Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 58
Chương 58: Tiếc là không gặp chàng sớm một chút
Không còn nhớ đã bao lâu rồi không mắc bệnh, chắc chừng từ năm mười ba tuổi, nàng đi theo Nhược Thủy Môn Tứ Tinh, trong mưa đêm rét đậm phục kích một đội buôn. Đội buôn đến trễ hơn dự tính, nàng nấp kín trong bụi cỏ, một canh giờ liên tục không động đậy. Mưa rất to, quần áo ướt đẫm ôm lấy thân, như lọt vào đầm lầy không thể thoát. Nàng chưa bao giờ mong chờ mục tiêu nhanh xuất hiện đến vậy, ít nhất được vung đao múa kiếm, để tứ chi và huyết mạch đông cứng có thể sống lại.
Đội buôn đến rồi, gần chục con ngựa tốt như bão táp chạy qua, nàng đi đầu bật dậy chém đứt chân ngựa của đội tưởng. Hỗn chiến sau đó, nàng hiếu sát gần như điên cuồng, sau này Nguy Nguyệt Yến đánh giá lại trước hội đồng, điểm nổi bật của nàng không phải ở chỗ không phục mệnh, hoàn thành nhiệm vụ rồi, nàng được gọi là hiếu sát.
Thực ra do các cô ấy không biết, nàng chỉ nghĩ cách mau được ấm, và bởi vì máu kẻ địch là nóng ấm. Hiếu sát ở Ba Nguyệt Các không phải khuyết điểm, thậm chí còn được xem là ưu điểm. Tuy rất nhiều người không ưa sự tàn nhẫn và cao ngạo của nàng, nhưng Lan Chiến lại đối với biểu hiện của nàng thêm phần tán thưởng. Sau khi rời Quan Chỉ đường nàng liền ngã bệnh, sinh bệnh với sát thủ mà nói rất xa xỉ, nếu như ngươi chưa lập chút công, ngay cả nằm trên giường nghỉ ngơi đều không có tư cách.
Nàng quay cuồng nằm trên giường, khi nóng đến cháy, khi lạnh đến run. Uống hết mấy chén thuốc cũng không thấy khởi sắc, Tô Họa nói với thầy thuốc: “Ba ngày rồi, chỉ sợ cháy luôn đầu óc.”
Thầy thuốc trong Các cũng không quan hệ, “Bẩm Các chủ một tiếng, không được thì chuyển qua sơn động thôi.”
Ba Nguyệt Các nuôi giữ nhiều bé gái, chết không có gì đáng kể, nếu như nàng không phải do Lan Chiến tự mình chiếu cố, chết sống căn bản không cần kinh động Các chủ. Nhai Nhi nghe thấy, lời đối thoại xa gần, không rõ là ai nói. Thực có đem nàng đưa đến sơn động chờ chết, nàng cũng không cách nào phản kháng, bởi vì thật sự đến mắt còn không mở được.
Tô Họa đem chi tiết bệnh tình nàng trình bẩm, Lan Chiến đến thăm, không khỏi thổn thức nói: “Tuyết vực khắc nghiệt như thế, ngươi còn có thể sống đến sáu năm, giờ mới dầm một trận mưa đã muốn chết? Ngươi đó, không thể nuông chiều được.”
Nếu như còn có thể cười được nói được, Nhai Nhi còn muốn cười một trận. Mấy năm nay nàng ở Nhược Thủy Môn chịu khổ hết mực, vậy là có quần áo che thân, có phòng để ngủ, là “Nuông chiều” sao. Vị Các chủ chỉ hươu bảo ngựa còn ra vẻ như thật lòng, thường làm nàng thấy ghê tởm. Ngón tay trên ván lát giường đang mở rộng vô thức nắm lại tại trảo, đáng tiếc vẫn bất động, ngoài thở, cái gì cũng không làm được.
Phiền đến cực điểm, người ta tới đây đều là muốn xem náo nhiệt. Nàng chỉ cầu những người này không xuất hiện, cho dù chết, cũng hãy để nàng một mình chết trong lặng lẽ.
Lan Chiến đương nhiên không đồng ý buông tha cho nàng như thế, dù sao Thần bích vẫn không rõ tung tích. Hắn ngó một trận, phân phó tiếp tục điều trị, xoay người ra ngoài. Nhai Nhi quay đầu, lâm vào một mảnh hỗn độn.
