Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 70

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 70
  • 10
Prev
Next

Chương 70: Nàng muốn ta làm sao đây? Nhìn nàng hồn phi phách tán à?

Nhai Nhi muốn kéo hắn lại, như chụp vào không khí, hắn lúc này không để ý bất cứ gì, chạy nhanh về hướng đèn trận, thậm chí còn nghe tiếng hắn nức nở trong gió.

Tung Ngôn trong mắt Nhai Nhi luôn là người thận trọng, tuy bề ngoài tuổi còn trẻ, nhưng trong hai năm hắn ở Ba Nguyệt lâu đã rất giỏi ổn định lòng người. Nhai Nhi làm việc đôi khi nóng nảy, giao tiếp kém nhẫn nại, nhờ có Tung Ngôn, kỹ xảo mưa thuận gió hoà khiến Ba Nguyệt lâu có thể hoà bình. Người như vậy, làm sao giờ đây rối loạn như thế? Người phụ nữ kia nói vậy cực kỳ ý nghĩa với hắn. Nếu đoán không sai chính là mẹ hắn.

Tung Ngôn như đứa trẻ nhỏ, hoảng loạn đưa hai tay ra. Dưới đèn vẻ mặt của người phụ nữ kia, từ buồn bã dần dần chuyển thành ý cười sâu xa, nụ cười ở khóe môi ả biến thành cây đao, người bị hãm sâu trong đó nhìn không ra, nhưng Nhai Nhi còn tỉnh táo. Nàng thấy tất cả rất quỷ dị, thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng.

“Tung Ngôn!” Nàng lớn tiếng gọi hắn, “Cậu tỉnh cho tôi, bà ấy không phải mẹ cậu!”

Nhưng hắn không nghe thấy, như người gần chết vớ được khúc gỗ trôi, vài thập niên tưởng niệm về mẫu thân làm hắn lạc tâm trí. Đáy lòng mỗi người đều có một phần chấp niệm, tại đây ban đêm sương mù tràn ngập, không chịu nổi khống chế càng thêm lớn mạnh. Tung Ngôn ngày nhớ đêm mong mẫu thân mà chạy, Nhai Nhi kêu thế nào hắn cũng không quay đầu một lần.

Nhất định là quỷ mị hoặc người! Nàng dưới tình thế cấp bách gọi ra kiếm linh, Chàng Vũ cùng Triều Nhan vận kiếm khí thật mạnh bắn tới. Người đàn bà trong đèn trận bỗng nhiên trừng mắt nhìn qua, ngược ảnh phản chiếu trong con ngươi đen sẫm là hai luồng ánh sáng một xanh một tím, nhìn thì lợi hại, mà lại giống như chỉ mạo phạm một chút.

Lỡ có mạo phạm sau này sẽ nhận tội, Nhai Nhi chỉ muốn gọi Tung Ngôn tỉnh táo lại. Khi thanh kiếm xuyên thẳng qua người phụ nữ kia quay lại hướng trời cao như quăng hòn đá vào hồ nước trong rồi mất tích. Nhai Nhi mờ mịt đứng trên đường cái, đèn trận không có, kiệu cùng người không có, Tung Ngôn cũng không còn luôn.

Nàng hốt hoảng, vội chạy tới xem xét, chỗ vừa rồi trống trải như chưa từng có chuyện gì.

Phía sau lại truyền tiếng nói cười giữa đêm hoa khôi, Nhai Nhi quay đầu lại, con đường náo nhiệt, người đi đường qua lại tránh đường nàng, mặt mũi người người bừng bừng hưng phấn, không ai phát hiện khác thường.

Trong đầu nàng rối loạn, lưng mồ hôi đầm đìa, đứng trong gió đêm cảm thấy lạnh thấu xương.

