Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 69
Chương 69: Tôi sợ chàng không còn nhận ra tôi.
Dù thế nào, đến Kim Lũ Thành rồi nói.
Nhai Nhi và Tung Ngôn giục ngựa đi trước, trước khi vào thành cần cải trang. Mặt nạ thiếu niên người Hồ đã không thể dùng, Tung Ngôn để nàng đợi chút, chế ra ảo cảnh, để nàng chỉnh trang phục.
“Người với người đấu với nhau ta không thể tham dự, nhưng có thể giúp cô một ít.”
Nắng ấm buông xuống, phía trên là cỏ, hắn cẩn thận nhìn kỹ mặt nàng. Nàng có ngũ quan xinh đẹp, cẩn thận trang điểm như thế này, rất khó dùng lời mà hình dung. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng bị con rồng bảo vệ đảo đánh rơi xuống nước, chìm vào biển xanh, nàng như một đó hoa điên chí chu du, quần áo xinh đẹp phất phơ theo dòng nước, gương mặt kia, khi hắn trở lại Đại trì vẫn ngủ say, cũng không tái hiện trước mắt. Thiếu niên người Hồ hoá trang buồn cười, thật sự không thích hợp với nàng. Hắn ở Ba Nguyệt lâu hai năm, thường xuyên trông thấy nàng dùng khuôn mặt này ra vào, đã sớm nghĩ nàng nên thay đổi một chút, hôm nay vừa đúng.
Sinh Châu chia thành bốn nước, Lệ thị thống trị thánh địa tịnh xá hơn nửa ranh giới. Đó là bên ngoài đại lục Vân Phù, giống như Nhiệt Hải vương phủ trước kia, bởi vì khoảng cách quá xa, truyền thuyết về vương triều này bị che dấu rất nhiều. Dưới thời Lan Chiến Nhai Nhi từng đã chú ý vị minh chủ này, sau này từ chỗ Lư Chiếu Dạ biết được nội tình, nàng bắt đầu điều tra hắn. Đáng tiếc phái người đi vẫn chưa có tin tức đáng giá, chẳng qua chỉ là thể trạng yếu, bị bỏ rơi. Hiện hoàng đế đương triều của vương triều Lệ thị là chất tử của hắn, chất tử này cũng là nhân vật đặc biệt, soán quyền nhốt phụ thân, xử tử mẫu thân cầu tình. Về phần tương quan huyết thống với Lệ Vô Cữu, như người đã chết không liên quan, bởi vậy cũng rất khó tra ra tung tích của hắn năm đó sau khi rời khỏi tịnh xá thánh địa. Qua mười năm biến mất không còn dấu tích, mười năm sau xuất hiện trên giang hồ, thống nhất các đại môn phái, kiến tạo Chúng Đế Chi Đài, năng lực người này, quả thật rất phù hợp tác phong Lệ thị.
“Cô có thể chợp mắt một lát.” Hắn vuốt nhẹ má nàng, “Ta thay đổi khuôn mặt cho cô, dễ bề hành động. Bên ngoài kết giới có con mắt thứ ba, ta đã đánh rớt, không biết còn cái khác không. Người của Thiên ngoại thiên rất quen thuộc diện mạo của mẫu thân cô, cô để tướng mạo tự nhiên quá lộ liễu. Đổi khuôn mặt rồi, nếu Lệ Vô Cữu còn có thể nhận ra, thì cô phải cẩn thận, hắn không phải người thường.”
Trong kết giới mặt trời vào xuân, không giống bên ngoài nắng nóng như lửa. Nhai Nhi nhắm mắt để Tung Ngôn hoá trang khuôn mặt, lẩm bẩm nói: “Tôi lấy làm lạ, vì sao tra không ra chỗ hắn học đạo. Hắn có mười năm mất tích không rõ, thám tử Ba Nguyệt lâu vốn chuyên thu thập tình báo các nới, lại chưa từng đem chút tin nào về hắn. Có lẽ này mười năm hắn ở ngoài Vân Phù, đã được vị cao nhân chỉ điểm.”
Tung Ngôn cười cười, “Cô có nghĩ tới, có lẽ bản thân hắn chính là cao nhân không?”
Khuôn mặt thật đẹp đẽ lại mang vẻ yêu dị, chậm rãi thay đổi dưới tay hắn. Bình thường một chút, nhưng ánh mắt vẫn là ánh mắt kia, như đá trầm nơi đáy nước, như sao trên màn trời đêm, chứa đầy phong tình.
