Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 59
Chương 59: Lệ Vô Cữu.
Trên sườn núi có một chỗ cao nhô ra, thích hợp cho ẩn nấp.
Nhai Nhi hạ thấp người đi qua, phủ phục trên phiến đá, nhiều ngày như vậy, bầy sói liên tục thay phiên đóng ở hai ngọn núi, nếu ngũ đại môn phái còn cố trụ lại, nàng phải thán phục sức chịu đựng lần này của bọn họ. Danh môn chính phái sao, đều quen giường cao gối mềm, rượu ngon thịt ngọt, tại đây sống chết thủ khô ở ngoài ngọn núi hoang, lâu dài không cần nàng làm gì, lòng quân tự rã.
Quả nhiên, so với trước doanh trướng đóng quân ít đi một nửa, nhưng vẫn còn người không chịu buông bỏ. Nàng lạnh cười, “Tiếp tục chờ đi, Mưu Ni thần bích vĩnh viễn biến mất, các ngươi không thu hoạch được gì.”
Nàng lui ra, bầy sói xa xa còn đang phòng thủ, trông thấy thân ảnh của nàng, ào ào quay đầu nhìn.
Nàng phất tay chào hỏi, trên đường về còn săn con thỏ dắt bên hông. Quay về vội vàng, gần đến sơn động mới thả chậm rãi thả lỏng.
Chỗ lót cỏ tranh trong phòng treo thịt khô, theo gió từ từ lay động, nàng đặt con thỏ ở bệ bếp, quay lại kêu một tiếng An Lan, “Muội đã về.” Một mặt cầm chủy thủ cắt cổ con thỏ, lột da thỏ, tự hỏi tự nói, “Người bên ngoài vắng đi rất nhiều, chắc là kiên trì không được, nghĩ cách khác rồi.”
Chờ một lát, không thấy trong sơn động có động tĩnh, nàng ngưỡng cổ lại gọi, “An Lan?”
Yên tĩnh này bỗng khiến nàng sợ hãi, nàng cuống quít ném thịt thỏ chạy vào trong động, động phủ trống không, người cũng không có.
Nàng vỗ trán, cảm giác hoảng loạn rối ren trong lồng ngực. Đã quen đơn đả độc đấu, không có gì vướng bận, sau này có chàng, đã quen việc hai người sống nương tựa lẫn nhau, chàng đột nhiên không ở trong tầm mắt, nàng liền hoảng sợ bất an.
Khí hậu tuyết lớn gió to, chàng không ra ngoài săn thú thì có thể đi đâu? Nhai Nhi lấy lại bình tĩnh, nhớ tới chuyện cất cuốn bản đồ, có lẽ đã đến lúc, chàng đi lấy Ngư Lân đồ phục mệnh với Thiên đế rồi.
Nàng vội vàng chạy tới cái hang, trong lòng mang theo một phần hi vọng, hi vọng chàng ở đó, chỉ cần thấy người, gì cũng được. Nàng chưa từng trải qua cảm xúc thế này, lúc trước phụ mẫu cùng qua đời nàng còn quá nhỏ không biết gì. Giờ đây đã trải nghiệm hoà hợp, biết nỗi đau khổ của chia ly, như bị bỏ rơi, lòng tràn đầy buồn bã, mắt ngập nỗi hoảng sợ.
Nàng loạng choạng, trong Tuyết vực mù mịt chạy như điên. Khí lạnh như băng tràn đầy trong phổi, toàn bộ lồng ngực đều rất đau. Còn qua cánh rừng phía trước nữa là tới. Nàng xuyên qua rừng tuyết sam, tuyết đọng trên cây bất chợt chấn động, rơi xuống sau lưng nàng.
Nhìn qua rừng cây san sát, thấy cái hang băng lăng kia, vừa định đi qua, phát hiện khoảnh đất bằng trước cửa sơn động có cái gì như bóng sói đang nằm nghiêng ở đó. Nàng thấy có gì không đúng, do dự, giảm tốc độ chậm lại. Lúc này từ trong hang đi ra ba người, người cầm đầu mặc áo lông cừu cẩm y, khoác áo choàng ô kim, trang phục phú quý. Đáng tiếc không nhìn rõ nét mặt, chỉ thấy một tí bên dưới tấm mặt nạ tinh xảo, làn da trắng như bạch ngọc. Vung tay áo ném một cái, tập tranh lọt vào trong lòng 2 tên tùy tùng, tay áo lộng gió, mấy lọn tóc dài tới thắt lưng cũng bay bay, nửa chánh nửa tà, dáng vẻ nửa tiên nửa yêu.
