?”

Minh Vương đem bạc trắng và bầu rượu đặt lên quầy, “Châm đầy.” Ánh mắt trên mặt nàng vừa chuyển, lại nói, “Cho thêm một bát khác, ta uống ở đây.”

Hồ Địch cô nương nhoẻn ra một lúm đồng tiền thật sâu xoáy trong mặt đầy đặn mật, thật ngọt .

“Rượu Hồ địch chúng ta có rất nhiều loại, khách quan muốn loại nào?”

Minh Vương nói: “Thật mạnh, càng mạnh càng tốt.” Nói xong đưa bầu rượu qua.

Cô nương Hồ Địch đưa ra hai tay đón, trên cổ tay có chuỗi châu các màu, trong ánh nắng lấp lánh thật đẹp.

Cẳng tay tinh tế, cánh tay thon dài, không có luyện võ kiếm ăn, có thể khẳng định đó là một cô nương bình thường xa rời chốn chém giết. Hắn đối với các cô nương phổ thông vẫn rất thân thiện, càng lăn lộn trong nguy hiểm chết người, càng cần vẻ đẹp bình dị giống như thuốc chữa trị.

Cô nương cầm bầu rượu, xoay người đi mở nắp lu. Lu rượu Hồ Địch rất thấp, nàng cong hạ thắt lưng, hẹp y cùng váy dài vừa khéo giáp nhau, khi đứng thẳng chỉ lộ một đường nhỏ, lúc khom lưng liền mở khoảng rộng. Tuy nam nhân có ngoài ý muốn mà ngắm cho vui, nhưng phong tình mà không thoả, hỏa hầu cũng phải nhịn cho tốt.

Minh Vương ở trước quầy, lẳng lặng nhìn phong vận thiếu nữ nàng lơ đãng bày ra, nhớ tới nhiều năm trước, từng có người phụ nữ đứng trong mưa cùng hắn cắt bào đoạn nghĩa.

Khi đó Ba Nguyệt Lâu còn là Ba Nguyệt Các, hắn lĩnh mật lệnh hạng nhất, đi trạm dịch trong Châu, ám sát một quan viên nào đó. Khi đó môn quy là như thế, sát thủ lãnh lệnh làm việc, không cần thiết hiểu rõ nội tình, thậm chí mục tiêu ám sát họ gì tên gì đều không cần hỏi. Trước khi xuất phát, liền nhận một bức thư miêu tả bề ngoài của mục tiêu, hắn huỷ thư rồi đi. Nhiều năm lăn lộn trong Ba Nguyệt Các, giết người với hắn mà nói đơn giản như chặt dưa thái rau. Lần này cũng thế, nhiệm vụ hoàn thành nhẹ nhàng, xong chuyện còn rảnh rỗi, ngay tại chỗ kia lau sạch sẽ kiếm mình.

Là không nghĩ tới, lúc ra cửa gặp gỡ một người. Đổi lại bình thường, một đao giải quyết là xong, hắn lại nhận ra nàng, từng là thanh mai của hắn. Lúc còn rất nhỏ gia nghiệp hắn còn thịnh vượng, bọn họ sắm vai tân lang cùng tân nương trong trò chơi, đã ước định cùng nhau, tương lai sau này sẽ làm phu thê.

Đương nhiên lời nói khi bé không hẳn là thật, bé trai nhỏ nhà bên ôn thuận, mười mấy năm sau biến thành kẻ ung thối giết người như ngoé. Nhưng ước định đó, đều lưu lại ấn ký trong lòng nhau, nhớ từng có như vậy một người, từng nói qua như vậy một lời ngây thơ lại ôn nhu.

Hắn nhìn trước ngực nàng đeo viên châu gỗ hình cá chuồn, trong đầu đánh ông ông. Là hắn đưa cho nàng, từ Bất Danh Quý, lão sư dạy học vừa lòng duy nhất hắn.

Nàng cũng nhận ra hắn, “Ngao Tô… Sao huynh ở trong này?” Xem kỹ trên người hắn mặc hắc y tế giáp, giống như hiểu ra, vội vàng vào nhà xem. Hắn nhắm chặt mắt, tâm cũng nhảy lên, trong tiếng khóc của nàng hắn vội chạy.

Sau này gặp lại, nàng đã thành thê tử người khác, viên châu cá chuồn gỗ đương nhiên không còn đeo, nhìn thấy hắn, bình tĩnh nói: “Ta giết không được ngươi, không có cách báo thù cho phụ thân. Nếu như ngươi và ta không trải qua quen biết tốt đẹp như thế, lương tâm ta sẽ không cần liên tiếp tự vấn. Cả đời ta hối hận đã quen biết ngươi, ta chờ ngươi mười lăm năm, ngươi quay lại, lại giết cha ta.”

