Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 47
Chương 47: Em cuối cùng đã có chủ.
C47 | Em cuối cùng đã có chủ.
Nếu trời vĩnh viễn không cần sáng, cứ mãi thế này, không cần phải giết ai, không cần giấu tai mắt ai. Mọi tình cảm không cần phải ngụy trang, ta bầu bạn cạnh nàng, cho nàng không cần lênh đênh bể khổ. Chỉ cần trên đỉnh đầu có mái che dù chỉ là một tán cây, nàng cũng có thể xem nơi này làm nhà.
Nhưng mà… Trái tim không phải gỗ đá sao có thể vô cảm, vẫn lặng thinh trù trừ không dám nói.
Hắn chỉ có thể vào lúc nàng ngủ khẽ khàng chạm vào tóc nàng, dù có lúc sóng tình đến hủy thiên diệt địa, dù đã từng chẳng phân biệt được ta nàng, nhưng chỉ cần một mình bên nhau, hắn vẫn luôn tôn trọng nàng, hơn nữa bắt đầu thưởng thức nàng.
Nàng có chút tình cảm nào với hắn hay không, hắn không biết, có lẽ phần nhiều là do Ngư Lân đồ ràng buộc. Còn hắn, vì sao nàng có thể lưu dấu ở trong lòng hắn… Có thể là chuỗi tiếng chân réo rắt trên hành lang đá ngọc kia, cũng có thể là hai hàng lệ sợ hãi nàng tuôn sau khi thăm dò Lục Hào thuẫn thất bại. Hận không đủ sâu, tình yêu sẽ đến, chỉ đơn giản vậy.
Nàng trong giấc mộng khẽ chau mày, không ngừng điều chỉnh tư thế. Lần này bị thương rất nặng, nếu không phải do cổ độc phải dựa vào bản thân mới khỏi, hắn còn muốn giúp nàng một thành. Miệng vết thương không có cách nào khép lại nhanh, nhưng đau đớn có thể bớt đi. Hắn đặt bàn tay phủ trên lưng nàng, kim luân trong tay quay tròn, hấp thụ nỗi đau của nàng. Thương tích trên người người khác, không phải trên bản thân mình sẽ không hiểu có bao nhiêu nghiêm trọng, đạo thể vạn năm của hắn đã có năng lực làm giảm cảm giác đau đớn, nhưng tổn thương của cổ hầu gây ra thật là kinh người, như luồng điện vào gân mạch, kích thích lòng hắn phát run lên.
Hắn nắm chặt nắm đấm, tiêu hóa cơn đau. Lại cúi xuống nhìn mặt nàng, mi tâm giãn ra, hẳn đã thoải mái nhiều.
Hắn lặng lẽ nhếch khóe môi, lại sợ tai mắt giữa trời đất, giấu nụ cười vào trong nàng. Lúc đánh nhau với cổ hầu, nàng rút trâm cài tóc làm vũ khí, đến giờ tóc còn xõa rối. Hắn âm thầm nghĩ, chờ trời sáng, nàng tỉnh, hắn chiết một chạc cây nguyệt quế cho đẹp, tặng nàng cài tóc.
Nàng bỗng nhiên động đậy, cánh tay hắn không khỏi căng thẳng, “Sao thế? Còn đau phải không?”
Nàng lắc đầu, khuôn mặt hoạt bát, đáng yêu vô vàn trước ngực hắn lăn hai vòng.
Lăn một vòng, liền bay thẳng vào trong lòng hắn, đêm nay trong lồng ngực hắn tình cảm dành cho nàng đột nhiên tràn trề tăng vọt, bị nàng động đậy liền muốn tràn ra ngoài.
Đôi khi hắn cũng không có cách nào kiềm chế mình. Tử Phủ Quân là vị Tiên quân rất cảm tính, năm xưa hắn ngồi xổm trên đất nhìn con kiến chuyển nhà, rõ ràng chỉ là vận chuyển bình thường, cũng làm hắn liên tưởng đến cuộc đưa tang của Hiên viên đế, nhìn đến lòng tràn đầy bi thương. Tịch mịch vạn năm, tình cảm không chỗ phát ra, cuối cùng biến thành như vậy. Cái bẫy kia bố trí cho hắn chui vào, mới đầu chỉ khiến hắn cảm nhận được hoan ái nam nữ, rồi không hiểu sao kết cuộc lại là không phải nàng thì không thể, thật sự là kỳ lạ.
Giọng nàng hơi khàn khàn, “Giờ nào rồi ạ?”
