Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 63

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 63
  • 10
Prev
Next

Chương 63: Trên đài Chúng đế nào có vương giả, trên Chúng đế chỉ có thần minh.

Diệp Lăng Diên không dễ lừa như vậy, nhưng Nhai Nhi muốn cược một ván xem, đặt vào sự tham lam của gã, xem gã rốt cuộc có bị tiền vàng làm choáng váng đầu óc không.

Gã cười rộ, cười đến có phần tàn nhẫn, “Thứ cho ta nói thẳng, Nhạc lâu chủ thân thế thê thảm, năm đó lệnh tôn và lệnh đường bỏ mạng ở Tuyết vực, Ngũ đại môn phái khó thoát khỏi can hệ. Bây giờ Lâu chủ không ngại chuyện xưa, đến nói chuyện hợp tác với Diệp mỗ, không thể không khiến Diệp mỗ nghi ngờ thành ý của Nhạc Lâu chủ.”

Nhai Nhi chớp mi, than nhẹ một tiếng, “Cũng vì làm ăn khó khăn thiếu hụt, mới nhất định phải tìm đến kho tàng. Khi ta còn nhỏ biết bao chông gai bang chủ cũng biết, thân ở dưới đáy Ba Nguyệt Các, từ nhỏ đến lớn chịu nhiều đau khổ. Thực sự mà nói, thân thế thế nào không còn quan trọng, ta là sát thủ, chỉ để ý lợi ích trước mắt. Cha mẹ ta vì Thần bích mà chết, khiến ta mồ côi, phải để hy sinh của họ có giá trị chứ.”

Nói rất thật, sát thủ vô tình, đối với cha mẹ chưa từng gặp mặt có tình cảm bao sâu? Kho tàng ở cô sơn kia là vĩnh viễn dùng không hết, nơi này thiếu hụt nơi đó bù, nói rất trơn tru.

Vẫn còn chỗ nghi hoặc, “Trường Uyên diệt môn, không phải Lâu chủ làm sao? Diệp mỗ chỉ thấy Lâu chủ có thù tất báo, bởi vậy cái gọi là hợp tác, vẫn khiến lòng Diệp mỗ bất an quá.”

Nàng lại trong trẻo cười rộ lên, “Xem ra Diệp bang chủ không biết gã Nhạc Hải Triều làm những gì rồi, Trường Uyên phát thiệp mời anh hùng, trên danh nghĩa là vì bắt ta, thực ra là muốn một lưới bắt gọn Ngũ đại môn phái. Nhạc Hải Triều dưỡng cổ người, hào kiệt trong mắt gã chỉ là thức ăn cho cổ người mà thôi. Một khi cổ người hút hết công lực họ, Võ lâm Minh chủ coi như về tay gã, ta phá huỷ Trường Uyên thực tế là cứu mọi người một mạng, đáng tiếc không ai cảm tạ.” Dứt lời giọng vừa chuyển, lại nói, “Bang chủ nguyện ý chia sẻ kho tàng với những người đó à? Còn nữa, cuối cùng có phần của ngài không, còn chưa biết đó. Hợp tác với ta, so với chịu lệnh Hữu minh chủ có phải chắc ăn hơn không, Diệp bang chủ không để ý à?”

Giọng nàng mềm nhẹ, tuy mang tính định hướng, nhưng cũng khiến người không tự giác một bước rơi xuống vực sâu.

Nói gì thì nói, kho tàng vẫn quan trọng nhất, vì tiền, huynh đệ ruột thịt đều có thể trở mặt thành thù, huống chi là kẻ độc tài coi thường sai bảo người khác!

Diệp Lăng Diên buông lỏng, “Như vậy ý của Lâu chủ, đoạt lại cuốn bản đồ bằng cách nào?”

Nhai Nhi nói: “Bang chủ án binh bất động, Ba Nguyệt Lâu tự nhiên có cách làm rối loạn những người trong vòng đầu cuộc chiến. Chờ đoàn quân tan hết, chỉ cần bang chủ lên tiếng, muốn diệt trừ ai, ta theo ý ngài quét sạch đường. Hữu minh chủ trước mắt còn chưa chính thức ra mặt, ở đằng sau khống chế các con rối, chỉ huy ba quân vì hắn mà ra trận trước. Nếu như những người này không thể dùng, đuôi hồ li của Lệ Vô Cửu tự nhiên lộ ra. Bang chủ ở trước mặt hắn lên tiếng, chỉ cần có thể tự do ra vào đài Chúng Đế, còn phiền không có cơ hội lấy bản đồ à?”