Tung Ngôn biến mất, nàng tìm một vòng không có kết quả, biết không thể tiếp tục ở lại. Nhìn quanh khắp nơi, mỗi một đôi mắt, mỗi một góc tối đều như có hung hiểm ẩn chứa. Nàng lùi về đến chân tường phường viện vọt người phóng lên. Đi trên mái hiên an toàn hơn ở trên đường, lấy làm lạ là ở Vân Phù đại lục, có người có khả năng tạo ảo cảnh mê hoặc Tung Ngôn, nếu thật là Lệ Vô Cữu, người này thật rất sâu không lường được.

Hướng về phía cạnh thành khuếch, phóng người nhảy lên, trông thấy phía sau thành rộng rãi bằng phẳng, dẫn đến một cửa chính. Ban đêm sáng đèn, mỗi năm mươi bước một chén, như làm dịu tinh thần, liên tục thông hướng hai mươi trượng trong ngoài Mộc Tượng Thành.

Tường thành cũng không quá cao, với sức nàng có thể dễ dàng vượt qua. Nàng đứng ở chỗ nóc nhà một tòa đại trạch, lén phóng lên sau góc mái hiên, quan sát bố binh thủ thành, cùng tần suất lui tới của võ hầu tuần tra trên đỉnh tường thành.

Tốt lắm! Nàng chờ thời cơ tung cánh tay bám lấy đà mái hình ưng trảo, mượn sức kéo phóng lên đỉnh tường. Hai nhóm võ hầu giao ban, nàng xoay người theo tường chắn mái lỗ châu mai nhảy xuống đầu tường đối diện, một Kim Lũ Thành, cứ như vậy bị nàng vượt qua.

Có vẻ rất dễ dàng, nàng không thèm để ý nhiều. Đã bị theo dõi sát sao, nàng cũng lười màu mè, dứt khoát công kích trực tiếp Chúc Âm Các.

Trước kia nghe nói Cửa chính Ngũ thành hai bên đều là đầm nước, muốn đi qua chỉ có thể đi vào giữa. Mà cửa này, không có coi gác, nhưng đừng nói người, là con chim bay qua cũng rất nhanh bị phát hiện.

Là không thật sao, chính mình cũng gặp ảo cảnh sao? Nàng nhận ra dưới chân đạp không phải nước, rõ ràng là đất xốp, mỗi một bước, đế giầy lún xuống hai phân. Mượn ánh đèn mà nhìn, như một cồn cát, có đám sa cức đông cũng có mà tây cũng có mọc dại, phía trước cực kỳ trống trải.

Vào thành đi năm mươi dặm, chẳng lẽ tòa thành này giống như dao cầu, chặt đứt nguồn nước cung cấp sao? Nhai Nhi cảm thấy bàng hoàng, nhìn ra xa xa hướng bắc, Bắc thần chiến tinh phát ra sắc hàn quang xanh trắng như mũi kiếm nhọn. Mặc kệ là ảo cảnh hay không, đều đi lên trước. Thế giới này thực yên tĩnh, nàng khó khăn vừa đi vừa nghĩ. Có người bên tai nàng phát ra một tiếng cười nhẹ nàng không nghe thấy.

Một con chim kỳ lạ, bay lượn trên vùng bằng phẳng phía trước cách đó không xa, ngón tay Nhai Nhi đặt vào kiếm trên lưng đi tiếp về phía trước. Đi ngang một tòa phong thực sống, trước mắt rõ ràng xuất hiện bình nguyên tuyết trắng. Nàng thầm hô không ổn, kiểu này là mình đã lọt vào ảo cảnh.

Đột nhiên nổi trận gió to, trên bầu trời vẫn mù mịt như trước, nhưng không gian dưới mặtđất lại sáng sủa hẳn. Băng tuyết phản xạ ánh sáng, hình thành cảnh tượng rất kỳ dị, trời đất giống như một cái lọ khổng lồ, bên trên bóng tối hỗn độn, bên dưới lại trong trẻo sáng loà. Nàng khống chế không được đi về phía trước, càng chạy trong lòng càng đau thương. Nơi này, hình như là chỗ nàng luôn mong nhớ. Nàng không phân biệt rõ đây là nơi nào, có chút giống, lại không hoàn toàn giống Tuyết vực. Nơi này không có núi cao trùng trùng như Tuyết vực, dưới chân tuyết cũng không rét lạnh. Bỗng có bóng người xuất hiện cách hơn vài chục trượng, tố y thô trắng, lưng quay về phía nàng mà đứng. Nàng không thấy mặt hắn, chỉ nhìn thấy tóc dài đen sẫm như treo lơ lửng giữa không, ở trên người nam nhân, mị diễm không tả xiết.

