Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 66

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 66
  • 10
Prev
Next

Chương 66: Lời cô từng nói lúc ấy, còn tính không?

C66 | Lời cô từng nói lúc ấy, còn tính không?

Bầu trời biến thành chiến trường hỗn loạn, dưới ánh trăng sáng tối, tiếng đập cánh cùng với tiếng kêu to của hàng trăm con chim, tràn ngập toàn bộ bầu trời.

Người phía dưới đều ngây dại, nhìn không rõ cảnh chiến qua lại cuối cùng là ai. Ánh trăng mặc dù lại sáng tỏ, chỉ có thể chiếu ra hình bóng đại khái, cũng không thấy rõ con vật to lớn nửa đường gia nhập đứng bên nào, nếu bọc sau hoàng tước thì Phượng Hoàng liền nguy rồi.

Nhai Nhi lấy trường cung, đứng trên đỉnh đá cao nhất. Đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đành mạo hiểm một lần. Con ó đuổi sát Quân Dã không tha, chỉ một mình con tặc điểu còn tốt, giờ lại gia nhập một kẻ, thân hình nửa như rồng nửa như cá, phảng phất đã gặp qua, lại không dám khẳng định. Mũi tên nhọn lên cung, dây cung kéo căng, trong lòng nàng không đáy, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi thì tùy cơ ứng biến vậy. Quân Dã xuất hiện, nhất định đem đến tin của Bồng Sơn, có thể hắn gặp đột kích mà không hạ cánh được, nàng đã đợi một tháng rồi, không thể gần ngay trước mắt, lại bỏ lỡ cơ hội.

May mắn thay, con cự thú khổng lồ kia quẩy cái vây to lớn, một phát đánh trúng con ó. Chỉ nghe oa hét thảm một tiếng, tặc điểu từ trên không rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất, vẫy đuôi hồi sức, rồi bất động. Minh Vương tiến lên xem xét, kéo cánh con ó, quay lại nói: “Chết.”

Quân Dã cuối cùng có thể bay xuống. Dưới ánh trăng màu cánh phượng được phủ một tầng ánh sắc sặc sỡ, hắn hướng thẳng góc nàng mà bay, móng vuốt duỗi ra, ném bức thư vào trong lòng nàng.

Nhai Nhi bất chấp mọi thứ, cuống quít chạy đến ngọn lửa trại. Mở nhanh thư đọc, là Đại tư mệnh viết, đầu đuôi kỹ lưỡng trình bày việc Tiên quân quay về Cửu Thiên lĩnh phạt đủ loại. Cuối thư nói cho nàng, Tiên quân hiện giờ bị nhốt ở Bát Hàn cực địa, không có thức ăn để ăn, không có quần áo để mặc, chỉ có vạn khoảnh băng tuyết, cùng với băng lăng bất chợt từ trên trời giáng xuống, đủ xuyên thấu da thịt người.

Nàng cầm lá thư, chữ trên đó như múa may không thể đọc rõ nữa. Luôn nghi ngờ trong lòng sẽ như vậy, quả nhiên đúng như tiên đoán tệ hại nhất. Thiên đạo làm việc một chút xíu cũng không thiên tư tình, có người phạm lỗi, phải có người gánh chịu. Hắn như vậy thật ngốc, nàng chưa từng nghĩ để hắn thay nàng gánh tội, giờ thì tốt quá rồi, chặt đứt tiên cốt, tu vi tan hết, nỗ lực lến đến vậy đã giải hết, chỉ vì đổi lấy vài thập niên ngắn ngủi sống trên đời cho nàng, đáng giá sao?

Người đọc xong thư đắm chìm trong thế giới của nàng, chung quanh như đóng hết thành băng, ai nấy chớ gần. Quân Dã khoan thai bước qua, còn phải làm luôn nhiệm vụ kèm theo, đi tìm nữ nhân xinh đẹp nhất kia.

Hắn liếc qua đám hắc y nhân phân biệt từng người một, phượng đối với cái đẹp tương đối mẫn cảm, nhưng tình trạng trước mắt, rất khó phân biệt ra ai đẹp nhất, ai xấu nhất. Sự thật là tất cả mọi người rất đẹp mắt, mỗi một khuôn mặt đều tinh tế mà tràn ngập sức sống. Quân Dã không biết nói, nó tìm đúng là gian nan ghê gớm. Đám người kia, lần đầu tiên trông thấy Phượng Hoàng, hiển nhiên rất có hứng thú với nó, tụm năm tụm ba đứng, mặc cho nó ngâm cứu từng người.

