Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 5
Chương 5: Nhai Nhi hiểu cực lạc nhân gian là gì sao?
Chuyện quá lâu dài nàng không muốn nghĩ tới. Bản tính vốn hoang dã và sơ cuồng từ trong xương, nàng thích sát phạt trực tiếp. Nàng có thể nửa đêm trời tuyết gõ cửa giang hồ đại đạo, cũng có thể một mình xách đao ra biên cương ám sát tướng quân.
Lan Chiến nói, muốn rèn nàng thành vũ khí giết người tốt nhất của Ba Nguyệt Các, cho nàng nhiều lần ra vào giang hồ, một nửa là diệt tai họa cho người, một nửa là dọn đường cho hắn.
Ngũ đại môn phái đuổi giết vợ chồng Nhạc Nhận Dư xưa kia vẫn chưa hoàn toàn buông tha, tin đồn trên phố về đứa bé mồ côi của Nhạc gia chưa từng lắng xuống. Để Nhai Nhi chính tay đâm chúng cũng giống như người Miêu dưỡng cổ, giết sạch toàn bộ đối thủ cạnh tranh, xem như là thù lao cho nàng, về phần Ba Nguyệt Các giảm được nhiễu nhương không cần thiết.
Lan Chiến tính toán rất khéo, thân thế Nhai Nhi chỉ mình hắn biết, không phải vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối không lộ ra. Nhưng sát thủ chỉ biết theo lệnh cũng là người, chỉ cần nàng có thể nghe có thể thấy, sớm muộn gì vẫn sẽ phát hiện.
Một ngày trăng tròn, nàng chạy đi làm việc ở Tổng đà Tham Thương, đầu con trai Đà chủ còn nằm trong gói đồ. Xong việc về ngang qua tửu quán, nàng chợt ngừng lại, quyết định vào uống hai chén.
Ở Vân Phù đại lục, không chỉ có con người, còn có kẻ mượn thân, yêu biến hình. Có điều nhân giới và yêu giới đều tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của hai bên, chung đụng một chỗ nhưng không kết thâm giao. Người bình thường khó mà phân biệt nguyên hình sau lớp vỏ bọc ngoài, nhưng từ tám tuổi Nhai Nhi đã có năng lực lạ kì, nàng nhìn ra được chủ quán rượu vốn là con hạc, tửu bảo chạy bàn là con báo.
Phần lớn yêu còn thành thật hơn con người.
Trong quán rượu, quanh năm mời người thuyết thư, từ giang hồ ân oán kể đến tình cừu chốn cung đình. Mấy người kể chuyện hay cần tư liệu sống, cho nên hễ là người có tên tuổi, sống chết cũng được đem ra thước gõ vỗ án rồi êm tai nhắc đến.
Nhạc Nhai Nhi gọi một bầu rượu, đĩa thịt bò, thấy người phàn nàn có mùi máu tanh gây mũi tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ. Nàng dịch dung ra ngoài, không cần dùng sắc đẹp mê hoặc người, luôn xuất hiện như một cậu bé người Hồ, lông mày chữ bát (八).
Người kể chuyện này hẳn là phe thích nói về chuyện tình cảm giang hồ, nói đến chỗ hùng tráng khí nuốt non sông, nói đến nhi nữ tình trường, thì ôm sầu triền miên, không nhường cho ai. Nhân vật chính trong câu chuyện hôm nay là Trường Uyên thiếu chủ mười sáu năm trước. Cho tới giờ, phu nhân của Nhạc thiếu hiệp vẫn là người đẹp nổi tiếng lan xa không ai sánh bằng. Cô gái xinh xắn nho nhỏ của Vạn Hộ hầu phủ, chiếc eo thon từng làm biết bao anh hùng hào kiệt tới cầu, đáng tiếc nàng chỉ nặng tình với một mình Trường Uyên thiếu chủ, kết cục cả hai cùng mất tích. Là sống hay chết, Ngũ đại môn phái xưa từng tham dự đều giữ kín như bưng, trên giang hồ nhiều lời đồn đãi xôn xao, đa số cho rằng họ đã mang theo Thần bích ẩn cư thế ngoại.
