Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 52
Chương 52: Nhạc Nam Tinh.
C52 | Nhạc Nam Tinh.
Tiếng rít phẫn nộ, có lẽ còn pha trộn với bất mãn bị ép buộc đưa đến trên đời. Bao nhiêu lần ra vào sống chết, cho tới giờ Ba Nguyệt lâu đối chiến chỉ có con người, chưa gặp qua quái vật xấu xí như vậy.
Mọi người đều hơi kinh hãi, nhìn con quái vật cách lồng sắt hướng bên này rống giận, trong mắt đỏ lòm không có con ngươi, lại mang theo ánh nước, đáy mắt phản chiếu hình ảnh mọi người, như bị kích thích cực độ, cơ bắp kéo căng rất rõ ràng.
Tô Họa quay đầu hỏi Nhạc Hải Triều, “Không phải Nhạc chưởng môn bảo dẫn ta tới gặp Nhạc Nam Tinh à, chẳng lẽ là con quái vật này?”
Nhạc Hải Triều cười cười, “Không, đây là một cổ người, còn chưa hoàn chỉnh. Khi nó nuốt ăn một chủ thể mạnh có thể biến thành thiên hạ vô địch. Lâu chủ đoán thử, nữ tử vừa rồi bị ăn rỗng là ai?”
Đã hỏi như vậy, nhất định không phải kẻ tầm thường. Tô Họa không thể không đánh giá cái xác rỗng kia lần nữa, không muốn nhìn vùng bụng toàn bộ nội tạng đã nát từ đã lâu, chỉ quan sát nửa trên còn chút hoàn chỉnh. Một tầng da mỏng bao lấy khung xương nhấp nhô, đầu nghiêng qua một bên, vừa đúng lộ ra hình xăm sau tai.
Nàng cẩn thận nhìn, hình một cặp rắn quấn quanh, hai cái đầu rắn đối nhau, ở giữa có một hạt chu sa màu đỏ lớn như hạt đậu… Tô Họa kinh ngạc: “Thánh nữ Câu Trần Tông?”
Nhạc Hải Triều vẻ xem thường mở miệng, “Vốn trước khi cổ trùng thành hình, ăn xử nữ là tốt nhất, không ngờ thánh nữ này sớm đã mất trinh tiết, thủ cung sa là ngụy tạo. Đáng tiếc ba ngày này lãng phí vô ích.” Hắn dứt lời, chuyển ánh mắt tham lam qua người nàng, “Ta có chuyện này muốn hỏi Lâu chủ, có lẽ hơi quá đường đột… cơ thể Lâu chủ còn nguyên vẹn chứ?”
Si Mị Võng Lượng nhất thời tức giận, nổi xung lên muốn rút kiếm. Tô Họa đè tay, trấn an bọn họ chớ nóng nảy, nàng là người từng trải qua sóng gió, không chấp tán gẫu mấy chuyện này. Tuy lão già quá mạo phạm, nhưng trước khi Nhạc Nam Tinh hiện thân, vẫn cần nhẫn nại.
Nàng cười cười: “À, vốn là Nhạc chưởng môn mời ta đi, là muốn dùng ta nuôi cổ trùng à.”
Nhạc Hải Triều nói không phải, “Lâu chủ hiểu lầm, ta chỉ muốn xác định một chút, con trùng này đối với máu của xử nữ có khứu giác rất nhạy bén, chỉ e nó nhất thời mất khống chế thì bất lợi cho Lâu chủ.”
Tô Họa ồ một tiếng thật dài, “Điểm ấy thì chưởng môn yên tâm, ta đánh chó cũng nể chủ, nếu nó thực muốn công kích ta, ta liền đánh chưởng môn để giáo huấn nó.”
Nhạc Hải Triều ngậm khóe môi cười lạnh, “Lâu chủ gan dạ sáng suốt, tại hạ bội phục. Con trùng này đã nuốt ăn hai thân thể, chỉ còn một bước cuối là có thể đại công cáo thành. Đợi Ngũ đại môn phái hội họp…” Nụ cười hắn dần dần trở nên dữ tợn, như tưởng tượng ra cảnh cực kỳ đắc ý, như mê sảng nói, “Các cao thủ họp mặt là một bữa thịnh yến ngon… Trùng của ta, có thể thỏa thích ăn ngon một bữa.”