“Trừ phi hắn cũng là tiên.” Nhai Nhi thuận miệng nói, dịch dịch gò má trên mặt mình, “Đẹp không?”
Tung Ngôn đến từ trong nước, có thể thuần thục vận dụng hết các kỹ xảo thuộc hệ thủy. Hắn vẽ ra một ô hình tròn giữa không, đầy nước, vách nước nhẹ nhàng động, chiếu lên mặt nàng.
Nhai Nhi qua xem, kinh ngạc nói: “Nhanh vậy, nhận không ra luôn, sau này có thể biến thành thế này mãi không?”
Hắn bật cười, “Cô lo mình không đủ đẹp sao?”
Nàng nói không phải, “Tôi sợ hắn nhận không ra tôi.”
Nụ cười Tung Ngôn nhạt dần, xoay người nói sẽ không, “Diện mạo này chỉ là thủ thuật che mắt, người có đạo liếc mắt có thể thấu.”
“Có thể hắn đều đã mất sạch tu vi rồi …” Nàng cười khổ, thay đổi ngữ khí nhẹ nhàng lại, “Cũng tốt, như vậy tôi có thể đồng sinh cộng tử với hắn. Nếu như hắn vẫn là tiên, tôi vẫn là phàm phu tục tử, tạo hoá đâu cho phép.”
Trong khổ thấy vui, lấy lui làm tiến là căn bản. Người Ba Nguyệt lâu trải qua vô số sóng to gió lớn, chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt thì e chết sớm mất. Tung Ngôn yên lặng thu hồi kết giới ảo ảnh, nàng dắt cương nhảy lên lưng ngựa, hắn theo sau. Có câu, thực lòng hắn luôn muốn hỏi nàng, trước mắt chỉ có bọn họ hai người, hắn trù trừ, nhịn không được mở miệng, “Ngày xưa Tử Phủ Quân vinh quang cỡ nào, giờ coi như đã xong hết… Hắn không còn gì cả, cô vẫn yêu hắn sao?”
Nhai Nhi quay lại nhìn hắn một cái, trời rất nóng, hắn một chút mồ hôi cũng không có, ngay cả sắc mặt cũng không đổi. Trong lòng nàng ta thán, không có người yêu sao có thể hiểu được tâm tư của nàng. Nàng quay đầu đi, nhìn phía vọng lâu xa xa, thấp giọng nói đúng rồi, “Mặc dù hắn không còn gì cả, tôi vẫn yêu hắn.”
Tung Ngôn không cam tâm, hỏi tiếp: “Là vì áy náy sao?”
Nàng lắc đầu, “Bọn tôi làm việc, cho tới bây giờ không biết áy náy là gì. Tôi giết một người không liên quan đều không áy náy, làm sao với chuyện lưỡng tình tương duyệt lại cảm thấy áy náy chứ? Trước kia tôi luôn cảm thấy cuộc đời bản thân sẽ không gặp gỡ tình cảm như vậy, thậm chí sau khi tôi biết được chuyện phụ mẫu, tôi còn có chút không hiểu cảnh cùng sống cùng chết của họ. Giờ đã hiểu được, cả đời một người, luôn muốn có người cùng mình trải qua đắng cay chua ngọt. Vận may của tôi không tệ, chiếm được người tốt nhất như vậy, lý do gì không thương hắn chứ?”
Yêu a yêu, từ miệng nàng nói ra thật nghe không hợp. Có lẽ bởi vì người nàng yêu không phải là bản thân nàng, Tung Ngôn khi nghe từng chữ liền thấy chói tai. Ba Nguyệt Lâu chủ hắn luôn nhớ là người thích rượu thích chém giết, cho tới bây giờ không hiểu được nhi nữ tình trường, tâm địa cứng rắn như sắt. Không ai dám bước vào chỗ hoang mạc kia trong lòng nàng, ai nấy đều giống nhau đứng ngoài mà tiếc nuối… Giờ đây hoang mạc có sức sống xanh tươi, đáng ra hắn nên vui cho nàng, sao chỉ thấy thật trống vắng thẫn thờ.
