Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 7
Chương 7: Gặp lại một lần.
Đối phó Quan Sơn Việt một trận này, như khiến nhật nguyệt vô quang*.
*mặt trời mặt trăng không còn ánh sáng
Tả Minh chủ dù sao cũng là Tả Minh chủ, võ lâm nhân sĩ tầm thường không thể sánh bằng. Họ lập kế hoạch chặn đường ông ở Cửu Đạo Khẩu, lúc đó ông một người một ngựa, đang đổ xuống đồng bằng, phía trước đột ngột xuất hiện hai người ghìm cương ngựa, mặc một thân áo đen, nhẹ giơ trọng kiếm. Ánh nắng chiếu đến từ chính diện, trên thân bộ đồ đen ánh lên những mảnh sáng nhỏ, đợi đến gần mới nhìn rõ lớp vảy dày đặc trên áo, tầng tầng lớp lớp, mỗi miếng giáp sừng đắp chồng lên nhau kích thước chỉ cỡ móng tay.
Kiến thức rộng rãi, Tả Minh chủ rất nhanh nhận ra lai lịch bọn họ, “Người của Ba Nguyệt Các à?”
Tham Lang đáp, “Quan Minh chủ vội vàng vậy, là đang muốn đi đâu?”
Quan Sơn Việt nói: “Gặp một vị bạn cũ. Hai vị cản đường ta không biết có chuyện gì?”
Phá Quân lười vòng vo, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn ông, “Nghe nói Tả minh chủ làm người trượng nghĩa hào phóng, huynh đệ ta muốn mượn Minh chủ một món đồ.”
Thanh danh Ba Nguyệt Các trên giang hồ luôn luôn không có gì tốt lành, khi bọn họ xuất hiện đều mang theo sát khí. Quan Sơn Việt biết họ không có ý tốt cũng không vạch rõ, chỉ nói: “Chỉ cần Quan mỗ đủ khả năng, mời hai vị nói.”
Phá Quân cười: “Ngài có sẵn đây ——là đầu người!”
Tiếng nói vừa dứt, cả hai phóng người lên, hai thanh trọng kiếm tụ khí sắc bén, tinh chuẩn, thế không thể đỡ đánh tới phía Quan Sơn Việt.
Nhai Nhi không hiện thân, hai vị Hộ pháp lòng dạ tự cao, luôn xem thường đàn bà, họ không chào đón nàng nhúng tay, chỉ để nàng ở bên cạnh nghỉ ngơi. Nàng vui vẻ được tự tại, phe phẩy băng quạt luạ, ngồi thờ ơ trên cành cây. Cao thủ so chiêu, mỗi chiêu mỗi thức đều nặng nề sát khí. Bội kiếm của Quan Sơn Việt chém đá như bùn, thân kiếm sáng bóng do nhiều năm sát phạt tôi luyện như gương phát sáng bốn phía, cùng trọng kiếm đánh nhau cũng không dưới cơ. Chỉ thấy kiếm khí tung hoành khắp nơi, như sét đánh trên không, trên cây, dải lụa của Nhai Nhi rủ xuống, âm thầm thở dài “Kiếm tốt quá”.
Quan Sơn Việt đang ở thế khó, tiếp chiêu không tránh, như vậy sẽ mất sức rồi chết. Đối với nàng trăm lợi mà không có hại, tốt nhất bọn họ lưỡng bại câu thương, giảm khó khăn cho nàng.
Hai bên đấu hơn trăm hiệp, Quan Sơn Việt cuối cùng cởi gói đồ trên lưng, dè dặt cẩn trọng đặt bên đường. Lúc bọn họ mải đánh, Nhai Nhi lặng lẽ đi qua nhìn, thì ra trong gói đồ là một đứa bé, cái mũi nhỏ con mắt bé xinh giống như đồ sứ tinh khiết, nhắm mắt ngủ ngon.
Nàng run một chút, nhớ tới cha mẹ, có lẽ nhiều năm trước cũng giống Quan Sơn Việt liều chết bảo vệ nàng. Nàng đang thổn thức, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to: “Buông đứa nhỏ ra!”. lập tức một cỗ kiếm khí quét ngang, nàng bật dậy thối lui xa ba trượng, mới phát hiện Phá Quân và Tham Lang đã chết.