Nàng dịch người đi qua hắn, hắn đứng trong mưa, không còn biết nóng hay lạnh. Thật lâu mới chậm rãi nhúc nhích hai chân, phát hiện chân như mọc rễ, nửa bước cũng khó dời.

Sau này nghe nói nàng tự sát, chết trong một đêm mưa. Hắn không rõ trong lòng cuối cùng cảm thấy gì, là giải thoát, hay là may mắn? Giống như đều không phải. Dù sao sống làm người phải thống khoái, đến lúc kết thúc rồi, người phụ nữ không gặp sẽ không còn nhớ tới đó, cuối cùng một đao đâm mạnh vào lòng hắn.

Cô nương Hồ Địch đưa một bát rượu tràn đầy để trước mặt hắn, xoay người rót vào bầu. Hắn buông tầm mắt nhìn quả đào nhắm rượu, rượu thật ngon, sánh động qua bát rượu bằng đá để lại một vòng triền miên. Hắn nhấp một miệng, vị nóng cay như thạch đao thô lệ, thổi qua cổ họng hắn

“Khách quan không giống người địa phương, ngài từ đâu tới?” Hồ Địch cô nương đặt bầu rượu một bên, đồng tử trong mắt sáng lên nhiệt tình.

Hắn lại nhấp ngụm rượu, “Ta là dân buôn bán, bốn biển là nhà.”

Trả lời không mấy thành ý, cô nương Hồ Địch có chút thất vọng, bâng quơ cầm khăn lau mặt bàn, đi qua rồi đi lại, lau đến lớp dầu bóng bảo vệ muốn tróc ra luôn.

Ngày hè sau buổi trưa, trên đường người qua lại không nhiều lắm, trong tửu quán cũng không có gì sinh ý, thời tiết nóng như lửa. Ngoài quán có một gốc dương tán lá dày, có đàn côn trùng, trong cái nóng, phát ra tiếng thật to.

Không ai nói chuyện, khách qua đường phiêu bạt vô định, cùng cô nương bán rượu bản địa, vốn chỉ là ngẫu nhiên một lần gặp gỡ, không cần để tâm. Cô gái Hồ Địch nhìn hắn nhã nhặn từng hớp uống xong bát rượu, nhận lại bát không mà nói: “Tôi rót cho huynh bát nữa.”

Hắn nói không cần, lấy một khối bạc vụn đặt lên bàn. Một bầu rượu đương nhiên không đáng giá nhiều như vậy, nàng cúi đầu cầm tiền, ngẩng đầu lên hắn đã ra cửa, chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao ngất thoáng chốc đã đi mất, nàng đuổi ra cửa, người đã sớm đi xa.

Trở lại chỗ nghỉ chân tạm, A Bàng đã quay lại, đang đứng ở cửa sổ nhìn ra Kim phủ. Thấy hắn, đưa một bản đồ địa hình ra trước mặt, “Đệ đi một vòng trong thành, vẽ phác lại lộ tuyến rút lui. Kim phủ vào không được, nhưng đệ thấy phía tường phía Tây phòng thủ cực kỳ lơi lỏng, từ chỗ này đi lên, có thể tiếp cận thư phòng của Kim Vân Lãm. Lâu chủ phá huỷ hết đèn trên đường, có điểm tốt là khiến Kim Vân Lãm tưởng người Ba Nguyệt lâu đều tiến Mộc Tượng Thành. Tuy trước mắt Kim Lũ Thành có giới nghiêm, nhưng đệ đoán Kim Vân Lãm phòng bị sơ sài cho bản thân mình trong phủ, đem chủ lực tập trung vào Mộc tông tông chủ.”

Minh Vương vuốt cằm, vô cùng khâm phục tốc độ hắn nhanh như vậy vẽ ra sơ đồ phòng trong Kim Lũ Thành và tuyến đường chính.

A Bàng xua tay, “Ôi đệ kiếm cơm dựa vào nhiêu đây, đến chuyện này còn làm không xong, sao sống yên trong tứ đại hộ pháp?” Lại nhìn sắc trời về chiều, còn cách trời tối tầm nửa canh giờ, “Nếu đêm nay không được thì tạm gác lại đêm mai. Đệ cứ cảm thấy thời gian gấp gáp, vội vàng làm việc, chỉ sợ không chuẩn bị chu toàn.”

