Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 45
Chương 45: Trùng.
C45 | Trùng.
Người bên ngoài không đáp, váy đỏ, giày thêu đỏ, dưới ánh đèn mờ nhạt, đẹp âm trầm.
Đến giờ Hợi, trên trời chỉ còn một lưỡi trăng tàn, dù thời tiết tháng năm cũng vẫn phả ra lành lạnh. Đây là con đường nhỏ hướng đến phủ đệ cạnh rừng trúc nhà gã, gã có biệt hiệu là Tịnh xá thư sinh, người đọc sách nhiều nhất Trường Uyên, học vấn rất cao, con người vô cùng thâm sâu không lường được, cho nên chỗ ở của hắn phải gọn gàng thanh lịch. Quân tử như trúc, cũng đủ chứng minh gã thanh quý thế nào. Lúc trước gã vốn thích nó mang đến lòng mình bình tĩnh, nhưng hôm nay lại thấy như chưa bao giờ chán ghét tiếng gió thổi qua rừng trúc ồn ào đến vậy.
Ào ào xôn xao —— còn có tiếng côn trùng kêu to. Đường mòn đã dài lại sâu, ngồi trên xe đi, bản thân không rõ đã đi xa nhà lắm chưa.
Váy và giầy vẫn không hề động, hô hấp của gã dần dần trở nên nặng nề, bắt đầu hoài nghi thứ ngoài xe kia cuối cùng là người hay là quỷ. Đêm đã khuya, chẳng lẽ là diễm quỷ đi đêm chăng? Gặp lúc bình thường, gã còn nguyện viết lên thân hình trắng noãn kia hàng chữ nhỏ, rồi đóng dấu lạc khoản vào nơi căng tròn. Hôm nay thì không, một nửa cảm xúc đẹp đẽ gã còn không có. Gã nhìn chằm chằm vào đôi giày kia, đối phương bất động, gã cũng không động, như muốn giằng co, giằng co đến lúc mặt trời mọc ở phương Đông.
Bỗng nhiên, người ngoài xe cười ra một tiếng. Nếu đặt trước cửa sổ khuê phòng, tiếng cười kia cực mê người. Nhưng xuất hiện tại nơi quỷ ma này, bốn bề lặng yên như tờ, khiến da đầu người lạnh run.
Gã nuốt nước miếng, chớp mắt tiếng cười chuyển thành tiếng ai thán. Đôi giầy kia bắt đầu di chuyển, vẻn vẹn một bước nhỏ đi tới, mũi giày xoay tròn nhìn không thấy, tầng váy che kín khe hở một tất đó.
Khi sợ hãi cực độ con người sẽ có hai loại phản ứng, hoặc thét chói tai chạy trốn thậm chí ngất đi mất, hoặc là giận tím mặt sỉ nhục mẹ mình luôn.
Gã chửi bậy một tiếng rút kiếm liền đâm, người ngoài xe biến mất trong tích tắc. Trong xe quanh quẩn tiếng thở dốc sốt ruột, kỳ lạ thật, ra giang hồ nhiều năm, biết bao lần đi trên con đường về nhà, thế mà gã sợ đến không dám xuống xe. Hoảng sợ đợi một lát, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, quỷ kia như đã đi mất. Hay là thanh kiếm này giết người quá nhiều, sát khí nặng đến quỷ cũng sợ. Gã vừa buông lỏng người, mành cửa nhẹ nhàng rung, một bàn tay thong thả vén lên. Làn da nhẵn nhụi, khớp xương thon dài. Móng tay cắt đẹp phủ nơi đầu ngón tay như lớp băng trong veo phủ một tầng trên bánh quế, nếu không trắng đến đau thương, đôi tay này mà dạo chơi trên cơ thể, sẽ làm cho gã đàn ông nào cố giữ mình trong sạch nhất trên đời này cũng thành dục tiên dục tử.
Gã phát kinh hãi, muốn đâm tới nhát kiếm thứ hai, lúc này cổ tay cô nương kia vừa lật, thanh kiếm kẹp giữa hai ngón tay, mặc cho gã rút cỡ nào, bàn tay vẫn lù lù bất động.
Một bàn tay khác cuối cùng nhấc hết rèm cửa, phía sau rèm lộ ra một vẻ mặt hoa đào cực kỳ xinh đẹp, sắc mặt trắng bệch cùng làn môi đỏ tươi, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ rõ ta chứ?”