Nàng đi qua, sợ tiếng chân đạp tuyết quấy nhiễu hắn, cố hết sức thả nhẹ nhàng. Đi không bao xa, trên trời vang lên tiếng sấm như trống đánh, mưa to bất ngờ trút xuống. Nước mưa đang rơi ngưng tụ thành đao dạng băng lăng, boong boong đâm xuống mặt đất. Nàng trông thấy người kia chật vật ngã nhào xuống, bạch y trên người trào ra máu, rất nhanh nhiễm đỏ bào cư.

Nhai Nhi hét ầm lên, như nhận ra người nọ, đao trên trời rơi xuống nàng cũng không sợ, nghiêng ngả chao đảo chạy vội về phía hắn. Cuối cùng gặp được, nàng liều lĩnh che trên người hắn, kỳ lạ thay những băng lăng kia trước khi chạm vào nàng đều tan biến. Nàng cố không kinh ngạc, đi vuốt tóc hắn bị máu tẩm ướt, mặt hắn dần lộ ra một góc, đầu tiên là cái trán, giữa hai đạo mày kiếm ẩn ẩn một hoa văn hình liệt hỏa, trên màu da tái, đỏ tươi ướt át.

Nàng sửng sốt, tay cũng dừng lại, chẳng lẽ nhận sai người sao? Do dự một lát mới loạn xạ vén ra cả khuôn mặt hắn, thấy rõ khuôn mặt kia, run run nghẹn ngào từ phía sâu nhất đồng loạt trào lên, là An Lan của nàng.

Nàng biết là ảo cảnh, nhưng không cần, đem hắn ôm vào trong lòng, kiểm tra miệng vết thương của hắn. Các miệng vết thương không quá ghê gớm, mặc dù đâm xuyên qua cơ thể, băng lăng nhanh tan khiến miệng vết thương co lại, cũng chỉ tạo vết đứt cỡ hai ngón tay, ồ ồ chảy máu.

Nhưng nhiều, rất nhiều, chằng chịt đến đáng sợ. Nàng không dám dùng sức lay hắn, đến lúc này mới cảm thấy mình thật vô năng, duy nhất có thể làm là ôm hắn mà khóc. Qua thật lâu hắn mới tỉnh lại, hai mắt mở ra không còn thần thái như ngày xưa, nhận ra nàng, cố sức đưa tay ôm gương mặt nàng, giọng có chút oán trách, “Ai cho nàng đến!”

Nàng nói: “Muội không nên đến sao? Ai cho chàng không từ mà biệt, thay muội chịu phạt? Chàng tự đại như vậy, cho rằng hy sinh bản thân muội sẽ cảm kích sao, nói cho chàng biết, chàng thật thiển cận!”

Trong lúc nàng càu nhàu, hắn ôm chặt lấy nàng, máu trên người nhiễm đỏ áo nàng, lúng ta lúng túng nói: “Nàng nói ta làm sao bây giờ? Nhìn nàng tiêu tán hồn vía sao?”

Trong chớp mắt nàng thật sự không phân biệt được chuyện này là thật hay là giả, là lời của hắn, là giọng của hắn. Nàng hoảng hốt cảm thấy có khi mình vô tình lạc tiến vào Bát Hàn cực địa, nàng tình nguyện tin là người trước mắt chính là người nàng đánh mất mà tìm lại được.

“Chúng ta rời khỏi đây.” Nàng đỡ hắn đứng lên, “Có thể đi không?”