Minh Vương lại bật cười, “Sát thủ giết người, chẳng lẽ còn muốn xem bói thành bại? Lúc trước chấp hành nhiệm vụ không giống lần này, lúc đó chỉ có thể tính đánh trận nhỏ, lần này đánh tới Thiên ngoại thiên, hướng đến Chúng Đế Chi Đài, toàn võ lâm có mấy ai có thể? Đệ không thấy vinh quang sao? Lâu chủ có Tung Ngôn tương trợ dĩ nhiên như hổ thêm cánh, nhưng thêm chút người không phải chuyện xấu. Kim Lũ Thành dễ như vậy mà không qua mau, Mộc Tượng Thành nhất định khó hơn nhiều, người trong Lâu sớm đến, giúp đỡ đưa lâu chủ lên thang, bằng không mấy người chúng ta có ích lợi gì?”

Minh Vương đứng đầu tứ hộ pháp, tuổi tác lớn nhất cũng trầm ổn nhất. Hắn mấy năm nay như tập trung hết vào sự nghiệp sát thủ, một nam nhân không nhà không cửa, hiện tại điểm hứng trí duy nhất là công phá Chúng Đế Chi Đài. Một đám sát thủ không ai lưu, giẫm lên toà thành trì tượng trưng cho võ lâm tối cao quyền uy ở lòng bàn chân, tuyệt đối là chuyện quá rạng rỡ tổ tông.

Sát thủ cũng có thứ để theo đuổi.

A Bàng giật bầu rượu bên hông hắn lắc lắc, mở nắp rót một miệng, ôi một tiếng: “Rượu ngon quá!”

Hắn cười khẽ, “Cô gái bán rượu nhìn rất khá, nếu có thể công phá Ngũ thành, sau này ta muốn quay lại tìm nàng.”

Người cực vô duyên với người khác phái A Bàng rất bất bình, “Đi mua rượu lại có duyên diễm ngộ, trên đời thiên lý ở đâu vậy!”

Minh Vương nhảy lên giường, một tay gối sau đầu, cười nói: “Loại sự tình này có thể biết mà không thể cầu, nữ nhân nếu không ai thích đệ, không ấy đệ thử tìm nam nhân đi!”

Làm A Bàng nhớ tới Hồ Bất Ngôn lần đó chế nhạo hắn, hắn ghẹo Minh Vương, ghé vào bên giường y nói: “Ca ca, vậy huynh thấy đệ thế nào? Huynh thích đệ không?”

Minh Vương cười to không ngừng, một bàn tay duỗi ra, không lưu tình chút nào đẩy mặt hắn ra, “Đa tạ, ta chỉ thích phụ nữ.”

Hai người cười đùa, mặt trời lại dần xuống.

Ráng đỏ đậm nhuộm nửa bầu trời, trên bầu trời xuất hiện kỳ cảnh, một nửa đỏ đến loá mắt, một nửa xanh như ngọc bích. Chờ khi đêm hoàn toàn buông, trong thành lại bắt đầu tràn ngập sương mù, đây là quy luật phần lớn của thành trì trong đầm nước, đối với bọn họ quen hành động về đêm cực kỳ có lợi, tầm mắt càng mơ hồ, càng dễ dàng ẩn nấp.

Minh Vương trong màn đêm nhảy xuống đi ra, thân thủ mạnh mẽ lưu loát, nam nhân có lực lại đẹp mắt, cảnh hắn hành động vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn như chiếc lá, chợt lóe tơ nhện, xuyên nóc nhà hạ xuống mái hiên của kiến trúc rất xinh đẹp của Kim Lũ Thành. Thò người ra một chút, Kim phủ trên dưới đèn đuốc sáng trưng, giống A Bàng nói, cách thức phá vây của Lâu chủ kỳ dị quả thật rất đánh tiếng, vừa tu sửa đèn lưu ly cửa chính, nghị sự trong đại sảnh truyền ra tiếng hét: “Ba Nguyệt lâu nhiều người như vậy, mắt nhắm mắt mở sao để chúng lẻn hết vào bổn thành, ngươi nói cho ta, một người cũng đều không bắt được?”

Khoé môi Minh Vương ẩn một nụ cười, hắn nhẹ nhàng vọt người, lẻn vào thư phòng Kim tông tông chủ.

Khẳng định là ngủ không yên, nếu như không phải thức trắng đêm nghiên cứu đường đi của Ba Nguyệt lâu, Kim Vân Lãm sẽ về thư phòng. Hắn lẳng lặng chờ đợi, đến đây rồi, càng nhẫn nại. Thời gian trôi chậm chạp, thời gian thong thả tới, cuối cùng trên hành lang có ánh đèn đi qua, hắn nghiêng người giấu sau thùy liêm. Tiếng bước chân gần tới, kim ngọc trên lưng va chạm phụ họa tiếng chân, rảo bước vào thư phòng.

