Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 56

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 56
  • 10
Prev
Next

Chương 56: Hiện giờ nên hôn em.

Nhai Nhi tại phiến Tuyết vực này sinh hoạt sáu năm, tuy đã từ rất lâu, bản thân nhiều chỗ đã không quá thích ứng, nhưng trong hoàn cảnh ác liệt, vẫn mau chóng thích nghi thoải mái mà sống, vô cùng quen thuộc.

Muốn an cư, trước tiên cần giải quyết chuyện ăn ngủ, ngôi nhà nhỏ bọ họ đang thiếu bộ chăn đệm lót giường, phải lập tức đi kiếm. Giới động vật nơi băng thiên tuyết địa đều to lớn có bộ lông rất dày, da có thể dùng để trải ấm giường, thịt vừa vặn lót dạ rất ngon.

“Huynh ở nhà chờ muội về nhé.” Nàng cười nói, trước khi đứng dậy hiền hoà chỉnh cổ áo lại cho hắn, “Nơi này rất an toàn, huynh có thể chợp mắt một lát, tỉnh dậy rồi, sẽ có đệm giường.”

Thực ra nàng rất biết quan tâm người khác, nhiều năm hành tẩu nơi đầu đao, không biến nàng thành máu lạnh. Trước mặt người khác nàng là hung thần giết người như ngoé, nhưng đối với hắn, nàng chỉ là cô nương trong mối tình đầu. Chỉ là, phân chia đảm trách việc nhà thế kia, như muốn đảo lộn giới tính hai người, hắn bật cười, “Mấy chuyện này không phải nên để ta làm sao.”

Hắn muốn đứng dậy, lại bị nàng chận lại, “Huynh trước tiên phải dưỡng thương cho tốt, chuyện bên ngoài đã có muội.” Nàng chốt lại đai lưng, quay lại mỉm cười nói, “Tuyết vực vốn là nhà của muội, muội quá quen thuộc nơi này hơn bất kỳ ai.” Nói xong gọi tới Triều Nhan, đi ra.

Đi một mình trong tuyết lớn, không còn giống như quá khứ, không có gì ở phía sau lưng, sinh tử đều là chuyện một mình nàng. Giờ đây biết trong nhà có người đang đợi, cảm giác này thật tuyệt. Nàng cuối cùng hiểu rõ vì sao đàn ông tới tuổi đều muốn cưới lão bà, chắc cũng giống vậy thôi! Cũng như Si Mị Võng Lượng hai người họ, tuy cùng là nam tử, nhưng tình cảm giữa bọn họ, cũng giống như nàng với An Lan, là lửa đốt không hóa, đao chặt không ngừng đã định sẵn trong mệnh.

Ngẩng đầu nhìn trời, nơi này tự nhiên rất kỳ quái, mặc dù trăng sáng lanh lảnh, vẫn gió tuyết như thường tàn sát bừa bãi.

Trăng treo giữa trời, cũng không biết mấy người bọn họ chạy rồi có bình yên vô sự hay không. Nếu như Hồ Bất Ngôn và Tô Họa có thể thuận lợi trở lại Ba Nguyệt lâu, sẽ rất nhanh hạ lệnh môn chúng tự bảo vệ mình.

Trong đầu nàng phát loạn, nghĩ hơi nhiều. Gió tuyết làm mờ mắt nàng, cũng sẽ làm mờ mắt những con thú khác. Nàng nấp trong một lùm cây trong rừng chờ đợi, từ bốn tuổi nàng đã theo sói mẹ đi săn, khi đó một cành khô đã có thể giết chết một con dê lông vàng, mấy năm nay chỉ giết người, không biết kỹ thuật đi săn có bị thoái hóa không. Đợi hồi lâu, trên người hơi phát lạnh, gió tuyết cũng ngừng. Ánh trăng càng sáng tỏ, những con thú ẩn nấp cũng bắt đầu hoạt động, nàng chờ chuẩn xác săn được hai con hươu con, hai con báo xali. Lột da chúng, cắt mấy khối thịt móc trên thân kiếm, vội vàng quay về sơn động.

