Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 67

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 67
  • 10
Prev
Next

Chương 67: Tình yêu ngốc.

Nhai Nhi chột dạ, nàng từng có nói sao? Cẩn thận nhớ lại một chút, hình như là có. Lúc trước ở trên mây xe cáo kéo chạy nhanh như điện chớp, nàng thó được Ngư Lân đồ, lúc đó rất hưng phấn. Giang hồ nhi nữ tự lực không câu nệ tiểu tiết, huống hồ hắn còn hai năm nữa mới trưởng thành, vì thế nhất thời thốt ra, không nghĩ hắn tưởng thật. Nếu theo tính tình nàng trước kia, lấy thân báo ân cũng không phải là không thể, nhưng hiện giờ…

Nàng ngược lại không vội, nhíu mày hỏi hắn, “Cậu cho là thật chăng?”

Hắn không nói chuyện, lẳng lặng nhìn nàng.

Nhai Nhi trong lòng có chút khổ sở.

“Nhưng tôi coi cậu như bằng hữu tốt nhất của tôi vậy.” Nàng mỉm cười nói, “Đương nhiên nếu cậu muốn tôi báo ân thì vẫn phải làm, vậy tìm một chỗ đi.” Nàng nhìn qua nhìn lại, hướng một chỗ bên cạnh rừng cây chỉ chỉ, “Nơi đó thế nào?”

Ân cứu mạng không dám quên, nếu hắn đến đây là muốn tính sổ, cũng không còn cách, chỉ có thể trả. Chẳng qua trả xong sẽ không còn nợ hắn cái gì, mà tình bạn hữu cũng triệt để đi tong.

Nàng khẳng khái như vậy lại không làm Tung Ngôn cảm thấy vui. Lời này nửa thật nửa giả, hắn cũng nghĩ qua, biết đâu vận khí hắn đủ tốt, nàng ở bên cạnh Tử Phủ Quân không có bất cứ tiến triển, thì thôi có quan hệ gì rồi cũng không có gì, hắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Trước kia chưa thành niên, không dám mà cũng ngượng ngùng nói tư tình với nàng. Giờ hắn trưởng thành đã có tư cách, nhưng xem tình huống có vẻ không lạc quan.

Nàng không có ý chống chế, nhưng hắn bên nàng đã thân đến mức thấy rõ ruột gan, nhìn ra đúng là không tình nguyện. Hắn cười khổ không ngừng, tình cảm thật sự không tính thứ tự trước sau, lại trường tình làm bạn, đều không thể cùng sống quên chết tới kinh tâm động phách.

Nàng như đã hạ quyết tâm, kéo tay hắn, hắn lại cười đẩy ra, “Chỉ đùa một chút, cô thế nào còn tưởng thật? Kình tộc chúng ta cũng có cô nương xinh đẹp, cũng rất dũng cảm đáng yêu. Ta sẽ không coi trọng cô …” dưới ánh trăng nụ cười hắn dần dần tan thành tro, “Coi trọng cô, sinh lão bệnh tử của cô đều sẽ trở thành tra tấn với ta. Ta không thể trơ mắt nhìn chính mình người yêu già đi, rồi chết đi, cho nên ta sẽ tìm đồng loại thôi, cô yên tâm.”

Nàng vẻ mặt nghiêm túc, nghe đến câu sau, một lần nữa lại lộ lúm đồng tiền. Hiển nhiên là sợ tới mức không nhẹ, đè ngực nói: “Tôi còn nghĩ cậu thật sự có ý này đó, dù sao trưởng thành rồi muốn thử một lần cũng là thường tình. May là cậu đùa, nếu thật thì không biết làm sao, tôi luôn coi câu là đệ, làm không được.” Nói xong chà xát đỏ cả mặt, “Ai, nghe cậu nói, xem ra lần này trở về đã gặp được người yêu thích ha. Nàng ta cũng ở đại trì sao? Cùng tuổi không?”

Tung Ngôn hàm hồ đáp lời: “Cũng mới gặp qua một hai lần, chưa tính xa như vậy…”

Nàng đón hắn đến ngồi bên đống lửa, nàng đi trước, hắn theo sau, nhìn tấm lưng kia, trong lòng dâng lên phiền muộn vô cùng.

