Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 6
Chương 6: Mưu Ni thần bích.
Gặp người khác, khi biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ chắc chắn muốn bắt đầu điều tra ngay, nhưng Nhai Nhi thì không. Nàng chỉ đứng ở một nơi bí mật gần đó lẳng lặng chờ đợi. Sáu năm sinh hoạt cùng bầy sói, nàng đã học cách săn bắn cần có lòng nhẫn nại. Lan Chiến hẳn là đã nghi ngờ nàng, hắn làm việc xưa nay rất kỹ lưỡng, đã không sợ nàng rút kiếm tạo phản nhất định có chuẩn bị kỹ cách đối phó với nàng.
Mưu Ni thần bích, mọi chuyện đều từ nó mà ra. Nàng rất hiếu kỳ rốt cuộc thứ này hình dáng ra sao, nghe nói sau khi cha nương chết nó cũng biến mất theo, nhưng cứ nhìn vào hành động của Lan Chiến hôm nay, hẳn nó có ít nhiều liên quan với nàng.
Cũng có khả năng nó nằm trong cơ thể nàng, đến khi được ăn cả ngã về không, biết đâu chừng Lan Chiến băm nàng ra tìm, chứng minh điều hắn đoán.
Nàng sờ bội đao, tạm thời nàng chỉ có thể đánh cược, mà canh bạc này với Lan Chiến nếu hắn không có mười phần nắm chắc sẽ không dám mạo hiểm giết nàng. Bởi nàng chết rồi, trên đời này không còn ai có thể dẫn ra Thần bích. Tìm không được Mưu Ni thần bích thì đừng nói cô sơn Giao cung, đến Long Diên Tự hắn còn chưa tới được.
Hai đằng đều đối với đối phương cực kỳ nhẫn nại, mưa gió thu đông, ngoảnh lại đã là bốn năm.
Nhai Nhi thật không để Lan Chiến thất vọng, nhiều năm trước nàng vì mục tiêu của hắn định ra phải cấp tốc trưởng thành, đôi khi còn có sức bật khó tin, tự cảm thấy kinh ngạc.
Trong Ba Nguyệt Các đã không còn lão sư đủ khả năng dạy võ nghệ cho nàng, Tứ đại hộ pháp bên người Lan Chiến từng đấu với nàng mấy lần, lấy một chọi một đều ngang sức. Tuy khi bốn người liên thủ nàng không thể địch lại nhưng nếu có thời gian, muốn đấu đến cùng cũng không phải làm khó nàng.
Nàng mấy năm nay lặng lẽ tiến bộ, Tô Họa đều nhìn thấy. Phương diện võ học thì không nói, đáng mừng là bỗng nhiên nàng có khiếu, đối diện với đàn ông nói chuyện nhanh nhẹn, thần sắc nghiêm nghị. Lúc tất yếu, cũng có thể kỳ công nấu đá chảy, mị hoặc chu toàn không cần khói lửa.
Một nữ tử, có thủ đoạn tối thượng, tính tình chấp nhất, giọng nói thanh thoát, tất cả hòa quyện thành một, thật không chê vào đâu, ánh mắt Lan Chiến nhìn nàng ngày càng si mê. Một cái nhăn mày cười có thể thiên kiều bá mị, nhưng nàng không có vẻ phong trần mà luôn giữ nét xuân hồn nhiên sáng rỡ. Ngày mưa che ô ngồi dưới tàng cây cùng nàng làm quạt, cổ tay trắng noãn theo chiều gió, quấn mưa thành sợi, có ai nghĩ đôi tay đó sớm uống đủ máu người.
Mưa xuân dệt thành tơ gọi là băng hoàn, băng hoàn chế quạt, mùa hè có thể xua tan tiết nóng, đây là cơ duyên xảo hợp, Nhai Nhi học theo cách của người ngoại quốc. Tô Họa quạt một cái nhìn đẹp tuyệt mỹ, hai người hợp tác làm ra cây quạt tuyệt nhất.
“Thương linh khư Ngư phu nhân muốn một cái, nhờ người truyền lời, nguyện đổi bằng Xe Mây, con còn chưa có đáp ứng.” Nàng cười nói, cúi đầu vuốt sợi tơ, sắc liễu lăng màu xanh lá mạ làm nổi bật cái cổ thon dài, dáng vẻ như hoa lan thuần túy tinh khiết. Vừa nói vừa quay đầu hỏi Tô Họa, “Lần trước sư phụ muốn đổi một chiếc xe, Xe Mây là sao ạ?”
