Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 62
Chương 62: Sóng gió đã qua, lục bình ở lại.
Các danh môn chính phái sớm định thời điểm phá trận, đợi thời tiết thích hợp là tiến hành.
Ngày lanh lảnh, bên ngoài truyền đến tiếng hô như phá trời, cùng với kiếm kích chặt chém, chợt nghe như vạn người đạp thành. Môn chúng trong Lâu chấp kiếm chờ trong viện, chuẩn bị nghênh chiến. Bình tĩnh hai ngày Nhai Nhi cuối cùng khôi phục tinh khí, nàng lên mái nhà nhìn ra xa, qua lớp màn khí bóng người như thoi đưa, từng đã ở thế kết bạn bè với lưỡng lập môn phái, quả thật vì lợi ích trước mắt, liền trở thành thù không đội trời chung.
“Ba Nguyệt lâu chúng ta, tới giờ chưa từng chịu uất ức như vậy.” Nàng ngưng mắt nhìn về phía mọi người đang sẵn sàng vào trận, “Trận pháp này chỉ thủ được nhất thời, thủ không được một đời, chờ bọn họ phá vỡ, ta đi ra tìm người thủ lĩnh nói chuyện.”
Minh Vương nói vâng, “Thuộc hạ phụ tá Lâu chủ đi trước.”
Nhai Nhi đưa tay, “Không, ta đi một mình, nhiều người việc không thành. Bây giờ ngũ đại môn phái lấy Ngũ Dương cầm đầu, ta nhớ nhiều năm trước, phó bang chủ bọn họ đã chết trong tay Tô môn chủ.”
Tô Họa dựa lưng vào trụ hành lang cười hừ một tiếng, “Ngươi không nói ta đã quên, cái gã nát bài đó sao? Phó bang chủ hám bài bạc, bang chủ hám tiền, thật là rắn chuột một ổ. Trong Lâu có tin của bang này, đương nhiệm bang chủ Ngũ Dương họ Diệp, gọi Diệp Lăng Diên, dùng Hoàn long đao, xếp thứ tư trong Thần Binh Phổ.”
Nhai Nhi gật đầu, “Lần này không cần giao chiến, ta biết võ lâm chính đạo, muốn thế cục thoải mái, cần làm cho bọn họ lục đục nội bộ.”
Nàng bước chậm xuống lầu, phân phó mọi người không cần ở ngoài tử thủ. Ngày rất dài, lui về trong Lâu, nàng có chuyện muốn nói.
“Thời cơ phá trận tốt nhất là hai nén hương đầu, trong hai nén hương nếu không có tiến triển, không cần lo cầm chân bọn họ.” Nàng quét qua mỗi một khuôn mặt, nghiêm mặt nói, “Ba Nguyệt lâu lần này gặp họa bất ngờ, mọi người đều nghe duyên cớ bên trong, trong chốn võ lâm muốn diệt ai, muốn gán tội cho ai liền hạ bút thành văn, thực khó cự nổi. Tiền thân của Ba Nguyệt lâu ta, mọi người đã biết, khi xưa nổi danh tứ phương nghề ám sát, người người trên giang hồ nghe tới liền biến sắc. Hai năm nay chúng ta chuyển nghề, mềm mỏng qua ngày, nhưng cũng không thể xoá hết mấu chốt ban đầu. Bên ngoài những môn phái kia, đều có kết oán với người chúng ta, một khi Lâu phá, không có ai may mắn thoát khỏi. Đương nhiên, ta biết có người oán ta đem hoạ đến cho cả bổn môn, ta vẫn một câu nói, không rút lại, ai không phục có thể đi ra đánh một trận. Thắng, ngai Lâu chủ về hắn, còn có thể đem ta giao cho ngũ đại môn phái, bình ổn tranh chấp, có ai muốn thử không?”
