Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 43
Chương 43: Nửa đời từ từ nhuốm phong trần.
C43| Nửa đời từ từ nhuốm phong trần.
Có đôi khi chính tà đối mặt, sẽ phát hiện tin tức đến từ chính phái, bình thường không nhanh chóng tin cậy như tà phái.
Trên tường thành Vương Xá, quanh năm có hai đệ tử Ba Nguyệt lâu trông coi, chuyên quan sát người đến người đi bên dưới. Hôm nay tin mới nhất bọn họ nhận được về bẩm báo Tô môn chủ, nói lúc trời tờ mờ sáng, trông thấy cạnh tường biên có một luồng sáng đỏ, hình như là Lâu chủ cưỡi Kim Hồ ly phóng về phương Bắc.
Tô Họa trầm ngâm, “Phương Bắc… Xem ra là đi Thương Ngô Châu.”
Minh Vương hỏi lấy gì đảm bảo, “Phương Bắc có rất nhiều núi sông tốt đẹp, có thể Lâu chủ muốn đánh lạc hướng người Tử Phủ, cố ý dùng thuật che mắt.
Tô Họa lại không đáp, Tứ đại Hộ pháp trong lâu đều còn trẻ, thảm án chấn động toàn võ lâm năm đó họ tuy có nghe qua, nhưng tuyệt sẽ không liên hệ Nhai Nhi với đứa bé mồ côi Nhạc gia. Trong Ba Nguyệt lâu này, những người cũ từng theo Lan Chiến đánh thiên hạ tất cả đều bị con bé giết hết, hiện tại gặp qua bộ mặt thật cô ấy lại đều chưa thấy qua Liễu Giáng Niên. Đệ tử trong Lâu nhiều nhất chỉ thấy Lâu chủ rất thần bí, rất nhiều việc quen tự mình giải quyết, biến họ thành những người trang trí.
Nhai Nhi chưa từng thẳng thắn với nàng về thân thế của mình, đến cùng cô ấy không tin bất cứ ai. Nhưng con bé từ 6 tuổi đã theo nàng bắt đầu học nghiệp, sớm chiều ở chung, nói bóng nói gió, hơn nữa từ manh mối tìm hiểu rải rác từ Lan Chiến có thể góp nhặt ra chân tướng. Lúc Nhiệt Hải công tử ủy thác, trừ chuyện tiền thù lao, mơ hồ còn có thứ khác. Cái gì có thể khiến cho cô ấy quên đi cố kị đối mặt Mưu Ni thần bích, tất nhiên là chuyện liên quan đến cái chết của cha mẹ.
Thương Ngô thành, Trường Uyên, Nhạc Nam Tinh một chi trong nhà bị chiếm hai mươi mấy năm trước. Cô ấy một đường hướng Bắc, ngoài nơi đó chỉ còn có đi Tuyết vực. Tô Họa nói với Minh Vương: “Con bé đơn thương thất mã ta rất lo lắng, ngươi trông coi Ba Nguyệt lâu cho tốt, ta dẫn mấy người đuổi theo.”
Từ đầu kia hành lang đi tới là Si Mị và Võng Lượng tiếp lời: “Bọn tôi cùng đi. Mấy nay luôn ở ngoài đường, đã chạy quen, thêm mấy ngày cũng không ngại.”
Mặt Si Mị mềm mại, không còn giống hai tháng trước vô cùng mịn màng, trở nên đen hơn, thiếu chút nữ khí, ngược lại càng thêm rắn chắc. Từ lần trước Sinh Tử Môn truyền tin tức về nói Tô Họa mất tích, bọn họ không ngừng bôn ba trên đường. Cưỡi ngựa không giống Lâu chủ cưỡi hồ ly, nghìn dặm đường trong nháy mắt là đến, ngày đêm họ liên tục đuổi tới Yên Vũ Châu, không cần nghĩ cách cứu viện Tô môn chủ, nhưng lại gặp Vạn Hộ hầu phủ bị võ lâm chính đạo diễn tuồng úp sọt. Sau đó lại nghe chuyện Thần bích rơi vào tay người Đại Thực, bọn họ lập tức vung roi thẳng chỉ Đại Thực châu, kết quả chạy tới đó lại là công dã tràng, vùi dập gần một tháng, Giờ Tý đêm qua mới trở lại Vương Xá Châu.