Trong sơn động ánh lửa vẫn còn sáng, từ xa xa nhìn lại, ngọn núi như khuôn mặt trắng trẻo có cái sẹo màu da cam ấm nóng. Nàng chạy nhanh trong tuyết, có chút gấp gáp, bỗng nhiên có nỗi sợ hãi biết đâu sau khi trở về trong sơn động trống trơn, hắn đi mất. Thật là may, chưa đuổi tới, đã trông thấy có người đứng dựa cửa, dáng người cố nhiên phong lưu, nhưng lại giống như cô dâu bé nhỏ đang chờ đấng lang quân về nhà.

Nàng cười rộ lên, trong lòng không hiểu sao rất yên ổn. Trước khi nhanh bước về cửa sơn động, nghe hắn khô mi nói: “Muội mà không mau về, ta vừa muốn đi tìm.”

Nàng chỉ cười, “Không phải muội đã về rồi sao. Huynh đứng lên làm gì? Trên người còn đau nhiều không?” Vừa nói vừa trải tấm da thú xuống, lấy tay xoa bóp, rất mềm rất ấm áp, xong xuôi đón hắn đến nằm, “Hoàn cảnh như thế này, không còn cách nào khác có thể giữ trọn cho huynh thiện niệm không được sát sinh rồi. Cũng không liên quan, sát nghiệp là do muội tạo, một mình muội nợ, không sợ.”

Nghe nàng nói vậy trong lòng hắn co rút đau đớn. Bồng Sơn Tử Phủ Quân đúng không hổ với danh tiếng tốt đẹp, chi tiết mà xem xét, không sát sinh, không đụng máu gì đó, là chuẩn tắc tối thiểu của người tu hành. Nhưng mà bây giờ còn đi để ý những thứ kia sao? Hắn đến rút kinh đoạn cốt còn không sợ, làm sao còn kiêng kị chuyện nàng vì hắn chuẩn bị giường ấm nệm êm.

Hắn nghe theo nàng nằm xuống, nàng còn chu đáo xếp thành cái gối đầu nhỏ cho hắn, “Sợ là có chút mùi, chấp nhận dùng tạm đi.”

Hắn nói có cách, tay áo phất qua, quét một cái hương tử đàn tràn ngập trong phòng.

Nhai Nhi a lên, “Đây là tiên thuật a!”

Hắn mím môi cười, đưa một tay vẫy vẫy, “Lại đây.”

Nàng rất nhanh tháo giày trèo lên, y phục đang mặc màu đen bị tuyết tẩm ướt nhìn không ra, lấy tay sờ qua mới biết. Hắn không vui, “Muội không sợ bị nhiễm lạnh sao?”

Nàng nói: “Trong người muội luôn ấm áp, trong lòng cũng ấm áp, trên người không thấy lạnh.”

Hắn thở dài, giúp nàng cởi đai lưng, nhấc lên nửa tấm áo. Bỗng nhớ ra nàng không có mặc quần lót, nhất thời xấu hổ dừng lại. Ngượng ngùng điều chỉnh tầm mắt, hắn cởi áo của mình, thấp giọng nói: “Ta sưởi ấm cho muội.”

Nhai Nhi cảm thấy buồn cười, cởi hết quần áo, trần trụi tiến vào trong lòng hắn. Ngửa đầu nhìn mặt hắn, “Sao thế? Chúng ta cũng không đâu phải mới bắt đầu, chàng còn e lệ sao?”

Hắn nói không có, đầu lưỡi cũng không quá lưu loát, “Có chút chút… khẩn trương.”

Nàng cười hắc hắc, “Khẩn trương cái gì? Giờ mới khẩn trương, có phải quá chậm rồi không?”

