Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 57
Chương 57: Ba Nguyệt động thiên.
Lời yêu thương hoà cùng một cơn gió vút lên thổi qua khe đá. Không biết bên ngoài kia loạn thế chém giết thế nào, ở tại nơi Tuyết vực này, lại có thể cảm nhận được cảnh êm đềm năm tháng tĩnh hảo.
Mặt trời đỏ treo nơi chân trời, tuyết trắng đầy đất phản xạ ánh sáng chói mắt. Nơi này trong trẻo hơn thế giới bên ngoài, toàn bộ vẻ đẹp nổi bật trên nền trắng thuần khiết, càng tăng vẻ đoan trang hiếm có. Xa xa giữa không trung có tuyết sam và cây thông cao ngất, dù không đẹp chói lọi, vẫn khí thế trùng trùng. Nếu chỗ này ngăn một phòng nhỏ, chỗ kia bố trí cái bếp, có thể vừa ngắm mặt trời mọc đằng đông vừa củi gạo dầu muối mà quên đi thời gian.
Tử Phủ Quân sờ mấy cành khô vừa nhặt về, bấm quyết, biến chúng thành cái bàn. Tiện tay nhặt lên một mảnh lá, cơn gió nhẹ lay động bày ra hương án. Mới đầu hắn còn do dự, không biết có nên phá quy định chính mình định ra hay không, rồi lại tưởng tượng người trong kia, qua nửa đêm không chịu nổi cái lạnh này, dầu gì nàng cũng chỉ là một người phàm.
Tu vi đầy người, không dùng thì sớm muộn cũng hết thời, đã vậy, còn được ngày nào sống tiêu sái ngày đó vậy. Hắn dậy sớm, trang trí cho sơn động một bận, nhà mà chỉ có bốn bức tường sao gọi là nhà được, hắn biến hai lớp da báo xali thành đệm giường thơm mềm, còn chuẩn bị đỉnh màn tố sa trên đầu cho nàng. Màn trướng bày biện xong xuôi, đêm qua rất vất vả, nàng vẫn đang ngủ rất say. Đến khi hắn dứt ra được rồi, đùa nghịch chút cỏ dại rễ cây, còn ngày nào hay ngày đó cũng phải chuẩn bị thỏa đáng.
Lúc Nhai Nhi mở mắt, giao sa phất phơ trước mặt khiến nàng tưởng lầm đã trở lại Ba Nguyệt Lâu. Tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn chằm chằm lên đỉnh màn thật lâu, nhìn ra ngoài kia mờ mờ, thấy đá thạch bích sơn động lởm chởm, mới xác định mình đang ở đâu. Đầu giường còn có một bộ đồ mới, là kiểu đồng phục trên Bồng Sơn, áo choàng màu trắng như trăng tròn thêu viền màu lam, mặc vào rất ấm áp. Nàng chép miệng, phát hiện làm thần tiên hay tuyệt, trong lúc nguy cấp luôn có cách cho mình thoải mái. Chàng vốn là người bảo thủ, ngày trước luôn cẩn thận tỉ mỉ lặp đi lặp lại quy tắc của Cửu Châu, lọt xuống hồng trần rồi liền bắt đầu phá giới hết lần này đến lần khác. Nàng hơi lo lắng, không biết phá giới cứ tích góp từng tí một thế này, cuối cùng có bị gom thanh toán luôn một lượt không.
Từ sơn động đi ra, dưới ánh nắng, trên cánh đồng tuyết kia, một người mặc tố y ngân bào lấy cành làm bút, ở nơi tuyết đọng bằng phẳng luyện chữ. Nhai Nhi si ngốc nhìn, chợt nhớ ngày tháng ở Bồng Sơn, vị Tử Phủ Quân thánh khiết kia như đã trở lại. Chàng vận ngòi bút như long xà, cuối cùng một phát nhẹ như mây trời thu thế, gió mạnh mênh mông, bạch ngọc trâm trên đầu cẩm mang bị thổi bay lên, sóng mắt trong suốt xuyên qua hoa văn phức tạp, dừng lại trên mặt nàng. Trong lòng nàng cuồn cuộn áy náy, đâu đó như mình vẫn còn là tạp dịch khiêng chổi dọn dẹp lá rụng ở Bích Mai, thấy thiên nhân là Tử Phủ Quân, tự phát sinh một cảm xúc tự ti khó tả do khoảng cách một trời một vực.
“Nàng tỉnh rồi à?” Hắn vất cành cây đi, nhìn nàng đang câu nệ cảm thấy kỳ lạ, “Làm sao thế?”
