Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 42
Chương 42: Hắn là tên ngốc!
C43 | Hắn là thằng ngốc!
Thật sự là một khuôn mặt ưa nhìn quá, làn da trong sáng không tì vết. Còn có tóc dài đen mượt, dưới ánh đèn ánh quang như sa tanh… Không không, sa tanh thượng thừa nhất cũng không so được.
Tiểu Tình ngồi xổm xuống, cách tấm ván gỗ, rất gần nàng, dễ dàng ngắm nghía khuôn mặt nàng. Ngắm mãi, ngắm đến cùng có chút đau thương, nhớ năm đó ả cũng phong nhã hào hoa như vậy, cũng có làn da trơn mịn, mái tóc sáng bóng như vậy. Đáng tiếc đêm lửa kia… Ân ái cùng Lư Chiếu Dạ vài năm, cũng không thấy khổ sở mấy. Sau này dần dần xa cách, đến cuối phát sinh tình cảnh vừa rồi, không đến mức khổ sở mà là thất vọng. Đàn ông đúng là không đáng tin cậy, vẫn nên dựa vào bản thân thôi. Chỉ cần khuôn mặt xinh đẹp, không lo gì tìm không thấy đàn ông chân tình đợi mình.
Vẻ ngoài thật sự quan trọng, tình yêu trước tiên là đến từ vẻ ngoài, tâm động ban đầu là do khuôn mặt. Không xinh đẹp, tâm hồn có thú vị mấy cũng không ai hỏi han.
Giờ đây khuôn mặt thượng đỉnh này chính là của ả, ả vui vẻ đến phát cuồng. Vươn tay sờ soạng nhẹ nhàng, chủ nhân khuôn mặt rõ ràng rất kháng cự, đầu nghiêng qua một bên. Bị lạnh nhạt ả cảm thấy cô đơn, nhưng nghĩ tới việc sắp thành, ả phấn chấn trở lại.
“Đừng sợ.” Ả nói, một giọt nước miếng dính tơ máu không cẩn thận bắn tung tóe đến mặt vị Lâu chủ, ả cuống quít lau qua, “Nhạc lâu chủ xinh đẹp hai mươi mấy năm, không ngờ sẽ có ngày như hôm nay mất đi khuôn mặt nhỉ! Ngươi có biết cảm giác ra sao sau khi hủy dung không? Như bị lột hết quần áo đẩy ra đường cái, kích động tìm không thấy thứ che mình. Ngươi thống khổ, đau thương, trong ánh mắt xem thường của người khác phát hiện mình biến thành quỷ, khoảng khắc ấy chỉ muốn tình nguyện chết đi… Không sao, ta hiểu. Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi, không để cho bọn hắn thấy vẻ xấu xí kia của ngươi.”
Người đàn bà vô diện lầu bầu bên cạnh, như đang nhớ lại quá khứ thương tiếc chua xót, rồi nói lời từ biệt với nỗi khổ cực!
Tay chân Nhai Nhi có một chút khôi phục cảm giác, nội lực ngưng tụ một chút. Phải cảm ơn tràng tuồng vừa rồi của chúng, nếu Lư Chiếu Dạ và Tiểu Tùng vẫn một lòng tình cảm, hiện nàng có lẽ đã chết. Từng đã yêu nhau, đến cuối cùng ngươi chết ta sống, chúng bận rộn giải quyết ân oán vừa vặn lại cho nàng thêm chút thời gian.
Thận khí bắt đầu tiêu tán, nàng bình tĩnh tằng hắng, dần phát hiện có thể nói được. Nàng chủ ý dời đi lực chú ý của Tiểu Tình, giả vờ nhàn nhã bắt chuyện, “Từng nghe y nói quá khứ của bà, nghe nói bà từng nổi danh cùng mẹ ta à?”
Khuôn mặt không thể nào lộ rõ biểu cảm kia lộ ra vẻ đầy quyến luyến một đoạn năm tháng rực rỡ.
