Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 51

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 51
  • 10
Prev
Next

Chương 51: Cô khởi nguồn vận rủi của ta, cũng là kẻ hủy diệt hạnh phúc của ta.

C51 | Cô khởi nguồn vận rủi của ta, cũng là kẻ hủy diệt hạnh phúc của ta.

Nhạc Hải Triều không dẫn người hướng đến Thành Nam, chỗ đã bại lộ không dùng tiếp.

Nhai Nhi biết thỏ khôn có ba hang, đáng tiếc trong trận đấu với cổ hầu nàng bị thương, sau đó không có cách tìm hiểu. Đoán chừng khi cả thành Trường Uyên điều tra kẻ xâm nhập, cũng đã lặng lẽ dời người cổ đi, toà lâu Thành Nam kia giờ chắc đã bỏ hoang. Hồ Bất Ngôn đi thăm dò, trừ vài môn đồ giữ nhà, bên trong đã trống không. Chỉ có trên đất lưu lại dấu vết chất lỏng cổ độc ăn mòn, có thể chứng minh chỗ này từng đã nuôi thú, nuôi dưỡng thứ thậm chí sáng tạo hơn cái gọi là “Thú”.

Vốn định huỷ đi, giờ xem ra không cần nữa. Nhai Nhi áp sát lên lưng Kim Hồ ly, trong mưa gió mà đi, tốc độ có thể nhanh đến hạt mưa cản không nổi.

Hồ Bất Ngôn tranh thủ lúc rảnh rỗi tán thưởng: “Dáng người bà chủ thật đẹp nha!”

Nhai Nhi hai tay ghìm cổ hắn, “Giờ phút này đứng đắn chút coi.”

Hồ Bất Ngôn lẩm bẩm: “Định đùa chút giảm một chút không khí căng thẳng thôi mà. Một Nhạc Hải Triều thôi, chỉ là người phàm, võ công còn không cao cường, để cho ta, ta cắn chết hắn, cô tin không?”

Nhai Nhi thở dài, “Tối hôm qua vừa bị Tô môn chủ đánh đó thôi? Tô Họa cũng là kẻ phàm mà sao lão lại bị đánh đến mặt mũi bầm dập thế kia?”

Hồ Bất Ngôn nhớ tới chuyện đêm qua, quai hàm liền ê ẩm . Hắn luôn cảm thấy nam nữ ở chung là điều rất huyền diệu, chỉ cần nhắm mắt lại, mọi lời nói đều lu mờ. Một đạo sóng mắt, một lúm đồng tiền, còn hơn ngàn vạn từ ngữ.

Tô Họa bề ngoài phóng đãng thật ra là đẹp từ nội tâm. Hồ Bất Ngôn gặp qua đủ loại bóng hồng, tự nhận là rất thưởng thức phụ nữ thâm thuý như vậy. Nàng hay nói những câu vô tình cửa miệng, thực ra sâu thẳm đáy lòng rất khó nói. Thế nên hắn rất để ý nhất cử nhất động của nàng, muốn tìm trong vẻ thiên kiều bá mị của nàng một tia chân tình thực cảm. Thành công không? Hồ Bất Ngôn nhận là có. Tỷ như nàng đang cười đến run rẩy hết cả người, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt hắn, nàng liền thôi cười, khóe môi vặn vẹo ra một tia sâu nặng, cong lên ai oán, khiến lòng hắn phát run lên. Hắn cảm thấy phụ nữ từng trải thật đáng tinh tế thưởng thức. Giống như uống trà, trà mới pha tuy thơm ngát, nhưng lực không đủ phát tán, thả một lát, thả thêm cho đậm nữa, mới nếm được vẻ nồng hậu đậm đặc. Người từng trải sẽ khác biệt, biểu đạt yêu đương cũng khác biệt, tỷ như Tô Họa, gặp người không quan tâm thì nàng càng phóng đãng. Gặp người càng để ý thì lại như hồ nước sâu tĩnh lặng không muốn nhiều lời —— tính cách phức tạp thiệt sự cơ!