Xem ra vị trí chưởng môn Trường Uyên căn bản không thoả mãn khẩu vị như Thao Thiết của hắn. Tuy việc phát thiếp anh hùng mời Ngũ đại môn phái không phải bản ý của hắn nhưng lại đúng dịp luyện cổ người, mấy cao thủ giang hồ tề tựu vừa đúng lúc cung cấp tài nguyên thức ăn phong phú cho con quái vật hắn nuôi. Một khi hấp thụ nội lực của họ, Minh chủ đài Chúng Đế còn có thể để ai khác ngưỡng vọng? Ngôi Minh chủ bị chiếm cứ nhiều năm lắm rồi, đã đến lúc phải thay người. Chính là Trường Uyên, chính là hắn đạp đá mà lên, tham vọng của hắn là toàn bộ Vân Phù, toàn bộ Sinh Châu, thậm chí toàn bộ thiên hạ.
Mộng không kiểm soát khiến người đại loạn. Ánh nến lãnh thúy màu xanh lạnh lẽo, nhuộm đen thẳm hốc mắt hắn, thoáng nhìn qua cả người hắn như một cái xác di động tẩu hỏa nhập ma. Hắn si ngốc nhìn con trùng, “Không phải Lâu chủ muốn gặp Nhạc Nam Tinh à, như mong muốn, cho các ngươi gặp mặt một lần.”
Hắn vừa nói, vừa giơ tay ra lệnh. Khối đá nặng nề được chậm rãi kéo lên, sau phiến đá là một gian thạch thất, bên trong không có chút ánh sáng, còn không thấy rõ năm ngón tay.
Động núi tối đen như miệng lớn của thú dữ, như cắn nuốt người bất cứ lúc nào. Đám người cẩn trọng chờ đợi, trong chỗ tối chỉ có tiếng vang của xích sắt di động ngắn ngủn phát ra, không thấy người đi ra.
Bỗng nhiên ầm một tiếng, một khung lưới sắt giáng từ trên trời xuống. Trước đó Nhạc Hải Triều đã bố trí cạm bẫy, hắn chỉ cần lui ra sau một bước liền đứng ở ngoài lồng. Hắn cách rào sắt, trên mặt cười vô sỉ: “Ta làm chuyện tốt, cho ông cháu các ngươi đoàn tụ. Đáng tiếc ta e Nhạc Nam Tinh không còn nhận ra ngươi, đừng nói ngươi, chính mình là ai hắn còn nhớ không rõ. Nhạc Lâu chủ, bây giờ ngươi còn có một cơ hội, chỉ cần ngươi nói ra Mưu Ni thần bích ở đâu ta có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu ngươi ngoan cố chống lại đến cùng, lớp vỏ xinh đẹp này lập tức biến thành chỗ ở cho con trùng.”
Si Mị Võng Lượng một mực sát vào bảo vệ gần Tô Họa, lưới sắt nhốt ba người vào lồng, tuy phản ứng kịp thời nhưng hai tay cũng không đỡ nổi ngàn cân sức nặng. Khung rơi xuống đất, muốn lay động còn khó hơn lên trời. Tô Họa vô vọng thoát khỏi, cũng không nóng nảy, nàng rút ra Long Cốt Tiên, thủ thế chiến đấu, nhìn Nhạc Hải Triều cười nói: “E là Nhạc chưởng môn phải thất vọng, ta không phải cô nhi nhà học Nhạc, cũng không biết Mưu Ni thần bích ở đâu. Ngươi không cần phải giả thần giả quỷ, nếu thật sự người ở bên trong là Trường Uyên chưởng môn tiền nhiệm, sao không mời ông đi ra, ta tiếp đến cùng.”
Thái dương Nhạc Hải Triều giật giật, mặc kệ nàng có phải dư nghiệt của Nhạc gia hay không, không hỏi ra Thần bích thì còn sống đều là dư thừa. Thần bích mất tích hai mươi mấy năm, kỳ thực đã sớm không còn ảo tưởng, có được dĩ nhiên là tốt còn không có thì cũng không thể tiện nghi cho người khác, yêu nữ này giữ lại không còn tác dụng.
Hắn một tiếng “Được”, nói được rất sảng khoái. Giơ tay vung tay áo, rút tấm hàng rào ngăn cửa hang và lồng nhốt ba người.
Tiếng xích sắt kéo càng ngày càng vang, liên miên không dứt, có vẻ xiềng xích vô cùng dài. Một thân ảnh chậm rãi đến gần cửa hang, bước vào trong ánh nến lãnh thúy lạnh lẽo, một đôi chân loang lổ tang thương, trên chân mang giầy cỏ cũ nát đến không còn hình. Ông ta đứng lại, dừng một lát, mới tiếp tục đi về phía trước. Dần dần lộ ra một đôi cẳng chân, trên đùi vỡ nát, không đếm được bao nhiêu vết sẹo. Xiềng xích vẫn như trước leng keng rung động, theo mỗi một bước nặng nề tiến tới, tiếng kéo rê như từ sâu dưới địa ngục truyền tới..
