Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 55
Chương 55: Đưa tay nàng cho ta.
Trời cao mênh mông, cảnh sắc ban đêm dày đặc. Một vòng trăng tỏ đứng ở không trung nhìn xuống chúng sinh, phía chân trời còn có sao băng xẹt qua, gào thét, rơi nơi tận cùng bầu trời.
Hừng hực cầm đuốc, ngồi trên ngựa là liên quân che mặt. Vó ngựa bọn họ đạp bước nhỏ xếp vòng chung quanh, vòng tròn càng vào trong càng nhỏ, tính sơ sơ có năm mươi người.
Đương nhiên chỉ mới tầng đầu tiên, qua kinh nghiệm thất bại lúc xưa, lần này vây diệt sẽ không bao giờ mở ra đường sống. Võ lâm chính đạo chia ra toàn bộ nhân mã làm năm phần, mỗi vòng lại có một trung tâm, Vòng đầu nếu không thể áp chế kẻ địch, chỉ cần giảm chút nhuệ khí đã đủ.
Hai bên so sánh tương quan, bọn họ có năm người, Hồ Bất Ngôn trừ chuyện chạy rất nhanh, sức chiến đấu coi như bỏ đi. Còn lại bốn người các chiến một phương, một giải quyết mười hai, phải xong không thành vấn đề.
Năm người dựa lưng vào nhau, đoàn kết chặt thành một khối, Nhai Nhi nói: “Vẫn theo luật cũ, phá vây đi được rồi đừng quay lại, ai có thể chạy thì chạy.”
Đây là quy tắc chiến đấu lúc trước bọn hắn thụ huấn tại Ba Nguyệt Các, thuộc như cơm bữa, không cần nói tới chuyện toàn thân chạy ra, chỉ cần cố giữ cho chính mình đừng trở thành gánh nặng cho đồng bọn. Khi cùng hợp tác đánh nhau kiêng kị nhất là dong dài dây dưa, rất nhiều lúc toàn quân bị diệt đều là vì giúp nhau cùng thoát, bọn họ không phải lần đầu gặp nguy khốn, trong lòng đều hiểu rất rõ.
Võng Lượng nói: “Lâu chủ cưỡi hồ ly đi trước, thuộc hạ cản phía sau.”
Nhai Nhi không để ý tới. Tình trạng như thế này, để thuộc hạ hy sinh, nàng sẽ không khác Lan Chiến chỗ nào.
Người cầm đầu liên quân cưỡi con ngựa cao to lên tiếng, “Giao Mưu Ni thần bích ra, ta tha các ngươi đường sống.”
Nhai Nhi cắn răng cười hừ, gặp thì đánh, không nói nhiều.
Một thanh kiếm bén rời tay mà ra, người nọ né kịp, bị chém rớt búi tóc. Nhai Nhi hô một tiếng, nhảy lên, bốn người như tên rời cung bắn ra bốn hướng, còn lại Hồ Bất Ngôn giơ đao, đầu óc choáng váng không biết nên quay hướng nào.
Trước kia hắn luôn cảm thấy chủ nhân hắn cực kì lợi hại, lợi hại đến mức một phát có thể chặt đứt đuôi hắn ngày đó. Sau này mỗi khi nàng ra tay, thường đều là một chọi một, không giống hôm nay bủa vây như vậy. Hồ Bất Ngôn ngây ngốc, lần này triệt để nhìn nàng hô mưa gọi gió mà choáng váng.
Nữ tử như vậy có thể đánh nhau, không hổ là cao thủ đứng đầu Ba Nguyệt Các rồi, giết người không chớp mắt, thật sự làm cho người ta xem không đủ. Hai thanh kiếm linh trong tay nàng phát huy triệt để, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng Triều Nhan uống máu, yết hầu phát ra tiếng vang. Chém giết đến mắt vằn tơ máu, y như hắn hồi kia ăn đậu mài xào cay ghê luôn, đến đâu nghiền áp một mảnh đó, mười mấy người, coi như không đủ cho nàng giết.