Anh hùng thất thế, mỹ nhân cốt khô là thứ mà khách thiện lương không muốn nghe nhất. Người kể chuyện đã dừng một cái kết trống, Mưu Ni thần bích biến mất không tung tích, ít nhất là bằng chứng nhỏ nhoi cho thấy vợ chồng họ còn sống trên đời.
Nhai Nhi chợt nghe thấy tửu bảo trào phúng cười nhạo, nàng quay sang liếc y, chỉ thấy đôi mắt hạt đậu mông lung, vẻ mặt vẫn luôn khắc khổ.
Khi y đi ngang qua người, nàng duỗi chân gạt, tửu bảo lảo đảo té kinh ngạc nhìn nàng, nàng dắt môi cười, “Ta muốn biết tung tích của họ.”
Tửu bảo không đáp, nghiêng đầu đánh giá bãi máu đọng dưới túi đồ trên sạp, mặt vô cảm nói: “Khách quan, hũ dầu ngài bị rỉ kìa.”
Muốn moi từ miệng yêu thật không khó. Nhất là kẻ mở quán trà rượu, tin tức bốn phương tám hướng đều tụ tập về đây, nghe rất nhiều, lòng không đủ chứa, chỉ cần có người muốn tìm hiểu họ sẽ tình nguyện kể, dù sao họ cũng đâu cần tuân thủ phép tắc của nhân giới.
Tửu bảo tặc lưỡi chậc chậc: “Nhạc Nhận Dư và Liễu Giáng Niên chết lâu rồi, ở phiến Tuyết vực Bắc Trường Uyên. Lúc đó Liễu Giáng Niên có thai sắp sinh, võ lâm chính đạo truy giết đẩy vợ chồng họ đến đường cùng. Sau khi Liễu Giáng Niên chết, Nhạc Nhận Dư mổ bụng lấy con, sau đó đứa bé và Thần bích cùng thất lạc không rõ, còn xác vợ chồng Nhạc thị ở lại Tuyết vực, được mấy người đó qua loa mai táng.”
Nhai Nhi vê lớp vỏ đậu phộng, mỉm cười hỏi hắn: “Sao ngươi biết rõ nội tình vậy? Là tận mắt nhìn thấy à?”
Tửu bảo nói, “Lúc đó ta ở Trường Uyên. Đáng tiếc không thể nhúng tay, đứng xa nhìn một lát rồi rời đi.”
“Rốt cuộc Mưu Ni thần bích là thứ gì vậy?”
Tửu bảo gãi đầu, “Nghe nói là tinh tuý từ nhật nguyệt biến thành, hai viên ngọc bích kết hợp, xếp thứ ba trong Thần Binh Phổ của Lang Huyên. Đương nhiên quan trọng nhất là nó có thể mở ra kho tàng nơi cô sơn, cũng là nguyên nhân mà võ lâm nhân sĩ không tiếc đại khai sát giới.”
***
Nhạc Nhai Nhi xách đầu người về Ba Nguyệt Các, nàng biết nhất cử nhất động của mình đều có người âm thầm theo dõi cho nên dù cổ họng có viên đá nặng đè ứ nghẹn cũng phải cẩn thận nuốt xuống.
Có lẽ Lan Chiến cũng không muốn giấu diếm nàng, hoặc hắn xem nhẹ trí nhớ đứa bé sáu tuổi, đến giờ nàng còn nhớ rõ ràng, lúc đặt tên cho nàng hắn từng nói —— “Ta rất kính trọng phụ thân con, không thì sẽ không cho con nhận tổ quy tông. Nếu chỉ tùy tiện lấy cho con một cái họ, cha con có sống lại cũng tìm không thấy con.”
Đến cùng, nàng đến trên đời này thế nào? Là mẹ nàng chết thảm, cha tự tay đỡ đẻ nàng. Trước kia nàng chưa hiểu biết, còn nghĩ mình là con của Sói Tuyết, nghĩ lại thật buồn cười. Sói sao có thể sinh ra người, hẳn là mình lưu lạc ở Tuyết vực, mẹ Sói đã nuôi mình. Lúc Tả Hữu nhiếp đề xông lên vách núi giết mẹ Sói, nàng cho rằng nỗi đau đó đã là cực hạn, mà lúc này chắp vá ra thân thế, miệng vết thương trong lòng mở ra vô hạn, từ trong đêm tối máu chảy ồ ồ.
