Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 44
Chương 44: Ta thích thu trướng.
C44 | Ta thích thu trướng.
Trên cửa phát ra tiếng động rất nhỏ, khi lực chú ý tập trung nơi khác khó tránh giật mình.
Một bóng đen lưng còng dưới ngọn đèn đêm của khách điếm tạt lên lớp giấy dán cửa sổ giống như quỷ treo chân lạ thường. Nhai Nhi rút kiếm phóng đến trước cửa, lớn tiếng quát hỏi: “Là ai?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng Hồ Bất Ngôn, run run rẩy rẩy nói: “Bà chủ à, là ta.”
Nàng nhẹ nhàng thở ra, mở cửa, “Lão lén lút muốn làm gì?”
Thanh kiếm sắc bén chỉ vào chóp mũi hắn, hắn dè dặt cẩn thận tránh qua một bên, hạ giọng nói: “Ta tới hỏi cô, cô có nghe thấy tiếng khóc không? Trong Thương Ngô thành này có oan quỷ rồi, ta sợ quá.”
Ánh sáng heo hắt ngoài cửa hắt lên da mặt hắn trắng xanh, hồ ly sợ quỷ, thật là có tiền đồ ghê!
Nhai Nhi khinh bỉ liếc hắn, rồi lắc mình đến trước cửa sổ, cầm chuôi kiếm lách qua khe cửa.
Hồ Bất Ngôn kinh hãi: “Không thể mở cửa sổ phòng, cô quên lời khuyên chủ quán rồi à?”
Nhai Nhi càng thêm khinh bỉ hắn, nàng đến Thương Ngô thành cũng không phải đi chơi, là dự định một lần chặt đứt đường lui của Nhạc Hải Triều. Tiếng kêu rõ ràng liên quan đến Trường Uyên phủ, núp trong cửa sổ để bình an, còn không bằng sớm về Vương Xá Châu, ôm Tiên quân ngủ.
Hắn thấy nàng chưa từ bỏ ý định, còn định nói tiếp ngăn lại, bị nàng trừng mắt sợ quá ngậm miệng. Thế là nàng đứng trước đẩy cửa sổ, hồ ly nhát gan núp phía sau liên tục dặn dò “Cẩn thận nha, để ý quỷ nhảy vào đó”. Nàng phiền tiếng hắn ồn ào, đạp một cước đá văng.
Mưa ban nãy đã tạnh nhưng ánh trăng rất ảm đạm, như một chấm nhỏ có vẻ hữu khí vô lực. Thương Ngô không giống như Vương Xá, không xa hoa tột đỉnh, cũng không có đèn thắp trắng đêm. Vào ban đêm cả thành trì rơi vào tĩnh mịch, cả một tiếng chó sủa cũng không nghe thấy. Nàng mở ra một khe hở nhỏ cẩn thận quan sát, tiếng tru kỳ quái kéo dài kia bỗng nhiên chợt ngừng, bốn phía im ắng, chỉ có gió thổi qua lá cây, vang lên sàn sạt nho nhỏ.
Nàng nhíu mày, không có tiếng thì hết cách tìm. Yên tĩnh đợi mãi, tiếng kia như nước chảy vào biển, biến mất sạch sẽ, hết cách, xem ra đêm nay đành bỏ qua.
Nàng muốn đóng cửa sổ, trong chớp mắt chuẩn bị buông tay, nhìn thấy tòa lâu đối diện có một cái bóng đang ngồi, thân hình vừa giống người vừa giống vượn. Nhìn theo dáng có vẻ có bộ lông rậm, bị gió thổi qua dợn sóng phất phơ. Khó phân biệt thân phận thế nào nhưng kỳ dị nhất chính là thứ đó có cặp mắt to theo tần suất chớp mắt phát ra ánh sáng xanh lam thăm thẳm gián đoạn.
Tim Nhai Nhi khẽ nhảy, cảm giác thứ đó đang nhìn nàng. Cách xa như vậy, ánh mắt vẫn khiến người sởn da gà. Nàng bắt đầu cân nhắc có nên đuổi theo ra hay không, đáng tiếc quái vật không ở lâu, ngồi một lát liền miễn cưỡng xoay người rời khỏi. Động tác cực kỳ nhanh, chuyền trên nóc nhà lên xuống cực nhanh, chớp mắt biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Nhai Nhi nhẹ thở phào nhẹ nhõm, đóng lại cửa sổ, xoay người liền trông thấy khuôn mặt to của Hồ Bất Ngôn áp sát, mặt đần ra hỏi: “Sao cô không đuổi theo?”
