Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 48

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 48
  • 10
Prev
Next

Chương 48: Người có lý lẽ.

C48 | Người có lý lẽ.

Hồ Bất Ngôn nhìn thấy nàng người đầy thương tích, nằm bên cạnh than thở: “Cô muốn đi bắt quái thú sao không gọi ta một tiếng, ta đi cùng. Nhìn xem giờ thành như vậy, trong lòng lão Hồ thật khó chịu ấy. Dù gì ta cũng là tọa kỵ của cô, trách mấy cũng không hết… Mà theo ta thấy chắc là cô cũng không cần ta lắm nhỉ, tối qua có ai khác cho cô cưỡi rồi hả? Ta nhớ kiểu dáng bộ đồ đen của cô đâu phải như này.” Cẩn thận nhìn một loạt, “Uầy, còn có chỉ vàng thêu mây trời, là áo của nam mà!”

Nhai Nhi hấp hối nhìn hắn, “Lão ngậm miệng lại được không?”

Hồ Bất Ngôn cười gật đầu, một tay bưng kín miệng, dùng phúc ngữ hỏi: “Đánh một trận, mặc luôn đồ người ta về, chả lẽ là cởi ra hết rồi đánh hửm?”

Nàng không thèm để ý đến một đầu ý tưởng xấu xa của lão hồ ly, quay người nhắm mắt.

Nhắm mắt rồi, lập tức mọi suy nghĩ trong lòng đều về chàng. Mới biết tương tư hại tương tư, thứ tình cảm này, thật sự là thứ độc dược lợi hại nhất trên đời. Trước kia thấy Tử Phủ Quân cao cao tại thượng không thể mạo phạm. Giờ không chỉ mạo phạm, còn hạ độc, đương nhiên hậu quả rất nghiêm trọng, phải chịu trách nhiệm cuộc đời người ta rồi. Chỉ không ngờ người này khi lọt vào bẫy yêu lại có thể thân mật đáng yêu như thế, lúc chàng nhìn mình, cảm giác thật không muốn xa rời, không cần nói ra, trong lòng cả hai đều hiểu.

Nàng ghé vào trên gối, lòng sinh một tia ngọt ngào. Trước đêm qua nàng còn cảm thấy sự tồn tại của mình còn không quan trọng, hôm nay đã suy nghĩ khác. Có người vướng bận, phải sống mỗi một ngày cho thật tốt, chờ đi hết mạng này không còn tiếc nuối.

“Đừng nói nữa, nhanh đi mua giùm ta thuốc trị thương.” Nàng phất tay, “E là có người Trường Uyên mai phục ở hiệu thuốc, lấy phương thuốc nào không rõ ràng chút.”

Hồ Bất Ngôn nói được rồi, đứng dậy đi ra cửa, đi hai bước lại quay lại, ngồi xổm hỏi, “Hay muốn mua thứ giúp ích chỗ khác không? Tỷ như tiêu dao tán, khoái hoạt đan gì đó?”

Nhai Nhi ngẩng đầu, hung dữ trừng mắt nhìn lão, “Lão chờ đó, chờ ta có thể xuống đất, chặt luôn khúc đuôi còn thừa kia đi.”

Hồ Bất Ngôn theo bản năng sờ sờ khúc đuôi, “Đừng vậy mà, ta cũng là vì tốt cho cô. Dù sao cũng đi một chuyến, mua về để phòng bất cứ tình huống nào, sau kiểu nào chả dùng đến…”

Nàng mở to mắt trợn trắng, “Nhanh đi!”

Hồ Bất Ngôn phát hoảng, không dám nhiều lời, lập tức xoay người đi khỏi. Nhai Nhi thấy hắn đi rồi, định chống người lên thay đồ, lại nghe thấy tiếng con hồ ly kia vui vẻ kinh ngạc: “Ui cha, các vị đã đến rồi?”

Nhai Nhi trong lòng căng thẳng, đoán là người của Ba Nguyệt Lâu, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy bội kiếm.