Trên người nàng rất lạnh, dáng người lại linh hoạt mỏng manh, dựa vào trên người, như một khối ngọc chạm trổ tinh tế, trong nháy mắt áp vào tim hắn, khiến hắn nhịn không được giật mình một chút. Hắn chỉ có thể dùng hết sức ôm chặt nàng, mở năm ngón tay ôm lại tấm lưng hẹp sưởi ấm cho nàng. Nàng gắt gao ỷ ôi hắn, vòng cánh tay ôm thắt lưng hắn, lại sợ đụng trúng miệng vết thương, chỉ dám ở trong phạm vi nhỏ vuốt ve hắn.

Nhưng lại chạm đến vết sẹo dài, như vết thương do lửa cháy để lại. Nhớ tới dấu vết dữ tợn trên làn da trắng trẻo như 3 đường thú cào kia, lúc đó quả khiến nàng khiếp sợ, còn hơn vết trúng tên nữa.

“Vết thương trên lưng huynh là sao thế?” Nàng nhỏ giọng hỏi, “Lần đầu còn không thấy có…” Vừa nói xong, trong lòng mơ hồ có chút manh mối.

Hắn hàm hàm hồ hồ nói không có gì, “Nàng chưa thấy ấm áp sao?”

Nàng trầm mặc xuống, thật lâu mới nói: “Là vì muội phải không? Do muội gây hoạ, liên lụy huynh bị phạt.”

Hắn thấy giấu không được, giở bài ca thống khoái, “Ta trông coi Lang Huyên bất lực, bị phạt là đúng rồi. May quá ta trên đầu có người, ba đạo thiên lôi với ta mà nói không gì đáng kể.”

Hắn nói thì linh hoạt nhẹ nhàng đó, chứ cứ suy từ hiện trạng vết sẹo bây giờ, lúc đó bị thương hẳn không nhẹ. Nàng phát ra tiếng cô lỗ như con thú nhỏ, “Muội làm sai rất nhiều việc rồi, ngẫm lại, nếu như không đi trộm cuốn bản đồ, sẽ không hại huynh biến thành như vậy.”

Hắn nói biến thành loại gì chứ, “Chẳng lẽ do lưng ta bị xấu xí đi rồi, muội không cần ta nữa sao?”

Nhai Nhi vội nói không phải, “Muội sao có thể bỏ không cần huynh chứ.”

Hắn ngưỡng một bên khóe môi, cười có chút du côn, “Nếu như muội không đến trộm cuốn bản đồ, ta làm sao có thể quen biết muội? Cám ơn muội đã tới, cho ta có cơ hội nhận biết được sinh linh vốn không giống nhau như vậy, cho ta có lý do bước ra khỏi Bồng Sơn. Ta luôn cho rằng mình mãi mãi không có nhân duyên, sống một mình qua vạn năm, vốn đã không còn mong đợi, không nghĩ tới gặp được muội.”

“Muội chính là sao gây hoạ mà.” Nàng buồn nản nói.

Hắn lắc đầu, “Muội là sao cứu mạng của ta, giải cứu ta từ cuộc sống vô vị, cho ta biết cái gì là yêu, còn có… cực lạc của nhân gian nữa.”

Tiên quân là vị thanh niên trẻ tuổi hay ngại ngùng, khi hai người một chỗ, số lần hắn đỏ mặt nhiều hơn hẳn Nhai Nhi. Khi bắt gặp ánh mắt hắn lóe lên, không dám nhìn nàng, liền khiến nàng nảy ý đùa bỡn. Nàng mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, hắn lặng lẽ chữa khỏi vết trúng tên của mình, như vậy cả hai đều tiện.

Nàng dẫn dắt tay hắn, để hắn làm ấm áp trái tim nàng, một đôi ánh mắt xán lạn nhìn hắn, “Đẹp sao?”

Hắn ngây ngốc gật đầu, “Ưm.”