Minh Vương muốn bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, “Việc trong Lâu cũng cần người quản lý, các đệ giữ nhà, ta đi cùng Tô môn chủ.”
Si Mị nói không, “Lặn lội đường xa cũng chính là tu hành, đệ cùng Võng Lượng rất cần.”
Hai nam nhân mặt mày đưa tình, Minh Vương nhất thời một trận buồn nôn, quay chỗ khác lầm bầm: “Tuỳ các đệ.”
Tô Họa dựa lan can khắc hoa, xem dưới lầu tạp dịch quét dọn hài cốt đầy đất. Tấm thảm tinh xảo kia không chịu nổi dấu chân cuồng khách, mặt trên loang lổ đầy vết bẩn. Nhóm tạp dịch cẩn thận cuốn lấy chuyển ra ngoài, mặt đất ngọc thạch trơn bóng phản chiếu bóng người lui tới, tuy đẹp nhưng nhìn qua rất lạnh. Chờ một lát đổi thảm mới, tất cả mới lại trở nên mềm mại tràn ngập ý thơ, tựa như trên thanh cương đao treo hoa hồng, sát khí đều có thể toả sáng ra kiều diễm.
Nàng rút khăn tay vô thức quấn ở đầu ngón tay, đứng đó một lúc lâu rồi xoay người ra sau Lâu. Minh Vương gọi một tiếng Môn chủ, nàng quay đầu cười nói: “Đừng cô phụ tâm ý của Lâu chủ. Còn phải đối phó việc Thần tiên tính lâu dài chiếm lấy Ba Nguyệt Lâu? Bọn họ cũng nên trả cho nơi này thanh tĩnh.”
Nàng mềm mại đi, eo hông xoay như sóng nước,từng sóng từng sóng vỗ, nhìn qua thật mềm mại không xương. Nếu đoán tuổi nàng, thực sự chỉ theo bề ngoài nhiều lắm chỉ lớn hơn Lâu chủ một chút. Có kiểu phụ nữ này, năm tháng không để lại dấu vết trên người, thời gian ở các nàng vẫn dừng lại lúc tốt đẹp nhất, từng năm từng năm bảo trì không xuống, khó trách Đại tư mệnh nhìn nàng kêu lão yêu bà.
Nàng đã ba mươi bốn, mười sáu tuổi giết chết Môn chủ tiền nhiệm tiếp quản Nhược Thủy Môn, mười tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé Nhai Nhi đầy hoang dã. Năm đó tại Ba Nguyệt Các, rất chuộng cá lớn nuốt cá bé, từng người lên chức đều phải dựa vào máu, dựa vào mạng. Nàng từng cho rằng số mạng mình sẽ giống như những Môn chủ từng đảm nhiệm, không đến ba mươi nhất định chết dưới đao của đứa nhỏ một tay chính mình dạy dỗ, kết quả không thể nói là nàng giáo dục thất bại, hay là đứa bé do sói nuôi lớn quá mạnh mẽ, Nhai Nhi từ vị trí đứng đầu Tứ tinh túc một bước trở thành Lâu chủ, bỏ qua một bước Nhược Thủy Môn chủ, bởi vậy nàng mới có thể sống tạm đến nay.
Mỗi một môn chúng đều không dễ dàng, đều từng trải qua bi thảm. Mấy năm nay lăn lộn trong phong hoa tuyết nguyệt, nàng gần như quên xuất thân của mình. Nàng là kết quả của một kỹ nữ sau khi tiếp khách tự bảo vệ mình không được, từ nhỏ bị mẹ giấu trong phòng, không thể ra ngoài ngắm hoa cỏ chim trời, không thể như những đứa trẻ khác chạy nhảy vui đùa ầm ĩ. Chỉ cần có người gọi đến mẹ, nàng nhất định phải trốn vào tủ khảm trai nhỏ, giấu toàn bộ mình vào trong bóng tối. Sau mẹ nàng chết, người trong kỹ viện cuối cùng phát hiện nàng đói đến da bọc xương, ném nàng ra ngoài. Nàng tưởng mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ lại được một cặp vợ chồng tốt bụng thu dưỡng, trải qua tám năm như người bình thường.