Thật tốt, ngay cửa vào quả thật xuất hiện Tô Họa, phía sau nàng còn có Si Mị và Võng Lượng.

Bọn họ hành lễ, hạ giọng gọi Lâu chủ. Nhìn nàng không cần hỏi đã biết là bị thương. Hai đại Hộ pháp lập tức lui ra ngoài đóng cửa lại, đều là người làm việc, có mắt hơn lão Hồ Bất Ngôn nhiều.

Tô Họa lúc nào cũng mang theo kim sang dược trên người, biết Nhai Nhi sẽ không để Hồ Bất Ngôn bôi thuốc cho nàng, liền cởi áo giúp nàng chữa thương. Vết thương tuy rất đáng sợ nhưng đáng mừng đã được khống chế kịp thời, muốn khép lại. Nàng vừa rắc đều thuốc bột lên miệng vết thương, vừa hỏi: “Sao lại bị thương thành thế này? Là Tử Phủ Quân ra tay à?”

Trong mắt nàng, trên đời trừ Tử Phủ Quân, không ai có năng lực làm con bé ăn đau đến vậy.

Nhai Nhi nói không phải, “Ban đêm con dò xét chỗ Nhạc Hải Triều luyện thú, bị cổ hầu của hắn phát hiện, dẫn ra ngoài thành đánh một trận.”

“Cổ hầu ư?” Tô Họa rất ngoài ý muốn, cầm tấm vải trắng sạch quấn quanh miệng vết thương của nàng lần nữa, lẩm bẩm nói, “Vân Phù địa giới chỉ có người Đại thực luyện cổ. Cổ là tà môn ma đạo, người giang hồ xưa nay khinh thường, Nhạc Hải Triều này đến cùng muốn làm gì?”

Nhai Nhi nói: “Có lẽ để củng cố địa vị, cổ hầu kia rất khó đối phó, một mình giết nó khiến con tổn hại tám phần. Càng đáng sợ hơn là hắn còn có đòn sát thủ khác, hắn ở Thành Nam luyện người cổ dưỡng thú trong sân, đêm qua con chính mắt thấy toàn bộ quá trình, thật sự là âm độc đến cực điểm.” Vừa nói vừa đau hít sâu vào một hơi, “Chờ vết thương tốt hơn, phải nghĩ cách huỷ đi tòa lâu kia. Ma đạo như thế, không nên tồn tại trên đời.”

Tô Họa đồng ý, “Mấy hôm nay ngươi dưỡng thương cho tốt đã, chuyện còn lại để bọn ta.”

Nàng ấy nói không nói hết, nhưng Nhai Nhi hiểu ý. Tô Họa có lẽ có biết chút ít chi tiết cuộc đời nàng, chính bản thân tự nhiên cũng đề phòng nàng ấy một phần. Nếu nàng ấy không đáng tin, đã sớm cùng các nguyên lão thủ hạ năm đó của Lan Chiến xuống suối vàng. Mười mấy năm sư đồ, ngụy trang vài ba năm còn có thể, mười sáu năm… Không ai chờ được lâu như vậy, cũng không có âm mưu nào có thể tính dài như vậy.

Giọng nàng chậm rãi đều đều, “Trường Uyên phủ còn lại một tên trưởng lão, hãy bảo Si Mị bớt thời gian, giải quyết y.”

Tô Họa rõ, giờ mới chú ý quần áo của nàng, nhìn qua nhìn lại thật thấy quen mắt, “Người Tử Phủ đuổi tới Thương Ngô Thành nhanh hơn chúng ta một bước, nghe nói bao hết viện nhỏ sau lưng Long Tức tự, chắc Lâu chủ đã biết… Tối qua gặp Phủ quân à?”

Nhai Nhi thực muốn té, sao họ đều hiếu kỳ với việc riêng của nàng thế. Nàng lực bất tòng tâm, ái ui kêu một tiếng sư phụ, thật làm Tô Họa cả kinh, vị Lâu chủ này luôn ghét biểu lộ ra thần thái cô gái nhỏ, lần này không biết do thân thể suy yếu hay là nguyên nhân khác, đến hai tiếng sư phụ cũng kêu triền miên như thế.

