Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 46
Chương 46: Bụi trần vương lấy ta.
C46 | Bụi trần vương lấy ta.
Quái thú phun ra mùi tanh tưởi đến ngạt thở, Nhai Nhi biết tình cảnh trước mắt rất bất lợi cho mình, tiếng gào rít rất nhanh bị chú ý mới thuận tay móc khối bạc vụn bắn vào miệng nó. Con quái thú không ngờ nàng ra chiêu này, cốc một tiếng nuốt xuống, nàng thừa dịp, thu lại khiêu thoát búng người lên nóc nhà, sau đó vọt người lên theo đường cũ, phi thân ra xa.
Tiếng gió bên tai, nàng ghé mắt quay đầu nhìn lại. Quả nhiên hai bên cửa sổ đã có kẻ tuần tra hiếu kỳ nhìn, nhưng do tiếng gào của quái thú gián đoạn nên người bên trong không để ý. Nàng hô thầm, Hồ Bất Ngôn thật là thiên tài, cứ thế mà nhét bạc vào tay áo bộ đồ đen này, là sợ nàng nửa đường đói bụng dừng lại mua bánh ăn hay sao nhỉ!
Có điều cũng không phải tin tốt, dù đám người kia tạm thời không động tĩnh nhưng con quái thú lại không buông tha. Vừa rồi bất ngờ không kịp phòng bị nuốt phải bạc vụn chọc nó nổi trận lôi đình, tứ chi liền giãn mở dài hơn con người mấy phần, đuổi sát theo sau.
Không ổn, Nhai Nhi nghĩ thầm, nếu quay về khách điếm nhất định gây động tĩnh không nhỏ, sẽ bại lộ hoàn toàn. Nàng phải dụ con quái ra chỗ không người để giải quyết, chỗ gò đất ngoài thành từng là sa trường đổ máu của cha mẹ cũng tốt. Vì thế nàng đột ngột đổi phương hướng về tường biên thành, mượn lực vọt lên mái hiên liên tiếp nhau. Con quái to lớn vụng về nhưng thân lại nhẹ như yến, chỉ mấy cái lên xuống đã muốn đuổi kịp nàng. Nàng tung mấy ngón bên phải đánh ra Chàng Vũ, tranh thủ kéo dài thời gian.
Thân kiếm Chàng Vũ sắc lam ánh vàng, mỗi một lần đánh về phía nó chiếu rõ mặt con quái thú. Nó vung móng vuốt như lưỡi liềm đánh trả, móng vuốt nó không giống bằng da xương máu thịt, mà là sắt thép đá đồng, mỗi khi phát ra, ầm ĩ vọng lại. Nhai Nhi cười cười, phát hiện càng ngày càng có ý tứ. Lại nói, hai mươi hai năm trước các đạo võ lâm tham lam ác độc cũng chưa sử dụng thủ đoạn hạ đẳng bậc này. Giờ đây nước sông rút mặt trời lặn, yêu ma quỷ quái bắt đầu xuất hiện tứ phương, Nhạc Hải Triều làm người thế nào, không có bất kỳ ranh giới đạo nghĩa nào để nói.
Cách ngoại thành Thương Ngô một dặm đã từng là nơi cha mẹ gặp phục kích, nàng dừng lại rút Triều Nhan ra chuẩn bị nghênh chiến. Cách đó không xa đèn lồng treo cao trên cổng thành, cảnh đêm hoang tàn lặng lẽ càng thê lương lạnh lẽo. Bỗng nhiên nàng cảm nhận được tâm tình phụ mẫu khi xưa, ánh đèn quen thuộc làm cho người ta dấy lên tia hi vọng, nhưng đường về nhà đã bị chặn đứng càng thêm vạn lần tuyệt vọng.
Gió đêm ào ào phất phơ tà áo, nàng một tay cầm kiếm như dũng sĩ bất khuất trên chiến trường. Sắc lam ngày càng gần, Chàng Vũ quấn đấu khiến con quái vật không kịp thở, nó kêu ngao ngao quái dị, đuôi dài vung trên không như roi. Bỗng nhiên một phát đánh trúng Chàng Vũ. Mắt thấy Chàng Vũ bị đánh rơi, Nhai Nhi bay người đón lấy. Chớp mắt song kiếm nơi tay phân ra thành vô số bóng kiếm, khi con quái thú còn chưa kịp phản ứng, khởi xướng một vòng tập kích bất ngờ hoa cả mắt.
