Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 40
Chương 40: Chỗ yếu ớt như thế, không khỏi bị những thứ dơ bẩn tàn phá.
C40 | Chỗ yếu ớt như thế, không bị những thứ tầm thường tàn phá nữa
Dây trói yêu này thật khó tháo, khi nãy bị treo trên xà nhà, nàng dùng nội lực giãy thật lâu không thoát được. Giờ còn trói chung vào người hắn, một chút gió thổi cỏ lay hắn liền phát hiện, nàng chỉ có thể mở to mắt, lòng nặng nề tính toán, làm cách gì đi được mà thần không biết quỷ không hay.
Thật sự hắn đề phòng nàng như trộm cướp vậy, vừa rồi không biết là ai nhiệt tình đến cực độ, gối mặt lên ổ gáy nàng, thì thào gọi tên nàng. Nàng dùng chân nhẹ nhàng cọ nơi đùi hắn, trên đùi đàn ông lớp lông dày hơn nữ, làm nàng cảm thấy ngưa ngứa.
Cọ vài cái, hắn không có chút động tĩnh, nàng cũng không nói, chỉ nâng đầu gối lên xâm nhập vào giữa hai chân hắn.
Hắn nhíu mày, “Cô lại muốn gì thế?”
Nàng cười xuỳ, “Tiên quân nói chuyện thật khách khí, chúng ta như thế này, còn hỏi ta muốn thế nào?”
Hắn quả nhiên lặng thinh, trong lòng chỉ cảm thấy thật nặng nề. Hắn lùng bắt nàng vạn dặm từ Phương Trượng Châu đến Vương Xá Châu, thực sự xét đến cùng chỉ để gặp lại nàng một lần. Hắn sống lâu như vậy, chuyện gì mà nhìn không thấu nghĩ không ra? Chẳng qua nhiều lúc hắn tình nguyện hồ đồ mà thôi. Hắn là bất khuất, hắn ở Cửu Châu vạn người kính ngưỡng, vậy mà đứng trước nàng lại trở thành món đồ chơi dễ dàng vứt bỏ. Trong chuyện tình cảm, vốn dĩ không phân thân phận ai cao thấp vinh nhục, người mềm lòng trước thì thua, đơn giản vậy thôi. Đã biết sai ở chỗ nào, sẽ không muốn phạm cùng một sai lầm, nhưng mà…
Nhìn người bên cạnh, lần thứ hai hắn ôm lấy nàng, chính bản thân vẫn không kiềm nổi trướcdụ hoặc của nàng. Mấy ngàn năm trước có con hồ ly thủ đoạn rõ ràng cao hơn nàng gấp bội, hắn lại có thể thu vào Vạn yêu quyển, giờ đối mặt với cô người phàm nhỏ bé này, hắn lại vô lực chống đỡ, chẳng lẽ đã đến lúc độ kiếp rồi sao?
Một tay còn lại của nàng tự do mát lạnh di chuyển, theo ngực hắn uốn lượn xuống dưới, dừng lại nơi đó. Hắn không khỏi co rúm lại, trong đầu như có cỗ xay gió, ong ong chuyển động gào thét. Nàng quanh co trêu đùa, nhìn hắn im lặng không kháng cự, đến lúc không cách nào khác mà dựng thẳng, nhìn hắn thở hào hển, tựa như gã thiếu niên chưa từng trải nghiệm phong tình.
Đáy lòng Nhai Nhi dâng lên một mảnh mềm mại, dù sao cũng là người từng ân ái, tuy hắn chân đuổi miệng hô muốn giết nàng, nhưng chỉ có ở bên người hắn, tiếp xúc da thịt với hắn, nàng mới có thể cảm nhận sự an yên trong tâm. Có một khắc cảm thấy thật lười biếng mệt mỏi, muốn dựa vào bên người hắn ngủ một giấc thật ngon, đáng tiếc nguyện vọng này cả đời này sợ chẳng bao giờ đạt được. Bọn họ là bạn lữ về đêm, ban ngày một người oán hận, một kẻ trốn tránh đuổi giết. Cũng may người chấp pháp này còn có tư tâm với nàng, chứ nếu không người đấu với tiên tuyệt không có khả năng.