Hắn nhìn phía chân trời, “Trăng đã lặn, chắc còn nửa canh giờ nữa là hừng đông.”
Nàng ngẩng mặt, “Chàng không chợp mắt à?”
Hắn không tiện nói sợ nàng có biến mà liên tục theo dõi sát đến giờ, nói đại, “Ta cũng vừa tỉnh.”
Nàng chống người lên một chút, trên mặt hơi xấu hổ, “Có phải em đè chàng không thể nhúc nhích, cứng hết người rồi không?”
Hắn nói không phải, nhìn nàng ngồi dậy vẫn còn buồn ngủ, “Nàng không ngủ thêm một chút nữa đi?”
Nàng lắc đầu, “Trời rất mau sáng, ngủ thì còn nhiều thời gian ngủ, chúng ta bên nhau chỉ còn có nửa canh giờ.” vừa nói vừa lặng lẽ quan sát hắn.
Thiền y hắn tặng cho nàng che thân, trên người chỉ còn trung y, khuôn mặt trắng trẻo như tuyết trong trẻo lạnh lùng, dưới ánh lửa chập chùng như một gốc lan tự nhiên thuần chất. Tiên quân đẹp, không phải vẻ đẹp tầm thường sáo rỗng, dù là cái nhìn đầu tiên hay cho đến bây giờ, nàng vẫn cảm giác tim luôn đập thình thịch lạ thường.
Có một loại người vốn có độc, mặc dù niềm tin kiên định không nghiên cứu sâu vào, vẫn không thể kềm chế cơn nghiện. Lúc trước ở chung, nàng giở ra toàn bộ thủ đoạn, rút luôn vốn liếng lớn nhất của phụ nữ ra dụ dỗ, khi đó nàng, so với rút kiếm theo lệnh giết người không có gì khác. Giờ đây, nàng thuần thuần túy túy, còn có nét thẹn thùng của một cô nương, níu chặt lấy tấm áo, liếc nhìn hắn, trên mặt đỏ ửng.
“Chàng/Nàng…” Gần như cùng lúc nói, Nhai Nhi cười cười, “Chàng nói trước đi.”
Hắn cũng không còn vẻ cao cao tự tại, dường như trong chớp mắt quên mất định nói gì, hàm hồ nói đại: “Nàng khát không? Ta đi tìm nước cho nàng uống.”
Trong lòng có thứ tình cảm dịu dàng bắt đầu manh động, nàng mỉm cười nói: “Không khát, chàng đừng đi, đừng đi đâu hết.”
Hắn vốn định đứng dậy, lại lần nữa ngồi xuống. Nàng lấn tới, phục tùng dựa dẫm sát vào trong lòng hắn, hai cánh tay mảnh mai xinh đẹp từ trong ống tay áo đàn ông rộng rãi thò ra, ôm chặt cổ hắn, “Trời sáng rồi chàng còn phải đi đuổi bắt em, chưa đến hừng đông chàng là người của em.”
Hắn không phân biệt rõ lời của nàng là thật tình hay giả ý, nghe thật ngọt đầy mật ý, chỉ sợ lại là thủ đoạn nàng muốn thoát thân.
Hắn cười khổ, “Nàng yên tâm, hôm nay ta không bắt nàng, nàng đang bị thương, ta thắng không hay.”
Nàng hơi run rẩy, “Chàng cảm thấy là muội lại mê hoặc chàng à? Thật ra chàng không cần nghi ngờ, giờ cảm giác chàng đối với em thế nào, em đối với chàng cũng như vậy. Giang hồ nhi nữ bọn em, không quen mắc cỡ e thẹn, em thích chàng, bỏ qua chuyện chàng là quan em là tặc, chàng có thích em không?”
Hỏi rất trực tiếp, khiến hắn nhất thời khó đỡ. Sự thực là dù nàng có là tặc hay không, hắn đều không có lựa chọn khác. Hẳn chỉ sợ, ngộ nhỡ nàng biết lời thật lòng của hắn sẽ càng thêm không biết sợ. Nhưng mà không biết sợ thì thế nào, hậu quả tệ nhất không phải cũng giống nhau à.
Trong mắt nàng long lanh tia sáng, chỉ cần nhìn liền có lực mê hoặc lòng người. Cách nhau rất gần, hơi thở nàng nhè nhẹ gần như muốn nối cùng của hắn, hắn buông mắt, lông mi dày đặc che cánh cửa sổ, “Ta… Mấy hôm nay rất nhớ nàng.”
