Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 65
Chương 65: Có phải toà thượng cũng có người mình yêu thích?
C65 | Có phải toà thượng cũng có người mình yêu thích?
Đại tư mệnh ngồi ngây người trong điện, Thiếu tư mệnh nâng hai mươi tư cuốn lịch ghi chép bước vào, thấp giọng nói: “Tòa thượng, đây là điển tịch mới Lang Huyên muốn trình lên, tất cả đều kiểm tra rồi ạ.”
Hắn lúc này mới lấy lại tinh thần, à một tiếng đã biết. Đứng dậy đi qua điện phụ lấy Ký linh tráp, sai Thiếu tư mệnh cầm mấy cuốn sách theo, bản thân thẫn thờ đi trước. Xuyên qua Cửu Trọng Môn, đi lên cáp treo Lang Huyên, xa xa nhìn thấy mặt Lục Hào Thuẫn, lại nhớ tới Tiên quân.
Lục Hào thuẫn vạn năm rực rỡ, mà người luyện hóa nó đã vào Bát Hàn cực địa. Nhân duyên tạo hoá trong cuộc đời thực làm người kinh hãi, bỗng một khắc liền xa ngàn dặm.
Hắn thở dài, chậm rãi đi lên bậc thềm bằng ngọc thạch, một trận gió lớn thổi đến, Chỗ dây xích sắt to vĩ đại kết nối với nền móng góc Tây Bắc của Lang Huyên liên tiếp phát ra tiếng leng keng. Kỳ lạ thật, bốn đầu xích sắt cùng chịu lực, bình thường chút xíu rung động cũng không có, hôm nay không biết thế nào.
Thiếu tư mệnh nhô đầu sau đám sách cao, “Tòa thượng, dây xích giằng hình như bị lỏng rồi.”
Đại tư mệnh lặng thinh, cũng không qua xem, mở linh tráp thu Lục Hào thuẫn, vừa đi vừa nói: “Dây xích đó do Tiên quân bố trí lúc xưa, nếu không nhờ ngài, phiến đảo mây này không biết trôi dạt về đâu. Giờ Tiên quân không có đây, Lục Hào thuẫn vẫn còn tự nguyện canh giữ kết giới đã là nể mặt lắm rồi, còn trông chờ mấy cái khóa xích kia không phát sinh biến cố à?” Hắn một tay đẩy cửa lớn to nặng, vén bào bước vào, tự nhiên đau khổ nói, “Ty chức năng lực hữu hạn, không có cách nào củng cố tiên thuật sau lưng Tiên quân. Bị lỏng cũng không có cách, lát quay lại Phần Thiên thư, báo cho Đại Cấm biết, xin ngài ấy bẩm qua Thiên quân, mời Thiên quân định đoạt.”
Trông coi tàng thư khố lớn nhất thế gian dễ dàng chỗ nào đâu! Bề trên đưa nhiệm vụ xong chỉ việc ngồi yên xơi nước. Trong vạn năm qua, bảo vệ cho Lang Huyên an toàn, duy trì cân bằng của Phương Trượng Châu, tốn bao nhiêu tâm lực, Thiên đế ở trên trời cao gió mát đâu biết. Ngài chỉ biết tứ hải thái bình, nhân gian an ổn, không quan tâm đến sau lưng nỗ lực củng cố cỡ nào. Tiên quân định tù giam mục xương mà ném cục diện rối rắm này cho hắn, còn chưa hỏi hắn muốn hay không, tự mình quyết định. Lần đó hắn lên Thiên trì, nghe nói Tinh quân đi tuần có gặp Tử Phủ Quân, than thở một phen, cuối cùng động viên hắn làm cho tốt, tương lai không chừng có thể chuyển lên chính thức. Hắn lắc đầu, chính mình còn không rõ, bắt đầu chán chường. Đôi lúc muốn rời khỏi Bồng Sơn, giống như các vị địa tiên kia, tự đi khai khẩn một nơi, tự mình xây phủ đệ. Cho nên không cần phải tận chức tận trách, chuyện nào của Lang Huyên có thể mặc kệ thì mặc kệ, dù là việc to việc nhỏ gì đều bẩm lên trên hết cho rồi. Nếu bề trên có phái người khác xuống, không còn gì bằng, đến lúc đó xin đi tu hành, bãi chức Đại tư mệnh luôn, làm quản gia ba ngàn năm cũng đủ lắm rồi.