Kỳ thực có cô nương nào đâu chứ, giống loài bọn họ đang từ từ tuyệt chủng, từ lúc hắn và mẫu thân xa cách, hắn luôn lẻ loi một mình đi khắp chốn. Hắn là Long vương kình duy nhất ở La Già đại trì, cô đơn vài thập niên, thời gian qua chỉ có cá tôm tảo hạnh làm bạn, mà chúng nó đuổi theo hắn chẳng phải bởi vì thích hắn, chỉ là vì núp dưới thân hắn tránh né thiên địch, ăn mấy vụn da trên người hắn thôi.

Nhai Nhi không biết, nàng cảm thấy may mắn khi tìm được bạn thân, sóng vai ngồi cạnh hắn bên đống lửa, hỏi tiến triển việc tìm mẹ thế nào.

Tung Ngôn lắc đầu, “Tìm không thấy, chắc bà đã chết rồi. Nếu không nhiều năm như vậy, không có khả năng một chút tin tức đều không có.”

Nhai Nhi thấy hắn cô đơn, vỗ nhẹ trên tay hắn, “Chỉ cần chưa thấy thi thể, còn có hi vọng.”

Hai cánh tay hắn đặt ở trên gối, cúi đầu thật sâu, tóc loà xoà che khuất nửa gương mặt. Nhớ lại tình cảnh khi đó, giống như nằm mơ, “Bà vì bảo hộ ta bị thương, máu nhiễm đỏ cả vùng nước. Ta rất hối hận, lúc đó chỉ lo chạy trối chết, không quay đầu liếc nhìn bà một cái, nhất định bà cảm thấy rất thất vọng.”

Nhai Nhi nói sẽ không, “Bà ấy chỉ hy vọng cậu chạy cho mau, chỉ cần sống sót là tốt rồi. Tuy ta chưa làm mẫu thân, nhưng ta biết nguyện vọng của những người làm mẹ, đều muốn hài tử có thể bình an lớn lên.”

Hắn nhìn lên, chậm chạp nói thật không, “Tương lai Nguyệt Nhi nhất định sẽ là mẫu thân rất tốt.”

Mẫu thân tốt ư… Người có thể cho nàng một đứa con còn đang nằm vùng cực địa chịu khổ vô bờ. Nàng sầu thảm nhìn lên phía bầu trời đêm đầy sao như có tơ máu lập loè lạ thường, ánh trăng không biết khi nào cũng biến thành màu đỏ sậm. Nàng nhớ tới con ó nọ, Minh Vương xem qua, bề ngoài giống như không có gì lạ, nhưng chim lớn như vậy đã là không bình thường.

“Tình trạng của chúng ta, e Lệ Vô Cữu đã biết.” Nàng bỗng nhiên nói, “Đồ thư về tay hắn, nếu hắn muốn mở ra Giao cung, nhất định sẽ tìm Thần bích. Ta không đi tìm hắn, ta đoán hắn cũng sẽ tìm tới ta. Giờ chỉ có hai con đường có thể đi, một là đoạt lại Đồ thư, gặp Thiên đế lĩnh tội, đổi về Tiên quân; hai là tiến Bát Hàn cực địa cứu hắn, sau đó nghĩ cách đối đầu cùng Thiên đế.” Nàng nhìn hắn một cái, “Cậu nói ta chọn đường nào?”

Đây mà nàng gọi là đường sao, cách nào cũng không tốt a. Tung Ngôn nói: “Dù Thiên đế đồng ý cho cô đổi về Tử Phủ Quân, Tử Phủ Quân phí bao nhiêu công sức, kết quả phát hiện trở lại từ đầu, hắn cam nguyện sao? Rồi sau đó đổi cô chịu hình nơi Bát Hàn cực địa, hắn lại tới cứu cô, là tình cảnh đổi ngược, ý nghĩa gì nữa? Về phần cô muốn nói đấu cùng Thiên đế…” Hắn đưa mắt chăm chú nhìn nàng, “Cô ở Vân Phù đại lục xưng vương xưng bá thì được, phàm nhân mà muốn liều mạng cùng Thiên đế, không biết tự lượng sức mình, ta khuyên cô nên bỏ đi.”

