Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 61

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 61
  • 10
Prev
Next

Chương 61: Ta đã yêu kẻ phàm này.

Thiên Vũ rộng lớn, như mặt nước vạn dặm ngang dọc. Trên mặt nước có mây trời, lớp lớp sóng sóng uốn lượn, như dừng lại lúc đi ngang qua, rồi lại bay về phía phương xa. Xa xa có con phượng triền miên xoay quanh, một tiếng hát, vang vọng Cửu Châu.

Nơi đây dù thân là Đại tư mệnh cũng rất ít có cơ hội đến. Chính thống tiên giới, không có nửa hạt bụi hồng trần, tất cả tinh khiết trong vắt. Nhưng quá thanh trong đâm ra quá lạnh lẽo. Hắn từng đặt mục tiêu vô tận cuộc đời là nơi này, nhưng hiện giờ mục tiêu đó dường như không còn. Không chỉ là mất hứng, còn có phần chán ghét. Hắn bắt đầu hiểu lựa chọn của Phủ quân, vì sao người đó bình định vạn yêu, công lao rực rỡ, lại tình nguyện lưu luyến ở nhân gian, không muốn quy ẩn tại thế giới tinh thuần này. Bởi vì không có ấm áp, so với con người bằng xương thịt mà nói, viên mãn trống vắng cũng khiến người ta tuyệt vọng.

Hắn là bán tiên ở nhân gian, trên người mang theo hơi thở cõi trần, lên tới thiên sảnh là chuyện không dễ. Hắn muốn dè dặt cẩn trọng, không để khí trọc thế của mình làm bẩn thế giới Lưu Ly. Hắn dời hai tay, còn lo mình đang chiếm không gian quá lớn, bất giác thu chân tay lại. Phiền muộn, vô vọng, cẩn thận chặt chẽ, hắn bỗng nhiên cảm nhận được tâm tình những người cầu đạo kia lần đầu lên Bồng Sơn. Hắn lấy tư thái thế nào đối xử những phàm nhân kia, lúc đó kiêu ngạo bao nhiêu giờ đây tự ti bấy nhiêu.

Hắn đứng trong luồng gió nhẹ nắng ấm đợi thông truyền, sau khi chạy về Bồng Sơn, không tìm được Tiên quân, chỉ thay ngài tạm thời quản lý Lang Huyên. Việc Tiên quân bị trừng phạt không công khai ra ngoài, vì công tích của ngài, Vạn yêu quyển là do ngài ấy sáng lập, hai quyển Thư Linh ngài ấy cũng đích thân. Một khi ngài ấy rời khỏi vị trí, quy tắc và yên ổn yêu giới vạn năm bị phá vỡ. Nhóm tiên chưa thăng thiên càng phải có trọng trách lăn lộn nơi trần thế, hậu quả này, không ai dám gánh.

Hắn cúi đầu, trong lòng, trong đầu đều rất hỗn loạn. Hắn muốn yên tĩnh, nhưng có luồng gió mạnh mang theo tiếng cười của nữ tử xẹt qua tóc mai hắn. Hắn ngước mắt mờ mịt nhìn chung quanh, không có thứ gì, thất vọng vô cớ. Đúng lúc có Tiểu sử đến dẫn đường, đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi, giống như đồ sứ được chạm trổ tinh tế, vẽ màu thích hợp. Nhìn thấy hắn hành lễ, “Tư mệnh chờ lâu, Đại cấm mời Tư mệnh vào.”

Thiên đế là tối cao ở thiên giới, Phủ quân là chưởng môn ở hồng trần, người bên cạnh có chức danh riêng, của Phủ quân gọi Đại tư mệnh, của Thiên đế gọi là Đại cấm. Đại tư mệnh và vị Đại cấm này từng có duyên vài lần, gặp ngài thật tốt hơn so với diện kiến Thiên đế, ít nhất có thể ngang hàng nói mấy câu.

Lâu khuyết trên thượng giới lâu không khác biệt lớn so với Tử Phủ, chỉ lộng lẫy hơn, mây khói cũng nhiều. Bào cư lượn lờ trong sương mù, hắn đi theo tiểu sử qua hành lang lâm không dài, đầu kia có có tòa đình hóng mát, huyền phù phía trên trùng điệp núi non.

Kế bát giác đình có người mặc áo bào trắng, lanh lảnh một thân thanh khí, xa xa hướng hắn chắp tay. Hắn bước nhanh đi qua hoàn lễ, “Vội vàng cầu kiến Đại Cấm, xin thứ tội.”