Nhưng ngũ đại môn phái đã có chuẩn bị, vòng đầu chém giết không thấy hiệu quả, vòng thứ hai thế thân đi lên. Những kẻ này đều là danh kiếm trên giang hồ, đối chiến không giống vòng thứ nhất.
Hồ Bất Ngôn lung lay hai đao, giống như bức tượng mới hoàn hồn động đậy, giết sạch mấy người này, giống như toàn thế giới đều có lỗi với hắn. Hắn quan sát kỹ, Si Mị cùng Võng Lượng là nam, không cần hắn giúp, hắn sát bên Lâu chủ cùng với Tô môn chủ trợ nàng giúp một tay. Hắn sát cánh Lâu chủ, dù sao bọn họ giao tình càng lúc càng sâu, một chặp hắn tiến lên, kiếm khí quét ngang người xém chút gọt đầu hắn, Lâu chủ lại hoàn hảo xoay tay lại một chiêu cản giúp hắn.
Nàng nhìn hắn như kẻ bất tài, “Vô dụng! Ngồi chúi xuống!”
Hồ Bất Ngôn ôm đầu ngay tại chỗ ngồi xổm xuống, xem Lâu chủ đánh lui duỗi tới trọng kiếm, quây thành một đoàn với kẻ địch.
Muốn nói vô dụng, hắn quả thật rất vô dụng, hắn không phải con hồ ly biết đánh nhau. Nghĩ lại lúc trước đều đối phó nàng bằng mê dược, ngoài kỹ năng chạy cho mau, chỉ còn biết biến hình người. Thật đáng buồn là, đến biến hình người, cũng do mượn linh châu Bồng Sơn mới đạt tới, tổng thể mà nói hắn đúng là một phế hồ.
Lâu chủ bên này xem ra là không cần hắn, hắn nhìn về phía Tô Họa. Gặp cảnh sợ hãi, trên đùi Tô Hoạ vừa bị thương, hành động không còn linh hoạt. Đại chiến ba trăm hiệp, thể lực rõ ràng theo không kịp, bỗng nhiên gặp một chiêu rất mạnh, người bị ném lên cao, may mà hắn phản ứng mau lẹ, tiếp bắt được nàng.
Dám đánh Tô Họa nhà hắn? Hồ Bất Ngôn giận không thể át, hắn vung đại đao bổ về phía đối phương, phốc một tiếng, thế mà bị hắn chém trúng! Hắn quá mừng rỡ, nhưng lúc người ngã xuống mới phát hiện, thật ra Lâu chủ đứng sau lưng, kiếm của nàng sớm xuyên thấu ngực người nọ.
“Mang nàng ấy đi trước đi.” Nhai Nhi vội vàng phân phó một câu, lại nhập cuộc loạn chiến.
Hồ Bất Ngôn khó xử, “Còn cô thì sao?”
Hắn thật sự có thể mang cả nàng hai cùng đi, thế nhưng Nhai Nhi ngoài miệng nói ai chạy được người nào thì hay người đó, chứ mà nàng không thể bỏ rơi Si Mị cùng Võng Lượng. Hắn đợi 1 lát, đợi không được câu trả lời của nàng, nàng bận đấu, càng đánh càng xa. Hồ Bất Ngôn quay lại nhìn xem vết trọng thương của Tô Họa, nảy sinh ích kỷ chà chà chân, lắc thân hóa ra nguyên hình, một miệng ngậm nàng quăng lên lưng, trái chạy phải chạy nhanh ra khỏi đám người.
Đón đầu là một trận tên bay, hắn không thể dừng lại, chỉ còn cách kiên trì tiến tới. Cũng may tốc độ rất nhanh, chỉ có một mũi tên bắn trúng chân trước của hắn, kiên trì một chút, thành công phá vây.