Nàng cười cười, “Dạo này chàng liên tục bôn tẩu ở Vân Phù, em đã nhanh quên bộ dáng vốn có của chàng mất rồi. Nhìn chàng luyện chữ bỗng nhớ tới Lưu Ly cung, chàng thật sự không thuộc về nơi trọc thế này, chàng vừa rồi mới chính là chàng. Em đang suy nghĩ, sau có đầu thai chuyển thế, mỗi một kiếp đều gặp chàng, nhất định đều muốn bên chàng, dù kiếp sau em có là nữ hay là nam ạ.”
Tử Phủ Quân giật giật mắt mấy cái, nghiêng đầu cân nhắc, “Đoạn đầu nghe còn hay, ta rất thích, còn đoạn cuối nàng có ý gì thế?”
Nàng cười to chế nhạo: “Ý là lỡ có làm kiếp đàn ông, cũng vẫn không bỏ qua chàng đâu.”
Dưới ánh mặt trời đôi mắt hắn càng sáng, trong đồng tử là ý cười sâu nồng, dịch người tiến lại gần nàng, giọng buồn bã quanh quẩn trên đỉnh đầu nàng, “Nếu nàng có thật biến thành đàn ông, ta đây cũng chịu. Tai kiếp một đời không xong, hẹn kiếp sau tính tiếp.”
Nàng nắm chặt cánh tay hắn, ao ước nhìn hắn, “Một lời đã định, chàng phải nhớ kỹ em, vĩnh viễn không thể quên nhé.”
Hắn rũ mắt nhìn nàng, “Câu này phải để ta nói chứ, nàng phải nhớ kỹ ta, không thể quên ta. Nếu quên … thỉnh thoảng giữa khuya nằm mộng, không nghĩ ra ta là ai, ít nhất cũng phải có cảm giác khuôn mặt này như đã từng quen biết.”
Lẫn nhau đều hiểu ngày vui ngắn chẳng tầy gang nên giữa những hàng chữ luôn nghe thấy vị đau buồn. Cho tới giờ, Nhai Nhi tính tình dứt khoát, sinh tử cũng rất phóng khoáng. Từ khi sinh ra nàng đã trải qua nhiều cực khổ, cuối cùng cuộc đời nàng có thể có một lúc huy hoàng thế này đã là kinh hỉ ngoài mong đợi, may mắn duyên phận không dứt, tuyệt không thể lãng phí phải bắt lấy lập tức.
“Em mà nhớ không ra thì có chàng nhắc nhở, sao có thể giống như đã từng quen biết ạ? Chàng sẽ kể cho em, chúng ta từng đã yêu nhau, từng đã là người thân mật nhất của nhau. Chàng cao to đẹp trai thế này, nói gì em cũng tin hết.”
Hắn thực muốn bật cười, nàng tham tài háo sắc tới giờ vẫn không thèm che giấu. Rất nhiều người e ngại nàng máu lạnh vô tình, chẳng qua là bọn hắn vô phúc thưởng thức cô nương đáng yêu nhất thế gian này mà thôi.
Nàng quay đầu nhìn sơn động bọn họ đang ở, hắn phủ ngoài cửa một tấm cửa, ở giữa ghi rất trịnh trọng, “Ba Nguyệt động thiên”. Trong mắt nàng có tia buồn bã, “So với mẹ, em may mắn hơn nhiều. Nếu năm đó họ có thể tránh được đuổi giết, cũng giống như chúng mình tìm được sơn động để ở, không bao giờ hỏi giang hồ thế sự, thật tốt biết bao!”
Hắn khoanh tay nhìn, điềm nhiên nói: “Sinh tử con người đều đã định, chuyện xưa của họ có kết thúc, chuyện của nàng mới có thể bắt đầu.”
Nàng quay đầu nhìn hắn, “Nói như vậy khi chuyện của em kết thúc, sẽ kết tinh lại một khởi đầu chuyện một người khác hay sao ạ?”
Hắn mỉm cười, “Chuyện xưa của nàng sẽ không có kết thúc, ta sẽ không để cho nó kết thúc.” Sợ nàng lại hỏi tới, vội chuyển đề tài, “Nàng dẫn ta đi chỗ phiến vách núi đó xem đi, cách nơi này có xa không?”
Nhai Nhi nói không xa, phiến vách núi kia là chỗ dừng chân cuối đời của cha mẹ nàng. Hài cốt tuy đã dời, nhưng không biết hồn phách họ còn lưu lại ở đó không.