Gọi là Xe Mây đương nhiên không phải lấy mây trời làm xe. Lấy mây làm ý tưởng, như mây khói lượn lờ bay, người ở trong sương khói ngồi ngay ngắn, Thương linh khư vốn là bán tiên mới dùng thứ tốt như vậy.
Tô Họa trái lại lơ đễnh hỏi Nhai Nhi: “Ngươi thích cuộc sống như hiện giờ không?”
Nhai Nhi càng thêm tươi cười, ánh mắt sương khói tĩnh lặng. Nàng nói: “Thích chứ ạ, chờ con hoàn thành chuyện cần làm, con sẽ càng thêm nhiệt tình yêu thương chốn hồng trần này. Sống ở Ba Nguyệt Các, vận mệnh chúng ta vốn không lớn, đắc tội với nhiều người, càng nên hưởng thụ thế gian phồn hoa cho tốt. Con cũng chỉ là người thường, yêu vinh hoa phú quý, khoái hoạt con người đều muốn trải qua. Người còn sống không thể chuốc khổ, sư phụ không phải từng dạy con thế sao.”
Tô Họa nghe xong chậm rãi mỉm cười, “Ta giờ đã không còn thứ để dạy ngươi .”
Nàng im lặng, nắng sớm phương Đông tờ mờ, sương dần dần tan, nàng a một tiếng, “Trời sáng rồi.”
Sau đó nàng tìm Lan Chiến, nói thẳng: “Tôi không muốn ở lại Nhược Thủy Môn, nơi đó không thích hợp với tôi.”
Lan Chiến như sớm đoán sẽ có ngày này, bình tĩnh hỏi nàng: “Ý cô muốn đi đâu?”
Nàng nói: “Tôi muốn vào Sinh Tử Môn, nếu Các chủ ân chuẩn, nguyện sát cánh cùng Các chủ, làm trâu ngựa cho ngài.”
Lan Chiến híp mắt dò xét, “Cô không sợ ta muốn cô hầu hạ à?”
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười mê ly, “Các chủ ở trong lòng Nhai Nhi giống như phụ thân vậy.”
Nói đến cha nàng, giống như đặt lên ngai hoàng thượng, Lan Chiến dĩ nhiên không hứng thú nổi. Có điều nàng đã có ý ở lại tổng môn, cũng không phải không thể được. Mưu Ni thần bích lạc ở đâu không rõ, đã hai mươi năm, không ai nhiệt tình chịu được đến hai mươi năm. Lúc này chính là lúc thích hợp, người giang hồ đã phai nhạt, hắn nuôi quân nghìn ngày, không thể chờ đến vô tận. Nhưng một sinh vật đẹp đẽ thế kia, đập nát không khỏi có luyến tiếc. Làm đàn ông dĩ nhiên còn có tâm cơ khác, nàng ngông cuồng như vậy có thể nhóm lên được lửa của bao người.
Hắn đáp ứng, “Cho cô một vị trí Hộ pháp, nhưng vị trí càng cao, trách nhiệm càng lớn, cô có khả năng đảm nhiệm không?”
Nàng nói có thể, “Thuộc hạ vì Các chủ gan óc có thể đắp bùn.”
Nhiệm vụ kế tiếp rất khó giải quyết hơn những lần trước. Nàng nhận lệnh ám sát đại tướng của Bạch Địch, đó là tình huống liên quan cả tộc đoàn, thói quen ra vào rất chặt, lại có sức chiến đấu kinh người. Nàng ẩn nấp trong quân bảy ngày, cuối cùng đợi được lúc Bạch Địch đại tướng ra doanh, dẫn theo một đội nhỏ ước chừng mười bảy mười tám người. Chờ chúng cách doanh năm dặm, vừa tới một mảnh đất bằng phẳng ba mặt núi, sắc trời tuyệt đẹp, địa hình tuyệt hảo, là lúc nàng đại khai sát giới.
Khi chiến đấu, nàng chưa từng lui bước. Nàng không quan tâm bất kỳ kẻ nào viện trợ, như Tứ đại hộ pháp đánh giá nàng, chính là dũng mãnh, hiếu sát, tự đại.
Bởi vì tự tin, cho nên tự đại. Đến giờ nàng chưa từng mang đến phiền toái cho người khác, cũng không hy vọng người khác phiền toái nàng. Sống lại từ cõi chết một đường hiểm cảnh, chết sống mặc cho số phận, nếu hợp tác không tốt, thà một mình chiến đấu hăng hái còn hơn tiêu phí tinh lực, trói chung an nguy cùng ai khác.
