Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 49

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 49
  • 10
Prev
Next

Chương 49: Ngậm mật.

C49| Hàm mật.

Đôi khi người có lý lẽ là chuyện tốt, nhưng Đại tư mệnh sống qua mấy ngàn năm, chưa từng thấy chuyện đi bắt người mà tội phạm đã gần trong gang tấc, lại còn ngồi chờ để cô ta xong việc đã.

Đại tư mệnh nhìn Tiên quân thật lâu, “Quân thượng, ty chức có chút vấn đề, muốn quân thượng chỉ giáo một chút.”

Tử Phủ Quân như đã biết hắn muốn nói gì, giơ tay nói: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện riêng, về đã, làm ấm trà từ từ mà nói.”

Đại tư mệnh lúc đầu còn ngập ngụa trong bất bình, từ từ thấy ngài ấy cứ mãi hời hợt bâng quơ, đã dần dần cũng không đụng chút phát hỏa nữa. Hắn nói vâng, “Có trà Minh Tiền năm nay, để hạ chức nói đệ tử chuẩn bị.”

Thế là tay không mà về, trở lại chỗ ở tạm. Cửa viện mở rộng, ven hồ ngoài kia là các đệ tử trẻ tuổi cười giỡn, họ ngồi trên bờ cỏ đình, châm một ấm trà, nghe trống chiều Long Tức tự, luận bàn mối quan tâm của Đại tư mệnh.

Vốn định mở đầu sao cho tốt, đến khi nói lại phát hiện không mở miệng được. Đại tư mệnh nhìn chằm chằm ngọn lá sen trước mặt, buồn buồn nói: “Quân thượng, ngài nhớ những ngày ở Bồng Sơn không ạ?”

Tử Phủ Quân nghiêng đầu cẩn thận cân nhắc, “Sao vậy? Ta ở Bồng Sơn một vạn năm, vạn năm qua trừ lúc thỉnh thoảng tìm nông dân trồng dưa tán gẫu, hình như chưa từng rời khỏi.”

“Bởi ngài ở quá lâu nên sinh chán sao?”

Hắn nói không phải, “Không hẳn là phát chán, mà là lười biếng đến mệt mỏi. Núi sông cũng như vậy, cảnh tượng cũng như cũ, con người cũng như thế… Nói đâu xa riêng bản thân cậu, ta đã nhìn ba ngàn năm, không có chút mới lạ, nhìn đến muốn chán ói.”

Phủ quân nói chuyện nhất định phải trực tiếp, hắn là người không nhiều lời, trừ phi có mục đích, bằng không chỉ nói ngắn gọn, có thể không nói thì không nói, là thói quen bình thường của hắn. Nhưng này, hắn nói muốn chán ói, thật khiến tâm hồn đại tư mệnh cực kì bị tổn thương, “Thuộc hạ đã khiến cho quân thượng ngại chuyện gì, thế cho nên trông thấy tôi ngài lại muốn nôn à?”

Hôm nay Đại tư mệnh hơi đa sầu đa cảm, Tử Phủ Quân lắc đầu, “Ta chỉ là ví dụ, cậu đừng nhạy cảm.”

Đại tư mệnh từ trong phổi thở ra một hơi nặng nề, “Chúng ta rời khỏi Phương Trượng Châu hôm nay là đầy hai tháng. Các đệ tử đi cùng tu vi không đủ, đắm mình lâu trong thế giới hoa lệ này chỉ sợ lòng người muốn rã.”

Con người yêu nước thương dân Đại tư mệnh thật là tâm phúc chân chính của Bồng Sơn. Nếu nói Tử Phủ Quân là xà nhà tử kim chống trời, thì hắn chính là cánh tay đòn nối cùng trời đất. Hắn tận chức tận trách hiến thân tại cương vị, lửa nhiệt tình sáng nóng, đôi khi Tử Phủ Quân cảm thấy thực ra hắn còn thích hợp trông coi Lang Huyên hơn cả mình. Duy có một điểm không tốt, là suy nghĩ quá cứng nhắc không thể linh động. Cơ duyên và nhân quả trên đời mỗi ngày đều có phát sinh biến hóa mỗi ngày, sức người không thể khống chế mà phải học cách thích ứng.

“Người ta nói Bồng Sơn là núi tiên ở, vào cửa rồi có thể vũ hóa thành tiên, nhưng từ lúc sáng tạo Bồng Sơn đến nay, đã có bao nhiêu vị đại tiên, cậu thử tính chưa? Bổn quân đối với đệ tử môn hạ trước nay không có yêu cầu, hết thảy tùy duyên là tốt rồi. Thanh tu khổ nhất, chịu được tịch mịch thì ở, không chịu nổi thì quay về hồng trần, cũng không có gì mất mặt.” Hắn từ tốn nói xong, đưa một ngón tay vuốt ve miệng chén trà mạ vàng, “Đại tư mệnh, cậu thấy chốn hồng trần ngợp trong vàng son này có được không?”