Người với người so chiêu ít nhất còn đoán ra ít nhiều chiêu thức, đấu với quái vật này, dùng sức hẳn không địch lại chỉ có thể dựa vào mưu trí. Ngày trước thụ huấn, Lan Chiến từng đã cho tiền nhiệm môn chủ Sinh Tử Môn truyền cho nàng yếu quyết chế địch, chuẩn xác mau lẹ toàn vẹn. Dù chiêu thức có màu mè đến đâu, quy lại mục tiêu chỉ có hai, hoặc ở mệnh môn, hoặc ở trung khu. Hình thể con quái xấp xỉ con người, tay chân dài hơn chút, còn có đuôi dài như móc câu vểnh ngược, thoắt nhìn như con khỉ. Quyết chiến rất bất lợi cho nàng, phải mau chóng giải quyết nó, nàng liền đổi thế cầm kiếm áp sát. Ngay khi kiếm phong sắp múa đến sát yết hầu con quái, thình lình cái đuôi roi đánh đến, bốp một tiếng xé rách một lưng xiêm y, xé đến da tróc thịt bong.
Nàng chịu đau lùi mấy bước, xương sống như chịu một quả chùy đinh đánh xuống, nửa người như tê liệt. Không đủ thời gian vận công, nàng cong cánh tay kéo căng dây khiêu thoát tạo thành cánh cung, rút trâm cài trên tóc vốn là một loại ám khí giết người, nhẹ nhàng chạm vào chớp mắt kéo giãn ra như một mũi tên ngắn. Trâm bạc lên dây, kéo cung, trong đêm tối lóe lên một tia sáng bắn tới con quái thú.
Tên của nàng rất nhanh, nhưng đuôi khỉ cũng không kém, nàng nghe thấy tiếng rít vỡ trời từ trên xuống dưới từ nam ra bắc, một chiêu này e là nửa bên vai không còn giữ nổi. Ngay một khắc đuôi roi vút đến gần người, một cây quạt càn khôn che chắn phía trên nàng. Hạt sắt theo cái đuôi câu va chạm vào mặt quạt phát ra tiếng nổ lớn ầm ầm, rồi sàn sạt, giống như tiếng con nít khóc rầm rĩ.
Nhai Nhi dồn dập thở dốc, nhìn con thú trán bị cây trâm bạc cắm vào ngã rầm xuống mới quay lại nhìn người vừa trợ giúp nàng. Vốn tưởng là Hồ Bất Ngôn, phút giây quan trọng nhất gã gia hỏa này vẫn có chút nhanh trí, muôn lần không ngờ, người đứng sau nàng lại là hắn!
Nàng sợ run, “Tiên quân…”
Ánh mắt hắn thâm thúy, khó thấy rõ trong bóng đêm, nhưng quanh người không toát ra khí thế muốn đánh nhau.
“Một mình nàng đấu với con quái này sao?” Giọng hắn lạnh nhạt lại như bất mãn, “Ta mà đến muộn nửa bước, tay phải nàng sau này đừng mong cầm kiếm.”
Nàng vẫn còn kinh ngạc, “Chỉ có một mình ngài… Sao?”
Hắn không trả lời, nhìn về hướng tường biên thành xa xa. Cửa thành đen nhánh cuối cùng đã mở ra một hình vòm sắc cam của ánh đèn, xem ra người từ Trường Uyên sắp đuổi đến.
Tạm thời không thể quay về thành, nàng đã bị thương, phải rời khỏi đây tìm chỗ xử lý cho tốt trước đã. Địa thế vùng phía đông Thương Ngô phức tạp, người Trường Uyên không thể đuổi đến, có thể mang nàng đến đó tạm lánh. Vì thế hắn ôm nàng lướt gió cưỡi mây, kết quả không biết sao, không để ý đã bay ra ngàn dặm.
Đến lúc dừng lại, phát hiện đó là một vùng lòng chảo núi bao bọc ba mặt, tuy không có hang động, nhưng có một gốc cây nguyệt quế cổ thụ rất xinh đẹp. Tàng cây cao lớn, cành lá tươi tốt, hoa nở dày đặc, người chưa tới gần, đã nghe mùi thơm nồng đậm.
Trong lòng nàng thở dài, “Ngài nổi hứng à, mới chút đã mang ta chạy xa đến vậy?”
Tử Phủ Quân hơi xấu hổ, “Đây là đâu vậy?”