Nàng muốn lợi dụng chút điểm lợi thế này, còn khoảng hai canh giờ nữa mặt trời sẽ bắt đầu mọc, trong hai canh giờ này phải nghĩ cách trốn xa đây. Nàng hôn môi hắn, sau đó môi đi theo quỹ đạo của ngón tay, ngọt ngào bao trùm hắn.
Hắn gấp gáp hít không khí, trong bóng tối như cá vượt vũ môn. Nàng trưng ra kỹ xảo thuần thục, khiêu khích hết mức, nàng có thể cảm giác được chân khí hắn loạn xạ cào cào, cùng biến ảo theo tâm ý của hắn, dây buộc yêu nhẹ nhàng nới lỏng từ lúc nào, như lột lớp da rắn, không tiếng động rơi xuống đất.
Nàng rời đi, nếu như nói lần đầu tiên hoan ái hắn còn có sức nhìn ngó nàng, lần thứ hai hắn đã lâm vào hoa mắt ù tai, không còn biết giờ khắc gì nữa.
Xa xa gà gáy kêu quá ba lần, ánh nắng sớm đầu tiên xuyên qua cánh cửa khép hờ rọi xuống nền gạch xanh cũ kỹ. Hắn bình tĩnh mặc lại xiêm y, mở cánh cửa đi ra.
Khắp nơi đều không thấy, hắn đương nhiên không thể hy vọng xa vời thấy nàng sớm mai đứng bận rộn trong bếp, thậm chí tối qua mình rốt cuộc có từng bắt nàng không, đều không còn rõ ràng. Có lẽ là một giấc mộng, hắn nghĩ. Có lẽ hắn đi vào phòng nàng, rõ ràng là để thăm dò, cuối cùng trở thành nhìn vật như thấy người, hiện thực luôn trái ngược với tưởng tượng. Lạ thay lần này hắn không có một chút nào tức giận, quay lại Ba Nguyệt lâu, Đại tư mệnh hỏi tình hình, hắn lạnh nhạt nhìn một cái, “Cô ta giảo hoạt cỡ nào, đâu phải cậu không biết. Lại chạy mất rồi, không biết đường nào.”
Đại tư mệnh ngạc nhiên há miệng thở dốc, rồi chẳng biết nên nói gì, chỉ hỏi: “Quân thượng, vậy tiếp theo chúng ta làm sao?”
“Làm sao ư…” Hắn rũ mắt đứng đó, môi hơi mím lại, “Tiếp tục tìm bắt. Cuốn bản đồ phải trả về Lang Huyên, về phần cô ấy phạm tội, để bổn quân và cô ấy từ từ thanh toán.”
***
Hồ Bất Ngôn mặt mũi bầm dập ngồi trên đỉnh hòn non bộ dưới tàng cây đa nhìn xuống thật lâu, mặt hướng phía nam, chỉ cần ở cửa có động tĩnh sẽ phát hiện ngay.
Mặt trời đã lên cao, cuối cùng nhìn thấy Nhai Nhi xách hai con gà quay về, hắn đứng lên, không biết nên khóc hay cười.
“Không phải cô chạy đến Kỳ Lân Châu mua gà đó chứ, mất tích một ngày một đêm, ta sợ tới mức nghĩ rằng cô bị Tử Phủ Quân bắt, đang định lên Ba Nguyệt Lâu tìm bọn Tô Họa, quyết tử chiến với lão thần tiên ấy rồi.” Hắn vừa nói vừa đi tới, dò xét nàng, “Lâu chủ, cô ổn chứ?”
Nhai Nhi lấp lửng cười, “Có thể không ổn chỗ nào chớ? Lão không phải thích ăn gà sao, mới ra lò, ăn đi.”