Đại tư mệnh không rõ ý ngài, do dự không dám lập tức trả lời. Nhưng thấy ngài còn chờ đợi, đắn đo nói ra ý nghĩ của mình: “Hồng trần nhiều ô uế, cũng quá phức tạp, thuộc hạ không thấy có gì tốt.”

Ngài ấy lại cười, “Nhưng bổn quân thì lại cảm thấy rất có ý tứ. Trong Ba Nguyệt lâu có ca múa, còn có ảo thuật người Hồ, đều rất hay, rất náo nhiệt. Ta lúc mới ngộ đạo, từng có một trận chán đời giống như ngươi, đứng trên mây nhìn xuống, ba ngàn thế giới đều là cát bụi, khinh thường không thèm kết giao với kẻ phàm người sặc mùi tiền. Đó là chưa biết, kiêu ngạo là vì vô tri, một khi linh khiếu người rộng mở rồi, mọi sự vạn vật lại trở nên có mùi vị, rõ không?”

Vẻ mặt Đại tư mệnh dại ra, được Tiên quân truyền thụ điều tâm đắc đương nhiên là tốt, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được một tia bất an.

Làm tiên, quyến luyến hồng trần cũng không phải đáng ca ngợi, bởi theo lẽ thường không phải hồng trần có bao nhiêu người hấp dẫn, mà do người kia ở chốn hồng trần, làm cho trọc thế này tăng thêm một tầng nổi bật. Tâm đạo của Tiên quân ổn định hơn vạn năm, luôn tự vui vẻ trong thiện, tâm trí đại loạn thế kia vẫn là lần đầu. Cuối cùng là từ khi nào mà nên nông nỗi, có lẽ bắt đầu từ lúc yêu nữ Ba Nguyệt lâu kia trà trộn vào Lưu Ly cung. Làm một lương thần to gan thẳng thắn can gián, Đại tư mệnh biết nói một lời chí mạng là thống khoái nhất, nhưng quá ư mạo hiểm. Tiên quân ăn mềm không ăn cứng, biết nhau mấy ngàn năm, tính tình ngài mình có hiểu một ít.

Hắn tìm cách mềm nắn, “Quân thượng, thế giới con người còn loạn hơn yêu ma. Theo thuộc hạ thấy, sao quân thượng không về Bồng Sơn trước? Chuyện tìm về Ngư Lân đồ có thể giao cho thuộc hạ.”

Tử Phủ Quân cười mà như không cười, nhìn hắn, “Đại tư mệnh cảm thấy bổn quân nhìn trước ngó sau, làm việc không quả đoán à?”

Đại tư mệnh cả kinh, vội đứng lên liên tục nói không phải, “Thuộc hạ tuyệt không có ý này, chỉ là cảm thấy quân thượng đạo thể tôn quý, lu bu nơi vẩn đục này, thật sự là bôi nhọ quân thượng.”

Tử Phủ Quân sống được rất thông thấu, ngụ ý của Đại tư mệnh hắn đương nhiên hiểu, nếu không phải ngại mình nhiều lần khó dễ, chỉ là một kẻ phàm, đã sớm giải quyết dễ như trở bàn tay. Nhưng giờ thì làm sao, hắn hiện đã mang tư tình, không còn chút khái niệm công bằng. Hắn không còn thích hợp làm Lang Huyên quân, hắn thậm chí cảm thấy cuốn Ngư Lân đồ thật ra cũng chẳng có gì quan trọng…

Sóng mắt hắn bình bình nhìn phía đại tư mệnh, khóe môi ý cười trở nên có chút ranh mãnh, “Nếu bổn quân không đoán sai, Đại tư mệnh có chuyện không tiện nói ha!”

Đại tư mệnh ngẩn người, cũng không phủ nhận, im lặng hạ tầm mắt nhìn xuống mũi chân.

Tử Phủ Quân thở thật dài: “Bổn quân hiểu rõ, tình không biết bắt đầu khi nào, cứ thế mà sâu. Bổn quân không phải người cổ lỗ, không muốn can thiệp việc riêng của các đệ tử, nhưng bổn quân hi vọng cậu ghi nhớ, Lang Huyên tàng thư chẳng thể cứ vậy mà mất, không phải là việc nhỏ.”