Nhai Nhi nghe hắn nói vậy, trong lòng không khỏi từng trận chua xót, lặng thinh nửa ngày, dụi trán vào hốc gáy hắn, “Là thật tình nhớ em, hay là muốn bắt em quy án?”
Hắn thở dài, “Bắt nàng quy án dễ như trở bàn tay, dù sao nàng cũng chỉ là một người phàm thôi mà.”
Đúng vậy, hỏi ngốc thật, nếu hắn muốn đối phó nàng còn chờ tới hôm nay sao. Hắn thủy chung là vẫn có tình với nàng, nàng không thẹn không ngượng liền cảm khái: “Cũng may chúng ta đã từng ngủ với nhau nhỉ. Đến giờ em vẫn còn hạnh phúc vì nếu không từng có quan hệ kia, chắc em đã sớm bị chàng dùng sét đánh chết.”
Trán hắn giật giật, lời thô nhưng ý thì không thô, chuyện này hắn cũng công nhận. Nhưng hắn cũng có chỗ thân bất do kỷ, “Nhiều tai mắt dòm ngó như vậy, không nên để mình lọt vào trong tay ta, nghĩ cách chạy trốn đi.” Hắn dặn dò nàng vậy, đột nhiên phát hiện mình không còn là mình. Hắn xúi nàng cách chạy trốn, chỉ cần bắt không được nàng, hắn còn có thể ở lại thế gian này một tháng, có thể gặp nàng nhiều hơn mấy lần.
Nàng ngửa đầu thương lượng với hắn: “Chàng cho em thêm ít thời gian, chờ em giết sạch mấy hung thủ hại cha mẹ em, em sẽ đi với chàng về chịu phạt.”
Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, “Nếu hồn phi phách tán, nàng vẫn không sợ à?”
Nhai Nhi nhếch miệng cười, “Cả đời em, ba đao lục động đều trải qua. Trừ chuyện gặp được chàng, và sói mẹ chiếu cố lúc còn bé, còn lại đều không có gì tốt đẹp. Hồn phi phách tán cũng không sao, em không sợ, em chỉ muốn báo thù, bằng mọi giá. Em biết thời gian có hạn, cuối cùng dù có thể hoàn thành tâm nguyện hay không, em đều sẽ không để chàng khó xử.”
Nhưng hình phạt kia nàng không đỡ nổi, hắn cũng không thể không khó xử. Có điều tạm thời không có thể nói cho nàng, chỉ đồng ý, “Cho đến lúc đó nàng hãy giữ Ngư Lân đồ cho kỹ, nó ở trong tay nàng thì nàng mới có cơ hội chạy trốn.”
Trong lòng nàng có cảm giác không nói thành lời, phát hiện mình như thật sự kéo chàng xuống nước. Chàng có chức trách của mình, trông coi Lang Huyên bất lực, có tìm lại cuốn bản đồ cũng không biết có toàn thân mà về không. Nàng lo lắng hỏi hắn: “Nếu em đền tội, họ sẽ cân nhắc công lao vất vả của chàng, không truy cứu việc chàng thất trách phải không?”
Hắn vuốt cằm, “Từ khi Lang Huyên xây xong ta đã bắt đầu sống ở Bồng Sơn, trong chúng tiên ta cũng gọi là có lai lịch, không ai làm gì ta được.”
Nàng nghe xong thở ra một hơi, “Vậy thì tốt rồi, lúc em trộm Đồ thư cũng không cân nhắc đến tình cảnh của chàng, em đúng là ích kỷ. Chừng nào trả lại cuốn Đồ thư chàng có thể bình yên vô sự, em cũng yên tâm.” Dứt lời bỗng nhiên ngậm miệng, nhìn lên trên một lát, hạ giọng hỏi, “Chúng ta lén gặp nhau, trên đó có biết không? Nếu biết chúng ta tư thông có phải phạt tội chàng không?”
Đôi khi nàng dùng từ làm hắn cảm thấy thật khổ não, gì mà tư thông chứ, rõ ràng là hai bên cùng yêu thương mà.
Hắn nói sẽ không, “Trong vòng Sinh Châu không được dùng tiên thuật, không được mở thiên nhãn, là điều luật tam đạo phải tuân thủ, thượng giới cũng không thể làm trái. Với lại…” Hắn nói chậm dần, do dự, “Chuyện chúng ta vậy là quyết định nhé? Có đổi ý nữa không?”