Tả minh chủ quả nhiên danh bất hư truyền, binh khí phổ thông e là bôi nhọ trận đấu này, hai tay áo nàng chấn động, song kiếm xuống tay, vừa vặn mượn cơ hội này thử xem món nghề vừa luyện.
Thất dạ quỷ đèn kình, hoa nở hai đóa, các biểu một cành. Nhai Nhi đôi khi cũng là một cô nương tâm tư rất khác biệt, nàng lấy tên của hoa đặt cho song kiếm, hùng kiếm gọi Chàng Vũ, thư kiếm gọi Triều Nhan. Đối thủ đủ mạnh, kích thích phát ra tầng lực cực sâu, Chàng Vũ Triều Nhan là tinh phách hóa thành, sắc bén chém núi như bùn quý báu. Quan Sơn Việt giương ngang kiếm nghênh đón thế công sắc bén của nàng, vài hiệp chống đỡ, cuối cùng một chiêu, kiếm bị chém gãy thành hai đoạn.
Chuôi kiếm trong tay, thân kiếm rơi vào bụi đất, Quan Sơn Việt vẫn còn kinh ngạc, đợi phục hồi tinh thần lại kiếm của đối phương đã kề ngay yết hầu.
Đột nhiên sinh cảm giác thật thất bại, không ngờ anh hùng một đời cuối cùng thua trên tay một cô nương. Ông thở dài: “Các hạ cũng là người của Ba Nguyệt Các à?”
Cô nương trẻ cười mỉm: “Ba Nguyệt Các hộ pháp, Thất Sát.”
Ông bỗng nhiên nhớ tới lần chúc thọ trước, có người mù đoán mạng nói, đầu năm ông sẽ gặp Thất Sát, ai ngờ ứng nghiệm nhanh thế này. Ông quyến luyến ngó sang túi tã lót ven đường, “Quan mỗ không sợ chết, nhưng xin cô nương một việc, hãy để đứa nhỏ được sống, nó mới có ba tháng.”
Nhai Nhi nghiêng đầu cân nhắc, “Chờ nó lớn lên tìm ta báo thù à?”
Sắc mặt Quan Sơn Việt trở nên rất khó coi, anh hùng hào kiệt như vậy, trước khi chết vì một đứa bé nén giận quá phiền muộn. Lời của nàng có phần chế nhạo ông, rồi nàng nghiêm mặt nói, “Ta muốn thỉnh giáo Tả Minh chủ một việc, chỉ cần ngài thực ý trả lời, ta có thể thả ngài đi.”
Quan Sơn Việt do dự nhìn nàng, “Cô nương mời chỉ giáo.”
“Hai mươi năm trước đuổi giết vợ chồng Nhạc Nhận Dư, Tả Minh chủ có tham dự không? Hiện bây giờ Mưu Ni thần bích lạc nơi nào, Tả Minh chủ có biết chứ?”
Quan Sơn Việt không cần nghĩ ngợi, tiếp lời: “Phu thê Nhạc Nhận Dư chết ta biết chuyện, nhưng không tham dự. Tung tích Mưu Ni thần bích ta chưa từng tra đến, cô nương e là hỏi sai người.”
Nàng lộ ra ý cười cô quạnh, nụ cười khảm tinh tế trên gương mặt, đau khổ không nói nên lời.
Bỗng nhiên nàng giương tay, một đạo kiếm khí gào thét chém sượt qua tóc mai ông ấy. Lòng Quan Sơn Việt đã chịu chết, vốn tưởng một kiếm thành người thiên cổ, ai ngờ thanh kiếm kia xuyên suốt đâm tới con chim bay trên trời, từ trên cao lảo đảo rơi xuống, phốc một tiếng, là một con ưng móng vuốt bén nhọn.
Nàng thu kiếm, bó vạt áo màu son, ngân nga nói: “Nhìn tình cảnh đứa bé, ta không giết ngài. Giữ lại một nhân tình, sau này nếu ta không còn làm Hộ pháp của Ba Nguyệt Môn, trên giang hồ Tả minh chủ có gặp, xin chu toàn cho ta.”