Bước chậm đến chỗ phân loại kinh sử điển tịch, đằng vân xếp từng quyển một lên, Thiếu tư mệnh phía dưới ngửa đầu hỏi: “Tòa thượng, Tiên quân hiện giờ sao rồi ạ?”
Hắn sợ dao động quân tâm, một mực nói rất ổn, “Chỉ là không được tự do hành động, nhưng ăn uống không lo, không cần lo lắng cho ngài ấy.”
Lời thật trái lương tâm, cái gì gọi là ăn uống không lo, là đói bụng thì nhai băng, khát nước thì liếm tuyết à. Có điều hôm qua lúc xem Thiên Hành kính, phát hiện tình trạng của Tiên quân có phần tốt hơn. Tuy đoạn tận một thân tiên cốt để cho ngài ấy chết đi sống lại trong tuyết gần một tháng, băng hình lần trước cũng đã làm một thân thủng trăm ngàn chỗ, nhưng tổng thể mà nói ngài ấy vẫn có sẵn linh căn, tiên cốt vỡ vụn nhưng linh căn bất diệt, cho nên ngài ấy còn có thể sống, còn có thể ngồi dậy.
Lúc đó Đại tư mệnh cách mặt gương nhìn thấy ngài ấy từ từ chống thân dậy, thực còn mừng hơn so với bản thân độ kiếp thành công. Hắn ôm lấy giá kính, lòng cuồng loạn, trong xoang mũi đầy chua xót, nhìn ngài ấy chỉnh lại vạt áo, vuốt lại tóc. Chắc là đói bụng, ngón tay ở trong tuyết tìm hai khối, chọn một khối gạt đi tuyết đọng, làm như lật qua lật lại, đem tuyết áp thành nắm cơm.
Đại tư mệnh ngơ ngác nhìn, nghĩ thầm Tiên quân trước kia đã trở lại. Có lẽ xương gãy chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, hai tay không có lực, một ngón tay không cẩn thận bị trật, đau đến nhăn miệng. Người nhìn cũng vì động tác ngài ấy mà trong lòng nôn nóng, may quá, ngài vẫy vẫy tay, chỉnh ngay xương lại. Tiên quân luôn rất có yêu cầu về chi tiết, cầm nắm tuyết ở trong tay quan sát, cân nhắc chỉnh sửa lại chỗ chưa được cho tinh tế, đợi sửa thành rất tròn, mới cẩn thận cắn một miệng.
Mới đầu Đại tư mệnh còn thưởng thức thái độ ngài ấy trong khổ tìm vui, thấy ngài ấy dần dần khôi phục, tâm trí treo ngược một tháng cuối cùng cũng bỏ xuống được. Nhưng một miệng khẽ cắn kia, thoáng chốc làm lòng hắn quặn đau. Cực khổ còn chưa kết thúc, chỉ khác nhau ở chỗ lúc tiếp nhận mọi thứ là ngất hay là tỉnh.
Bát Hàn cực địa cái gì cũng không có, không có cây cỏ, không có chim bay, là thế giới tinh khôi sạch sẽ đến mức làm người muốn suy sụp. Ngài ấy ngồi ở bãi tuyết mênh mông, vẻ mặt có phần mờ mịt. Đại tư mệnh cố sức nhìn khuôn mặt ngài ấy, gầy đi rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời. Như biết mình muốn gì, bảo toàn cho người yêu, dù trải qua đau khổ, trong lòng cũng không chuốc khổ.
Duy nhất may mắn là, tần suất chịu băng hình không quá dày đặc, bảy ngày một lần, để ngài ấy có cơ hội tự lành. Thực ra mỗi lần kết thúc cơ thể đều bị thương nặng, lại chịu đựng trong hoàn cảnh như vậy, là người bình thường đã sớm kiên trì không được, ngài ấy còn có thể khôi phục ý thức, chắc là do căn cốt trời sinh.