Nhai Nhi thầm nghĩ không ổn rồi, Đồ thư bị lọt vào tay người lai lịch không rõ. Trong lòng nàng sốt ruột, tuy có cân nhắc không nắm chắc thực lực của bọn họ, nhưng vẫn âm thầm tính chớp thời cơ đánh bất ngờ, lấy lại cuốn bản đồ.
Lúc này có người đạp tuyết hồi bẩm: “Chủ thượng, không thấy bóng dáng Nhạc Nhai Nhi.”
Nhai Nhi giật mình, rụt người về thăm dò.
Một người mặc áo đen chờ lệnh: “Thuộc hạ dẫn người càn quét Tuyết vực, đào xuống ba thước, tìm cho được Nhạc Nhai Nhi.”
Người cầm đầu nọ lại nâng tay, gió mạnh tạt giọng hắn đến, trầm thấp, nhưng khắc sâu, “Lỡ Tử Phủ Quân quay lại, sẽ rất phiền toái. Tốt nhất mang Đồ thư về trước, một nữ tử thôi mà, không lo bắt không được.”
Những người đó tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, thân hình liền bắn ra xa vài chục trượng. Nhai Nhi ở trong rừng cây đợi thêm một nén nhang, như nàng dự đoán, quả thực có tên kiếm khách còn lòng vòng, xác định nàng không xuất hiện, mới yên tâm rời khỏi.
Nàng giấu mình trong bụi cỏ, trong lòng dần dần lạnh lẽo. Chàng mất tích không mang theo Đồ thư, mà cuốn bản đồ cũng đã bị lọt vào trong tay người khác. Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Trong đầu nàng không còn nghĩ gì được nữa. Vì sao chàng không mang theo nàng, không mang theo Đồ thư? Chàng cứ như vậy mà đi về, sau đó sẽ thế nào? Bước tiếp theo phải làm sao đây?
Nàng thất tha thất thểu chạy ra cánh rừng, trong lòng có dự cảm không tốt. Thứ kia nằm ở trong tuyết cuối cùng là ai? Nàng lo sợ đoán, càng tới gần, càng không dám tiến tới. Từng bước từng bước một, tim nàng co thắt lại, da lông vành tai thuần một màu trắng … Bạch Nhĩ Đóa miệng mũi đầy máu, nhiễm đỏ tuyết dưới thân. Nó vẫn còn chút hơi thở mỏng manh, nghe tiếng bước chân, lỗ tai vẩy nhẹ.
Tay chân nhất thời run lên, Nhai Nhi đi qua, ôm đầu nó vào lòng. Nó dựa vào nàng, màu mắt hổ phách trào ra đau thương, áy náy nức nở. Nàng biết, nó bởi vì trọng trách coi ngó cuốn bản đồ thay nàng không tròn, cảm thấy thực xin lỗi nàng.
“Không sao đâu, vật mất có thể tìm lại, ta biết người kia là ai, sớm muộn sẽ tìm hắn báo thù.” Nàng từ từ vuốt lông nó, cúi đầu kề sát nó, “Huynh sao lại ngốc như vậy, đánh không lại thì chạy đi, đâu cần tử chiến.”
Nước mắt nàng tuôn như mưa, nhiều năm như vậy, đau khổ chồng chất nặng nề rơi, sắp làm nàng suy sụp. Đầu tiên là cha nương, sau là sói mẹ, rồi đến tổ phụ. Khi nàng thản nhiên chuẩn bị chịu tội, người yêu nàng không truy bắt nàng nữa, một mình trở về lĩnh phạt. Giờ đây, bạn già vì giữ lời hứa với nàng mà trở thành như vậy, nàng không biết cuối cùng là vì cái gì, kiếp trước nàng tội ác tày trời đến mức nào, mới đổi lấy kiếp này một lần lại một lần vết đau không thể lành.
Hoàng hôn dần buông, trong ánh nắng cuối ngày nàng rên rỉ. Bầy sói tụ tập chung quanh, lẳng lặng nhìn. Một con sói trẻ tiến lên ngửi, ngửi mũi của phụ thân, nó đứng dậy, xoay quanh người liên tục. Hơi thở cuối cùng trút lên bao trùm bầy sói, trong mắt nó nước mắt tuôn trào ra, sau đó ngồi xuống, ngước lên ánh trăng tròn gào thét buồn thảm.