Bên ngoài bắt đầu đổ mưa, nàng nghe thấy tiếng mưa vỗ trên mái nhà. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng, tương phản với tiếng mưa xuân ào ào. Nàng cố mở mắt, thấy một thân ảnh đứng trước giường, sắc trời mờ tối, người đứng ngược sáng nên nàng thấy không rõ mặt. Ban đầu còn cho rằng là Lan Chiến, nhìn thân hình rất giống, nhưng mùi hương trên người không phải Lan Chiến, hắn thường dùng long lân, mà tay áo người này, phát ra là hương nhất đao khuê.
Khi được thụ huấn, nàng đã học cách phân biệt hơn trăm loại hương liệu, đối với nhất đao khuê ấn tượng rất sâu khắc. Mùi hương này lạnh mát, trong hàn khí mang sắc mới mẻ, một khi dùng lên, quấn không tiêu tan, có thể để liên tục ba ngày. Lan Chiến mới vừa đi không lâu, không thể đổi hương nhanh như vậy, những nam tử khác trong Các không tụ tập cùng nàng bao giờ, nàng nghĩ không ra ai là người tới thăm nàng.
Nỗ lực nheo mắt, muốn nhìn rõ hơn, nhưng không thành. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi càng thêm dầy đặc, một trận gió thổi qua, ống tay áo người nọ lưu lại trên mu bàn tay nàng xúc cảm như có như không. Nàng không còn sức hỏi hắn, trong hoang mang nghi hoặc chìm vào giấc ngủ.
Trải qua nhiều năm, trong trí nhớ đã quên đi nhiều những việc đã trải qua, không hiểu sao chuyện này lại chợt hiện, thực ngạc nhiên. Nàng đến bây giờ đều không rõ cuối cùng người kia là ai, cũng không nhắc qua với người khác. Từ từ dứt mộng tỉnh lại, giật mình khi có một bàn tay dừng trên trán nàng, nàng nghe thấy thanh âm của Tiên quân, “Nàng bệnh rồi.”
Nhai Nhi mở mắt, hốc mắt nóng đến muốn phun ra lửa. Ôm đầu cúi người đứng dậy, lại ngã trở về, nhũn ra: “Tinh thần vừa buông lỏng một chút liền ngã bệnh, không sao đâu, ngày mai lại khoẻ à.”
Nàng đưa hai cánh tay hướng về hắn, Tử Phủ Quân cúi người ôm nàng, “Trách ta cổ hủ, nếu sớm dùng một chút pháp thuật, nàng không cần ra ngoài đi săn thú.”
Người hắn có chút mát lạnh, vừa vặn có thể cân lại lửa trên người nàng. Nàng từ từ nhắm hai mắt hít một hơi, “Ăn thì phải ăn theo ý thích chứ, cây cỏ kia đâu thể lấp đầy bụng.”
Nàng nóng rực như hỏa lò, hắn vuốt ve lưng nàng nhẹ nhàng, “Tuyết vực không có thảo dược, Tiểu Bạch có mang đến sừng linh dương, ta đã mài thành bột, một lát nữa nàng ăn vào, vã mồ hôi sẽ tốt.” Vừa nói vừa quan sát sắc mặt nàng, “Lạnh sao? Ta thêm lửa to một chút.”
Nàng cười vô lại, “Đống lửa cháy to mấy cũng không hữu dụng, Tiên quân sao không trực tiếp phóng hỏi trên người em đi?”
Người nóng đến hai mắt gắn đầy tơ máu, miệng còn không quên chiếm tiện nghi, Tử Phủ Quân cười hừ, “Giờ mà phóng hỏa, chỉ sợ nàng xỉu chịu không nổi.” Ôm chặt nàng đặt nằm xuống, lại ôn tồn nói, “Ta đi nấu cho nàng chén canh thịt, uống chút nóng nóng, hàn khí mau tan.”
Hắn nhấc vạt áo đi ra sơn động, tư thái nhàn nhã, luôn toát vẻ thần khí thanh chính cực độ. Lại ra đứng bên bếp lò, bắt đầu thấy khó, tiên nhân tịch cốc vốn đã sớm không cần ăn đồ nấu nướng khói lửa. Cần làm thế nào để hầm thịt thành canh, thậm chí sử dụng cái bếp chính mình mới biến ra, hắn đều không biết một chút.