Hắn ám chỉ là quan hệ thầm lén đó hẵng? Nàng hơi thẹn, cúi đầu nói: “Em vốn là người như vậy, ôm mông chàng không buông… Chuyện này chỉ có hai ta biết, sau này dù kết cục thế nào, em cũng không thừa nhận trước người thứ ba, chàng yên tâm.”
Vậy thì tốt rồi, trước khi tro bụi lắng xuống không nên để cho bất kỳ kẻ nào biết, cũng là bảo hộ cho nàng.
Nhưng hắn như đã quên nàng là yêu tinh nhiều chuyện, lưng vừa bớt đau, người đã bắt đầu linh hoạt. Cùng hắn hai mắt nhìn nhau, không màu mè hoa lá, mặt hướng lên trời, ánh mắt nhiếp hồn. Gắt gao nhìn hắn, môi chỉ cách hắn một ngón tay, hai tay đặt lên sau gáy, cố định gáy hắn, yêu tiếu nói: “Cho em hôn một cái.”
Hắn chợt nghẹn, “Gì cơ?”
Nàng cười, lộ ra hàng răng đều tắp, “Mọi thứ tốt đẹp đều quay về, hôn một cái thì làm sao nào? Chàng làm gì hoảng thế?”
Hắn không phải hoảng, mà khẩn trương.
Thiền y của hắn rộng rãi, quá lớn so với nàng, áo thành như váy, trùng điệp lộ rõ. Cặp chân trắng trẻo lộ ra dưới mép áo, gấp lại một độ cong mê người, hơi co hơi duỗi, gãi vào lòng hắn. Hắn mở tầm mắt, thoáng nhìn dưới gốc cây vắt vẻo một mảnh vải màu đen, “Nàng cởi mất quần hồi nào thế?”
“Ở cạnh chàng còn mặc quần làm gì!” Nàng hì hì cười, mổ nhẹ trên môi hắn, “Ngọt quá.”
Hắn không đầu không đuôi đỏ mặt, cả thân đại loạn, “Nàng… Trên người còn bị thương mà.”
Nàng ưm một tiếng, “Biết rồi.” Gắn chặt môi răng với hắn, nghe như nức nở, nhỏ giọng nói, “Thật vui quá… Cuối cùng em đã có chủ.”
Đúng vậy, nàng luôn là đứa bé gái mồ côi vô chủ, giống như bồ công anh dại, chẳng biết khi nào cơn cuồng phong thổi tới, đưa nàng phiêu du tới chân trời. Nàng khát vọng được có chủ, có chỗ đặt linh hồn, lúc lạc lối có được một người, mở ra chiếc túi to, nguyện ý nói với nàng “vào đây”. Đôi khi cảm thấy mình như một cọng cỏ chi ké đầu ngựa, cả người đầy gai nhọn, mỗi khi xuất hiện đều bị cho là phiền phức, không ai biết đeo bám cũng vì đời tịch mịch. Trước kia nàng còn cho rằng mình rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến bất khuất không cần kết bạn cùng ai, giờ mới hiểu, rõ ràng là do thiếu thốn. Nàng rất sĩ diện, hiếm khi nói ra mình trống vắng, chờ người kia xuất hiện, nàng gấp không thể đợi liền chạy tới, ôm chặt không buông, muốn nuốt lời cũng không sao.
Nàng nước mắt tràn mi, hắn cảm thấy đau lòng, mãi hôn nàng, muốn biểu lộ trân trọng ai ngờ lại khá vụng về.
Nàng nhẫn nại chờ hắn, Tiên quân mới biết yêu, mặc dù đã từng trải vài lần thể nghiệm mỹ mãn, nhưng xử lý chi tiết vẫn thiếu kinh nghiệm. Hắn thậm chí không biết phải làm thế nào chuẩn xác hôn môi nàng, đối với một Nhai Nhi chịu qua huấn luyện bậc thầy mà nói, thật sự là rất dày vò.
Hắn lỗ mãng, đầu lưỡi vận dụng không như ý, hôn hôn chạm chạm, nàng ha ha cười rộ, “Chàng cứ thế này, lưỡi không bị rút gân à?” Đảo khách thành chủ nâng khuôn mặt hắn, mút thật mềm nhẹ, ngậm chặt môi dưới hắn, dùng răng nhay thật nhẹ. Thật quá sức khiêu khích không thể đỡ nổi, hắn cật lực theo đuổi, sau đó là liều chết nghiền ép và mài nhẵn.
Thở hổn hển, cả hai đều động tình, nhưng là không được, đang có thương tích trong người, chỉ dừng giữa chừng.