Toàn bộ Tuyết vực quanh quẩn tiếng sói khóc đêm, vượt qua từng đỉnh núi, vô tận kéo dài. Nhai Nhi ôm thi thể Bạch Nhĩ Đóa ngồi ngây thật lâu, đến khi tân Lang vương đi lại liếm liếm tay nàng, nàng mới ngẩng đầu lên.
Bầy Tuyết lang tồn tại giao ước về quan hệ ruột thịt, như vậy, tân Lang vương kế thừa phụ thân di chí thống trị bầy sói, sẽ theo đó tiếp tục tình bạn của bọn họ.
Nhai Nhi vỗ vỗ đỉnh đầu của tân Lang vương, nó có một đôi mắt lam sẫm như biển, thân hình còn chưa cường tráng, nhưng đã mang khí thế cùng uy vọng của cha.
Bầy sói đem thi thể Bạch Nhĩ Đóa đến nghĩa trang của sói, nơi này có vô số phần mộ, là nơi chôn cất đời đời của chúng. Tân Lang vương tự mình đào hố vùi lấp phụ thân, móng vuốt sói chen bùn đất và tuyết đọng giơ lên, nó trong hỗn loạn bất lực than nhẹ, con trẻ mất cha thật sự đáng thương.
Bạch Nhĩ Đóa hạ táng, mong nó đến thế giới bên kia vẫn làm vua. Nhai Nhi đứng trước mộ phần của nó, nắm quyền: “Ta sẽ báo thù cho huynh, tuyệt không cho để Bạch Bạch hy sinh vô ích.”
Tuyết vực kỳ thực chẳng phải chỉ có một cửa ra, vẫn còn 1 chỗ khác được dấu kín, trước kia mấy đại Lang vương sợ không quản bầy tốt, tận lực che giấu. Giờ nàng muốn dùng đến, hai phía ngoài kia đều có mai phục, không thể mạo hiểm, chỉ có thể không một tiếng động rời khỏi qua lối thoát phụ. Tân Lang vương tự mình dẫn nàng đến 1 cái động, là thông đạo kết nối Tuyết vực ra bên ngoài, có điều đường đi không dễ, có chút trắc trở, nhưng tuyệt đối an toàn.
Động rất sâu, chừng hai ba dặm, trên đường rêu xanh phủ kín trơn ẩm, phải bám theo vách đá, mới miễn cưỡng giữ thăng bằng.
Tuyết vực rét lạnh, qua nửa đường cái động to hơn mấy lần, ẩm thấp chui sâu thẳng vào trong gân cốt, sắc bén hơn tuyết đọng trên tay. Đến đoạn sau đỡ hơn một chút, lại nghe thấy đoạn đường phía trước, dần dần có tiếng vang của sóng biển đánh vào đá ngầm, nàng cúi đầu nhìn tân Lang vương một cái, “Tiểu Tam, con quay về đi, từ đoạn này ta tự đi.”
Đúng vậy, con đường tiếp theo vẫn là một mình nàng đi tiếp, không chỉ muốn báo thù, muốn đoạt lại Đồ thư, còn muốn tìm lại An Lan của nàng. Ông trời để nàng khi còn sống đều phải vượt qua hết mọi khó khăn trắc trở, nhưng chỉ cần còn sống, còn có một hơi thở, nàng có chết cũng sẽ không buông tay.
Tiểu Tam dừng chân, ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút lưu luyến không rời. Nhai Nhi ngồi xổm xuống, kéo cổ nó một chút, “Ta thực rất xin lỗi, nếu như không là vì ta, phụ thân con sẽ không chết.”
Nó phát ra kêu buồn rầu, liếm liếm mặt nàng, bi mà không oán.
Nhai Nhi vung tay tạm biệt nó, một mình nâng cây đuốc đi vào sâu trong huyệt động. Càng xuống càng thấy không khí bức bí mang theo hơi mặn ẩm. Nàng tắt đuốc, ánh sáng ban đêm nhàn nhạt theo khe đá chiếu vào, một chưởng đánh nát mảnh đá chặn cửa động, nghe đá vụn rơi xuống, cách một lát lại có tiếng vọng lại từ xa. Cuồng phong gào thét thổi qua cửa động, nàng đỡ vách đá bước tới một bước, một trời nước mênh mông kia đập vào mi mắt. Một vòng ánh trăng màu đỏ tươi treo trên mặt nước, phía dưới là đại dương mênh mông sâu thẳm, sóng nước tầng tầng.
