Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 53

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 53
  • 10
Prev
Next

Chương 53: Đừng để người ta thấy.

Dù vậy, nàng vẫn không thể xuống tay với ông. Mặc kệ ông biến thành thứ gì, vẫn là người thân duy nhất còn thể xác. Không giống cha mẹ nàng đã sớm thành xương khô, nàng còn có thể trông thấy mặt ông, trông thấy ánh mắt ông, với nàng mà nói ông còn cử động được, là sống.

“Có khi có thể giải được cổ độc này.” Nàng run môi nói, “Ông còn biết đau, người không nghe thấy tiếng ông la hét sao?”

Tô Họa rất vô tình đánh tan ảo tưởng, “Trên người ông ta mang hai mươi sáu xích sắt, có người bình thường nào có thể trải qua đau đớn như thế không? Cho là ông ta từng có võ nghệ cao cường, bị thương nặng như vậy cũng không thể sống sót!”

Nhai Nhi gấp đến nóng giận, nghiêm giọng nói: “Con biết! Mà con không thể giết ông, nếu có biện pháp nào có thể giải cổ, con muốn thử một lần.”

Người sát phạt quyết đoán đến lúc này cũng trở nên không quả quyết. Nàng sống ở trần gian luôn lẻ loi độc hành, thật vất vả tìm được một người thân, nhẫn tâm làm sao nếu không thể nỗ lực, cứ vậy mà đưa ông vào chỗ chết? Nàng chưa được hưởng qua một ngày vui với gia đình, nàng cũng có khát vọng có ruột thịt yêu thương, ai đó có thể thân thiết kêu nàng một tiếng “Con à”.

Nàng đi bằng đầu gối tới trước mặt ông, nâng lên hai tay, muốn chạm đến, nhưng tằm cổ khô quắt đang ở toàn thân ông, nàng không dám lỗ mãng, chỉ có thể cách một khoảng vẽ theo hình dáng ông, run giọng cầu xin: “Đừng làm cho con vừa nhìn thấy thân nhân, chớp mắt lại mất đi, con van cầu người…”

Nhưng dù nàng nói cái gì, lực giãy dụa của ông ấy đều không có yếu bớt chút nào.

Đá vụn trên cột lốc tốc rơi xuống, mắt thấy ông ấy sắp thoát, Tô Họa rút ra nhuyễn kiếm thẳng chỉ, “Ngươi không hạ thủ, để ta.”

Nhưng Nhai Nhi không nhượng bộ, nàng chuyển mắt nhìn Tô Hoạ, “Không có lệnh ta, người dám!”

Tô Họa nghe vậy chỉ có thể buông kiếm, thất vọng nói được rồi, “Vậy để tất cả chết trên tay ông ta đi! Xác sống không biết mệt, có thể chiến đấu đến vĩnh tận, để từ từ ông ta giết hết chúng ta, sau đó giết ra khắp thành, vẹn trọn hiếu đạo của ngươi, ngươi vừa lòng chưa.”

Lời của nàng ấy thật không nể mặt, như cái đỉnh hồ quán, hung hăng đập cho nàng đến lảo đảo. Hậu quả này rõ ràng nàng không tình nguyện thấy, nàng lâm vào thế lưỡng nan, nhìn sang ông ấy, lại nhìn sang kiếm trong tay, không biết như thế nào cho phải.

Oanh một tiếng nổ lớn, roi sắt bị lôi rơi, nàng tay mắt lanh lẹ bấm chân trụ, nhưng lực ông ấy lớn đến kinh người, muốn hất bay nàng.

Nên làm gì bây giờ? Sắc mặt nàng đến mức phát thanh, một bên nhẫn lệ, một bên kiên trì quật cường, bộ dáng đó khiến Tô Họa nhớ đến lúc nàng còn nhỏ, đứa trẻ sáu bảy tuổi cùng đại nương và rất nhiều người đối chiến, mặc dù bị đánh gãy xương cốt, nàng cũng tuyệt không nhượng bộ.

