Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 54
Chương 54: Nàng bệnh rồi!
C54 | Nàng bệnh rồi!
Đại tư mệnh xác nhận được điều mình đoán lâu nay, tuy đáp án không khác gì nhận định âm thầm của hắn, nhưng chân chính nghe từ miệng Tiên quân vẫn làm hắn trở tay không kịp.
Sao có thể như vậy chứ hả, hắn đau lòng nhức óc, “Quân thượng đừng quên thân phận mình, tuy là ngài đóng giữ ở nhân gian, nhưng ngài là thượng tiên đó. Người tiên vốn khác đường, phát sinh tình cảm với người phàm sau này cô ta buông tay về trời, khổ là chính ngài. Chả nhẽ ngài còn định không lên trời mà xuống suối vàng à? Biến mình thành tiên không tiên, quỷ không quỷ mới bằng lòng buông sao?”
Tử Phủ Quân nghiêng đầu nghe hắn thao thao bất tuyệt, cuối cùng nói: “Ta không quan tâm. Có câu trăm sông đổ về một biển, Đại tư mệnh hẳn đã đọc nhiều sách. Cậu cũng không cần như lâm đại địch vậy, hai ta giờ ở trên cùng con thuyền, muốn khuyên ta, không bằng cẩn thận suy nghĩ con đường của mình nên đi thế nào đi.”
Đại tư mệnh sắp chết giãy dụa: “Quân thượng, tôi với Tô Họa là trong sạch , ngài phải tin tưởng tôi.”
Tử Phủ Quân kiệm lời, “Ta rõ ràng trông thấy.”
Nhưng ngài thấy gì chứ? Chỉ vẻn vẹn thấy cô ta hùng hổ dọa người, đè hắn ra trên bàn thôi, chứng minh cái gì chứ?
Đại tư mệnh gian nan thủ thế, “Bọn tôi đều còn mặc đồ, tư thế tuy bất nhã, nhưng không tiến thêm bước tiếp xúc nào mà.”
Tử Phủ Quân ồ một tiếng, vẻ mặt như bị lường gạt, “Nhưng vì bổn quân thấy cậu dây dưa không rõ với Tô môn chủ, mới động lòng phàm. Giờ cậu nói ta nghe, cậu với nàng không có gì thật à?”
Đại tư mệnh như bị năm đạo sét đánh trúng đầu, “Quân thượng, ngài… Chẳng lẽ không phải khi ở Bồng Sơn, đã… Thuộc hạ còn từng khuyên nhủ ngài.”
Hắn nói không phải, “Cũng có khả năng là do cậu không ngừng ám chỉ mới gieo hạt giống nhớ thương trần tục vào lòng của bổn quân. Đại tư mệnh làm như vậy, không phải là ngấp nghé vị trí của bổn quân đâu nhỉ?”
Đại tư mệnh mặt mũi trắng bệch, “Tuyệt đối không có, quân thượng tuyệt đối đừng hiểu lầm chứ.”
“Cho nên rốt cuộc cậu với Tô môn chủ từng có chuyện đó đúng không? Nếu không có, sao xung phong nhận trị thương cho chân cô ấy?”
Trị thương cho cô ta còn không phải bởi ai đó không chịu ra tay hay sao chứ. Về phần vai phản diện với ngấp nghé địa vị cao, tội danh đó quá nặng… Đại tư mệnh cân nhắc mãi, chỉ cúi đầu, “Quân thượng nói có thì có đi.”
Tử Phủ Quân lúc này mới vừa lòng, vỗ vai hắn nói: “Đừng ra vẻ ấm ức thế nữa, vui lên đi. Cậu với ta giờ cũng coi như có bạn, chu toàn lẫn nhau mới tốt. Sau này… Lang Huyên quân e là để cho cậu đảm đương thôi.”
Đại tư mệnh hoảng loạn, “Quân thượng, ngài đây là ý gì?”
Hắn cười cười, không trả lời.
Lúc này đệ tử canh gác hô hoán, nói Ba Nguyệt Lâu chủ đã cưỡi Kim Hồ ly chạy trốn, hắn nở nụ cười có vẻ bất đắc dĩ, “Ui, lại để nàng chạy nữa rồi.”
Đại tư mệnh không còn xông xáo bắt người nữa, hắn nhẹ gật đầu, “Con hồ ly đó chạy quá nhanh, bỏ đi. Giờ sắc trời không còn sớm, mai đuổi theo cũng không muộn.”