Nhìn đi, nhìn đi, nàng dùng biểu cảm đó đối xử với hắn đó, Hồ Bất Ngôn ngơ ngẩn nhìn nàng, nàng xoay người đi, trước khi đi lại quay lại nhìn hắn một cái. Đấy, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong cái ngoái đầu thoáng nhìn lại đó, Hồ Bất Ngôn lập tức tiếp thu, là tín hiệu người hẹn sau hoàng hôn chứ gì.

Hắn vui đến cực điểm, trở về phòng thay xiêm y cực kỳ sặc sỡ, đốt miếng huân hương, nhảy đến hứng hết làn khỏi, cởi bỏ thắt lưng huân tiếp một huân, cần phải làm mình xực nức thơm ngào ngạt. Tô môn chủ là người tinh tế, không để ý chuyện kia nàng sẽ cho rằng hắn bất nhã. Hắn rạo rực nghĩ, càng nghĩ càng chu đáo, cuối cùng kéo ống quần, để sợi khói bay luôn vào đũng quần. Sương khói mờ mịt, vờn bay giữa hai đùi hắn hắn nhắm mắt lại, phảng phất sương khói kia chính là đôi tay mềm mại của Tô môn chủ.

Sắp tới giờ rồi, hương cũng xông xong rồi, hắn run run y bào sửa sang dung nhan một chút, rồi dán lỗ tai lên tường, nghe Tô Họa cách bên kia tường có động tĩnh gì. Kết quả nghe mãi, đến tiếng kêu của ván giường cũng không có, xem ra nàng không ở trên giường, chắc là đang trong đau khổ chờ hắn. Trong lòng hắn vội vàng, vội mở ra một cửa nhìn bên trái rồi bên phải, tốt lắm, trong hành lang một người cũng không có. Lách mình ra ngoài, đưa ra một ngón tay đẩy cửa phòng Tô Họa, quả nhiên một đẩy liền mở, hắn liền mở cờ trong bụng.

Ngoài miệng nói không cần, ngầm trong tâm đã duyệt hắn đã lâu đây mà, đàn ông biết cách săn sóc lại biết chọc ghẹo trong cuộc sống thật hiếm có. Hắn hắc hắc cười đến liệt cả miệng đi vào cửa, chuẩn bị cho Tô môn chủ một cái ôm đến khổ tận cam lai. Ai ngờ một nắm đấm to đùng bay ngay thẳng giữa mặt, bốp một tiếng nện trên mặt, đập đến hoa mắt thấy ông bà, trong lòng còn tự nhủ chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ lại vào lộn phòng của Si Mị nữa? Không nha, không đi nhầm nha… Tập trung nhìn tới, Tô môn chủ mặt như La Sát, hai mắt nàng tia tia thù hận, tung tiếp quả nữa. Rồi móc một quyền, trực tiếp đánh hắn ngã xuống đất. Giờ phút này nằm trên mặt đất Hồ Bất Ngôn cảm thán, vật đổi sao dời a, muốn cự tuyệt mà còn mời chào đến trình độ này, Tô môn chủ không hổ là thuỷ tổ của đám xạo người mà.

Cho nên hôm nay đi làm nhiệm vụ với mặt mũi đầy tổn thương, thoạt đầu hắn còn xấu hổ khi gặp người, ai ngờ đụng mặt không ai tỏ vẻ gì, nhất là Tô môn chủ, nói nói cười cười không chút nào để ý, cùng lắm chỉ liếc sơ hắn. Làm hắn bình thường trở lại, ai mà không có sở thích cá nhân, không chậm trễ chính sự, hắn vẫn là nhân tài trụ cột cơ mà.

Vốn hắn quên luôn rồi, ai biết giờ Lâu chủ nhắc đến, nhất thời một đao cắm vào lòng hắn —— bọn họ biết hết rồi kìa!

Hồ Bất Ngôn cảm thấy như toàn bộ nước mưa trên người đều là nước mắt hắn, nhưng vẫn ráng mạnh miệng, “Tô Họa là phụ nữ mà, lão Hồ thương hương tiếc ngọc, trước giờ không đánh nhau với phụ nữ.”

Hắn chưa từng đánh gái mà chả biết sao cứ thành bị gái đánh. Hồ Bất Ngôn thổn thức: “Bà chủ à, cô đúng là kiếp nạn của ta.”