Gã khó có thể kiềm chế, hớp một miệng khí lạnh, “Liễu… Liễu Giáng Niên? Cô chưa chết sao?”
Nàng không nói, hai ngón tay xoắn một cái, đánh gãy thanh trúc kiếm thành ba đoạn.
Trong tay gã còn mờ mịt nắm chặt chuôi kiếm, cử chỉ như phát điên thì thào: “Không… Không… Cô rõ ràng đã chết, ta tận mắt nhìn thấy, cô đã mất mạng dưới chân vách núi Tuyết vực mà…”
Nói như vậy, phục kích ngoài Thương Ngô thành khi xưa, còn có sự tham gia của người Trường Uyên.
Cách thành gần trong gang tấc, trong thành còn có nhà, vào được thì đã an toàn. Nhưng không, bọn họ bị đuổi đến Tuyết vực, chết nơi băng thiên tuyết địa.
Hai hàng nước mắt trào ra, xuyên qua màn nước, ánh mắt còn sắc lẹm hơn đao. Một chưởng đánh nát thùng xe, từng bước một tới gần gã, “Phát hiện ra thi thể, ngươi vui lắm hả? Vì dục vọng riêng mình mà hãm hại người nhà, khá khen cho tên chính nhân quân tử!”
Đến lúc này gã mới giật mình tỉnh lại, người này không phải Liễu Giáng Niên, chắc chắn là đứa con bị mất tích. Ban nãy thật quá hồ đồ, làm gì có quỷ chứ! Gã vận chưởng muốn bổ qua, trước ngực bỗng dưng chợt lạnh, không biết khi nào lớp áo bào bị xé toạc, chất lỏng màu đỏ nhanh chóng nhiễm đầy tơ lụa màu xanh trời, gã thật sửng sốt, chẳng lẽ đã bị cắt chỗ nào?
Cúi đầu còn chưa kịp thấy rõ, đột nhiên bụp một tiếng, một đống lớn ngoằn ngoèo như dây thừng rớt xuống mu bàn chân gã. Oang một tiếng trong đầu, gã bắt đầu cảm nhận được nỗi đau nhức và khiếp sợ, không phải dây thừng, là ruột mình, không thể nào thu lại nữa, không bao giờ thuộc về cơ thể mình nữa.
Gã nâng khối bụng dính nhớp, ngã ngồi xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Người trước mặt tàn nhẫn cười, “Cho ngươi nếm thử nỗi đau mổ bụng. Nhìn ruột bị kéo ra từ cơ thể mình, rốt cuộc cảm giác thế nào?”
Gã đã đau đến không cách nào kêu to, chỉ cảm thấy thân thể bị kéo lôi, đầu tiên là ruột, sau là dạ dày và gan, cuối cùng toàn bộ nội tạng bị lôi khỏi thân thể, một đầu ruột móc trên một gốc trúc đơn độc bên bìa rừng trúc, từ xa giống khăn tay đầy màu sắc các cô nương phơi trong nắng.
Giết một người không mất bao nhiêu thời gian, còn muốn màu mè, cũng sẽ tương đối.
Khi nàng bước vào cửa, Hồ Bất Ngôn lập tức bịt miệng mũi, “Nặng mùi quá, mùi máu tanh rồi mùi phân thối nữa.”
Ưu điểm duy nhất khi có tên thủ hạ có khứu giác nhạy bén là mau đốc thúc mình tắm rửa. Nàng thấy hắn chạy ra hành lang gọi chưởng quầy: “Cho cho… Cho tiểu nhị đưa thùng nước ấm đến.” Sau đó cầm sập gụ nằm ngang chờ trước cửa, chờ nàng chậm rãi thay quần áo.
“Lại giải quyết xong một người nữa à?”
Nàng gật đầu, “Tên đề xuất soán quyền, ta để gã chết rất không đẹp mắt.”
Hồ Bất Ngôn gật đầu, “Có oan báo oan, có cừu báo cừu, cầm kiếm giang hồ đều vậy mà. Giết ba người xong thoải mái hơn chưa?”
Nàng suy nghĩ một chút, trong lòng trống rỗng, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt. Đẩy cửa sổ hắt nước ra, lại thấy quái vật xuất hiện trên nóc nhà, dưới ánh trăng ai oán trống không, quái vật kia biến mất như chưa từng xuất hiện qua.
Nàng đóng cửa sổ lại, mệt mỏi nói: “Từ khi đánh với Tứ tinh Nhược Thủy Môn đến giờ, trước sau tổng cộng ta giết hơn trăm người, tay dính rất nhiều máu, lúc giết người không có cảm giác nào, lần này cũng vậy.”