Lòng tham cuối cùng đã chiến thắng, Diệp Lăng Diên chính thức bị nàng xúi giục, trên Vọng Giang Lâu bắt tay nhau, ai nấy đều vui vẻ.

Vị Diệp bang chủ tính toán cả đời, đã quên muốn chiếm núi công thành, phải nghiên cứu trước địa hình chút ít.

Khi xưa Lư Chiếu Dạ có thói quen mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, bởi vậy khắp Vọng Giang Lâu của gã bố trí mọi thủ đoạn tinh xảo. Ở mỗi chỗ tiếp khách trong đại yến, sau giá nến đều để mặt gương lớn nhỏ, phản xạ ánh nến bên ngoài, còn có diệu dụng khác, chỉ cần điều chỉnh góc độ phù hợp, thân ở trong yến sẽ thấy được mọi chuyện của toàn Lâu, đương nhiên bao gồm sân thượng trên mái nhà.

Cho nên Ngũ Dương bang chủ bí mật gặp Ba Nguyệt Lâu chủ, tất cả mọi người trông thấy, bọn họ tuy kinh ngạc rất lớn vẫn chờ đợi, chờ Diệp Lăng Diên vung tay hô to, bắt giữ yêu nữ. Ai biết hai bên trò chuyện với nhau thật vui, còn có Kim Hồ ly kế bên rảnh rỗi liếm móng, ngáp dài ngáp ngắn.

Vậy là sao? Là trước mặt bạn bè, lại thông đồng với địch. Ai nấy đều là biết rõ, Võ lâm đệ nhất chính tông Ngũ Dương, đã đồng mưu với yêu nữ. Nói khó chịu, đương nhiên là quần chúng rất phẫn nộ, nhưng không ai âm thầm tính kế, người người trong lòng biết rõ ràng, Ba Nguyệt Lâu chủ là điểm mấu chốt tìm kho tàng, cô ta hợp tác với ai thì người đó có phần thắng lớn.

Phẫn hận cùng ghen tị làm người tức sùi bọt mép. Mấy chục ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm hình ảnh trong gương đồng, đến lúc Diệp Lăng Diên đưa tiễn Nhạc Nhai Nhi, có người cười hừ: “Khó trách cả đám phá Ba Nguyệt lâu không được, là có nội gian!”

Lòng người dao động, lộn xộn một mớ. Muốn khiến nội bộ một liên minh ngắn hạn tan tác, tốt nhất là để nó tự thối rữa từ bên trong.

Ở trong kết giới, Nhai Nhi mắt lạnh nhìn quần chúng Vọng Giang Lâu vội vàng qua lại, sắc mặt giận dữ, một kế phản gián nho nhỏ đã chia rẽ các môn phái, đúng là không tín nhiệm người thì không thể hợp tác.

Môn chúng trong Lâu hân hoan nhảy nhót, “Ngũ Dương bang chủ lúc này muốn múa miệng thế nào cũng nói không rõ, lão có làm theo định ước hay không, đều bị mất uy tín trong đoàn quân rồi. Rắn mất đầu, không lâu sẽ tự chia năm xẻ bảy, còn cần chúng ta đánh trả à?”

Nhai Nhi lại lắc đầu, nói chưa đủ.

“Diệp Lăng Diên ngã xuống, tự có người khác lên. Ai cũng muốn làm lãnh đạo, cuối cùng không phải nội chiến mà đề cử ra một người kín đáo hơn Diệp Lăng Diên. Hiện giờ đúng là thời điểm bang phái đại loạn, ta nên nhân cơ hội cho họ một cú thật mạnh. Họ đã quên Ba Nguyệt lâu trước kia là làm nghề gì rồi ư, chúng ta vốn mua bán mạng người cơ mà.” Nàng quay đầu, nhìn Tô Họa cười, “Phải đa tạ lão Lan Chiến lúc trước định ra quy định, mỗi giao dịch đều phải lập Bản đồng ý uỷ thác. Nhiều năm qua rồi, tay chúng ta vẫn nắm tóc bọn họ được. A Bàng, huynh dẫn người đi Lâu khố tìm mấy khế ước. Chỗ chúng ta cất giấu bí mật của họ, ta không tin họ có thể không nhớ cừu xưa tiếp tục kết minh, những mạng uổng kia, không phải thân phụ thì cũng là ân sư đó thôi.”