“Đúng vậy… Ta từng đã là hoa khôi nổi tiếng bậc nhất Vân Phù đại lục. Khi đó xe hoa đi qua, vạn người đổ xô ra đường, ta và mẹ ngươi phân chia Nam Bắc, mẹ ngươi xuất thân trâm anh, tôn quý vô song, nhưng nếu bàn về dung mạo, ta cũng không kém. Nhưng thân là đàn bà, thời gian vẫn trôi qua, đến tuổi nhất định, phải tìm một nơi cưới gả. Ta tuy là son phấn trong đống hoàng đế, thân hào ân khách lúc gặp nhau đủ loại yêu mến, nhưng nói tới hôn nhân, không ai thực tình. Trong Lâu tung tin ta muốn hoàn lương, cuối cùng chỉ có một người gửi danh thiếp, chính là Nhiệt Hải vương phủ thế tử. Theo lý, có thế tử nguyện ý cưới ta, ta phải thỏa mãn chứ, thế nhưng…” Ả hi ha cười rộ lên, “Là thằng ngốc! Lần đầu tiên gặp mặt hắn đã rỉ miệng, hắn chỉ muốn tìm cho Gã lùn đệ đệ hắn có đàn bà để ngủ thôi.”
Dây thừng trên cổ tay hơi có dấu hiệu buông lỏng, Nhai Nhi âm thầm tính kế thoát, vừa thuận miệng tiếp chuyện ả, “Là vì đệ đệ của hắn thật à?”
Tiểu Tình giống con thú đi dạo trong phòng, bỗng ngửa bỗng cúi đầu, “Cũng không phải, là vì đệ đệ hắn. Cái đồ ngốc kia, bị tình thâm râu ria cảm động khóc lóc giàn giụa, còn dặn ta tuyệt không thể nói cho huynh đệ hắn, ngày đại hôn dành cho em hắn một niềm kinh hỉ. Dựa vào cái gì chứ? Làm thế tử phi vợ kẻ ngốc thì thôi, làm tiểu lão bà cho Gã lùn, đến cái danh cũng không có. Cho nên ta nghĩ cách, trước câu dẫn Lư Chiếu Dạ, sau đó giết chết Lư Chiếu Hằng. Chỉ cần tên ngốc chết, lão nhị là thế tử, ta vẫn là thế tử phi. Đáng tiếc ta tính không trọn, vô ý làm bị thương khuôn mặt, triệt để bị Nhiệt Hải vương phủ từ bỏ. May mà Lư Chiếu Dạ hắn yêu ta, đã làm hết thảy là vì tương lai ta với hắn, việc đã đến nước này, những lời nói thật tình kia chỉ có thể chôn xuống đất theo Lư Chiếu Hằng. Ai không thích đàn ông cao lớn? Ai lại nguyện cùng gã cao ba tấc làm phu thê cả đời? Lâu chủ có từng nghe Lạc Đầu thị chưa?Lạc Đầu thị có yếu quyết chém đầu, có thể đổi đầu cho mình hay cho kẻ khác. Cho nên ta để lại Lư Chiếu Dạ, bởi vì hắn có khuôn mặt rất xinh đẹp, miễn cưỡng có thể chấp nhận. Tiếc là, giờ này ngày này hắn bắt đầu chán ghét ta, nếu không phải vì muốn biến ngươi thành quái vật như hắn, e là đã sớm xuống tay với ta, thật là tên súc sinh vô tình vô nghĩa!”
Nhai Nhi bình tĩnh cười cười, “Biến ta thành quái vật, vì trên đời chỉ có đồng loại mới có thể hiểu nhau. Thật ra các ngươi sớm đã chán ghét nhau, ngươi đổi khuôn mặt ta rồi, chẳng lẽ còn muốn hắn sao?”
Tiểu Tình không nói, yên lặng hồi lâu bật cười, “Phải, ngươi nói đúng. Ta khôi phục dung mạo thì sao còn muốn ở cùng với tên yêu quái đổi đầu? Có điều đến cuối cùng là hắn động tay trước, là hắn phụ ta trước, ta không thẹn với lương tâm.” Ả thở dài thật sâu, “Chuyện này đè nén trong lòng ta nhiều năm, ta không nhắc với ai. Giờ nói cho Lâu chủ, ngươi có phải cảm thấy ả đàn bà như ta, vĩnh viễn không thể sánh cùng mẹ ngươi?”