Nói không sai, nhưng Đại tư mệnh sai Quân Dã đưa lá thư tới mỗi chữ đều nóng bỏng như nham thạch nóng chảy đau lòng nàng. Nàng không thể đối với tình cảnh của Tiên quân làm như không thấy, nàng đã dốc hết tâm can mà yêu người đó mất rồi!

Nàng thực có chút cam chịu, cười khổ nói: “Ta chỉ là 1 cái mạng quèn, Thiên đế cảm thấy ta không nên sống, bắt ta lại thì tốt rồi. Tử Phủ Quân vô tội, mọi thứ đều là do ta dựng lên, trong chuyện này hắn là người bị hại, giờ người bị hại lại còn phải tiếp tục chịu khổ.”

“Hắn thay cho cô, trong lòng hắn cảm thấy hạnh phúc, bởi vì hắn yêu cô.” Tung Ngôn ngẩng đầu lên dài thở dài, “Nếu đổi thành ta, ta cũng nguyện ý, tình yêu vốn là ngu xuẩn mà.”

***

Tình yêu quả thật xuẩn, xưa nay hủy bao nhiêu người!

Đại tư mệnh đứng trên Phượng Hoàng Đài, nhìn Quân Dã xoay quanh hạ cánh. Trên cánh Phượng Hoàng có thương tích, rơi mấy lông chim, còn có ít vết máu huyết thật nhỏ nhuộm chỗ lông tơ. Hắn cẩn thận xem, “Trên đường bị tập kích sao?”

Quân Dã gật đầu, xoay thân, dùng mỏ sửa sang lại lông cánh.

Trên đời có con chim nào dám đi tập kích Phượng Hoàng? Thế đạo này, thật sự ngày càng làm cho người ta khó có thể lý giải. Hắn vươn tay, chữa lành miệng vết thương cho Quân Dã, hỏi thư đã an toàn giao đến tay Nhạc Nhai Nhi chưa, Quân Dã rất khẳng định. Quân thượng nuôi cặp Phượng Hoàng hơn một ngàn năm, loài chim hiểu biết rất nhiều, dù chưa hóa thành hình người, nhưng người và chim đã đến mức hiểu nhau, không cần thiết biết ngôn ngữ.

Đưa thư xong là tốt rồi, đại tư mệnh nhẹ nhàng thở ra, đoán Nhạc Nhai Nhi đã biết tin tức xác thực, kế tiếp muốn nghĩ cách cứu viện quân thượng. Trong thư hắn không viết quá rõ hi vọng nàng làm thế nào, bởi xúi giục người cướp ngục cũng quy phạm thiên luật. Thật sự mà nói, hắn hận không thể vẽ luôn bản đồ chỉ đường đi nước bước đến Bát Hàn cực địa luôn cho nàng. Con người muốn đi tới chỗ giá lạnh như thế rất nguy hiểm, bình thường không bước nổi mấy bước, đã bị bốn phía hàn khí làm chết cóng.

Không thể ngồi chờ chết, thì phải nghĩ ra cách. Hắn trầm ngâm, còn có chút quanh quẩn trong lòng, hắn muốn hỏi lại có chút xấu hổ. Xoay người qua đi cạnh Phượng Hoàng Đài, đi vài bước mới như người vừa tỉnh mộng a lên một tiếng, “Ta nhờ ngươi vấn an nữ nhân kia… Ngươi không có quên chứ! Nàng hiện tại thế nào?”

Quân Dã làm phận sự hết mình, hắn bắt đầu sinh động miêu tả hết mọi chuyện về “nữ nhân xinh đẹp” kia.

“Nàng ta đã có người yêu.” Quân Dã duỗi cổ, “Có một nam nhân cao đẹp vây quanh nàng ta, lúc ta tới gần, hắn dấm chua ngút trời, nhìn ra được nàng ta rất hạnh phúc. Đại tư mệnh ngươi quan tâm nàng ta như thế? Có phải cũng thích nàng ta không?”