Đó thật là một đòn cực kỳ mạnh giáng xuống mấy phe liên minh, đánh rắn nên đánh chỗ cách đầu 7 đốt, không mất mạng, cũng phế đi nửa người.

A Bàng nhận lệnh đi, các Hộ pháp và Ảnh vệ còn lại vui vẻ nghe theo Lâu chủ. Từ Ba Nguyệt Các đến Ba Nguyệt lâu, sông lớn sóng sâu vô cùng, nhưng lần này gặp phải nạn khó khăn nhất trong bao năm qua. Người Ba Nguyệt lâu đi ra liền bị người người kêu giết, lúc này không tự cứu, một khi trận bị phá sẽ không còn kịp. Vương Xá Châu dù có quan phủ nhưng chuyện giang hồ họ không dám nhúng tay. Trong một đêm tụ tập nhiều môn phái vậy, sớm doạ nha dịch đến choáng váng. Không trông cậy được ai chỉ dựa vào chính mình. Làm cách nào không đánh mà thắng đây? Dĩ nhiên phải tìm cách cho chúng nội đấu. Biến cố liên tục nối đuôi, khiến liên minh nhìn thấy các điểm xấu, chớp mắt tự sụp đổ.

Công việc của Hồ Bất Ngôn thay đổi liên tục, khi không làm tọa kỵ, hắn kiêm luôn việc rải truyền đơn. Kim Hồ ly phóng từ Lầu cao tới, miệng ngậm khế ước lâu năm thả như tuyết rơi đầy đất. Người qua đường nhặt lên, đọc to: “Nay khế, bắn chết Sư Kính đảo xong, cùng Ba Nguyệt lâu không liên quan, không còn dính dáng tư thù hay ân oán…”

Đang đọc say sưa, bỗng nhiên bị người đoạt lấy. Khuôn mặt bị chòm râu che đậy hết nửa đỏ bừng, giọng thô lỗ như sư tử rống, vang khắp một đoạn đường: “Liệt Hoả Bảo, lão tử với ngươi không đội trời chung!”

Quậy đi, loạn đi, càng lộn xộn càng tốt. Nhai Nhi đứng trên mái hiên nhìn vào trong thành, người bao vây Ba Nguyệt lâu đã chẳng biết đi đâu. Nàng cắn răng cười lạnh, không lâu nữa là có thể xuống tay với Ngũ đại môn phái. Lần này thân phận triệt để bại lộ, Lệ Vô Cữu cũng đã nắm Ngư Lân đồ, mục tiêu tiếp theo chính là Mưu Ni thần bích. Trước mắt trong thành chưa hẳn không có người của Đài Chúng Đế, trước kia y muốn duy trì uy danh của Võ lâm minh chủ, tình nguyện phí chút chuyện, tọa sơn xem hổ đấu. Hiện tại thế bình đã bị phá, còn có thể làm lơ sao?

Người được xếp hạng đệ nhất trong Thần Binh Phổ, nàng trong động thiên Lang Huyên đã xem qua ghi chép trong danh sách. Trang đầu vẽ một thanh ngọc kiếm, đó là binh khí Lệ Vô Cữu, cũng là tượng trưng cho thân phận hắn.

Ngọc cụ kiếm xưa nay đều dùng làm bội kiếm của Vương hầu, Lệ Vô Cữu không giống người lỗ mãng, y xuất thân hiển quý, không thể so sánh kẻ thất phu. Cũng theo tài liệu là dòng dõi đế vương, rất đáng tiếc, nghe nói trời sinh không mạnh khoẻ, tương lai không thể có hậu, cho nên thành đứa con bị bỏ rơi, lưu lạc trên giang hồ. Gọi là cơ duyên xảo hợp, y có thành tựu huy hoàng như giờ đây, không thể hiểu hết, nhưng dã tâm hắn quả thật treo trên lưỡi dao, tự mình xây dựng cõi yên vui, lấy tên “Đài Chúng Đế”.

