Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 68
Chương 68: Sao hả? Bị đau lòng không thoải mái à?
Hồ Bất Ngôn không phải Tung Ngôn, Tô Họa cũng không phải Nhai Nhi. Đối với một con hồ ly tinh mà nói, thịt tới miệng không ăn, là cô phụ ân của mỹ nhân ân, là muốn bị sét đánh. Tô Họa, trừ phi lúc chấp hành nhiệm vụ hay muốn trêu đùa, trong chuyện này khó nói muốn hay không muốn, mở miệng rồi thì coi là thực, mặc kệ là Đại tư mệnh hay Hồ Bất Ngôn, đều giống nhau.
Trước đây, nàng chưa từng nghĩ tới thiên trường địa cửu, nàng người như vậy, bùn lầy không chịu nổi nửa đời đều ở trong Ba Nguyệt lâu, nghĩ tới bốn chữ kia rất xa xỉ. Nhưng là một nữ nhân, luôn có lúc cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt trải qua nhiều chuyện ở Thương Ngô châu, nàng bắt đầu cam chịu, nhìn trong gương càng bôi dày son phấn, bỗng nhiên ý thức được thanh xuân thật sự mất, câu nói kia của Đại tư mệnh “Lão yêu tinh”, một điểm không sai.
Đã chịu đả kích chỗ này, liền muốn bù lại chỗ khác. Lời của Đại tư mệnh ở Long Tức tự kia đã đánh nát lòng tự tôn của nàng. Kỳ thực nàng chỉ định trêu hắn một chút, vì sao hắn phản ứng kịch liệt như thế? Hắn thay nàng trị cổ độc, ngón tay như suối nước lưu luyến chảy qua, nàng trông thấy trên đầu ngón tay hắn ra đoá hoa màu tím, giương tay ném đến miệng vết thương của nàng, một đóa biến thành hai đóa, hai đóa lại biến thành bốn đóa… Nàng biết người và tiên cũng chỉ là thù, cũng không tính tiếp tục xã giao với hắn, vậy mà hắn lại gọi nàng, không đầu không đuôi nói một đống thứ vô tình. Người a, thật là tiện! Nàng phát hiện bản thân có thể đã thích hắn, mà loại yêu thích vượt khỏi bình thường nhiều lần vậy, trong mắt hắn không đáng một đồng.
May mắn có một người lại hứng thú nàng nhiều như vậy, nhiều lần làm nàng lấy lại chút thể diện. Hồ Bất Ngôn coi như chịu ăn khổ, bị mắng, bị lơ đẹp, đều không làm giảm đi nhiệt tình. Nàng không thích hắn miệng lưỡi trơn tru, nhưng lại thưởng thức cách hắn bằng lòng với số mệnh rất tiêu sái, hồ ly này sống không có chí hướng, chí hướng của hắn chính là sống tốt mỗi một ngày. Tuy có hoa tâm, nhưng đối với người rất thành khẩn, khi phá vây Thương Ngô thành hắn bị trúng một tên, chảy máu đầm đìa còn quan tâm đến thương thế của nàng, không có cợt nhả, ánh mắt đầy ưu thương, nàng nhìn ra hắn thật sự quan tâm nàng.
Ba Nguyệt lâu Tô Họa, trên giang hồ cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng diễm danh đồn xa vẫn chưa đem ưu việt nào đến cho nàng, không ai nghĩ đến muốn hái đóa anh túc này, kết cục của nàng bình thường mà nói là héo rũ, sau thành xác cứng, bị ném vào xó triệt để lãng quên.
Hồ ly tinh mị công rất tốt, bản năng trời sinh một khi tiếp cận tự phát dẫn người động tình. Tô Họa cảm nhận được khoái hoạt đã từ rất lâu, cực khoái hoạt. Nàng vừa rên rỉ vừa ôm chặt hắn, con hồ ly rất hiểu được cảm thụ của nàng, chẳng khinh xuất, hơn cả nam nhân bình thường.
Ai —— nàng thở dài, cứ như vậy đi, qua rồi thì không bao giờ suy nghĩ về Đại tư mệnh nữa. Yêu thích tiên nhân sao, mặc dù có là làm người, cũng sẽ không thể cùng nàng nói chuyện sau này, bởi định kiến mà xem thường nàng. Khi Phượng Hoàng Tử Phủ Quân truyền tin đến, nàng từng âm thầm chờ đợi vài ba câu, cuối cùng không có, hắn vài lần dòm ngó đều là trùng hợp thôi.
