Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 60

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 60
  • 10
Prev
Next

Chương 60: Gọi ta Hồ Môn chủ.

Chuyện thăm dò Lục Hào thuẫn đã là chuyện rất lâu trước kia. Khi đó Tử Phủ Quân đối với nàng vẫn mắt mi lạnh lẽo, thực ra người này bên trong vốn là lửa nóng, bên ngoài bình thản như nước, nếm qua rồi, nước đâu mà nước, rõ ràng là rượu mạnh.

Chàng chưa từng nói, từ bao giờ bắt đầu yêu nàng, Nhai Nhi lại cảm giác gần như là nhất kiến chung tình. Dù sao thì chân của nàng rất đẹp, trước yêu chân sau đó yêu người, không có gì xấu.

Nhớ tới chàng, trong lòng một nửa ngọt lịm, một nửa lại vô cùng lo lắng. Chuyện Tiên giới nàng không hề biết, lúc đầu nàng cho rằng luôn chiếu cố rộng rãi, không nghĩ đến gặp chuyện thì phải trả giá bằng sinh mệnh. Nàng vốn là thân người phàm, chết cũng không có gì, nếu bởi vì một cái mạng nhỏ hủy đi toàn bộ công lực của hắn, đền bù này thật quá mức.

Có hai người đi về phía nàng, vừa đi vừa nói: “Nghe nói Thanh tĩnh tông chủ có cách phá trận pháp, mở đàn trưa mai.”

“Sao lại chọn buổi trưa? Thời tiết đang nóng, muốn nóng chết người luôn sao?”

“Buổi trưa là thời điểm chí dương, dương khí đại thịnh khắp trời đất. Huynh nói vì sao khai đao chém người đều chọn canh ba buổi trưa? Muốn thành quỷ gọi người không được, không phải sao?” cười nói tiếp, “Ba Nguyệt lâu toàn là đầu đảng đầu trâu mặt ngựa, trận pháp kia là tà trận, chọn lúc chí dương phá trận, đối với chính đạo chúng ta vô cùng có lợi.”

Nhai Nhi nâng đấu lạp, hơi nghiêng người. Thầm nghĩ tên này thật sự là mù mắt chó, trận pháp uy lực tinh khiết như vậy lại cho rằng tà trận, chắc trong mắt bọn họ chỉ có tiền vàng mới là chính phái ấy!

“Ai, ngày mai không biết nhà ai xung phong đi đầu?” Bọn họ vừa nói, vừa từ phía sau nàng chậm bước đi qua, “Tối hôm qua Lê Hoa cung cùng Liệt Hoả cung báo người cũng tới rồi, môn phái tham dự ngày càng nhiều, sau này tìm được cô sơn, cũng là tăng phần chia chác.”

“Dựa vào cái gì chứ, chúng ta thì làm mệt chết, bọn họ vừa tới có thể ngồi yên ngư ông đắc lợi…”

Tiếng nói dần xa, rẽ qua ngã rẽ, không còn tung tích.

Nhai Nhi thở dài, thế đạo ăn thịt nhau, không môn phái nào còn sạch sẽ. Bây giờ Ba Nguyệt lâu chính là thịt trên thớt, người người đều muốn tới chia chén canh. Ngư Lân đồ lọt vào tay Lệ Vô Cữu, đến lúc vạn bất đắc dĩ, có thể thả ra tin đồn. Võ lâm chính đạo như một cỗ máy khổng lồ, cầm kiếm thẳng chỉ đài Chúng Đế chỉ cần giây lát. Nếu như có thể khiến bọn họ nội chiến, Ba Nguyệt lâu sẽ có cơ hội, sau đó từng bước từng bước đánh tan họ, tiêu diệt toàn bộ.

Nàng lặng yên lùi xuống Vọng Giang Lâu, nghĩ muốn về Ba Nguyệt lâu thật không dễ, chỉ có thể tạm thời ở trong căn phòng nhỏ bên ngoài tường thành. Đợi đến tối điều động Chàng Vũ Triều Nhan, đối chiến với trận pháp trên không, nếu như người trong Lâu trông thấy, tự nhiên sẽ biết nàng đã về.

Trong Ba Nguyệt lâu, bởi vì không có tin của Lâu chủ, lâm vào cảnh tù mù ảm đạm.

Người đều an toàn, nhưng bị nhốt lâu dài cũng không phải cách. Rắn mất đầu, thật sự gian nan, trong phòng không tiếp khách, vũ đài to như vậy, người ngồi người đứng nhìn nhau không nói gì, chỉ có mấy người tạp dịch đến giờ đưa cơm, đến trước mặt mỗi người, gọi một tiếng Môn chủ hoặc Hộ pháp.