Bất kể thế nào, cứ thử xem đã. Vì thế Tử Phủ Quân bắt đầu rửa tay làm canh thang, khói đến chảy nước mắt nước mũi đầy mặt, đốt đến khói báo động cả vùng núi, cuối cùng cũng xong.
Người thông minh, có bỏ bớt vài đoạn đường vòng cuối cùng cũng không thể tay không mà về. Hắn đem canh thịt đến trước mặt nàng, giục nàng uống luôn, Nhai Nhi cầm trong tay, cổ họng hơi nghẹn ngào. Nàng chực muốn rơi lệ, lại thấy rất thẹn, liền cười cười đánh trống lảng, “Ui, là lần đầu có người nấu ăn cho em.”
Mùi vị không cần nói, hun đầy khói, còn thêm tanh nồng của sừng linh dương, nàng lại uống đến ngập tràn hạnh phúc. Hắn hỏi: “Thế nào?” Nàng để ý gật đầu, “Có thể so với đầu bếp Ba Nguyệt lâu nè, nếu thêm chút muối, ngon tuyệt.”
Hắn vất vả nửa ngày, được một tiếng khen của nàng, cảm thấy rất thỏa mãn.
Thái dương hắn tóc ẩm mồ hôi, mềm mại dán trên má, nàng đưa tay vuốt gọn cho hắn, “Tiên quân rơi xuống cõi trần, bị em liên lụy đến không ra hình ra dáng rồi.”
Hắn nắm tay nàng trong tay chà xát, “Chăm sóc người trong lòng, sao có thể nói là liên lụy! Đến lúc này mà nàng vẫn thấy ta cao cao tại thượng đó là nàng không xem ta là người thân yêu nhất rồi.”
Nhai Nhi sửng sốt một chút, “Chàng là người thân nhất của em…” thẹn thùng cụp mắt, “Là em quen luôn độc lai độc vãng, chưa từng chịu chiếu cố của bất cứ ai, nhận được chăm sóc cả người liền không được tự nhiên.”
Hắn mỉm cười, “Ta đã không còn là Tử Phủ Quân trước kia, cũng không muốn quay lại như trước. Nàng không cần xem trọng ta, ta giờ đây chỉ là gã đàn ông muốn sống triền miên trong nhà, tựa như nàng nói, không hỏi tiền đồ, chỉ hỏi phong nguyệt.”
Cho nên trong thạch thất hoang sơ, hai tấm da hươu cũng có thể trở thành đài phong nguyệt. Hắn ôm nàng chìm vào giấc ngủ, yêu nữ trong miệng người giang hồ, nữ ma đầu giết người không chớp mắt, chỉ khi nằm ở trong lòng hắn, mềm mại như một mảnh mây trời, như một khối tơ lụa dệt thật tinh tế. Nàng như không có chút gai góc nào, ngữ điệu rất mềm mại, triền miên gọi tên hắn: “An Lan… An Lan…”
Tóc cùng tóc dây dưa, hắn còn muốn kết tóc cả hai lại, nhưng cuối cùng không làm. Việc Lang Huyên mất trộm phải có người gánh trách, hắn muốn đổi cho nàng trăm tuổi vô lo, nhưng phía trước thật không có cách đi cùng nàng. Đời người nói ngắn cũng không ngắn, trong vài thập niên tới sẽ phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nếu như sau này nàng gặp gỡ được một người khác thích hợp… Vẫn nên tạm gác lại để người kia cùng nàng kết tóc đi!
Một đêm qua lại, nàng hạ nhiệt một chút, vẫn chưa nên đi lại. Bên ngoài rất lạnh, ở trong sơn động nghỉ ngơi rất tốt, nhưng vẫn còn vướng bận, thì thào nói: “Đồ thư em sau khi cất trong Tuyết vực, bữa giờ không nhìn lại, cũng không biết giờ thế nào. Gọi Tiểu Bạch dẫn chàng đi xem, ngũ đại môn phái như hổ rình mồi, lỡ đâu Đồ thư bị cắp thì không được.”
Hắn nói được rồi, ra cửa thổi tiêu gọi sói. Không lâu sau Bạch Nhĩ Đóa từ trong rừng rậm đi tới, ngẩng đầu ra hiệu với hắn. Hắn theo nó đi một đoạn đường rất dài, tiến vào một cái hang, động rất sâu, thạch nhũ cao chót vót, mưa từ phía trên rơi xuống, bào tảng đá lõm xuống hình thành vũng nước, thanh âm bị phóng đại gấp trăm lần. Bạch Nhĩ Đóa một mình ở phía trước dẫn đường, sau khi đi qua một đoạn, đến mảnh măng thạch cuối cùng, ở trên đỉnh tối khối măng thạch gài cuốn bản đồ tinh xảo, trong bóng tối vô cùng, phát ra ánh sáng đẹp mắt.