Ngài ấy bước đi giữa bãi tuyết trắng, thân ảnh như nét mực vẽ trên giấy tuyên thành một đường uốn lượn, vết thương băng đâm lưu lại vết máu từng giọt. Đại tư mệnh bỗng nhiên như mê, dùng sức đánh vào mặt gương, lớn tiếng gọi ngài ấy, đáng tiếc ngài ấy không nghe thấy, chỉ lung lay tiến tới, cũng không biết muốn đi đâu.
Đi một đoạn, chân trời lại ẩn hiện sét đánh. Ngài ấy ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, dù sao cũng không thể trốn, đứng yên vậy, thản nhiên tiếp nhận băng lăng dày đặc đánh xuống. Thật không đành lòng nhìn, Đại tư mệnh quay đầu đi chỗ khác, chờ băng hình qua đi lại đi tìm thân ảnh ngài ấy, thấy nằm trong vũng máu, không thể nhúc nhích.
Cánh tay đỡ giá kính run kịch liệt, hắn rụt về, dấu dưới áo dài. Bắt đầu hiểu rõ nỗi khổ trọn đời gặp băng hình, chính là cho ngươi tự lành, rồi lại sát thương, tuần hoàn mãi không ngừng, mãi không kết thúc.
“Tòa thượng… Tòa thượng…”
Thiếu tư mệnh gọi nhiều tiếng, mới kêu thần hồn đang phiêu du của hắn trở về. Hắn cất quyển trục sách cuối cùng lên, ừm một tiếng, “Sao?”
Thiếu tư mệnh nói: “Lần trước rời Vương Xá Châu, không phải toà thượng hứa báo tình trạng chi tiết của Quân thượng cho Nhạc lâu chủ sao ạ, lâu vậy rồi, tòa thượng đã thực hiện lời hẹn chưa ạ?”
Đại tư mệnh run run, rũ mắt nhìn hắn, “Cần báo cho cô ta à?”
Thiếu tư mệnh nói phải, “Cô ấy nhất định lòng nóng như lửa đốt, người yêu nhau có cảm ứng, Tiên quân chịu khổ nơi cực địa, Nhạc lâu chủ chẳng lẽ không thấy cùng khổ với quân thượng sao?”
Đại tư mệnh cảm thấy thật không còn gì để nói, “Tiên quân có nói bọn họ yêu nhau hay sao? Sao ngươi biết?” Tử Phủ Quân vì tình mà thành đọa tiên, nội tình này rõ ràng luôn giấu chúng môn đệ tử, cuối cùng sao ai cũng biết hết vậy?
Kết quả Thiếu tư mệnh trả lời rất đơn giản, “Dựa vào mắt nhìn thôi ạ, một nam tử đối một nữ tử có tình, liếc chút là thấy rồi.”
Thật là liếc cái thấy liền không? Vậy mà sao lúc mới đầu quân thượng vài ba lần mở ra đường thoát cho cô ấy, hắn đều không phát hiện? Là hắn quá trì độn, hay có mắt không tròng?
Đại tư mệnh sờ sờ lên trán, thấm thía nói: “Các ngươi cách chính quả còn một bước, không cần đặt tinh lực vô phân tích chuyện tình cảm nam nữ biến hoá. Tu hành cho tốt, tranh thủ sớm mở linh khiếu. Đừng cô phụ Quân thượng dạy dỗ mấy trăm năm.”
Thiếu tư mệnh nghe xong, cúi đầu vâng dạ, “Chạy trong hồng trần một chuyến, khó tránh khỏi nhiễu loạn tâm trí. Hơn nữa gặp chuyện Tiên quân, đệ tử gần đây nghĩ hơi nhiều, khi nhàn rỗi, còn muốn mong tòa thượng làm phép.”
Đại tư mệnh vuốt cằm, người tu hành giác ngộ là chuyện tốt, chỉ sợ bảo thủ, biết hay không biết đều yên lặng, cuối cùng như đậu phụ hoá đông, triệt để cứng cáp.