Nhai Nhi không đáp, chỉ mỉm cười nhìn ả.
Ả có chút ảo não, quay đầu chỗ khác tùy tiện nói, “Mẹ ngươi đúng là nghĩa khí ngút trời, thì sao nào, chết biệt tăm thôi? Đàn bà xả thân vì đàn ông, đến cùng có ý nghĩa gì chứ? Sao không sống cho vui vẻ chút?” Ả cúi xuống, lại lẩm bẩm , “Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội thể nghiệm lời ta nữa rồi. Đúng lúc rồi, Nhạc Lâu chủ tới lúc lên đường rồi.”
Ả nói xong, giơ đao trong tay. Ánh sáng sắc lạnh từ lưỡi đao hắt vào mắt Nhai Nhi, nàng không khỏi ai thán, không kịp rồi, e là chết trong này. Hồ Bất Ngôn ngu ngốc, nói cùng lắm thời gian nửa nén hương gặp. Bây giờ người đâu? Chết nơi nào rồi?
Hẳn là sẽ đau một chút, đau đớn da thịt có lẽ vẫn còn đỡ hơn đau đớn trong tim. Nàng nhớ tới Tử Phủ Quân, đến phút cuối của đời người, sẽ nhớ về quá khứ một chút, về những thứ đặc biệt chưa dứt bỏ được.
Nàng ở nhân gian không ai thân thích, phía cha mẹ đều khó khăn, không ai đáng lưu luyến. Nghĩ đến những thủ hạ Ba Nguyệt Lâu một chút, phần lớn bọn họ khuất phục vì năng lực của nàng, chân chính quy tâm cũng không biết có mấy người. Tung Ngôn đã về đại trì, Hồ Bất Ngôn lúc này có khi đang ôm ấp cô nương nào… Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn người kia, hận nàng thấu xương, song lại khiến nàng không có cách nào.
Trong lòng nàng rầu rĩ, nàng chết rồi không biết hắn có thuận lợi tìm về Ngư Lân đồ không. Nàng cảm thấy mình hẳn đã yêu hắn rồi, thời gian dài như vậy luôn không thừa nhận, thật ra đã yêu thương hắn.
Lưỡi dao lạnh lẽo đặt sau tai nàng, đau đớn truyền đến, nàng cẩn thận cảm thụ mũi đao di chuyển, ước chừng sẽ cắt một mảng dài cả tấc.
Thần kinh bị chèn ép cần phải có cơn đau kịch liệt kích thích mới bùng phát lực lần nữa. Nỗi đau thẳng đến chỗ sâu nhất trong người, nàng giật mình mạnh, bắt đầu tập trung tinh lực triệu hồi Thần bích.
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn truyền đến, toàn bộ không gian chấn động, mơ màng trên đỉnh phòng tối xuất hiện ánh sáng chói. Nàng vốn cho rằng là Thần bích đánh tan hộp đựng xông đến, đợi thấy rõ, mới phát hiện có người phá nóc nhà, tội ác lộ rõ dưới bầu trời đầy sao.
Bên ngoài truyền đến thét chói tai, người tìm hoan mua vui bị động tĩnh thình lình xảy ra mà phát hoảng. Tay nắm đao của Tiểu Tình có chút hoảng hốt, một cỗ chưởng phong lốc xoáy đánh bật ả bay ra như một con diều đứt dây, ném văng xa lên không trung.
Hồ Bất Ngôn xuất hiện kịp thời, bay nhanh tới cầm đao cắt dây thừng trên tay nàng, “Bà chủ, cô sa lầy quá? May lão Hồ ta đến kịp…”
Nhai Nhi cố không quan tâm hắn, vội chống người lên nhìn, giữa không trung thân hình Tiểu Tình cố định lại, khặc một tiếng quái dị, cổ như dài ra, vặn vẹo trái phải, như một xúc tu đỏ tươi gắn vào cái đầu đã mất da mặt, nhìn qua khủng bố dị thường.