Tô Họa có phần xấu hổ, tự nhiên không nói nữa, qua quýt hai câu: “Rồi rồi… ngươi nghỉ ngơi đi, ta tìm chưởng quầy thu xếp một chút.”

Nàng rời khỏi, từ cửa phòng đang muốn xuống lầu, thấy con hồ ly tự nhiên bày ra tư thế phơi phới chọc người, dựa cửa lầu chặn đường. Tô Họa nhíu mày, rồi lượn lờ đi qua, cao thấp đánh giá hắn, “Hồ công tử bị trật eo hả? Trong khoảng thời gian này hầu hạ Lâu chủ, vất vả rồi.”

Hồ Bất Ngôn tự nghĩ mình vô cùng phong lưu phóng khoáng, Tô Họa lão luyện trong chốn phong nguyệt, muốn trêu chọc nàng phải xuất hết đạo hạnh. Kết quả hắn vất vả cố gắng mãi, nàng còn nói hắn trật eo. Tụt hết cả hứng mà không thể lên cơn, dù sao lòng rộng lượng của đàn ông rất quan trọng, liền nhếch miệng cười nói: “Ta với Lâu chủ sao có thể gọi là hầu hạ, rõ ràng chỉ làm bạn thôi. Tô môn chủ đi đường mệt nhọc, vất vả hơn ta nhiều. Lão Hồ ta trước nay cũng biết điều lắm… Ý, nàng không cần xuống lầu, ta đã giúp các người xong việc rồi.”

Si Mị Võng Lượng không có mặt, chắc là đã ra dò hỏi tình hình trong thành. Trời nóng, nàng rút khăn lau mồ hôi nơi cần cổ, lộ ra nụ cười lười biếng, “Vậy đa tạ Hồ công tử.”

Hồ Bất Ngôn hắc hắc hai tiếng, “Mọi người đều là đồng môn, việc nhỏ này còn nói cảm ơn, khách khí rồi.” Dứt lời ân cần chỉ dẫn, “Ta đưa Môn chủ nhận phòng, chúng ta đều ở một mình, gần nhau chút, tiếp ứng cho nhau. Môn chủ xem, Lâu chủ ở phòng cuối dãy huyền tự, kế bên là dãy Hoàng tự phòng đầu là của ta, phòng thứ hai là của Môn chủ. Bên cạnh nữa, Si Mị Võng Lượng ở phòng thứ ba, hai người họ thật không rõ ràng, ở chung một chỗ cũng tiện.”

Tô Họa liếc mắt nhìn hắn, tính toán của gã hồ ly nàng còn không biết sao, mọi việc đều thuận lợi, kẹp hắn ở giữa, đẹp muốn chết.

Nàng khoanh tay, bởi vì dáng cao gầy, khi nhìn Hồ Bất Ngôn mang thần thái rất bễ nghễ. Cặp cánh tay ngọc khoanh trước ngực, mỏng manh cành liễu bọc bộ ngực sữa, thật sinh động lột tả nổi bật vẻ đẹp của nàng, làm Hồ Bất Ngôn thầm nuốt nước miếng cái ực.

Nàng nói: “Nhóc à, cưng rất hâm mộ hoàng đế phải không?”

Hồ Bất Ngôn đần mặt ra, “Không, sao nàng hỏi vậy?”

Nàng cao thâm mỉm cười, lúm đồng tiền trên má xinh đẹp như mật, “Làm hoàng đế thật tốt, tam cung Lục Viện vây quanh, lão muốn đi đâu thì có đó, không phải chính hợp ý lão sao?” Dứt lời lắc lắc lưng ong vào phòng.

Hồ Bất Ngôn ngây ở đó, bắt đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ về lời nàng. Thực ra làm hoàng đế rất tốt, Vân Phù đại lục này cũng có vài nước, vài ông vua, sau này có rảnh, phải mê hoặc một tên, thể nghiệm lại câu này.