Đại Cấm cười cười, “Không dám không dám. Ta biết Đại tư mệnh vì sao mà đến… Mời ngồi.”

Trên bàn Thất tinh bày trà cụ, tiểu sử lại châm trà, đại tư mệnh nói “Đa tạ”, ngẩng đầu nhìn Đại Cấm, “Chuyện dưới hạ giới, Đại Cấm đã biết. Tiên quân trước ta một bước lên phục mệnh, ta biết tin đã là mười ngày sau. Cuối cùng Tiên quân bị phạt thế nào, ta luôn muốn biết, bằng không Lang Huyên động thiên này, ta không có cách trông coi.”

Đại Cấm kinh ngạc nghe hắn nói như vậy, “Đại tư mệnh mời cẩn thận, Lang Huyên muốn ngài tiếp chưởng là ý của Tử Phủ Quân, ngàn vạn không nên cô phụ kỳ vọng bề trên nhà ngài.”

Đại tư mệnh cúi đầu không nói, thầm nghĩ phút cuối còn chơi hắn. Nói cái gì cùng nhau chịu phạt, rồi lại một mình đi lĩnh tội thật nhanh. Lang Huyên kia, trong nhân gian thật rực rỡ đó, nhưng khi trông coi nó mới rõ bên ngoài hào nhoáng bên trong nhiều chuyện rách nát. Ngài ấy ném Lang Huyên cho hắn, tâm ngài như bồ đề có lẽ cũng không biết là giao đi cục nợ, mà hắn… không là Đại tư mệnh xưa kia nữa rồi.

Hắn nhíu mày, “Bề trên của ta, giờ đang ở đâu?”

Đại Cấm cúi mặt nói: “Bát Hàn cực địa, ngài biết rồi, bị phạt thì còn nơi nào nữa.”

Trong lòng hắn căng thẳng, chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bốc lên, cố nén lại hỏi: “Tiên căn thì sao? Còn hay mất?”

Đại Cấm chậm rãi lắc đầu, “Mất, ngài ấy phải chịu băng hình khổ, đến ngày nữ tử kia qua đời mới thôi.”

Đại tư mệnh rốt cuộc nhịn không được, cao giọng nói: “Lang Huyên tàng thư đâu phải ngàn vạn người trông, cũng chỉ là một tấm bản đồ hải vực mà thôi, Tiên quân lập công tích như thế chẳng lẽ không đủ để bù lấy sai lầm lần này sao, vì sao lại đối xử ngài ấy đến mức này?”

Đại Cấm mặt mày vẫn bình thản, ở chốn thiên trì quá lâu, sớm quên hỉ nộ ái ố. Ánh mắt ngài như nước nhìn Đại tư mệnh, “Cũng vì Tử Phủ Quân có công lớn, chỉ một quyển Đồ thư không thể triệt tiêu, cho nên trừng phạt không là mãi mãi.”

Nhưng cho đến ngày cô nương kia cách thế mới thôi, ác độc cỡ nào chứ! Nhạc Nhai Nhi còn sống một ngày, ngài nhất định phải chịu một ngày khổ. Đợi đến khi cực khổ qua đi, người yêu thương sâu đậm cũng mất, đây vốn là thứ gọi là từ bi vì hoài sao?

Đại tư mệnh cảm thấy tuyệt vọng, vốn tưởng rằng chỉ có người phàm mới có thể căm hận thế đạo hiểm ác, không nghĩ tới hắn cũng thế. Hắn buông đầu, lẩm bẩm nói: “Tiên căn hủy hết, vạn năm đạo hạnh…Quá nhẫn tâm rồi, sao phải ra tay đến mức đó…”

Đại Cấm im lặng, dừng một lát mới nói: “Đáng lý sự không đến mức đó, cũng do ngài quá khích. Lúc đó ta cũng có mặt, ngài như thế không chỉ Thiên quân, đến ta cũng cảm thấy ngoài ý muốn.”

Đại tư mệnh kinh ngạc nhìn, Đại Cấm nói đầu đuôi chi tiết cho hắn.