Bọn họ đi trên Tuyết vực rộng lớn, từ đây đi dọc theo rừng cây nhỏ khoảng hai dặm. Đạp lên tuyết đọng phát ra tiếng kẽo kẹt, thường xuyên bị lún sâu, cần người bên cạnh giúp đỡ. Xa xa trông thấy phiến đá nhô hẳn ra khỏi mặt đá, ban ngày nhìn rất tầm thường, nhưng qua đêm trở thành mái che duy nhất cho cha mẹ nàng.
Sau nhiều năm quay lại, nàng thấy rất buồn trong lòng. Tiên quân khẩn trương ôm chặt nàng, ấm áp kiên định cho nàng sức lực. Nàng nhìn ba tảng nham thạch, nghẹn nói: “Trong miệng người, ngoài dung mạo ra thì mẹ em chẳng có gì. Họ nhắc tới Liễu Giáng Niên, cũng chỉ là Vạn Hộ hầu phủ đại tiểu thư, một khúc thắt lưng sáu tất làm đàn ông khắp thiên hạ không ai không cực kỳ hâm mộ. Là họ không biết, mẹ mới chân chính là nữ trung hào kiệt. Cả đời bà được nuông chiều, chưa từng chịu qua một nửa khổ cực, lại theo cha bỏ mạng chốn thiên nhai. Trong quán rượu kia, con báo nói cho muội, bị trúng tên rồi bà không rên một tiếng, đến chết vẫn không oán giận cha một câu…”
Hắn bi thương nhìn nàng, “Nàng rất giống mẹ, tâm tính cứng cỏi.”
Nàng cười thẹn thùng, tiếp lời, “Cũng giống bà gặp được người xứng đáng phó thác. Hai năm trước em đến thu thập cốt, còn cho rằng bản thân không thể có được tình yêu, em còn sống, là còn báo thù cho cha mẹ. Chắc là cha mẹ thấy em rất đáng thương mới gửi em đến trước mặt chàng đây, thật không ngờ, em lại có thành tựu thế này, giờ nhớ lại cảm thấy khó mà giải thích.”
Thứ nàng gọi là thành tựu, phần lớn không phải là qua đêm với thần tiên à. Thực ra cũng do thần tiên này tâm đạo bất định mới mắc câu nàng. Nhân duyên hai người, là ấn định từ vạn vạn năm trước, dù cho bắt đầu cơ duyên xảo hợp ra sao, đi một vòng vẫn là kiếm đi nét bút nghiêng, kết quả vẫn là như thế thôi.
Một lọn tóc bay bay nơi gò má nàng, hắn đưa tay vén ra sau tai cho nàng, “Ta chờ một vạn năm, chờ đến lúc gặp được nàng, sao không phải thành tựu của ta chứ?”
Nàng dưới ánh mặt trời cười khẽ, môi đỏ mọng thêm hàm răng trắng đều, nói rất vui vẻ, “Em chỉ sợ dẫn chàng phá giới xong chàng không còn chỗ nào cố kị. Chàng là người rất tùy duyên, ai biết có đi thích cô nương khác không nữa?”
Tuyết trắng chiếu rọi khuôn mặt hắn, hắn làm vẻ mặt buồn buồn, cao thấp trái phải đánh giá nàng, “Nàng mập thế này, đứng trước mặt ta, trong mắt ta còn thấy được cô nương nào khác nữa!”
Thật làm nàng không vừa ý, nhảy cao ba thước, “Em mập chỗ nào chứ? Nhiếp An Lan, chàng nói rõ ràng cho em!”
Hắn chỉ lo cười, bị nàng túm được xin tha, “Ta nói sai rồi, nói sai rồi…” Cúi đầu, thay đổi giọng rất ái muội, thì thầm bên tai nàng, “Một mình nàng đã làm ta mất nửa mạng, ta không còn khí lực đi ứng phó cô nương khác đâu.”
Chuyện hai người, từ từ cũng trở nên không còn khó nói. Hắn phát hiện mình đã thay đổi, xưa làm chủ Bồng Sơn không màng thế sự, ngàn vạn năm gió êm sóng lặng sinh hoạt, khiến hắn chán ghét. Hắn từ nhỏ là người đầy tình cảm, lòng quyến luyến hồng trần, lại bị héo khô coi ngó Lang Huyên. Vạn năm nước chảy đá mòn, góc cạnh dần dần bị mài, không muốn người biết, vẫn còn giữ chỗ sắc nhọn. Càng tiến vào hồng trần, càng yêu vũng bùn này, dù muôn phần nguy hiểm, hắn cũng tình nguyện đắm chìm thật sâu, không muốn đứng dậy.