Chỗ cửa động lộ ra khỏi vách núi đen, cách mặt nước chừng hai mươi trượng. Nhìn xuống, vách tường thẳng đứng không có chỗ đặt chân. Nàng treo người lên cổ tay cũng chỉ đến một nửa độ cao, xuống chút nữa, là tùy cơ ứng biến.
Móc tay vững vàng ôm lấy vách núi, nàng theo sợi tơ chậm rãi đi xuống. Gió mạnh gào thét thổi qua tóc mai, rũ mắt nhìn, ngay phía dưới có nước biển và đá ngầm, phải tìm đúng dòng nước để nhảy xuống, nếu không mạng khó giữ. Gió bên trong luồng động ma sát thổi ra phía ngoài, phát ra tiếng ti ti, nàng không dám lỗ mãng, miễn cưỡng tìm được một chỗ mượn lực mà nhảy, thấp xuống một chút đủ cho nàng khống chế được.
Dưới ánh trăng nước biển chiết xạ phản chiếu lên ánh trong vắt. Đánh giá đúng điểm rơi, dứt khoát thu hồi tay bám. Nàng phải rời khỏi đây, rời đi mới có đường sống, có thể tìm về Đồ thư, trở lại Lang Huyên.
Rơi sâu vào biển lớn, nàng có kỹ năng bơi lội rất tốt, lại có chuẩn bị, tuy uống một miệng nhưng không đến mức khiến nàng hoa mắt ù tai. Ù ù dòng nước đánh sâu vào màng nhĩ, có tiếng vọng lại rất lớn, nàng không biết mình rơi xuống bao sâu, chờ khi dừng lại, ra sức chụp nước, làm một hơi dài hướng lên trên, muốn tiêu hao hết khí trong buồng phổi. Cuối cùng một giãy lên tới mặt nước, nàng thở gấp. Tay chân đã mềm vô lực, liền ngửa đầu, thả người theo sóng trôi như xác chết.
Không còn nước mắt có thể chảy, cuộc đời lạnh lẽo đã rèn nàng thành một khối gang. Mỗi lần cho nàng hi vọng, đều nối bước là tuyệt vọng còn lớn hơn nữa. Nàng hờ hững nhìn bầu trời màu lam sẫm, đợi sức lực dần dần khôi phục, mới lật xoay người, dùng hết toàn lực bơi lên bờ.
Nơi này là địa giới Thuỷ Mộc Châu, cách Vương Xá Châu ngàn dặm, không có Hồ Bất Ngôn, phải dựa vào sức ngựa.
Tìm ngựa là chuyện rất dễ, Vân Phù mười sáu châu khắp nơi đầy người hứng thú với Thần bích, giết một người, ngựa có ngay. Trong Già Lam tự bỏ hoang ngoài thành Thủy mộc có hai kiếm khách dừng lại nghỉ chân. Thời tiết rất nóng như lửa, lười biếng ngồi phịch xuống uống rượu dưới ánh trăng.
“Đồ ngốc mới đi canh giữ Tuyết vực, nhiều người vây bắt như vậy, cũng đợi không được hai mươi hai năm sau.” Một người nói, rầm rầm vài tiếng trong miệng.
“Mọi thứ đều hủy trong tay Lan Chiến, muốn độc chiếm đứa bé kia, ai ngờ chết không còn thây. Lúc trước tin hắn bị chết truyền ra, còn cho là trong Ba Nguyệt Các chó cắn chó, ai biết họ nuôi một con sói.” Người kia lại nói, “Bây giờ Ba Nguyệt lâu thật khó đánh vào, còn bày trận pháp đánh chó gì, giải hơn hai mươi ngày không xong, không biết là do ai bày.”
Tiếng một người trong gió mát nhè nhẹ trở nên mơ hồ, không rõ nói: “Có cao nhân chỉ điểm rồi… Chúng ta lại không đi, canh tới miệng còn uống không nổi…”
Uỵch một tiếng, người ngã xuống chân tường, gã kia bật cười: “Tiểu tử ngươi uống nhiều rồi hả? Lấy chỗ này làm giường, chỉ thiếu đàn bà cho ngươi…” Nói xong nằm xuống đợi, không ai đáp lời, kêu một tiếng, “Gia Cát ám sao? Đang ngủ hay là ngã chết vậy?”
Người không nói chuyện, khi hắn chuẩn bị đi qua xem, người sau bức tường đứng lên.