Trên đài Chúng đế nào có vương giả? Trên Chúng đế chỉ có thần minh. Không biết vì sao, tất cả mọi người đều đồn hắn ốm yếu, một năm có mười tháng tránh trần thế tu dưỡng, thậm chí có lần truyền ra tin y đã chết… Kết quả, người trong thiên hạ đều bị y đùa bỡn. Hay do nàng chưa rõ hết, ít nhất với hành động của y ở Tuyết vực, không có bất kỳ dấu hiệu mắc bệnh nguy kịch.

Nguỵ quân tử mạnh vì gạo bạo vì tiền, đặt nặng không riêng lợi, còn có danh. Một người tham cái gì, liền đả kích hắn cái ấy, khổ tâm gầy dựng mà hủy hoại trong chốc lát càng làm người ta suy sụp, nếu như ngày nào đó mặt nạ giả nhân giả nghĩa bị đánh vỡ, không biết mặt mũi hắn sẽ thế nào?

Nhai Nhi nắm chặt quyền, hé mắt theo hướng đông nhìn ra xa. Tâm càng kiên định, trước mắt kẻ địch có thể giao lại cho người trong Lâu giải quyết, nàng muốn thẳng tiến đài Chúng Đế.

Nhiều ngày như vậy, nàng chờ không thấy tin tức của Tiên quân, trong lòng như lửa đốt. Thiên đế trừng phạt sẽ khổ sở độ nào, không ai biết. Nàng sợ hắn phải chịu khổ, nếu phải như vậy, không có cuốn bản đồ kia nàng cũng dứt khoát muốn lên đường đi tìm hắn, dù chết, hai người cùng chết một chỗ cũng coi như trọn vẹn.

Dưới lầu Si Mị mặc liễu lăng rất hoa lệ, nghiêm mặt ngóng về phía trước, nắng giữa hè nhảy vào hai tròng mắt hắn, thiếu niên phẩy ống tay áo, “Lâu chủ, khế ước phân phát xong, bên ngoài loạn đánh, cô thấy sao?”

Nàng cười cười, từ trên mái cong nhảy xuống, “Loạn đánh mới tốt, cậu đi truyền Ba vị hộ pháp cùng Tứ tinh Bát túc đến.”

Si Mị vâng, xoay người đi, rất nhanh triệu tập đông đủ tại Quan Chỉ đường.

Nhai Nhi ngồi trên cao, không nhanh không chậm nói: “Người tấn công lâu thế trận đại loạn, đúng là thời cơ tốt cho chúng ta hành động. Trước rải ra khế ước, tuy giờ thấy hiệu quả, nhưng duy trì bao lâu, không ai nói trước được. Có lẽ một hai ngày, có lẽ dăm ba ngày, bọn họ từ từ tỉnh táo lại, cho nên chúng ta thừa dịp bọn họ còn đang rối loạn, đánh cho trở tay không kịp. Tứ tinh bát túc cộng thêm tứ hộ pháp, mười sáu người, mười sáu người này tối nay trừ diệt các đại môn phái. Cho dù thành hay bại, trước khi trời sáng, gặp nhau ở chỗ bụi cỏ hành lang dài ngoài thành.”

Lâu chủ lệnh, mọi người đều cúi đầu nghe. Trong khoảng thời gian bị vây ở trong lầu, người đều nhanh mốc meo, có thể nhận làm chút chuyện xấu, đối với khí trong lồng ngực của nhóm sát thủ mà nói, là không thể nào vận động tốt hơn. E ngại nhàn không sợ chết, là thói quen nhiều năm đầu đao liếm máu dưỡng thành. Phần lớn không tính như là nhiệm vụ, mà là một thứ lạc thú, lạc thú dị dạng.

Mọi người đều nóng lòng muốn thử, Nhai Nhi dựa tay vịn cười yếu ớt: “Chỉ mong kiếm của chư vị còn chưa rỉ, ngân hoàn trên thân kiếm còn khát vọng uống máu.”

Võng Lượng cười ha ha, “Lâu chủ yên tâm, kiếm mà khát, chúng ta tự cắt da thịt nuôi nó, chưa từng để nó quên mùi máu.”

Nhai Nhi vuốt cằm, “Nhớ kỹ, chỉ có thời gian một đêm, bụi cỏ hành lang dài ngoài thành, quá hạn không được. Ba Nguyệt lâu này không thể giữ mãi, chúng ta đổi chỗ thôi. Ta đã nhắm một chỗ tốt rồi, đánh hạ nó, so Ba Nguyệt lâu mạnh gấp trăm lần.”