Cặp mắt Nhai Nhi chăm chú nhìn phía trước, tốc độ hắn quá nhanh, xe ngựa của Nhạc Hải Triều vốn không theo kịp. Mới bảo hắn ghìm tốc, xuyên qua tán cây nàng bí mật quan sát hướng đoàn xe. Có điều trong mưa nhìn Hồ Bất Ngôn cũng có chút xíu đau thương, nàng bớt chút thời gian đáp: “Vì sao thế?”

Hắn nghẹt mũi nói: “Vì từ lúc gặp cô ở ngoài Phương Trượng Châu, ta liền liên tục xui xẻo. Cô khởi nguồn vận rủi của ta, cũng là kẻ hủy diệt hạnh phúc của ta.”

Nhai Nhi đè nén khóe miệng: “Không được nói bậy. Ta nói cho lão rốt cục vì sao nhé. Bởi hồi trước lão chỉ có thể dụ dỗ tiểu hồ ly không rành thế sự, giờ khẩu vị lão quá lớn, mưu toan câu dẫn người. Lão mới ba trăm năm đạo hạnh thôi, lừa cô nương bình thường không nói, lão không nên ở Ba Nguyệt lâu khoe khoang mị thuật, xét thủ đoạn, Tô Họa là ông nội lão đó.”

Hồ Bất Ngôn quả thực sợ ngây người, “Ba trăm năm, nói thì nhẹ nhàng, kẻ phàm mấy cô chỉ có thể sống vài chục năm thôi đó.”

Nhai Nhi nói: “không thể tính như vậy, người sinh ra đã là người, hồ ly bọn lão muốn thành hình người, còn phải tu luyện mấy trăm năm đó sao.”

Nói lại gợi Hồ Bất Ngôn nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng. Nhớ ngày đó hắn cuối cùng cũng quyết định, không ngại khó lên Bồng Sơn làm tạp dịch. Có hiểu là đầu hồ ly mình là người, mặc bao y, khiêng cái chổi, sinh hoạt có bao nhiêu gian nan sao? Bồng Sơn bốn mùa như xuân, giữa trưa tương đối nóng. Người không có lông mao thì thấy mát mẻ, đầu thì đầy lông như nhét vào hỏa lò, người chưa từng trải qua cảnh nửa thú, vĩnh viễn không thể cảm thông nỗi đau đó.

“Cho nên ta cảm thấy bản thân mình không thể như vậy hoang đường mà sống, ta hẳn nên tìm một chỗ tiếp tục thanh tu, bà chủ cô thấy sao?”

Nhai Nhi hừ cười, “Ta là người ích kỷ, giờ lão chưa kịp cống hiến đủ, chẳng lẽ ta chấp nhận lão trở về thanh tu, làm ta không có hồ có thể cưỡi à?”

Hồ Bất Ngôn uầy một tiếng, “Quả nhiên mà, ta vốn còn thưởng thức ở cô bản tính không thèm che giấu cặn bã, người ngay thẳng, không lắt léo ha…”

Nhưng người trên lưng nhéo tai hắn, y như kéo cương ghìm mã, “Rẽ! Rẽ ngoặt!”

Hắn bị một kéo lập tức tập trung tinh thần, nãy giờ không biết khi nào đã ra Thương Ngô thành. Phía trước hai ngọn núi đối nhau, ở giữa có một khe rộng chừng ba trượng, bị người tận dụng xây tạo một tòa lâu, không nhìn kỹ tưởng chính là mặt núi.

To lớn đồ sộ, Nhạc Hải Triều này quả là kiến trúc sư kỳ tài! Hồ Bất Ngôn thả thấp thân thể, nhỏ giọng nói: “Hai mươi mấy năm chưởng môn không là làm không, có quyền rồi là có thể luyện cổ tạo lâu, cuộc đời người xấu cũng ghi được cái dấu chân.”

