Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 64
Chương 64: Tâm Nguyệt Hồ.
C64 | Tâm Nguyệt Hồ.
Tìm không thấy đồng bọn, cậu hiển nhiên có phần sốt ruột, vòng cương ngựa xem xét xung quanh, thần sắc kích động trên mặt.
Hồ Bất Ngôn cảm khái: “Cô xem Si Mị như kẻ lạc mất con kìa. Nếu không phải cậu ta với Võng Lượng lộn xà lộn xộn, ta thật muốn chiếm cậu làm của riêng ấy.”
Mức độ mặt dày vô sỉ của con hồ ly này đã đến cảnh giới nhất định, lúc lão mới vào Ba Nguyệt Lâu, đêm đầu đã chui cửa sổ phòng Si Mị. Ai ngờ không đúng lúc, Võng Lượng cũng ở đấy, thế là bị rượt đánh cùng khắp. Giờ đây thoát hiểm, lại rõ ràng ra vẻ khoan dung để người thành toàn. Nếu không biết ngọn ngành chuyện này, đã bị lão chỉ hươu bảo ngựa lừa gạt.
Nhai Nhi cười nhạo: “Người chưa thành thân thì lão vẫn còn có cơ hội, hiện cậu ấy chỉ có một mình kìa, lão muốn đi thử không?”
Hồ Bất Ngôn hơi động tâm, nhưng nghĩ lại nên quên đi, “Bà chủ à, lòng ta có muốn cũng không thể hạ thấp làm chuyện ăn gà trộm chó đó. Si Mị tuy tốt đó, đáng tiếc không thể sinh con, ta còn muốn Tô Môn chủ sinh cho ta một ổ tiểu hồ ly cơ. Huống hồ tính tình Tô Họa nhà ta cô biết rồi, nếu biết ta còn ba lòng hai ý, nói không chừng chém chân thứ năm của ta luôn, vậy không ổn.”
Nhai Nhi quay đầu nhìn lão, ánh mắt càng thêm ghét bỏ.
Kia Si Mị như muốn khóc, thì thào tự nói: “Người đâu… Người ở đâu hết rồi?”
Lúc quan trọng bị vứt bỏ thật không phải chuyện tốt, đáng sợ không chỉ là mình nên đi con đường nào, còn phải đối diện nỗi an nguy nhung nhớ. Nhai Nhi thờ ơ lạnh nhạt thật lâu, nếu như cậu ta có vấn đề, đã sớm lộ diện đi về phía kẻ kia, không đợi đến giờ. Nàng nháy mắt ra hiệu Hồ Bất Ngôn, Hồ Bất Ngôn hiểu ý, tính lặn ra xa chút rồi chạy ra chào hỏi cậu. Không ngờ hồ ly quá đần, vừa động một bước, một thanh chủy thủ thẳng mặt đánh tới, nếu không phải Lâu chủ tay mắt lanh lẹ khua kiếm đánh rơi, đầu hắn chắc đã lìa khỏi cổ.
“Bà nội ngươi!” Si Mị thanh tú mắng người không kiêng dè, “Giấu đầu lộ đuôi như ba ba, có giỏi thì ra đấu một trận!”
Nhai Nhi xấu hổ ho khan, “Là ta.”
Hồ Bất Ngôn đứng thẳng từ sau mớ cỏ tranh cao nửa người, thở hổn hển nói: “Hoa Kiều Mộc, ngươi phản rồi, ngươi đã biết rõ lão tử ở trong này, còn làm bộ thất thủ lấy mạng lão tử hả.”
Si Mị không để ý đến hắn, nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến trước mặt Nhai Nhi quỳ gối thi lễ: “Bẩm Lâu chủ, thuộc hạ đã lấy thủ cấp của Lê Hoa cung chủ, về nghe lệnh.” Dứt lời mở túi vải đen bên hông, mời Lâu chủ kiểm tra.
Nửa đêm canh ba ở nơi hoang vắng nhìn cái đầu đầm đìa máu, Hồ Bất Ngôn hết hồn che miệng lại, liếc mắt nhìn đầu người đẫm máu dưới ánh trăng, “Ngươi không rước quỷ về đây chứ hả? Người chết không minh bạch thường có oán khí, ngộ nhỡ nó mở mắt thì sao hả?”
Si Mị tức giận nói: “Mở ra ngươi sẽ không chọc mù hay sao? Chết thế nào mà không minh bạch, ta muốn giết người, lý do còn chưa đầy đủ hả?”