Hắn nghỉ chân, cách một uông bích nước hồi hộp đợi, Bạch Nhĩ Đóa ngồi bên chân hắn, không chuyển mắt nhìn hắn. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, “Tiểu Bạch huynh, ngươi tò mò cuốn hoạ đồ này cuối cùng vẽ cái gì sao?”
Bạch Nhĩ Đóa ô một tiếng, quay đầu nhìn cái vật sáng lóng lánh kia.
Tử Phủ Quân nâng tay, như nâng hoa phất liễu, cuốn tranh bay lên giữa không trung, sau đó từ từ mở. Bản thân cuốn Đồ thư chính là vẽ một hoạ đồ di động, đường nét phác họa rất mảnh, mềm mại như thổi một cái sẽ rối thành một nùi. Trong hoạ có đầy đủ hình chuyển động, tầng mây tụ tán, dòng nước hồi chuyển. Còn có sơn xuyên trong biển cùng đảo nhỏ, có vật mãi như không thay đổi, thoáng như trụ trời, có khắc lúc ẩn lúc hiện, bỗng nhiên mở ra xa vạn lý.
“Nhìn thấy không? Cũng chỉ là một bức tranh chuyển động, chắc trẻ con sẽ rất thích.” Hắn gấp tay nói, “Nghe nói trong này có một hòn núi, cất giấu của cải rất lớn, lớn đến chừng nào nhỉ, đến nấu hết vàng nóng chảy ra, có thể mạ hết toàn bộ Tuyết vực thành vàng. Huynh không biết, ngàn năm trước còn có người cố tình đánh tới tòa cô sơn này. Nếu như lần này kho tàng nhất định phải có người mở ra, ta hi vọng người đó là Nhai Nhi, như vậy mới không uổng sự hy sinh của Nhạc gia, máu cũng không đến mức chảy hết như thế.”
Bạch Nhĩ Đóa im lặng, ánh mắt lộ thần sắc đau thương. Nó hiểu được tiếng người, Sói tuyết hai mươi mấy tuổi đã có thể luyện hóa Kim Đan, “Minh tâm” sau đó là “Gặp tính”, chiếu theo thời gian, gần như biến hoá của Long vương kình kia.
Tử Phủ Quân thở dài, “Qua vài ngày nữa ta phải đi, lần này đi, Lang Huyên chỉ sợ không bao giờ do ta coi ngó nữa, lỡ đâu ngày nào đó nàng lại cần dùng cuốn Đồ thư này… Ta nên đề phòng cẩn thận, không thể để nàng giở lại chiêu cũ, câu dẫn Đại tư mệnh. Ngũ đại môn phái sẽ không buông tay vây khốn nàng, Thần bích và Đồ thư ở cùng một chỗ, rất không an toàn. Ta vốn định bố trí kết giới cho nơi này, lại sợ liên luỵ nàng… Thôi vẫn phải tiếp tục phó thác cho huynh, thay nàng bảo vệ cho cuốn Đồ thư.” Hắn nghiêm trang hỏi nó, “Tiểu Bạch huynh, có thể chứ?”
Bạch Nhĩ Đóa đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thẳng phía trước. Đồ thư từ lúc rời Lang Huyên sau, luôn để trong nham động này. Bạn già phó thác không dám lơ là, nó mỗi ngày đều đến tuần tra hai vòng, không phải vẫn bình an đến hôm nay sao, bởi vậy nó rất nắm chắc, tỏ vẻ tuyệt không phụ nhờ vả.
Tử Phủ Quân tán thưởng: “Tiểu Bạch huynh nghĩa mỏng vân thiên, thật là hán tử. Con người của ta cùng chim bay cá nhảy luôn luôn hữu duyên, nếu như ngày khác may mắn gặp lại, lúc đó huynh tu được thành hình người, ta mời huynh uống rượu.”
Bạch Nhĩ Đóa gật đầu, một người một sói rời khỏi, Tử Phủ Quân dùng thuật hư không che mắt làm cửa động biến mất, mới trở lại nơi động phủ bọn họ đang tạm trú.