Kim Vân Lãm còn vì ngự giả cấp dưới làm việc bất lực mà giận dữ, “Kim Lũ Thành là chướng ngại thứ nhất của Thiên ngoại thiên, mới qua một cơn gió đã để cô ta xông vào Mộc Tượng Thành, tốt xấu phải để chút mặt mũi cho ta chứ. Hiện tại thì sao? Phòng thủ suy nhược đến vậy, ắt sẽ bị mấy tông kia cười thúi mũi!”

Đầy tớ lật đật nói phải, “Thuộc hạ đã chặt đứt quan ải ra vào thành, trên tường thành cũng tăng lượng xạ thủ đợi mệnh, chỉ cần thấy người, nhất định bắn hắn thành nhím.”

Tòa thượng sắc mặt như trước không đổi, vết sẹo nơi mi tâm như con mắt thứ ba con mắt, nhìn rất dữ tợn, “Minh chủ đã giận dữ, hạ lệnh toàn lực truy bắt Nhạc Nhai Nhi. Bây giờ người cô ta vào đến Mộc Tượng Thành, chúng ta hoàn toàn mất cơ hội rồi, chỉ có thể toàn lực truy người Ba Nguyệt lâu miễn cưỡng lập công. Truyền lệnh ta, hễ gặp gỡ người của chúng, không cần bắt giữ, ngay tại chỗ xử chết.”

Ngự giả vâng dạ, lĩnh mệnh rời khỏi thư phòng.

Thở hổn hển hai hơi, Kim Vân Lãm ngồi thừ dưới đèn. Cửa sổ mở ra, một con thiêu thân từ bên ngoài loạn xạ bay vào, đậu trên chụp đèn Bát Bảo. Ngày hè muỗi nhiều, mặc dù đã huân hương khắp sân, đáy cây bụi cỏ cũng vẫn có lũ chích máu người lưu lại. Y đứng dậy nhìn ra cửa sổ, trên cửa lưu ly khảm mỏng manh, trong ánh sáng phản quan phát hiện mành nhẹ nhàng lay động. Trong lòng y lộp bộp một tiếng, khoanh tay sờ kiếm dưới bàn, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, gầm lên “Là ai”. Lúc này một cục đá xuyên chụp đèn dập tắt ánh nến, trong phòng nhất thời lâm vào u tối. Có kiếm quang lạnh sắc thoáng hiện, hướng mặt hắn đánh tới, theo bản năng y nâng kiếm đỡ. Sức của đối phương rất mạnh dồn vào kiếm, mũi hai thanh kiếm chạm nhau, như bẻ nát kiếm của y, trong bóng đêm ma sát ra một chuỗi lửa tinh chói mắt.

Dù sao đều không phải kẻ vô danh, cao thủ so chiêu, chỉ cần hai hiệp liền có thể cân nhắc ra thực lực của đối phương. Kiếm khí phá không, quấn đấu một lúc mới giãn ra, Kim Vân Lãm thở gấp, thân ảnh mơ hồ trong bóng tối, đến hơi thở đều không có tí ti hỗn loạn.

“Minh Vương Ngao Tô.” Giọng hắn khẳng định, như không ngoài ý muốn.

Minh Vương nói đúng vậy, “Kim tông chủ biết ta?”

Kim Vân Lãm hừ một tiếng, “Sao có thể không biết, đến chết nàng còn gọi tên ngươi.”

Minh Vương nhất thời ngẩn ra, mới phát hiện người phụ nữ từng đã cùng hắn ước hẹn, là gả vào Kim Lũ Thành.

Kim Vân Lãm cười rộ, trong thanh âm tràn đầy bỡn cợt cùng không cam lòng, “Nàng chắc không ngờ, năm năm sau khi nàng chết, kẻ giết phụ thân nàng cũng giết luôn trượng phu nàng. Ta thật không rõ, thù giết cha báo hay không, sao cứ phải thống khổ đến vậy. Bởi vì nàng đối với ngươi tình cũ khó quên. Lúc nàng tự sát, trong tay còn nắm chặt thứ đồ vật, ngươi không muốn biết là cái gì sao?”

Minh Vương ngơ ngác đứng, kiếm thủ vô tình hạ xuống.

Trong mắt Kim Vân Lãm tinh quang ẩn hiện, quan sát cái bóng kia mà nói: “Là viên châu cá chuồn gỗ, nàng trước khi lâm chung lưu lại di ngôn, bảo ta trả lại cho ngươi.” Y giương tay tung ra mộc châu, lúc Minh Vương phân tâm đón lấy, huy kiếm đâm về phía hắn.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 71"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online