Nàng đưa túi giấy gà quay qua, gà rất béo, nước mỡ thấm qua lớp giấy lá trúc, làm mặt giấy thô dày hoá trong suốt. Hồ Bất Ngôn ngơ ngác cầm, lúc này gà quay với hắn cũng không quan trọng, hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng, “Rốt cuộc là cô đi đâu thế? Có gặp chuyện gì không?”
Nhai Nhi ngại hắn ồn ào, phớt lờ nói: “Có đồ ăn còn lấp không nổi miệng lão? Đêm qua ta thăm dò Vọng Giang Lâu, hôm nay tính toán thử đi gặp Lư Chiếu Dạ. Mặc kệ ra sao, trước dò ra kẻ chủ mưu, sau đó thừa dịp ta còn cơ hội sống, chính tay đâm kẻ thù.”
Hồ Bất Ngôn nghe ra trong lời nàng có chút manh mối nhỏ, cái gì mà còn có cơ hội sống? Nói vậy chả lẽ vừa mới tìm đường sống trong chỗ chết sao… Hắn sợ run, “Cô bị Tử Phủ Quân bắt sao? Đêm qua?”
Hồ ly trời sinh thông minh, đôi khi khó tránh làm lòng người phiền muộn. Nàng không muốn dong dài với lão ấy, giật lấy túi gà quay, “Ta cũng đói bụng rồi, lão không ăn ta ăn.” Sau đó bước thật nhanh đến bàn đá dưới cây đa, vén vạt váy ngồi xuống, bắt đầu xé gà.
Hồ Bất Ngôn không nói, đi qua ngồi sát đối diện nàng. Nàng vội ăn phần nàng, hắn tinh tế ngửi ngửi, cuối cùng ngửi ra một tia mằn mặn, hắn la to: “Đêm qua cô đi ngủ với ai nè!”
Nhai Nhi phát hoảng, “Võng Lượng mắng không sai, lão đúng là con hồ ly mất nết! Con mắt nào lão trông thấy ta đi ngủ với ai, lại ở đây ăn nói tầm bậy?”
Hồ Bất Ngôn rung đùi đắc ý nói: “Cô quên ta rành nhất món gì hả, trên đời này trừ món gà, quen thuộc nhất chính là cái mùi vị kia. Chỉ cần cô đã trải qua chuyện đó, ta ngay lập tức có thể đoán được, còn chối không? Cô nói thiệt đi, cuối cùng là bí mật gặp gỡ Tử Phủ Quân, hay là đi gặp cái gã nhân tình cũ Tung Ngôn gì kia? Nếu cả 2 người đều không phải… Chẳng lẽ là Lư Chiếu Dạ? Cô nói, có phải hắn làm bậy gì không?”
Hắn càng nói càng không tưởng tượng nổi, nàng suýt chút nhịn không được đánh hắn. Đưa cái tay đầy mỡ, hung hăng kéo lỗ tai hắn, “Lão bị lên cơn động tình à? Nếu muốn tìm hồ ly cái thì đi đi, ta không ngăn cản. Cái gì mà bí mật gặp gỡ Tử Phủ Quân chứ… Hắn hận ta không chết, còn làm chuyện này với ta à?” Dứt lời ném gà xuống 1 cái bịch, vội vàng vào nhà.
Phòng gạch thấp bé, dù ban ngày cũng khá tối. Nàng ngồi ở trên giường nghĩ ngợi, dắt góc váy lên ngửi ngửi mùi trên người, ngửi mãi chẳng thấy gì, xem ra con hồ ly kia lại lừa nàng.