Đang đùa nhau, có điểm di động màu xám, từ rất xa chớp mắt đã tới gần. Chung quanh chỗ họ nghỉ chân, bầy sói tụ lại, là loài có tính cảnh giác rất mạnh, nếu không xác định trước sự thân thiện sẽ không dễ tiếp cận.
Chúng giữ khoảng cách nhất định, phát ra tiếng hú nhẹ trầm, đảo vây quanh họ. Rồi khi Lang vương đến, lập tức cả bọn đứng lên, đứng sau nó chờ lệnh.
Sau một hồi đánh giá nghiêm túc, người và sói đối diện.
Gió thổi qua, thổi lên da lông rất dày trước ngực của Lang vương, bờ ngực rộng lớn ngang ngửa người trưởng thành.
Bạch Nhĩ Đóa mặt mũi trang nghiêm, cứ địa của bầy sói Tuyết vực vốn không dừng lại một chỗ, hai năm nay nó nơi nơi chinh phạt, nhất thống thiên hạ, bây giờ thành vua một cõi. Vương phải có khí phái của vương. Nó nhìn người đàn ông xinh đẹp, lại nhìn qua bạn già lâu năm, tỏ vẻ nàng nên giới thiệu một chút.
Nhai Nhi rất trịnh trọng, nàng đưa tay về phía Tử Phủ Quân, nói với Bạch Nhĩ Đóa, “Đây là người ấy của ta, chàng là người Phương Trượng Châu, là trấn thủ Cửu Châu Lang Huyên Tiên quân.”
Giới thiệu xong rồi, tự thấy mình lai lịch rất kì, người đàn ông của mình là thần tiên, huynh đệ là Lang vương, người khác biết được, đủ trở thành tư liệu mới lạ cho mấy tiên sinh kể chuyện.
Sau đó lại chỉ Bạch Nhĩ Đóa, nói với Tử Phủ Quân: “Đây là Tiểu Bạch, Tuyết vực Lang vương. Muội và nó cùng lớn lên trong cùng hang sói, là anh em tốt sinh tử có nhau.”
Một người một sói kia, rất trang trọng đối mặt, cùng gật đầu, xác nhận giao hảo.
Kế tiếp là màn cần thiết kết nối tình cảm, Bạch Nhĩ Đóa theo lệ cũ bổ nhào lên, đầu lưỡi cuồng liếm khắp trên mặt nàng, lấy cách của sói hoan nghênh nàng trở về Tuyết vực. Bọn chúng quây quần trong tuyết, bầy sói cũng rất hứng khởi, cả tập thể chổng vó bốn phía lăn lộn, sau đó đứng dậy quẫy mạnh tuyết trên lông rơi đầy. Nhất thời bọt tuyết bắn ra bốn phía, Tử Phủ Quân tránh không kịp, bị bắn đầy mặt và đầu cổ.
Lau mặt rồi, không còn khách sáo. Sói Tuyết rất nghĩa khí, dẫn bọn họ đến nơi giấu thức ăn là một vùng đất phẳng, tuyết bao trùm chung quanh, nhìn qua không có gì đặc biệt. Nhưng thoắt một cái, chúng đặt mũi trên mặt đất ngửi, ngửi được một chỗ, bắt đầu dùng chân trước đào, lập tức lôi ra một con dê vàng, ném tới trước mặt bọn họ.
Nhai Nhi cười nói: “Là coi chàng như người một nhà rồi đó ạ. Tuyết vực khí hậu quá xấu, đồ ăn rất ít, hàng năm đầu xuân thường phải rình săn bắn ở cửa ngõ, săn được dê vàng chôn kín dự trữ, đến lúc hết sạch thức ăn lại lấy ra no bụng. Sói chia xẻ đồ ăn với chàng, là nể mặt mũi lắm đó ạ.”
Tử Phủ Quân nhìn bốn chân đạp thẳng tắp, con dê đông lạnh như khối băng, hướng Lang vương chắp tay.