Cuối cùng nó cũng tìm được một cô xinh đẹp nhất, chính là nàng đây rồi. Nó lòng vòng quanh nàng ta vài vòng, kết quả bị một người bên cạnh chia rẽ, ngữ khí và ánh mắt đều không thiện ý, lạnh lẽo nói: “Con phượng này không là công sao, người chim khác biệt, cuối cùng là muốn làm gì?”

Si Mị cười đến gập thắt lưng, lấy lương khô vụn trong túi ra, đổ vào lòng bàn tay, chậc chậc đùa: “Phượng a phượng, ngươi vất vả rồi, bay xa như vậy, hay là muốn đánh nhau với người ta.” Đang nói bỗng ngừng lại, bóng to lớn trên không đang hóa thành luồng sáng vàng hạ xuống đất. Cậu ngưng mi cẩn thận đánh giá, quay đầu nhìn Võng Lượng, “Người này…”

Quân Dã đã nhìn ra, cái cô mà Đại tư mệnh nhờ nó ân cần thăm hỏi đã có chủ. Người hay chim cũng giống nhau, theo sát như hình với bóng nhất định chính là một nửa kia. Thư đưa xong, người cũng gặp, nó hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp. Tuy cánh bị thương một chút, là chuyện nhỏ, nó còn nhớ thương vợ con trong nhà không thể ở lâu. Vì thế gật đầu với thanh niên vừa cứu nó rồi bay vút không trung, vỗ hai cánh bay về phía chân trời.

Nam nhân trẻ mang theo một thân khí mát mẻ, từ trong khói muộn từng bước một đi tới, thân hình cao ngạo, mặt mày ấm áp, rất có cảm giác quen thuộc. Trên dưới Ba Nguyệt lâu phỏng đoán lai lịch cậu, không ai mở miệng. Bản năng sát thủ không là nhận thân, là sờ kiếm. Cậu cảm thấy buồn cười, chỉ trước tiên chào hỏi Si Mị, “Hoa Kiều Mộc, mấy tháng không gặp, nhận không ra ta à?”

Lúc cậu, còn ở đây luôn đối lập với Si Mị. Cậu không thích tranh biện thư hùng với Si Mị, Si Mị cũng chướng mắt cậu bao biện làm thay. Thật ra càng đối chọi gay gắt càng ấn tượng khắc sâu, đến Si Mị cũng không dám nhận người, chứng tỏ cậu đã thay đổi rất nhiều.

Si Mị nhìn Tô Họa, Tô Họa bước lên trước một bước, chần chờ hỏi: “Tung Ngôn?”

Cậu mỉm cười vuốt cằm: “Tô môn chủ, lâu lắm không gặp.”

Mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, đang lúc trôi giạt, bỗng nhiên có người trở về, thật là chuyện đáng vui mừng. Nhai Nhi ngồi bên đống lửa xanh tái cả mặt, Tô Họa biết nàng nhất định nhận được tin rất không tốt, chỉ mong Tung Ngôn xuất hiện sẽ khiến nàng có chút an ủi.

Tô Hoạ gọi nàng một tiếng: “Lâu chủ, ngươi xem ai trở lại.”

Nhai Nhi đang cúi đầu ngồi lặng yên một mình lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía người từ trên trời rớt xuống. Cậu mặc thiền y màu xanh trời, khung xương thanh gọn. Nét mặt này như hơi quen mà cũng có phần xa lạ. Nàng đứng lên đi qua, ánh nhìn nơi đáy mắt hắn lưu chuyển, nàng bỗng nhiên dâng lên hi vọng, “Tung Ngôn, cậu đã trở lại?”

Cậu vươn ta ra phía nàng, trên mặt ý cười tràn đầy. Đáng tiếc nàng không phải dạng nóng lòng do cửu biệt gặp lại. Nàng không nhào vào trong lòng cậu, quen thuộc mà lại xa lạ, lấy phương thức chào hỏi như đàn ông giang hồ, tay vỗ trên vai cậu, nói một câu “Lâu lắm không gặp” .