Đến giờ phút này, Hồ Bất Ngôn chả mấy vui, mỗi người đều có danh, chỉ có hắn, chỉ một tiếng Hồ công tử, rõ khác biệt.

Hôm nay tỳ nữ diện mạo như văn tế lại tới, mi dài phủ đôi mắt nhỏ, không nhấc một chút, “Hồ công tử, mời dùng cơm.”

Hồ Bất Ngôn ho khan một tiếng, “Lần sau kêu ta Hồ môn chủ.”

Người tỳ nữ cuối cùng cũng liếc lên, kinh ngạc nhìn hắn.

“Nhìn ta làm chi?” Hắn tức giận nói, “Chờ Lâu chủ trở về, ta muốn xin cái chức, tên ta cũng nghĩ rồi, rất hay, lên môn chủ của Thiên Lý Nhất Thuấn môn.”

Vài hộ pháp quay đầu khinh bỉ hắn, “Ngươi có tài có công gì chớ!”

Ý là, bốn người họ ra sống vào chết, cũng chỉ là hộ pháp. Hắn một tên toạ kỵ lại muốn tự lập môn phái, nghĩ hay dữ!

Hồ Bất Ngôn xem thường, “Bởi vì chỉ có ta, lúc nào cũng sẵn sàng bên cạnh lâu chủ, chỉ cần cổ muốn đi đâu, liền nghĩ đến ta.” Nói xong cúi đầu nhìn bát gà quay, bỗng nhiên nỗi cơn buồn bã, ưu thương vô hạn nói, “Nhưng lúc khẩn cấp nhất ta lại không ở bên, không biết cổ lúc đó có bao nhiêu bất lực, có bao nhiêu thất vọng… Đều là ta sai, ta thật không là người!”

Si Mị xì một tiếng, “Ngươi vốn không là người, hơn nữa ngươi cũng đừng có mơ mình quan trọng dữ vậy. Ngươi còn ở đó, chỉ vướng chân Lâu chủ, đá được ngươi đi, Lâu chủ còn la to cám ơn trời đất.” Dù sao nhớ tới ngày đó, con hồ ly này giơ đao chạy đông lại chạy tây, thật sự làm cho người ta cảm thấy thương hại. Tốc độ hắn rất nhanh, vừa kịp thấy liền dịch một chút, cho nên chỉ kịp thấy xẹt qua mắt. Kẻ địch nhiều, cũng không thoát, sau này suýt bị chém trúng, nếu không phải kiếm của Võng Lượng rất nhanh, nửa cánh tay hắn không còn.

Hồ Bất Ngôn đối với người không có thể phát triển cảm tình, luôn thiếu nhẫn nại, hắn nhe răng trợn mắt nhìn Si Mị, “Ngươi đây là chỉ trích bản Môn chủ sao? Ta phụng lệnh Lâu chủ mang Tô Họa nhà ta chạy trước, chẳng lẽ ngươi muốn ta kháng mệnh? Còn ngươi, ngươi với cái đôi mắt kia của ngươi, bảo hộ lâu chủ sao hả?”

Võng Lượng vỗ án nhảy dựng lên, “Ngươi nói ai là đôi mắt?”

Võng Lượng tính tình thô bạo, nháo không xong liền muốn quýnh lộn. Si Mị vội cản lại, lúc nhàm chán như này đấu võ mồm có thể giải buồn, đánh thì không ổn. Nhân tiện nói: “Chúng ta bảo hộ Lâu chủ đến cuối, tận khả năng rồi. Sau có người cứu giúp, bọn ta cũng tới lúc lui thân.”

Nói tới vị cứu mạng kia, vốn Lâu chủ với vị đó lai lịch như thế nào chứ. Tuy quan hệ bọn họ đến bây giờ không công khai, nhưng ai ai đều ngầm hiểu.

Lúc này Hồ Bất Ngôn ngược lại không khó chịu, người đã biết được chân tướng, Lâu chủ danh hoa có chủ, nhưng Tô Họa vẫn còn đó. Lần này hắn mang theo Tô Hoạ bị thương chạy trối chết, trên đường cùng chung hoạn nạn đỡ cho nhau. Ít nhất giờ đây Tô môn chủ đối hắn chẳng phải kiệm lời, thần sắc nghiêm nghị, cho nên hắn nóng lòng được phân chút danh, xứng đôi với môn chủ Tô Họa.

Thiên lý Nhất Thuấn môn, sinh động như thật, đúng mực như thế, Hồ Bất Ngôn cảm thấy rất thích hợp. Nhưng mấy tên hộ pháp tiểu tốt này đối với hắn cười nhạt, dám nói không phải ghen tị, thậm chí còn xa cách hắn?