Ánh đao tung hoành nơi cánh đồng bát ngát, lúc ẩn núp người còn mặc sẵn áo giáp. Người Bạch Địch thân hình cao lớn, máu nhiều, một đao chém xuống như chặt vào túi nước, tránh không kịp không khỏi bị bắn tung tóe đầy mặt mũi.
Cuối cùng, tướng quân khó nhằn kia cũng ngã xuống, nàng đứng trước đống xác người rầu rĩ, máu từ phiến giáp uốn lượn chảy xuống. Một con hùng ưng từ đỉnh đầu xẹt xuống, vỗ hai cánh cường tráng, thẳng hướng lên trời, tiếng kêu bén nhọn quanh quẩn vọng xuống trong chiều tà. Nàng chấp kiếm nhìn quanh, mọi thứ dần dần chìm vào bóng đêm. Thi thể Bạch Địch đại tướng nằm đó, nàng cúi người, đưa tay treo trên mặt ông. Dùng một lực, Tàng Linh Tử từ cơ thể ông phóng ra, một bó 3 tấc phát sáng nổi giữa không trung, tỏa rõ ánh sáng, là Thất dạ quỷ đèn kình.
Rất ít người Bạch Địch sau khi chết có thể luyện ra Tàng Linh Tử. Tàng Linh Tử còn phân thành Lục Dạ và Thất Dạ, Thất Dạ là lớn, Lục Dạ là nhỏ. Cụ thể là thứ giống như một loại hồn phách. Người bình thường sau khi chết hồn phách tan biến, người Bạch Địch thì ngưng tụ lại, chỉ cần ngươi có năng lực rèn dũa, nó có thể biến thành phiên dẫn hồn, thậm chí có cả linh tính, thành loại vũ khí tối tinh thuần.
Con ưng do Lan Chiến cho giám thị nàng có bản tính nôn nóng, thấy trận kết thúc liền bận trở về báo tin, bỏ qua điểm quan trọng sau cùng. Nàng cảm thấy rất mỹ mãn thu Tàng Linh Tử vào lòng bàn tay, đang định rời khỏi, bỗng nhiên quanh thân bị một trận chấn động kỳ lạ, trong mắt muốn như lửa thiêu cháy, càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng… cuồn cuộn như nham thạch nóng chảy.
Nàng che mắt, kinh hoàng ngã ngồi xuống, cảm thấy trong hốc mắt có vật gì giãy mạnh một cái, trực tiếp thoát ra. Chốc lát nàng chăm chú nhìn, là hai viên ngọc bích có hình âm dương ngư ①, một chiếc màu xanh ngọc, một chiếc màu tím ánh kim. Lúc đầu bay qua lại toán loạn ầm ĩ, một lát mới trở lại bên nàng, lưu luyến, quanh quẩn đảo quanh thân thể nàng.
Nhai Nhi kinh ngạc nhìn, trái tim như có vết thương bị rách lâu năm, không theo lòng mình, cuối cùng lại có chỗ sắp xếp lại.
Nàng nhếch môi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn vào hình ảnh sáng chói giữa đêm, đó là cha mẹ chưa từng gặp mặt, uyển chuyển nói lời tạm biệt với nàng. Nàng thật không ngờ, Tàng Linh Tử thế nhưng có thể thúc bức ra Thần bích. Từ nay trở đi, di chí của cha để nàng kế thừa, di vật của cha, cũng do nàng tiếp quản.
Đánh một trận ở Bạch Địch kinh thiên động địa, trở lại Vương Xá Châu, Lan Chiến đối với năng lực của nàng càng thêm tán thưởng. Nàng vẫn không chút gợn sóng, chuyện trải qua trên mảnh đất kia như mưa rào xuống biển, không để lộ ra ngoài.
“Bạch Địch tướng quân rất khó đối phó, thuộc hạ bị thương nguyên khí, muốn bế quan dưỡng tức một trận.” Nàng gian nan cười cười, trong sóng mắt ẩn màu suy nhược, “Các chủ có thể cho tôi nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày không ạ?”
Trên đời không thể có chủ nhân nào không có tình người, Lan Chiến tuy đa nghi, rốt cuộc không tiện nói gì, thông cảm sai bảo vài câu, cho nàng cáo lui.