Nhai Nhi không để ý hắn nói cười chêm chọc, híp mắt nhìn ngọn núi kia, đá trên vách tạc thành động so le, mỗi động đều đốt lửa màu lam bên trong, có lẽ khi trùng đang hình thành không thể tiếp xúc nhiệt lượng cao, cho nên toàn bộ phần chiếu sáng chỉ dùng nến lãnh thúy, chính là xương người nghiền nát, trộn vào dầu của xác người và sáp chế thành, khi đốt lên giống như ma trơi, chỉ sáng mà không nóng. Nhai Nhi bắt đầu cân nhắc, một khi mọi hành vi của vị chưởng môn này rõ ràng khắp thiên hạ, danh môn chính phái không biết mùi vị gì còn có thể tiếp tục rêu rao không.

Khi Tô Họa từ trong xe ngựa đi ra, Nhạc Hải Triều đã đứng chỗ cầu nổi giữa trời. Quả thật cẩn thận chặt chẽ, hắn luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với người khác, chắp tay nghiêng người dẫn, “Lâu chủ mời đi theo ta.”

Tô Họa phe phẩy cây quạt, bước sen khoan thai, không nói gì, cùng Si Mị Võng Lượng trao đổi ánh mắt. Dù sao mục đích bọn họ chỉ có một, là giết Nhạc Hải Triều. Về phần “ảo thuật” có liên quan đến Lâu chủ, không tới phiên bọn hắn lo, có quan trọng hay không, Lâu chủ tự phán đoán.

Toà nhà trong núi này đi vào tựa như vào một cái nhà mồ, thật sâu không lường được. Tô Họa đứng lại, ngưng mi nói: “Nhạc chưởng môn, ngài mời ta tới nơi này, đừng nói có ẩn khuất gì phía sau! Ngài và ta không quen thân, ta dựa vào đâu tin tưởng ngài đây?”

Nhạc Hải Triều quay đầu nhìn, ánh lam trên mặt âm trầm như quỷ mỵ, “Không biết Lâu chủ đã nghe nói qua chưởng môn khai sơn Trường Uyên chưa?”

Tô Họa thốt ra, “Nhạc Nam Tinh?”

Hắn nói chính phải, “Nhạc Nhận Dư phụ thân, từng xếp đầu Đông Di Tam tú.”

Nghe tới cái tên này, Tô Họa trong lòng đánh lộp bộp một cái. Khó trách hắn bảo có liên quan đến Nhai Nhi, hẳn hắn đã đánh cược Ba Nguyệt lâu chủ chính là con gái Nhạc Nhận Dư và Liễu Giáng Niên. Dù phải hay không, Ba Nguyệt lâu vốn mang tiếng xấu, diệt trừ Ba Nguyệt lâu chủ vốn là thay trời hành đạo, với hắn có trăm lợi mà không một hại.

Nếu Nhạc Nam Tinh thật sự ở trên tay hắn, chuyện liền lớn rất không ổn. Cha mẹ đều đã khuất, nếu như tổ phụ còn sống, thì đó là thân nhân duy nhất, ai có thể bỏ mặc? Tô Họa án binh bất động với Nhạc Hải Triều, tìm hiểu tường tận thực hư trước đã.

“Nhạc chưởng môn thật thích đùa, hai mươi mấy năm trước Nhạc Nam Tinh đã chết, lúc đó toàn bộ giang hồ đều chấn động, ta nhớ rất rõ.”

Nhạc Hải Triều cười cười, “Lâu chủ nhớ lầm rồi, Trường Uyên mặc dù công bố ra ngoài tin Nhạc Nam Tinh đã chết, cũng đã phát tang, nhưng chưa ai thấy thi thể của ông. Chết không thấy xác, Lâu chủ hành tẩu giang hồ nhiều năm, chẳng lẽ không hoài nghi thật giả sao? Ta còn cho rằng Lâu chủ sẽ có hứng thú với tình hình Nhạc Nam Tinh hiện giờ, xem ra ta sai rồi. Cũng phải, Lâu chủ chưa bao giờ gặp qua ông ta, chết hay sống đâu có liên quan đến Lâu chủ.”

Cho nên hắn mới không biết sợ mà ra mặt, nếu không giữ Nhạc Nam Tinh trong tay, với thân thủ của hắn vốn không xếp thứ hạng cao trong chốn võ lâm, làm sao dám đấu với Ba Nguyệt Lâu!