Quái vật gào thét xuống bên dưới, bên trong ánh trăng bạc rực rỡ người đứng trên vách đá, gió đêm gào thét, tóc dài phất phơ.
Nhai Nhi cuối cùng thấy rõ người kia, mặt bên quen thuộc khiến sống mũi bỗng dưng cay cay. Hắn kết ấn tạo ra một lưới hàng yêu, ánh sáng xanh lam chiếu rọi khuôn mặt hắn, màu lạnh lẽo bức người. Giương tay ném lên trời cao, bao lại quái vật phía trên, đệ tử Tử Phủ trong màn đêm hạ xuống nhanh như tên rời cung, chấp kiếm bắn ra, trong ánh trăng sáng càng thêm sáng rực, chiếu rọi đám hắc y đông đảo.
Bên kia đang hỗn chiến hàng yêu, Hồ Bất Ngôn chớp thời cơ cõng nàng lên lưng, vèo một tiếng lòng bàn chân như bôi dầu, vừa chạy vừa kêu: “Má ơi, quỷ nào kia! Ăn không được coi như mạng cô lớn rồi!”
Nhai Nhi ghé vào trên lưng hồ, gió bên tai thổi vèo vèo, tập trung tinh thần vội vàng triệu hồi Thần bích. Trước khi đi mắt quay đầu nhìn, khoảnh khắc Hồ Bất Ngôn nhảy xuống đầu tường, vừa đúng lúc hắn cũng đang nhìn về phía nàng. Tầm mắt ngắn ngủi gặp nhau, hắn không có ý muốn đuổi theo, chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt sâu tĩnh như biển. Lúc nàng rơi xuống bên kia đất còn đoán, trong ánh mắt kia có bi thương chút nào không, đối với việc nàng làm, hắn có cảm thấy thất vọng không.
Một ả Lạc Đầu thị, cũng không khó đối phó, chẳng qua chúng giỏi chế tạo huyễn tượng, thích xây dựng phòng cho mình lớn và phức tạp. Cũng không tính là yêu, cùng lắm là cổ tộc thần bí tà ác. Cho nên sau khi bắt được không thể thu vào 《 Vạn yêu quyển 》, cũng không thể nhốt vô 《 Bách quỷ quyển 》.
Bất Thông đến xin chỉ thị: “Chủ thượng, xử trí kẻ mất đầu này thế nào?”
Bất Thông và Tấn Thừa là thư linh trên dưới 《 Vạn yêu quyển 》, mấy chuyện thu nạp yêu quỷ đều do họ ra tay.
Tử Phủ Quân nhìn ả Lạc Thủ kia đang bị chặn gắt gao, từ bi vì hoài không định dùng trong lúc này, “Không phải yêu không phải quỷ, táng tận lương tâm. Đốt đi, đừng để hại thêm người.”
Bất Thông vâng dạ, dẫn đệ tử Tử Phủ đi hành hình. Đại tư mệnh tìm một vòng không thấy Nhai Nhi, biết nàng đã thừa dịp chạy.
Đi hỏi quân thượng sao? Hỏi cũng chỉ thêm mất mặt. Đại tư mệnh luôn luôn ngay thẳng, làm việc quen thói thiết diện vô tư, từ lúc Lang Huyên mất trộm tới nay, quân thượng thường làm nhiều việc hắn không sao hiểu nổi. Dần dà, hắn mơ hồ nhận ra một tia không tầm thường, giữa quân thượng và Nhạc Nhai Nhi, như là tình cảm muốn nói còn đừng. Nếu so thủ đoạn ngài ấy trước kia thu yêu kiến sách, có bao nhiêu Nhạc Nhai Nhi cũng như cát bụi trên đầu ngón tay, phủi một phủi liền biến, tìm Ngư Lân đồ về dễ như trở bàn tay. Thế mà hiện giờ, nhiều lần khổ sở, thực sự như trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn thỉnh kinh, giải thích sao đây? Là quân thượng không ngừng mở một mặt lưới, bao gồm lần này, để cô ta trốn ngay dưới mí mắt, không phải vì cổ rất giảo hoạt, mà vẻn vẹn là vì quân thượng không nghĩ tới việc bắt nàng.