Hồ ly thẳng lưng, thẳng đánh trong lòng nàng, nàng cau mày, móng tay dài cào bấu lên da hắn, lưu lại năm vết cào trên lưng. Khoái cảm cùng mùi máu tươi mãnh liệt kích tình, làm cho người ta lún sâu.
Năng lực của Hồ Bất Ngôn ở phương diện này tuyệt đối hơn nhiều đẳng cấp so với hắn cầm kiếm cao. Từng đã ở Cửu Châu lưu tình khắp nơi, kinh nghiệm thập phần phong phú, đến yêu còn đối phó được, huống chi là người! Hắn biết Tô Họa không bình thường, cho nên hắn đem sạch bản lĩnh lấy lòng nàng, thay đổi tư thế rất ý tứ. Nhìn sắc mặt ửng hồng của nàng ấy, Hồ Bất Ngôn có chút xúc động.
Đây là đền bù sau khi thể xác và tinh thần đều sung sướng, hắn cảm thấy cả đời đã viên mãn, nữ nhân lợi hại như vậy đều bị hắn bắt, cuộc đời hắn đã bách chiến bách thắng. Tô Họa trước kia chướng mắt hắn, hắn nhận hết lời lạnh nhạt, ăn cả nhắm đấm của nàng, nữ nhân sùng bái anh hùng, đáng tiếc hắn không phải. Nhưng hắn dùng vũ lực thì không tốt chứ dùng thắt lưng thì cực kỳ ổn, xem ra nàng sẽ yêu chết hắn. Hai cái lão thủ thiên lôi câu động địa hỏa, có thể đốt chảy thảo nguyên tươi đẹp thành ngàn dặm đất khô.
Cuối cùng nhất kích, như giao long thở khí, phóng hết linh hồn nhỏ bé ra. Hắn vùi mặt vào tóc nàng, thở hổn hển hỏi: “Thế nào? Đau hay không thoải mái?”
Đêm đẹp cảnh đẹp cuồng hoan ngoài trời, tự nhiên kích thích mới lạ. Tô Họa thoả mãn, kéo giao lĩnh đắp lộ nửa vai, lười nói: “Không tệ, về sau cứ gọi thì đến đi.”
Hồ Bất Ngôn nói tự nhiên, lại quan tâm chuyện khác, “Chúng ta xác định quan hệ rồi sao?”
Tô Họa từ từ mở mắt, đứng dậy xuống ngựa, đôi chân mảnh khảnh tìm một hòn đá cong xinh đẹp, lệch một bên, “Ngủ một hôm thì muốn xác định quan hệ, Cửu Châu các người là vậy à?” Trong ánh mắt Hồ Bất Ngôn dần dần thất vọng nàng giương tay búi tóc, lạnh bạc cười nói, “Vân Phù không có quy củ như thế, muốn xác định còn phải xem đã. Đợi ngày lâu chủ đại cừu báo xong, nếu như ngươi ta đều còn sống, ta chưa già đi, ngươi còn quyến luyến, thì tính.”
Lời nguyệt hoa như đao, trong lòng Hồ Bất Ngôn trống rỗng. Hắn bi thương đưa hai ngón tay chỉ nàng: “Không nghĩ tới nàng như vậy luôn! Cho nên dạy dỗ ra đồ đệ ăn xong bỏ chạy, bị đuổi theo mấy vạn dặm nè!” Hắn thương tâm muốn chết, “Nàng không phải rất hài lòng sao, ta nói cho nàng, ta còn có độc môn tuyệt kỹ chưa lấy ra, nếu muốn lãnh hội, phải cùng ta xác định quan hệ. Nàng nói, cuối cùng không xác định đúng không, đừng lấy mấy thứ tương lai qua loa cho xong nha.”
Tô Họa ghé mắt nhìn, phát hiện hắn quá phiền toái, “Ngươi đừng được lý không buông tha người, ta không chịu.”
“Vậy nàng có muốn lần nữa không?” Hắn nghiêm mặt nói, “Thể nghiệm một lần nữa xem.”
Eo mỏi lưng đau Tô Họa lực bất tòng tâm, đẩy hắn ra nói: “Đêm nay cứ như vậy đi đã, lần sau tính.”
Hồ Bất Ngôn đứng lên, hung khí thẳng tắp nhắm ngay mặt nàng, “Ta muốn chứng minh ta rất mạnh, thu ta nàng tuyệt đối không mệt.”
Tô Họa sửng sốt, trong lòng buồn cười, ngoài miệng mắng: “Tao hồ ly!”