Thật ra hợp ý thì bên nhau, nàng hai mươi hai tuổi không phải là cô gái nhỏ không rành thế sự. Đổi lại là nhà bình thường đã là mẹ mấy con, còn ngượng ngùng gì? Thích thì làm, yêu cũng làm, không có gì gượng ép, cũng vì cuộc đời lắm màu sắc mới có thể đoạt được vị Tiên quân không dính cút bụi trần này vào tay!
Dính lấy dây dưa bên hắn, hận trời không thể vĩnh viễn không bao giờ sáng. Nhưng phía Đông đã dần hừng nắng sớm, hai người quay nhìn, đều có phần thất vọng.
Nhai Nhi chỉ cây nguyệt quế cạnh bên, “Nhớ kỹ gốc cây này, chúng ta ở dưới gốc định tình.”
Hắn nói được rồi, nhưng nhìn thấy trên thân cây chi chi chít chít gai đâm, cảm thấy đối với bà mối hình như không thân thiện, vì thế đứng dậy, một chỉ rút xuống hết. Bẻ một chạc cây dài bằng chiếc đũa, cầm loan đao tỉ mỉ gọt đưa cho nàng, “Tặng cho nàng búi tóc.”
Ánh sáng nhạt chiếu lên gương mặt có nét ngây thơ, nàng không đưa tay đón, lắc lắc đầu, tóc dài buông sau lưng, “Lưng em có vết thương, động không được, chàng búi cho em đi.”
Hắn nghe xong cũng không từ chối, quỳ ngồi xuống, hết sức chuyên chú lấy ngón tay làm lược, bó mớ tóc đen dày vào lòng bàn tay. Trong lòng Nhai Nhi nhất thời dậy lên rất nhiều cảm xúc khó nói, nàng không có cha mẹ anh em, không có ai trân quý nàng. Nàng sát phạt quá nhiều, không có ai dám tiếp cận nàng, càng không có ai búi tóc cho nàng. Hôm nay được mùa rồi, toàn bộ cái gì cũng có một chút. Mặc dù cuộc đời còn lại rất ngắn ngủi, đã từng được cảm nhận qua liền không uổng công kiếp này.
Ngón tay mềm mại kia lướt qua nàng, nàng nhắm hai mắt lại. Hắn không biết kiểu tóc khác, chỉ búi một búi lỏng lẻo, nhưng do mặt nàng bẩm sinh rất đẹp, làm gì cũng đều đẹp.
Sửa sang lại sẵn sàng, dắt nàng đứng dậy, cẩn thận ôm lấy, đạp một tia cảnh đêm cuối cùng quay về Thương Ngô thành. Người Trường Uyên một đêm điều tra không có kết quả, lúc này hẳnđã bỏ cuộc. Hắn biết khách điếm nàng trọ, cửa chính không thể đi, may mắn cửa sổ phòng nàng đang mở ra.
Đưa nàng quay về phòng ngủ, vừa xong đâu đấy đã nghe thấy tiếng gõ nhẹ ngoài cửa của Hồ Bất Ngôn, “Bà chủ à, mở mở cửa.”
Sắc mặt hắn khó đoán, rất chán ghét tên hồ ly này nhưng cũng không tiện nói gì, vội vàng biến mất.
Nhai Nhi định nhắc nhở tấm áo khoác của hắn, ai ngờ chưa kịp mở miệng, người đã không thấy tăm hơi.
Bên kia khi Tử Phủ Quân trở lại chỗ ở tạm, một sân biệt lập, cảnh trí đẹp đẽ, thanh tĩnh âm u, phía sau quây tròn tránh thế tục quấy rầy. Vốn nghĩ rằng trời còn tờ mờ sáng, người theo hắn chắc còn chưa dậy, không ngờ mới đẩy cửa, trong viện đã có vài người đứng.
Nhìn nhau không nói gì, kinh ngạc kinh ngạc, xấu hổ xấu hổ.
Đại tư mệnh trông thấy Phủ quân luôn luôn thanh cao trở thành như vậy, quả không thể tin được cặp mắt mình. Đêm hôm qua ngài làm gì vậy? Sao áo cũng bị lột luôn thế? Hắn nhất thời cảm thấy xót xa, yên lặng lấy ra túi tiền dúi vào tay ngài. Suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng phải góp ý, cụp mắt nói: “Quân thượng, sau này hay là mang ít tiền trong người đi. Ngộ nhỡ có chuyện cấp bách cần dùng đến… Tốt xấu gì cũng phải giữ lại bộ đồ chứ.”
|