Đáng tiếc… Nàng vừa đi vừa thán, năm mười ba tuổi cha mẹ nuôi cũng chết, có lẽ là do Lan Chiến sắp xếp, ai mà biết. Nàng đã bị người cường bạo, lại được người cứu, người cứu nàng và người cường bạo nàng cũng chính là một, lúc đó nàng lơ mơ không biết, còn cảm kích người đó thật lâu.
Quay lại đã là chuyện bãi bể nương dâu, đã trải qua hết cực khổ, cuộc đời cũng nên có ít nhiều thứ đáng giá bảo vệ.
Nàng lướt theo qua cầu, hai đệ tử Tử Phủ vừa đúng lúc từ bên ngoài trở về, trông thấy nàng vẻ mặt liền đề phòng, cứ như nàng thật sự là yêu nữ.
Nàng bĩu môi, một lũ băng bọn lỗ mũi trâu không hiểu nổi, đảo khách thành chủ thật sự không chút che giấu.
Nàng nói: “Mấy Tiểu Tiên quân à, lão Tiên quân các cậu đâu rồi?”
Hai tên đệ tử có chút mông lung, cẩn thận suy nghĩ “Lão Tiên quân” mà nàng gọi là ai, cuối cùng vẫn hỏi: “Môn chủ muốn hỏi…”
Tô Họa bưng miệng cười, “Chẳng lẽ là Tử Phủ Quân mấy cậu sao?” Thấy bọn họ thần sắc đại biến, vội sửa lại, “Dĩ nhiên là Đại tư mệnh.”
Tử Phủ Tiên quân trong lòng chúng đệ tử ở đây, là ngang hàng Thiên đế cùng thượng tiên, tuy rằng ngài ngụ ở nhân gian, nhưng chói lọi của ngài ấy đến nay không người theo kịp, bọn họ tuyệt không cho bất cứ ai ăn nói lỗ mãng đến ngài. Về phần Đại tư mệnh, mức khả kính có hơi ít hơn một chút, bởi vậy bọn họ cũng không quá bực bội.
“Tô môn chủ tìm Đại tư mệnh có chuyện gì?” Giọng nói có chút không tốt.
Tô Họa mắt cong cong nhìn chàng trai trẻ, “Ta đến mật báo, nếu vị tiểu Tiên quân có thể làm chủ, ta đây không cần tìm lão Tiên quân nhà các cậu, nói với cậu luôn, được không?”
Là đệ tử đâu dám tự tiện thay thế Đại tư mệnh, bọn họ đành cùng đáp: “Mời Tô môn chủ theo bọn ta.”
Người dẫn đường đi trước, Tô Họa theo sau mềm mại như khói, đến trước cửa Đại tư mệnh, Tử Phủ đệ tử mời nàng đứng đợi, tự mình gõ cửa, thấp giọng nói: “Hồi bẩm Đại tư mệnh, Ba Nguyệt lâu Tô môn chủ cầu kiến.”
Tô Họa nghe “Cầu kiến” rất không ưa, quay đầu đi, khẽ cười lạnh một tiếng.
Trong phòng người hàm hồ đáp, hồi lâu không hề động tĩnh, trời mới biết hắn đang làm gì. Nhẫn nại đợi thật lâu, hắn cuối cùng mở cửa, đứng trong phòng bộ dáng thủ thế cách xa ngàn dặm, như sợ nàng lập tức nhào tới, chắp tay, “Tô Môn chủ mới sáng sớm đến thăm, không biết có chuyện gì?”
Ba cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, Tô Họa sóng mắt vừa chuyển, nhìn hai tên đệ tử mỉm cười: “Là chuyện quan trọng, ta muốn nói riêng với Đại tư mệnh, xin hai vị tránh mặt.”