Ở Ba Nguyệt Các, làm việc gì cũng có con mắt thứ ba theo dõi. May mà mấy năm nay nàng thông hiểu địa hình chung quanh, như cái hang không ai biết tới ở dưới vực nước, xuyên qua tầng nước sâu bơi ngược mà lên, hang cao hơn mặt nước lại chỉ có một lối vào ở dưới nước, ở nơi đó luyện Tàng Linh Tử, có thể yên tâm không bị nhìn trộm.
Thất dạ quỷ đèn kình, nghĩa cũng như tên gọi là cần bảy đêm quan sát, thành là bảy đêm này, bại cũng là bảy đêm này. Người bình thường luyện có phần khó, nhưng Nhai Nhi được Thần bích hỗ trợ hiển nhiên dễ dàng.
Nàng giờ hiểu được vì sao mình không giống những người khác. Người khác nhìn không thấu yêu mị, nàng có thể, người khác tinh luyện không ra tinh phách, nàng thuận thế có thể hấp thu, tất cả đều dựa vào khối Thần bích. Nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy bi thương, Thần bích có thể đánh thức thiên địa quỷ thần lại không thể thấu lòng người. Các môn phái giang hồ kia dốc toàn lực cướp đoạt, cha dẫn theo mẹ đang mang thai, sợ không chu toàn, vẫn thuỷ chung giấu đi Thần bích. Nếu lúc đó chỉ có mình ông, những thứ ô hợp kia đáng là đối thủ sao?
Đuổi bắt ngàn dặm, gặp gỡ hơn trăm người, nàng từng giọt từng giọt thu thập hình ảnh cha mẹ, hiểu biết thêm một phần là thêm một phần đau thấu xương thịt. Đêm thứ bảy, nàng trong phẫn hận luyện ra một đôi kiếm linh, hóa thành cặp thiếu nam thiếu nữ hướng nàng cúi đầu, nàng nghĩ đã đến lúc. Chỉ đợi thời cơ vạn năm có một, nàng sẽ giết sạch Ba Nguyệt Các khi xưa tham dự đuổi giết đôi phu phụ, đòi lại công đạo cho cha mẹ.
Sau khi xuất quan, Lan Chiến như cố ý không dùng nàng, hắn muốn giết Tả Minh chủ Đài Chúng Đế, chỉ phái Phá Quân và Tham Lang ra tay.
Đương kim Võ lâm Minh chủ chia làm Tả Hữu, Tả minh chủ dù hơi yếu hơn, cũng là nhân vật xếp thứ hai Thần Binh Phổ. Hai vị hộ pháp kiên trì tiếp lệnh, trên sắc mặt có vẻ khó xử. Trầm mặc thật lâu Nhai Nhi bỗng nhiên mở miệng: “Quan Sơn Việt không phải kẻ đầu đường xó chợ, một khi thất thủ, Ba Nguyệt Các liền nguy cơ tràn ngập. Thuộc hạ chờ lệnh, cùng hai vị hộ pháp đi tiên phong, hoặc là để thuộc hạ một mình độc hành.”
Lời này lập tức khiến hai vị Hộ pháp bất mãn, họ nhăn mi thật chặt, quát: “Nhạc Nhai Nhi, ngươi đừng quá càn rỡ!”
Nàng nháy mắt mấy cái, oan ức lẩm bẩm: “Ta tính theo hỗ trợ thôi mà.”
Hai vị hộ pháp thấy nàng giả heo ăn hổ cười nhạt, Lan Chiến bật cười, giọng nói đầy mùi vị dung túng: “Ngươi mới xuất quan, thân thể không biết khôi phục ra sao. Lần này cùng Tham Lang, Phá Quân đi trước… Cũng tốt, nhiều người càng bảo đảm. Có điều đây là lần cuối cùng phái ngươi xuất chiến, dù gì cũng là một cô nương, mấy năm nay biến thành một thân đầy thương tích, trong lòng ta cũng không nhẫn vậy.”
Hai vị Hộ pháp âm thầm trao đổi ánh mắt, Các chủ tâm tư thương hương tiếc ngọc lại phát tác. Chỉ có Nhai Nhi biết duyên cớ bên trong, sau lần này, Lan Chiến hạ quyết tâm động đao trên đầu nàng.
Tác giả có chuyện muốn nói: ① âm dương ngư: Chỉ phần giữa thái cực đồ, hình dạng như hai con cá âm dương cạnh nhau, tạm gọi “Âm dương ngư thái cực đồ” .