Đứng trên xà nhà Nhai Nhi cắn chặt khớp hàm, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng ông ấy nàng không còn có thể kiềm nén cảm xúc cuồn cuộn. Hồ Bất Ngôn khuyên nàng bình tĩnh, nàng sao có thể bình tĩnh cho được. Cố giữ đầu óc thanh tỉnh, kiểm soát được tay chân, nhưng không quản được hai mắt của mình. Nước mắt cứ tuôn như mưa, nhưng đến khi người kia hoàn toàn ra khỏi hang, nàng quá kinh ngạc đến quên khóc.
So với thủ đoạn của Nhạc Hải Triều, có lẽ Lan Chiến năm xưa phải mặc cảm. Mỗi một khúc xương sườn người nọ đều khóa xích sắt, xích sắt chừng to như cánh tay trẻ con, một đầu còn lại nối với khớp cầu sắt to lớn. Lúc gia hình nhất định chảy rất nhiều máu, miệng vết thương ngưng kết thành sẹo rồi lại bong tróc, da thịt và xích sắt dính liền, trong hai mươi năm chưa từng khép lại, như muốn thối rửa hết, không còn sự sống.
Tóc và râu của ông ấy đã rất dài nhìn không rõ mặt. Lúc xảy ra biến cố đột ngột của Trường Uyên, ông còn chưa đầy năm mươi, nếu như thật là ông ấy, năm nay đã bảy mươi rồi.
Nhạc Hải Triều như khoe của, kêu một tiếng “Nhạc Nam Tinh”. Dã thú hình người bèn kéo lôi xiềng xích, tóe ra tiếng gầm nặng nề không từ trong cổ phát ra mà như từ lòng phổi, hơn nữa còn có nội lực, chấn động tòa Lâu dưới chân.
“Hai mươi hai năm, thú thực đến ta cũng không rõ lão có còn sống hay không. Cũng may ta dùng lão nuôi cổ tằm, dù có chết cũng phải nghe lệnh ta.” Nhạc Hải Triều lắc lắc chuông đồng trong tay, “Ông cháu các ngươi cứ việc nói chuyện, xem tổ phụ là gươm quý không bao giờ cùn, hay là cháu gái cao hơn một bậc.”
Trong lồng mười ba cặp xích sắt lên tiếng trả lời như múa, rõ ràng nặng nề thế mà giờ phút này lại linh hoạt như sợi dây đính trên trang phục, như cọng lông chim trên trường án. Người bị xích chi phối hoàn toàn không biết đau, như phát cuồng tấn công về phía bọn Tô Họa. Như cực khổ nhiều năm tìm được một con đường phát tiết, chỉ muốn khiêu chiến với vận mệnh bất công.
Năm xưa bài danh trên giang hồ của Nhạc Nam Tinh ngang hàng Tả Minh chủ Quan Sơn Việt. Một đôi chùy Lưu Tinh đấu khắp các anh hào, Trường Uyên bởi vậy mà sinh. Giờ đây tuy hai tay bị phế, nhưng mỗi chỗ trong người, đều có thể vận dụng binh khí này vô cùng thuần thục, bởi vậy mười ba cặp xích sắt như mười ba cặp tay, công kích cực nhanh, vô cùng hung mãnh khiến ba người trong lồng khó có thể chống đỡ.
Nhạc Hải Triều rất đắc ý, người từng đã khiến hắn luôn lo sợ e ngại, hiện tại giống như chó cưng tùy ý sai phái. Nhạc Nam Tinh thành tử sĩ của hắn, mỗi một lần bị chuông đồng sử dụng giết người, nghe thấy mục kích người kêu to “Quái vật”, hắn còn có loại đại cừu được báo thoải mái cảm. Còn gì vui sướng bằng người đã từng rất khinh thường người, giờ đối với ngươi cúi đầu xưng thần? Nhạc Nam Tinh lấy con hắn ra mà cao ngạo, giẫm lên mọi tôn nghiêm của hắn, hiện tại thì sao? Con cái không giữ được, chính mình cũng thành độc vật không có ý trí, giải hận, thật giải hận!
Lão già kia cao tuổi, sức chiến đấu lại không kém, ba người liên thủ cũng không khống chế được hắn. Nhạc Hải Triều chăm chú quan sát nữ nhân trong trận, muốn xem thử nàng đến sống chết trước mắt, có dùng tới Thần bích hay không.