Hồ Bất Ngôn oán hận muốn khoét cậu một mắt, ba hoa múa lưỡi hỏi: “Con ba ba là gì thế?” Coi bộ cậu ta muốn mắng người, vội nói tiếp, “Cái tên Lê hoa Cung đặt thật lịch sự tao nhã, ta còn tưởng họ đều là đàn bà. Không ngờ cung chủ lại là nam, tiểu tử này diễm phúc sâu thiệt…” Bỗng nhiên phát hiện tóc mai bên của cái đầu lơ thơ tóc trắng, kêu không đúng, “Lão phu phát thiếu niên cuồng, một cây lê hoa áp hải đường ư?”
Si Mị nhìn hắn như quái thú, Nhai Nhi nhịn không được bấm trán.
Ánh trăng sáng bạc chiếu đầy mặt đất, Si Mị nhìn quanh, “Những người khác đâu rồi? Võng Lượng trở về chưa ạ?”
Nhai Nhi nói: “Cậu là người đầu tiên. Người trong Lâu đều theo Tô Họa chuyển đến nơi khác, cậu cũng đi đi.”
Si Mị lại nói không, “Lâu chủ nên đi tụ họp với họ đi, ở đây có thuộc hạ phục thủ rồi.” Mặt khác nhìn vị trí trăng, nhíu mày nói thầm, “Thiếu Du sao còn chưa tới…”
Hồ Bất Ngôn răng muốn ê hết, “Thiếu Du, Thiếu Du… Hoa Kiều Mộc, ngươi thật giống cô chủ nhà á?” Nói xong liền trốn sau Nhai Nhi, nhìn về Si Mị đang trừng trừng nhìn mà thè lưỡi.
Si Mị không kiềm được, lầm bầm: “Đệch, thứ hồ ly đáng đánh!” Rồi nằm sấp tại chỗ, núp vào bụi cỏ.
Cậu không chịu đi, Nhai Nhi cũng thôi. Ba người nằm sấp thành một hàng, để mặc con ngựa lỏng cương, có vật sống dạo quanh trong bụi cỏ, càng dễ dẫn rắn ra khỏi động.
Chung quanh yên ắng lại, chỉ có tiếng côn trùng dày đặc kêu to, phụ theo tiếng gió mạnh táp qua ngọn cỏ, xào xạc.
Bộp một tiếng, Hồ Bất Ngôn vỗ lên cổ mình một cái. Dưới ánh trăng, lòng bàn tay đầy máu, lôi giữa vũng máu một con muỗi bự chảng, hắn chậc chậc: “Này chả phải muỗi, rõ ràng là chuồn chuồn mà!” Nhìn qua hai người kế bên, bọn họ khí định thần nhàn, như thân không ở đồng cỏ mênh mông này vậy. Hắn thấy kinh ngạc, “Sao muỗi không cắn mấy người vậy?”
Si Mị cười nhẹ, “Bởi vì muỗi nghe được hơi máu mà động, bọn ta thở êm nhẹ, không giống như ngươi, thấp tha thấp thỏm, máu chảy phừng phừng.”
Gì? Nói móc hắn quỡn phỏng? Không ngờ sát thủ không chỉ biết giết người mà còn rất có học thức, nói móc người cũng đầy vẻ nho nhã.
Cả đêm không có chuyện gì, chưa thấy ai quay về, Hồ Bất Ngôn lại đối với vấn đề tình cảm của Si Mị Võng Lượng sinh ra tò mò. Hắn lướt qua lưng Nhai Nhi xuỳ một tiếng, “Hoa Kiều Mộc, ngươi với gã nhân tình kia, vừa ý nhau thế nào vậy?”
Si Mị rít một hơi qua kẽ răng, nếu không ngại Lâu chủ ở đây, cậu lột da con Kim Hồ ly luôn cho rồi. Nhưng nhắc đến chuyện cậu và Võng Lượng, thực tế không giống như mọi người nghĩ, ít nhất trước mắt còn chưa phải.
Thế gian cực khổ, có một số người tồn tại, là để giải cứu một người khác.
Hai mươi năm trước ở Vô Ẩn Châu, bị Bắc Kỳ quốc xâm chiếm, các thôn trang nhỏ cạnh bờ biển đều không thể may mắn thoát nạn. Cậu sinh ra ở đó, khi có chiến hoả cậu mới bảy tuổi chưa biết chuyện. Nửa đêm tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong hốc, đẩy cửa ra, như là ảo cảnh, chân bước vào loạn thế. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu sợ ngây người, không biết tung tích cha mẹ, ngoài cửa sổ tràn ngập tiếng khóc thảm. Cậu ngơ ngác đi ra cửa, ngư thôn quen thuộc sớm không còn, xa xa sóng biển chụp đánh vào bờ đê, gần chỗ phòng bị đốt cháy, phát ra tiếng nổ vang lớn. Tim cậu đập mạnh và loạn nhịp trước cửa, nhiệt nóng gần như táp da mặt cậu. Cậu nhìn thấy thi thể cha mẹ ngã xuống trong viện, đi tới chỗ bọn họ, sợ tới mức muốn khóc cũng khóc không được.