Trên hành lang trên cao một đám người đi qua, truy y nhẹ nhàng, mặt mày nặng nhẹ, là Đại tư mệnh dẫn nhóm đồ tử đồ tôn của hắn. Nửa đường dừng lại, nói vọng xuống dưới: “Hai ngày này Lâu chủ các ngươi chắc trở lại, chư vị để ý.”

Dưới lầu môn chúng đứng lên, chỉ có Tô Họa lạnh lạnh điều mở tầm mắt. Hồ Bất Ngôn trong lòng mừng thầm, xem thái độ kìa, là hoàn toàn không còn hứng thú với người kia.

Đại tư mệnh dứt lời, ánh mắt không tự chủ được quét về phía người phụ nữ mặc áo hoa. Nàng vẫn một kiểu không thèm nhìn ai, sai bảo Minh Vương: “Phái vài người cẩn thận lưu ý, hiện tại sát thủ đầy thành, bên ngoài rất nguy hiểm. Mau chóng tìm ngài, tiếp ứng kịp thời.” Dứt lời nhấp mân đầu, “Các ngươi trò chuyện đi, ta vào chợp mắt một chút, lát nữa thay phiên các ngươi.”

Nàng bước lả lướt trở về phòng, Đại tư mệnh thu hồi tầm mắt, nhìn bức tranh treo ở đầu kia của hành lang.

Si Mị nháy mắt Võng Lượng, Minh Vương cùng A Bàng không rõ chân tướng, “Bọn họ thời gian này như địch thủ không đội trời chung, nói gì thì nói, Tử Phủ đã thay ta bố trí trận pháp…”

Si Mị nói huynh thật không hiểu, “Có một số việc hai ba câu nói không rõ, chờ khi nào huynh biết yêu một người thì sẽ biết.”

Hồ Bất Ngôn nhân cơ hội lại xen mồm, “Các ngươi Tứ đại hộ pháp có để ý không? Si Mị Võng Lượng là một đôi, thôi thì Minh Vương A Bàng cũng thành một đôi đi. Ta thấy hai người các ngươi rất xứng đôi, có cái danh hào còn thiếu chút ý. A Bàng không phải là Ngưu Đầu sao, hay Minh Vương sửa thành Mã Diện đi, hay là Diêm Vương…” Kết quả nói chưa xong, bị hai đại hộ pháp tức điên đuổi khỏi đại đường.

Bọn họ là người một nhà, hắn dù sao cũng là người ngoài, Hồ Bất Ngôn ngồi ở trên bậc thềm oán thầm. Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đang cách một tầng sáng màu vàng, bất chợt bay tới một dòng chữ rất lớn, nhìn qua rất có ý thơ. Bỗng nhiên một luồng sáng màu tím xẹt qua, là sao băng ư? Hồ Bất Ngôn ngẩng mặt ngây ngốc nhìn, sau đó lại tới tiếp một đạo sáng màu lam, hai luồng ánh sáng gom lại bên nhau, bắt đầu đánh mấy chiêu phía trên trận pháp.

Làm gì vậy? Giờ còn luyện võ tận đây sao? Hồ Bất Ngôn cười nhạo một tiếng. Í đợi chút… Trong đầu bỗng nhiên nổ tung, bật dậy hướng lên không trung hô to: “Chàng Vũ Triều Nhan, có phải mấy đứa không?”

Hai thanh kiếm càng nhanh xoay tròn như con quay, xác nhận hắn đúng.

Hồ Bất Ngôn la lên với người trong Lâu, mọi người một trận nhảy nhót, “Lâu chủ đã trở lại!”

Rốt cuộc Hồ Bất Ngôn đã có chỗ dùng võ, hắn một đầu đâm ra kết giới, theo kiếm linh dẫn đường chạy đến phòng nhỏ cạnh bức tường biên. Ở đó, người đang ngồi ở trước bàn uống trà, hắn thắng lại đụng cánh cửa, vừa mừng vừa sợ hô lên “Bà chủ ơi”. Nhai Nhi vuốt cằm nhìn hắn, hắn cẩn thận nhìn nàng, phát hiện tinh thần nàng tuy tốt nhưng gầy rất nhiều. Hắn ồ lên, “Cô có thai hả?”

Nhai Nhi một ngụm nước chưa kịp nuốt, phun mạnh ra. Phủ ngực ho một trận, ho mãi mới nói: “Ta mà mang thai thật, dùng ho pháp như này, ho văng cả con ra mất. Lão vừa gặp mặt không còn câu nào nói sao, liền quan tâm chuyện này?”