Nàng phì cười, một tay dừng trên ổ thắt lưng trắng của hắn. Xuống chút nữa, nhéo nhéo, “Tiên quân dạo này chạy khắp nơi, rất rắn chắc.”

Hắn ở đầu ngón tay xoa nắn, hụt hơi phản bác, “Trước kia cũng rất rắn chắc mà.”

Nàng ngước mi, “Thật không?” Buộc chặt cánh tay đưa hắn sát vào mình, cảm giác dưới quần lót màu hoa tím đằng kia có rồng đang ngẩng đầu, nàng như đưa tay bấu vào người hắn, nhỏ giọng hỏi hắn, “Tiên quân ở nhân gian không phải không thể dùng pháp lực sao, vì sao lại dùng tự trị thương cho mình? Làm ra một thân cường thể kiện, huynh muốn gì thế?”

Giọng nàng hạ thấp, tựa luồng tơ nhện, tới tai hắn uống cong bơi vào trong lỗ tai. Hắn ở đầu ngón tay nàng run rẩy, nói cũng không được hoàn chỉnh, “Dùng cho mình… nếu có liên quan, thì có thể.”

Nàng ồ một tiếng, “Dù sao quy định đều là huynh định ra, nói sửa là sửa thôi.” Nàng phía bên dưới cứ triền miên, lui tới như thủy triều. Ngẩng đầu lên, mân mê miệng, “Giờ phút này nên hôn muội chứ nhỉ.”

Hắn tinh thần hỗn độn, nàng nói cái gì đều nghe theo. Nhưng cùng lúc mà phải đối phó hai ba nơi thì không tập trung chú ý nổi. Hắn cảm thấy tầng không khí mỏng manh gian nan mắc kẹt trong người, cảm thụ từng chuyển động, giống như hoa từng cánh từng cánh mở đón thanh xuân. Đêm khuya tim đập nhanh không vì rét lạnh, mà vì nàng vũ đắc lợi kiếm, bát được dây đàn.

Hơi thở gấp gáp, mắt như trong sương mù nhìn nàng, nàng khiến hắn nhớ tới nhiều năm trước kia lúc ngủ trưa trên Bồng Sơn, có con trúc diệp thanh quấn quanh ngón tay hắn ngón tay chơi đùa. Phụ nữ với rắn thật ra rất giống, đẹp ma mị mà lại tinh khiết, vừa lạnh lùng lại vừa mê hoặc người. Hắn không còn chấp nhất, tình nguyện rơi xuống cùng nàng, hàng đêm vui vẻ ở chốn Tây sương. Chỉ muốn sau này cùng nàng bên nhau, vĩnh viễn không chán.

Nàng chống người lên, thật y như rắn lôi kéo đong đưa, càng lên càng cao, kéo đầu hắn vào trong lòng. Có một số việc là tự biết lấy, hắn nghe thấy tiếng hít thở sảng khoái của nàng, nữ tử đều có mẫu tính, nàng nhìn ánh mắt hắn tràn ngập yêu thương, mềm mại sửa sang lại tóc hắn, sau đó cuộn lại cơ thể, đem mặt dán lên trán hắn.

Nhắm môi, trong giọng mũi ngân nga tràn đầy kiều diễm, hắn như khối than rực đỏ, lạc tới đâu, để lại dấu ấn nơi đó. Vài lần trước đều rất gấp gáp, có xen chút hận, mỗi một lần đều không thuần túy. Lần này có rất nhiều thời gian, cũng không sợ người đến quấy rầy, có thể khiến nàng tận hưởng vui thích.

Quá tốt rồi, nàng cảm thấy rất mỹ mãn, nói rất nhỏ: “Lưng muội rất lạnh.” Như cá trong nước, linh hoạt vẫy đuôi 1 cái, dựa sát lưng vào trong lòng hắn. Kéo tay hắn ôm chặt mình, “Huynh che lại cho muội đi.” Hắn điều chỉnh lại theo đường cong của nàng, chỗ cong lồi lõm đều theo nàng, kín kẽ dán cùng một chỗ.