Thiếu tư mệnh hành lễ với hắn, rời khỏi Lang Huyên, đi một nửa lại ngẩng đầu hỏi, “Tòa thượng cũng có người trong lòng đúng không ạ?”
Đại tư mệnh chỉ cảm thấy bên tai nóng rát như đốt, có chút thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói: “Bậy bạ! Bổn tọa tâm như chỉ thủy, sao có thể có người trong lòng hả?”
Thiếu tư mệnh trẻ tuổi bị dạy một câu, không dám phản bác, miệng chỉ nói không có thì thôi, ra tới cổng vẫn còn lẩm nhẩm: “Vậy chứ sao lão cứ nhìn cô ấy? Không thích thì sao nhìn…”
Đại tư mệnh cảm thấy đau đầu, các đệ tử nói hưu nói vượn, đại khái đều ngó nghiêng đâu đâu, hiếu kỳ để ý chuyện riêng tư của người ta. Hắn sớm nói qua, không nên đến chỗ sâu nơi hồng trần, hỗn loạn lắm, không tốt cho việc tu hành, kiếm củi ba năm đốt mất trong một giờ. Chỉ có hắn vẫn luôn giữ niềm tin vững chắc, đạo hạnh của bản thân có thể chống đỡ đắm chìm trong thế tục. Về phần Thiếu tư mệnh nói yêu thích ai đó… Gió thổi nhà trống, hắn làm sao yêu thích ai đó! Có ai xứng khiến hắn yêu thích chứ!
Có điều không biết vì sao, vẻ mặt giận dữ của Tô Hoạ lại hiện ra trước mắt. Đến giờ hắn hối hận một việc duy nhất, là ngày đó nói đến bực đó với nàng, khiến nàng không thể xuống đài được. Hắn thật ra không có ác ý, chỉ hi vọng nàng đừng lãng phí thời gian lên hắn, cũng là tiện cho… cho hắn có thể tĩnh tâm xuống, không bị những thứ tình vô vị kia quấy nhiễu.
Động lòng cũng như kinh qua một hồi rối loạn, qua gần một tháng, thỉnh thoảng vẫn nghẹn hơi, có lẽ gần đây chịu xúc động quá lớn mà thôi! Hắn bất mãn đi đến cửa chính, bỗng nhớ tới Ngư Lân đồ. Tuy Thiên đế không truy cứu cuốn bản đồ kia nữa, nhưng nó lọt vào tay Võ lâm minh chủ, thật khiến người bất an.
Hắn đi tới chỗ phân loại về Sinh Châu tìm Thần Binh Phổ tra một chút, phía trên có ghi chép về Lệ Vô Cữu, nói hắn xuất thân hiển hách, tài trí hơn người. Đại tư mệnh ngâm cứu kỹ lưỡng miêu tả về hắn, cuối cùng dừng mắt đứng ở 1 câu “Bẩm sinh có thần lực, có thể ngửi khí phân biệt sắc, nghe gió mà biết người”. Một kẻ phàm phu tục tử có kỹ năng này thật sự rất quá mức. Hắn nhíu mày suy nghĩ một chút, quyết định tìm Tam sinh bộ kiểm tra các kiếp của hắn ta, thì thấy thông tin ghi chép về hắn ta bị bôi hết. Mặt sách vốn sạch sẽ bị nhuốm 1 vết mực to làm mờ đi chữ viết trước đó, kiếp trước kia hay kiếp này, không còn cách tìm lại.
Thật không thể tưởng tượng, sách ở Lang Huyên không ai dám tùy ý đụng chạm chứ đừng nói làm hư tổn, xem ra lai lịch vị Võ lâm minh chủ này rất không đơn giản. Dù thế nào, ghi chép trong Tam sinh bộ không có cách khôi phục, nếu muốn tra rõ, trừ phi xuống Hoàng Tuyền mượn Diêm Quân Sinh tử thư kiểm tra. Nhưng mỗi chỗ có quy tắc riêng, như Lang Huyên tàng thư không được truyền ra ngoài, sách Diêm Quân Sinh tử cũng không thể để người tùy tiện ngó.