Vòng kiếm khách thứ hai ngày càng thưa, được Nhai Nhi bọc lót, Si Mị Võng Lượng thành công cướp ngựa. Hai người giục ngựa hô to Lâu chủ, cách hơn mười bước còn có một con, lúc nàng tung thân thủ đi, vòng kiếm khách thứ ba đánh đến. Nàng không kịp nghĩ lại, cao giọng nói: “Đi!” Hai người trên ngựa lại chần chừ, Si Mị đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi rống to: “Lão tử liều mạng với các ngươi!”
Đến cùng, nàng không khỏi buồn bã. Nhai Nhi không phải một mình quyết chiến, mà còn khó có thể ứng phó vòng vây đầy kiếm khách giỏi, như máy cắt lúa mì, năm đó cha còn mang theo mẹ không biết võ công, là thế nào mệt mỏi đây.
Nàng kêu to: “Đi! Đi mau! Trở về Ba Nguyệt lâu!” Phủ sào dưới yên có trứng trùng, tình cảnh của Ba Nguyệt lâu không mấy lạc quan. Người trong Lâu không có phòng bị, lỡ đâu đài Chúng Đế hạ lệnh vây diệt, bọn họ chỉ sợ khó có thể ứng đối.
Lại một trận đao quang kiếm ảnh, khi bốn thanh trường kiếm cùng lúc đâm về phía nàng, Chàng Vũ quét ngang, chém toàn bộ chúng thành hai đoạn. Một đoạn kiếm bật lên đánh trúng cánh tay của nàng, y phục dạ hành bị rách một đoạn lớn. Ngay lúc đó, một con khoái mã mạnh mẽ phi nước đại tới, từ đỉnh đầu bọn họ cao cao phóng qua, bụng ngựa tinh tráng như che khuất nửa bầu trời. Người trên ngựa không lộ thủ đưa tay chụp tới, kéo người lao lên lưng ngựa, đợi nhóm kiếm khách hoàn hồn, hai con ngựa đã một Nam một Bắc chạy xa.
Phanh một tiếng, 1 quả cầu rực đỏ bắn lên không trung, mấy đoàn người nhận tín hiệu, lập tức kéo cung lên ngựa. Mắt thấy người đến, tên nỏ cùng bắn, thẳng mặt mà ngắm góc bắn tương đối thấp, trừ phi bắn trúng ngựa. Quả nhiên để bọn họ đào thoát, vì thế liền ngàn dặm truy kích, giống như lúc trước đối phó Nhạc Nhận Dư.
Ngựa phóng nhanh như bay, trên lưng ngựa thân người đè thấp. Nhai Nhi quay đầu nhìn, “An Lan…”
Hắn cầm cương ngựa gấp rút nhìn chằm chằm về phía trước, “Ta không biết đường, muội nhìn xem nên chạy hướng nào.”
Người cùng ngoại tộc đối chiến hắn có thể quang minh chính đại tham gia, nhưng phân tranh người cùng người trong giang hồ, hắn không có lập trường can thiệp. Hắn chỉ có thể một mình đến, không phá vỡ quy tắc nhân gian, chỉ dùng khả năng vốn có để hỗ trợ nàng. Những người đả thương nàng, hắn không được can thiệp trả thù, duy nhất có thể làm là đem nàng thoát khỏi hiểm cảnh.
Như vậy ngược lại cũng tốt, cuối cùng tìm được cơ hội ở 1 chỗ bên nàng, trong lòng hắn mừng thầm. Nhưng vui mừng này, khả năng chịu đựng có chút không hợp thời. Con người thật nhỏ bé như con kiến, trong tam giới vốn yếu ớt không chịu nổi thương tích, lại cực kỳ thích tranh đấu tàn nhẫn.
Hắn nghe thấy phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, ù ù, như muốn đạp vỡ càn khôn. Bất chợt có tiếng tên vụt bay bên tóc mai, hắn cẩn thận che chắn nàng ở trong ngực.