Quan Sơn Việt rất khó tin chậm chạp chắp tay về phía nàng, nàng yêu tiếu cười, nhảy lên lưng ngựa phi nhanh. Ngoái đầu nhìn lại thoáng nhìn, khiến ông sinh ra cảm giác như đã từng quen biết.
***
Nhiệm vụ lần này tổn binh hao tướng, hai chết một bị thương, khi Nhai Nhi thân thể rách nát trở lại tổng môn, Lan Chiến lấy làm kinh hãi.
Nàng ngã từ trên ngựa xuống, giãy dụa phủ phục dưới chân hắn, run giọng: “Thuộc hạ chờ đuổi theo hành tung của Quan Sơn Việt tới Cửu Đạo Khẩu, mặc dù chu đáo bố trí, vẫn không địch lại. Phá Quân và Tham Lang chết trận, thuộc hạ may mắn thoát được, liều chết trở về bẩm báo Các chủ nhận phạt.”
Lan Chiến đứng đó, sắc mặt xanh mét. Từ lúc sáng lập Ba Nguyệt Các đến nay, làm việc chưa từng bị phân rẽ, lúc này phái ra ba viên mãnh tướng nhưng kết cục chấm dứt như vậy, thật là không thể tưởng tượng.
Quan Sơn Việt thân là Tả Minh chủ, luận thủ đoạn, hắn thừa nhận ông ta lợi hại, nhưng không đến mức này, vì nếu so đấu với Hữu minh chủ Lệ Vô Cữu thì ông chênh lệch không nhỏ. Lan Chiến thiết nghĩ, ba người liên thủ vững chắc thắng lợi, lúc này thất bại thảm hại, e là nguyên nhân không vì Quan Sơn Việt bách chiến bách thắng, mà là có người tận dụng cơ hội thay đổi cục diện.
Hắn đăm chiêu, rũ mắt nhìn nàng, nàng thân như tơ liễu, run run phục trên mặt đất. Hắn chồm hỗm ngồi xuống, nâng cằm nàng, sau đó ngón tay theo đường mảnh khảnh trượt xuống, dừng ở chỗ áo rách trước ngực nàng.
Nắn vuốt, thấm ướt dính ngấy, có mùi vị máu. Khóe miệng hắn hơi trầm xuống, đầu ngón tay tham tiến dưới làn lụa, theo xương tỳ bà dọc xuống miệng vết thương tiến quân thần tốc —— hắn muốn nhìn miệng vết thương rốt cuộc có bao sâu, là bút tích kẻ địch, hay là khổ nhục kế tự đả thương. Bởi hắn nghĩ không rõ, vì sao sau hành động thất bại, con ưng cũng chưa về. Nếu mọi chuyện đều là ý trời thì không khỏi quá trùng hợp, mà hắn sống đến giờ không từng tin loại vô duyên vô cớ trùng hợp này.
Ngón tay hắn tàn sát bừa bãi bên trong miệng vết thương của nàng, tiếng da tróc thịt bong như dây đàn đứt. Hắn nhìn mặt nàng, nàng cắn răng chịu đựng, sắc mặt trắng bệch, lại không một tiếng xin tha. Hắn nói: “Cô có biết cô sai ở đâu không? Sai ở chỗ, một mình còn sống trở về, khó mà tự chứng minh trong sạch.”
Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc nàng, rơi li ti xuống, nàng vẫn luôn cúi mắt im lặng không nói. Hắn nghĩ không biết có nên thừa dịp nàng chỉ còn một hơi, đem nàng nhập lò luyện hóa không, lông mi như rèm dày nhẹ nhàng rung động, hắn nghe thấy nàng chật vật nói: “Thuộc hạ biết luật, tôi vốn không nên sống sót, nhưng là tôi muốn… muốn gặp lại Các chủ một lần.”
Hắn giật mình, có chút không biết làm gì. Bỏ qua chuyện hắn quân tử háo sắc, nhiều năm ở chung, nuôi dưỡng con mèo con chó còn có cảm tình, huống chi nàng rõ ràng một cô gái xinh đẹp xuân sắc!
Ba Nguyệt Các chủ lòng gan dạ sắt, nhưng đối với mỹ nhân trước nay không đành lòng cự tuyệt. Xuất phát từ tình cảm với một cô nương gần gũi mỗi ngày, hơn nữa giữa bọn họ vốn có huyết hải thâm cừu xa cách… thật cấm kỵ lại mê ly, kích thích hắn mơ hồ ảo mộng.