Ngư thôn bị đốt một đêm, đến hừng đông đã hoàn toàn thay đổi. Vô số đứa trẻ con như cậu đứng ở các bức tường đổ nát, xây lại không xong vườn nhà, cũng mai táng không xong cha mẹ. Cậu nhìn phía trước hao hết khí lực mới cuốn tới được hai cái xác, nằm song song, gương mặt trở nên có phần xa lạ, thậm chí cậu không xác định rốt cuộc họ có phải cha mẹ mình hay không. Lúc này có một thiếu niên đến trước mặt cậu, một thân giáp đen gọn ghẽ, thái dương loé ra lân quang. Mặt huynh ấy vẫn còn chút nét trẻ con, cười rộ lên có răng nanh nhọn như hổ, chống hai chân, khom người nói: “Ta giúp đệ chôn cha mẹ, đệ theo ta nhé?”
Giờ nhớ lại, khi đó Võng Lượng thật giống lão ba bị dụ con nít, chỉ dùng cái giá thật nhỏ đủ lừa cậu vào Ba Nguyệt Các.
Đương nhiên, sau đó cậu không tiếp tục hỏi đến huynh ấy, dẫn người về giao cho Sinh Tử Môn Môn chủ chọn lựa là nhiệm vụ của huynh ấy. Cho nên ngày đó chọn cậu cũng là ngẫu nhiên, đơn này xong lại bận bịu xem đơn hàng kế tiếp. Nhưng bản thân cậu lại không thể không lưu ý huynh ấy, hỏi thăm tên huynh ấy, thì ra tên huynh ấy là Diệp Thiếu Du. Một bên họ Hoa, một bên họ Diệp, khó có duyên phận! Vì đuổi theo huynh ấy, cậu khẩn trương lớn lên, sau này Ba Nguyệt Các đổi trời, Lâu chủ tân nhiệm chú trọng tuyển chọn Hộ pháp, cậu trong Bát túc Sinh Tử Môn trổ hết tài năng, cùng huynh ấy xưng Si Mị Võng Lượng, mới có Song Sát bây giờ.
Chuyện cũ không muốn nhắc lại, nhất là với tên Hồ Bất Ngôn miệng rộng này. Cậu liếc trắng mắt, cự tuyệt đáp lại. Trong mỗi người Ba Nguyệt Lâu đều có chuyện xưa, họ không phải là cái xác không hồn đeo mặt nạ, sau lớp mặt nạ ấy cũng có những linh hồn có máu thịt.
Hồ Bất Ngôn còn định bắt chuyện tiếp, gặp Nhai Nhi giơ tay ý bảo yên lặng, liền lập tức lặng thinh. Gió đêm lẫm lẫm, có bóng người bay nhanh qua hành lang dài, giống như phản ứng của Si Mị ban nãy, nhìn xung quanh không thấy đồng bọn, đứng đó vẻ mặt hoang mang.
Vẫn chờ, Nhai Nhi không vội vàng xuất hiện, chờ đợi cũng là cách giải bớt hiềm nghi. Sau đó lục tục lại có hai người tới, ai nấy đều cầm theo bao tải màu đen nhìn nhau, cuối cùng nhất trí quyết định, ở đó chờ những người còn lại tụ tập.
Ba người này xem ra không có vấn đề gì, tụ họp xong sẽ sai họ đến Phương Tấc hải trước. Si Mị không đồng ý, kiên trì đợi Võng Lượng, Nhai Nhi không lay chuyển được cậu đành nghe theo.
Thời gian trôi chậm rì rì, cách tảng sáng chỉ còn một canh giờ, Minh Vương và A Bàng cũng đã quay lại, nhưng Võng Lượng vẫn không thấy bóng dáng. Si Mị có vẻ đợi không được, cậu nhìn về phía bờ thành, “Tôi muốn vào thành tiếp ứng huynh ấy.”
Minh Vương nhíu mày: “Đệ điên rồi à? Trước mắt trong thành hỗn loạn như thế, sao đệ có thể tìm được người chứ?”