Ngày Tử Phủ Quân đến, mang về Đồ thư, vừa thấy Thiên quân liền nói thẳng: “Ta yêu kẻ phàm này, Thiên quân đã biết nàng chính là kẻ trộm đi Ngư Lân đồ rồi? Ta che giấu sự thật, hôm nay thẳng thắn gặp Thiên quân nhận tội. Nàng vốn là tạp dịch ở Lưu Ly cung phụ trách vẩy nước quét nhà, ta vạn năm chưa gặp đàn bà, hôm đó rượu vào loạn tính, vô lễ với nàng. Nàng xông vào Lang Huyên lấy đi Đồ thư, xuất phát là muốn trả thù ta, đây là thù riêng, không có lý do khác. Ta tự biết sai, tự mời thiên lôi, ta cam tâm tình nguyện.” Nói xong giơ cuốn bản đồ trong tay lên, “Nay đồ ta đã mang trở lại, nhưng ta quả thật rất yêu nàng, xin Thiên quân tha thứ nàng, cho ta lấy làm thê. Lang Huyên quân ta mặc kệ, truyền lại cho Đại tư mệnh, muốn phạt thì một mình ta gánh vác, mong Thiên quân chớ giận chó đánh mèo người khác.”

Thiên đế là chúa vạn vật tu dưỡng rất tốt, hắn không tỏ vui buồn, nhưng ngữ điệu như đao, “Tiên giả không thể động tình, động tình thì phải chịu rút tiên cân đoạn tiên cốt, Tử Phủ Quân không biết sao?”

Hắn nói biết, “Ta tình nguyện.”

Thiên đế nghe xong cười lạnh, “Dù cho ngài tình nguyện, cô ta đắc tội dụ dỗ tiên cũng không thể tha.”

Kết quả Tử Phủ Quân lại áp chế Thiên quân, tuyên bố muốn đốt hủy Đồ thư. Hàng tỉ năm qua, có ai dám làm chuyện như vậy? Cuối cùng dẫn tới hậu quả xấu nhất, Thiên đế giận tím mặt, Tử Phủ Quân nói là làm…

“Cho nên, Thiên quân là nhân từ tha cho con đường sống, chứ thực ra nếu đã đắc tội như vậy, phải nghiêm trị Tử Phủ Quân, sau đó xử chết nữ tử kia.”

Đại tư mệnh ù tai, không nghĩ tới quân thượng lại dùng cách đó giấu Thiên đế, để Ngư Lân đồ ở lại bên người Nhạc Nhai Nhi. Đáng tiếc, ngài dốc hết sức lại thành toàn việc của người khác, bây giờ Đồ thư mất tích, có lẽ lọt vào tay võ lâm minh chủ, ngài hy sinh như vậy còn có giá trị sao?

Hắn cách thật lâu mới ngẩng đầu lên, “Ta rất hiếu kỳ, Thiên quân vì sao tha cho nữ tử kia, Phủ quân làm hết thảy đều là vì nàng.”

Đại Cấm nói: “Bởi vì Tử Phủ Quân nói nàng có thai, huống hồ ngài lại tự nguyện đoạn tận tiên cốt…”

Đại tư mệnh khổ cười rộ, “Cứ phải như vậy không suy xét tới thiên tư sao? Vì sao không thể ban đặc ân nhẹ chút… Đại đạo vô tình, thật là pháp trị vô tình thế này…”

Hắn đứng lên, chậm rãi theo hành lang dài trở về. Băng hình khổ sau vài thập niên có thể hết, nhưng còn tiên cốt nguyên thân thì làm sao? Hắn tiên cốt dù là trời sinh, hủy cũng không cách nào khôi phục.

Thất hồn lạc phách trở lại Bồng Sơn, Bát Hàn cực địa là cấm địa, người không thể đặt chân, tiên bị cấm vào, ngay cả hắn có tâm cũng không cách nào phá tan tầng bình chướng kia. Bình tĩnh ngồi ở sâu trong nhà, bỗng nhiên nhớ tới Thiên Hành kính, đó là vạn vật pháp bảo nhìn rõ vạn vật, lưu mãi không quên, liền muốn dùng nó tìm người kia.

Đại tư mệnh kết ấn đứng trước kính, mây mờ hiện đầy ra trước mắt mặt gương, lần đầu không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Hắn tập trung tâm ý, quang cảnh tựa như bay quanh vạn trượng trời cao, xuyên qua tầng mây, lướt qua vô số sao trời, sau đó lao xuống, nhanh chóng chạy về phía băng tuyết tận cùng cực địa.

Cuối cùng dừng lại, chỉ nhìn thấy trắng xoá một mảnh, vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Tiên quân. Hắn hơi gấp, sợ mình nhìn không đủ cẩn thận, nhìn sát vào thêm một chút. Bỗng nhiên mặt đất có địa chấn nhẹ khó thể nhận ra, trong lòng hắn đột nhiên đánh một tiếng, gắt gao nhìn tới bóng trắng kia mỏng manh di động. Trông thấy … Hắn trông thấy một người bị tuyết vùi lấp, toàn thân đều không thể nhúc nhích, chỉ có mắt còn động. Trong nháy mắt, tuyết mịn chồng chất trên lông mi hắn, suy nhược run rẩy.