Du long dưới kia như gió lốc, xuyên phá tầng mây, thẳng đến trên đỉnh. Nàng nhíu mày nhẹ ngâm, quay đầu lại, mị nhãn như tơ liếc nhìn hắn.

Ôm khóa cánh tay phải của hắn, nghìn trân vạn trọng áp vào lòng. Không biết vì sao, giờ phút này lại cảm thấy mệt mỏi, chỉ còn có hắn vạn cổ trường đao tàn sát bừa bãi, khiến nàng bàng hoàng quên thân ở loạn thế.

“Diệp Lý…” Hắn chống người lên, cùng nàng giao gáy, vày vò nói, “Nếu như có thể vĩnh viễn sinh sống tại đây thật tốt, khi nào bên ngoài hoa đào nở, ta có thể hái cho muội làm phấn son…”

Mũi nàng đau xót, quay người lại, thẹn thùng nhấc chân khoát lên hông hắn, một tay xoa lưng hắn. Ba vết thương dài từ Bắc xuống Nam, hại tướng tá Tiên quân không chút tỳ vết của nàng hỏng hết rồi. Trời lão tặc kia không nể mặt ai thật đáng giận, mà càng giận hơn là chính bản thân nàng. Nàng không nói, trong lòng đầy hối hận, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn. Cho hắn một nụ hôn môi đầy sóng to gió lớn đánh xuống nơi hầu kết tinh xảo, đầu lưỡi một liếm, cuốn vào môi răng.

Tiên quân đến cùng vẫn là Tiên quân, vạn năm nhiệt tình, vô cùng cống hiến hết ra. Cũng có thể do ban nãy bị nàng bàn về đề tài cái bụng kích thích, hắn yên lặng, lại tâm trầm như sắt. Nàng lại cười trộm, thấy thế, hắn một nhấp lại một nhấp nghiền áp đánh nát tiếng cười của nàng, cuối cùng ngón chân đều cuộn đứng hết lên, hắn suy sụp ngã xuống, gối lên ngực nàng.

Thực rất rất mệt, lại hoàn toàn không thấy buồn ngủ, phảng phất mỗi một khắc tỉnh táo đều rất trân trọng.

Hắn nhìn về phía nàng, có chút ngượng ngùng, “Ta lần này… thế nào?”

Nàng lười nhác gật đầu, đưa tay phủ lên long thủ, vẫn uy nghi như trước, nàng kinh ngạc rất nhiều buông lời khen ngợi: “Huynh chưa từng làm muội thất vọng mà.”

Hắn nghe xong mới yên tâm, nghĩ lại hối hận, “Lúc trước ở ngoài thành Thương Ngô đại chiến, bây giờ lại…”

Nàng lơ đễnh, “Muội không cần phải được chiều chuộng, đừng nói một đêm hai lần, đến hai lần nữa cũng xong. Ban nãy bắt hươu thấy rất lạnh, giờ ấm áp hơn nhiều, thật tốt.” Mở mắt lên, lông mi thật dài cạ nơi cằm hắn, “Huynh ngủ sao?”

Hắn nói: “Ta nhìn muội ngủ.” Lấy tới mảnh áo choàng, đắp lên nàng.

Nàng mím môi cười, như xưa của thiếu nữ có mùi vị ngọt lành, dịu dàng nói: “Cũng không phải chỉ có một đêm nay, chúng ta còn ở trong này lâu dài, ở đến khi không thể ở nữa, nói không chừng lúc đi ra thành ba người đó.”