“Không phải là kiếm khí sẽ sáng rõ ư, đệ sẽ tìm chỗ của Tạ Hành kiếm, dĩ nhiên có thể tìm được huynh ấy.”
Si Mị gấp gáp, nói xong liền đi. Nhai Nhi gầm lên: “Bậy! Giờ là lúc nào, ai cho cậu tự ý? Đừng có một kẻ không trở về, một kẻ lại thua tiền cược.”
Nhưng người mình coi trọng sống chết chưa biết, dĩ nhiên làm người bối rối. Nàng tuy rầy la Si Mị, trong lòng lại không khỏi sinh lạnh. Mình vì thứ gì mà hao tổn tâm cơ dẫn người ra khỏi Ba Nguyệt lâu, là vì trong lòng cũng vướng bận một người. Nếu như không phá vỡ cục diện bế tắc, nàng không có cách tìm Ngư Lân đồ, cũng không thể nghe tin tức của chàng.
Thời gian trôi qua, Si Mị bình tĩnh trở lại, chỉ có vẻ mặt càng thêm cứng cỏi, hai mắt nhìn lên không thành trì xa xa.
Nhai Nhi cũng sốt ruột, nhưng quy định đã ra không thể phá bỏ, nếu trước hừng đông Võng Lượng cũng chưa về, chỉ có hai khả năng, một là nhiệm vụ thất bại, bị bắt giữ hoặc chém giết; hai là vốn cũng không định về, Si Mị bị cô phụ.
Nàng xoay người hỏi Hồ Bất Ngôn, “Còn mấy người chưa về?”
Hồ Bất Ngôn nói: “Nhược Thủy Môn một người, Sinh Tử Môn ba người, thêm Võng Lượng nữa.”
Còn năm người… Trăng đã ngã về phía Tây, là thời khắc quyết định.
Nàng dạt cỏ tranh, bước đi trên hành lang, lệnh cho bọn Minh Vương: “Các người tiếp tục phục thủ, ta đến chỗ sáng chờ. Chung quanh đã bố trí kỹ dây Hi Hòa ti, nếu có biến, khi rút lui phải vô cùng cẩn thận.”
Hi Hòa Ti so với Thiên Tàm Ti là vũ khí giết người càng mảnh và sắc bén hơn, vô hình dưới ánh sáng ngày đêm, nhưng có thể nhìn thấu qua vải Long Tiêu sa, không thấy năm ngón tay đưa ra, cũng có thể nhìn thấu rõ ràng. Người Ba Nguyệt Lâu, tùy thân ai cũng mang theo một cái túi, bên trong dự phòng vài món, vải Long tiêu là một trong số đó.
Vung tay lên, ánh trăng tàn tràn lên vầng sáng mềm mại, bịt kín hai mắt xong liền thấy trong phạm vi năm mươi bước, ken dầy đặc sợi tơ màu đỏ.
Trên hành lang một người một hồ nhàn nhã ngồi, có người đến, thân hình gọn gàng mà quen thuộc, trong tiếng nói Si Mị không đè nổi vui vẻ, “Là Thiếu Du!”
Võng Lượng bị thương trở về, giáp mềm trước ngực bị máu tẩm ướt. Hắn đến trước mặt Nhai Nhi mở ra túi đen, nhếch miệng cười: “Thuộc hạ bị chậm ạ, đúng lúc gặp Thương Tinh bang chủ liền giải quyết luôn.”
Nhai Nhi nhìn đầu người trong túi đúng là Từ Dã Quảng. Một mình hắn giải quyết hai người đương nhiên là chuyện tốt, nhưng một vấn đề khác cũng lòi ra …
Vội quay lại hỏi Minh Vương, “Đầu của Thương Tinh huynh phân công cho ai vậy?”
Minh Vương nói: “Tâm Nguyệt Hồ.”
Hồ Bất Ngôn nhất thời hiểu được, chửi bậy: “Mẹ nó, lại là phe mình! Báo cáo bà chủ, Tâm Nguyệt Hồ còn chưa về.”
Đã không đi lấy đầu người sao còn kéo dài đến giờ không ra mặt? Nếu đoán không sai, kẻ thù hẳn đã mai phục chỗ xa hơn, chờ người Ba Nguyệt Lâu tụ tập đủ, một lưới bắt gọn. Nhai Nhi cười cười, quả nhiên dụng tậm tính đường dài hơn cũng không sai, sớm đã bố trí xong trận, còn lại ba người Sinh Tử Môn, không thay lòng là tốt nhất, còn có biến, giết không cần hỏi là được.