Hắn cất lại Tam sinh bộ, ra khỏi Lang Huyên. Cánh cửa vĩ đại ầm ầm đóng lại sau lưng, chấn động xuống dưới, xích sắt góc Tây Bắc lại phát ra nặng nề tiếng vang. Hắn xuống Cửu Trọng Môn, đi tới Phượng Hoàng Đài tìm Quân Dã và Quan Húy, Quan Húy đang ấp con, Quân Dã đặt vợ sâu vào trong Phượng Hoàng sào, trên đỉnh chạc cây kỹ càng bao trùm như cái tổ kén. Trước kia không có thói quen này, từ cái lần Nhạc Nhai Nhi trèo vào ổ Phượng Hoàng, bọn chúng sinh lo, vì thế con mái chỉ chuyên ấp con, con đực phụ trách mỗi ngày kiếm ăn cho nó. Phượng Hoàng sào được xây dựng vô cùng chắc chắn, Quan Húy chỉ miễn cưỡng thò đầu ra, ăn xong bữa, tha thiết nhìn Quân Dã ở bên cạnh đi bộ tiêu cơm.
Đại tư mệnh tiến lại Quân Dã giải thích: “Nhờ ngươi đến đưa cho cái người từng đại náo Phượng Hoàng Đài kia một phong thơ, ta không có cách rời khỏi Bồng Sơn, ngươi đi nhanh về nhanh, chỉ có thể phiền ngươi thôi.”
Quân Dã dù sao cũng là chim, không hiểu nhân tình nhưng vẫn để ý thù cũ. Nó tỏ vẻ không quá tình nguyện, chần chừ liếc Quan Húy.
Đại tư mệnh cố sức thuyết phục, “Việc Quân thượng bị hỏng hết, các ngươi có biết là vì ai không? Chính là vì cô ấy! Giữa cô ấy với Quân thượng, cũng giống như quan hệ giữa ngươi cùng Quan Huý, hiểu không? Sau này quân thượng ra khỏi Bát Hàn cực địa, sẽ cảm kích các ngươi, cho các ngươi độ hoá. Giờ có cơ hội lập công, lúc này không đi muốn đợi chừng nào?”
Quân Dã bị thuyết phục, nó đập cánh, tỏ vẻ có thể đi luôn. Nhưng còn lo lắng cho Quan Húy, lưu luyến đảo quanh ổ Phượng.
Đại tư mệnh nói đi đi, “Vợ con ngươi ta sẽ đến thay ngươi chiếu cố.” Nhét một phong thơ vào móng vuốt Quân Dã, dặn đi dặn lại, “Cô ta đang ở Thước Sơn, tìm được cô ấy thì tự tay giao thư. Còn nữa… Giúp ta ngó qua Tô Họa, là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Xem nàng có khoẻ không, có tìm được người vừa ý chưa.”
Nếu tìm được… thì cũng tốt. Nàng ấy tuổi không nhỏ, đến cùng đàn bà rồi cũng phải có chỗ dựa vào, mới có người chia sẻ vui buồn. Đương nhiên với tính tình nàng, có lẽ cũng không cần. Hắn cúi đầu cân nhắc, từng đã nghĩ, muốn đem chuyện lần đó viết cho nàng phong thư nói lời xin lỗi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn từ bỏ. Đã không hẹn gặp lại, không cần dây dưa, lỡ để nàng đem lòng nghi ngờ hắn buông tay không được, đối với ai cũng không hay.
Quân Dã quặp lấy lá thư, vỗ cánh bay lên tận trời cao, theo tốc độ của phượng, ra khỏi Cửu Châu địa giới đến Vân Phù, nhiều nhất mất một đêm. Nếu mọi thứ thuận lợi, trước khi hừng đông Nhạc Nhai Nhi nhận được tin. Sau khi Quân thượng gặp chuyện không may, hắn nhìn hình ảnh trong Thiên Hành kính, luôn không biết nói cho cô ấy thế nào. Nói trắng ra thì khiến cô vạn tiễn xuyên tâm, có phải thứ Quân thượng nguyện ý trông thấy đâu. Nhưng gạt thì có gạt được không cơ chứ? Không có cơ hội lay chuyển, cả đời mỗi người một nơi, một người mãi kêu đánh gọi giết nơi hồng trần thế tục, một người nhận hết khổ ở băng thiên tuyết địa, đây là kết cục mà tình yêu nên có sao?