Trên mặt nàng nở nụ cười, nhưng nụ cười này, so với thời xách đầu Lan Chiến trước kia càng lạnh lẽo. Người có năng lực trải qua cọ xát sinh tử chắt lọc mà lớn lên, lâu chủ kia đậm khí phách thiếu niên. Nàng hiếu chiến lại thiện chiến, thủ đoạn trực tiếp, mục đích minh xác. Không giống giờ phút này, trấn an cùng uy hiếp, người đương quyền cổ tay từ từ tròn.
Lời nàng như thế, không ai dám nảy sinh ý niệm, mọi người nhất tề cúi đầu: “Thuộc hạ thề sống chết theo lâu chủ, Lâu ở người ở, Lâu phá người vong.”
Nhai Nhi hài lòng, sờ chiếc ban chỉ tinh xảo trên ngón trỏ, lười biếng nói: “Thật tốt, Ba Nguyệt lâu không bạc đãi dũng sĩ, cũng tuyệt không nhẹ tha cho phản đồ. Hai ngày nay an phận thủ thường cho ta, không có lệnh ta, ai cũng không thể tùy ý xuất nhập.”
Mọi người hạ xuống ba phần, tề thanh nói vâng.
Nàng mỉm cười, xoay người lên lầu. Vạt váy màu trắng nguyệt lướt nhẹ nhàng trên thảm nỉ màu xanh thẫm, như ánh trăng cong cong đang tràn ngập đầy mặt hồ lục bình, ánh trăng đi rồi, lục bình ở lại.
Hồ Bất Ngôn theo lên, người đầy lâu này chỉ có hắn nhàn nhã nhất. Tự phong môn chủ cũng được Lâu chủ cho phép, giống như hoàng thân quốc thích không có công cán gì được vương che chở ưu ái sinh kiêu ngạo. Để đáp lại, hắn quyết định càng tăng phần săn sóc tỉ mỉ, nhắm mắt theo đuôi đi gần người.
Nhai Nhi có chút không kiên nhẫn, “Không nói nữa, huynh tự đi kiếm chuyện làm đi.”
Hắn tỏ vẻ: “Bà chủ chính là chuyện làm của ta nè.”
Nhai Nhi mới đầu không để ý, nhưng lời nói vào trong đầu nghe cái coong, phát hiện không rất hợp lễ. Nàng quay người lại, mắt hạnh trừng trừng, “Ta sớm muộn gì cũng cắt lưỡi huynh.”
Hồ Bất Ngôn rất ủy khuất, “Ta không có ý kia, mà bà chủ cũng đâu phải để ta muốn là làm… Ý là, lão Hồ ta nhân vật dư thừa, nhưng lại được nhận hết sủng ái của bà chủ. Tuy có khi chỉ là tình cảm của người với sủng vật gì đó… nhưng trong lòng ta đều biết, ta muốn đền đáp cô, lo lắng hết lòng, lấy thân báo đáp.”
Nhai Nhi không có cách khoá miệng con hồ ly, cũng mặc kệ, chỉ nắm tay áo, ngồi trước kính chọn trâm cài tóc.
Sờ vào hộp ngọc châu, một cây trâm gỗ nằm ngang phong cách cổ xưa, nàng cầm nó trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, đây là đính ước đêm đó, hắn chiết từ chạc cây nguyệt quế, giúp nàng búi tóc. Trâm gỗ còn đây, người thì không biết thế nào. Phía đại tư mệnh chưa có tin tức, nếu Thiên đế khoan dung, phạt hắn vĩnh viễn quên nàng, chỉ cần hắn có thể sống tốt ở Bồng Sơn, nàng cũng chịu.
Trên đời không thống khổ nào hơn sinh ly tử biệt, nàng nâng cây trâm gỗ, lòng tràn đầy buồn bã.