Tô Họa trong tay nắm kiếm, lại do dự, không biết có nên hướng Nhạc Nam Tinh mà đâm. Cổ độc hoành hành đã thành sự thật, trong trọng đồng có cổ trùng chậm rãi bò qua, nàng cuối cùng trông thấy trên mặt Nhai Nhi dâng lên nỗi thất vọng vô bờ, đây là kiến thức thông thường, đến ánh mắt còn không thể may mắn thoát khỏi, cổ này không cách nào giải.

Một chỗ khác của cây roi cũng bắt đầu buông lỏng, một khi ông ấy mà thoát, mọi người đã sức cùng lực kiệt chỉ có ngẩng cổ chờ chết. Đến lúc này, quyết định của nàng liên quan đến sinh tử của mọi người. Nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, người không giữ được, cố chấp mà giữ lại, có lẽ ông sẽ hận nàng. Nếu như ông thật sự còn tri giác, mỗi ngày nhận đau đơn nhường này, chẳng lẽ sống tốt hơn chết hay sao?

Khí lực giãy dụa của ông càng lúc càng lớn, lại phanh một tiếng, cột đá vỡ vụn, long cốt tiên đứt thành mấy đoạn. Nàng biết không còn kịp rồi, không hạ nhẫn tâm, sẽ không ra được tòa nhà này .

Vô số cảm tình phức tạp, cuối cùng đan xen ra một tiếng bi phẫn gầm nhẹ, ở một khắc trước khi mười quả cầu sắt cùng hướng nàng đập đến, nàng khu động Thần bích.

Thần bích này từng đã thuộc về ông ấy, Nhạc gia mấy đời tỉ mỉ bảo quản nó, tuy nó vốn là một lợi khí giết người, bọn họ cho tới bây giờ vẫn lưu truyền nó. Giờ là thời khắc cuối cùng, nam nhi Nhạc gia do nó mà sinh, do nó mà chết, chết dưới Thần bích, cũng coi như hoàn chỉnh cho mối thảm hoạ của mấy đời người.

Hai đợt âm dương ngư, theo tốc độ ánh sáng giao thoa mà qua, bổ quả cầu cách nàng gang tấc sắt, rồi chặt đứt yết hầu của xác sống. Hai mắt Nhai Nhi đẫm lệ đỏ tươi, nhìn tổ phụ thân thủ chia lìa, nhìn thân thể kia như thái sơn của họ Nhạc ngã xuống. Nàng còn đang tự trách sám hối, đã thấy từ thân xác bị mất đầu, giống như lọ mất nút, theo chỗ cắt phun trào ra vô số trứng tằm, hình ảnh đó, thật khiến da đầu người run bần bật.

Nhai Nhi thối lui hai bước, đinh đang văng khắp nơi trứng trùng màu lam nhạt dừng trước mặt nàng, cách một tầng màng mỏng manh, thấy được trùng thể cuộn lại bên trong. Cơ hồ như cùng một lúc, hàng tỉ ấu trùng phá xác mà ra, tốc độ lớn nhanh gấp đôi mắt thường có thể thấy được. Cổ tằm khô quắt gặp không khí hoá thành ong cổ, đến khi gặp cơ thể sống mới sống nhờ, sẽ trở lại trạng thái như cũ, trong hoàn cảnh an toàn mới sẽ an cư đẻ trứng.

Người nào có vết thương, là nguy hiểm lớn nhất. Chúng sẽ theo chỗ tổn hại nhất ra sức chen vào. Nếu như miệng vết thương không lý tưởng, miệng tai mũi cũng miễn cưỡng chấp nhận, tóm lại chúng nó sẽ không bỏ qua bất cứ vật sống nào.

Mọi người đối với đặc tính loại cổ này thực không rõ lắm, nhưng trông thấy chúng nó tập kết, mặt đất không trung càng tụ càng nhiều, tay chân đều luống cuống.