Đại tư mệnh nghe không hiểu ra sao, dù sao cuối cùng muốn đối diện hiện thực, cũng tốt. Hiện thực là tàn khốc, nói rõ ra càng tốt.

Giọng điệu Tiên quân trở nên ai uyển, “Cậu theo bổn quân ba ngàn năm, bổn quân không đối đãi như một đệ tử, mà giống như tâm phúc và trợ thủ đắc lực của ta. Ta luôn cảm thấy cậu trời sanh tính ngay thẳng, làm người công chính, nhưng giờ cậu… đã thay đổi rồi.”

Đại tư mệnh ơ một tiếng, càng nghe càng hồ đồ.

Trong mắt Tử Phủ Quân hiện muôn vàn thất vọng, buồn bã nói: “Cậu nóng lòng kể khổ sách động ta, chẳng lẽ để bổn quân đi cho mau, để tính toán công khai với Tô môn chủ hay sao? Đại tư mệnh, cậu đừng quên, cậu không giống mấy Thiếu tư mệnh, cậu còn phải chịu bùa Huyền Sinh.”

Đại tư mệnh thật triệt để hoảng, hắn nóng lòng muốn thanh minh, lắp ba lắp bắp nói: “Quân… Quân thượng, thuộc hạ với… Tô môn chủ kia, chẳng phải như ngài nghĩ. Ngày đó ở Ba Nguyệt lâu, không phải là thuộc hạ, là cô ấy…”

Tử Phủ Quân nhăn mày, “Là cô ấy khiêu khích cậu trước à, Đại tư mệnh là bất đắc dĩ sao?”

Đại tư mệnh ngập ngừng, muốn nói vâng, nhưng như vậy nghe rất không có trách nhiệm. Hắn thê lương nhìn Tử Phủ Quân, tự nhiên không tìm ra bất kì cớ gì giải vây cho mình, cuối cùng chỉ có thể gục đầu xuống, nuốt hết uất ức vào bụng.

Tử Phủ Quân giá họa thành công, cảm thấy mỹ mãn, vỗ vỗ nơi đầu vai hắn, “Người không phải cỏ cây, bổn quân cũng không hy vọng bên cạnh ta, người người đều trở thành quái vật không có tình cảm. Việc này bổn quân không trách ngươi, ngươi không cần cảm thấy gánh nặng.”

Trong chớp mắt Đại tư mệnh thấy rất cảm động, kém chút xúc động rơi nước mắt nói không ra lời. Nhưng nghĩ lại ủa không phải cho lắm, muốn biện bạch, đáng tiếc Tiên quân không còn hứng thú tiếp tục tán gẫu. Trên mặt hắn lại hiện ra vẻ mặt thanh lãnh, đạm mạc ngàn dặm, xoay người, lành lạnh nói: “Ngươi đi đi, bổn quân trễ giờ thiền.”

Đại tư mệnh chỉ có thể ủ rũ đi, đi ra cửa, đi đến chỗ các đệ tử thưa thớt, ngồi ở bờ sông bưng mặt thức tỉnh.

Màn kịch hạ xuống rồi Tử Phủ Quân cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, có cái tên thủ hạ khắc nghiệt, sống qua ngày thật khó, thật muốn một chiêu điểm tử huyệt hắn, mới có thể tự tại trong hơn một tháng còn lại này.

Ngẩng đầu nhìn, trời đã muốn tối, vết thương của nàng không biết thế nào rồi. Lúc trước chỉ có một con hồ ly bên cạnh nàng thật làm hắn rất không yên lòng, giờ người Ba Nguyệt lâu đã tới, nàng phải được chăm sóc cho tốt đó!

***

Tứ đại hộ pháp trực tiếp nghe lệnh từ Lâu chủ, khi Ba Nguyệt lâu còn là Ba Nguyệt Các, bọn họ nhiều lần nhận nhiệm vụ giết người. Thói quen qua nhiều năm, không giết người cảm thấy toàn thân khó chịu, trong bốn người có Si Mị mệt mỏi nhất. Cậu đối với việc giết người thật cố chấp yêu thích, không chỉ thích giết, còn muốn giết sao cho đẹp. Theo lời cậu, giết người tựa như làm đồ gỗ, khắc một cây trâm, chỉ cần làm thỏa đáng, chết còn nội hàm hơn là sống.

Nội hàm à? Ai mà biết, không cần nói lý với tên cuồng sát nhân.