Nhai Nhi lách qua hắn, đốt ngọn nến, “Không thăm dò chi tiết vội vàng ra tay, nếu đánh không lại nó thì sao?”
An toàn đắm chìm trong ánh đèn Hồ Bất Ngôn như sống lại, càn rỡ vỗ ngực, “Có ta, đánh không lại chúng ta bỏ chạy, cam đoan nó đuổi không kịp cô.” Lại cân nhắc, “Đến cùng là quái vật gì không biết, nhìn rất quái dị…”
Nhai Nhi bĩu môi, “Đến chày gỗ thành tinh lão còn gặp, không biết quái vật kia là cái gì à?”
Hồ Bất Ngôn có chút xấu hổ, để lấy lại mặt mũi, sờ cái cằm nhẵn thín bắt đầu cao thâm phỏng đoán: “Không chừng là khỉ tinh, hay là tinh tinh tinh.”
Nhai Nhi vô cùng không nể mặt cười nhạo, “Nếu đúng như lão nói thì cũng thôi đi, chỉ e là vật Nhạc Hải Triều tạo ra. Đến lúc đó phái lão ra tay, đại chiến ba trăm hiệp với nó.”
Hồ Bất Ngôn lập tức nói không, “Hàng yêu phục ma thì hãy tìm Tử Phủ Quân, ta chỉ có thể làm chân chạy, đánh nhau thì ta không thể.”
Nhắc tới vị Tiên quân kia, cũng không biết giờ đây hắn đã khởi hành chưa. Mấy cứ điểm Ba Nguyệt Lâu lập ở Vương Xá thành nàng đều biết rõ, chọn đi lúc trời sáng chính là cố ý để thám tử trông thấy, cũng là muốn truyền lời cho Tô Họa. Tô Họa mà biết chuyện, nhất định báo cho Tử Phủ Quân. Bọn họ cứ chiếm lấy Ba Nguyệt Lâu khó tránh khỏi ảnh hưởng chỗ làm ăn, dù sao nhiều người như vậy cũng phải ăn cơm mà, huống hồ… Nàng cũng có nhớ hắn chút xíu. Dù hắn vẫn xem việc bắt nàng là nhiệm vụ, nhưng chỉ cần biết được hắn ở không xa, nàng liền cảm thấy an tâm.
Hồ Bất Ngôn thấy nàng như thế, ê răng hừ một tiếng, “Đừng cười nữa, đúng là đồ háo sắc! Chưa từng thấy ai bị đuổi bắt mà còn vui vẻ như vậy, đúng là ngủ nhiều hoá ngốc. Có điều Tử Phủ Quân cũng đủ ghê gớm, đàng hoàng lạm dụng chức quyền, người không có nguyên tắc vậy khó tránh vài bữa còn có thể mượn danh bắt người mà theo hộ tống cho cô luôn ấy.” Nói xong liên tiếp lắc đầu, “Phòng cũ lửa đốt không cháy nổi, không đốt đèn cũng khó mà tiêu, thực đáng sợ.”
Nhai Nhi cũng không muốn thảo luận với hắn phòng cũ hay mới, nhìn chiếc đồng hồ nước nói: “Mai đi phủ Trường Uyên thử xem có thể trà trộn vào không. Tiếng kêu ban nãy có lẽ do quái vật kia phát ra, trong Thương Ngô thành không biết có mấy chỗ nuôi nữa, nếu đoán không sai, cuối cùng nó vẫn quay lại Trường Uyên.”
Hồ Bất Ngôn nói đơn giản, “Không cần phải cải trang trà trộn vào, chờ đêm dài người vắng ta sẽ xem, ta có mang theo thuốc xổ, thuốc toàn bộ cả đám. Đến lúc đó cô cứ thoải mái bước vào cửa, làm thịt đám vương bát đản đó, tự làm Trường Uyên chưởng môn.”
Nhai Nhi nhếch môi, “Chưởng môn thì sao, tổ phụ với cha ta đều mất rồi, mấy năm nay Trường Uyên cũng suy đồi không còn gì, môn phái còn hay mất đâu còn quan trọng. Ta còn có chuyện phải làm, giết hết kẻ đã bắt nạt người thân thiết của ta, tiếp đó là ngũ đại môn phái, rồi tấn công tới đài Chúng Đế.”