Nhai Nhi giương mắt nhìn, hướng bọn họ đang chạy trốn là đúng chính Bắc, giống như số mệnh luân hồi, con đường phụ mẫu đã đi qua, nàng cũng đi một lần. Trước kia tưởng chừng không thể hiểu cảnh rối loạn ấy, cho tới bây giờ, ở bên cạnh người nàng để ý, mới lĩnh hội thật sâu sắc.
Trong lòng nàng lạnh cả người, liền vội dặn dò: “Huynh phải cẩn thận phía sau lưng nha.”
Hắn ừm một tiếng, giọng không chút thương tổn, thật ra cũng đã có hai ba tên trúng đích rồi. Dù sao hắn sẽ không chết, may mắn bảo vệ nàng trong ngực là chính xác. Hắn từng dùng Thiên Hành kính xem được cảnh phụ mẫu nàng gặp phải, khi bị dí đến đường cùng, liên quan đến sinh tử. Tuy rằng cuối cùng kết cục cũng chỉ là như thế, nhưng nếu mẫu thân nàng có cơ hội sống đến sinh hạ được nàng, thì sau đó đã không có cảnh bi thương mổ bụng cứu con..
Tuyết vực quen thuộc, từng đã là thiên đường khi nàng còn nhỏ. Khi chạy vào miệng vực, không có nỗi khủng hoảng như cha mẹ nàng năm xưa. Nàng biết nơi nào có thể bỏ rơi những người kia, chỉ là khi nàng dẫn người xâm nhập, có thể làm Tuyết vực lâm vào cảnh không yên ổn. Còn có bầy sói nữa, nhiễu loạn sinh hoạt của chúng, lòng nàng thấy băn khoăn.
Giục ngựa chạy về phía vách núi đen bên cạnh, mạnh ghìm chặt dây cương, bạch mã ngẩng đầu phát ra tiếng hí cao, kinh động đến bãi tuyết đọng lại trên đỉnh. Đầy trời đều đổ rào rào, vang dội, sau khoảnh ồn ào, ánh lam đêm tan hết. Trong rặng cây bắt đầu thấp thoáng thân ảnh, Nhai Nhi biết, bầy sói đã bị kinh động. Bạch Nhĩ Đóa giờ đây, phong thái hơn xưa, nó luôn nhớ nàng, bạn già nhiều năm không cần thiết nhiều lời, nó biết cách bảo hộ nàng. Lang vương quay đầu nhìn nàng một cái, đợi bọn họ đi vào con đường đá rồi, bầy sói tụ tập ở vách đá, cắt đứt đường đi của truy binh.
Đầu của Tuyết lang rất lớn, đứng lên cao bằng chừng hai người, số lượng lại nhiều, một bầy gần bốn năm mươi con. Ngũ đại môn phái truy tới nơi này vẫn chưa từ bỏ ý định, có người muốn xâm nhập vùng cấm địa của bầy sói, vừa bước một bước, liền bị xé thành hai đoạn.
Máu vấy ra, bầy sói bày ra tư thế tấn công, hú nhẹ cảnh cáo. Tiếng gầm như sấm rền trên mặt đất, nếu có một người dám vọng động, bầy sói sẽ liên thủ tấn công, không nắm chắc 1 chiêu có thể lấy mạng sói, thì không nên mạo hiểm.
Người của ngũ đại môn phái bị ép lùi về, lui năm ba bước, cũng chưa vừa lòng Lang vương. Nó đè ép lưng từng bước một tới gần lũ khách không mời mà đến, đột nhiên rít gào một tiếng, uy chấn khiến thủ lĩnh của liên quân khiếp sợ. Bọn họ cuống quít hạ lệnh toàn bộ rút lui, từ chỗ bầy sói, thối lui đến vùng sơn ngoại biên giới vào Tuyết vực.