Cậu nhận lệnh Lâu chủ, từ khách điếm bước ra, thiếu niên tuấn tú, chọn một chiếc đèn đường sắc sảo, áo choàng màu xanh nhạt. Tóc chỉ buộc bằng một sợi dây, gió thổi đến, sợi tóc bay phất phơ như màn lụa đen mỏng, lĩnh thoán mở rộng, gió lạnh xuyên cơ thể mà qua, dưới áo trống rỗng, lộ ra một mảnh tinh tế cảnh xuân. Áo đen, da trắng, hai bên đối lập, nhìn rất đẹp mắt.

Cậu đi trên con đường dài không có một bóng người, đêm nay không có ánh trăng, còn có mưa phùn miên man. Cậu đi không nhanh không chậm, giày thêu mây gõ nhẹ vang trên đường đá xanh. Mơ hồ nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ cười cợt, cậu giơ cái ô lụa màu xanh liễu nhìn ra xa xa, cuối đường đi là chỗ đàn ông tìm vui, ánh nến xuyên qua chụp đèn, vẩy ánh sáng đỏ tươi đầy đất.

Đến gần hơn, tiếng đàn dây nhã nhạc vui tràn ngập trên ban công, tiếng người vui đùa đuổi bắt ầm ĩ. Một gã lỗ mãng bắt lấy một tiểu quan, ra vẻ giả vờ chống cự nhưng thật ra là mời chào, sau trực tiếp ôm người đặt trên lan can. Ngực gã tiểu quan loã lồ, cánh tay mảnh dẻ chống lên váy dài, người phía sau quậy phá vô cùng kích thích, váy dài đung đưa trên không, nhìn qua như con thiêu thân bị thương.

Si Mị nhàm chán dời tầm mắt, nhấc chân bước lên bậc thang. Không ai lên tiếp đón cậu, mấy đại gia chơi trong đại các, chỉ có một vài người trong kỹ viện liếc mắt nhìn cậu, nhưng vì nơi này khách thường dẫn bạn tới “ngoại giao”, tuy rất thưởng thức diện mạo cậu cũng không chủ động bắt chuyện.

Cậu đi chầm chậm dưới ngọn đèn hành lang mờ tối, cuối cùng đứng lại trước một gian phòng. Đưa tay đẩy cửa, cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, bên trong có cảnh hai đàn ông gần gũi nhau lên lên xuống xuống. Đang tới lúc nâng thương cưỡi ngựa, trông thấy có người xông tới, nhất thời dừng lại .

Kẻ ở trên hai màu tóc nhiễm sương, nhưng cơ bắp vẫn còn, nhìn ra xương cốt rất không tệ. Tiểu quan bên dưới một thân thịt nhão trắng bóng, chống hai chân, rất giống đãng phụ không biết xấu hổ. Kẻ ở trên hiển nhiên cũng không bài xích chuyện làm tình ba người, kinh ngạc qua đi trong mắt nổi lên dâm dật. Còn tên tiểu quan rất không chào đón cậu, hờn giận quát mắng: “Không phát hiện đang lạc thủy ① à, hiểu luật hay không!”

*ám chỉ sắp phát sinh quan hệ, ngôn ngữ ám chỉ làm trong kỷ viện (chú thích tác giả)

Cậu chậm rãi đóng cửa lại, tiểu quan tức hổn hển định lý luận, nhưng người dạng chân kiếm cơm sao là đối thủ của cậu, uỵch một tiếng ngã xuống đất, không thể dậy nữa.

Máu rất nhanh nhuộm đỏ mặt đất, kẻ còn lại giờ phút này mới giật mình, Tam đại trưởng lão đã ở bên kia chờ đến không kiên nhẫn rồi.

Muốn tìm cây kiếm, vừa rồi lúc tìm hoan ngại kiếm vướng bận, ném xa ở góc tường; muốn gào gọi người, còn chưa kịp há mồm, đã bị điểm á huyệt. Người mới tới chiêu thức quá nhanh, chỉ thấy ống tay áo bồng bềnh phơ phất qua, chớp mắt ngân châm đã kịp chui vào mấy đại huyệt. Cuối châm có sợi tơ gắn liền, điều khiển theo đầu ngón tay hắn, tứ chi gã múa máy không chịu khống chế.

Trưởng lão kinh hãi, đại hán tử khoẻ như trâu ngựa bị tùy ý khống chế như con rối trên dây. Muốn điều động một khối thân thể nặng như thế, cần nội lực rất cao. Chỉ bạc ở dưới ánh đèn phát ra ánh trong suốt, mỗi sợi ẩn chứa một lực đáng sợ, còn người trẻ tuổi khống chế nó lại không lộ vẻ phí sức, cười vô cùng thích ý.