Nàng không biết khi cha mẹ mình còn sống đắc tội lớn đến đâu, mấy năm nay nàng giết nhiều người như vậy chưa từng nghĩ tới cảm giác bị giết thế nào. Hôm nay biết được chính cha mẹ mình từng là đao thương vang vọng biến thành tội đồ chịu phạt. Nàng tìm được cội nguồn, nhưng chân tướng tàn khốc đến thế nhất định phải có người chịu trách nhiệm cho mười sáu năm trước. Hai mạng người, không thể thành hư không.
Ba Nguyệt Các không khỏi liên quan, họ phát hiện nàng ở Tuyết vực dẫn về cũng không phải ngẫu nhiên. Lan Chiến là kẻ khó đối phó, đến lúc này nàng đã hiểu rõ câu kia của Tô Họa. Muốn giết nhưng giết không xong, Lan Chiến chính là kẻ đầu tiên.
Nàng ném đầu Tham Thương Thiếu đà chủ lên đại đường, bịch, gói đồ bung ra, một cái đầu nhanh như chớp văng xa mười trượng.
Người trên ghế nhìn, “Nhai Nhi vất vả rồi.” Rồi vung tay, hai bên lui xuống.
Nàng vẫn vẻ hờ hững, nói không vất vả, “Ra sức cho Các chủ là bổn phận của Nhai Nhi.”
Lan Chiến nghe xong gật đầu, từ chỗ ngồi chậm rãi đi xuống, áo bào đen xẹt qua bậc thềm, lưu lại một chuỗi cong triền miên.
Con người hắn phức tạp, mặt mũi hiền lành nhưng tâm như rắn rết, nếu không từng chứng kiến hai mặt của hắn, có lẽ sẽ bị vẻ dịu dàng của hắn mê hoặc. Hắn đến trước mặt nàng, tỉ mỉ nhìn mặt nàng, vô cùng không thích lớp da giả, đưa tay lấy xuống.
Sau lớp da nguỵ trang thường ngày là khuôn mặt trời cho khiến người ngỡ ngàng. Tuy hắn biết con gái của Nhạc Nhận Dư và Liễu Giáng Niên đương nhiên không tầm thường, nhưng đứa bé lông lá mười năm trước vừa bẩn vừa hoang dã, khó tưởng tượng hôm nay chói lọi như vậy.
Báu vật trời sinh, chỉ tiếc không đủ mềm mại. Hắn rũ mắt thoáng nhìn, xuyên ống tay áo thấy cánh tay trái nàng có một vết rách, vết máu mơ hồ, không cần kiểm tra thực hư, phần nhiều là do tự gây ra.
Hắn buồn bã thở dài: “Ngươi dưới trướng Tô Họa nhiều năm mà không học được nửa phần da lông của cô ấy, đến giờ vẫn chỉ biết động chân động tay.”
Nhai Nhi nhìn lên, không như xưa chỉ ngậm một câu ‘Chỉ cần xong nhiệm vụ, cách nào cũng vậy’ đáp lễ hắn. Trên mặt nàng thoáng có vẻ ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Các chủ không kiểm tra việc học hành của thuộc hạ, làm sao biết thuộc hạ chưa được Môn chủ chân truyền? Chỉ là Thuộc hạ thấy đối chiến trực tiếp vẫn hơn, so với hao tổn tâm cơ lá mặt lá trái, không bằng đao thật thương thật đẫm máu sa trường.”
Nói không sai, chỉ là ý tưởng đàn ông quá. Lan Chiến lặng thinh, thong thả đi qua nhìn đầu người trơ trọi kia. Thoáng xoay người, nàng nhìn thấy sóng sáng trong mắt hắn, vị Các chủ không hề có sơ hở để tấn công này cuối cùng vẫn có chỗ sơ hở.
“Trên đường về có ghé ngang Âm Dương Lâu à?” Hắn giống như vô tình hỏi, “Ta nhớ trong Lâu có tiên sinh kể chuyện hay lắm, hôm qua kể chuyện gì vậy?”
Nhai Nhi nói: “Trường Uyên Nhạc gia, còn có chuyện Nhạc Nhận Dư và Liễu Giáng Niên quen nhau.”