Đêm qua Nhai Nhi gây án, hôm sau chấn động Thương Ngô thành. Chủ yếu là tình trạng người chết rất thê thảm, người nhặt xác muốn nhét ruột hắn lại, nhưng do thời gian quá lâu, thi thể cứng ngắc, trời sắp sửa vào hạ, ruột bắt đầu lên men, trướng lên như hải sâm ngâm nước, không thể nhét lại vào khoang bụng. Người làm khâm liệm rất khổ sở, giơ lên quan tài xoay quanh, cuối cùng không có cách gì, thả người vào trước, sau đó ném toàn bộ ruột vào. Lúc đem ruột từ trên cây trúc xuống, cảnh tượng cả đời khó quên. Ruột mỡ bị tan chảy, nhỏ giọt xuống đất thấm ướt cả đất. Ruột rối như tóc bết, cùng mùi… Người có mặt đều ói sạch hết bữa ăn đêm trước.

Từng là Tịnh xá thư sinh tác phong thanh nhã, lúc chiều còn dõng dạc tại nghị sự đường, không ngờ sau nửa đêm trở thành như vậy. Không phải nói đã có thể bức chết Nhạc Nhận Dư cũng có thể bức chết nghiệt chủng của hắn sao, kết quả ba vị trưởng lão bảy tám ngày ngắn ngủi chết sạch, còn thừa lại một vị đang run sợ như đao đặt trên cổ, bật cao ba thước chửi bậy: “Lúc trước bốn huynh đệ chúng ta liên thủ tiến cử hiền tài Nhạc Hải Triều hắn, giờ đây trong môn xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn núp trong vỏ rùa không ra, sao đáng mặt chưởng môn!”

Trường Uyên loạn thành một đoàn, vị chưởng môn rồng tới viếng cũng không gặp kia, cuối cùng cũng lộ diện.

Chưởng môn một khi ra mặt, lòng người lập tức vực dậy. Trong thành tiếp tục điều tra, truy tìm hung thủ giết chết các vị trưởng lão là phụ, quan trọng nhất là tìm được người ban đêm xông vào Thành Nam. Trong mắt Nhạc Hải Triều, ba mạng người thật ra còn không quan trọng bằng một cổ hầu.

Xuân hạ giao mùa ánh mặt trời luôn đặc biệt đẹp. Hai ngày sau vết thương của Nhai Nhi đã khép lại hơn phân nửa, tuy chưa tháo lớp băng vải, đã cảm nhận sâu sắc nỗi đau hoàn toàn biến mất. Nàng ngồi trên Họa lâu, chọn chỗ gần cửa sổ để quan sát. Tính toán Nhạc Hải Triều sẽ đi qua bên dưới, một tay khoát lên trên lan can, trong tay đùa nghịch trang đao, chờ trong niềm vui vẻ dạt dào.

Con ngựa cao to tốc tốc đi đến, từ nơi này nhìn lại không sót bất kỳ vật gì trên đường. Người tới phía dưới, Nhai Nhi thay đổi tư thế, một tay chống hàm, nhìn qua rất có cảm giác mảnh mai xinh đẹp.

Người luyện võ thói quen tai nghe sáu hướng mắt ngó tám phương. Trên phố quen thuộc, nơi nào có cửa ngầm, nơi nào bỏ thêm rượu, hắn đều rõ trong lòng. Bởi vậy tại chỗ cao trống trải kia xuất hiện phong cảnh xinh đẹp như vậy, tự nhiên lọt ngay vào đáy mắt hắn.

Sáng tỏa dưới nắng, rường cột chạm trổ, có cô nương mặc bộ đồ đỏ ngồi sát đường. Màu đỏ giao sa bao trùm nửa gương mặt nàng, kim châu trên giao sa tô điểm, như đáy mắt lưu quang, như cơn gió tháng năm, nhìn rất kiều diễm, lại đầy gai góc.

Hắn ghìm chặt cương ngựa, cũng không đáp, chỉ nghỉ chân nhìn lên.

Nhai Nhi nhô người ra một chút, dưới lan can tay nắm chặt.