Cổ trùng bắt đầu tiến công, số lượng khổng lồ không có kết cấu. Đệ tử Trường Uyên phòng thủ yếu kém, thành đối tượng cắn nuốt đầu tiên của chúng. Người Ba Nguyệt Lâu miễn cưỡng còn có thể ngăn cản, nhưng kiếm thuật mau lẹ cũng không có cách nào triệt để chặn ong cổ xâm nhập. Dự cảm tuyệt vọng lặng lẽ từ từ trèo lên lưng, lần này chỉ sợ không ra khỏi ma quật.

Hoạ vô đơn chí, con trùng kia sau khi ăn luôn nửa người của Nhạc Hải Triều, lung lay thoáng động từ trong lồng bò ra.

Trời đất khắp nơi, ong cổ kết hợp con trùng, ở dưới ánh nến lam quang chiếu rọi càng ớn lạnh. Nhân gian làm sao từng có cảnh tượng như vậy, cùng với tiếng kêu thảm thiết của môn đồ Trường Uyên, một cảm giác khủng bố lạ thường xộc đến, như bánh xe nghiền áp mọi người.

Con trùng thét lên càng càn rỡ, mặt ngoài thân thể nó cũng phủ trên xác ong cổ, sâu cạn không đồng nhất như da hổ, cặp mắt đỏ kia trong ánh tối mờ loé sáng.

Người Ba Nguyệt lâu tụ lại bên nhau, Hồ Bất Ngôn nói xong rồi, “Giờ bọn mình cùng năm cùng tháng mà chết, thực sự có duyên.”

Năm người quan hệ rắc rối, Si Mị Võng Lượng là một đôi, còn lại Tô môn chủ và bà chủ nhỏ đều tốt đẹp trong lòng hắn, có các nàng phụ họa cùng xuống suối vàng, Hồ Bất Ngôn đang bi thương rất nhiều, tu nhiên cảm thấy rất an ủi.

Đáng tiếc cuối cùng giấc mơ trái ôm phải ấp của hắn không thể thực hiện, khi bọn họ không đường thối lui, có người ra tay, một chưởng đánh ra địa hỏa.

Ở giữa không trung kim mang huyền phù phóng tới, hoà vào ánh nến lạnh lẽo, đan xen thành một bức tranh sắc thái nồng liệt. Dòng khí quay về, cuốn lấy người nọ váy dài cùng tóc dài, mày kiếm mắt ưng mang theo khí thế thu phục Vạn Yêu năm xưa. Kết ấn ra roi địa hỏa, quát lên một tiếng lớn: “Tật!” Ánh lửa theo bốn phương tám hướng hội tụ, phát sáng ngập trời. Oanh một tiếng, cháy hết dơ bẩn trong thiên địa, đốt hết ong cổ không còn một mảnh.

Con trùng kia một mình chiến đấu hăng hái, bị cháy đến hôi đầu thổ kiểm. Cổ trùng trong cơ thể Nhạc Nam Tinh hút hết nội lực hắn, lại toàn bộ tái sinh cho nó, địa hỏa không thể làm gì, nó đã thành vạn cổ chi vương. Nó đứng nơi xác rơi đầy đất, nhe một miệng đầy răng nanh, hướng tới địch nhân rít gào.

Cách đấu tràng tràn ngập chướng khí của nó, Tử Phủ đệ tử ào ào nghênh chiến, chỉ nghe một trận kiếm đánh vang, con trùng này đao thương bất nhập, mười mấy người bao vây tấn công, tuyệt không thể mảy may đả thương nó.

Một ống tay áo mang theo hương tử đàn che kín miệng mũi Nhai Nhi, kéo nàng lùi sâu ra phía sau. Sức chiến đấu con trùng rất kinh người, người Ba Nguyệt lâu cũng gia nhập trận hỗn chiến, Nhai Nhi từ sau lưng hắn thăm dò, “Ta đi hỗ trợ.” Lập tức bị hắn lôi trở về.

Đại tư mệnh đứng ở một bên cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Các đệ tử đạo hạnh không đủ, quân thượng lại không tính ra tay, hiện tại nhàn rỗi chỉ có hắn, hắn có thể Lã Vọng buông cần, chọc đến người chết như cỏ trước mắt bọn họ sao?