Đại tư mệnh mặt vẫn như phán quan không chút biểu cảm, hai tên đệ tử đưa mắt hỏi ý. Hắn gật đầu, “Các ngươi lui xuống trước.” Tô Họa muốn bước vào cửa lại bị hắn ngăn cản, “Tình ngay lý gian, mong Môn chủ bỏ qua.”
Cái người ra vẻ nho nhã này thật khó ưa, Tô Họa liếc trắng mắt, “Ta là người thô tục, lôi học vấn ra nói nghe không hiểu. Không cho vào thì không vào, ta dựa cửa nói chuyện với Tiên quân cũng vậy.” Nói xong cười nũng nịu, nghiêng người dựa vào, đưa một chân lên đạp ở khung cửa đối diện.
Cái người phụ nữ hành bất đoan tọa bất chính* mở làn váy giống như tấm rèm cửa, che khuất nửa cửa phòng. Đại tư mệnh lui ra sau nửa bước, nhíu mày nhìn nàng, “Tô Môn chủ tới để tạo dáng à?”
*làm việc lẫn tác phong không đoan chính
Tô Họa kinh ngạc: “Tiên quân vậy cũng nhìn ra ư? Quả nhiên ở Ba Nguyệt lâu mấy ngày, mở tầm mắt nhiều rồi.”
Đại tư mệnh càng phản cảm, lạnh giọng: “Nếu Tô Môn chủ không có việc quan trọng hơn thì mời về. Tại hạ đang rất vội, thứ lỗi không thể tiếp.”
Nàng hầy một tiếng, “Ngài, thật sự là nửa điểm tình cảm đều không nói nổi, tốt xấu gì cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hàn huyên mấy câu không được à.” Thấy hắn vẫn dầu muối không vào, thở dài, “Ta hỏi ngài, các ngài vạn dặm xa xôi đến Vương Xá Châu, đâu phải để đổi chỗ ngồi tham thiền nhỉ! Người các ngài muốn tìm đã rời khỏi, các ngài còn ngủ đến bẹp đầu, quả nhiên là người tu hành trên núi tiên xuống không muốn tranh chấp mà.” Cuối câu kết thúc bằng một chuỗi cười to, khiến Đại tư mệnh không cách nào xuống đài.
Hắn vội vã, tính phái người đi nghe ngóng, lại nghe thấy Tô Họa không mấy gấp gáp chế nhạo: “Tốn nhiều sức lực quá, Vương Xá Châu lớn như vậy, nếu có thể dễ dàng cho các ngài tìm được, các ngài cũng sẽ không đợi đến hôm nay.” Vừa nói vừa nháy mắt, “Ta có tin tức của con bé, Tiên quân muốn nghe không?”
Đại tư mệnh thật chướng mắt diễn xuất phong lưu của nàng, nhưng cũng muốn từ trong miệng nàng thám thính chút tin tức, liền bày ra một dáng vẻ không ngại học hỏi, hỏi nàng hướng đi của Lâu chủ.
Trên mặt Tô Họa từ từ thay đổi rồi rộ một nét cười, “Đại tư mệnh không phải gì cũng biết à, việc nhỏ vậy còn cần hỏi ta? Bấm ngón tay tính toán gì mà không rành.”
Hai đạo mày rậm kia của Đại tư mệnh nhăn thành 1 chùm, “Như vậy Tô môn chủ cố ý tìm đến tại hạ, là muốn tại hạ xem bói phỏng?”
Nàng nhún vai, “Ta có lòng tốt nhắc nhở chút thôi, còn muốn ăn là do ngài dàn xếp chứ, thôi vậy đi, cáo từ.”
Cuối cùng hắn chịu thua, dáng vẻ rất ấm ức, nhìn nàng thở dài, “Mời Tô môn chủ chỉ điểm bến mê. Không phải cô một lòng hi vọng ta rời khỏi Ba Nguyệt lâu à, chỉ cần cô chỉ rõ phương hướng, bọn ta đi ngay.”
Tô Họa a một tiếng, tới gần hai bước như hoa run liễu động, một cánh tay ngọc không xương mượn cơ hội khoát lên vai hắn, “Tiên quân đây là cầu khẩn ta sao?”