Hắn nói có thể, như đem toàn bộ sức nặng dựa vào nàng. Nhai Nhi cắn răng đỡ hắn, hắn nhẹ nhàng thở hổn hển hai hơi, “Nhưng trên người ta có phong ấn, đi không được xa.”

Hắn nâng tay, trên cổ tay gầy như ẩn hiện sợi xích trong suốt, Nhai Nhi lo sợ không yên nhìn hắn, hắn cười khổ, “Là nơi đọa tiên, sao dễ dàng đào thoát được.”

“Vậy mình làm sao bây giờ?” Nàng lôi thử mấy cái, xiềng xích có khác thường nhưng đều là thứ giam người, cầm lên lạnh thấu xương, nhưng không có hình dáng rõ ràng, cũng không tạo có bất kỳ tiếng động khi va chạm.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, đáy mắt lộ sắc yêu dị, “Dùng Mưu Ni thần bích thử, Thần bích vốn không phải vật ở nhân gian, có thể chặt đứt bách luyện cương, gồm cả dây buộc tiên.” Thấy nàng chần chờ, giọng hắn thoáng có chút sốt ruột, giục nàng, “Chẳng chốc lát nữa băng hình lại rơi, không đi thì không kịp… Nhai Nhi à?”

Nếu như không có một tiếng Nhai Nhi, nàng muốn thật sự gọi ra Thần bích. Nhận ra sơ hở, nàng cúi đầu lầm bầm lầu bầu: “Hắn cho tới bây giờ không gọi ta là Nhai Nhi…”

Y giật mình, “Sao cơ?”

Hắn chỉ gọi nàng là Diệp Lý, lúc ở Tuyết vực sống bên nhau ngắn ngủi, cũng không đổi xưng hô. Diệp Lý là hồi ức đẹp nhất của hắn về lúc gặp nhau ở Bồng Sơn, trong lòng hắn, là nữ nhân vác chổi chạy khắp cung mà hắn yêu.

Hai thanh kiếm từ không trung sát khí lạnh thấu xương, mũi kiếm nhắm ngay y. Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy phẫn hận, cắn răng nói: “Yêu nghiệt, ngươi dám giả mạo hắn!”

Cũng như Tung Ngôn nàng đã gặp ảo cảnh, trong lòng nhớ thương ai nhất, sẽ thấy người đó. Nàng quyến luyến gặp gỡ hắn nhưng vẫn hiểu là không thể, Bát Hàn cực địa làm sao có thể ở ngoài Kim Lũ Thành? Trước mắt nàng là khuôn mặt nàng ngày nhớ đêm mong, chỉ kiếm thẳng vào hắn thật là tra tấn quá lớn. May đầu óc nàng vẫn còn tỉnh táo, nàng không muốn dối lòng nữa, là kẻ nào có gan dám nhại khuôn mặt kia của hắn, nàng đánh cho tan thành mây khói.

Một tiếng thét kinh hãi, Chàng Vũ cùng Triều Nhan đâm phá ảo giác. Tử Phủ Quân đầy máu cùng Bát Hàn cực địa dần dần tiêu tán nơi kiếm khí, hóa thành bột sáng phiêu tán trong gió.

Nhai Nhi ngã ngồi xuống, nghẹn thở. Thật lâu mới lại đứng lên, càng kiên định một lòng đi cứu hắn.

Ngẩng đầu nhìn, sao hướng chính Bắc Bắc thần chiến tinh vẫn sáng lóng lánh, cánh đồng hoang vu kia đã biến thành nước. Nàng một chưởng đánh ra thạch bích, nhảy lên, khởi động Thiên xu cung, hai mũi tên nhọn lắp lên, căng dây cung. Chỉ nghe một tiếng ông nhiên lớn âm mũi tên sượt qua dây cung, hai dải tên bay vút ra. Hai dải đèn như bị ai thổi, lần lượt tắt, leng keng chụp đèn thủy tinh vỡ rơi đầy đất. Nhìn phía trước, trong năm mươi trượng rơi vào mờ tối, lúc này nếu có người quan sát, cũng khó thấy rõ thân ảnh của nàng .