Hồ Bất Ngôn thấy nàng xuất thần, biết nàng lại nhớ Tử Phủ Quân, liền xung phong nói: “Chờ chuyện nơi này tạm bình ổn, ta đi Phương Trượng Châu một chuyến, thay cô hỏi thăm tình trạng của Tiên quân nhé.”
Nàng nghe xong cũng bình thường, chỉ cúi đầu nói được, “Đa tạ lão huynh.”
Hồ Bất Ngôn thấy nàng như vậy, có chút đau lòng. Đau đến quá sâu, lại không thể biểu lộ ra, nhưng hắn có thể hiểu nàng. Hắn ở bên trong lòng vòng hai vòng, muốn an ủi nàng lại thôi. Nửa ngày miệng thở hổn hển nói: “Cô đừng lo lắng, Tử Phủ Quân tuy thân ở nhân gian, nhưng hắn vẫn là thượng tiên. Một người đã sống vạn năm, nói hắn một câu đa mưu túc trí cũng không quá! Hắn nhất định có chuẩn bị, đợi thời cơ thích hợp sẽ tự cứu, cô yên tâm đi.”
Lời người ngoài cuộc, cũng chỉ là trấn an. Nàng không muốn tán gẫu chuyện tình cảm với người khác, cất lại mộc kê, chọn trâm cài hoa chi đằng.
Trâm cài như chùm nụ hoa màu tím rủ xuống, tượng như màn che. Nàng cắm lên đầu, nụ hoa nhỏ xíu chạm vào trong gáy nàng, ôn nhu quét nhẹ, lại khiến nàng nhớ tới vành tai và tóc mai An Lan lướt qua của nàng, trong lòng buồn bã. Hồ Bất Ngôn còn chưa rời khỏi, nàng từ trong gương nhìn hắn một cái, “Huynh đi nghỉ trưa đi, chờ mặt trời xuống núi, chúng ta đi gặp Ngũ Dương bang chủ.”
Hồ Bất Ngôn nói được rồi, xoay người đi ra ngoài.
Đi qua hành lang dài, gặp Tô Họa, hắn thay đổi nét mặt tươi cười, “Tô môn chủ, thương thế của cô sao rồi?”
Tô Họa nhịn không được trừng mắt, con hồ ly này từ lúc cứu nàng, mỗi lần bắt chuyện đều mở đầu câu này, là nhắc nhở nàng chịu ân của hắn. Đáp bừa cho qua, thần sắc nghiêm nghị chung quy đều không ổn, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hồ môn chủ, đây là ta thứ mười sáu lần trả lời ngươi, vết thương ta đã khỏi hẳn, đa tạ lo lắng.”
Hồ Bất Ngôn sờ ót cười gian, “Người lọt vào bẫy tình, đầu óc không còn tốt. Cô không biết, đùi của cô… bị thương, mỗi ngày đều khiến ta nóng ruột nóng gan.”
Thời tiết tháng sáu, toàn thân chợt rét lạnh run rẩy. Tô Họa nhìn hắn như gặp quỷ, muốn chửi hắn một bài, nhưng nhớ lúc hắn cõng nàng bị thương chạy hơn ngàn dặm, miễn cưỡng nhịn xuống. Nàng cau mày nói: “Hậu sinh, nếu như ngươi ăn nói đàng hoàng, ta còn quan tâm. Ngươi nếu miệng đầy lạc đà, thứ ta không tiếp.”
Hồ Bất Ngôn nói đừng nha, “Ta là muốn cùng cô nói chuyện đàng hoàng nè, như vậy đi, ta muốn yêu cầu trước, về sau đừng kêu ta hậu sinh, chỗ chúng ta chỉ có lão thái thái hơn ngàn tuổi mới gọi ta vậy. Cô cũng như lâu chủ chỉ cần gọi tên được òi, cho nó thân thiết.”
“Không nói nữa…” Tô Họa thì thào, cuối cùng thở dài, “Ngươi có thể ‘Không nói’ thì thật là tốt! Ngươi a, chết vì nói nhiều…” Dứt lời liền lắc người mảnh mai đi hướng khác.