Đại tư mệnh lúng túng lùi lại, “Môn chủ xin tự trọng.”
“Ta từng nghe bánh thịt, bánh đậu, còn tự trọng là thứ gì?” Từng khối da thịt trên khắp người nàng đều lay động, cái câu “Lão yêu bà” kia của hắn vẫn canh cánh trong lòng nàng cho tới nay. Lão yêu bà hử? Lão yêu bà đang cực muốn làm hắn cực khổ đây! Vì thế nàng được voi đòi tiên lấn vào cửa phòng hắn, khiến hắn không nhịn được lui về phía sau. Nụ cười trên mặt nàng vô cùng độc, ngữ điệu rất ai oán, “Tiểu nữ nửa đời dần nhuốm phong trần, nếu không phải số mạng không tốt nay cũng không phải đi tới bước này. Ta cho rằng trong mắt Tiên quân chúng sinh đều ngang hàng, đâu ngờ không phải thế…” Khi nàng lao thẳng đến lấn hắn trước bàn, hắn không thể lùi nữa, nàng ép nửa người lên, “Tiên quân tế thế độ người, hôm nay sao không độ ta một lần đi?”
Đại tư mệnh hoảng hốt, nếu không vì nàng là nữ, đã sớm chưởng nàng một chưởng bị mất mạng. Nhưng vì quy định không thể sát giới, hắn phải phòng thủ đến ranh giới cuối cùng, đang suy nghĩ thoát thân thế nào thì phát sinh một tình huống hỏng bét hơn, quân thượng đứng trước cửa, rất thản nhiên nhìn tư thế bất nhã của bọn họ. Thấy vậy hắn càng nóng nảy, một chiêu đẩy Tô Họa ra, lắp ba lắp bắp nói: “Quân… Quân thượng, thuộc hạ…”
Tử Phủ Quân giơ tay, ý bảo hắn không cần giải thích, “Bổn quân hiểu rõ.”
Trên khóe môi ngài hiện lên ý cười mờ nhạt, xoay người rời khỏi. Đại tư mệnh chết lặng, nhất thời trăm miệng cũng khó bào chữa, ngài biết gì cơ chứ? Tô Họa lại rất thấy thích ý, thật là người từng trải, một điểm đã hiểu.
Nàng đuổi theo, xa xa gọi một tiếng Tiên quân, “Lâu chủ nhà ta đã rời khỏi Vương Xá Châu, Tiên quân lại chờ đợi ở đây thật không chút ý nghĩa rồi.”
Tử Phủ Quân quay đầu đi, dài giọng: “Các ngươi nên ở cạnh bảo vệ nàng ấy cho tốt mới phải, không thì cần thủ hạ các ngươi để làm gì?”
Hắn đủng đỉnh đi xa, Tô Họa thở dài một hơi.
Đêm qua Hồ Bất Ngôn chạy đến Ba Nguyệt lâu hô to gọi nhỏ báo tin, khi nàng và đám Hộ pháp đuổi tới Vọng Giang Lâu, tình thế sớm đã lắng. Tử Phủ Quân không mượn cơ hội bắt Nhai Nhi, đó không phải là thời cơ vô cùng tốt bắt trọn con bé ư? Xem ra đàn ông cũng giống phụ nữ, có tư tình liền không bao giờ theo lẽ thường. Pháp dù nghiêm, cũng không qua khỏi lòng người chăng?
***
Khi Nhai Nhi cùng Hồ Bất Ngôn đi vào cửa chính của Thương Ngô thành, trời mưa xuống. Trên đường nhiều người qua lại, che dù giấy lớn nhỏ, như lục bình lạc trôi đầy sông.
Mưa rất lớn, nện trên mặt dù đồm độp. Một chiếc dù giấy dầu màu đỏ thắm xuôi theo sóng nước chảy, dừng lại trước cổng chính một ngôi nhà lớn nối với hành lang dài.