Đổi lại bình thường, nàng không quá để ý Hồ Bất Ngôn đoán mò việc riêng của nàng. Hắn tận sức khui nàng chuyện lần trước xông vào gây hoạ ở Lang Huyên, nàng cũng hàm hàm hồ chịu đựng, nhưng lần này nàng thực không muốn bất cứ ai biết. Dù sao lần trước lỗi của một mình nàng, lần này nếu truy cứu, khó tránh chịu tội đánh năm mươi đại bản. Người ta có sĩ diện thần tiên, không giống nàng. Nàng ăn trộm cũng có nguyên tắc, bảo toàn tốt cho thanh danh của Tử Phủ Quân, dù sao người ta là nhân vật lớn, mình cũng được sáng lây.
Múc chậu nước, rửa mặt chải đầu một chút, ngủ đến chạng vạng mới dậy, quấn cao búi tóc ra cửa, lại chỗ Hồ Bất Ngôn đang ngồi xổm ở trong vườn hất cằm: “Đi, đi gặp Nhiệt Hải công tử đi.”
Hồ Bất Ngôn bật dậy theo nàng, nàng một thân quấn khăn đỏ thẫm đi giữa trời đất, gió mát khẽ phất phơ như mây khói, rất có cảm giác không ai thắng nổi. Hắn phía sau hỏi: “Không báo cho Tứ đại hộ pháp một tiếng sao?” Nàng quay lại, tiếng trâm cài lao xao nhẹ vang, “Cả một bang lớn đi, lão sợ đệ tử của Tử Phủ không phát hiện nổi chúng ta a?”
Hồ Bất Ngôn à một tiếng, “Vậy cẩn thận chút, y tuy là người phàm nhưng ta thấy rất tà, e là quỷ trong Bách quỷ quyển cũng không lợi hại bằng.”
Nhai Nhi cười cười, xưa nay nàng đối chiến với các môn phái giang hồ chưa từng sợ đối phương là thần thánh phương nào. Chỉ cần đối phương là người, nàng đều có thể đánh bại, là yêu là quỷ, cũng muốn lãnh giáo một lần.
Hồ Bất Ngôn hóa ra nguyên hình, nàng ngồi trên lưng, đạp một tia sáng mờ bay nhanh về trong thành. Chỗ ở yêu nhân kia lộ ra quỷ dị, sợ đi nhầm, bọn họ theo lối cũ dọc đường mòn phủ kín hoa rơi, con kim hồ to lớn dạo nhẹ ba bước, quả thực như lạc đà trong biển cát. Người trên lưng hồ cầm một chén đèn quả quất, thân ảnh mảnh khảnh lướt theo, ánh sáng như một nắm tay nhẹ nhàng lên xuống như lửa quỷ U Minh, ai giữa đường gặp phải hẳn rụng cả gan.
Dần dần đi đến trước Họa lâu, cây đào che nửa tòa lâu kia vẫn sáng rỡ. Dưới tàn cây một cẩm y công tử đứng, mặt mày lưu luyến, tươi cười ấm áp, nhẹ nhàng nói một câu, “Tại hạ chờ đã lâu.”
Nhai Nhi nhảy xuống lưng hồ chắp tay, “Công tử đợi lâu. Ta vừa định nhờ người vào báo, không ngờ gặp luôn công tử.”
Y nhẹ vuốt cằm, nhìn vẻ mặt của nàng ra vẻ chờ đợi, hòa nhã nói: “Lâu chủ không giống người khác, từ lúc được tin của Lâu chủ, Lư mỗ liền ngóng đến trời tối. Cả ngày không yên lòng, chuyện trong Lâu đều gác lại xử lý sau, chỉ đợi Lâu chủ đại giá quang lâm.”
Nhai Nhi cười rộ lên, “Lư công tử thịnh tình tiếp đón, tiểu nữ thực không dám nhận.”
Một ma đầu giết người không chớp mắt tự xưng tiểu nữ tử, nghe hỗn loạn mà lại hài hòa. Lư Chiếu Dạ nhìn vào hai mắt nàng, ánh mắt chuyên chú, làm nàng hơi khó chịu. Nhưng không dừng lại, xoay người đưa tay, mời nàng đi vào.