“Lũ súc sinh đáng chết!” Vài hán tử giận dữ mắng to, nhưng lại không thể không để ý. Con gái của Nhạc Nhận Dư còn sống, sau hai mươi hai năm chờ đợi mới tái hiện hi vọng, tuyệt không bỏ lỡ. Mọi người bàn bạc một phen, đi tới kết luận chung, “Đóng quân tại chỗ, không tin bọn họ có thể cả đời không ra Tuyết vực.”
Khi bên ngoài loạn xạ dựng doanh địa, người bên trong sớm tìm được sơn động tạm trú lại rồi nhóm lửa.
Nhai Nhi nhìn lưng Tử Phủ Quân cắm ba mũi tên mà kinh sợ, “Nhanh biến thành con nhím rồi kìa, huynh không biết đau sao?”
Cảm nhận sâu sắc với hắn mà nói, khả năng chỉ bằng một hai phần của người phàm. Nhưng để phối hợp với sự kinh sợ của nàng, Tử Phủ Quân rất hợp tình cảnh ngã ngồi xuống, ho vài tiếng, thở hổn hển nói: “Khả năng phổi bị thương mất…”
Nhai Nhi phát hoảng, nàng một tay chống mặt, một tay vỗ trán, đi hai vòng mới nhớ tới kiểm tra quần áo hắn. Kết quả như muốn hỏng bét hết rồi, một mũi tên cắm xuyên cơ thể chỗ xương sườn bên trái, trên mũi tên đầy màu máu đỏ tươi, thực bị thương rất nặng.
Nàng nhất thời mặt mũi trắng bệch, quỳ xuống ôm lấy hắn, “Huynh không phải là thần tiên sao, thần tiên thì sẽ không chết được mà!”
Hắn suy yếu khép hờ mắt, “Ta sống ở nhân gian, đương nhiên cũng có thể xác như con người, bị thương quá nặng cũng sẽ chết.”
Hắn cũng sẽ chết ư, nàng đã mất đi cha mẹ rồi sau đó là tổ phụ, giờ còn muốn mất đi hắn. Nhai Nhi trong lòng run lên, dìu hắn dựa vào thạch bích, dè dặt cẩn trọng nói: “Muội giúp huynh rút mũi tên ra, huynh không được chết. Huynh còn có rất nhiều việc chưa làm, chưa lấy lại Ngư Lân đồ, chưa bắt muội quy án. Còn có, chúng ta động phòng vài lần rồi, bụng muội một chút động tĩnh cũng không có, huynh có nghĩ tới không, có phải là huynh không được hay không?”
Ơ chuyện này người có chết đều muốn tức đến sống lại, Tử Phủ Quân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hắn luôn kín đáo cẩn trọng, sao chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này?
“Đã lâu rồi sao nhỉ?” Hắn đầu óc trống rỗng, thầm nghĩ chả có nhẽ tu đạo vạn năm, thân thể cũng thành không rồi hay sao?
Nhai Nhi gật đầu, thừa dịp lúc hắn ngẩn người, nhanh chặt đứt mũi tên đâm thủng hắn.
Hắn vô tri vô giác, mặt mũi âm u thâm trầm, cặp mắt kia như thiên vũ tĩnh rộng, dần dần tràn ngập dậy đau thương, cúi đầu cân nhắc, “Lần đầu tiên, là chưa đến ngày đầu tháng năm Nhâm Thìn…” Sau đó một bộ nghiêm trang suy tính, “cho tới hôm nay chỉ mới hơn hai tháng thôi.”
Nhai Nhi nhéo tên vũ sau lưng hắn, “Nhưng hơn hai tháng, đã có thể bắt mạch mà.” Dùng sức mạnh một chút, rút ra một mũi tên đâm sâu kia.
Hắn nhẹ nhàng a một tiếng, cũng không phản ứng quá lớn, quay đầu nhìn nàng, ôn nhu nói: “Diệp Lý, đưa tay muội cho ta.”
Nhai Nhi đưa tay phải qua, “Muội tự mình kiểm tra qua rồi, không có.”