Cặp mắt nàng dưới đèn rạng rỡ lấp lánh, có lẽ là vì tự tin, cũng có lẽ là vì thù hận. Dù sao nàng quyết định thế nào thì Hồ Bất Ngôn theo, hắn hươ tay, “Được! Chúng ta tấn công lên đài Chúng Đế, lật đổ Lệ Vô Cữu, lên làm Võ lâm minh chủ, cưới Lang Huyên Tiên quân!”
Nhai Nhi bị hắn nói bậy trơn tru như không chọc đến bật cười, sau khi cười xong càng thêm kiên định, lúc trước Nhạc Hải Triều kia đề cử mấy tên trưởng lão, một kẻ đều không tha, ngày mai bắt đầu tỉa từng người từng người một. Cha mẹ đi Yên Vũ Châu, tổ phụ nhậm chức chưởng môn bị cả đám cùng bao vây ám toán, một tên gia lão chưởng một chưởng hoá cốt, sau khi chưởng môn trúng độc đánh gãy xương sống, thả vào huyệt đạo. Từng đã là huynh đệ sống chết bên nhau, cuối cùng vì sao biến thành như vậy? Hay là bởi vì chưởng môn quá chính trực gây tổn hại lợi ích cả bọn ư.
Trước tiên, bắt đầu từ tên gia lão này.
Quen với cảnh sinh hoạt an nhàn, đàn ông qua tuổi trung niên bắt đầu mập ra. Lần đầu Nhai Nhi nhìn thấy lão là lúc lão vừa xong việc trở về, cửa xe ngựa mở rộng mà vẫn tự nhiên trở nên bé nhỏ với thân hình to béo của lão. Người tới tuổi này, đường nét trên mặt bắt đầu lão hoá. Nàng lẳng lặng nhìn thật lâu, bỗng nhiên mất đi hứng thú đùa giỡn, hành hạ người có tuổi đến chết, thật sự quá lãng phí thời gian.
Nàng không chờ đến tối, thừa dịp lão ngủ trưa mà lẻn vào phòng ngủ của lão.
Ánh nắng bên ngoài vừa vặn, sát cửa sổ là chõng ngủ, một ông già nằm nhàn nhã qua ngày, cách cửa sổ có một ao sen, vô cùng phiêu diêu.
Người tập võ khi tới tuổi già, thân công phu kia chỉ dùng để thân thể mạnh khoẻ nên có người tới trước chõng vẫn không phát hiện. Trong tiếng ngáy vang trời Nhai Nhi cong lên hai ngón tay trỏ, mạnh mẽ đánh vào huyệt thái dương của lão, chỉ một chút, phân nửa người bị liệt. Nhưng lão vẫn còn trợn mắt được, hoảng hốt nhìn nàng, không nói nên lời.
Nhai Nhi rút mặt nạ xuống, lão vừa thấy liền trợn to hai mắt, đồng tử chợt co rút nhanh. Nàng cúi người, cười mỉm chi: “Nhận ra rồi sao? Hai mươi hai năm, ta đến thu dọn đây.” Giọng nàng rất mềm mại, trong cái nhìn chằm chằm của lão đánh nát sống lưng đè lên cuống phổi.
Không thể giãy dụa, ngạt thở mà chết. Vì mập nên nhìn bên ngoài không ra vết thương, ngay cả khám nghiệm tử thi cũng sờ không ra tổn thương. Người nhà lão cũng vậy, mấy thủ lĩnh Trường Uyên cũng vậy, sẽ không ai biết nguyên nhân thật sự cái chết của lão, cho rằng vì béo quá nên có ngày bệnh tật phát tác lấy mạng.
Nàng đeo lại mặt nạ, nhìn ánh sáng trong con mắt kia dần tắt, con ngươi cuối cùng dại đi. Sau đó nhảy khỏi cửa sổ, nghênh ngang đi ra đầu đường Thương Ngô thành.
Tới gần lúc chạng vạng, cùng Hồ Bất Ngôn tìm quán cơm. Tin Trường Uyên trưởng lão chết đến bấy giờ mới truyền ra, bọn họ ngồi ở trên lầu nhìn xuống thấy người đến người đi, đại đa số không ai thấy có gì đáng ngại, già thì chết thôi.
Hồ Bất Ngôn nâng chén, “Bà chủ à, làm một ly nào!”
Nhai Nhi chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Hôm qua nói xong, buổi tối hắn vào Trường Uyên phủ tìm hiểu, thuận tiện định hạ thuốc triệt hết môn hạ, muốn giết ai thì giết, kết quả hắn đi một vòng về, nói Nhạc Hải Triều cũng không ở trong môn.