Tử Phủ Quân thấy hắn biết thức thời rất đáng khen, nhoẻn môi cười, chắp tay sau lưng trở về phòng.
Không biết thế nào, Đại tư mệnh không tự chủ được lại đi qua phòng Tô Họa đang nằm. Trên giường người còn bị lộ đùi, hắn đưa tay kéo chăn đắp giúp nàng.
Lẳng lặng nhìn khuôn mặt kia, nàng là người có mục tiêu rõ ràng, lúc tỉnh mùi phong trần quá nặng, khi ngủ ngược lại hiện ra vẻ đẹp rất trầm tĩnh. Nếu lòng hắn đã động, có thể sau ba lần bốn lượt khiêu khích của nàng đã sớm quên lập trường. Để tay lên ngực tự hỏi, thật sự có chút động tâm nào với nàng hay không? Đáng tiếc nửa phần cũng không có, hắn không thích nàng. Người ta nói lâu ngày sinh tình, hắn không đồng ý. Tình yêu chân chính phải là giữa ngàn vạn người nhìn một lần đã trúng, chứ không phải nhìn lại lần nữa mới được thông qua. Lâu ngày sinh tình là gì chứ? Là bình thường tận lực tìm kiếm điểm sáng, thiếu sự kích tình, sao gọi là yêu! Hắn dù không hướng tới cảm xúc kiểu không màng sinh tử kia, nhưng không đồng ý nhận ân huệ bị động. Có lẽ hắn là người cứng nhắc, tình nguyện tan xương nát thịt vì chấp niệm trong lòng, cũng không muốn miễn cưỡng để thành người có tình yêu trong mộng.
Cổ độc quấn thân, hung mãnh hơn cả ốm đau, nhưng Tô Họa có cảnh giác của sát thủ, ngay khắc hắn vào cửa nàng cũng đã tỉnh, nhắm mắt cảm giác hắn đắp chăn giúp nàng, đợi thật lâu sau vẫn không thấy hắn có hành động gì khác, mới không tình nguyện mở mắt ra.
Trong ánh sáng mờ ảo, hắn ngưng mi đứng, dáng vẻ như rất bối rối. Nàng luôn là người sảng khoái, liền quay đầu mỉm cười hỏi hắn: “Đại tư mệnh buồn rầu vì không biết đối đãi ta thế nào hay sao?”
Nàng vừa lên tiếng đã kéo tinh thần hắn lại. Hắn dịch tay áo nói: “Lâu chủ các cô đã chạy, Tô môn chủ cũng có thể xong việc mà lui.”
Tô Họa thấy Tử Phủ Quân bỏ qua cho Nhai Nhi không hề ngạc nhiên, nhưng phản ứng của Đại tư mệnh có hơi kỳ lạ. Nàng chậm rãi ngồi dậy, chỉnh vạt váy chỉnh tề lại, ngẩng mặt nghiêm hỏi hắn: “Ngài không đuổi theo sao?”
Hắn lắc đầu, bắt về rồi cũng sẽ thả đi, thôi khỏi mắc công vô ích.
Nhai Nhi đã rời khỏi, cổ độc của mình cũng được trị sạch, quả thật không còn gì lưu luyến. Tô Họa chậm rãi mang giầy, muốn ra cửa tìm Si Mị và Võng Lượng, vừa bước một bước, liền nghe thấy ở sau lưng hắn gọi nàng một tiếng.
May là không phải là “Lão yêu tinh”. Hắn gọi nàng là Tô môn chủ, “Cô có ý đối với ta à?”
Tô Họa nghẹn lời, không biết nói gì quay nhìn hắn. Lão thần tiên này cô tịch mấy ngàn năm, chẳng lẽ thật sự là cây khô gặp xuân, muốn tính bài người tiên quấn quýt sao? Thật có muốn như thế, nàng cũng có thể cùng đùa với hắn, coi như thấy hắn lớn tuổi đáng thương, ra tay cứu giúp.
Nàng khoanh ngực, cười thật sâu xa, “Xem ra Đại tư mệnh có chuyện muốn nói với ta rồi, hôm nay ta rảnh rỗi, nghe ngài trút bầu tâm sự.”
Ai ngờ lời tiếp theo Đại tư mệnh dội một chậu nước lạnh lên đầu nàng, hắn nói: “Ta không thích cô, cô hãy chết tâm đi. Trên đời này ta không yêu ai, lại càng không nguyện rơi vào hồng trần vĩnh viễn chịu nỗi khổ luân hồi, cô hãy thôi đừng có suy nghĩ không an phận với ta nữa, sau này cũng mời Môn chủ tự trọng.”