Con trùng trong lồng kia kêu lên thật hung hãn, nó bị mùi máu đánh thức, hung hăng phá lồng. Cổ người này sức lớn, khả năng không đến một nén nhang có thể phá thoát.
Một nén nhang, không biết Nhạc Nam Tinh có giải quyết được người Ba Nguyệt lâu hay không, nếu không thể, chờ con trùng gia nhập, thật sự đại loạn. Đến lúc đó chỉ sợ không còn miếng thịt tốt nào thừa lại, còn phải tìm túi da khác cho nó. Hắn sờ cằm cân nhắc, xem những người đó dùng hết toàn lực để cứu mạng, thật sự là nhân gian trăm sắc thái, thật sự rất ý nghĩa.
Lúc hắn ta đang thưởng thức, thình lình một trọng kích quét ngang, thân thể rơi mạnh xuống, té trên mặt đất. Hắn có chút không hiểu chuyện gì, đau đớn đến lúc này mới tinh chuẩn chuyển lời lên trên đầu óc, hắn kinh hãi phát hiện, đôi chân mình bị cắt đứt khỏi người, cách xa hai bước.
Hắn nhào lên, hoảng hốt không yên nhìn lên, một mảnh vạt áo lọt vào tầm mắt, người kia cao cao tại thượng ngồi xổm xuống, kéo khăn đen che mặt xuống.
“Nghe nói ngươi đang tìm con gái của Nhạc Nhận Dư?” Khóe môi nàng hàm chứa một tia châm chọc, “Ngươi xem ta giống không?”
Chỗ chân bị cắt ngang máu chảy như trút, Nhạc Hải Triều trong tầm mắt mờ mịt, trông thấy nàng điểm huyệt đạo hắn. Sau đó kéo gáy hắn, đè đầu, khiến hắn nhìn xuống phía dưới. Tí tách máu từ đỉnh lồng rào rơi xuống, phía dưới là con trùng đang há to miệng hứng lấy. Nàng nói ngươi xem, “Ngươi dưỡng ra cổ người, căn bản không nhận ra chủ. Ngươi có nắm chắc nó nghe theo hiệu lệnh của ngươi, mà giúp ngươi nhất thống giang hồ không? Hay chúng ta đánh cuộc, xem nó có đối với ngươi khẩu hạ lưu tình không.”
Nhạc Hải Triều quá sợ hãi, hắn nhận ra, đây mới là con gái của Liễu Giáng Niên. Hắn dùng hết toàn lực phản công, kết quả bị nàng tay chặt đứt hai cánh tay. Năm ngón tay nàng múa thiết trảo, theo dưới xương quai xanh hắn đi vào, móc khối da thịt, xương quai xanh kia chỉ còn giống như một khung móc, trong tiếng kêu rên của hắn, lấy dây tơ cột vào cái khung xương
Nàng đem tàm ti một đầu cột chắc, rũ mắt nhin hắn đang cuộn tròn, hắn thế nhưng lại còn có mặt mũi cầu xin nàng! Triều Nhan chém sắt như chém bùn, nàng đánh xuống một cây song sắt, sau đó cười lạnh, một cước theo chỗ hổng đạp hắn xuống.
Hắn bị treo ở giữa không trung, hai chỗ chân cụt vừa vặn chạm tới chỗ con trùng. Hình phạt đáng sợ nhất trên đời, chính là thanh tỉnh nhìn chính mình bị tằm ăn rỗi, hắn gào khóc: “Cho ta chết cho thống khoái…”
Hắn muốn thống khoái, lại lấy thân nhân của nàng ra nhận hết tra tấn, không sống cũng không chết..
“Thiên tàm ti một tấc rồi một tấc thả ngươi xuống, cho trùng của ngươi cắn xong đùi, lại cắn thân thể. Ngươi từ từ mà chết ngất xong, lại bị đau tỉnh, trơ mắt nhìn chính mình bị ăn tận, cuối cùng vô lực giãy dụa, thẳng đến tắt thở.”
Nàng tàn nhẫn bật cười, nhảy xuống lồng sắt.