“Ta xem xét hết từng một gian phòng, thật sự không có ai, muốn tìm tiểu thiếp Nhạc Hải Triều giở đòn sát thủ, ai dè một ả đàn bà hắn cũng không có, thằng nhãi này ngoài nuôi thú hình như không có sở thích tao nhã nào?”
Chả lẽ nuôi thiếp chơi gái là sở thích cao nhã hả trời? Nhai Nhi khinh thường, “Đã không có ai ở, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Cho nên ta về nè, một chuyến tay không.”
Như vậy người cuối cùng đi đâu? Nếu như không ở Trường Uyên, hẳn phải có chỗ khác yên tĩnh hơn. Nàng nhớ tới quái vật đêm qua, nếu lúc đó đuổi theo có khi có thể tra điểm dừng chân của nó. Cho nên khi chưởng quầy khách điếm lên đưa nước ấm, nàng liền hỏi thăm, “Nửa đêm không biết có cái gì kêu từng tiếng rất thê thảm. Quán trọ này của ông không phải có ma mà có yêu quậy nữa nha.”
Chưởng quầy nhìn nàng, “Không liên quan đến tiểu điếm này của tôi nha. Lão hủ đã có ý tốt nhắc nhở, vẫn một câu, khách quan ăn ngon ngủ ngon, không cần xen vào chuyện khác.”
“Mỗi đêm đều vậy à?” Nàng cười cười, “Chỉ có ở chỗ ông nghe thấy, hay toàn thành đều nghe thấy? Ồn ào lộn xộn vậy, ta muốn đổi khách điếm, ban đêm ngủ thật không ngon.”
Chưởng quầy là người có cá tính, mất mặt xoay người nói: “Khách quan muốn đổi chỗ trọ thì mời xuống lầu tính tiền. Có điều đổi chỗ cũng vậy, chưởng quầy chỗ khác cũng phải dặn vài câu theo thường lệ, có khi còn thêm câu, ‘Lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, không liên quan tới quán tôi nha’ .”
Chưởng quầy sải bước đi, kiểu như thấy bọn họ không biết lòng người tốt, giận dữ đạp bậc thang rầm rầm. Nhai Nhi và Hồ Bất Ngôn trao đổi ánh mắt, hơi hậm hực. Nhai Nhi nói: “Chờ lát nữa, xem đêm nay quái vật kia còn xuất hiện không. Trường Uyên có trưởng lão mới chết, Nhạc Hải Triều không thể mãi không xuất hiện, hôm nay không ở, ngày kia sẽ ở.”
Nàng đuổi Hồ Bất Ngôn trở về phòng ngủ, bản thân đứng đợi trước cửa sổ đến canh ba, nhưng đêm nay thái bình.
Hai ngày sau Trường Uyên bắt đầu lo việc tang ma, linh đường để tại chính đường nghị sự, nghe nói đây là lễ nghi trước giờ, làm một lễ tang long trọng cuối cùng cho vị trưởng lão đức cao vọng trọng.
Nhai Nhi nghe xong cười lạnh, cha mẹ nàng còn không được mang về đây tổ chức tang sự, một bọn trộm cướp soán quyền đương nhiên công khai thành công thần, công thần của Nhạc Hải Triều ư?
Mà hình như Nhạc Hải Triều không mấy hứng thú gã công thần này, hoặc là hắn mất hứng thú với cả môn phái này, cả tang lễ hắn không ra mặt, chỉ phái hai cánh tay tả hữu đắc lực đến thắp hương tế điện.
Nhai Nhi không gấp, còn ba vị trưởng lão, nàng rút thăm một, chém ngang hông một vị cả người lẫn ngựa trong đó.
Hai vị trưởng lão liên tiếp gặp chuyện không may, đệ tử Trường Uyên bắt đầu lâm vào khủng hoảng. Trong thành thần hồn nát thần tính, một toán người đi tuần tra khắp phố lớn ngõ nhỏ, còn xông vào khách điếm, công khai ầm ĩ hỏi chuyện khách trọ.
Vài thương khách chửi ầm: “Bà nội nó, đến quan phủ còn không kiêu ngạo bằng tụi nó. Nhạc gia đời này không như trước, thấy muốn xong rồi.”
Có người tiếp lời: “Sớm hết thời rồi, cha con Nhạc gia vừa chết, môn đình đều sụp. Gã kia soán vị, cũng là mắt rốn thành tinh, thành báu vật không nổi.”
