Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 41
Chương 41: Thích giết.
C41 | Thích giết.
Bình thường nghe mở đầu không đâu vào đâu thế này thường chứa đằng sau nội tình kinh thiên. Nhai Nhi rất hiếu kỳ với bước tính tiếp theo của y, có lẽ sau khi lấy được câu trả lời nàng muốn, có thể tháo gỡ luôn bí mật vợ chồng họ.
Nàng nói không biết, “Đối với hương phẩm ta chưa từng nghiên cứu qua. Lư công tử biết đấy, tình thơ ý hoạ đối với loại người như ta rất xa xỉ, ta thà tìm tòi ngâm cứu chiêu thức nào có thể khắc chế thắng địch, thế đao nào có thể giết người vô hình.”
Lư Chiếu Dạ nghe xong, khóe môi tươi cười lại thêm lớn, “Ta hiểu ý Lâu chủ, nhưng ngài vẫn là một cô nương, có vài thứ nên buông tay, không cần quá chấp nhất.”
Lời nói ý thiện, nghe như y đã là người tu đạo nhìn rõ cuộc đời. Người như vậy, chấp niệm bản thân còn sâu lại đi khuyên bảo người khác. Nhai Nhi có phầnbuồn cười, nhìn y mở nắp hộp bạch ngọc, lấy ra một khối Long Diên Hương đen như mực. Long Diên Hương bản thân có mùi, tương truyền mùa xuân hàng năm đoàn rồng tụ tập biển phía Tây của Đại Thực châu, gối đầu ngủ trên phiến đá, nước miếng đọng lại, dần dà ngưng kết thành hương liệu. Hai năm trước nàng bước vào Long Diên Tự, từng ngửi thấy mùi mãnh liệt này, giống mùi khối nhỏ y lấy ra, nên không sợ bị động tay động chân.
Y mở lò đỉnh bác sơn, đút miếng Long Diên Hương vào, Nhai Nhi nói: “Mỗi người đều có chấp niệm, chỉ khác nhau ở tâm có kiên định hay không thôi. Công tử là người thông minh, trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ta đã hai tay dâng Thần bích, công tử hiện giờ có thể nói với ta chân tướng.”
Lư Chiếu Dạ chậm rãi gật đầu, “Cuộc truy sát hai mươi hai năm trước, toàn bộ võ lâm đều có phần, ngài đã biết. Nhưng nguyên nhân thật sự còn là do Vạn Hộ hầu phủ tiểu thư. Lúc đó sắc đẹp Liễu Giáng Niên chấn động thiên hạ, xét về nhan sắc…” Y nhìn nàng, “Lâu chủ cũng thật vô cùng giống nàng ấy. Đáng tiếc một phụ nữ chỉ gả được một chồng, có kẻ vui nhất định có người sinh hận. Người đó phái ra nhiều sát thủ ám sát Vạn Hộ hầu, dùng tế châm dính kịch độc, chỉ cần trầy da đủ lấy mạng người. Sau đó lại xúi giục người trong dòng họ Nhạc gia, cũng chính là đường huynh Nhạc Nhận Dư là Nhạc Hải Triều, thừa dịp Nhạc Nhận Dư cùng vợ lo chuyện tang cha, đánh gãy lưng chưởng môn Trường Uyên Nhạc Nam Tinh. Chuyện sau này, Lâu chủ đã nghe, hơn trăm cao thủ đứng đầu truy kích ngàn dặm, bức Nhạc thiếu chủ giao ra Thần bích không thành. Khi phu thê Nhạc Nhận Dư cách Thương Ngô thành một dặm gặp phục kích, không thể chạy vào thành, chỉ còn đường trốn vào Tuyết vực.”
Nói xong, y dừng lại nhìn thần sắc nàng, Nhai Nhi lẳng lặng ngồi đó, tay chân dưới bàn lạnh ngắt.
Nàng biết cha mẹ gặp nhau, có kết cục như thế, quá trình nhất định rất thảm. Nghe y kể thêm một phần chi tiết nàng chưa biết, giúp nàng một lần nữa sắp xếp lại hồi ức. Khi ý nghĩ rơi vào trong thống khổ, mỗi một nhịp tim đập, mỗi một đoạn máu chảy, đều mang theo thê lương khó nói.