Trông giữ kho tàng thư lớn nhất thiên hạ lại là người không thích đọc sách, khó trách một chốn địa giới Vân Phù nho nhỏ này cũng không rành. Nhai Nhi nói: “Đây là lãnh thổ của Bạch Địch, Xích Bạch đại chiến ở năm mươi dặm phía Đông, ta còn từng ở chỗ này giết người, thu nhận Tàng Linh Tử.”
Hắn như ngoài ý muốn, đứng ngơ ngác, tuy vẫn phong nhã như thế nhưng lại làm nàng thấy buồn cười.
Nàng cười thật, cười đến đau hết eo, vội vàng hít một hơi lạnh. Ôm cổ tay hắn lắc lắc, “Để ta xuống dưới tàng cây.”
Hắn nghe nàng, đỡ nàng ngồi dựa vào gốc cây. Không như những lần trước như Kim Cang trừng mắt, lần này ngay cả động tác rút cánh tay cũng dè dặt cẩn trọng.
Đời người đúng là đầy biến số, một khắc trước nàng còn quyết đấu đến sóng gió kinh hoàng, hắn vừa tới, liền trời quang đãng vạn dặm. Lưng nàng rất đau, miệng vết thương dù sờ không được nhìn không thấy, cũng biết bị thương không nhẹ. Nãy giờ đã lâu, nàng mơ hồ mệt lả, chưa tới mức ngất đi, nàng không còn cách nào khác cố cắn đầu lưỡi mình. Cắn nát lại đau giật mình, nước mắt lưng tròng nhìn hắn nhặt nhạnh củi nhóm lửa.
Ánh lửa mang đến chút an ủi, cũng thấy nét mặt hắn rõ hơn, vẫn mày mi đen rậm, phong nhã văn chương.
Thật tốt, hắn vẫn như lúc chưa từng hận nàng, nàng nghĩ có lẽ đã bị nàng ngủ qua thu phục mất rồi!
Nàng hài lòng nhắm mắt lại, “Ta có thể nhắm mắt rồi.”
Đáng tiếc hắn trả lại một câu thật sát phong cảnh, “Trước khi chết nói chỗ giấu Đồ thư cho ta.”
Người này thật là, chỉ đợi lúc nàng cảm thụ hạnh phúc nhất mà hắt gáo nước lạnh! Nàng mở hai nửa mắt, “Ngài trả lời ta, trong lòng ngài, giờ đây cuối cùng là ta quan trọng, hay là Đồ thư quan trọng?”
Hắn lặng thinh đôi chút, vốn là một đáp án đơn giản lại làm hắn có chút khó xử. Nhưng vẫn giữ nét mặt không đổi, hắn lạnh nói: “Dĩ nhiên là Đồ thư rồi. Ta cứu nàng, chẳng qua để nàng còn sống khai ra nơi giấu Đồ thư, không có ý khác.”
Nhai Nhi nghe xong cũng không giận, nhoẻn môi lười nhác cười, nàng phân biệt được đâu là thật lòng, đâu là khẩu thị tâm phi. Điểm ấy mà nàng còn không chắc chắn thì thật uổng phí mấy ngày này tương tư .
Nàng lẩm bẩm: “Chờ vết thương ta lành, ta dẫn ngài đi lấy.”
Hắn nhìn nàng một cái, không nói nữa.
Đến gần hơn chút, muốn chạm vào nàng lại có phần chần chừ. Thân thể đã thân quen, nhưng thần trí vẫn còn xa cách, vẫn thấy thấp thỏm. Bọn họ là tình nhân xa lạ nhất, là tử địch thân mật nhất, đi đến mức này, luôn thấy cùng đường không biết cách nào. Hắn nhìn mặt nàng, dưới ánh lửa thật xinh đẹp mềm mại, mặc một thân đồ đen lạnh lẽo, không ai nói cho nàng là nàng không thích hợp ăn mặc thế này hay sao?
“Diệp Lý…” Hắn vẫn gọi nàng như vậy, vì ngoài cái tên này hắn không quen dùng tên khác gọi nàng.
Nhai Nhi mở mắt, lòng rất động. Hắn nửa chống người trước mặt nàng, làn môi đỏ tươi thật khiến nàng muốn gặm cắn.
Huyết khí dâng trào, không ổn rồi. Nàng lập tức nhắm hai mắt lại, “Sao ạ?”
“Nàng gối lên đùi ta được chứ?”