Nghe nói, Nhạc Hải Triều và cha nàng bề ngoài có phần giống nhau. Nàng chưa từng gặp cha, nhưng từng nghe qua nhiều lời của người kể chuyện, Trường Uyên thiếu chủ khí độ hoành nhã, ngũ quan tuấn mỹ, bằng không cũng không thể cưới được Vân Phù đệ nhất mỹ nhân. Nàng cẩn thận xem kỹ người vốn là họ hàng bây giờ thành thù sâu như biển này. Luận tướng mạo, Nhạc Hải Triều quả thật không tệ, người tuổi trung niên, giữa lông mày vẫn còn sót lại một tia thanh quý. Nhưng người tâm thuật bất chính, ánh mắt mơ hồ, khóe môi nghiêng lệch, mặc dù hắn chính diện nhìn ngươi cũng có chút ý tứ muốn đánh lén. Tướng mạo như vậy, nếu không cẩn thận phân tích, cũng có thể lừa dối gọi là hiệp khách. Nhưng làm bạn với cổ lâu dài, không thấy ánh sáng mặt trời, sắc mặt của hắn đã bắt đầu hoá xanh xao. Phảng phất trong thân thể dưỡng một con quái vật ăn người, lúc nào cũng có thể xé da mà ra, hoành hành khắp nơi.

Hai bên nhìn nhau, trong mắt nàng ý cười trong suốt, Nhạc Hải Triều cuối cùng lên tiếng, “Các hạ là Ba Nguyệt lâu chủ?”

Thương Ngô thành đã sớm tăng mạnh giới nghiêm, khi Tô Họa và Si Mị Võng Lượng vào thành, đúng lúc sau khi nàng giết tịnh xá thư sinh và cổ hầu. Coi như chó ngáp phải ruồi, người giang hồ bình thường không phân biệt rõ nàng với Tô Họa, chỉ cần hai người không xuất hiện cùng lúc, Ba Nguyệt lâu có thể phủi sạch liên quan.

Nhai Nhi thừa nhận, giọng nhẹ nhàng, không hề bất kính, “Tôn giá là Trường Uyên Nhạc chưởng môn?”

Cùng lăn lộn trong giang hồ, thị phi hắc bạch sớm mơ hồ không còn giới hạn. Khi trên đời này còn chuộng võ, còn tàn nhẫn, còn sợ lực lượng, thì dù danh tiếng thối của Ba Nguyệt lâu là môn phái lấy giết người làm nghiệp, vẫn chiếm một góc không nhỏ trong chốn võ lâm.

Người ngồi trên ngựa chắp tay: “Tại hạ Nhạc Hải Triều, hạnh ngộ.”

Trên ban công Lâu thể ghế dựa uốn lượn như cần cổ mỹ nhân, giai nhân kia dựa vai mà ngồi yêu nhiêu rất thân thiện, “Ta với chưởng môn cùng họ Nhạc, mới gặp đã có cảm giác quen thuộc. Nhạc chưởng môn sao không lên lầu ngồi một lát, ta mời chưởng môn uống trà.”

Ngữ điệu mềm mại mang theo chút vui vẻ, thực như bóng hồng câu hồn trong bóng đêm, nếu định lực không đủ, chỉ sợ thật muốn rơi vào. Nhạc Hải Triều dù sao cũng là người từng trải, hắn khéo léo cười từ chối, “Trà của Nhạc lâu chủ, đâu dễ ai cũng có thể uống? Lâu chủ đến Thương Ngô châu, không biết có việc gì?”

Người trên lầu dài giọng như một cô gái nhỏ ngây thơ, “Có người nhờ vả một việc nhỏ, vừa đúng ngang qua Thương Ngô thành, ta vào khách điếm nghỉ chân một chút. Nhạc chưởng môn muốn uống trà của ta, cũng không phải khó, Thương Ngô thành lớn như vậy, luôn có chỗ để Ba Nguyệt lâu giúp được việc, chưởng môn không ngại cẩn thận nghĩ lại sao?”