Hắn lại ngồi xổm xuống, tội nghiệp nhìn nàng, “Tô môn chủ, ta đối với nàng là thật tâm, nàng nhìn không thấy, chẳng lẽ mù sao?” Thấy nàng thay đổi sắc mặt, vội a dua, “Ta không có ý kia, ta là nói nàng đó, ngàn vạn đừng bỏ qua ta nam nhân tốt như vậy. Ta bề ngoài nhìn qua không đứng đắn, nhưng khi ta mà muốn đứng đắn thì có thể so Tử Phủ Quân, thật đó.”
Tô Họa kém chút cười ra, “Lời này ngươi cũng dám nói?”
Hồ Bất Ngôn nói đúng a, “Ta thừa nhận mình là hoa hoa công tử, nhưng ta chỉ có một trái tim thôi. Dù sao giữa chúng ta đã phát sinh quan hệ, nếu như nàng kiên trì không nhận, ta đây liền thông báo hết, cho nàng mất mặt luôn.”
Thật uy hiếp quá độc ác, cỏ nhà bên cùng với cỏ ngoài kia là không giống, đến lúc đó đồn ra tin Tô môn chủ ngủ với con hồ ly, ngủ xong còn không chùi mép, quả là hết chỗ che mặt.
Tô Họa ngưng mi nhìn hắn, “Ngươi xác định phải làm vậy?”
Hắn kiên định gật đầu, “Chờ nàng một câu thôi.”
Tô Họa nâng lên hai tay lau mặt, đành nhận, “Đã như vậy, vậy như ngươi mong muốn, chúng ta xác định quan hệ. Nhưng không cần phải tận lực thông báo, ta cho phép ngươi đối với ta tốt, cho phép ngươi lên giường của ta, cũng coi như không làm thất vọng ngươi.”
Có thể là xác định, lại cảm thấy thiếu chút gì, vậy đã làm cho Hồ Bất Ngôn cao hứng. Hắn ôm cổ nàng, thề thốt nói: “Ta nhất định sẽ vừa lòng nàng, đã gọi lập tức đến là ưu điểm của ta mà.”
Hắn khó có thể thoát khỏi bản năng của hồ ly, nằm trên ngực nàng ngửi ngửi. Tô Họa không nói gì nhìn về phía trên đỉnh, trong lòng đã thất thần, lại ẩn ẩn thống khoái.
Nàng đã có đàn ông của mình, Đại tư mệnh không bao giờ lo lắng bị nàng dây dưa nữa, biết tin này, hắn chắc sẽ vừa lòng!
***
Hướng Bì Lam Châu xuất phát, trung tâm có tòa thành, Vân Phù mười lăm thành là lấy châu đặt tên, chỉ có Bì Lam ngoại lệ. Theo lệ thường, nó phải được gọi Bì Lam thành, nhưng võ lâm minh chủ có hắn yêu thích, hắn cho chính mình cõi yên vui lấy tên, kêu Chúng Đế Chi Đài. Chúng Đế Chi Đài ngoại thành cho phép bình dân ở lại, nội thành không phải người trong giang hồ sĩ không được đặt chân. Về phần nội thành đầu mối, có cái càng thêm huy hoàng tên, kêu Tàng Lung Thiên Phủ. Lại là chúng đế lại là thiên phủ, Lệ Vô Cữu dã tâm rất rõ.
Chúng Đế Chi Đài quỷ rìu thần công, ngoài trăm dặm bắt đầu hiện ra. Tiếp cận tòa thành kia, không có đường bộ, chỉ có một khe sâu lớn thông từ nam đến bắc. Hai bên khe sâu là núi non trùng trùng hiểm trở, ở đầu là hai ngọn đối đầu, càng đi càng có cảnh sắc biến hoá kỳ lạ.
Thời tiết rất tốt, thuyền gỗ ngược dòng đi, căng cột buồm phồng lên, một trận gió thổi tới, đẩy thuyền gỗ tiến nhanh về phía trước. Mặt trời nhô lên cao, chói lọi trên đỉnh đầu, theo lý mà nói là không có gì che, nhưng thân tàu bỗng nhiên bị bao phủ ở một bóng lớn. Ngửa đầu quan sát, tới đoạn đường cảnh giống như một cái hang, đỉnh chóp núi điêu khắc thành chiến thần giơ cao búa rìu, chiến thần kia trừng mắt giặn dữ, vảy trên giáp trụ đều thấy rõ.
Hai bờ sông là hai chân của chiến thần, bọn họ xuyên qua hông của chiến thần hông hạ mà qua, thật đem cho người cảm giác nghẹn khuất. Nhưng nghẹn khuất là hơi sớm, bởi vì phía trước kia, là tầng tầng lớp lớp các pho tượng, không riêng chỉ chân của chiến thần, còn có vạt váy của nhữ nhân.