Tô Họa ngây ngẩn cả người, nghe xong lời hắn nổi trận lôi đình, sau đó giận dữ cười, rít qua kẽ răng ba chữ: “Ngươi bệnh hả!” Sau đó run run tà áo lụa, ngẩng đầu ra khỏi cửa.
Trên đời thực sự có loại người tự mình đa tình lại thích lập đền thờ, trên đường về nàng vẫn bực mình không ngừng. Đêm trăng dày đặc, thỉnh thoảng bật ra một tiếng cười hừ, làm Si Mị Võng Lượng sợ tới mức nhìn nhau.
Si Mị nói: “Môn chủ, cô làm sao vậy? Mũi cô không thoải mái hả?”
Võng Lượng thấy nàng không trả lời, sợ Si Mị một mình lạc lõng, liền lầu bầu phân tích: “Hẳn là di chứng cổ độc rồi, Môn chủ cưỡi ngựa chân bị đau.”
Tô Họa nhìn hai tên ngốc hát đôi, nhịn nửa ngày nhịn không nổi nữa, trút hết buồn bực trong lòng thật nhanh, “Ta chưa thấy qua người nào tự cho mình là đúng như cái gã Đại tư mệnh kia ấy, hắn lại còn dám nói ta coi trọng hắn, thật là tức cười! Đúng là tuổi càng lớn càng vô liêm sỉ, hắn dựa vào đâu mà thấy ta thích hắn chứ hả?”
Si Mị với Võng Lượng không dám nói leo, tình cảm là thứ khó xác định nhất, nếu như đúng thật là không cần, theo trình độ lịch duyệt của Tô môn chủ, cùng lắm chỉ cười cho qua, không trịnh trọng lấy làm chuyện lạ mà oán giận!
Võng Lượng an ủi nàng: “Là lão hồ đồ thôi, Môn chủ muôn vàn lần đừng lên cơn tức giận.”
Si Mị nối tiếp phụ họa, “Người tự tin quá sẽ thấy đàn bà trong thiên hạ ai cũng thương hắn. Đại tư mệnh không có cơ hội tiếp xúc với nữ tử khác, Môn chủ uất làm gì, coi như kính lão đi.”
Bọn họ dù cực lực khuyên giải vẫn không có tác dụng lớn đối với Tô Họa, nàng là người tiêu sái như vậy, tự nhiên rúc vào sừng trâu ra không được. Si Mị liền thay đổi đề tài, tám với Võng Lượng: “Huynh nói xem vừa rồi vũ khí kết liễu Nhạc Nam Tinh, có phải Mưu Ni thần bích không?”
Võng Lượng nói không biết, “Lâu chủ đến kiếm linh còn luyện ra, nói không chừng lại là pháp khí nào đó.”
Si Mị gật đầu, “Lâu chủ đúng là đứa trẻ mồ côi của Nhạc gia nhỉ, Lan Chiến chắc sớm biết nội tình nên mới mang cô ấy về Ba Nguyệt Các nuôi dưỡng. Giờ Trường Uyên phát sinh biến cố lớn thế này, trong lòng đám người tham dự truy giết khi xưa đều rõ, e là giang hồ hết yên ổn.”
Quan điểm của Võng Lượng rất trực tiếp: “Không yên ổn thì giết, cha con Nhạc Nam Tinh chết do nhân từ nương tay, Lâu chủ bọn ta có lẽ không giống.”
Nói đến Lâu chủ, những hàng chữ bọn họ vẫn mang theo chút sùng kính. Sát thủ vô tình sao, trên đời không ai tình nguyện tìm hiểu lý tưởng của một sát thủ, nhưng tự bọn hắn biết, ngoại trừ không hơn không kém hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cũng có nhân cách và tín ngưỡng riêng mình. Ba Nguyệt Lâu đã không là Ba Nguyệt Các năm xưa, trong Lâu đã nhiều oanh ca yến ngữ, từ từ trở nên có tình. Con người dù sao không phải máy móc, là nói tới tình cảm, lúc nguy cấp Lâu chủ không bỏ mặc bọn họ, bọn họ cũng như vậy muốn lấy trung thành bảo vệ tình nghĩa đó.
