Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 37

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 37
  • 10
Prev
Next

Chương 37: Yêu nữ gần trong gang tấc.

C37| Yêu nữ gần trong gang tấc.

Triều Nhan rất hứng thú với chuyện có em bé, cô bé phát hiện động tác nhỏ của chủ nhân, lập tức hỏi tới, tha thiết chờ mong nhìn nàng, “Có không ạ?”

Nhai Nhi buồn bực bảo không có, mặt mũi cô bé thất vọng, “Xem ra thần tiên này hơi kém ý tứ.”

Nhai Nhi rất kinh ngạc, Triều Nhan tâm trí chưa mở, nhìn dáng vẻ mười bốn tuổi nhưng tuổi đời so với người bình thường chỉ mới khoảng bảy tám tuổi. Cô bé căn bản không hiểu chuyện giữa nam nữ, nên khi nói ra câu này, nàng biết lại là Hồ Bất Ngôn giở trò quỷ.

“Là Hồ ca ca em nói à?”

Triều Nhan gật gật đầu, “Thần tiên mà lợi hại thì sẽ đậu được dưa, dưa còn là dưa hấu cát, dễ đậu như vậy. Nếu thần tiên bận việc nửa đêm canh tác mà thất thu hoa mầu, chứng tỏ ngài không được —— nguyên văn lời Hồ ca ca đó.”

Nhai Nhi nổi trận lôi đình, “Về sau không cho phép em nói chuyện với lão đó nữa! Em xem Chàng Vũ thật tốt, xưa nay không thèm để ý lão. Hồ ly tinh miệng toàn nói xàm, giỏi nhất lừa mấy cô nương, chờ lão về ta thu thập lão!”

Đến khi Hồ Bất Ngôn thật sự trở về, trên mặt còn nguyên một vết bầm đen nơi mi mắt, nàng không hạ thủ nổi.

“Nguy hiểm thật luôn.” Hồ Bất Ngôn vỗ ngực, “Người Đại thực trợn tròn mắt mà ngủ, như ngựa vậy. Lúc đầu ta còn đề phòng, sau khi thăm dò qua vài lều trại lá gan lớn hơn, cũng không phân biệt nổi người ta đến cùng là tỉnh hay là ngủ, trực tiếp bắt đầu luôn. Ta mò vô xiêm y của thủ lĩnh Đại thực, sờ hết trên ngực, chả thấy cái gì. Chưa từ bỏ ý định, sờ tới đũng quần, cuối cùng bị người bắt được .”

Không cần kể tiếp, khó trách bị đánh cho mặt mũi nở hoa.

“Thần bích đâu? Tìm được không?”

Hồ Bất Ngôn lắc đầu, “Người Đại thực nói bọn họ bị vu oan, làm gì có Thần bích gì, nhưng trứng của chim hải âu lớn thì có 2 hạt, hỏi ta muốn lấy không.”

Nàng không hiểu, “Chim hải âu lớn là cái gì?”

Hồ Bất Ngôn trầm xuống không nói nên lời, Chàng Vũ bên cạnh thay hắn trả lời: “Người Đại thực sống ở vùng duyên hải, chim hải âu lớn là vật thiêng của bọn hắn (Totem). Gã bị Hồ Bất Ngôn sờ vốn có máu Long Dương, thấy huynh ấy liền động xuân tâm, còn khen huynh ấy tuấn tú.”

Hồ Bất Ngôn khóc không ra nước mắt, “May là ta chạy nhanh không thì trinh tiết khó giữ. Giờ ta có lý do tin rằng có người nhúng tay tung tin đồn về Mưu Ni thần bích, nói cô nghe, người này rất có khả năng chính là Lư Chiếu Dạ. Mấy môn phái giang hồ kia, tên tuổi lớn cỡ nào cũng đều thành quân cờ trên tay người. Vân Phù mười sáu châu chính là cái bàn cờ, lúc các ngươi tự giết nhau, có người đứng ngoài cười.”