Chỉ là một cổ người, Đại tư mệnh không khó đối phó. Con cổ này hình thái phát sinh biến hóa, xúc tua dài như đằng điều múa loạn, một chúng đệ tử bị quất bay. Cuối cùng một kích, đánh trúng đùi Tô Họa ba một tiếng, nàng ấy che miệng vết thương ngã ngồi xuống, chửi con trùng “Hạ lưu”.

Nhai Nhi thấy Tô Họa bị thương, nóng lòng muốn giúp, hắn nhíu mày nói: “Cô ta có Đại tư mệnh, không có gì đáng ngại. Nhưng mà nàng…” Cẩn thận đánh giá nàng, “Vừa rồi có bị thương không?”

Nàng nói không có, nhớ tới tổ phụ, cúi đầu nói: “Em đã tự tay giết ông nội.”

Hắn với nàng giống nhau, chưa thể nếm qua thứ gọi là tình thân, nhưng thấy nàng khổ sở, trong lòng liền khổ sở theo. Giơ tay muốn lau nước mắt cho nàng lại ngại người đông mắt tạp, vẫn phải nhịn xuống.

“Nàng không cần tự trách, đôi khi mắt thấy chưa hẳn là thật. Nơi này cổ trùng đầy trời, tổ phụ đã sớm không còn là chính người. Nếu như còn sống chỉ có thống khổ, còn không bằng giúp người giải thoát, người sẽ cảm kích nàng.”

Nàng ngước mắt, quay vòng hai mắt đẫm lệ, mặt mũi bi thảm. Trải qua một hồi ác chiến, tiêu hao không chỉ là thể lực, còn là tinh thần. Nàng đến giờ tay chân còn phát run, cong thắt lưng cúi xuống, hai tay chống tại đầu gối mệt mỏi, cũng không dám dựa vào hắn. Hắn có chút buồn bã, tính độc lập của nàng thường khiến hắn có cảm giác anh hùng vô dụng. Đáng tiếc không có cách nào ôm nàng trước mặt mọi người, chỉ có thể thân thiết hỏi nàng: “Sao rồi? Mệt lắm à?”

Nàng thở gấp hổn hển mấy hơi, lắc đầu, nàng như thế này càng khiến hắn đau lòng. Hắn không nói, vội kéo nàng đến chỗ rẽ che khuất, không sợ người trông thấy. Thừa dịp bên trong loạn chiến, áp nàng lên tường, hung hăng hôn nàng một chút. Sau đó ôm chặt nàng.

Nàng do dự ôm thắt lưng hắn, chôn mặt vào ngực hắn, lúc này còn lo lắng, “Đừng để ai trông thấy.”

Trên đầu chữ nhẫn có một chữ đao, nhịn xuống tương tư, mới là khó khăn nhất. Hắn im lặng, hận không thể khảm nàng vào thân thể, con đường báo thù thật không thuận lợi, hắn không giúp gì được cho nàng, muốn khuyên nàng buông bỏ lại thấy làm như vậy rất ích kỷ. Lòng tràn ngập lời muốn nói nhưng chỉ có thể làm là cho nàng một cái ôm, thật đáng buồn là còn phải lén lút, không thể để bất kỳ ai phát hiện.

Binh qua cuối cùng cũng tan, thân con trùng kia tứ phân ngũ liệt. Mọi người nhóm lửa đốt cháy, con quái vật ngâm qua các loại dịch xác chết, ăn thịt và nội tạng người mà sống, cháy nồng tanh tưởi làm người ngạt thở.

Đại tư mệnh dẫn người rời khỏi, xa xa nhìn thấy Tiên quân nửa che nửa đậy phía sau khối vách đá kia. Hắn sợ run, vội nâng tay ý bảo mọi người dừng lại. Làm chưởng quản mọi sự trên Bồng Sơn, bắt tay cùng Tử Phủ Quân ba ngàn năm, luôn luôn ăn ý với quân thượng. Người có ba gấp, lúc này đại quân ập tới, không tránh khỏi sẽ làm Tiên quân cao cao tại thượng lâm vào cảnh khó xử.