Chạy không ngừng suốt nửa canh giờ, mới đến trước Kim Lũ Thành, Chúng Đế Chi Đài nghiêm cẩn kiểm tra tại cổng vào rất cẩn thận tỉ mỉ. Không phải người trong thành vẫn có thể vào nhưng phải báo rõ lai lịch. Hai võ hầu cản đường bọn họ, cao thấp đánh giá một phen, mặt không biểu cảm hỏi: “Là thăm người nhà hay bằng hữu?”
Tung Ngôn nói: “Đã không đi thăm thân cũng không có bằng hữu.” Nếu như theo bọn họ lời nói tùy tiện mà gật, tiếp theo sẽ phải bị nghiệm chứng tiếp ai là thân hữu trong thành.
Mặt trời ở Thiên ngoại thiên nhanh xuống núi, trong chớp mắt ánh chiều tà dần tan, hoàng hôn buông xuống. Dựa vào bàng nước thành trì, ban đêm sương mù từ từ che phủ. Sương mù này là không có nguồn gốc, không biết từ nơi nào đến, xoáy ở dưới chân, càng cuốn càng nhiều, càng lên càng cao, bao phủ toàn thành. Đầu tường đèn lồng thả xuống, xuyên qua sương mù mù mịt, nhìn lạnh lẽo ảm đạm. Cách lớp sương mù, bị đèn chiếu vào, quỷ mị như có như không.
“Chúng ta đến từ Lâm Châu.” Tung Ngôn cười nói, “Đem chút đồ vào thành buôn bán kiếm miếng cơm.”
Võ hậu nhìn theo tay hắn chỉ. Sương mù tiện nhất làm nền để yêu tộc tạo ảo giác, Tung Ngôn nâng tay, đánh một chưởng. Trong mắt kẻ thủ thành ngựa lập tức biến thành lạc đà, hai bên bướu còn treo 2 bịch đồ rất to, lộ ra đặc sản ngoại bang ti lụa cùng đồ nhắm rượu.
Võ hầu nhìn một vòng, sờ cằm nói: “Nhóm đi buôn các ngươi chỉ có hai người? Đùa sao!”
Tung Ngôn ôm vai Nhai Nhi một cái, “Quả thật chỉ có hai người, nhưng không phải là nhóm đi buôn, phu thê chúng ta là muốn mượn quý bảo địa, kiếm chút đồng tiền trinh sống tạm.”
Giờ phút này người ra vào thành tương đối nhiều, nếu như không đặc biệt khả nghi, cũng không thể đặc biệt giữ lại người nào. Võ hầu lại liếc nhìn bọn họ, “Khách ngoại hương tới trong vòng 3 ngày ra khỏi thành không cần kiểm tra, quá ba ngày hoặc là muốn thường trú, cách mỗi 5 ngày phải báo ở nha quan. Sẽ có giấy tờ nha quan làm bằng chứng, dám cả gan không báo, lúc ra khỏi thành sẽ rất phiền phức, ta nói rõ chưa?”
Hai người nặc nặc gật đầu: “Rõ ràng, rõ ràng.”
“Đến ghi danh.” Chỉ nghiên mực và cây cọ như bút lông cừu, “Tính danh quê quán, vào thành ngày nào, tất cả đều viết ra cho ta. Đừng viết sai, trong thành nếu kiểm tra ngẫu nhiên không định kỳ, nếu tra không có người này, các ngươi coi như xong.”
Nhai Nhi đối cắm tay áo, cúi mặt nhìn Tung Ngôn, Tung Ngôn trên mặt lộ ra vẻ mặt mơ hồ, thấp giọng nói: “Ta không biết viết chữ.”
Lúc này Tung Ngôn trông rất buồn cười, nói không biết viết chữ cũng không phải là xạo, là thật. Nhai Nhi lúc này mới lười biếng rút hai tay ra, cố ý xẹo xọ viết ra hai cái tên trong danh sách, một là Trương A Hoa, một là Võ Lục Thất.
Võ hầu duỗi cổ vừa thấy, “Trương A Hoa, Ngũ Lục Thất? Tên đặt tuỳ ý quá hả!”
Tung Ngôn đè nén khóe miệng cười mỉm: “Nhà nhiều con, ta còn có người ca ca là Võ Tứ Tam.”
Nuôi nấng con không tốt, trưởng thành là mệnh bán hàng rong. Võ hầu lung tung khua tay, “Đi vào đi vào.”
Hai người vội nghe theo, dắt ngựa vào Kim Lũ Thành.