Nhạc Hải Triều hơi có ý giễu cợt dắt nơi khóe miệng, “Ý tốt của Lâu chủ, Nhạc mỗ nhớ kỹ, có việc cần nhất định đến quấy rầy.”

Ngắn gọn vài câu đối thoại, hắn chắp tay quay đi, quả là người cẩn thận. Si Mị ở một bên nhỏ giọng hỏi: “Nếu hắn thật sự dám đi lên, Lâu chủ tính toán như thế nào?”

Nhai Nhi nói: “Giết hắn. Đáng tiếc hắn cảnh giác quá mạnh mẽ, loại người đầy người nhược điểm thế này, chỉ có cách xa mọi nguy hiểm, mới sống được lâu.”

“Nếu hắn tới cửa ủy thác làm việc, chúng ta có thể bắt ba ba trong rọ rồi. Hiển nhiên hắn tuyệt không có ý này, dù sao ngũ đại môn phái ít ngày nữa sẽ hội tụ Thương Ngô thành, một khi nhân thủ đủ dùng, hắn sẽ không còn sợ.” Võng Lượng nhìn nàng một cái, “Lâu chủ định tiếp theo thế nào ạ?”

Kế hoạch Nhai Nhi không phức tạp, mục đích chính chuyến đi Thương Ngô này là diệt trừ Nhạc Hải Triều, tuyệt không bởi vì lòng báo thù ngày xưa mà gấp gáp. Nàng đến bây giờ vẫn tuân thủ tín điều cũ, ăn nhiều thì nhai không kỹ, việc cứ làm từng bước một. Sát thủ gấp gáp là tối kỵ, cầu ổn không cầu nhanh, muốn nhanh, đường cách quỷ môn quan liền không xa.

“Giống như khi ở Yên Vũ Châu, để Tô môn chủ giả trang thành ta, hấp dẫn chú ý của Nhạc Hải Triều, ta từ một nơi bí mật gần đó tùy cơ ứng biến.”

Si Mị lại lo lắng trùng trùng, “Có thể sao? Trường Uyên dù gì vẫn là việc nhỏ, quan trọng hơn là người của Tử Phủ cũng đã đuổi tới.”

“Tử Phủ à…” Nàng như ở trong mộng mới tỉnh a một tiếng, “Tử Phủ Quân vốn là người có lý lẽ, ân oán giang hồ không liên quan đến ngài, ngài sẽ không nhúng tay.”

Ở góc đường Bất Thông và Tấn Thừa đã ôm quyền đầy sát khí thật lâu, người muốn bắt ở ngay tại đó, chỉ cần một bước là bắt được, không rõ sao Tiên quân còn chưa hạ lệnh.

“Chủ thượng…” Bất Thông buồn bực không thôi, “Giờ thuộc hạ đi nhé.”

Tử Phủ Quân hờ hững nhìn hắn, “Đi đâu?”

Bất Thông nghẹn lời, nói quanh co: “Đó không phải là… Yêu nữ kia…” trong ánh rét lạnh nhìn chăm chú của hắn, giọng nhỏ dần.

Đại tư mệnh đã nhận lệnh, hắn chán nản, mất mặt nói như học thuộc lòng: “Trong Thương Ngô thành khắp nơi có cổ độc, Trường Uyên chưởng môn là người khởi xướng, hắn đáng chết. Chuyện giang hồ để người giang hồ giải quyết, chúng ta là người ngoài không tiện tham dự. Cho nên tạm thời không bắt Nhạc Nhai Nhi, chờ cô ta giải quyết xong Nhạc Hải Triều, ta làm chim sẻ chờ phía sau, như thế ai cũng vui vẻ.”

Bất Thông Tấn Thừa nhìn nhau, không rõ Đại tư mệnh lúc nào cũng sốt sắng sao tự nhiên giờ trở nên buông lỏng.

Tử Phủ Quân có lẽ cảm thấy lòng tiên an ủi, hắn mắt nhắm mày buông, quay đầu nhìn cảnh phồn vinh kia, tán thành gật đầu: “Bổn quân vốn là người có lý lẽ mà!”

|

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 48"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online