Hắn có chút ngượng ngùng, “Ta muốn xác nhận một chút.”
Về chuyện này đàn ông rất coi trọng, đến lúc làm tới nơi rồi còn có tâm tư gì, chỉ thả lỏng theo bản năng. Nhai Nhi trong lúc hắn bắt mạch lôi tiếp ra một tên, vội nhìn sắc mặt hắn, hắn chỉ hơi nhíu mày, ngón tay như lưu ly phủ trên cổ tay nàng, hơi nghiêng đầu, như nghiên cứu rất chăm chú.
Quả thật là không có, hắn một tay che trước miệng, xấu hổ cười cười, “Cũng tốt, không làm chậm trễ chuyện giang hồ của muội.”
Giữa lời hắn nói, nàng rút mũi tên thứ ba ra.
Chỗ ba lỗ hổng kia máu chảy không ngừng, loang lổ trên lưng, có chút doạ người. Nàng không kịp hỏi những vết sẹo kia trên lưng hắn là do đâu, khăn tay tuỳ thân buộc không đủ chỗ vết thương, trong tình thế cấp bách nàng cởi bỏ y phục dạ hành, đem quần lót cởi xuống dưới.
Hắn cả kinh, vội quay tầm mắt, cũng không biết do bị trúng tên, hay là bị nàng kích thích, nhịn không được nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Nàng lột trần áo ngoài của hắn, đem quần lót áp trên miệng vết thương cầm máu cho hắn, sau đó một tay ôm qua, gắt gao giữ đầu vai hắn, cái gì cũng không nói, có thể cảm giác được hai tay nàng đang run rẩy.
Làm nàng sợ hãi đến như vậy, hắn có chút hối hận, vỗ phủ cánh tay của nàng nói: “Ta sẽ không chết, vừa rồi chỉ là đùa muội một chút.”
Vốn chỉ muốn đùa một chút sao, đã khiến nàng cảm thấy mất hết hồn vía. Nàng lại không oán giận, dịu ngoan đem gò má dán vào cổ hắn, “Mẹ muội năm đó trúng tên mà chết, cho nên muội rất sợ.”
Hắn hiểu rõ tâm tư nàng, vỗ về: “Muội đã quên ta là người nào sao, nếu có thật sự chết, cũng trở thành Quỷ Tiên, có thể phù hộ cho muội.”
Nàng bị hắn đùa đến phát oán hận, tiên nhân mà còn ra vẻ thần thái tiểu nữ nhi, thật muốn khoét một mắt hắn, để hắn không được bịa chuyện.
Tuyết vực và bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, bên ngoài trời vừa vào đầu hạ, nơi này vẫn gió tuyết đầy trời. Nói cho cùng, khi rời xa khỏi chốn ồn ào náo nhiệt cùng sát phạt, xung quanh tinh thuần càng làm người thoải mái. Tuyết ngoài sơn động lẳng lặng rơi, trong sơn động đốt lửa, ánh lửa chiếu ra một cặp người đẹp đẽ, một phòng ấm áp, tâm cũng khó lòng thong dong đi hoang, cùng nhau kề sát.
Hắn nhìn phía ngoài động, “Chúng ta ở trong này chờ lại một thời gian được chứ? Chỉ có hai ta thôi. Ta e lúc thời hạn đến, chúng ta lại trời nam đất bắc.”
Nhai Nhi im lặng, đồng ý. Nàng cũng sợ, bởi vì biết duyên phận ngắn ngủi, càng phát giác có cơ hội ở cùng nhau thì nên trân quý. Nếu như thời gian còn lại không đủ nàng báo thù rửa hận, thì vẫn nên cùng người yêu đầu gối vai kề bên nhau quan trọng hơn. Huống hồ tứ hải Ngư Lân đồ nàng giấu ở Tuyết vực, lúc nào cần thì đi lấy, ước chừng đây là trời an bài cho đời nàng cuối cùng có chút viên mãn vậy.