Thân thể nàng vặn một chút, trong lòng nghĩ chẳng lẽ là lần trước đã nếm qua tư vị, phát nghiện rồi à? Tuy là nói hắn thẳng thắn, nhưng nàng lại cảm giác vô cùng thành tựu, mà lúc này… Nàng khó khăn so tay thủ thế, “Tiên quân, ta đang bị thương thế này, ngài còn muốn ta cho ngài a…”
Hắn vốn không phải ý kia, thậm chí còn không hề nghĩ đến nên khi nàng bỗng nhiên đề cập, hắn liền đỏ mặt.
“Nàng… Đừng nhắc chuyện đó được không?”
Nàng nói không thể, “Bên cạnh không có người ngoài, ta nhìn thấy ngài chỉ nghĩ đến chuyện đó.”
Đúng là nàng nói thật lòng, nhưng lời này vẫn khiến hắn thẹn quá thành giận. Nhớ lại mấy lần trước, lần nào nàng cũng dùng chiêu này, đáng hận là lần nào cũng hiệu quả. Nàng không nói thì hắn cũng bỏ qua, giờ nàng mở miệng, vừa nói đã nhắc nhở hắn, Tiên quân đạo cốt sẵn có cuối cùng buông thả biết chừng nào. Hắn thật sự không thể đối diện chính mình, tình thế cấp bách sinh hận, cao giọng trách mắng: “Rốt cuộc nàng coi ta là gì? Công cụ cho nàng phát tiết thú tính à?”
Hắn khí dũng như núi, dù là loại đàn ông gì cũng không thể tiếp nhận chuyện mất hồn này, tổn thương lòng tự trọng.
Nhai Nhi ngây ngẩn cả người, ngay cả lưng đau cũng suýt quên, há miệng nhìn hắn mặt mũi bi phẫn, đoán hắn có phát khóc luôn không.
Cho nên mâu thuẫn giữa bọn họ, đã từ Ngư Lân đồ chuyển hóa thành chuyện phòng the sao? Nàng gượng chống thân thể bị thương lên an ủi hắn: “Không phải đâu, ngài không cần nghĩ nhiều. Chỉ là đúng lúc mà thôi, ta muốn làm chuyện đó, ngài lại đẹp đến mức thay cơm nhường này…” Nói còn chưa dứt lời, lại một cơn đau thấu lên, rên rỉ, “Con quái này là bọ cạp tinh hay sao, chóp đuôi có độc.”
Tử Phủ Quân thở dài, lấy tay nhấc lên hai cánh tay nàng, đặt lên đùi mình.
“Là cổ hầu thôi, còn chưa thành tinh, nhưng đúng là có độc.” Vừa nói, vừa vạch lớp vải rách bươm trên lưng nàng. Bộ đồ đen đã đẫm máu, gai nhọn trên đuôi cổ hầu không đếm xuể, sau khi đánh trúng kẻ địch lập tức chui vào trong da thịt. Chúng nhỏ như lông trâu, di chuyển theo mạch máu, nếu không kịp thời xử lý, nửa canh giờ nữa nàng sẽ chết.
Hắn xé lớp áo trong của nàng, chỗ vết thương máu thịt bầy nhầy nổi bật trên làn da nàng, nhìn qua rất ghê người. Hắn lấy tay, hơ thanh loan đao tinh xảo trên ngọn lửa, đầu đao dần dần chuyển đỏ, tầm mắt hắn lẳng lặng dừng ở tấm lưng nhỏ bé trơ trọi kia.
Không chút tình ý sắc niệm, chỉ đơn thuần là đau lòng. Phụ nữ xấu đừng nên tìm hiểu, hiểu được rồi dễ sinh ra thứ tình cảm không nên có. Hắn cau mày, quay đầu nhìn chuôi đao, thấp giọng nói: “Ta muốn rạch miệng vết thương, bức gai độc ra. Sẽ đau một lát, nàng hãy cố nhịn.”
Nhai Nhi gối lên đùi hắn, hương trầm trên người hắn thoang thoảng có thể trấn định tâm thần. Nàng nói cắt đi, mấy năm nay bị thương máu chảy nhiều đến không còn đếm nổi, đau một chút có là gì. Huống chi có hắn bên mình, hắn người như vậy, dù không phải tình nhân, là đối thủ hay kẻ thù, chỉ dựa vào tâm tính cùng nhân phẩm, lúc cấp bách cũng là đồng minh đáng tin cậy.