Tô Họa có ý thăm dò bọn họ, “Nếu như vừa rồi thứ kia chính là Mưu Ni thần bích… Kho tàng cô sơn nghe nói mười đời xài không hết đó.”
Si Mị quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, “Tô môn chủ nói có ý gì? Cô thiếu ăn hay là kém uống? Chẳng lẽ tính cầm tiền dựng nên một đế quốc hay sao?”
Tiền, có người rất coi trọng, nhưng cũng có người nhìn như cặn bã, chủ yếu quyết định bởi hoàn cảnh. Tiền tài đối với người có dã tâm mà nói không thể thiếu, nhưng đối với sát thủ lại như không. Sát thủ không cần thiết tuân theo chuẩn mực đạo đức nào, thiếu tiền thì đi một chuyến, tiền có thể giống như lấy đồ trong túi, cho nên vì sao phải rối rắm nghĩ cần bao nhiêu? Mười đời phá không hết? Ông trời biết bọn họ kiếp này tạo nhiều sát nghiệt thế này, còn cơ hội nói kiếp sau à.
“Nếu kẻ giang hồ nào cũng giống các ngươi, chắc sẽ không còn cảnh chém giết.” Tô Họa nghe ra bọn họ không mấy hứng thú, âm thầm thở ra nhẹ nhàng.
Võng Lượng ha ha, “Ta lấy giết người làm nghiệp, vậy mà còn sửa lại án xử sai một ngày! Có điều nói thật lòng, danh môn chính phái kia chưa hẳn có trượng nghĩa như chúng ta, kẻ nhỏ mọn cũng có kiêu ngạo của nhỏ mọn. Bóng chúng ta nghiêng, vẫn còn thẳng hơn so với người đứng thẳng.”
Dưới ánh trăng lanh lảnh, hai thanh niên khiêng trọng kiếm chuyện trò vui vẻ. Tô Họa lùi ra sau một tí, nhìn không ra những hán tử này ăn dao nhiều hơn ăn cơm máu lạnh chỗ nào. Máu bọn họ là máu nóng, cũng có tình bạn cao như mây trời, có lòng rộng như biển xanh.
***
Môn phái Trường Uyên, hai mươi hai năm sau vẫn suy tàn.
Không thể chấn hưng lại, thì không cần để lại cho bất kỳ ai, tốt nhất là đốt sạch, để ánh lửa hừng hực gột rửa mọi tội ác.
Nhai Nhi nhìn ngọn lửa nhả ra nuốt vào giữa trời đất, kia từng là nhà cao cửa lớn tâm huyết cha ông, bây giờ cũng ra đi theo bọn họ hóa thành tro bụi. Trong lòng nàng hơi khó chịu, hoảng hốt nhìn thấy cảnh tượng cha mỉm cười cưới mẹ vào cửa, tuy khuôn mặt bọn họ đều mơ hồ không rõ, nhưng khi đó nhất định là rất vui vẻ. Thiếu niên đắc chí, lại có người nhà xinh đẹp kề bên, cuộc đời còn thiếu gì nữa đâu. Đáng tiếc cho người thiện lương, không thể nhìn thấu lòng người đen tối, cuối cùng người mất, nhà bị chiếm, hai bàn tay trắng, còn không bằng chưa từng có gì trong tay.
Trường Uyên phủ lửa đỏ đầy trời, phát lửa vào canh ba, cả thành đang chìm trong giấc mộng. Đợi đến lúc có người phát hiện, ngọn lửa đã không thể khống chế, nuốt hết toàn bộ phủ đệ, sóng nhiệt cuồn cuộn lan tràn nửa tòa thành trì. Mọi người ra đường, chỉ cảm thán tâm tư của Nhạc gia khai sơn chưởng môn hóa thành hư ảo, đối với chưởng môn đương nhiệm, rất ít có người muốn đề cập tới, vinh nhục một môn phái, cho tới bây giờ không liên quan đến kẻ soán quyền.
Ngọn lửa táp tới da mặt sinh đau, Nhai Nhi lẳng lặng nhìn một lát, quay về khách điếm. Chưởng quầy đứng chống mặt, ở sau quầy thở dài thở ngắn: “Thật sự cả một đời là công dã tràng, mắt thấy hắn xây dựng lâu, khách quý chật nhà chiếm hết phong lưu, mới ba mươi năm thôi, lâu đã sụp, cháy không còn một mảnh, không còn lại gì.”