Chỉ huy chúng đệ tử xoay người sang chỗ khác, bản thân đương nhiên cũng muốn ngó chút xác nhận. Nhưng Tô Họa kia đang bị thương cưỡi trên hồ ly, dẫn theo hai vị hộ pháp khoan thai đến, không để ý đến hiệu lệnh hắn, còn lướt qua đầu vai hắn nhìn về hướng của Tiên quân. Đại tư mệnh ngăn lại, nàng cũng mắt điếc tai ngơ, hắn rất tức giận, hung hăng mắng câu “Vô sỉ”.

Tô Họa liếc trắng mắt, muốn chửi tên Đại tư mệnh ngốc. Nàng trơ mắt nhìn Tử Phủ Quân dứt đi ra, phía trước còn che che giấu giấu Lâu chủ bọn họ, tự nhiên trở thành cô tình nhân bé nhỏ của hắn. Chuyện này nếu như bị cái tên Đại tư mệnh cứng nhắc kia trông thấy, không biết cảm tưởng gì? Đáng tiếc nàng trúng một roi của trùng, không còn sức tranh cãi với hắn ta, chỉ có thể rút giận: “Lão Tiên quân, ta bị thương không nhẹ, sợ là trúng cổ, xin cứu mạng.”

Tử Phủ đã bắt được tên trộm sách hẳn sẽ áp tải đến tiểu viện bên cạnh Long Tức tự. Các đệ tử cũng có thương tổn, nhưng dù sao đều có chút đạo hạnh, trị cổ có thể tự xử lý. Làm người ta khó xử lại là con người, vết thương Tô Họa không có người có thể chữa trị, cuối cùng phải tới tay Đại tư mệnh. Hắn nhìn trên giường, người nọ sắc mặt ửng hồng, lần đầu sinh ra ý tưởng thấy chết không cứu.

Ánh mắt nàng do cổ độc xâm nhập trở nên mê ly, người ở trên giường mấp máy, như rắn bị ném trên hoả lò. Thấy hắn chần chờ, suy yếu thì thào: “Trên trời có đức hiếu sinh, ngươi không muốn cứu ta?”

Đại tư mệnh nắm chặt quyền, kỳ thực không phải không muốn cứu, thật sự là bởi vì chỗ bị thương của nàng thật riêng tư khó nói. Lúc tiến thoái lưỡng nan, nàng vén lên vạt váy, lộ đùi, giơ chân lên, vết thương nơi bắp đùi liền lộ ra trước mắt hắn.

“Ta cũng rất xấu hổ.” Nàng thở hổn hển nói, “Mà ta muốn giữ cái mạng, nén lại thẹn thùng. Hút độc có cần dùng miệng không? Ngươi yên tâm, ta sẽ không cần ngươi chịu trách nhiệm.”

Đại tư mệnh mặt càng tái nhợt, “Ngươi đang nghĩ gì chứ? Ai nói cần dùng miệng?”

Không cần sao? Nàng lộ vẻ mặt thất vọng, “Lấy tay cũng được.”

Trong phòng phát ra tiếng than nhẹ ái muội, khi thì cao vút, khi thì yếu ớt tơ nhện, người ở góc tường nghe đến đỏ mặt.

Si Mị nhìn Võng Lượng, “Không nghĩ tới Tô môn chủ cũng có lúc không chịu nổi.”

Võng Lượng chậc chậc gật đầu, “Đại tư mệnh xét cho cùng cũng là thần tiên, xem ra cách làm rất không bình thường.”

Hồ Bất Ngôn rất tức giận, cầm lấy một cành khô vẽ loạn trên đất, “Thần tiên thì sao chứ? Thần tiên không giữ thanh quy, đến cùng có ai quản không?” Nói xong càng tuyệt vọng, đến Tử Phủ Quân kia còn đi đầu phá giới, không phải là không ai quản sao.