Nghĩ ra rồi, Đại tư mệnh có chút hoảng, hắn nhìn quân thượng muốn nói lại thôi, cuối cùng Tử Phủ Quân cũng phát hiện.
“Lại để Nhạc Nhai Nhi chạy rồi, ai!” Hắn dằn giọng thở dài cuối câu, “Nhiều mắt nhìn như thế không ai phát hiện à?”
Đại tư mệnh phát hiện câu nào ngài ấy cũng nói được, chỉ quanh co cho có, “Chúng thuộc hạ nhất thời sơ sẩy, Quân thượng thứ tội.”
Tử Phủ Quân thật không truy cứu, toát ra dáng vẻ cực tiếc hận, “Cơ hội quá tốt mà…” Vừa nói vừa lắc đầu.
Đại tư mệnh cứng họng, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Quân thượng, ba tháng kỳ hạn chớp mắt là tới…”
Hắn ừ, “Cậu cũng thấy đó, nàng lại có con hồ ly rất biết cách chạy trốn, bắt rất khó.”
Thực ra là ngài lấy cớ thôi! Đại tư mệnh kinh ngạc nói: “Cũng còn bốn mươi ngày, thời gian tương đối dư dả, lần sau nhất định có thể bắt cô ta.”
Lúc này Tử Phủ Quân không nói nữa, xoay người nhảy xuống lầu nát đi mất.
***
Trong gió lạnh thổi nửa ngày, thận khí cơ bản đã tan. Trở lại căn nhà nhỏ bên cạnh tường biên thành, lúc vào cửa Hồ Bất Ngôn còn lẩm bẩm: “Cặp kiếm linh kia của cô đến cùng có ích gì chứ? Nguy hiểm vậy còn không biết cứu người, còn không bằng que củi nữa.”
Hắn cũng không hiểu được huyền diệu nơi kiếm linh, nàng thổi que mồi lửa châm ngọn nến, vừa nói: “Ta trúng thận khí, mạng còn không giữ nổi, sao gọi ra kiếm linh! Cặp vợ chồng Lư thị đáng sợ thật, một muốn đầu ta, một muốn da mặt ta.”
Hồ Bất Ngôn nhìn chằm chằm mặt nàng đến vài lần, “Muốn da mặt của cô làm gì, vừa dày vừa…”
Nàng rất tức giận, dứ quyền vào hắn, “Nói dày thì ai cũng kém lão, hẹn một nén nhang sẽ gặp, lão đi đâu vậy?”
Hồ Bất Ngôn nói: “Ta oan quá, hết một nén nhang ta đi tìm cô, nhưng là căn bản tìm không thấy gian phòng khách kia. Thông minh như ta, lập tức nghĩ tới khẳng định là thuật che mắt. Cô cũng đừng đánh giá cao ta, ta chỉ có ba trăm năm đạo hạnh, không thể nhìn ra kỹ xảo bọn chúng. Nên linh cơ ta khẽ động, về Ba Nguyệt Lâu tìm luôn Tử Phủ Quân, nói cho ngài ấy biết quái vật của Vọng Giang Lâu muốn ăn thịt cô. Cô đoán sao nè? Người ta chưa kịp nghe nói xong đã chạy mất, mấy đệ tử Tử Phủ kia đuổi theo ngài, đến giầy còn chưa kịp xỏ nữa.”
Không phá cửa sổ vào phòng tỏ tình được thì phải nhuộm màu sến súa hết những người chung quanh. Hồ Bất Ngôn vừa nói vừa quan sát nàng, nhìn thấy trên khuôn mặt kia dần dần hiện lên chút ý cười, cuối cùng sóng mắt dâng đầy sóng sánh, mát mẻ giữa hè.