Nhai Nhi thấy hắn tay không trở về, trong lòng căng thẳng, “Đồ thư đâu rồi?”
Hắn nói để ở chỗ này, cũng rất an toàn, “Chúng ta tạm thời ở đây, để bên người không làm gì, chờ lúc đi lại đi lấy.”
Nhai Nhi tuy không rõ hắn vì sao quyết định như thế, nhưng vẫn tin tưởng hắn luôn có lý. Sau này ở chung, đủ có thể trở thành hồi ức để nàng cả đời nhấm nuốt. Nếu như nói từng đã khoái ý giang hồ là rền vang thanh diệp, như vậy mấy ngày nay vành tai và tóc mai chạm vào nhau, chính là chuế ở cành phồn hoa. Người sống ở mũi đao, đến bệnh cũng phải xem thời cơ, sao có thể hiểu được cùng người yêu dắt tay hư độ quang âm, là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Trong núi năm tháng lại thong dong chảy qua, bọn họ mỗi ngày dụi mắt mơ màng buồn ngủ, ngồi ở băng thiên tuyết địa xem mặt trời mọc. Buổi chiều thổi cơm, hắn mang nàng đi bộ bôn ba, đạp tuyết tìm mai. Nàng đã không ở mười mấy năm, phía sau núi lại huyền diệu lớn lên hai gốc cây cốt trong hồng ①. Đóa hoa đẹp đỏ thắm sáng cả cảnh đêm, nàng dưới tàng cây nhìn thật lâu, nhìn như cánh chim nhạn cô đơn trong đồng tuyết.
giống mai đỏ thắm, ấm áp cùng sung túc, chịu nhiệt độ thấp -10℃, cho nó sinh trưởng ở Tuyết vực do ý đồ sáng tác, chớ tưởng thật. (chú thích tác giả)
Hắn bẻ một cành hoa, làm trâm cài cho nàng, dưới ánh trăng nhìn nàng, “Đáng tiếc không gặp gỡ nàng sớm một chút.”
Nàng cười khẽ, “Người khác mất vài ba năm mới viên mãn, chúng ta chỉ ba tháng là thành toàn. Không cần chàng phải tìm kiếm bôn ba, ta tự mình đưa đến, thật tốt.”
Chính là quá nhanh, hắn không nói ra miệng, nâng khuôn mặt đẹp như thêu, ngọt ngào tỉ mỉ hôn lên.
Một người không cần gồng gánh đỉnh thiên lập địa, như trở nên lười biếng. Lúc đầu Nhai Nhi còn thỉnh thoảng đi trên sườn núi quan sát hành tung ngũ đại môn phái, về sau toàn ném ra sau đầu. Cũng không biết ngày đến mặt trời lặn đi bao nhiêu lần, buông lỏng đến khi chính mình đều cảm thấy không thể nào nói nổi, mới tính hay là lên núi xem một chút.
Bình thường đều là dính không rời, hôm nay hắn không tính đi cùng nàng, “Đi nhanh về nhanh, ta nướng cho nàng thịt hoẵng.”
Nhai Nhi không nghĩ nhiều, chỉnh lại ống quần nói tốt quá. Sắp ra cửa, hắn bỗng nhiên gọi lại, mặt mỉm cười, vân vê tóc nàng, “Ta nói với nàng chưa, hôm nay nàng thật vô cùng xinh đẹp?”
Nàng nghe xong liền làm nũng, “Vậy là ngày nào đó muội khó coi lắm á? Khó coi mà còn dụ chàng mắc câu á?”
Hắn ý cười càng đậm, hai tay từ đầu vai nàng chậm rãi trượt xuống, lướt qua hai cánh tay, lưu luyến nắm chặt đầu ngón tay nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng, “Đi thôi, cẩn thận chút.”
Nhai Nhi trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn khó hiểu, nhưng mỗi lần ngắn ngủi chia tay đều là như thế này, sợ chọc hắn chê cười, miễn cưỡng đè xuống nỗi bất an.
Nàng rời sơn động, vọt người phi nhanh về hướng sơn cốc, lên xuống sau vài nhịp còn quay đầu nhìn hắn. Thân ảnh kia cao ngạo áo trắng đứng tan vào màu tuyết trắng, bên cạnh người nắng lên đỉnh đầu, gió xào xạc như giận. Hắn như vậy vô dục vô cầu, không phỉ không phẫn, trở lại bộ dáng như viễn cổ ban đầu.