Hơi nâng dù lên, thấy cuối hành lang là một tòa phủ đệ nguy nga, trên tấm biển viết hai chữ “Trường Uyên” hào hùng muôn vạn . Nàng chìm mắt, trong cánh cửa kia là nơi cha mẹ từng ở. Hai mươi hai năm trước Trường Uyên vẫn là danh môn chính phái đệ nhất võ lâm, sau này cha con Nhạc Nam Tinh lần lượt qua đời, môn đình bắt đầu suy tàn, giờ trở thành chỗ chè chén say sưa của đám người ô hợp.
Nàng thì thào nói: “Nhạc Hải Triều làm người âm ngoan, chỉ vì lợi ích trước mắt. Nếu chia hắn làm 5 phần, dã tâm chiếm ba, quyền cước chiếm một, còn một phần là trị độc và nuôi thú… Nghe nói hắn có một mật thất, bên trong nuôi một vũ khí giết người hung ác nhất.”
Hồ Bất Ngôn không hiểu lắm, “Vũ khí gì mà nuôi chứ? Chẳng lẽ vũ khí gì đó là kỳ thú?” Nói đến thú hắn liền rất quen thuộc, “Cửu Châu yêu vật nào mà không có, ta còn từng thấy chày gỗ thành tinh đấy. Dị thú tính là cái gì, dù là ngựa đói hay là dê mập, gặp thì tán gẫu hai câu, cũng vậy thôi.”
Nhai Nhi chậm rãi lắc đầu, “Người thấy con thú này chết cả, nên không ai biết cuối cùng là cái gì.”
Hồ Bất Ngôn líu lưỡi không thôi, “Nói vậy không thể vội vàng vô gặp, tìm chỗ nghỉ ngơi đã, tùy cơ ứng biến.”
Cách Trường Uyên phủ không xa, có một khách điếm rất khác biệt, ngói lớn tường màu trắng, từ cửa sổ phía sau, mơ hồ có thể thấy vườn sau của Nhạc gia. Nhai Nhi và Hồ Bất Ngôn thuê hai phòng, khách điếm nhân lực ít, kể cả chưởng quầy và chạy việc, tổng cộng chỉ có hai người.
“Nhớ năm đó, nơi này rất náo nhiệt, lúc Đài Chúng Đế còn chưa xây, mấy đợt võ lâm đại hội đều tổ chức ở Thương Ngô châu. Đáng tiếc sau này xuống dốc, khách tới lui không nhiều lắm, nuôi được ít miệng ăn, ta chỉ giữ đứa cháu câm điếc này kinh doanh, miễn cưỡng có cơm ăn.” Chủ tiệm tuổi qua năm mươi đưa cơm vào phòng khách, cẩn thận dặn dò, “Ban đêm nếu nghe thấy tiếng gì, tuyệt đối đừng đi ra, cũng đừng mở cửa sổ xem, chỉ ngủ thôi.”
Lão càng nói càng khiến người hiếu kỳ. Nhai Nhi giữ lấy lão Hồ đeo mặt nạ cười hỏi: “Hay là quán lão có ma quái lộng hành?”
Chủ tiệm vội xua tay nói không, “Bọn ta buôn bán sạch sẽ, trên đời này cũng không có nhiều quỷ vậy. Giang hồ mà, người muôn màu muôn vẻ, các đại hiệp khó tránh khỏi cổ quái, khách quan nhớ kỹ lời lão hủ, chuyện không liên quan thì đừng xen vào chặn chén cơm người khác.” Dứt lời lui ra.
Hồ Bất Ngôn nghe xong cười to không ngừng, “Địa phương quỷ quái này, mở khách sạn đều là nửa người giang hồ.”
Nhai Nhi cười cười, cầm kim bạc thử độc, rồi kéo mặt nạ cùng Hồ Bất Ngôn dùng cơm.
Có điều lời chủ quán dặn dò lại linh nghiệm, trước sau giờ Tý, trong thành bắt đầu có tiếng kêu thê thảm vang vọng, không phân rõ là nam hay là nữ, chỉ biết là một người. Tiếng kia không ngắt không dấu, như yết hầu rất dài, chứa đầy thống khổ, lại mang một khoang oán hận, trong đêm hôm nghe dị thường tới rùng mình.
|