Nàng chậm rãi hít vào một hơi, “Sau đó thì sao? Công tử giờ có thể trực tiếp nói với ta, người kia cuối cùng là ai.”
Nhưng y lại yên lặng, ánh mắt chuyên chú nhìn làn khói xanh chậm rãi ngưng tụ trên đỉnh lò bác sơn. Làn khói đúng như y đã nói, lên tới không trung liền ngưng kết không tan. Y dùng tay lấy ra một thanh Thần bích, dùng tay áo cẩn thận bọc lấy, sương khói bị chia thành sợi nhỏ, từ từ quấn một vòng nơi đầu ngón tay hắn, thong thả bay về phía nàng.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, “Lâu chủ thân ở giang hồ, hẳn đã nghe nói qua người nọ, Đài Chúng Đế Hữu Minh chủ Lệ Vô Cữu. Có lẽ ngài sẽ cảm thấy kỳ quái, Lệ Vô Cữu danh tiếng tốt đẹp, không hỏi thế sự nhiều năm còn có lời đồn y thân hoạn cố tật, người như vậy, ắt khó là người khởi xướng âm mưu phía sau đúng không.”
Nhai Nhi nhìn làn khói chuyển hướng đến gần, mang theo mùi hoa lan thơm ngào ngạt, dừng ngay trước mặt nàng. Nàng vẫn chăm chú nghe lời hắn nói, “Không, trên đời không có chuyện gì là không thể.”
Y lộ ra vui mừng, “Lâu chủ quả nhiên hiểu rõ thế sự.”
“Ta chỉ không thể hiểu được là, sao công tử có thể biết rõ nội tình.” Nàng ngưng mi nhìn y, “Chẳng lẽ công tử cũng có tham dự chuyện này sao?”
Lư Chiếu Dạ khe khẽ thở dài: “Nói tham dự… Không thể nói ta có tham dự. Lúc đó ta và Lệ Vô Cữu có chút qua lại liên quan tiền bạc, y cần tiền xây dựng chốn thư giãn, ta vừa đúng lúc có tài lực phù hợp.”
“Như vậy Lệ Vô Cữu có hứa với công tử lợi ích gì à? Người buôn bán không có lợi ích không dậy sớm, không thể vô điều kiện dâng tiền ra giúp y được.”
Có chút khó trả lời, y hơi do dự, “Tiểu Tình… Phu nhân của ta, trước kia từng đã là mỹ nhân cùng nổi danh với Liễu Giáng Niên, nhưng số phận hai người cách biệt một trời. Liễu Giáng Niên xuất thân cao quý, Tiểu Tình thân lại là hạ lưu. Nhiệt Hải vương phủ bị cháy năm đó, dung mạo của nàng bị hủy hết, ta đã đồng ý với nàng ấy, nhất định phải khiến nàng hoàn mỹ như xưa…”
“Cho nên Lệ Vô Cữu lấy da mặt của Liễu Giáng Niên ra giao dịch phải không?” Khóe môi nàng mang theo một tia cười lạnh như băng, vung tay áo xua tan đi đám khói, “Đáng tiếc Lệ Vô Cữu cuối cùng không thể đạt thành nguyện vọng phu thê các người, Liễu Giáng Niên sau khi vào Tuyết vực bị chết, huyết mạch lạnh thấu, không còn tác dụng, ước định này cuối cùng không giải quyết được.”
Trong mắt y hơi toát ra một tia kinh ngạc, “Lâu chủ quả nhiên lạnh lùng thông minh, suy một biết ba.” Trong miệng nói xong, năm ngón tay nơi đáy tay áo chậm rãi khua, nàng không phát hiện, làn khói kia đã bị tản ra, lại tụ lại về góc nàng không nhìn thấy.
“Thật ra ta cũng đâu muốn, nhưng ai có thể yêu thích một vẻ xấu xí như quỷ vốn không phải của mình? Ta làm mọi việc chẳng qua là để thành mộng tận đáy lòng, cùng người trong lòng sinh hoạt như người bình thường.” Y không phải không có đau thương nói, “Nhưng xem ra chuyện đơn giản nhất đó với bọn ta cũng khó khăn vô vàn. Ta sẽ không buông tay, trong phạm vi khả năng, ta muốn tạo ra điều kiện tốt nhất cho mình. Người không vì mình, trời tru đất diệt, Lâu chủ tán thành chứ?”