Hồ Bất Ngôn đã tìm kiếm đường lui của Nhạc Hải Triều, đụng đến cơ quan mở cửa, mở được hàng rào phía sau bọn Tô Họa. Nhạc Nam Tinh trên người xích sắt thế như chẻ tre, chiêu chiêu đoạt mệnh. Si Mị cùng Võng Lượng mệt mỏi ứng đối, đánh lui tả hữu, lại không đề phòng một quả cầu sắt từ phía trên nện xuống. Mắt thấy không cách né tránh, Võng Lượng dùng thân bảo vệ Si Mị, giờ phút cứu người quan trọng nhất, phản ứng theo bản năng. Nhưng lúc quả cầu sắt cầu chưa chạm tới, “Đương” một tiếng vang, quả cầu bị chém rơi, đánh xa hai ba trượng. Võng Lượng quay đầu nhìn, lâu chủ ghì song kiếm đứng trước ở bọn họ, nghiêm mặt trắng bệch, thì thào hỏi cái xác di động không có ý thức kia, có phải Nhạc Nam Tinh hay không.
Trường Uyên đệ tử như thủy triều tiến lên cách đấu, trông thấy chưởng môn trong lồng bị nuốt, đều cả kinh lùi bước. Võng Lượng lo lắng, muốn đem tin Nhạc Nam Tinh còn sống ra kinh sợ toàn võ lâm, giết đỏ cả mắt rồi Si Mị khua trường kiếm xông vào trong đám người, đến chỗ nào như cuồng phong quét lá rụng, Trường Uyên môn chúng không tập luyện quyền cước nhiều năm, căn bản không ai đỡ qua nửa chiêu của hắn.
Tô Họa vung động long cốt tiên, giữ lấy sợi xích ngay xương tỳ bà của Nhạc Nam Tinh. Theo lẽ thường mà nói, xương tỳ bà bị xuyên thấu, người này võ công cơ bản đã bị phế, nếu không có ảnh hưởng nào, là thân thể khác với người thường, có nghĩa là người đã chết, không có tri giác.
“Lâu chủ!” Nhạc Nam Tinh sức lớn, Tô Họa khống chế không được, lớn tiếng đánh thức Nhai Nhi đang ngẩn người. Lúc này nàng mới phản ứng, vội dùng lãnh kim luyện cuốn lấy kia mấy cái xích sắt, cố định ở cột đá hai bên.
Run hai chân, không dám đến gần. Tạm thời bị hạn chế hành động người kia thê lương gào thét, một khuôn mặt giấu sau tóc tai rối loạn. Nhai Nhi đem hết dũng khí vuốt tóc xem mặt hắn, vừa thấy liền ngây dại, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
Nhạc Nam Tinh, một mực trọng đồng, đứng đầu cung binh. Nàng chưa gặp qua tổ phụ, nhưng nghe ông qua lời đồn. Trên đời này người có ngàn vạn loại diện mạo, mà người đúc trọng đồng xưa nay chỉ có hai ba vị, tổ phụ nàng chính là một trong số đó.
Khó có thể hình dung lòng nàng trong giờ phút này, đã trải qua thống khổ nhiều lần, vẫn không thể khắc sau như hiện tại. Nàng cảm thấy trái tim bị bóp chặt, bị ngừng đập, như muốn chết ngay tức khắc. Lúc trước biết được chuyện phụ mẫu đã trải qua, nàng mặc dù đau, nhưng vẫn có thể chấp nhận, rất nhanh đem tinh lực tập trung chuyện báo thù. Giờ đây, thân nhân duy nhất biến thành không người không quỷ, nàng ngoài việc khóc lớn, không thể làm gì.
Ông ấy ai cũng không nhận ra, nàng còn muốn lay tỉnh lại trí nhớ, đáng tiếc không hề có tác dụng. Ông ta chỉ cần nhìn thấy hoạt động gì đó gần trước mắt, bản năng duy nhất chính là tấn công. Các nàng dùng roi long cốt tiên và lãnh kim luyện giữ ông vốn chống đỡ không được bao lâu, Tô Họa mắt thấy cột đá nứt ra khe thật nhỏ, vội vàng nói: “Ông ấy đã không còn là tổ phụ của ngươi, chỉ là cái xác bị cổ khống chế, không giết đi, ai cũng đừng nghĩ muốn sống.”
Nhưng Nhai Nhi không hạ thủ được, nàng ngay cả đứng còn không vững, “Người nói con phải làm sao bây giờ… Con không thể…”
Tô Họa không kịp thở, một chiêu vạch ra chiếc áo lam lũ của ông ấy, “Ngươi xem!”
Bên dưới làn da già nua, che kín lấm tấm nhiều điểm phát sát, cổ trùng theo xích sắt mà ăn vào chỗ tiếp xúc, như một cái bóng đen không việc gì, nhập vào khoang bụng ông ấy.
|