“Bây giờ, ta hỏi ngươi mấy câu, trả lời tốt thì thả ngươi một con đường sống. Còn không tốt, kim bạc tiến vào người, gân mạch đứt đoạn. Ngươi chỉ cần lắc đầu hay gật đầu, rõ chưa?” Cậu ngồi trên chiếc bàn con dài, ngón tay nhẹ gẩy như đánh đàn, “Nhạc Hải Triều chỉ có một chỗ nuôi thú ở Thành Nam à?”

Hầu kết trưởng lão co giật, lắc lắc đầu.

“Lúc võ lâm các phái vây diệt Vạn Hộ hầu phủ, Trường Uyên cũng tham dự trong đó, như vậy Mưu Ni thần bích ở đâu, Nhạc Hải Triều có biết hay không?”

Gã vẫn lắc đầu.

“Theo ta được biết, cổ người là thứ khó luyện nhất trong ba mươi sáu cổ, Nhạc Hải Triều đến nay luyện thành bao nhiêu con rồi? Một à?”

Con mắt ngập màu đỏ tươi trưởng lão vẫn lắc đầu, trong họng phát tiếng vọng thầm.

Si Mị chần chừ, “Hai sao?”

Trưởng lão vẫn chật vật lắc đầu. Trong lòng cậu không vui, gã này chắc không thấy quan tài không đổ lệ, liền tăng tốc múa dây, thực sự đến một đoạn Xuân Oanh chuyển. Võ không giống múa, Trưởng lão xoay eo múa thắt lưng đau đến tuôn hai dòng nước mắt, tiếng thở không nhẹ. Si Mị nhận thấy không còn bao lâu, lại hỏi gã: “Chẳng lẽ là ba… hay bốn?”

Kết quả thêm một lần, gã liền lắc đầu một lần, đếm tới lần hai mươi Si Mị nổi giận, trong nháy mắt phóng kim vào huyệt Khí Hải của gã.

Trưởng lão đứt thở, tứ chi run rẩy không ngừng, Si Mị đến lúc này mới hiểu được, hỏi gã chỉ lắc đầu, có lẽ chẳng phải phủ nhận mà là vì không biết. Náo loạn nửa ngày thật lãng phí thời gian. Cũng đúng, Nhạc Hải Triều vốn không coi tính mạng bốn vị trưởng lão ra gì, càng không thể nói rõ luyện cổ cho họ. Cậu tự dưng mất hứng, muốn kết liễu gã nhanh chóng, vừa đúng lúc nhìn thấy bầu rượu trên án.

“Trưởng lão thích uống rượu à?” Cậu xách bầu lại, treo trước mắt đánh giá. Loại bầu này hắn có biết, có mỹ danh là “Hàm mật”, miệng bình hình hồ lô, một lớn một nhỏ hai viên châu di chuyển, chuyên dùng giày xéo tiểu quan. Sau đình rót rượu, đối với người bị rót khẳng định không mấy dễ chịu, nhưng khách có chút biến thái lại rất vui thích. Bọn họ hứng chí bừng bừng ngắm cảnh, quyệt miệng mút vào như uống cam tuyền, cho nên tên gọi là ngậm mật, thật ra là phát tiết dục vọng dị dạng đến mức tận cùng .

Si Mị suy nghĩ một chút, nghĩ ra ý hay, cười đến hoa bay liễu rờn, “Một khi đã như vậy, tiểu gia cho ngươi uống đến tận hứng.”

Trưởng lão không biết cậu muốn làm gì, dù thế nào cũng không phải chuyện gì tốt, trợn to đôi mắt hoảng sợ nhìn hắn. Cậu nắm quyền, giữa chiếc nhẫn xinh đẹp nhô lên một trùy hình, trong ánh mắt cầu xin của gã, đánh một kích xuống đỉnh đầu tụ hội cả trăm huyệt.

Vị trưởng lão lập tức trượt xuống đất như bãi bùn nhão, cậu cầm bầu rượu, đưa miệng bầu rót vào lỗ sọ tổn thương. Rượu mạnh theo miệng bầu ồ ồ chảy ra, ban đầu người còn giãy dụa, dần dần yên tĩnh, gần chết trên mặt lộ ra một biểu cảm bình an. Bộ óc là đầu não cơ thể, bị ngâm trong rượu mạnh, cuối cùng không còn cảm giác đau đớn.

Si Mị cười, nhìn mạng sống từ từ héo rũ, cho đến khi biến mất. Tốt lắm, kết thúc công việc rồi, cậu nhặt chiếc ô lụa, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Cảnh đêm dày đặc, có người đứng trong ánh hoa đăng tàn của quán Nam Phong, ôm một thanh trọng kiếm, chờ hắn cùng về.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 49"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online