***

Đèn trên đường một chuỗi rồi một chuỗi tắt đi, trong Thiên Hành kính không có cách nào thấy được tung tích của nàng, chỉ biết đèn bị tắt chỗ nào, nàng đã đi qua đó.

Đại tư mệnh ôm tay áo chậc chậc thán phục: “Nhạc Nhai Nhi này, đời trước chắc là Dạ xoa tinh rồi.”

Thiếu tư mệnh rụt cổ, “Để quân thượng nghe được sẽ đánh chết ngài.”

Đại tư mệnh nhìn hắn một cái, sờ gáy, “Với giao tình giữa ta với quân thượng, không đến mức đâu! Ai, ý ta là, Nhạc Nhai Nhi kiếp trước nhất định là chiến tinh, bằng không cô ấy sao có thể nhìn ra hướng Bắc thần là điểm kết giới? Ta thật sự chưa thấy qua nữ nhân như vậy, có thể phá mộng cảnh, còn có thể bắn tên như vậy.”

Trước kia rất lâu có người có tiếng thần xạ thủ, nghe nói hướng trên đỉnh đầu bắn một tên, nửa canh giờ không rơi xuống. Nhưng người ta mỗi lần bắn một, chẳng như nàng, hai tên cùng bắn không một sai sót, quá mức thiện xạ rồi!

Đáng sợ thật, khi nữ nhân liều mạng vì tình, quả là người chặn giết người, phật chặn giết phật.

“Sư phụ nàng nhất định lợi hại hơn nữa.” Thiếu tư mệnh cố ý vừa nói vừa xem sắc mặt của hắn, “Tòa thượng, gần đây ngài không xem tình hình Tô môn chủ sao?”

Đại tư mệnh sắc mặt không tốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình đạm. Hắn không trả lời Thiếu tư mệnh, bởi không đáng. Nữ nhân kia, chỉ là đoá hoa lơ đãng rơi xuống sông dài năm tháng, theo dòng chảy róc rách, phiêu dạt phương xa, đi không lưu luyến, cũng không dừng ngang nhìn dọc.

Nhưng cái tên Thiếu tư mệnh kia, là đứa nhỏ nhất trong ba mươi lăm Thiếu tư mệnh, đạo hạnh kém thì không nói, còn hơi khờ. Người khờ thường ăn nói rất trực tiếp, hắn như tự phát hiện, bừng tỉnh ngộ ra như được khai sáng: “Thuộc hạ biết rồi, tòa thượng là sợ không đúng lúc, trúng lúc Tô môn chủ tắm rửa.”

Đại tư mệnh nhìn hắn như kẻ ngốc, “Ngươi gần đây việc học không nhiều cho nên mới quỡn mà đi nghiên cứu chuyện trai gái sao?”

Kế tiếp nên tăng lượng thời gian ngồi thiền, trong lòng Thiếu tư mệnh run rẩy, đang muốn xin tha cho thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, hồi bẩm đại tư mệnh, nói dây xích ở Tây Bắc Giác đã quá lỏng.

Thiếu tư mệnh bật dậy, “Tòa thượng, ra giải quyết đại sự.”

Đại tư mệnh đứng dậy đi ra ngoài điện, đứng ở bậc thềm trước trường nhai nhìn về phía Nam, tầng mây dày đặc bao phủ ở trên không Phù sơn, dây xích phía Tây Bắc Giác không còn căng mà bị buông lỏng. Thiên hoàn cũng nghiêng lệch hẳn thấy bằng mắt thường, nếu không cứu, Lang Huyên bị hủy hết trong sớm chiều.

Thiếu tư mệnh lo sợ không yên nhìn Đại tư mệnh, “Đại Cấm ngài không nhận được thiên thư sao? Sao không phái người xuống dưới gia cố buộc liên?”