Tô Họa lặng thinh, Si Mị Võng Lượng cùng chĩa chuôi kiếm về phía trước, xem ra bọn họ đã sẵn sàng chiến. Nàng thở phào nhẹ nhõm, “Cũng được, đã đến đây rồi, vậy đi xem một chút! Nhạc chưởng môn đừng làm ta thất vọng, nếu chỉ để xem một cái xác, thật chọc tức ta rồi.”

Bọn họ xuyên qua ma trơi nhảy nhót tiếp tục đi, được năm mươi bước, thủ vệ sau lưng từng tên một bị cắt cổ như rạ.

Nhai Nhi xanh mặt, nếu Nhạc Hải Triều nói thật thì tiếng thét thê lương mỗi đêm có lẽ phát ra từ đây. Song kiếm trong tay đang run run, nàng có phần không khống chế được cảm xúc mình, chạy trên xà nhà, tinh thần không tập trung, suýt ngã mấy bận.

Đạp phải gì dưới chân phát ra một tiếng vang nhỏ. Phía dưới ngẩng lên là một gương mặt kinh ngạc, đương nhiên chưa phát được tiếng nào, một luồng sáng xanh xẹt qua, không mở miệng được nữa.

Hồ Bất Ngôn theo sau đuôi dùng tay ra hiệu, kêu nàng bình tĩnh. Chưa biết có phải chiêu trò của Nhạc Hải Triều mà tự rối loạn trước không hay cho lắm.

Nhai Nhi hít đầy thật sâu, nhận ra mình xử trí quá cảm tính. Liền định thần, xa xa dõi theo bọn họ.

Có lẽ ngọn núi đã bị đào thông nên rất sâu. Cuối cùng đến một cái sân hình tròn giống ở Thành Nam, cũng có lưới sắt hình chữ thập. Một cô gái nằm trên mặt đất đau đớn mấp máy, bất chợt hé miệng nhưng chỉ phun ra mật, không phát nổi ra tiếng.

Tô Họa kinh tởm bịt mũi, “Nhạc chưởng môn, ngài cho ta xem cái quỷ gì thế?”

Ánh mắt Nhạc Hải Triều đầy kiêu ngạo, “Đây là cổ do ta luyện hôm nay phá kén ra ngoài, mời Lâu chủ cùng thưởng thức.”

Hắn nâng cằm, lập tức lấy ra hai đoạn ống trúc lớn, ngậm lưỡi gà trong miệng thổi lên một âm điệu cổ quái. Ống trúc giật giật nhẹ, từ trong đó chậm rãi bò ra hai con rết màu đỏ đậm, quen thuộc bơi vào miệng của cô nương kia. Người cô ta có lẽ bị tằm ăn gần hết, da thịt trở nên cực mỏng, con rết bò đến đâu, còn thấy được vết chân con trùng ở đó.

Rất ghê tởm , Tô Họa nhăn mày, Si Mị bên cạnh nhịn không được nuốt nước miếng.

Trong thân thể người ấm áp ẩm ướt, con trùng lười biếng ở lỳ không chịu đi ra nên phải dùng con rết thúc ép. Vì thế trong bụng người hỗn chiến một trận, nó cuối cùng không tình nguyện chui ra, rất khác với cảnh Nhai Nhi lần trước trông thấy, nó rất lớn, ánh mắt đỏ tươi, thân thể có hình người. Chỉ là chưa toàn vẹn, không có làn da, cơ bắp và gân cốt đều lộ như tù nhân bị lột da nơi pháp trường.

“Lâu chủ, cô không nghĩ là nó rất xinh đẹp sao?” Nhạc Hải Triều cười gần như điên cuồng, “Ta đào tạo cổ người này, hai mươi năm qua, thất bại không biết bao nhiêu lần. Rất may trời không phụ người bỏ công, lần này cuối cùng đã thành công. Chỉ cần nó và ta hợp thành một, ta có thể san bằng võ lâm, cả thiên hạ này cúi đầu trước ta xưng thần.”

Dã tâm bành trướng đến trình độ này, người này điên rồi. Nhạc Hải Triều ngửa mặt lên trời cười to, cái thứ kia thoáng lay động, cổ duỗi dài, phát ra tiếng gào thét thị uy.

|

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 51"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online