Sau khi qua cửa liền bật cười, Nhai Nhi nói: “Cậu cũng nên học mặt chữ, nếu ngày nào đó bị người ta lừa ký khế bán mình, đến lúc đó khóc không tìm ra mộ phần.”
Tung Ngôn lại không cho là đúng, “Không biết viết chữ thì sao còn ký khế cái gì bán mình?”
“Hay lỡ họ cho cậu điểm chỉ dấu tay?”
Hắn đưa tay ra trước mặt nàng, mở lòng bàn tay xem vân tay hắn. Nhai Nhi lúc này mới phát hiện lòng bàn tay hắn trống rỗng như trang giấy trắng, đừng nói vân tay, đến chỉ tay cũng không có.
Nàng kinh ngạc: “Thế này thật dọa người!”
Hắn rút tay về, sau lưng người dương dương thong thả bước, “Dọa người sao? Ở trong nước đều là thế này, hàng năm bị ngâm nước, biến hóa cũng chỉ có thể đại khái, chung quy có phần không giống được người.” Đưa mắt nhìn, Kim Lũ Thành rất giống Vương Xá thành ngày trước, trong sương mù người đến người đi, đèn sáng đầy phố.
Bước chậm trên đường, có thể nghe thấy tiếng ti trúc trên phố. Đèn hoa đào giấy treo ở cửa sổ sát đường, sau cửa sổ điểm một ngọn đèn, ẩn bóng cô nương thướt tha lên giấy mỏng trên cửa sổ.
Dưới ánh đèn kiều ảnh luôn có hàm xúc uyển chuyển, cửa sổ khẽ mở hơn nửa, sau cửa sổ lộ ra một cái mặt hoa đào, nhẹ nhàng nói như tình nhân thì thầm: “Đến sao?”
Hai người dừng lại, Nhai Nhi liếc nhìn Tung Ngôn, “Tôi vừa vặn dạo chung quanh.”
Tung Ngôn lắc đầu, khéo léo từ chối ý tốt giai nhân, dắt ngựa tiếp tục đi, “Trước tìm một chỗ trọ, không biết bọn họ dàn xếp ổn không.”
Kim Lũ Thành rất lớn, đầy người, như thẩm thấu vào từng ngóc ngách trong thành. Nhiệm vụ bọn họ chia nhỏ, chỉ lo không có cách công tiến Chúng Đế Chi Đài. Bằng không nếu bọc đánh ngoài Ngũ thành rất mạo hiểm, phần thắng rất mỏng manh.
Một mảnh nhu diễm ba quang tạt qua, hôm nay là ngày rằm, là đêm ngắm hoa khôi nương tử ra mặt. Khách từ bốn phương tám hướng như nước tập trung về hướng tửu quán sát đầu đường, Nhai Nhi quay lại hướng nam nhìn ra xa. Tung Ngôn theo tầm mắt nàng mà nhìn, chỉ thấy phía cuối dãy mái nhà vô tận có một toà tháp cao đồ sộ lặng yên. Tháp xây thập phần hoành tráng, mỗi chân kiều giắt phong đăng, ở thê lương đạm ải, cũng toả ra vẻ nghiêm trang.
Tung Ngôn hiểu được, nhẹ giọng nói: “Đó là Thông Thiên tháp!”
Nàng gật đầu, “Hai mươi mấy năm trước, mẫu thân tôi nhảy một điệu ở Thông Thiên tháp, từ đó người trên giang hồ đều nhớ kỹ bà. Vân Phù mười sáu châu, tôi đi hết mười lăm, chỉ còn Bì Lam Châu, tôi trước sau chỉ đến hai lần. Mỗi lần nhìn thấy tòa tháp kia, tim tôi đều có nỗi sợ không rõ.”
Như vết sẹo, không chạm đến thì nó không tồn tại, một khi đối mặt, là máu tươi đầm đìa vô cùng thê thảm.
Tung Ngôn không biết an ủi thế nào, bóp nhẹ vai nàng. Nàng hít sâu một hơi, u ám trên mặt chớp mắt lại tan hết, nhìn về phía hoa khôi kia, trong đám người xe hoa xinh đẹp quý phái, cao hơn đầu người. Nữ nhân trong xe hoa lười nhác dựa vào lan can, nhàm chán vô nghĩa sờ bóng màu trong tay, chỉ như thế, đã khiến nam nhân phía dưới kinh hô một trận.