Hồ Bất Ngôn kinh ngạc đứng thất thần. Còn nhớ rõ lúc chạy thoát khỏi vòng vây của ngũ đại môn phái, nương tựa lẫn nhau thế nào a. Vốn tưởng rằng hoạn nạn gặp chân tình, không nghĩ tới nàng đối với hắn vẫn cứ không mặn không nhạt. Trong lòng nàng đến cùng chỉ thích đại tư mệnh, cái tên mặt quan tài kia có gì tốt chứ, có phải do thân phận tương đối truyền kỳ nên có ưu thế trong chuyện yêu đương hay sao? Cũng may tình địch đã về Bồng Sơn, bọn họ không còn ngày gặp lại, nghĩ như vậy, bỗng nhiên cao hứng, xem ra có cơ hội không chiến mà thắng. Dù sao lỡ yêu thích một nữ nhân thâm thúy vậy, phải có tràn ngập gian khổ, vì nữ nhân như vâyh, Hồ Bất Ngôn tự thấy cuộc đời mình tròn trịa hơn, đây là ma lực tình yêu a.
Rốt cuộc ngoài kia tấn công không xong Ba Nguyệt lâu, sau giữa trưa đao kiếm từ từ bớt dần, dần dần yên tĩnh. Hắn chuyển ghế dựa, ngồi sững ở chiếu không bị ánh nắng xuyên vào, nhìn đám người cuối cùng phá trận phẫn nộ rời đi, bắt chéo chân phun một tiếng: “Thanh tĩnh tông, danh là non xanh nước biếc ha, kết quả cũng chỉ là bọn bịp bợm giang hồ, còn không bằng lão Hồ ta.” Hùng hùng hổ hổ, khốn ý trèo lên mí mắt, giữa trưa yên ngủ.
Hắn luôn có lộc ăn, sau hai canh giờ xuống lâu, gặp lúc môn chúng ăn dưa. Hồ ly tướng ăn rất xấu, một bàn dưa hấu hắn ôm hết một nửa. Si Mị giơ nửa phiến dưa, kinh ngạc nhìn hắn, nhờ tay A Bàng nhanh nhẹn, mới may mắn đoạt được một khúc trên tay hắn.
Bốn phía càn quét một phen, ợ lên no nê, nhìn sắc trời, đã qua gần nửa canh giờ. Chân trời bắt đầu le lói ráng nắng chiều, lâu chủ từ từ thả bước xuống lầu, hắn tung một tung đến trước mặt nàng, nhóm hộ pháp thấy chuyến đi này của lâu chủ tràn ngập lo âu, Hồ Bất Ngôn vỗ vỗ ngực, “Yên tâm, có ta, ta bảo hộ cô ấy.”
Tất cả mọi người đều như không nghe thấy, lão phế hồ không vướng chân nàng đã tốt rồi
Nhai Nhi để mọi người nghỉ ngơi, ra hiệu Hồ Bất Ngôn đi. Thân thanh niên cao cao mảnh dẻ lắc lắc đầu, hiện nguyên hình, nàng phóng lên lưng vèo một tiếng ra đi. Tới nơi bày trận, cũng chỉ loé lên sắc hồng, đến thân hình đều không kịp thấy rõ.
Trên trời trăng sao bắt đầu mọc, Vọng Giang Lâu trước kia vốn đãi khách đầy phòng, giờ vang ra tranh chấp kịch liệt. Nguyên vốn là một đám ô hợp, bởi vì tấn công kẻ thù chung là Ba Nguyệt lâu, đang đối lập tự nhiên thành cùng phe chính nghĩa. Diệp Lăng Diên từ đại đường đi ra, phía sau vẫn phân tranh không ngừng. Bỗng nhiên một tiếng hô to “Ai sợ ai”, hắn quay đầu, nhăn mày.