Nhai Nhi cười đến khinh miệt, nàng tuyệt không thể dễ dàng tha thứ một ai mưu đồ đến gương mặt mẫu thân nàng có thể sống tiếp. Nàng huy động Thần bích, hai thanh hình cá đối âm dương muốn phóng tới Lư Chiếu Dạ, bỗng nhiên nhiều sợi khói ở đâu như được điều khiển tiến vào xoang mũi nàng, chớp mắt đầu óc ngưng trệ, hình ảnh trước mặt trở nên chồng chồng lớp lớp, nàng nghe tiếng Lư Chiếu Dạ thổn thức: “Võ nghệ Lâu chủ rất cao, Lư mỗ nếu không dùng tiểu xảo cũng đâu dám vội vàng đụng mặt Lâu chủ. Long Diên Hương không chỉ có thể tụ khói, đốt chung với xác của cổ trùng, còn có thể ngưng trệ thận khí.” Trước một khắc nàng ngất đi, y đi đến trước mặt nàng đau buồn nhìn xuống, “Cho nên mọi thứ cô thấy đều là giả, đèn hoa khách khứa Lâu trước, tiếng náo nhiệt ồn ào khen ngợi, đều là giả. Cô chắc không biết, Thần bích tuy quan trọng với ta, nhưng quan trọng nhất vẫn là cô.” Tay y xoa gương mặt nàng, dịu dàng như đối xử với món đồ sứ cực kỳ trân quý, “Cô thật sự rất giống mẹ, dùng khuôn mặt này đi giữa ban ngày ban mặt, tất cả mọi người đều biết cô là con của Liễu Giáng Niên, bao gồm Lệ Vô Cữu. Cho nên… Ở lại bên ta đi, cuộc đời mấy mươi năm ngắn ngủi mà thôi, chúng ta sinh lão bệnh tử bên nhau, so với đi trong nhân thế cô độc tốt gấp trăm lần.”
***
Nàng muốn phản đối, nhưng nói không nên lời, nàng không thể phát ra tiếng nào.
Đầu như bị đánh trúng một quyền, chỉ thấy mơ màng, không rõ thời gian, cũng không rõ phương hướng. Khi vừa mở mắt, nhìn thấy nóc nhà tuyết trắng, phòng này không có cửa sổ, không có chút ánh sáng tự nhiên, chỉ có ánh nến, nàng hiểu, đã bị giam trong một trong nhưng căn phòng trong tổ kiến.
Thử động tay chân, phát hiện không được, tứ chi bị buộc chặt vào tấm ván cửa phủ vải trắng, kéo thành hình chữ đại (大). Toàn thân nàng, chỉ có con mắt còn có thể hoạt động, liếc qua liền thấy Lư phu nhân không có mặt mũi, nằm ở trên trường kỷ bên cạnh nàng.
Giờ phút này ngay cả dữ tợn cũng không đủ để hình dung tướng mạo bà ta, da mặt không có, chỉ còn một hình đầu lâu mơ hồ, hai gò má đỏ tươi, vài nhúm mỡ mỏng manh màu vàng rải rác phủ lên phần cơ thịt, trán màu xanh trắng. Trong hai hốc mắc cực to chứa hai con ngươi như quả trứng gà, bởi vì không có mí mắt, cứ vậy thẳng đuột nhìn nàng chằm chằm.
Nhai Nhi cả kinh, ra sức giãy dụa, nhưng không có ý nghĩa.
Lư Chiếu Dạ đi tới, trong tay giơ một thanh đao sắc bén, tiếc nuối nói: “Tạm thời còn không thể dùng Thần bích, bởi vì cô có ý, ta sợ khống chế không xong, bị nó phản phệ.”
Tiểu Tình có chút vội không thể đợi nữa, hai hàng răng hé mở âm trầm, đụng nhau kêu ca ca, thúc giục gấp gáp: “Nó đã tỉnh, chàng còn chờ cái gì!”
Lư Chiếu Dạ không lập tức động thủ, y chỉ nhìn mớ khuôn mặt máu thịt lẫn lộn kia, hỏi: “Tiểu Tình, nàng có đau không?”
Tiểu Tình sợ run, cảm thấy câu hỏi thực ngớ ngẩn, “Đau thì sao? Thiếp chờ lâu như vậy, nguyện vọng sắp thực hiện, chút bị đau có là gì!”