Hồ Bất Ngôn khó có lúc khoe kiến thức, hắn nhại giọng người kể chuyện đã từng dạo đầu, “Ta biết, đạo làm thích khách là không để ý sống chết, lấy giết người để làm người.”
Nhai Nhi nghe xong cười khì, “Sai rồi, đạo làm thích khách là đạo nghĩa hiệp. Ta không phải thích khách, ta là sát thủ, vì tiền cũng được, thấy ai không vừa mắt cũng được, đều rút kiếm được.”
Nghe có vẻ cam chịu, Hồ Bất Ngôn cố gắng an ủi nàng, “Trong mắt lão Hồ kẻ thù của kẻ xấu chính là người tốt, cô là người tốt, cô nói gì cũng đúng.”
Lúc con hồ ly này không láu cá thì tính cách rất đơn thuần. Nhai Nhi cuốn lấy xiêm y thay ra nhét xuống đáy giường, trải chăn đệm nói: “Tứ đại trưởng lão còn một tên, bên kia tất nhiên tăng cao đề phòng, xuống tay không dễ dàng nữa, tạm thời để mạng y lại thêm hai ngày. Ta ở ngoài Nghị sự đường thoáng nghe thấy, ít ngày nữa Ngũ đại môn phái sẽ tới Thương Ngô thành, Nhạc Hải Triều sẽ có đối sách, cho nên ta án binh bất động, chờ chúng xem sao.”
Hồ Bất Ngôn nói chính phải, “Tới đây lâu rồi mà chưa đi dạo cho đàng hoàng. Nghe nói rượu ngon ở Thương Ngô rất nổi tiếng, mai ta đi khiêng vài hũ về.” Tự hứng chí với kế hoạch của mình, lột hai hạt đậu phộng ném vào miệng nhai, một cước đá sập gụ về chỗ cũ, vẫy tay nói, “Nửa đêm mệt mỏi rồi, nghỉ cho khỏe đi… Ta mua hơn hai vò, tính ra, người Tử Phủ sắp đến rồi…”
Hồ Bất Ngôn luôn cố ý vô tình nhắc tới Tử Phủ Quân, làm gợi nỗi tương tư của nàng. Nói thật, trong lòng nàng rất cảm kích người nọ, hắn biết Thần bích tồn tại, cũng biết thân thế của nàng, khoan thai đến chậm không thật sự do hắn đi chậm, là vì muốn cho nàng chút thời gian, để nàng đi làm chuyện muốn làm. Đã mang tội trộm sách không thể tha, nhưng du di cho nàng trước khi đền tội không còn tiếc nuối. Bình thường báo thù là một quá trình không thể một lúc mà tiêu diệt hết mọi kẻ thù, càng về sau càng khó. Hắn vào lúc nàng gặp khó nhất, mượn việc công đi lùng bắt nàng biến thành che chở nàng, nếu chân tướng đúng như Hồ Bất Ngôn nói, cuộc đời này của nàng không còn cầu điều gì khác, chỉ cần trái tim một người này, đã quá đủ rồi!
Đáng tiếc không phải bạn đường, tới bây giờ nàng không am hiểu nhi nữ tình trường, có tình cảm đủ để hiểu trong lòng, đối phương vốn không cần thiết biết đến.
Nàng lật người, nhắm mắt lại ngủ, nhanh đến giờ Tý, đêm nay có lẽ không có tin gì, cứ an tâm ngủ một đêm. Mơ mơ màng màng đang muốn đi vào giấc mộng, tiếng khóc thét xé lòng lại truyền đến. Nàng giật mình bật dậy, ra phía sau cửa sổ xem xét, không thấy con quái thú mấy ngày hôm trước kia, nhưng tiếng khóc kéo dài càng lúc càng rõ ràng hơn trước.
Nàng có phần do dự, thật ra nàng biết giờ mà đuổi theo khả năng cao sẽ bị rơi vào bẫy. Nhưng có cơ hội quá khó khăn này, nếu đêm nay bỏ qua, không biết khi nào mới có lần sau. Nhạc Hải Triều đến tang sự của trưởng lão còn không ra mặt, đoán chắc đã nhận định cô nhi trong bụng mẹ năm xưa đã tìm tới cửa. Thừa dịp Ngũ đại môn phái tạm thời còn chưa hội tụ, có thời gian ba ngày, nàng muốn tra ra nơi hắn nuôi thú.