Cậu không khỏi thất thần nhưng cũng không đau lòng, chia cách mấy tháng có rất nhiều thứ muốn nói, không muốn phí thời gian vào chuyện nhàm chán.

Nhai Nhi đến lúc này mới cẩn thận nhìn kỹ, so đầu với cậu, khi khổng khi không mình lại lùn đi nhiều như vậy, giờ chỉ tới ngang tai cậu. Nàng cảm khái: “Tuổi trẻ đúng là lớn rất nhanh nhỉ!”

Cậu không ưng nàng đem chuyện này ra nàng bình luận, cười nhắc nhở nàng như xưa: “Ta sống bảy tám chục năm, không phải thứ ‘đứa nhỏ trẻ tuổi’, ta lớn tuổi hơn cô nhiều lắm.”

Dù gì lớn tuổi hơn theo đơn vị, là chuyện tốt. Thân phận trước kia của Tung Ngôn ở Ba Nguyệt lâu giống như quân sư, không thể phủ nhận, có cậu, dù là quy củ hay lòng người, đều sẽ càng thêm củng cố.

Nhai Nhi cho mọi người đi nghỉ, dù sao nàng cũng ngủ không được, nhận việc canh tuần sau nửa đêm. Người đi hết, nàng quay đầu nhìn Tung Ngôn, trong lòng dần dần an định, ôn thanh nói: “Cậu có thể trở về, ta thật cao hứng. Thân phận ta bại lộ, toàn bộ võ lâm đều ở vây công Ba Nguyệt lâu, chúng ta chỉ có thể bỏ Lâu mà trốn đi.”

Cậu gật đầu, “Ta thấy mọi người trong Lâu đều có mặt, có thể an toàn rút lui không tổn hại người nào, Lâu chủ quả nhiên càng ngày càng có phong độ đại tướng.”

Nhai Nhi đánh trống lảng cười cười, “Dù vậy, nguyên khí cũng vẫn thương tổn. Sau khi cậu rời khỏi phát sinh rất nhiều việc, ta đôi khi cảm thấy mình không thể kiên trì, nhưng trong khốn cảnh luôn có chút le lói ánh sáng. Giống như hôm nay, nếu không phải cậu tới, Quân Dã đã gặp nguy hiểm.”

“Quân Dã là con Phượng Hoàng kia à? Ta vốn đang muốn tới tìm ngươi, đúng lúc đụng phải.” Cậu suy nghĩ một lát, nói, “Ta nhớ hồi ở Phương Trượng Châu có gặp nó, khi đó ta trầm người ở đáy biển Đông hải, nó thường cùng con cái bay qua, chúng là cặp phượng liền cánh do Tử Phủ Quân nuôi nhỉ!”

Nhai Nhi vâng, “Nó đến đưa tin cho ta.” Nói xong cúi đầu nhìn tờ giấy nhũ kim trong tay, mỏng manh lại nặng như ngàn cân.

Tung Ngôn im lặng, do dự một chút rồi hỏi: “Cô với hắn… Ta vốn tưởng chuyện Ngư Lân đồ mất trộm, Lang Huyên sẽ không bỏ qua, không ngờ Tử Phủ Quân che đi chuyện này.”

Cậu chui vào La Già đại trì không hỏi thế sự, không biết lục thượng phát sinh đủ loại. Nàng đến nay còn sống đứng ở chỗ này, chẳng phải may mắn của nàng, là có người vì nàng xuất đầu, thay nàng lĩnh tội.

Nàng cười đến sầu thảm, “Đã làm mất bản đồ Hải cương của Thiên đế sao có thể giấu! Tung Ngôn, ta xông vô đại họa, hại người hại mình. Sớm biết như thế, ta xưa kia nên chết cùng cha mẹ nơi Tuyết vực cho rồi.”

Nàng đi Lang Huyên trộm sách thế nào cậu đều biết, thậm chí nàng đoạt luôn trong sạch của Tử Phủ Quân, hại hắn mất đồ còn thất thân, Tung Ngôn cũng rõ ràng. Lúc đó cậu tức giận răn dạy nàng, quở trách nàng không nên đem kế hoạch trộm đồ mà dính dáng đến tư tình, nhưng có việc thật sự không phải sức người có thể khống chế. Nàng chưa bao giờ nói, thực ra ngay từ đầu nàng liền mơ tưởng Tử Phủ Quân, bởi vì chàng cao khiết như hoa sen, bởi vì bản tính chàng cực kỳ hoà nhã thế gian khó tìm. Nàng muốn mượn chàng mở khai nàng, ủy thân cho tiên nhân, nếu nói chỉ có mục đích trộm đồ thì cũng không rõ ràng lắm. Vốn vẻn vẹn chỉ là tư dục, tính toán lên giường lấy sắc xuống giường nhận giầy, ai biết cuối cùng rối rắm thành thế này.