Ả không có bờ môi, mỗi câu đều hở, nghe có phần buồn cười. Lư Chiếu Dạ buông mắt nhìn ả, “Cổ mở ra, tiết diện so với cả cái đầu cũng không khác mấy. Nếu như ta nhất thời sơ sẩy, lắp ngược tóc với da mặt, nàng có thể vĩnh viễn trước sau sinh hoạt điên đảo.” Y cúi xuống, nhẹ nhàng nói, “Nương tử, không bằng đổi cả đầu đi, như vậy đỡ rất nhiều phiền toái.”
Tiểu Tinh lúc đầu sửng sốt, sau đó liền nổi trận lôi đình, “Lư Chiếu Dạ, chàng điên rồi sao? Chàng rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?”
Ả đương nhiên biết, người lấy đầu là trung tâm, chỉ cần đầu còn, não còn, mọi thứ khác đều có thể lắp ráp. Nhưng nếu đã đổi đầu, như vậy ả không còn là chính mình, mà là triệt để biến thành một người khác, biến thành Nhạc Nhai Nhi, hoa khôi Tiểu Tình không bao giờ tồn tại nữa.
Tròng mắt kinh khủng kia giận dữ trừng mắt nhìn ánh đao lóe sắc lạnh, đến thời khắc này mới hiểu ra, kẻ mỗi ngày cùng ả đồng sàng cộng chẩm này đã chịu đủ ả. Trong lúc lòng ả tràn đầy vui mừng chờ mong đến ngày mang vào gương mặt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, y lại tính toán vứt bỏ ả thế nào.
Tay chân của ả bị cột lại vì chuẩn bị đổi mặt, chỉ có thể nỉ non cầu xin hắn, “Lư lang, có nhớ tình cảm chúng ta ngày xưa không… Trước kia chúng ta thật tốt, chàng nói sẽ yêu thiếp cả đời.”
Lời tình ý triền miên, lại phối hợp khuôn mặt máu me kinh tởm, yêu thương trước kia từ trong miệng ả nói ra không bao giờ làm y động lòng nữa. Y thậm chí còn trông thấy nước bọt mang tơ máu từ khóe miệng ả, thật kinh ngạc, không biết Tiểu Tình của hắn khi nào biến thành như vậy, nhất thời một trận buồn nôn, vội vàng quay đầu.
“Lư lang, thiếp yêu chàng như vậy…” Ả như khóc như cười gọi y, một người đàn bà đã đến lúc này còn kỳ vọng dùng âm điệu triền miên thức tỉnh lại lương tri của đàn ông, rõ ràng là phí công, nhưng vẫn không thể hết hy vọng.
Lư Chiếu Dạ thở dài thật sâu, “Thứ cô yêu chỉ là cái khuôn mặt của ta. Cô chán ghét cơ thể của ta, cô thích đàn ông hùng tráng. Mấy năm nay, ta không ngừng chiều cô hay thay đổi khẩu vị mà đổi thân thể, cô có biết mỗi một lần ta chịu là bao nhiêu đau đớn, mạo hiểm đến chừng nào sao?” Y đưa mặt tiến gần mắt ả, “Cô xem, khóe mắt ta đã bắt đầu có nếp nhăn, không bao lâu nữa, cô lại yêu cầu ta đổi mặt giống như cô —— sau đó lại không ngừng đổi thân thể, đổi mặt… Ta quá mệt mỏi rồi, tới hôm nay chấm dứt, hai ta đều giải thoát, như vậy với ai đều tốt.”
Tiếng Tiểu Tình thét chói tai, từ yết hầu phát thẳng ra, đại khái muốn nói “Không”, nhưng không có môi, không thể rõ ràng.
Lư Chiếu Dạ nói lời từ biệt cuối cùng, hôn trên gương mặt ả, như con dấu đóng xuống thấm đẫm đầy mực, môi dính máu đỏ đến quỷ dị. Sau đó kê lưỡi đao lên cổ ả, thì thào nói: “Đừng sợ, nhịn một chút sẽ qua, rất nhanh, ta cam đoan.”
Gặp vợ chồng quỷ rồi! Nhai Nhi dùng sức muốn trốn, thận khí vẫn còn xoay quần trong người nàng, chân nàng duỗi thẳng thân dưới tấm ván gỗ không thể cử động.