Nàng nhanh thay bộ y phục đen, đẩy cửa sổ, thả thấp người chạy trên mái ngói đen san sát nối tiếp nhau. Lúc chịu huấn luyện ở Ba Nguyệt Các, phải chuyển lên chuyển xuống ngàn vạn thứ trên mảnh ngói úp, phải cam đoan mái ngói còn nguyên, cho nên giờ đây chạy nhanh trên nóc nhà, đến mèo còn không bị kinh động.
Trong bóng đêm thân hình như một sợi dây, nếu người không có thị lực cực tốt trong đêm sẽ rất khó phát hiện hành tung của nàng. Tiếng thét dài kia nửa người nửa thú rất rõ trong yên ắng của đêm tối, nàng định vị từ nó, quả đúng theo lời của thư sinh Tịnh xá trước đó “Đi Thành Nam”.
Địa hình Thành Nam thành Thương Ngô hơi phức tạp, nửa tòa thành thuộc đồi núi, nhưng rất kỳ dị lại xuất hiện phong thực tích*. Khi nàng đuổi tới, tiếng gào ai oán kia bắt đầu trở nên lúc ngừng lúc liên tục, cẩn thận phân biệt thật rõ ràng cuối cùng mới xác nhận đúng chỗ.
Chung quanh rất tối, nhà cửa thưa thớt, đèn lồng của người gác cửa đêm giống cặp mắt của thú hoang, tô điểm thêm khu phòng xây trên vách đá. Nếu đoán không lầm, phía trên dùng để ở, phía dưới là phòng giam giữ dã thú. Vũ khí giết người của Nhạc Hải Triều trong truyền thuyết có lẽ ở đây.
Thật ra nàng rất hiếu kỳ, nuôi thú rất bình thường, vài người trong võ lâm cũng có sở thích đó thích, tỷ như Lan Chiến. Năm đó hắn nuôi báo, khi người trong các Môn thi đấu thất bại sẽ trở thành điểm tâm cho báo. Nuôi thú có lực sát thương càng mạnh, người nuôi càng có mặt mũi. Nhưng Nhạc Hải Triều “tạo thú” thế này thật có ý thâm sâu, thú gì mà có thể sáng tạo ra? Hơn nữa còn phải chịu nỗi thống khổ thuần hóa, phải nghe hiệu lệnh, phải hiểu tính người…
Lại một trận rên rỉ vạn tiễn xuyên tâm, như muốn khóc nhưng không có nước mắt xoá đi tuyệt vọng. Nàng như có thể cảm nhận được thống khổ này, nhưng từ xa không thể hiểu hết, vì thế mượn bóng đêm che dấu đến gần chỗ kiến trúc thần bí kia.
Tường ngoài bóng loáng, cửa sổ xây cách xa mặt đất, ước chừng cao cỡ bốn người, lắp đầy song sắt bảo vệ, không gì phá nổi. Nàng quan sát một lát, mới đầu cho rằng tầng dưới cùng cố ý không mở cửa sổ, nhưng có lẽ đã sai. Dưới lớp cửa sổ hiển nhiên có sàn tạm, bên trong ánh lửa hừng hực, nơi cửa sổ bất chợt có người lui tới coi ngó. Đám này mặc giáp nhẹ, đội mũ trụ, không để ý bên ngoài cửa sổ lắm, lực chú ý đều tập trung ở bên trong, hơn nữa liên tục giữ động tác nhìn xuống.
Nhai Nhi chậm rãi áp tới góc tường, nhìn lên, cách rất xa cửa sổ có một thanh gỗ giằng gia cố tòa nhà, nàng nhảy cao mượn lực, sau đó vươn tay tung ra khiêu thoát* như vuốt ưng. Vuốt ưng là một loại ám khí, bình thường chỉ như một thanh mềm mại khảm đá quý, nhưng lúc cấp bách có thể chịu được ngàn cân.
*Vòng tay để nhảy lên cao, như lò xo nén thành vòng, ít thì ba vòng, nhiều thì mười mấy vòng, hai bên dùng sợi vàng bạc bện thành vòng, dùng cho điều chỉnh độ căng lỏng. Có thể cài vào cánh tay hoặc cổ tay.