Hồ Bất Ngôn nói đúng rồi chứ, “Cô ở chung với Tử Phủ Quân hai mươi mấy ngày, cái gì muốn có đều có. Tiên căn sinh ra nhanh, chỉ cần mang thai là có thể bắt mạch rồi.

Nhai Nhi lắc đầu, “Không có.” Chàng đến Ngư Lân đồ còn không lấy đi, làm sao có thể để lại đứa nhỏ cho nàng. Người này, chắc đã quyết định vĩnh viễn không gặp lại nàng.

Hồ Bất Ngôn không biết nội tình, còn nhoi nhoi chế nhạo: “Ta đã nói, người không thể nhịn lâu, cũng không thể ngồi lâu, đối với đàn ông là không tốt…” Bỗng nhiên ý thức được nói nhiều hại thân, lo lắng bị Tử Phủ Quân thu vào Vạn yêu quyển, vội ngậm miệng nhìn khắp, “Ơ… Tiên quân đâu? Ta nên thỉnh an lão nhân gia ngài…”

Nhai Nhi vẫn lắc đầu, không muốn nhiều lời, đứng dậy hỏi: “Đại tư mệnh còn ở đấy không?”

Hồ Bất Ngôn nói có, “Chắc còn chờ Tiên quân nhà hắn, mỗi ngày đều trương ra cái mặt gỗ, nhìn mà muốn đánh.”

Nàng nói đi thôi, “Mau về Ba Nguyệt lâu, ta có việc gấp tìm hắn.”

Hồ Bất Ngôn không nghĩ ra bà chủ nhà hắn với Đại tư mệnh có thể có đề tài chung nào để nói, nhưng là thủ hạ trung thành, hắn vẫn chở nàng về Ba Nguyệt lâu.

Mọi người đã tụ trong sân chờ bọn họ, thấy nàng ào ào chắp tay hành lễ. Đại tư mệnh không thấy Tiên quân nhà hắn, trên mặt lộ vẻ hồ nghi. Nhai Nhi cầm cổ tay hắn, “Đại tư mệnh, chàng đã bỏ lại ta, một mình về Bồng Sơn rồi.”

Đại tư mệnh cả kinh, “Cái gì?”

Nhai Nhi nghẹn ngào, người nhiều không thể nói cho rõ, vội lôi hắn vào trong Lâu. Đến lúc này nàng mới dám khóc ra, run giọng nói: “Lúc đầu bọn ta còn nói rõ ràng, đến khi hết thời hạn ta theo chàng về lĩnh tội, không ngờ chàng lặng lẽ mà đi, cũng ko cầm theo Ngư Lân đồ. Ta tìm chàng khắp nơi không thấy, chắc đã quay về Phương Trượng Châu. Sao chàng phải làm như vậy? Vì sao phải đi một mình? Trước đó có nói gì cho ngài không?”

Ánh đèn chiếu vào mặt Đại tư mệnh tái nhợt, hắn kinh ngạc, thật lâu sau mới lắc đầu, “Quân thượng chưa từng nói gì với ta. Hạn ba tháng vừa đến, cho dù chưa tìm được Đồ thư cũng phải phục mệnh.” Tầm mắt thay đổi, dừng trên mặt nàng, “Đồ thư và người đều không dẫn về, ngài vốn định gánh tội thay cô rồi.”

Dọc đường nàng suy nghĩ rất nhiều, tự nhiên hiểu rõ ý hắn. Giờ chỉ nghĩ có cách nào cứu vãn được không, nàng hạ mắt, thẹn nói: “Chàng để lại Đồ thư cho ta, nhưng nó đã bị lọt vào tay người khác. Ta tới chậm một bước, đám người đó kịp đuổi tới chỗ cất giữ, giết Lang vương đoạt đi Đồ thư… Ta đã làm mất nó. Ta sẽ dùng hết khả năng tìm về, sau đó đi lĩnh tội, như vậy có được không? Có kịp không?”

Đại tư mệnh lộ vẻ sầu thảm nhìn nàng, “Nếu kịp, đã không gọi là hạn ba tháng rồi.”