Tô môn chủ rên rỉ giằng co đến nửa nén hương, đại tư mệnh từ phòng đi ra chân cao chân thấp, đi có chút loạng choạng.

Mưa sớm ngừng, lộ ra một vầng trăng tròn trên cao, dưới ánh trăng người khoanh tay đứng, nghe thấy tiếng bước chân, hơi quay đầu liếc một mắt.

Đại tư mệnh bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng vì sao chột dạ, chính bản thân cũng không nói được. Hắn bước nhanh đi đến trước mặt Tử Phủ Quân, chắp tay nói: “Quân thượng, Tô môn chủ đã giải xong cổ độc, nhưng nàng khăng khăng mình còn chưa khỏi hẳn, không chịu rời khỏi.”

Tử Phủ Quân gật đầu, “Ngươi không cần giải thích, bổn quân hiểu rõ.”

Lại như thế! Đại tư mệnh cảm giác như nhảy vào sông Hoàng Hà đều không rửa sạch, giải thích nữa cũng bằng thừa, hắn giữ ổn hơi thở nói: “Kẻ phạm tội đã bắt được, quân thượng có thể bức cô ấy nói ra Ngư Lân đồ cất ở đâu, thuộc hạ tức khắc đi lấy, còn kịp thời gian quy định đem cuốn bản đồ trở về ạ.”

Tử Phủ Quân hai tay áo bắt lại, sắc mặt ngưng trọng, “Nàng ấy thật kín miệng, bổn quân vừa đấm vừa xoa, mới nghe được hai câu, cũng không biết là thật không.”

Đại tư mệnh trong lòng vui vẻ, “Nàng nói cuốn bản đồ ở đâu?”

Tử Phủ Quân chậm rãi lắc đầu, “Nàng nói muốn bổn quân tự mình đi lấy.”

Không tầm thường chút nào, Đại tư mệnh là người ngay thẳng, suy nghĩ một chút nói: “Nhạc Nhai Nhi quỷ kế đa đoan, thuộc hạ sợ quân thượng bị nàng lừa mất. Thật sự không được, chỉ còn cách bức cung, dù sao người của Ba Nguyệt lâu hiện đều trong tay chúng ta…”

Tử Phủ Quân nói được rồi, “Ngươi xem đem ai ra khai đao thì tương đối thích hợp? Tô Họa là sư phụ của nàng ấy, nàng ấy nhất định rất coi trọng, có thể đánh trước năm mươi roi, lại chặt tay chân, Đại tư mệnh ngươi bỏ qua được sao?”

Đại tư mệnh cứng họng, ngay từ đầu đã oan, càng ngày càng buồn bực chồng chất, tới bây giờ thản nhiên mà nói, quỷ mới biết trong tâm can hắn trải qua quá trình chịu đựng vu oan giá hoạ thế nào. Hắn ủ rũ, “Vậy quân thượng có ý kiến gì hay?”

Tử Phủ Quân đưa ra một bàn tay trắng noãn, không nhuốm màu thời gian, khớp xương thon dài, một đoạn một đoạn bấm đốt, “Còn lại… Hai mươi lăm ngày.”

Đại tư mệnh nói chính phải, “Thời gian không nhiều lắm .”

Hắn mỉm cười, “Hai mươi lăm ngày, có thể làm rất nhiều việc a.”

Ngụ ý chưa đến cuối kỳ hạn hắn cũng không định giải quyết chuyện này. Đại tư mệnh cúi đầu, vốn luôn khó có thể mở miệng, hôm nay không biết sao bỗng nhiên thu dũng khí, thốt ra: “Quân thượng, ngài yêu Nhạc Nhai Nhi rồi phải không ạ?”

Tử Phủ Quân sửng sốt một chút, như không ngờ hắn dám hỏi như vậy, nhìn hắn bằng ánh mắt lặng thinh xác thực, thật lâu sau mới nói: “Cho nên ngươi xem, tương lai ngươi có bị phạt, ta có thể cùng chịu với ngươi. Cấp trên làm được này chuyện này, thật là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi đó?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 53"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online