Tâm Nguyệt Hồ từng đã là đồng bọn cùng tiến cùng lùi, tuy không có bất kỳ tình cảm gì đáng nói, nhưng là đồng môn mười mấy năm, thật sự đáng tiếc. Nàng đứng cuối hành lang nhìn về phía chân trời, sao Mai phương Đông chuyển sáng, sắc trời bắt đầu tờ mờ. Nàng điểm ngọn đèn lồng treo dưới hiên, có tiếng vó ngựa lộp cộp truyền đến, đưa mắt nhìn, là Tâm Nguyệt Hồ trở lại.
Bên bụng ngựa túi vải đen không phải trống rỗng, cô ta hẳn không đoán được, kẻ xen vào việc người khác Võng Lượng đã giết luôn người giùm mình, vẫn đem cái đầu người giả đến để trà trộn thám thính.
“Lâu chủ, thuộc hạ nghe lệnh.” Cô ta xoay người xuống ngựa, một tay cầm kiếm, một tay tháo túi xuống, “Những người khác đâu rồi? Sao không có đây?”
Bụi cỏ phía Vọng Lâu dậy sóng, tuy hết sức che giấu nhưng không cách nào để thần không biết quỷ không hay. Nhai Nhi lặng nhìn, không đổi giọng nói: “Cô vất cả rồi, Thương Tinh bang chủ không dễ dàng đối phó nhỉ?”
Tâm Nguyệt Hồ vâng, “Thuộc hạ may mắn không hổ nhục, mời Lâu chủ kiểm tra thực hư…” Vừa mở túi đen, ngón cái tay phải vừa âm thầm đẩy vỏ kiếm.
Muốn giam Nhạc Nhai Nhi rất khó, chỉ cần để lại một hơi thở bức cung là được. Lúc bắt người không được chần chừ, một khi đã chần chừ, nói không chừng đã mất mạng trên tay nàng. Tâm Nguyệt Hồ đã chuẩn bị thật kỹ, định trước tiên chặt đứt tay chân nàng để nàng không thể phản kháng. Vì vậy khi túi vải đen vừa đến trước mặt nàng một lát, tay phải nắm chuôi kiếm dỡ vỏ kiếm xuống. Nhưng chưa kịp khua về phía nàng, cổ họng đã chịu rõ một trận đau đớn. Cô ta rất kinh ngạc, thấy chính mình phun máu, dưới ánh đèn vẽ ra một chiếc quạt.
Nhai Nhi cười cười, “Chín năm trước cô không phải đối thủ của ta, chín năm sau vẫn không thể.”
Tâm Nguyệt Hồ dưới chân lảo đảo, máu tuôn như suối, thấm ướt vạt áo trước ngực, kiếm trong tay một tiếng rơi xuống đất. Ả đứng không nổi, cuối cùng nghe thấy tiếng ả lãnh trào, lụi tàn. Đúng vậy, chín năm trước Nhạc Nhai Nhi mười ba tuổi, đối chiến Nhược Thủy Môn tứ tinh, tất cả đều thua trên tay nàng. Không ngờ chín năm sau vẫn vậy, chiêu còn chưa xuất ra, tất cả đều kết thúc.
Người sắp chết còn nhào tới một bước, Nhai Nhi lạnh lùng đẩy đầu vai ả, Tâm Nguyệt Hồ ngã ngửa xuống, nàng chán ghét phủi bộ y phục. Lúc này trong gió truyền đến một tiếng vang phá không, một mũi tên bắn về phía nàng, nàng vung kiếm, chém nó thành hai đoạn, sau đó trong tiếng Sát động trời của đoàn người cưỡi Kim Hồ, quay về chỗ Hộ pháp mai phục thủ thế.
Hi Hòa Ti có thể tùy ý điều chỉnh theo chuyển động của kẻ thù, A Bàng mang thiết trảo, lấp chỗ trống sau lưng. Cả đám giục ngựa giơ roi chạy nhanh trong ánh bình minh, quay đầu nhìn, đám kiếm khách phía sau không biết gì vẫn đuổi theo không bỏ cuộc. Bỗng gặp một bức tường vô hình, tốc độ quá nhanh dừng không được, cả người lẫn ngựa bị tơ giăng khắp nơi cắt thành vô số khối thịt. Phút chốc tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, đám sát thủ Ba Nguyệt Lâu tâm can đen tối tận tình cười to, tiếng cười quanh quẩn trong bình minh trên bình nguyên, kinh động đến ưng trên đầu vai người mặc cẩm y. Con ưng hai mắt như đuốc, trảo mạnh một đạp, vút lên vạn trượng trời cao.
|