Hắn nghe xong nửa là hạnh phúc, nửa là đau lòng. Hắn chưa từng nói cho nàng, hắn chỉ có kỳ hạn ba tháng, kỳ hạn vừa đến phải về phục mệnh, không có cách nào lưu lại nhân gian. Giờ là nửa đêm, đợi đến hừng đông, chỉ còn có hai mươi tư ngày. Trong cuộc đời dài dẳng của hắn, không biết bao nhiêu cái hai mươi tư ngày như nước chảy qua không một tiếng động, hai mươi tư ngày này lại muốn tinh tế nếm trải, đến mức nhắm mắt lại cũng cảm thấy xa xỉ.

“Thù của nàng, không báo sao?”

Nàng nhẹ nén khóe miệng, “Muội không cam lòng buông tha những người đó như vậy, đáng tiếc không còn kịp, cũng chỉ có thể từ bỏ.” Dừng một chút hỏi hắn, “Huynh một mình chạy đến, môn hạ thì làm sao?”

Tử Phủ Quân đến lúc này mới nhớ tới Đại tư mệnh và các đệ tử, sửng sốt nửa ngày nói: “Đợi không được ta trở về, có thể họ về Vương Xá Châu, dù sao thì Tô Họa đã về Ba Nguyệt lâu.”

Nhai Nhi a lên, “Muội lúc trước còn nghĩ, Tô Họa với Si Mị Võng Lượng bọn họ, không biết tình hình thế nào. Ngũ đại môn phái bắt không được muội, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Ba Nguyệt lâu.”

Ràng buộc của nàng trong thế gian, tóm lại hơn hắn rất nhiều. Hắn trầm tư nói: “Nếu muội lo lắng, hừng đông rồi ta giúp muội về Ba Nguyệt lâu.”

Nhai Nhi thấy hắn nói như vậy, ngược lại sửng sốt một chút, “Huynh không cần mọi chuyện đều lo cho muội, mà nên theo tâm ý của bản thân, cùng muội ở trong này mà quấn quýt.” Nói xong xoay người đi lên, cưỡi bên hông hắn, “Ba Nguyệt lâu nhất định trải qua đại kiếp nạn, muội có trở về chẳng qua cũng chỉ có thể đem theo bọn họ chém giết. Nhưng nếu muội không ở đó, bọn họ có thể tẩu táng cùng đồ đạc, kiếm đường tự mưu sinh, so với đi theo muội còn tốt hơn. Muội a, ở trong này trốn nạn, cùng người trong lòng muội, sống qua mấy ngày an ổn.”

Nàng trên cao, hai bầu vú như xuân áng, đỉnh chạm phù dung, làm hắn cảm thấy hoa mắt. Hắn chìm đắm trong nụ hôn cái gì đều không nghe rõ, chỉ nghe rõ mấy chữ, “Ta là người trong lòng của muội…”

Nàng nhìn xuống hắn, như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, “Huynh là người trong lòng muội, từ khi mới gặp trên Phượng Hoàng Đài, đã đúng là huynh rồi.”

Nàng còn nhớ rõ ở trên trường nhai trên không, tiên nhân nâng tay áo lau đèn đá, mặt mày trong suốt thoát tục, sáng hơn trăng hơn hoa. Từng cao cao thần thánh như vậy, không thể chạm tới, bây giờ lạc xuống trần gian quấn quýt bên nàng người dính đầy máu tanh. Nhai Nhi tự thấy xấu hổ, quả thật nàng không xứng với hắn, toàn do chính mình ra tay giành lấy, làm cho hắn không có đường lựa chọn.

Hắn nghe xong nhoẻn môi mỉm cười, trong tươi cười còn có chút hăng hái. Chống thân ngồi dậy, tóc dài buộc gọn không rối, bay lưu như cúi ở trước ngực. Hai tay đặt nơi mảnh mai kia vân vê, mềm mại lay động, “Ta ở Bồng Sơn lâu năm, không rõ đạo lí đối nhân xử thế. Nghe nói Lâu chủ rất có cách trị gia, sau này, khổ mời Lâu chủ ngàn vạn yêu thương sai sử ta, thương tiếc ta, trị ta nha.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 56"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online