Đại tư mệnh bỗng nhiên thấy cổ họng muốn nghẹn, từng là người có tiền đồ rộng mở, lại rơi vào kết cục như thế. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tiên quân, vị thượng tiên kia tự mình làm cây sáo, cầm đũa đâm cỏ lau, đâm lỗ cài màng lót chỗ miệng thổi. Đáng tiếc ngài ấy ra tay lực không mạnh, màng thổi phải dùng lưỡi dao cạo lông tơ thật mỏng mịn bên trên bề mặt, ngài ấy cạo vài lần đều thất bại, vì thế mặt ủ mày chau nhìn hắn.

Tiên quân cho tới bây giờ là rất cần trợ giúp, một mình nơi cực lạnh, nơi đó khí hậu ác liệt hơn Tuyết vực gấp trăm lần, ngài ấy lại tan hết một thân tu vi, làm sao có thể đi lại bình thường?

Đại tư mệnh đưa tay áp trên mặt gương, hận không thể vói vào tức khắc, chạm đến bên người ngài, phủi giùm tuyết đọng trên người. Đột nhiên một trận thiên toàn địa chuyển, thời tiết bắt đầu thay đổi, tầng mây đen đan xen sấm sét trên đầu, từng đạo cột sáng giao thoa từ đỉnh đánh xuống mặt đất, muốn đánh vỡ cả thế gian. Sau đó mưa to tầm tã, vạn đạo chỉ bạc chuyển hóa thành băng lăng, càng lúc càng lớn, như kiếm ngắn, từ trên cao thẳng tắp rơi xuống, chui thật sâu vào tuyết. Trong tuyết người ấy run rẩy, băng cứng đâm vào thân thể liền tan, nhưng miệng vết thương không tránh khỏi. Băng tuyết rất nhanh nhiễm đỏ, hòa tan thành kem chảy xuôi xuống dưới, trong vạn dặm trắng xoá chỉ có một thân ảnh ngài ấy đang cuộn mình, như lỗ thủng phá vỡ địa ngục, ồ ồ máu chảy.

Đại tư mệnh hít mạnh một hơi, hoảng hốt chạy khỏi Thiên Hành kính. Hắn không có cách nào đối mặt với cảnh bi thảm đó, chạy đến chỗ bên ngoài trống trải, lấy hai tay bưng kín mặt.

Vì sao tình yêu lại dẫn sinh cực khổ sâu đến thế? Cho nên thành tiên có cái gì tốt chứ? Bọn họ như vậy, lên trời không xong ở dưới không được, nói là tự do, thực sự còn không bằng người phàm được vui vẻ tiêu sái.

***

Vân Phù mưa to, toàn bộ thế giới đều chìm trong nước mưa, nhìn ra ngoài, đất trời mờ mịt.

Nhai Nhi đỏ tươi hai mắt, không thể đi vào giấc ngủ. Thầy thuốc trong lâu đến bắt mạch, nàng đờ đẫn ngồi, mưa ngoài cửa sổ làm ướt một góc bàn, sợi tóc nàng cũng như tơ nhện trong mưa, chằng chịt bọt nước.

Tô Họa hạ cửa sổ xuống, trở lại hỏi y sĩ thế nào. Thầy thuốc thu hồi mạch gối, “Mệt mỏi quá độ, như người đói quá bữa không muốn ăn cơm. Thuộc hạ bốc thuốc thử dùng, nếu thật sự không được thì dùng ngân châm châm huyệt.”

Thầy thuốc hành lễ lui đi ra, Tô Họa nhìn bộ dáng nàng cảm thấy bất đắc dĩ, khoanh tay nói: “Ngủ không được cũng phải nhắm mắt lại, từ lúc rời Thuỷ Mộc châu đến giờ, mười ngày nay không ngủ muốn chết người sao, mắt của ngươi còn muốn giữ hay không ?”

Nàng lắc đầu, “Không chết được đâu. Con chỉ không thể nhắm mắt, hễ nhắm mắt liền trông thấy chàng chịu khổ, so với cắt thịt con còn khó chịu hơn.”

Nàng cho tới bây giờ không bao giờ khóc trước mặt kẻ dưới, hầu hết mọi người đều cho rằng nàng trời sinh không biết rơi lệ. Nhưng không có người biết nỗi đau trong lòng nàng, ngay cả Tô Họa cũng không hiểu, chỉ một mực khuyên nàng nghỉ ngơi.