Người hai bên thập phần buồn bực, “Giúp có chút, liền góp mặt ngồi mát ăn bát vàng!” Kỳ thực nói “Thành” còn chưa xong, thì thịt béo đang treo tại chỗ cao, quạ đen bên dưới chờ rơi càng ngày càng nhiều, ai biết vào ai.
Tiếng tranh cãi càng lớn, còn gì phong độ võ lâm chính đạo! Diệp Lăng Diên khinh thường ngồi cùng bọn họ, ném miệng, bước sải chữ bát, ném ra sau đầu mấy thứ huyên náo kia
Một mình lên Lầu cao, Diệp bang chủ đã từng tới đây, vốn là sản nghiệp của Nhiệt Hải, hiển hách dương dương mười dặm vùng lân cận, từng đem Vương Xá Châu rườm rà thành sáng chói 1 thời. Đáng tiếc một đêm tan hết, trở thành cát bụi, chỉ còn Họa lâu trống không, không còn chút đẹp đẽ ngày xưa. Đèn có treo cũng không còn để trang trí, chỉ để chiếu sáng, hàng đèn đỉnh đầu cũng chỉ còn đó cho có, thật đáng tiếc.
Dù sao ban ngày nóng bức, buổi tối lên lầu cao hóng mát thật không tệ. Diệp bang chủ bước ra sân thượng trống trải, “Ngày mai…” Lời còn chưa ra khỏi miệng, trước ánh trăng tròn treo cao, bỗng xuất hiện một chấm đen. Chưa kịp nhìn kỹ, ầm ầm dừng trước mặt, thật giống như phiến đá rơi, bụi dưới chân bị chấn bay mù bay lên hai thước. Hắn kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn, một con hồ ly to vĩ đại đang cúi đầu, tại mỏ nhọn còn có chòm râu căn căn thật khí thế. Một đôi mắt màu hổ phách theo dõi hắn, thè lưỡi liếm mũi, như muốn ăn thịt người.
Diệp Lăng Diên hoảng sợ rút Hoàn Long đao, tùy tùng hai bên phi nhanh tới bảo vệ, nhưng con hồ ly lớn như vậy, rõ ràng đã thành tinh, ai cũng không dám xuống đao.
Sự tồn tại của con hồ ly này trước kia có nghe thấy, nghe nói lúc vây công ngoài thành Thương Ngô, nó từng xuất hiện. Nhưng di chuyển quá nhanh như chớp mắt, chỉ ít người thấy rõ chân thân.
Nó từ Ba Nguyệt lâu đến đây sao? Ắt không đơn giản! Bọn họ lui về phía sau hai bước, ý đồ kéo giãn khoảng cách, lúc này mới nhìn rõ một mảnh vạt váy người bên cạnh hồ ly. Có người ngồi trên lưng nó, trên cao nhìn xuống bọn họ.
Ánh trăng phản chiếu vào người nọ, không thấy rõ mặt, nhưng bóng dáng linh lung được bao bởi lớp ánh bạc, như bích hoạ vẽ thiên nhân đang khống chế linh thú vậy.
Ba Nguyệt lâu chủ danh tiếng xấu, bên ngoài Thương Ngô thành không thể giải quyết nàng, nhưng lĩnh giáo qua thủ đoạn giết người của nàng, nàng không phải là sát thủ, là cỗ máy máu lạnh. Ngũ Dương phái như lâm đại địch, không nghĩ tới nàng tự đưa thân tới cửa, đang định cao giọng triệu tập bè lũ, thì người trên lưng hồ thở dài, tiếng ôn nhu, không chút ý đồ chém giết.
“Diệp bang chủ, ta một mình đến gặp, là rất có thành ý.” Nàng từ lưng hồ nhảy xuống, chân thành bước tới, tiếng chân trong gọn, “Bang chủ có thể cho hai bên lui xuống không, tại hạ có việc thương lượng.”