Lần này không có thiết yến trên ban công, dọc theo cầu thang, Lâu sau được xây rất cao mà rộng lớn, đi qua hành lang cuốn xoay tròn, thu hết toàn bộ cảnh đêm Vương Xá Châu xa hoa lãng phí vào đáy mắt. Nhai Nhi từng hai lần thăm dò tòa Họa lâu này, nhưng cái nàng thấy so với lúc này được Lư Chiếu Dạ dẫn đi tham quan khác nhau rất lớn. Y dẫn nàng vào phòng, mái che điêu khắc sắc sảo, treo tranh sơn thủy bằng lụa dệt từ tơ nhện. Xuyên qua lớp mành mỏng manh, thấy các cô nương khiêu vũ ở Lâu trước và khách lui tới, lớn tiếng chút, Lâu trước có thể nghe thấy.
Nếu không gian quá kín dễ khả nghi, nửa kín nửa mở thế này thuận tiện nhiều. Nhai Nhi rất hài lòng với địa điểm, Lư Chiếu Dạ phảng phất thấu hiểu, cười nói: “Lâu chủ không cần lo lắng, Lư mỗ cũng không có gì ý đồ xấu. Ngài và ta là giao dịch qua lại, ngài một tay giao hàng, ta một tay giao tiền. Tại hạ tuy không tính là người giang hồ nhưng luật giang hồ vẫn biết một ít, tuyệt không để Lâu chủ khó xử, cũng tuyệt không chiếm tiện nghi của ngài.” Y tạm ngừng, nhìn Hồ Bất Ngôn, “Chỉ là tại hạ có yêu cầu, trừ hai chúng ta, không thể có mặt người thứ ba. Cho nên mời Hồ công tử ngồi trong đình một lát, ta đã cho chuẩn bị rượu ngon với mỹ nhân, mời Hồ công tử thưởng thức.”
Hồ Bất Ngôn nghe nói muốn đuổi mình, có phần không vui, rượu ngon mỹ nhân gì đều không lọt vào mắt, lớn giọng nói: “Lư công tử giao dịch chẳng lẽ còn muốn tránh người à? Tìm tung tích Thần bích lão Hồ ta cũng có một phần công lao, Lư công tử đây là muốn nghi ngờ lão Hồ?”
Lư Chiếu Dạ vẫn ý cười trong suốt, “Công tử đừng hiểu lầm ý ta, chỉ là ta và Lâu chủ tiến hành không chỉ là giao dịch tài vật, còn có chuyện đầu đuôi chân tướng của cuộc thảm án hai mươi mấy năm trước, có người ngoài ở đây thật không tiện.” Quay về phía nàng mở 1 vòng tay, “Lư mỗ là người làm ăn, chỉ biết gảy bàn tính, không biết động tới đao kiếm. Lâu chủ mấy năm nay oai phong trên giang hồ, sẽ không có điều kiêng kị với ta chứ!”
Y nói mình là vô hại, nhưng các cô nương trong thành mất tích y đều có liên quan. Người này luôn quái dị, trên người không có chân khí, cũng không có nội lực. Đứng ở nơi đó, vẫn tự nhiên làm người ta cảm giác được nửa phần bị uy hiếp, là chỗ lợi hại của y.
Nhai Nhi gật đầu, không nhắc đến thủ đoạn của y, tiền tài cũng là việc nhỏ, nàng chỉ để ý mấu chốt hung phạm phía sau màn. Liền quay qua Hồ Bất Ngôn ý bảo: “Lão cứ đi trước uống rượu ôm mỹ nhân, sau một nén nhang ta tới tìm.”
Ngụ ý chỉ một nén nhang, nếu sau một nén nhang không có tin tức nàng, nhất định có chuyện ngoài ý muốn, hắn có thể chạy vào.
Hồ Bất Ngôn nói thôi được, “Lão Hồ đi ôm người một nén nhang đây.” Phất ống tay áo nghênh ngang mà đi.