Chui xong hết mớ đúng quần, tới đỉnh ngọn núi cao kia, cảnh tượng Thiên ngoại thiên thu hết vào đáy mắt.
Người mới đến lần đầu, đều ấn tượng tán thưởng. Thật sự là chuỗi kiến trúc quá tinh xảo và đồ sộ, một tòa thành trì tròn đường kính hai mươi dặm, lấy hố sơn nhân cốc sau khi tu mà phát triển. Ngoài Ngũ thành không còn đường khác, chỉ có đường duy nhất, cuối cùng dẫn đến đài Chúng Đế.
Đài Chúng Đế đã hiện rõ như ban ngày, mặc dù từ trên nhìn xuống có vẻ nhỏ bé, nhưng không tổn hại vẻ thanh hoa của nó. Thành khuếch ngay ngắn như bàn cờ, địa thế hiển nhiên cao hơn mấy thành trước đó, hùng cứ của người đứng đầu, dễ thủ khó công.
Nhai Nhi vung kiếm thẳng chỉ, “Ngũ tòa thành trì ngoài trời ngoài đất, chia cho Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ Ngũ đại tông trấn thủ, Ngũ tông không liên hỗ, nhưng năm vị tông chủ đều là hộ pháp của Lệ Vô Cữu. Lúc giang hồ nổi lên mấy chấn động tàn sát, Minh chủ cùng Tông chủ đều không công nhiên tham dự, bởi bọn họ muốn giữ hình tượng võ lâm chính đạo. Nhưng ta biết, chúng ta nhất cử nhất động đều bị nắm trong tay Lệ Vô Cữu, con đường tiếp theo thật không dễ đi, nếu quả có người muốn rời khỏi, giờ là lúc có thể rời khỏi, ta tuyệt không khó xử.”
Những lời này cũng không xuất phát từ thăm dò, là phát ra từ nội tâm. Những người này, cùng nàng đánh giết từ Ba Nguyệt lâu thẳng đến đây, quả thật đã hết lòng. Con đường phía trước đầy chông gai, nếu không phải tự nguyện đi theo, cuối cùng sẽ sinh loạn. Chẳng thà để tự bọn họ lựa chọn, lưu lại chút tình, rời đi cũng không thẹn.
Nàng nhìn từng gương mặt, một hứa hẹn rất động lòng người, không cần phải cùng nàng lấy trứng chọi đá. Minh Vương lại cười, hăng hái tuổi trẻ, vẻ mặt không chút biết sợ chưa từng có từ trước đến nay, “Bọn chúng ta ra sống vào chết không phải lần đầu, từng khiếp sợ cái gì chưa? Ngũ tông thiên ngoại thiên của hắn lợi hại mấy cũng là phàm nhân, chúng ta đấu không lại trời đất thôi, còn đấu không lại phàm nhân sao?”
Sinh Tử Môn Khổng Tùy Phong cũng cười ha ha, “Lâu chủ có nói qua dẫn thuộc hạ chiếm lấy nhà người khác, chưa dọn cơm ngon lên bàn, đã đuổi chúng ta đi rồi. Ngũ tông muốn diệt, Chúng Đế Chi Đài muốn công, trên đời này đại quân dễ đánh, sát thủ khó phòng, chỉ cần Lâu chủ ra lệnh một tiếng, cũng giống như trong thành Vương Xá chém đầu ba quân, chúng ta có thể giết bọn họ đến không còn manh giáp.”
Mọi người ào ào phụ họa, không ai tính toán lâm trận bỏ chạy. Nhai Nhi nói, “Đây là cơ hội cuối cùng, vào trong Thiên ngoại thiên sẽ không có đường lui, đến lúc đó nếu có ai muốn rút lui, sẽ theo Lâu quy xử trí nhé?”
Môn chúng tề thanh vâng dạ, như vậy cho đến phút cuối nàng không phải một mình chiến đấu, cũng là một loại cổ vũ. Nàng nheo mắt, nhìn về Kim Lũ Thành, chỗ gần nhất cách nơi đây không quá năm dặm, đó là trở ngại đầu tiên của Chúng Đế Chi Đài. Sát thủ hoạt động về đêm, lấy thủ cấp người không khó, nhưng Ngũ tông có phòng bị, chỉ sợ không đối phó dễ dàng. Nàng muốn ra tay trước, cho dù đổ máu vẫn không thể lùi bước, chỉ có thể đi tiếp.