Tung Ngôn thấy nàng ỉu xìu, biết không ổn, “Tội tình gì mà nói thế, cái gì mà chết cùng cha nương, cô giờ như vậy không tốt hơn cùng chết với họ à. Đồ thư bị Tử Phủ Quân lấy lại rồi hả?”

Nàng lắc đầu, “Chàng để lại Đồ thư cho ta, chính mình đi Bát Hàn cực địa lĩnh phạt. Là ta cô phụ chàng, Đồ thư lọt vào tay Lệ Vô Cữu rồi.”

Tung Ngôn toát lên vẻ kinh ngạc, không chỉ chuyện Đồ thư mất, mà hơn thế là thái độ Tử Phủ Quân xử lý chuyện này. Cậu vỗ trán, cảm thấy hỗn loạn, muốn hỏi một câu bọn họ có phải định tình rồi hay không, nhưng không dám. Cậu cho rằng vị Tiên quân kia tâm sáng trong như gương, coi tất cả chỉ là mây bay, thực tế là đánh giá quá cao hắn rồi.

Chung quanh thông reo xào xạc, hắn ở nơi trống trải mơ màng đi dạo hai vòng, “Nghĩ cách lấy về cuốn Đồ thư, lọt vào tay võ lâm minh chủ, tình cảnh của cô ngày càng nguy hiểm. Về phần Tử Phủ Quân… Cô đã bất lực, không cần nghĩ tới.”

Nhai Nhi kinh ngạc, “Không cần nghĩ tới sao?”

“Bát Hàn cực địa là thế giới như nào cô có biết không? Sông đều là sông băng, núi đều là núi tuyết, thân mắc kẹt vào đó cầu sống không được, chết không xong…” Cậu đau lòng nhìn nàng, “Lấy lại cuốn bản đồ về, cô theo ta đi, rời khỏi Vân Phù đại lục, tìm một chỗ an ổn qua ngày.”

Cậu có thiện ý nhưng nàng không thể cảm kích, “Cậu còn cảm thấy ta còn có thể an ổn qua ngày sao?”

Nếu không gặp Tiên quân, nàng sẽ sống cuộc sống không quan tâm ai, nhưng giờ làm không được, nàng chỉ luôn nghĩ cách cứu chàng. Mà đó là chuyện của chính nàng, không ai giúp được, dứt khoát không đi nói cho cậu.

Nàng mím môi mỉm cười, ít nhất Tung Ngôn trở về cũng làm nàng cao hứng. Nàng lại lòng vòng quanh cậu, như trưởng bối trông thấy vãn bối trong một đêm trưởng thành, vui nói không hết, “Mới có bốn tháng, ta đã nhận không ra cậu. Cậu thật rất khác, trước kia nhìn kiểu gì cũng giống trẻ con, giờ thì nhìn giống như người lớn ghê ta.”

Lửa trại làm cho xuân tuyết trên gương mặt trẻ tuổi tan rã giống như mới sinh, trong lỗi lạc có nét khoe khoang. Cậu vốn không thuộc mình, thế gian này ẩn sâu trong bản tính đều có hết thảy yêu mị linh hoạt cùng quỷ quyệt, chính là không để ý phát triển hay là học cách khống chế.

Tung Ngôn cười khẽ, “Không phải là giống như người lớn, mà là thực sự thành người lớn rồi. Hai ngày trước ta đã trưởng thành, bề ngoài không còn giữ như cũ, chân thân cùng hình người đều biến hóa.”

Cho nên khi nãy cậu phóng lên không trung, không ai nhận ra nguyên hình. Mấy tháng trước cậu vẫn là một con cá mũm mĩm, giờ không còn giống, thân hình trở nên thon dài, có khí thế của rồng, mới là xứng danh với cái ngai Long vương kình.