Trên cổ tay cố định độ cao rồi dưới chân liền tìm được chỗ khống chế. Nàng nhẹ nhàng bước qua tường ngoài, lặng yên đến gần cửa sổ ghé mắt nhìn, quan sát tuần phòng bên trong trước. Đúng như nàng dự đoán, có một lớp sàn tạm, dùng để quan sát từng chỗ biến hoá rất nhỏ bên dưới. Chờ hai đội tuần tra đi về hai bên, nàng mượn cơ hội nhìn lần thứ hai, lúc này trong mắt hơi kinh hãi, tòa nhà này không thể gọi là nhà lầu mà là một phòng rỗng ruột rất cao, như cả một vương triều dùng để làm kho lương thực dự trữ cho cả nước, vừa lớn vừa sâu, thật đáng kinh ngạc.
Tiếng bước chân lộp cộp, có người đi tới, nàng vội kề sát vách tường lùi một bên, đợi đám người đi xa, mới đưa mắt nhìn lần thứ ba.
Đã trải qua núi đao biển lửa, cũng từng tạo ra máu chảy thành sông rồi, trên đời không có gì ngoài ý muốn có thể khiến nàng chấn động. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt khi nhìn lần thứ ba, làm nàng suốt đời khó quên. Trong lòng nhà kho, ngay dưới đất chứa một lồng sắt vĩ đại, mỗi thanh hàng rào cách nhau thật nhỏ, đủ để người có thể đi lên, cũng đủ để cho người nhìn xuống dưới đã rõ. Như chỗ sâu nhất của địa ngục, giam giữ phải đến mười người, có nam cũng có nữ, từng người quần áo bị lột sạch. Thần trí họ không tỉnh táo, tự cuộn mình ở một góc, vẻ mặt vô thần trống rỗng. Cái lồng bên kia, một người phát ra tiếng động như đàn ông nằm ngửa, ngoài màu da không bình thường còn có cơ thể khổng lồ. Vóc dáng gã rất cao to, tứ chi xoãi ra bành trướng cực lạ thường, như xác chết đuối mà trương lên. Gã vẫn còn sống, lồng ngực còn phập phồng, tứ chi còn hơi động đậy.
“Chưởng môn, đến lúc rồi.”
Nhai Nhi đưa mắt nhìn về một bóng hình cao gầy đưa lưng về phía nàng, hắn khoanh tay đứng, lân giáp trên người dưới ánh đuốc phản xạ ánh nặng nề, là Nhạc Hải Triều.
Hắn gật đầu ý bảo, người trong lồng nghe lệnh rút thanh khoá, đưa một ống trúc thăm dò trước mũi người nọ. Người đang nằm đang thở, sau khi hút khí trong ống trúc vào bắt đầu run rẩy, rồi run rất kịch liệt, há to miệng như một cái động đen to, trợn mắt, con ngươi thành trắng như tuyết. Lúc này người tuần tra bận nhìn xuống, cho nàng cơ hội tiếp tục quan sát, thấy cái xác người kia dần dần biến đen, quanh người ánh lên một lớp nước. Khi lớp nước càng lúc càng phát sáng, bỗng nhiên nứt ra một cái cửa miệng, máu loãng từ đó trút xuống, da người nhanh chóng héo rũ. Sau đó có thứ gì chui ra từ lớp da kia, cả người ngấm đầy dịch của xác chết, không thể đứng thẳng, mà như rắn “bò” trên đất.
Thì ra là luyện cổ? Thuốc dẫn là người đó, luyện ra con trùng. Trùng không có hình, sau này trưởng thành, nếu như cho nó một lớp da người, nó trở thành người, cho nó lớp da thú, nó tự nhiên là thú.
Nhai Nhi ngừng lại, muốn ổn định lại cảm xúc đang khẩn trương. Đây là lần đầu tiên nàng thấy luyện cổ, cổ thuật tà môn ngoại đạo bị khinh thường trên giang hồ, không ngờ Nhạc Hải Triều điên đến mức này. Địa điểm lẫn sự việc đều đã thấy rõ, coi như chuyến đi này không tệ. Nàng rời khỏi cửa sổ, định quay về khách sạn tính toán kỹ hơn, nhưng vừa quay đầu thì một khuôn mặt cổ quái xông vào tầm mắt. Con quái vật này đầu nhỏ như một hạt đậu phộng đậu trái không đều, hai mắt lại to như hạt hạch đào, chậm rãi nhìn nàng nhếch môi, như muốn cười, nhưng ngược lại tia mắt lại phát ra như muốn khóc, gần ngay trước mắt nên sức càng kinh người.
|