Đại tư mệnh sắc mặt có chút xanh, thất hồn lạc phách nói không có, “Là vì… Ta thiếu tiền cô ấy, bữa trước trở về quên gửi lại…” Giải thích không nổi nữa, vội vàng đằng vân về Tư mệnh điện .

Nghĩ cũng tốt, nếu nàng tìm được người thích hợp, hắn cần phải cảm thấy buông bỏ được tâm sự, về sau không cần nhớ tới những thứ kia khó nghe mình đã nói, mà xem ra như không phải thế. Hắn cảm nhận được một áp lực đè nén trước nay chưa từng có, cũng không biết là Tô Họa lòng có tương ứng, có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng hắn. Hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ, là mình quá vô tình khiến nàng tuyệt vọng, tùy ý tìm mấy sát thủ trong Ba Nguyệt lâu, vui vẻ qua ngày.

Chỉ là cảm giác tội lỗi, hắn tự nhủ. Cảm giác này cũng không mãi như thế đâu, dù sao nàng đã có người.

Hắn ngồi im trong Tư mệnh điện, ngoài cửa sổ có thể trông thấy dãy núi huyền phù bên ngoài, mặt trời từ từ xuống núi. Không biết bao lâu, hắn lên Lưu Ly cung, đi xem quân thượng.

Cẩn thận lau Thiên Hành kính, thế giới bên kia là ngày mặt trời không lặn, vĩnh viễn không có đêm đen. Phân biệt không rõ ngày đêm, không nắm được thời gian, người sống rất mơ hồ! Hắn chuyển ghế đến mặt kính rồi ngồi xuống, Tiên quân vừa chịu hình xong lại ngồi dậy, lúc này không đi đâu, ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, bắt đầu thiền định.

Trời muốn sáng không sáng, tầng mây rất nặng, trên tầng mây lộ ra một quầng sáng vàng, nhưng vĩnh viễn chiếu không tới mặt đất, không thể đem lại chút xíu ấm áp. Bị chặt đứt tiên cốt đọa tiên đến nơi đây, cơ bản không khác chi người bình thường, đầu tiên là toàn thân muốn nổ tung, sau đó tê liệt như thanh liên hoa, đến khi máu thịt biến thành bầm đen, thân thể phân liệt lại phân liệt. Nhưng mà không chết được, thống khổ tăng lên mấy chục phần, mỗi một tấc da thịt đều cảm nhận được. Lúc đầu hắn rất sợ Tiên quân cũng sẽ thành như vậy, nhưng qua một tháng, ngài ấy ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt, cũng không có gì không ổn. Cẩn thận nhìn thêm, nhìn ra bào cư có chút run rẩy, đến cùng rất lạnh như thế, ngài cũng biết phát run a.

Đại tư mệnh mặt đối mặt cùng hắn nói chuyện giống như ngày trước, cúi mắt nói: “Quân thượng, bụng dạ của ta có vấn đề, có đôi khi ngủ bị quặn đau, không biết có phải do tuổi cao hay không. Tô Họa cô ấy đã có người, từ lần trước ta trị cổ độc cho cô ấy, mới hai tháng thôi, cô ấy đã… Có người. Ngài trước kia liên tục vu cho ta với cô ấy có quan hệ, ta biết là vì muốn kéo ta xuống nước, lần này không cần ngài kéo, ta tự xuống luôn rồi. Nhưng hậu quả rút gân đoạn cốt này, ta gánh vác không nổi, không biết có cách nào không đau mà thoát tiên tịch không, ta đoán là không, quả thực lên thuyền dễ rời thuyền khó.”

Người nơi cực địa động một chút, mở mắt.

Đại tư mệnh tự nói tự thở dài: “Đáng tiếc giờ đây tất cả đều đã muộn, ta không bao giờ suy nghĩ những thứ kia nữa. Lang Huyên lớn như vậy còn cần người trông coi, ngài đã đem củ khoai lang bỏng tay này ném cho ta, ta phải coi nó một tấc cũng không rời.” Hắn ủ rũ nói, “Đây là lần cuối cùng ta nhắc tới nàng ấy, từ hôm nay trở đi, người này với ta không tồn tại. Ta không có dũng khí như ngài quân thượng, vì tình yêu liều lĩnh, cho nên ta không xứng với nàng.”