Thân thể nàng mềm mại vô lực, trằn trọc dựa sát vào hắn. Lúc hắn vừa mới hạ đao đầu, nàng khẽ rên, sống lưng hẹp khẽ co rút, trên da rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
Lòng hắn co rúm lại, đầu đao khẽ run, “Đau lắm à?” Biết rõ hỏi cũng bằng thừa nhưng nhịn không được, quan tâm sẽ càng loạn.
Da thịt bị xẻ theo phản xạ co rút một hồi, nàng ngẩng mặt, sắc mặt trắng bệch, vẫn cười, “Không sao, ta chịu được.” Quyết tuyệt dắt qua 1 lọn tóc, cắn mạnh trong miệng.
Người cần bình tĩnh đổi lại là hắn, hắn miễn cưỡng định thần, kè lưỡi dao mỏng vào đường gai đâm so le trên da. Nhẹ nhàng rạch, da thịt co rút qua hai bên, bên trong là một hàng gai đâm rất nhỏ. Dưới ánh lửa không thấy dữ dội, mà ánh nên tia sáng kỳ dị. Cứ vậy xử lý xong mấy chỗ, nàng nằm bẹp như một con sóc, nhìn vô cùng đáng thương. Hắn cuộn lên tay áo, cấp tốc dùng chân khí đẩy đám gai bắn ra, cây nguyệt quế gần đó bị liên lụy, sau một trận âm thanh sàn sạt, gai đâm lên như lông nhím.
“Diệp Lý.” Hắn gọi nàng, lúc đầu nàng còn run run, sau không còn thấy thở. Hắn có chút sốt ruột, lấy tay nghe thử hô hấp của nàng, lại nghe nàng chế nhạo: “Còn sống mà, chết để ngài góa vợ à.”
Giọng nàng yếu ớt, hắn biết miệng nàng cứng, cũng không tiếp chuyện. Xé lớp áo đen thành dải băng bó vết thương. Áo trong của nàng cũng bị đuôi cổ hầu đánh rách, quấn băng đến trước ngực khó tránh khỏi xấu hổ.
Nhai Nhi cố ý, người mặc dù yếu ớt vẫn còn hít thở được. Chỗ nào đó được hít vào no đủ căng tròn, mơ hồ đụng phải ngón tay hắn. Hắn cứng người một chút, vội vàng né tránh, Nhai Nhi lại nở nụ cười dây dưa. Chờ hắn băng bó xong, chậm rãi ngã nghiêng, dán vào cổ hắn, uể oải: “Đã lâu như vậy, ta chỉ có một nguyện vọng, được dựa vào ngài mà ngủ..”
Từng mấy lần thân mật da thịt nhưng lại rất nhanh chia xa, vĩnh viễn nàng chạy ta đuổi, vĩnh viễn không thể chính đại quang minh đuổi theo, thật bi ai. Hắn không nói ra, nguyện vọng này thật ra hắn cũng có, còn có một loại khát vọng kỳ lạ khác nữa. Rõ ràng sinh mệnh người phàm chỉ mấy mươi năm ngắn ngủn, so với của hắn, nàng chỉ yếu ớt như cánh ve. Nhưng mà hắn mỗi một khắc lại sinh ra cảm giác ỷ lại vào nàng, cũng không phải gặp khó muốn mượn lực của nàng, chỉ là mỗi lần nhớ tới nàng sẽ trở nên càng kiên định. Cuộc đời hắn có cũng được mà không có cũng được, tất cả tính toán chi li đều là vì nàng.
Nàng dựa vào lòng hắn, miệng vết thương rất đau, hơi thở dồn dập, vẫn luôn sờ tay hắn, không nói gì, chỉ ôm hắn thật chặt. Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, cởi thiền y của mình cho nàng mặc, bao lấy năm ngón tay kia trong lòng bàn tay mình, nhẹ giọng nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, nơi này không có kẻ lạ, cái gì cũng không cần sợ…”
Thật ra, lời này đến cùng là nói với nàng hay là tự nói với chính mình?
Triền miên trước đó cộng lại cũng chưa chùng lòng như lúc này. Bọn họ như một đôi tình nhân cùng chạy trốn tới chân trời nương tựa lẫn nhau, nàng mệt mỏi đi vào giấc ngủ, hắn trong hơi thở run run hôn trán nàng, lặng lẽ ngập ngừng: “Yêu một người, có thể yêu đến từng hạt bụi. Nhưng là ta sợ… Nàng sẽ không thích bụi trần vương lấy ta.”
|