Đại tư mệnh trầm ngâm, “Đốt liền ba đạo, báo ngài ấy thật nhanh phái người đến.”

Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, thực ra phái ai tới đều không xong, xích sắt buộc bốn hướng cố định này là khi xây dựng Lang Huyên do Tiên quân luyện hoá. Chúng giống Lục Hào thuẫn, tập hợp thế gian tinh khí mà thành, không phải chỉ để cố định phúc địa, mà còn kiêm cả việc trấn yêu thần lực. Tây Bắc Giác bị lỏng, ắt phía đó có yêu hoạn, Bất thông cùng Tấn Thừa với lệnh của Tiên quân thì nghe, chứ người khác thì chưa chắc.

Từ trong sơn vọng lại chấn động lớn, nghe rất hù người. Đại tư mệnh tung ra một đạo định hồn phù vào hướng buộc liên, trong phút chốc xiềng xích lại căng, Thiên hoàn cũng bắt đầu chậm rãi ổn định. Thiên hoàn trấn thủ Lang Huyên là một tổ đá cao chót vót, trọng tâm bị lệch đá vụn phía ngoài rìa bắt đầu rơi. Nếu không lập tức sửa chữa, một khi lệch hẳn khỏi vị trí vốn có, Thiên hoàn tháp đổ vỡ, Lang Huyên cũng sẽ bị đập đổ nát bét.

Cũng may có Đại tư mệnh, đám Thiếu tư mệnh hãy còn may mắn, lại nghe hắn nói: “Lấy đạo hạnh của ta, chỉ có thể kiên trì mười ngày, sau mười ngày xích sắt giãy đứt, đến lúc đó Bồng Sơn sẽ nguy hiểm, Thiên đế chẳng lẽ thực không lo thả quân thượng ra khỏi cực địa sao?”

Giữa những chữ cũng không có tí sốt ruột, đám Thiếu tư mệnh cảm thấy Đại tư mệnh quả thật là tiên đủ tư cách, trước cảnh Thái Sơn sập xuống cũng không có việc gì. Lại phân tích kỹ một ít, hình như còn có chút vui khi gặp họa. Ai nấy liếc nhau, trong lòng hiểu rõ, Lang Huyên nhiễu loạn, không ai dẹp loạn, Quân thượng liền có hi vọng rồi. Xem ra dây xích bị lỏng cũng không phải quá xấu.

Phù Sơn được kéo về chỗ cũ, nguy cơ tạm thời đã giải, mọi người giải tán. Đại tư mệnh quay về trước Thiên Hành kính, thấy Tiên quân đã đào một cái động, đang ngồi trước cửa động thiền định, lẩm bẩm nói: “Quân thượng, ngài vào Bát Hàn cực địa mới hai tháng, xích sắt buộc Phù Sơn bị nới lỏng. Nếu không biết ngài làm người thuận theo số trời đến không khí cũng lười thở gấp, thuộc hạ đã muốn nghĩ tất cả là do ngài an bài trước. Có phải… Không phải đâu ha?” Đại tư mệnh tự hỏi tự đáp, “Ngài không phải người có tâm cơ như vậy. Chắc trời đã định, có lẽ không cần phải đợi đến khi Nhạc Nhai Nhi chết, ngài đã có thể đi ra rồi. Thuộc hạ còn ấn thêm vào chỗ xích sắt kia một đạo định hồn phù, sai bọn họ đốt ba đạo thiên thư chờ lệnh. Nếu như trong mười ngày bề trên không quyết đoán, Vạn yêu quyển cũng sinh loạn, đến lúc đó Tứ cực phế, Cửu Châu liệt, vẫn phải mời quân thượng xuất mã… Thật khéo rồi a, vận khí thật tốt a.”

Đại tư mệnh cảm khái một phen, khoanh tay bước ra khỏi cung thứ nhất. Người trong Thiên Hành kính từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi ngưỡng khóe môi.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 70"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online