“Sau khi vào thành sau phân tán ra, liên hệ theo dấu hiệu của Lâu. Chúng ta hiện tại đông người, dễ dàng bị khống chế, phân tán ra, nếu Lệ Vô Cữu mạng lưới bố trí dày đặc, cũng không thể nắm rõ thực lực.” Nàng cười lạnh một tiếng, “Đây là chỗ không tiện của ngụy quân tử, không thể công khai bắt ta, chỉ có thể lén lút. Nói đến lén lút, ta còn là tổ tông hắn nha.”
Mọi người một phen cười rộ, không hề khẩn trương lo lắng cho đại chiến sắp tới.
Ba Nguyệt lâu thành lập nhiều năm, sớm hình thành phương thức giao tiếp riêng của bọn họ. Bất luận hành động gì, đều có thể dùng ám hiệu từ nơi ẩn nấp đến nơi điều hành. Mỗi người trong Lâu đều có ký hiệu riêng, cho nên vào thành trà trộn vào biển người mờ mịt, cũng không lo mất liên lạc.
Bàn bac xong, hai người một nhóm tự xuất phát, Hồ Bất Ngôn dĩ nhiên đi theo Tô Họa, hắn mặt mũi áy náy nói với Nhai Nhi: “Bà chủ à, hiện tại có lão đại kình ở bên cạnh cô, cô không cần dùng ta. Chuyện ta với Tô môn chủ cũng không gạt cô, sau này ta không thể cho cô cưỡi, ta phải đi lo lắng cho nàng ấy.” Rồi nhìn Tung Ngôn, trịnh trọng cầm tay hắn, “Đem bà chủ giao cho ngươi, ngươi sẽ không bỏ rơi cô ấy đó nha!”
Tuy Tung Ngôn kết bạn Nhai Nhi trước Hồ Bất Ngôn rất lâu, tình cảm của hắn đối với nàng không cần kẻ nào phó thác, nhưng hắn vẫn gật đầu, “Ngươi yên tâm, tất cả đã có ta.”
Nhai Nhi vui khi việc thành, cười nói Hồ Bất Ngôn: “Huynh mãi ngó nghiêng, quả nhiên gặp được người phù hợp, bù cho phấn đấu đã nhiều năm.”
Hồ Bất Ngôn lập tức rung đùi đắc ý, “Duyên phận biết sao, duyên phận! Như duyên phận của cô cùng Tử Phủ Quân, hay duyên phận của gã cá voi lớn kia, có thể ngộ không thể cầu.” Quay đầu vừa thấy Tô Họa đã đi thật xa, vội chạy nhanh đuổi theo.
Phía trên cao lĩnh chỉ còn hai người, Nhai Nhi nói với Tung Ngôn: “Yêu trong Sinh Châu địa giới, phải tuân thủ quy tắc, chuyện tiếp theo không cần cậu nhúng tay, tôi tự giải quyết.”
Ánh nắng chiếu vào đỉnh đầu hắn, đôi mắt hắn như đầm sâu, “Bất luận tiên hay yêu, trong vòng Sinh Châu không được dùng pháp lực, đây là quy củ của Tử Phủ Quân năm mới định ra… Cô quả nhiên một lòng bảo vệ hắn.”
“Cũng là vì tốt cho cậu.” Nàng cô đơn nói, “Một người đã chịu trận đã đủ, tôi không muốn cậu cũng phạm thiên quy, bị trừng phạt thật sự đáng sợ.”
Tung Ngôn trầm mặc nói: “Phía trước Chúng Đế Chi Đài có năm đạo môn khảm, từng cái từng cái một xông qua gây động tĩnh không nhỏ, còn nữa Lệ Vô Cữu đã theo dõi kỹ cô rồi, những người khác trong Ba Nguyệt lâu trong những người khác đều không đáng nói, hắn muốn chính là cô.”
Nhai Nhi đã biết, “Cho nên tôi muốn trực tiếp đến Thốn Hỏa Thành, Ngư Lân đồ trước mắt không phải thứ tôi bức thiết muốn tìm, ta chỉ muốn đi Chúc Âm Các, lấy Long Hàm châu.”
Tung Ngôn cả kinh, “Ai nói cho cô biết? Hồ Bất Ngôn sao?”
Nàng vâng, “Có Long Hàm châu rồi, tôi có thể đi Bát Hàn cực địa cứu Tiên quân.”
Nhưng là nàng không biết, hạt đan châu kia dưỡng trong núi lửa, thiêu đốt suốt ba ngàn năm. Muốn lấy nó, nói dễ hơn làm!