Lan Chiến vuốt cằm, “Lão kể chuyện này đúng là hết thời, chuyện cũ xưa vậy cũng còn đem ra tiêu khiển.” Nói xong quay sang nhìn nàng, “Ngươi mới vừa nói ta không kiểm tra bài ngươi, giờ ta thử nhé. Ngươi có biết đệ tử trong Các muốn sống yên phận căn bản là thứ gì không?”
Nàng khẽ hít một hơi, “Là phục tùng.”
“Tốt lắm.” Hắn khoanh hai tay, bình tĩnh nhìn nàng, “Cởi y phục ra.”
Nàng cả kinh, trong đôi mắt đen thẫm dâng lên hoảng hốt, nhưng không hề phản ứng, cởi lớp áo đen ra.
Hắn vừa nghiêm chỉnh vừa thong dong, nhìn nàng chỉ còn mặc trung y đứng đó, mở miệng nói: “Cởi tiếp.”
Nàng là sát thủ đúng chuẩn, giết người không chút do dự, cởi đồ cũng thế.
Trung y từng lớp lột như da rắn rơi xuống chân, nàng nhẫn nàng nhịn được, trên chóp mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẫn ngẩng cao đầu không chút nao núng.
Vốn tưởng như vậy là đã hết, hai chữ đó lại một lần nữa rơi ra từ miệng hắn, “Cởi tiếp.”
Nàng chỉ thấy đầu mình căng ra, nhẫn nại như dây cung chỉ cần chạm vào sẽ đứt dây, nếu không phải lúc này nàng không nắm chắc phần thắng, nàng lập tức muốn giết hắn.
Lệ trong mắt máu ở trong lòng, tạm thời đành nuốt xuống, tư thế nàng cởi cái yếm quyết tuyệt như rút kiếm. Lan Chiến rất vừa ý, đáy mắt hắn ẩn lên tia động tình mơ hồ, hắn khàn giọng nói: “Cởi sạch.”
Cơ thể thiếu nữ hoàn mỹ dịu dàng mong manh lộ ra trong cái lạnh tháng mười một, nhưng nó thật là ấm áp, mùi thơm tản mát. Hôm nay cô ta đã rõ cuộc đời của cha mẹ, không biết có cảm xúc gì? Hắn muốn xem cô ta phục tùng được đến mức nào, chỉ cần động nửa điểm kiếp này đừng nghĩ còn thấy được mặt trời.
Tốt lắm, cô ta thành thành thật thật làm theo, xem ra cặp vợ chồng kia không để lại dấu trong tim nó, đứa bé được sói nuôi lớn, không khỏi máu lạnh vô tình. Yên tâm rồi hắn mới bắt đầu tấc tấc kiểm tra thực hư, đến cùng Nhạc Nhận Dư giấu Mưu Ni thần bích ở đâu.
Mười sáu năm, tung tích đã thành bí ẩn, trên người đứa bé ngày xưa tuyệt không có chỗ nào dính đến Thần bích. Nhưng hắn không tin, có lẽ cơ thể đứa bé còn chưa thức tỉnh, giờ đây nàng đã trưởng thành, có thể thành thạo điều khiển cơ thể này, nếu có biến hóa, cũng nên là lúc.
Có điều nhìn một lúc, thần trí bị ảnh hưởng. Nàng kế thừa rất tốt toàn bộ ưu điểm của mẫu thân, năm đó như liễu bay trong gió vạn người ra nhìn, Liễu Giáng Niên như nốt chu sa trong lòng mọi người đàn ông. Lúc này con gái của nàng ấy ngay trước mặt hắn, xinh đẹp bức người, có phần hơn mẹ, ít nhiều bù lại bao tiếc nuối xa xưa.
Bàn tay hắn phủ lên hai đầu ngực, “Nhai Nhi hiểu được nhân gian cực lạc là gì sao?”
Hai mắt nàng sáng rực nhìn hắn, “Các chủ muốn thuộc hạ hầu hạ?”
Hắn giật mình, “Ngươi không đồng ý à?”
Nàng không nói, trong tươi cười có ý sâu xa lãnh trào, ý như chê hắn quá già.
Già sao? Các chủ mười sáu năm trước và mười sáu năm sau, dáng vẻ gần như không khác gì. Lan Chiến bỗng đổi chủ ý, nhẹ nhàng mỉm cười, “Mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh.” Ánh mắt tiếp tục lưu luyến, xoay người, đi sâu vào đại đường.