Diệp Lăng Diên ánh mắt động đậy, nặng nề tính toán, “Ta và Nhạc lâu chủ, hình như không có gì để nói.”
Nàng có chút thẫn thờ, “Thật không… Thật là rất đáng tiếc. Bang chủ đã không có nhã hứng, ta không quấy rầy, đi gặp Thương Tinh cùng người Thanh Tĩnh tông vậy.”
Nàng làm bộ phải đi, Diệp Lăng Diên đến cùng cũng lên tiếng giữ lại.
Nàng nói không sai, nếu như nàng có sát tâm mà đến, bọn họ nhiều khi đã không còn đứng đây. Trận pháp Ba Nguyệt lâu không phá được, ai cũng chưa thể chạm đến nàng, nàng chịu xuất trận, nhất định có mục đích, nếu không nghe, cơ hội vuột qua cho kẻ khác.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vung tay lên, ra hiệu người hai bên giãn ra, “Lâu chủ có thể thong thả mà nói.”
Nàng hơi nghiêng thân, ánh đèn ở ngã rẽ trước lâu trùng hợp chiếu lên mặt nàng, sắc đẹp chói lọi.
“Ta cũng không quanh co, ngũ đại môn phái vây công Ba Nguyệt lâu, là vì kho tàng cô sơn. Diệp bang chủ tung hoành giang hồ nhiều năm, cũng biết ngoài Mưu Ni thần bích còn có thứ quan trọng để mở ra Giao cung chứ?”
Diệp Lăng Diên do dung mạo nàng sững sờ một lát, nhưng rất nhanh định thần, “Ta biết muốn tìm đến cô sơn, trước phải tìm Long Tiên Tự.”
“Long Tiên Tự dễ tìm, nhưng cô sơn mỗi mười năm đều di động. Huống hồ muốn bắt giao nhân, cũng không phải dễ dàng như vậy. Trực tiếp nhất, chính là dùng tới bản đồ tứ hải Ngư Lân chỉ đường.” Nàng quắc mắt nhìn hắn, “Bang chủ có nghe qua tứ hải Ngư Lân đồ chứ? Cất trong Lang Huyên động thiên, do Tử Phủ Tiên quân chưởng quản. Bây giờ Đồ thư lọt vào tay Hữu minh chủ, Diệp bang chủ không hay sao?”
Diệp Lăng Diên trên thái dương nổi đầy gân xanh, hiển nhiên không biết. Hắn không có cách nào đánh giá Hữu minh chủ thị phi, lòng có lửa giận, lại không thể không áp chế, trầm giọng nói: “Về tứ hải Ngư Lân đồ, ta quả thật có nghe thấy. Nhưng vốn là Thiên đế tàng thư, từng đã có người định đánh cắp, đều thất bại. Bồng Sơn Cửu Trọng Môn, căn bản là không thể đến!”
“Bang chủ chắc không biết, thời gian trước Vân Phù không hiểu xuất hiện một đám người lai lịch không rõ, là Tử Phủ phái ra đi tìm cuốn Đồ thư bị lạc. Nội tình ta không tiện nói tỉ mỉ cho bang chủ, chỉ muốn nói, Đồ thư bây giờ ở trong tay Đài Chúng Đế, mà Hữu minh chủ đang che giấu tình hình, kết quả cuối cùng có thể để người chết vô số, dâng miếng thịt ngon cho người khác.” Nàng cúi xuống, phục tóe ra một cái cười đến, “Ta muốn cùng Diệp bang chủ làm giao dịch, cùng người khác vô thiệp, chỉ có ngươi ta. Bang chủ nghĩ cách lấy Đồ thư trên tay Hữu minh chủ, đến lúc đó ngươi ra Đồ thư, ta ra Thần bích, ngươi ta cùng mở bảo tàng, cùng chung phú quý muôn đời, thấy sao?”