Nàng quen cảnh giết người cắt đầu về nộp, trước kia cũng thường xuyên làm, nhưng là khi nàng có thể khống chế mọi tình huống. Giờ đây nàng hành động không tiện, người đàn bà vô diện nằm cạnh, tên đàn ông thì đã thay đổi thân thể đang tính toán đổi đầu cho hai người, cảnh ngộ thật đáng sợ như chuỗi ác mộng dài, không cách nào tỉnh lại.
Mặt Lư Chiếu Dạ tái nhợt vô cảm, y đặt lưỡi đao trên cổ Tiểu Tình đang định dùng sức ấn xuống, bỗng thấy ánh bạc chợt lóe, y bị ném lên cao rồi rơi mạnh xuống đất.
Cái gáy bị đập đến phát đau, không kịp nghĩ, y định đứng dậy. Nhưng chợt phát hiện không thấy tay đâu, đầu và thân thể hắn đã chia lìa. Tiểu Tình từ trường kỷ bước xuống, trong tay giơ thanh đao sắc bén giống như vậy, từng bước một đi về phía hắn, “Lư lang, ta đã cho ngươi cơ hội, sao không biết quý trọng? Hai mươi năm phu thê cuối cùng đã chấm dứt thế này thật không ngờ nổi!” Những sợi cơ như dây quấn chặt co kéo, ả lộ ra một nụ cười, khom lưng nâng đầu hắn lên, khẽ nói, “Ngươi nói ta chán ghét thân thể vốn có của ngươi, thực ra ngươi sai rồi. Ta còn giữ nó đây, để cho ngươi chết được toàn thây.”
Trên mặt Lư Chiếu Dạ lộ ra vẻ sợ hãi, môi không ngừng đóng mở, nhưng đã đứt khỏi thân không có phổi cung cấp khí, phát không ra tiếng.
Tiểu Tình nói “Suỵt”, “Ngươi không cần cảm kích ta, ta là người nhớ tình xưa.” Đi đến góc tường vặn đế nến, trên vách tường đẩy ra một khối ngay ngắn, như chiếc tủ âm vào trong tường, khi lộ ra toàn bộ, mới nhìn rõ chính là miệng một chiếc quan tài tinh xảo.
Ả đẩy nắp quan tài, ôm đầu hắn qua để hắn nhìn vào cái xác thấp bé xấu xí không đầu bên trong, “Đã nhiều năm, Nhiệt Hải công tử thân thể như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, ngươi thật đã quên dáng vẻ mình lúc xưa à. Giờ nhìn lại, đến cùng vẫn là thân thể này thích hợp với ngươi nhất.”
Chuyện cũ không muốn nhớ lại tựa như một vết sẹo, ngươi hao tổn tâm cơ vứt bỏ nó quên nó, kết quả đi một vòng lớn lại về chỗ cũ, tuyệt vọng đó mới là đáng sợ nhất. Một cái đầu còn sống, một khối thân thể chết, tổ hợp ở cùng nhau thật cổ quái buồn nôn. Trong mắt y trào ra lệ, không thể nhìn thẳng vào chính mình, bi phẫn nhắm hai mắt lại.
Tiếng Tiểu Tình cười the thé, “Lư Chiếu Dạ, ngươi là thằng lùn, đến chết vẫn là tay ngắn chân ngắn, không đủ cao đến thắt lưng ta!” Ả châm chọc một phen, cuối cùng rút trong tay áo một băng vải đen, tùy tay ném phủ lên mặt hắn, lạnh lùng nói, “Chết đi, mang theo thân thể dơ bẩn của ngươi vĩnh viễn đọa ở địa ngục Vô Gian, kiếp này, kiếp sau… Vĩnh viễn, không cần gặp lại.”
Nắp quan tài đóng lại, thu vào trong tường, Tiểu Tình lẳng lặng đứng một lát, xoay người đi về phía Nhai Nhi. Lần này không còn gì cản ả vui vẻ, mỗi một bước đều lả lướt phong lưu, vừa đi vừa nói: “Đàn ông đúng là không đáng tin cậy, để Nhạc Lâu chủ chê cười rồi. Ngươi đã đến nửa ngày, không thể để ngươi chịu vắng vẻ nữa, làm chuyện ta ngươi quan tâm đi.”
|