Tên còn sống thở ra một hơi, “Hỗn tiểu tử, cho ngươi uống ít hai hớp, kiểu này, sớm muộn gì cũng xỉn mà chết…”
Người phía sau tường nhẹ nhàng nhảy, lướt qua vườn hoang.
Người đã thấm mệt, tính đi ngủ. Tùy ý liếc một cái, bóng người đi tới, dưới ánh trăng bóng kia thật xa lạ. Lông tơ muốn dựng đứng lên, hét lớn: “Ai!” Nhưng chưa kịp rút kiếm, một ánh bạc chợt lóe liền bị gọt bên đầu. Sau một tiếng óc rơi nơi lưng bàn chân, hai mắt chết không nhắm mắt hồi hộp chờ mong, trông thấy người kia tra kiếm vào vỏ, nhảy lên một con ngựa, kéo dây con kia theo.
Loạn thế như vậy, ai để ý đến cái chết của hai tên kiếm khách. Bọn họ thối rữa trong thời tiết mùa hè, Nhai Nhi chạy như bay trên cánh đồng bát ngát.
Nghe hai người kia đối thoại, thì ra Ba Nguyệt lâu còn tốt, là được trận pháp gì đó che chở, các môn phái khó phá giải. Từng người trong Lâu nàng đều biết, không có am hiểu kỳ môn độn giáp, nếu đoán không sai, là do người Tử Phủ trợ giúp một tay.
Nhắc đến Tử Phủ, lòng nàng run rẩy từng hồi. Cái đồ ngốc kia là vì che chở cho nàng để nàng được sống sót. Đã có thể tính như thế, chàng cũng nên đem theo cuốn bản đồ về chứ, vậy ra chàng hiểu lầm, nghĩ nàng muốn đi tìm cô sơn mở ra cái kho tàng vô đáy kia nên mới để lại Ngư Lân đồ cho nàng. Đáng tiếc giờ đây nàng phụ lòng hắn, Đồ thư đã lọt vào tay Lệ Vô Cữu. Nàng mặc dù không chính thức gặp qua Hữu Minh chủ đài Chúng Đế, nhưng trực giác quá mạnh, người trước hang kia nhất định là y.
Tử Phủ Quân chân trước mới đi, sau lưng y đã chạy tới, cuối cùng là người thế nào mà có thể có thủ đoạn như vậy! Nàng không dám nghĩ, chỉ thấy rùng mình. Giờ chỉ muốn mau trở lại Ba Nguyệt lâu, chỉ mong gặp được Đại tư mệnh, bàn với hắn, khuyên nhủ Tử Phủ Quân.
Ra roi thúc ngựa, hai con ngựa luân phiên cưỡi, phi như ưng bay, một con bị sùi bọt mép, ngã xuống đất chết. Nàng nhìn xác ngựa, trong lòng trống rỗng, nghỉ một chút nữa sẽ tiếp tục. Vài ngày đêm không ngủ không nghỉ, nàng cảm thấy mình cũng nhanh biến thành một gốc cây hoa tiêu, toàn thân mệt mỏi, trống rỗng.
Cuối cùng về tới nội thành Vương Xá, người giang hồ rất nhiều, sát bên người cơ bản đều là thù địch. Nhai Nhi đổi xiêm y, cẩn thận che dấu thân phận, sau khi vào thành thẳng tiến Vọng Giang Lâu. Từ sau khi phu thê Lư Chiếu Dạ chết, Lâu kia hoàn toàn bỏ hoang. Tiệc tùng mỗi đêm đã không còn, chỉ có rường cột chạm trổ, dấu ấn ghi lại huy hoàng xưa kia.
Vọng Giang Lâu mà hướng về Ba Nguyệt có thể thu hết tổng thể quang cảnh. Nàng trước kia không biết, lúc trước địa bàn của mình luôn nằm trong tầm ngắm của Lư Chiếu Dạ. Chỉ có những chỗ cao nhất thì không thể, hiện tại đang bị các kẻ võ lâm chính đạo chiếm, nàng chỉ tìm chỗ nào có thể ẩn nấp.
Thời tiết không tốt, mây mù nặng nề, Ba Nguyệt lâu như được che phủ bằng một màng mỏng sáng như tấm màn dệt kim. Nhìn kỹ kia đó là những vòng tròn kết giới, mỗi một tầng đều có văn tự cổ xoay tròn, hao hao giống với Lục Hào thuẫn trước kia trong động thiên Lang Huyên.