Người giang hồ, nói khó nghe chút, phần lớn cùng hung cực ác, rất có phong phạm trộm cướp. Chẳng qua chính đạo giỏi ngụy trang, trước khi hại người còn không quên điểm trang một bận. Bọn họ những người này, đơn giản trực tiếp, nói đến đoạt nhà của người khác, liền tràn ngập phấn khởi.

Đêm rất nhanh đến, mười sáu người đạp hoàng hôn phân tán bốn phương tám hướng, không thấy bóng dáng. Phần còn lại, khi cảnh sắc ban đêm buông xuống sâu hơn, theo nàng lẻn ra khỏi Ba Nguyệt lâu, thẳng ra ngoài thành.

Ảnh vệ người người đều là thân thủ tốt, không cần ai chiếu cố ai, đầu tường trụi cỏ, như giẫm trên đất bằng. Trên cửa thành còn mấy kiếm khách canh giữ, giơ tay chém xuống trong nháy mắt giải quyết, quen thuộc đường thành trì, không chút lo lắng liền thoát đi ra.

Quay đầu nhìn lại, giống như cua con lột vỏ, không ai lưu luyến. Sát thủ vốn không có nhà, tòa lâu kia chẳng qua là chỗ che mưa gió, chưa nói tới cảm tình, đổi nơi nào cũng giống nhau. Ngoài thành có bí phòng của Ba Nguyệt lâu bố trí bí mật, bên trong dịch có sẵn ngựa, đủ cho người sử dụng. Tả Hữu nhiếp đề đi vào xem xét, đuổi ngựa ra, một người một con trang bị thỏa đáng.

“Lâu chủ lên ngựa đi.” Tả nhiếp đề nói, “Thuộc hạ đi trước một bước, bảo đảm an toàn.”

Nhai Nhi lại nói không, “Các ngươi theo Tô môn chủ đi phía Tấc Hải.”

Nàng lập tức thay đổi chủ ý, tất cả mọi người hơi ngoài ý muốn. Nhưng không ai dám hỏi, ào ào lĩnh mệnh lên ngựa, đoàn người dưới ánh trăng phóng nước đại, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn.

Hồ Bất Ngôn thở dài thở ngắn, “Cô cẩn thận như vậy, thực ta không kịp thích ứng.”

Nhai Nhi liếc mắt nhìn hắn, “Ta khi nào để lão thấy lỗi bất cẩn sao? Trong lâu trên dưới nhiều người như vậy, ta không xác định có nội tặc không. Tô Họa mang những người kia đi, thời gian này không có cơ hội tiếp xúc ngoại giới, cho dù có tâm, cũng không sợ hắn hành động thiếu suy nghĩ. Ta muốn phòng là cử đi mười sáu người, lỡ trong đó có một người phản bội, Ba Nguyệt lâu sẽ toàn quân bị diệt, ta tuyệt không thể để phát sinh chuyện như vậy.”

Hồ Bất Ngôn quai hàm líu lưỡi, “Quả nhiên bà chủ thật không dễ làm, phải quan tâm sinh tử nhiều người như vậy. Tương lai có cơ hội, nên tìm một chỗ ẩn cư đi, nếu không có ai làm bạn, ta miễn cưỡng liều mình hầu quân tử.”

Nàng nhìn ánh mắt hắn tràn ngập khinh thường, “Không cần phải vậy, ta đã có người cùng, lão tự quan tâm bản thân đi.”

Hồ Bất Ngôn lẩm bẩm, cùng nàng núp canh trong bụi cỏ, vừa muốn há mồm, cỏ đâm đầy miệng hắn, hắn phi vài tiếng, lải nhải oán giận: “Cô xem, ở vùng hoang vu dã ngoại cùng cô đến muỗi còn không lọt qua được, khi thái bình nam trồng cây nữ dệt vải liền không ngó đến.” Hắn hai mắt chọi gà, phát hiện trong bụi cỏ trước mặt có một đóa hoa cầu màu nhung đỏ tía mọc hoang, nhìn rất nhu thuận đáng yêu. Hồ Bất Ngôn nhếch miệng cười, “Bà chủ à, chúng ta như vậy có tính là hoa trước ánh trăng* không?”

* mây mưa dưới trăng

Nhai Nhi không rảnh quan tâm hắn, chỗ sâu trong bóng đêm có một người chạy rất nhanh đến, cẩn thận phân biệt, là Si Mị.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 63"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online