Hồ Bất Ngôn nhìn thấy thở dài, khỏi nói nữa, hẳn là yêu mất tiêu rồi. Cũng phải, trên đời này không có phụ nữ nào có thể kháng cự lại người đàn ông cứu mình trong nguy nan, địa vị lại cao, vẻ ngoài lại hoàn hảo. Tuy Nhạc Lâu chủ cái thế vô song đến cùng vẫn là phụ nữ, còn là cô gái đang độ hoài xuân nữa.
Hắn ngồi ở ngưỡng cửa, ủ rũ, “Đã sớm có tư tình, cô còn chạy cái gì, dứt khoát quay về Bồng Sơn với ngài ấy là được. Nếu có thể xin Thiên đế đặc xá tội của cô, cô theo ngài ấy cùng trông coi Lang Huyên, sinh ra một ổ tiểu Tiên quân chơi đùa, có tốt hơn làm chó nhà có tang không.”
Nhai Nhi nghe xong, hơn nửa ngày không nói ra lời.
Lão ấy nói đều phải, sớm biết sẽ có hôm nay, nàng lúc trước không nên đi trộm Ngư Lân đồ. Thế nhưng có một số việc đã phát sinh liền phát sinh, không thể hối hận quay lại. Suy nghĩ một chút nữa, Bồng Sơn tịch mịch vô biên, lâu dài, có giống Lư Chiếu Dạ với Tiểu Tình biến thành ngươi chết ta sống vợ chồng bất hoà không, ai mà biết. Thực ra như bây giờ cũng tốt, cả hai đều không cần nói toạc, gặp nhau thì liều chết triền miên một phen, tới lúc trời sáng khỏi liên quan. Nàng đã là trộm rồi, tội danh không có cách xoá bỏ, người nào làm người đó chịu, cùng lắm là chết. Sau này hắn còn phải quay về trên tiên sơn, lỡ ảnh hưởng hắn không còn phù hoa của Lang Huyên quân, không thể để vết bẩn của nàng dây vào hắn.
Nàng bỏ mồi lửa xuống, xoay người đi đến trước cửa sổ, nhìn hoa đầy viện dưới ánh trăng nói: “Ta nghe được hung phạm đứng sau cái chết phụ mẫu ta, là Đài Chúng Đế Lệ Vô Cữu. Trước đó ta từng hoài nghi y, nhưng bởi vì y không ra mặt trên giang hồ nhiều năm, ta tìm hiểu qua nhiều lần, cũng không có chứng cứ y có liên quan. Lư Chiếu Dạ đã chỉ điểm và xác nhận là y, ta thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót. Còn có chưởng môn Ngũ đại môn phái, Trường Uyên Nhạc Hải Triều… Ta muốn giết sạch chúng, không chừa lại tên nào.”
Hồ Bất Ngôn kinh ngạc, “Những gã kia đều là cao thủ đứng đầu…”
Nàng cười cười, “Từng kẻ mà dẹp, lão không tin năng lực của ta à?”
Hồ Bất Ngôn nói không tin được, “Đêm nay cô sém chút bị cắt đầu á.”
Lão hồ ly này luôn thích thú thấy người ta thất thế, thật không đáng yêu. Nàng xấu hổ sờ sờ miệng vết thương sau tai, “Đêm nay là việc ngoài ý muốn, trách ta khinh địch, cứ nghĩ Lư Chiếu Dạ tay trói gà không chặt… Sau này không có nữa, ta sẽ cẩn thận gấp bội.” Sau đó khí thế ngất trời phất ống tay áo, “Không nói nữa, sáng sớm ngày mai chúng ta đi Thương Ngô thành. Đồ của ta ta muốn lấy lại, không phải của ta, ta cũng muốn biến thành của ta. Ta muốn Vân Phù mười sáu Châu này không thể dồn ta vào cõi chết, ta muốn Sinh Châu đại địa trở thành chốn yên vui của ta…”
“Cô nghĩ Tử Phủ Quân chết rồi hử?” Nàng nói thật hùng hồn, Hồ Bất Ngôn im im phán cho một câu. Kết quả không ngoài dự đoán, trên huyệt thái dương đã trúng một chưởng, đau hết nửa đầu.
|