Tô Họa ngồi xuống cạnh nàng, “Tình cảnh hiện tại của Ba Nguyệt lâu, ngươi cũng biết? Người bên ngoài trước sau đều muốn tấn công vào, trận pháp này cuối cùng giữ được bao lâu, không ai dám chắc. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, trong Lâu trên dưới nhiều người như vậy, lúc cực kỳ nguy cấp không ai bỏ Lâu chạy, mọi người đều đợi ngươi trở về. Giờ ngươi đã về, lại chỉ lo nhi nữ tình trường, cơm nước không màng, ngươi không cần như vậy.”

Ánh mắt kia chuyển qua, vô thần nhìn Tô Hoạ một cái, “Con biết, cho con hai ngày, con trở lại bình thường sẽ ổn thôi.”

Nàng nói lời này, khiến Tô Họa đau lòng. Nàng đang gặp chuyện cực kì khổ sở, thì ổn thế nào mà ổn, như thể chuyện phát sinh ở trên người nàng đều không nghiêm trọng, mặc dù hấp hối, cũng có thể lên ngựa mà đấu. Năng lực của nàng, Tô Họa đương nhiên biết, bao nhiêu lần cực kỳ nguy hiểm, đều có thể sống lại ở đầu ngọn đao, nàng là bất tử. Nhưng lần này vết thương quá sâu, búa rìu trần thế chỉ có thể gây vết thương ngoài mặt, còn tình cảm lại cứa sâu vào trong lòng.

Tô Họa ai mẫn nhìn nàng, “Ta vốn tưởng rằng ngươi với hắn, không có cảm tình sâu như vậy.”

Nhai Nhi nghe vậy cười khổ, “Chuyện tình cảm ai nói được cho rõ? Một số người tan tác cả đời, nguyện kiếp sau không cần gặp nhau; một số người vạn năm gặp một lần, nguyện lên trời xuống biển cùng nhau. Đừng nói sư phụ không đoán được cảm tình con cùng chàng sâu đến thế, chính con cũng không nghĩ tới. Sư phụ không từng yêu ai sao? Con nghe nói người và Đại tư mệnh…”

Tô Họa run run, “Ta với hắn? Không thấy tận mắt, không thể tin. Ta giao tiếp với người Tử Phủ, là cũng vì ngươi, trước kia bọn họ chiếm lấy Ba Nguyệt lâu, trong Lâu buôn bán không tốt, ta tự nhiên muốn tìm bọn họ làm phiền. Sau đó…” Nàng chớp mắt thất thần, nhưng rất nhanh cười trừ xấu hổ, “Sau đó chọc ghẹo quen, khó tránh khỏi mọi cách làm khó dễ. Ta như vậy, phong hoa tuyết nguyệt nào không trải qua, Đại tư mệnh không phải kiểu ta thích.”

Nhai Nhi a một tiếng, lại như rất thẫn thờ, “Con nghe An Lan nói, còn tưởng rằng hai người thực sự liên luỵ.”

Tô Họa xua tay nói không có, “Thiếu nữ mới hoài xuân, ta chừng này tuổi, đã sớm không còn mơ mộng.” Quay lại nhắc nhở nàng, “Dù sao đi nữa, đối đầu kẻ mạnh, ngươi không có quyền lơi lỏng. Giờ phải lên giường ngủ, ngủ không được cũng phải ngủ. Ta nấu cho ngươi chút canh an thần, đừng trách ta không nhắc nhở, chén thuốc kia có thể khó ăn cực kỳ, ngươi nếu có thể tự ngủ, không cần chịu trận.” Vừa nói vừa kéo dải lụa đi ra.

Hành lang giữa nhà trong ánh sáng mờ mờ, tận cùng treo một chén đèn cung đình, Lưu Ly tương khảm, rọi xuống bốn phía trên mặt đất ánh đèn hình thoi.

Lần đầu tiên cãi nhau cùng cái tên mặt phán quan kia, hình như là ở đây, hắn làm rớt cuốn thư lăn đến dưới chân nàng, bị nàng đùa dai phủ váy che. Khi đó trong Lâu vẫn là nhiệt náo vô cùng, sênh ca du dương xuyên qua cửa sổ vọng đến đây… Một chớp mắt, phồn hoa thành tro bụi, cảnh còn người mất.

Những người ngoài kia vốn không thuộc loại nơi này, nhưng thật lạ, bọn họ giống như thủy triều rút đi đem theo chút ít tốt đẹp đi cùng. Vì sao? Ai biết được, nói vậy sát thủ cũng có đa sầu đa cảm, tỷ như nàng.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 61"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online