Nhai Nhi nghĩ không thông, khô mi cười nói: “Hình như cậu có nói, Long vương kình tám mươi tuổi mới trưởng thành, cậu còn thiếu hơn một năm, sao lớn luôn rồi?”

Chuyện này cũng không phải quy định chết, chỉ là trong tộc đại đa số trưởng thành ở tuổi tám mươi thôi. Trước tiên, là vì cậu gặp nàng. Tình cảm thúc đẩy thân thể hình thành thể chất thay đổi, cậu ngày nhớ đêm mong nàng, thậm chí sinh ra khát vọng mỗ ta không tiện nói rõ, trưởng thành sớm hơn dự kiến.

Lột xác trong chớp mắt, tượng cá nhỏ trong xác cá mà ra, mạnh một cái bắn ra, nghênh đón thế giới mới, cậu cũng thế. Từng đã lùn hơn nàng một đầu, luôn bị nàng chê cười, giờ cao hơn nàng một khúc, lúc nhìn nàng phải rũ mắt, biến hóa này khiến cậu sinh cảm giác khoan khoái kiêu ngạo.

Cậu đứng thẳng thân, cằm gần chạm trán nàng, “Ừm, trưởng thành rồi, cao hơn cô nhiều như vậy.” Giơ tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, “Không khí phía trên thật là quá tốt.”

Nhai Nhi bất mãn với biến hoá phát sinh này, trước kia nàng luôn tự cho mình là tỷ tỷ, mặc dù cậu cao vọt, lớn nhỏ cũng không thể điên đảo. Nàng buồn bực rời khỏi tay cậu, “Không được sờ đầu ta, cậu không đủ tám mươi tuổi, theo ý ta vẫn là trẻ con thôi.”

Cậu nói vì sao, “Mặc kệ xét phương diện nào, ta là kình đã thật sự trưởng thành, dựa vào cái gì mà cô thấy là chưa?” Trải qua hai năm nàng luôn nhạo báng cậu, thù mới hận cũ cùng nhau mà đến, vò đầu nàng trả thù thật mạnh, “Bao nhiêu tuổi căn bản không quan trọng, ta đã là người lớn, đây là sự thật!”

Đáng thương Ba Nguyệt lâu chủ nhân vật lợi hại như vậy, tự nhiên bị cậu vò đầu không chống cự nổi một chút. Nhai Nhi đỉnh đầu rối tung giận quá gào to: “Tung Ngôn, cậu đừng có quậy!” Giậm chân đuổi theo, muốn ăn miếng trả miếng.

Đáng tiếc nàng không đủ cao, dùng hết sức lấy tay vò đầu cậu, trải qua một phen cố gắng, không biết sao lại lọt vào trong lòng cậu. Cậu gập người, gối đầu lên vai nàng, ở bên tai nàng thở dài: “Nguyệt Nhi, trong khoảng thời gian này ta không có ngày nào không nhớ cô, cô vẫn ổn chứ?”

Trong lòng ôm nàng, như ôm hết ánh trăng vào lòng. Thiếu niên ái mộ đem hết nhiệt tình trong lòng, cậu có thể sát phạt chinh chiến vì nàng, thậm chí hy sinh hết thảy, đây là biết một người, cho cả đời đi.

Nhai Nhi không biết tâm tư của cậu vì cậu chưa từng thổ lộ cùng nàng, cho nên cậu luôn thân thiết quấn bên cạnh nàng cũng không biểu hiện ra phản ứng gì lớn. Bạn cũ lâu ngày không gặp, từng đã không dưới một lần khiêng nàng say khướt từ sân thượng xuống dưới, giờ gặp lại vui vẻ ôm một cái cũng không quá phận. Nàng nâng tay vỗ vỗ lưng cậu, thiếu niên kia quả nhiên đã trưởng thành, lưng vai dày rộng, không còn một thân gầy yếu.

“Trước kia cô từng nói, có tính không?” Cậu bỗng nhiên hỏi.

Nhai Nhi sửng sốt, không hiểu, “Tôi đã nói rất nhiều, ý cậu là câu nào?”

Cậu nới lỏng tay, mỉm cười nhìn nàng, “Trên đường từ Cửu Châu về cô đã nói, nếu như ta muốn cô báo ân, đợi ta lớn lên, có thể tìm cô định hôn ước. Bây giờ ta trưởng thành rồi, xin hỏi Nhạc lâu chủ, lời này có tính không?”

|

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 66"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online