Đứa cháu câm điếc của ông ta ngồi xổm ở chân quầy, ngẩng đầu nhìn ông, ông tiếc nuối nói: “Ngươi nhìn ta làm gì? Thương Ngô thành xong rồi, sau này khách càng ngày càng ít, ấm no chúng ta là vấn đề đây. Chưởng môn Trường Uyên này cũng thật, không biết đắc tội ai…” Vừa nói, vừa liếc xéo nàng một cái, “Sớm biết có biến thì đã bán sản nghiệp thật tốt, ôm mấy đồng bạc cắc, hồi hương dưỡng lão cũng ấm rồi.”
Nhai Nhi lên lầu trong tiếng hối hận của chú cháu bọn họ, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, trên đường vẫn đầy người tụ tập xem náo nhiệt. Quay lại dặn Tô Họa, “Dọn dẹp một chút rồi ra khỏi thành.”
Thực ra cũng không có gì để dọn, một thân đến, một thân đi, nói đi là có thể đi. Có điều Si Mị từ bên ngoài trở về đem theo tin không tốt, “Thuộc hạ vừa rồi lên thành lâu tìm hiểu, cách phía thành Đông năm dặm cát mù mịt, chắc có đoàn người ngựa rất lớn chạy tới.”
Nhai Nhi thở phào nhẹ nhõm, “Ngũ đại môn phái vào thành, cước trình nhanh hơn nửa ngày ta dự tính.” Cũng may Trường Uyên phủ bị đốt hủy, cũng không đến mức lọt vào trong tay kẻ khác. Chỉ tiếc là không thể ra khỏi thành trước khi ngũ đại môn phái đến, giờ mà đi chỉ sợ vừa vặn gặp, nàng cân nhắc rồi nói, “Khách điếm bây giờ không an toàn nữa, bọn họ muốn điều tra Nhạc Hải Triều đã đi đâu, sẽ tìm tới đây đầu tiên. Dù thế nào hãy tìm một chỗ tạm đợi trước, chờ sắc trời trễ chút thì rời khỏi.” Nói xong nhìn Si Mị một cái, hắn hiểu ý, nhanh rời khỏi phòng, đi xuống lầu.
Tạm lánh đến một ngôi nhà hoang, nhìn thấy mặt trời chìm dần về hướng Tây, Võng Lượng tham tin tức trở về, nói ngũ đại môn phái đang tìm toàn thành. Cơ hội phá vây duy nhất là khi canh ba cửa thành đổi phiên canh giữ, có thể không phí sức khí thoải mái qua cửa.
Đối với bọn họ giúp có đường không đi, ban ngày vượt nóc trèo tường qua cửa thành giống như ăn một bữa sáng. Chẳng qua ban ngày trong ánh nắng hành động không tiện, phải chờ ít người mới dễ hành động.
Giờ Tuất canh ba, quả nhiên quan ải bắt đầu đổi phiên canh, tất cả là áo choàng tạp sắc, xem ra là năm đoàn người ngựa hợp thành liên quân.
Giải quyết một kẻ canh gác là chuyện rất nhỏ, kiếm khách kia chưa đi bao xa, phía sau quân thay thế đã bị lặng lẽ siết cổ. Năm người lặn ra thành, ngoài thành không xa có dịch trạm Phong Đình, Võng Lượng đã chuẩn bị ngựa tốt từ trước, chỉ cần đuổi tới đó, có thể thuận lợi rời khỏi Thương Ngô châu.
Dưới ánh trăng, bốn người một hồ ly phi nước đại, Hồ Bất Ngôn lúc này buồn nản thật sự, chỉ tự trách đầu mình không đủ lớn, nếu lớn gấp đôi, là có thể cõng bốn người bọn họ trên lưng mà chạy, đâu cần dùng thứ thiên lý mã gì kia. Tuy hắn hay giận hờn Si Mị, oán hận Võng Lượng, nhưng sống chết trước mắt, đại nghĩa với chuyện nhỏ nhặt ta vẫn còn rõ ràng.
Si Mị mắng một tiếng, “Mẹ nó, có mai phục.”
Lịch sử như tái diễn, cha mẹ nàng năm đó cũng lâm vào cảnh chật vật như thế. Nhai Nhi nhanh rút song kiếm, Chàng Vũ Triều Nhan trong tay nàng kiếm mua như hoa. Nàng cắn răng âm trầm cười, dưới ánh lửa sát khí trong đôi mắt lạnh thấu xương, “Thù mới hận cũ cùng nhau báo, cũng tốt.”
|