Hắn đứng lên, thõng hai vai, cúi váy dài, đi ra Lưu Ly cung. Trong Thiên Hành kính người ngẩng đầu nhìn về phía trên đỉnh, ánh mắt kia như tan mây phá sương, nhìn thẳng đến ngàn vạn trong ngoài. Mi tâm có dấu đoạ tiên đỏ đậm, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nổi bật lên trên thế giới trắng xoá một màu, vô cùng yêu dị.

***

Trong tay Tô Họa trâm cài tóc gãy thành hai đoạn, ở vùng hoang vu dã ngoại không cần sửa, tùy tay ném vào trong bụi cỏ, bẻ đoạn cành khô buộc tóc lên.

Đường dài bôn ba mấy ngày, tới Thước sơn, lại đi về phía Nam năm trăm dặm tiến vào Bì Lam Châu địa giới, chân chính tiếp cận Chúng Đế Chi Đài .

Đại chiến sắp tới, cần giảm tốc lại. Lâu chủ hạ lệnh hai ngày tạm nghỉ ngơi hồi phục, nhưng qua chuyện của Tàng Lung phủ, người Ba Nguyệt lâu bất cứ hành động nào đều không thể một mình tiến hành, một là vì an toàn, hai là vì dò xét lẫn nhau.

Tuy rằng Lầu cao cẩm y ngọc thực tạm thời mất, nhưng cùng tiến thoái lăn lộn giữa trời đất cảm giác cũng tốt lắm. Ban ngày trong rừng ánh nắng sặc sỡ, gió mát tạt vào cơ thể. Buổi tối cắm trại cạnh dòng suối, nghe nước suối triền miên róc rách, trong lòng mộng đẹp tràn đầy.

Thời tiết giữa hè, sống bên ngoài trời ngoại trừ lúc nắng ngày chiếu thẳng đến, chỉ cần có mái che, so lâu khuyết nhà cao cửa rộng càng mát mẻ. Nàng ngồi bên suối, nghiêng thân đem chân ngâm vào nước suối trong. Nước suối thanh thấu mềm mại, chảy nhẹ nhàng qua cẳng chân, đem phong trần ban ngày gột sạch hết.

Bỗng nhiên phía sau có tiếng động, lén lút lại không hề che dấu nội lực, nàng nhắm chặt mắt, “Hồ Bất Ngôn, ngươi lại lén lút gì đó, cẩn thận ta làm thịt ngươi.”

Hồ Bất Ngôn phát ra một tiếng cười mỉa, “Ta không phải nhìn cô rửa chân sao, sợ đến gần lại bị cô mắng.”

Tô Họa không quan tâm, ngửa đầu, để ánh trăng cùng sao sáng trượt lên mặt mũi gò má.

“Tô môn chủ, tâm tình ta không tốt lắm.” Hồ Bất Ngôn thưởng thức một phen mỹ nhân yêu kiều, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ngàn dặm chớp mắt môn chủ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn gì chưa thỏa mãn? Tô Họa hừ cười một tiếng, “Có thể làm tâm tình Hồ môn chủ không tốt, khẳng định là chuyện tốt.”

Hồ Bất Ngôn sửng sốt một chút, “Ý cô là sao vậy, ta cũng không phải không vui, chỉ là cảm thấy từ hồi Long vương kình đến, mình không được coi trọng. May mà, ta còn có cô, cuộc đời ta còn có chỗ dựa vào.”

Không rõ nàng quan hệ gì với cuộc đời của hắn chứ, hồ ly này mỗi ngày đều sống tình cảm dạt dào vậy, cái gọi là tâm tình không tốt, có lẽ là “Vì giàu quá nên mới sầu” .

Nàng không tiếp chuyện hắn, đạp đá dưới suối nước thoải mái vui vẻ, một đôi chân ngọc trong suốt, trong cảnh sắc ban đêm đẹp như một đôi khuê bích.