“Nói mới nhớ, không biết cái chết hai vị trưởng lão cuối cùng là do ai làm nhỉ? Chẳng lẽ hậu duệ của Nhạc gia à? Ta từng nghe người ta nói lúc trước trận truy bắt nơi Tuyết vực, Liễu Giáng Niên sinh được đứa nhỏ, nếu không chết cóng ở Tuyết vực thì giờ cũng hơn hai mươi rồi…”
Nhai Nhi đóng cửa chính, nhảy xuống từ cửa sổ.
Trong thính đường Trường Uyên phủ, hai vị trưởng lão may mắn còn sống ngồi cùng chủ lực toàn bang phái, tra bốn năm ngày không có manh mối nên chụp bàn đập ghế, nổi trận lôi đình.
“Nhất định nghiệt chủng kia đã trở lại!” Trưởng lão cao gầy nói, tướng mạo bẩm sinh mặt ủ mày chau, nhớ tới mình cũng chưa biết vận rủi đến lúc nào, càng buồn bực.
Còn người kia trừ cặp mắt đỏ kè lên thì coi như bình thường. Chòm râu được chăm sóc cẩn thận, vừa đúng bao trùm trên môi, phe phẩy giấy quạt dáng vẻ hơi giống thư sinh. Nghe thấy lời không may của gã kia, lập tức lộ vẻ rất phản cảm, cao giọng nói: “Đừng tự dọa mình, đứa bé năm đó đã chết. Mấy năm nay Trường Uyên mua bán đắc tội không ít người, ai biết cuối cùng là phe nào trả thù! Cho là đứa bé nhà Nhạc Nhận Dư đi, tuổi còn trẻ có thể năng lực tới đâu chứ, xem doạ ngươi muốn đái trong quần luôn kìa!” Nói xong thô thở hai hơi, trấn an trong lòng một chút mới nói tiếp, “Thôi đừng hoảng hốt, ta đã báo tin Ngũ đại môn phái, Hải Triều cũng đã có đối sách. Mấy ngày này tự cẩn thận chút, chờ người tề tựu về, đào ba thước một lật hết Thương Ngô thành lên. Nếu thật sự là nghiệt chủng của Nhạc Nhận Dư, hai mươi năm trước Ngũ đại môn phái có thể giết cha mẹ nó, hai mươi năm sau cũng có thể làm thịt nó như vậy!”
Người nấp im trên mái hiên xoay người đáp xuống linh hoạt, kích động vượt ra tường biên trong bóng đêm.
Bàn xong việc trưởng lão ra cổng, chuyện đưa tiễn không cần phải nói nữa. Trằn trọc trên loạn thế sống đến hôm nay, có máu chảy đầu rơi nào mà chưa từng trải qua? Đến tuổi già tuy rằng hy vọng xa vời được bình an siêu thoát, nhưng sống vì giang hồ chết tại giang hồ, vốn đã định trong số mệnh.
Hít sâu một miệng khói thuốc, để đám hơi cay độc kia lăn lộn trong phổi rồi nhổ ra, hơi thả lỏng cả người. Bánh xe cuồn cuộn lăn, gã ngồi trong xe trầm tư, bỗng nhiên nhớ tới một việc, cách màn xe gọi một tiếng: “Ẩn Nguyên, đi Thành Nam một chuyến.”
Nhưng cái bóng tuỳ tùng như một tấc cũng không rời lần này không trả lời gã, trong lòng gã đột nhiên nhảy dựng, xe ngựa vẫn tiếp tục đi về phía trước, lúc này gã mới phát hiện, tiếng bước chân bên ngoài không biết từ khi nào đã biến mất. Gã bắt đầu hối hận, không phải bị cướp xe rồi chứ. Lại gọi một tiếng Ẩn Nguyên, tay tháo trường kiếm xuống.
Bánh xe lăn qua một tảng đá, xóc mạnh. Gã cuống quít ổn định người, cuối cùng xe dừng lại, quạt xếp bên hông cũng rớt ra ngoài xe.
Qua khe hở của mành xe vừa đúng có thể nhìn thấy cây quạt, gã trợn mắt, một góc váy đỏ nhanh nhẹn bước tới, giày thêu đụn mây giẫm lên cây quạt, hắn nghe thấy tiếng khung quạt bẻ gẫy, còn có giọng chính mình run run: “Ngoài kia là ai đó!”
|