Phòng khách chỉ còn lại hai người, Lư Chiếu Dạ mời nàng vào bàn, bản thân chậm rãi châm trà ở phía trên. Trên bàn nến đỏ đốt lộng lẫy, Nhai Nhi dưới ánh đèn đánh giá hắn, lạ thật hôm nay y không tận lực che dấu, như không sợ nàng nhìn kỹ. Mái tóc đen phất phơ ở phía sau lưng, hai dải tóc dày thả trước ngực, nửa che nửa không hai bên cổ. Một đường màu đỏ dưới hàm càng nổi bật trên nền tóc đen. Nàng thấy rõ, đường cắt rất gọn, phải sát đến sau gáy, người bình thường nếu bị thương như vậy, đã sớm mất mạng.
Tươi cười trên khóe môi, y cười đến vô cùng khoan dung, “Lâu chủ rất hiếu kỳ, vì sao có vết sẹo này phải không.” Vừa nói vừa giương mắt nhìn nàng, “Lâu chủ có đem theo Thần bích không?”
Nhai Nhi đưa tay đẩy hộp gấm qua.
Nàng dùng máu thịt nuôi Thần bích hai mươi hai năm, chúng nó đã sớm trở thành một phần thân thể nàng. Đặt ở trong hộp là vì ứng phó Lư Chiếu Dạ, dù sao người ngoài không biết vị trí của chúng, càng không biết nàng chỉ dựa vào ý niệm là có thể linh hoạt khống chế chúng.
Lư Chiếu Dạ mở nắp hộp, người giang hồ vì bảo vật bên trong này tranh đến đầu rơi máu chảy, quả nhiên là lợi khí giết người thượng đẳng, một xanh một tím hai mảnh trên thân đao có khắc các tinh tú vận hành và mặt trăng mặt trời. Vẻ đẹp như nước trong tràn qua hồ, ung dung mà lành lạnh, mảnh đao rộng cỡ một ngón tay vừa sắc vừa sáng, tản ra sắc lạnh man mác.
Y lấy ra một miếng Thần bích, cầm trên tay thưởng thức. Tùy ý rút một lọn tóc nhẹ nhàng thổi, Thần bích vọng lại một tiếng ong, sợi tóc kia không còn trên lưỡi dao, bị sóng âm cắt thành hai đoạn.
“Đao tốt, sát khí lạnh thấu xương!” Trên mặt y lộ ra vẻ hài lòng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ cổ mình, “Chỗ yếu ớt như thế, không bị những thứ tầm thường tàn phá nữa. Về sau có Thần bích, vết sẹo này có thể vĩnh viễn biến mất.”
Nhai Nhi âm thầm cả kinh, mới biết y mượn Thần bích sắc bén để đổi đầu cho mình không để lại dấu vết.
Y nói xong, bỗng nhiên lại ngại ngùng nở nụ cười, “Dọa Lâu chủ rồi sao? Đừng sợ, thực ra so với thay quần áo không có gì khác.” Thuận tay đẩy trà ngon qua, “Lâu chủ lần trước mời ta uống huyết trà, nay ta mời Lâu chủ thử mùi thịt.”
Chỉnh lại tay áo, cầm cây móc bạc gẩy huân hương trong lò đồng, “Lâu chủ tư Long Diên Hương* chưa? Thế nhân đều nói Long Diên Hương có mùi thơm lạ lùng, mùi tanh có thể kích thích dẫn hương mọi vật, thật ra không phải. Long Diên Hương kì diệu ở chỗ khi dùng sẽ tạo làn khói lơ lửng trên không, tụ mà không tán. Hôm nay rảnh rỗi, ta thử làm mẫu cho Lâu chủ, được không?”
*là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hoá của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền. Khoảng năm 1000 CN, trong cổ thư TQ đặt tên cho chất này là long diên hương, miêu tả nó là một loại “nước bọt của rồng”, bởi vì người ta tin rằng chất này có nguồn gốc từ nước bọt của con rồng đang nằm ngủ gần biển tiết ra.
|