Không thể phủ nhận, Nhạc Nhai Nhi là nữ tử hắn từng gặp làm việc quả quyết nhất, thủ đoạn thâm cay nhất. Hắn âm thầm ký thác kỳ vọng rất cao vào nàng, Bát Hàn cực địa là cấm địa dành cho tiên giới, nhưng người thường vẫn có thể đi vào. Nếu như nàng chịu đựng được thứ rét lạnh đến mức kia, nếu như nàng có thể cứu quân thượng, như vậy tất cả đều đáng giá, tất cả đều còn hi vọng.
Phượng Hoàng vút lên chín tầng trời, mỗi vỗ cánh bay xa trăm dặm. Quân Dã ánh mắt kiên định, sông núi lướt qua dưới chân nó, nó không để ý, càng không nghỉ ngơi. Tuy để Phượng Hoàng làm bồ câu đưa tin hơi phí phạm nhân tài, nhưng vì Quân thượng và giấc mơ một ngày kia độ hoá, mất mặt chút cũng không có gì.
Thước Sơn, ở phía đông du nguyên, gần tới Vân Phù, bay qua La Già đại trì có thể nhìn thấy hình dáng tối đen của nó.
Trên trời một vòng trăng tròn rất sáng, bóng Quân Dã to lớn và xinh đẹp bay qua, ngang qua trên đầu Thước Sơn cũng không gặp cái cô dã man kia, vì thế bay quanh ngọn núi. Tiếng Phượng kêu to rất khác biệt các loài chim khác, một tiếng to rõ vang vọng liên miên cả vùng núi. Tiếng kêu của nó truyền tới cả trăm con chim khác, như chớp mắt, trong núi sâu bầy chim mệt mỏi đều vỗ cánh bay lên, dưới ngân hà mênh mông, bầy chim ngưng tụ như mực vẽ lên tranh thuỷ mặc, tuỳ ý rơi trên không trung.
Cuối cùng tại nơi bình nguyên kia dấy lên ánh lửa, có người đứng bên lửa trại nhìn lên, Quân Dã kịp thấy rõ mặt, đúng là cái cô dã man đã đại chiến với nó hơn ba trăm hiệp. Nó vui mừng, nhiệm vụ sắp thành, nhịn không được phát ra một tiếng kêu nhẹ, xem như là chào hỏi.
Nhai Nhi nhìn lên không trung trăm chim đang chầu phượng rầm rộ, lẩm bẩm nói: “Sinh Châu sao có Phượng Hoàng? Hay con phượng này là… Quân Dã?”
Phượng giảm độ cao, trong lòng nàng kích động, cơ bản xác định chính là Quân Dã. Nhưng đúng lúc này, một con ó khổng lồ lao xuống, mở cánh rộng gần hai trượng tư. Con phượng không phải nhỏ, nhưng trước con ó vĩ đại kia, giống như gã thư sinh yếu đuối.
Trăm điểu bị tách ra, tan tác dưới ánh trăng, Quân Dã quấn đấu với con ó kia. Đánh một hồi coi bộ không địch lại, trong tiếng kêu dần dần tràn ngập nỗi lo sợ. Con ó kia rất có nội lực, nó ngăn cản Quân Dã hạ cánh, giữ chân nó lại trên không. Nhai Nhi trên mặt đất bất lực vì ngoài tầm tay, gấp gáp như kiến bò trên chảo lửa.
Thắng bại rõ ràng, Phượng hoàng tao nhã dù có thể phun nuốt lửa cũng không thể áp chế gã cường đạo trên không trung. Trên đất tất cả mọi người vì Quân Dã đổ mồ hôi hột, ai cũng không có năng lực bay vọt lên trời cao giúp nó một tay. Chính vào lúc lâm vào giằng co, ánh trăng tự nhiên bị che khuất, một bóng đen rất to lớn hiện trên bầu trời, duỗi thân vẫy đuôi, che mất nửa dải ngân hà.
|