Nhai Nhi múa máy tay chân một đỗi, một đầu trói chặt chân con dê vàng, một đầu khác cột trên eo. Bạch Nhĩ Đóa dẫn nàng lên một mỏm đá cao, nơi này địa thế cực tốt, có thể quan sát rõ ràng tình hình của ngũ đại môn phái. Các giang hồ kiếm khách tụm năm tụm ba uống rượu thịt nướng, tinh thần rời rạc, không phòng bị. Nếu nàng còn đơn độc, trời tối có thể sẽ lẻn vào địch doanh, giết bọn hắn trở tay không kịp. Nhưng giờ đây… Giết thêm người cũng không tới đâu, nàng vừa tận hưởng hai ngày, không thể ham chiến.
Nàng chậm rãi lui về, nói đi thôi, “Không còn sớm, về nhà nấu cơm thôi ạ.”
Tử Phủ Quân theo tầm mắt nàng nhìn ra xa kia, lo lắng nàng lại động tâm, có khi nàng lại đang cho hắn ăn thuốc an thần trước, “Họ đông lắm, em mà một mình mạo hiểm, lỡ bị vây khốn, còn phải phiền chàng đến cứu. Đao kiếm không có mắt, họ đường đường danh môn chính phái lại làm việc xấu xa, nếu khiến chàng phải phá giới sát sinh, em đây thật sự liên lụy chàng mất.” Nàng cầm tay hắn ở trong tuyết cố sức lôi đi, phía sau kéo con dê, bất chợt còn quay đầu nhìn hắn, “Tiên quân ở trong mắt em, là người tinh khiết vô cùng nhất quả đất, đừng để những thứ kia súc sinh máu me kia làm bẩn, chàng chỉ có thể bị một mình em vấy bẩn mà thôi.”
Hắn lại đỏ mặt, dừng bước, lôi nàng trở về, không để nàng từng bước một bôn ba nữa, ôm lấy nàng vọt người bay qua sơn cốc. Bọn họ đáp mây bay giữa không trung, phía dưới bầy sói khoan khoái chạy thật nhanh, không khí Tuyết vực lành lạnh tinh khiết thốc vào mặt, gột rửa âm u trong lòng.
“Chàng vẫn mãi chưa nói cho em, khi nào phải lên thượng giới phục mệnh ạ.” Việc này luôn ở trong lòng nàng, sau khi đáp xuống đất xử lý con dê, chôn thịt trữ xuống đất, quay đầu nhìn hắn, “Ngư Lân đồ em đang giấu ở Tuyết vực, nhờ Tiểu Bạch trông coi. Lần sau em dẫn chàng đi lấy, lúc chàng phải đi, cũng không quá khó khăn.”
Hắn không đáp, chỉ nói không vội, “Cuốn bản đồ đã an toàn, tạm thời không cần động đến.” Âm thầm lo lắng, nếu nó rất quan trọng với nàng, có nên dứt khoát để lại cho nàng luôn không. Dù sao lỗi nhẹ hay nặng đối với hắn đã không khác mấy, nếu đếm tội mà phạt, trừ đi tiên tịch của hắn, trực tiếp đày xuống phàm trần, đó là cầu còn không được.
Nhai Nhi không biết hắn đang đăm chiêu suy nghĩ, thấy hắn ung dung, tạm thời cũng không vội lo nghĩ.
Nướng thịt hươu hôm qua, hỏi hắn ăn thấy thế nào, hắn cười chậm rãi lắc đầu. Nàng lẩm bẩm câu: “Chàng nhất định là tên đàn ông dễ nuôi nhất trên đời.” Chính mình ăn cũng không thấy ngon, tùy ý ăn một mẩu rồi ném đi, cảm thấy mũi thở ra luồng khí nóng bỏng, đỡ trán nói, “Muội mệt quá, muốn vào ngủ một lát, chàng muốn ngủ cùng không?”
Cùng ngủ thích thật đấy, chỉ e sẽ làm nàng nghỉ ngơi không xong. Nhẫn nại lắc đầu, nói đại muốn ngồi lại một lát, để nàng một mình nghỉ ngơi cho tốt.
Nhai Nhi lưu luyến, “Đừng đi xa nhé.”
“Ta không đi đâu cả.” Hắn ôm nàng lên giường, giém lại chăn nệm. Quay lại cời lửa, hướng mặt nhìn về phía que củi mới cháy. Trong ánh lửa hai mắt thật thanh bình, thấy nàng nhìn hắn, cười rạng rỡ, “Ta ở trong này, nàng chỉ cần hé mắt có thể trông thấy ta rồi.”
Nàng lúc này mới an ổn nhắm hai mắt lại, vẫn như còn lo lắng, một khắc lại hé một khe hẹp ra nhìn. Một lúc sau đầu óc quay cuồng, chống lại không nổi, mơ màng chìm vào trong mộng.