Hồ Bất Ngôn không thể chờ lời an ủi, cảm thấy trong Ba Nguyệt lâu nữ nhân phần lớn đều rất tâm ngoan. Nhu Nhạc Nhai Nhi, lúc trước thấy hắn liền chặt đuôi, cuối cùng có bao nhiêu nhiệt tình đem hắt lên thân của Tử Phủ Quân mất. Về phần Tô Họa, nàng là nữ nhân phức tạp, dung hợp hết vẻ mềm mại đáng yêu, tàn nhẫn, ngây thơ cùng gợi cảm. Nàng hơn hẳn những nữ nhân trẻ tuổi không có nét độc đáo, loại mùi vị tất yếu khi trải qua năm tháng, đã kinh qua nam nhân, ngàn rèn trăm luyện mà hình thành. Đem viết thành sách, có thể thành một cuốn dài, bởi vì quá sâu thuý.

Hồ Bất Ngôn háo sắc, là sắc mà không dâm, hắn trông thấy cặp chân ngọc, trên cổ chân còn dây tơ hồng tinh xảo, cảm giác đầu tiên không phải bị gợi lên dục vọng, mà là cảm thấy nàng có đôi chân thiếu nữ vô cùng khả ái.

Hắn hỏi: “Tô môn chủ, cô gần đây gặp chuyện mất hứng phải không?”

Tô Họa trầm mặc mới nói: “Có, Tâm Nguyệt Hồ là môn hạ đệ tử của ta, nàng phản bội ta nhưng lại không tra, là sai lầm của ta. Lâu chủ tuy không trách cứ, nhưng ta tự xấu hổ, ngươi sẽ không hiểu.”

Hắn nói hiểu chứ, “Cô sợ người trong Lâu hoài nghi, bởi vì cô không có tham dự khi Tâm Nguyệt Hồ làm phản, nên cô mới cảm thấy xấu hổ. Không cần sợ, tất cả mọi người không tin, ta vẫn tin tưởng cô. Lão bản nàng tuy là người xấu, nhưng nàng đối với thân tín không tệ… Tô môn chủ, để ta xoa bóp chân cho cô!”

Tô Họa vốn tưởng rằng hắn chỉ là lão hồ ly hồ đồ, nhưng nghe hắn nói hai câu này, lại cảm thấy hắn chẳng ngốc, “Cô ấy thật sự tín nhiệm ta sao?”

Hồ Bất Ngôn nói đương nhiên, “Cô ấy nhìn thấu mọi việc… Ta giúp cô xoa bóp chân nhé!”

Tô Họa liếc trắng mắt, “Ngâm trong nước tốt lắm, ta không muốn nâng lên.”

Hồ Bất Ngôn suy nghĩ một chút, ầm ầm một tiếng nhảy vào khe suối, nâng chân của nàng đặt lên ngực, “Trên đường bôn ba nhiều ngày như vậy, cô đều phải cưỡi ngựa, nhìn rất vất vả. Để ta giúp cô thư giãn gân cốt, trước kia ta theo một sư phụ bán thuốc dán, thuốc dán toàn đồ tầm bậy, nhưng thủ pháp xoa bóp chân tay rất tuyệt vời.” Vừa nói vừa cong lên ngón trỏ tìm huyệt vị trong lòng bàn chân nàng.

Tô Họa vừa đau lại ngứa, cười ha hả: “Ôi… Đừng… Mau dừng tay, đừng xoa bóp nữa…”

Hắn lại càng chăm chỉ, “Lát nữa sẽ rất thư thái.” Rung đùi đắc ý, tự nghĩ nữ nhân trên đời mặc kệ lợi hại đến đâu, đều thần phục kỹ năng xoa bóp thần sầu của hắn.

Cũng không biết là hắn không bao giờ chịu thua, nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, vẫn là hỏa hầu, hắn ngạc nhiên phát hiện gò má của Tô Họa thơm ngào ngạt dán vào hắn, một đôi cánh tay ngọc gắt gao vòng chặt cổ hắn, ở bên tai hắn thổi khí như lan nói: “Hồ Bất Ngôn, ngươi không muốn sao. Lão nương trải qua nhiều đàn ông, chỉ có chưa từng ngủ với hồ ly. Đêm nay tự nhiên có hứng, cho ngươi một cơ hội, xem ngươi có hầu hạ nổi hay không.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 67"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online