Đây là sự kiện khó gặp, dù có tiền hay không có tiền, chỉ cần bị hoa khôi nhắm trúng, là có thể ôm được mỹ nhân cùng chung đêm xuân.
Bỗng nhiên khói lửa sáng lên tận trời, cách lớp sương mù, ở không trung rực rỡ pháo hoa. Nhai Nhi ngửa đầu, hai nét cong cong bích sắc ở đáy mắt nàng dập dờn, nàng nhưỡng khóe môi, “Hoa khôi này, không thông báo sẽ không xứng danh 《 thắt lưng sáu tấc 》?”
Tung Ngôn nghe xong ngẩn ra, “Nguyệt Nhi…”
Nàng cười trừ, đem thế giới đầy phồn hoa ném ra sau đầu, giãn ra hai cánh tay duỗi thắt lưng lười, “Bôn ba lâu như vậy, trước muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm cho tốt. Phía trước có một khách điếm không tệ, yên tĩnh thật sự, cậu đi theo tôi, hay là…” Nhìn xuống giá xe hoa kia, “Muốn ở lại chờ tú cầu, cũng chiều cậu. Lấy tướng mạo cậu, tám chín phần mười sẽ bị lựa chọn, không muốn thử à?”
Tung Ngôn cau mày nhìn nàng, quả thật là không cần người, mới dễ dàng như vậy khắp nơi luôn có ý thành toàn hắn. Nếu đổi thành Tử Phủ Quân, nàng còn nói vậy sao?
Trong lòng hắn bực tức, nhưng không cách nào hướng nàng phát tiết. Hắn biết nàng là người thông minh, nói không chừng đã sớm nhìn thấu tâm tư của hắn, sợ thương tổn hắn, cố ý lặp đi lặp lại nhiều lần ám chỉ. Hắn cảm thấy bi ai, nàng quan tâm hắn ít như vậy. Mặc dù là thích, cũng không nhất thiết phải chiếm hữu, hắn chỉ nghĩ giúp nàng một tay, ít nhất khi Tử Phủ Quân không có, giảm thấp nguy cơ mạo hiểm cho nàng.
“Đi thôi.” Hắn có chút nổi giận, miễn cưỡng cười nói, “Mỹ nhân lo gì không có, trong nước sôi lửa bỏng còn si mê những thứ kia, há không thành quỹ đói sắc?”
Nói xong, Nhai Nhi ngượng ngùng, chắp tay sau lưng dắt ngựa, chỉ chỗ hắn theo nàng tìm khách điếm ngủ trọ.
Đám đông bắt đầu nhào về phía trước, bọn họ đi ngược hướng, con đường lớn rộng rãi dần dần có vẻ yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa đát đát quanh quẩn trên mặt đường trống trải.
“Giống một tòa quỷ thành hơn.” Nhai Nhi đang cùng Tung Ngôn cười nhạo, phát hiện giữa đường không biết khi nào xuất hiện một chén thanh đèn. Ánh đèn lay động mà tiến lại, dừng cách mấy trượng, ban đầu chỉ là một đường, sau đó chằng chịt phân bổ thành chín cái chén, rất kỳ dị như ảo thuật.
Nhai Nhi cùng Tung Ngôn trao đổi ánh mắt, dừng chân, âm thầm đưa tay áp lên thân kiếm.
Trong đèn trận đan xen ra một quang võng to lớn, chính giữa có ngự giả nâng kiệu nhỏ lung linh đạp lên ánh sáng mà đến. Kiệu nhỏ đặt xuống đất, từ mành kiệu đưa ra một bàn tay, đầu ngón tay đến cổ tay trắng noãn thuần khiết, trên cổ tay đeo viên châu thả nhẹ lay động, một trận gió thổi qua, hạt châu rơi va vào nhau phát ra âm lanh lảnh. Nhai Nhi không tin sẽ xuất hiện kỳ ngộ trong đêm, nàng hạ giọng gọi Tung Ngôn, muốn nhắc nhở hắn cẩn thận, đã thấy trên mặt hắn hiện lên thần sắc bi thương mơ màng.
Người trong kiệu cuối cùng bước xuống, một thân bạch y, khuôn mặt thanh lệ, nhìn về phía Tung Ngôn ánh mắt như chực khóc.
Nhai Nhi trông thấy người Tung Ngôn run rẩy dữ dội, như không dám tin, rồi thất tha thất thểu chạy qua phía người kia.