Nàng tay đặt lên mu bàn tay hắn, cảm giác thật đã đời, trong lòng hắn gãi một tiếng hoảng hốt. Nàng sóng mắt đong dài, yếu ớt mà bi ai nói: “Giờ tôi như ý gặp được ngài, chẳng còn sợ đi xuống âm phủ, chết cũng không tiếc.”
Nàng sau khi nói xong giả chết ngất, trời mới biết nàng chịu đựng ghê tởm thế nào sau khi diễn xong một màn thấu tận tim gan.
Lan Chiến có ý với nàng, ở phương diện này con gái cảm nhận rất rõ, nàng có thể từ một ánh mắt hắn, một động tác tứ chi rất nhỏ mà cảm nhận được. Thực sự mà nói, bọn họ cùng một loại người, có gan mạo hiểm, có gan đánh cược. Nàng cược Lan Chiến mê sắc, chưa ăn vào miệng sẽ không luyến tiếc buông tay; Lan Chiến cược ở nàng thương thế thật giả, hắn muốn làm rõ, nàng có đột kích bất ngờ không.
Cương đối cương, có lẽ có phần thắng nhưng không lớn. Xếp hạng trong Thần Binh Phổ ở Lang Huyên, lúc trước giới hạn cho hào kiệt khắp nơi tham dự sự kiện ở đài Chúng Đế. Còn có một phần người không hề tham dự, tài nghệ cao tới đâu cũng không ghi lại trong danh sách, tỷ như Lan Chiến.
Không có thứ hạng rõ ràng, mới sâu không lường được nhất. Nếu kỹ năng nàng không bằng người, hoặc vừa chỉ đủ miễn cưỡng ứng phó hắn, thêm đệ tử Ba Nguyệt Các tiếp sức sẽ đầy bất lợi. Cho nên nàng phải cam đoan vạn vạn lần không được thất bại, trước lấy đầu Lan Chiến, sau chiêu an đệ tử môn các —— bên ngoài thế đạo rất rối loạn, dù sao cũng cần có chỗ sống yên phận. Dù nàng hận Ba Nguyệt Các, nhưng sinh hoạt mười mấy năm ở đây, quen thuộc từng lầu từng đài, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này. Lại hận cái nơi làm nàng chỉ cần là chính mình cũng đủ chán ghét.
Lan Chiến là người đa tình, nàng bị thương cả người cũng không đưa về phòng nàng, mà thẳng vào phòng ngủ của hắn.
Đại phu chẩn đoán, vạch trần xiêm y xem vết thương thật thảm, có chỗ da thịt tróc rất sâu, chớp mắt làm hắn hơi nghi hoặc, trên đời thật sự có người hạ thủ chính mình ghê gớm vậy sao?
Hỏi đến thương thế của nàng, đại phu nói: “Miệng vết thương sâu cạn không đồng nhất, cạn ở ngoài da, lại sâu tận xương tủy, trong khoảng thời gian ngắn không thể tùy ý hành động, Các chủ nếu còn muốn sử dụng cô ta, phải để cô ta tĩnh dưỡng.”
Một đứa nhỏ do bầy sói dưỡng không khác gì một con thú con. Khi xưa những người kia so chiêu với nàng, không thương tiếc nàng tuổi nhỏ, đã là lên đài chiến đấu là đao thật thương thật. Thường xuyên một đao chém nứt xương cốt, nàng có thể ăn đau, bị thương nặng cũng có thể cử động. Vì sao người càng lớn, càng vô dụng vậy?
Lan Chiến nói thẳng nghi hoặc trong lòng, đại phu nghe xong gãi da đầu, “Có lẽ bởi vì trước khi bé gái có kinh nguyệt lần đầu thân thể rắn chắc bất bại, sau đó thì mỗi tháng có kinh đều mất máu, thân thể không khoẻ như trước.”
Nghe Đại phu trả lời dĩ nhiên dở khóc dở cười, nhưng đã rõ ràng một thực tế, dù sao thì, Nhạc Nhai Nhi đã trở thành cô nương thành thục.