Vốn lòng hắn tràn đầy phẫn nộ, thật muốn gặng hỏi nàng cho rõ, sao không xem trọng Tiên quân. Mọi tội lỗi đều là do nàng gây ra, nếu như không phải do nàng từ trên trời rơi xuống, quân thượng vẫn còn đang ở Bồng Sơn xuân hoa thu nguyệt, nuôi Phượng Hoàng ngắm con kiến, không bận tâm đến việc gì. Từ khi nàng đến, đảo loạn một hồ nước xuân, gây ra loạn lớn như vậy, lại để người yêu nàng đi gánh hậu quả. Hắn luôn cho rằng quân thượng tính tình lạnh bạc, với ai đều hòa ái, với ai đều không có cảm tình quá sâu, nhưng là hắn sai rồi. Giờ nháo loạn đến bước này, làm người trở tay không kịp, hắn không có kinh nghiệm xử lý việc này, thật là rối rắm.

Khó trách lúc ở tiểu viện cạnh Long Tức tự, quân thượng nói sau này muốn hắn trông coi Lang Huyên, lúc đó hắn không nghĩ tới, hôm nay mới rõ, quân thượng sớm đã quyết định. Nên mắng Nhạc Nhai Nhi sao? Không thể, là Tiên quân chung tình, vì người này mà trả giá hết cuộc đời, không tới phiên hắn đi chỉ trích. Hắn nhìn nàng một cái, nàng mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu, lòng đã bị dày vò hơn bất kỳ ai. Hắn thở dài, “Lâu chủ về Vương Xá Châu mất mấy ngày?”

Nhai Nhi hạ mắt, môi run run, “Mười ngày.”

Ngàn dặm chỉ trong mười ngày, là chạy suốt ngày đêm không ngủ không nghỉ. Nhưng, mười ngày, bao nhiêu việc có thể phát sinh…

Đại tư mệnh xoay người ra phía ngoài, cao giọng nói: “Chúng đệ tử tập kết, tức khắc về Bồng Sơn.”

Nhai Nhi mờ mịt đuổi theo, “Đại tư mệnh…”

Hắn lại nói: “Tình trạng Tiên quân bây giờ thế nào ta cũng không biết, ta muốn lập tức quay về Phương Trượng Châu, chỉ mong có thể giúp ngài vượt qua cửa ải khó khăn. Ngư Lân đồ cô nhất định phải đoạt lại. Nhưng ta không đồng ý cô không biết chuyện gì đã vội vàng tự ý quay lên Bồng Sơn, tránh đổ thêm dầu vào lửa. Chuyện trên Thượng giới… Không phải phàm giới có thể nhúng tay, hãy làm theo hy vọng của Tiên quân, sống cho tốt. Chờ việc này rõ ràng, tình trạng Tiên quân thế nào, ta sẽ có cách báo cho cô. Thời gian này, mời Lâu chủ tự giải quyết cho tốt, tuyệt đối không cần hy sinh vô nghĩa, đừng cô phụ nỗi khổ tâm của Tiên quân.”

Nhai Nhi ngây ngô nghe hắn nhắc nhở, chỉ có thể gật đầu.

Tử Phủ đệ tử từ tám hướng tụ tập lại, tề tụ ở trong viện, Đại tư mệnh lại nói: “Trận pháp này chỉ cần không người phá giải, sẽ từ từ biến mất. Khẩu quyết ra vào ta viết ra rồi, ở trên bàn trong phòng, phải đọc cho kỹ, bằng không chỉ có thể ra không thể vào.” Vừa nói, tầm mắt lại vừa chuyển hướng Tô Họa. Trước khi đi, bỗng nhiên có chút lời muốn nói với nàng, nhưng là… Có lẽ là khi nàng còn sống, hắn sẽ không bước lên Sinh Châu địa giới này nữa, nói hay không nói, nên như thế nào đây.

Hắn có chút phiền muộn, kết quả nàng lại thờ ơ, thậm chí không chờ hắn đi khỏi, đã xoay người về phía lâu.

Người của Tử Phủ đi hết, Nhai Nhi ngây ngốc đứng yên thật lâu, đến khi Si Mị khuyên nàng đi vào, nàng mới trở lại phòng ngủ.

Nhìn lên trần nhà trong phòng, lại nhớ tới động Tuyết vực, lồng ngực trống rỗng như cái hang to, thời tiết tháng sáu, gió lạnh phần phật thốc vào.

Lấy lại bình tĩnh, đặt gói đồ lên bàn, mở góc khăn, bên trong chứa quần áo của Bồng Sơn, phía trên đặt cây trâm hắn dùng cành cây nguyệt quế làm tặng nàng. Nàng đem từ Thuỷ Mộc châu về, còn đang miên man nghĩ, không biết sao bộ bao y kia như trải qua năm tháng, dần dần bắt đầu phong hoá. Cuối cùng trong ánh nhìn chăm chú của nàng tan thành vô số bụi, chớp mắt biến mất, trong gói đồ chỉ còn một hoa mai khô, cô linh nằm đó.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 60"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online