Nhai Nhi ngồi ở chỗ kia lặng thinh thật lâu, lẩm bẩm: “Có lẽ Lư Chiếu Dạ biết Thần bích trong tay ta, chuyện y biết được vượt rất xa so với tưởng tượng của ta. Nhưng y không xác định được Thần bích bị ta giấu ở nơi nào, như Lan Chiến năm đó, ngày ngày gặp nhau, ngày ngày đều tìm. Còn vì sao y không trực tiếp xuống tay, e là còn ngại Tử Phủ Quân. Người Lang Huyên nhất định truy bắt ta, y không muốn nhúng tay vào thị phi trong cuộc, nên chờ ta tự nguyện giao ra, Tử Phủ kia và y sẽ không liên quan.”

Phỏng đoán khiến mọi người đều toát ra một thân mồ hôi lạnh. Lư Chiếu Dạ tuy là người phàm, nhưng y vung tiền như rác làm đại yến mười sáu châu, cùng tam giáo cửu lưu đều có qua lại. Nắm rõ tin tức trên đời chính là loại người này, chỉ cần y động tâm tư, không có việc không làm được.

Hồ Bất Ngôn mờ mịt hỏi: “Vậy làm sao đấy? Định dùng chiêu Thần bích giả như lúc trước chắc cũng không ổn rồi?”

Nhai Nhi thở dài, “Nếu muốn đổi lấy bí mật trong tay y, ta e không thể không cầm Thần bích thật để mạo hiểm. Thực ra ta đang cân nhắc là có nắm chắc vận may hay không. Hiện thế cục bên ngoài càng ngày càng ác liệt, lửa này không biết khi nào liếm lên thân đây, phải nhanh chóng tìm ra người phía sau màn. Cuộc truy sát năm đó chấn động toàn bộ võ lâm, không thể cứ như vậy.” Nhắc lại chuyên cha mẹ bị hại, nàng trở nên rất kích động, cắn răng, nắm quyền, “Chủ mưu nhởn nhơ ngoài vòng công đạo, ta không báo thù cho cha mẹ thật uổng làm con của người.”

Trong lòng gợn sóng bắt đầu vỗ, hoảng hốt nhớ về đêm tuyết kia hai mươi hai năm trước. Nàng chào đời thế nào? Là cha mổ bụng mẹ lấy con đưa nàng đến trên đời này, mỗi khi nhớ tới trong lòng liền đau như đao cắt. Nàng biết kiếp này cũng bị Thần bích dẫn dắt khống chế, mỗi một truyền nhân của Nhạc gia đều như thế. Nhưng vận mệnh đã định, vậy hãy cứ bình yên đón nhận, tận chức tận trách sắm vai chính mình cho tốt vậy.

Nàng nhìn Triều Nhan, “Sau chuyện này, chúng ta đi Đại trì tìm Tung Ngôn nhé.”

Triều Nhan nghe xong thật cao hứng, Hồ Bất Ngôn lại cổ quái hét lên: “Cuối cùng cô có bao nhiêu nhân tình vậy? Ta sém chút bị người ta xé giạng chân, cô không quan tâm ta chút nào sao?”

Đụng phải người Đại thực cùng hung cực ác, quả là đã tổn thương sâu sắc nội tâm đao kiếm không ngã của Hồ Bất Ngôn. Nàng nói hai câu an ủi, tỏ vẻ thấu hiểu chuyện lão chạy ngàn dặm thật sự vất vả, sau đó là tốt rồi tốt rồi dưỡng thương cho khoẻ, nàng ra chợ mua hai con gà quay cho hắn bồi bổ.

Vẫn ăn mặc như vũ cơ hôm qua, trên phố nhiều người ngoại bang, mặc nam trang Ba Nguyệt Lâu nhiều khi lại khiến người để ý. Thừa dịp thời tiết đẹp, ra bên ngoài dạo một vòng, thuận tiện xem hư thực Tử Phủ.

Trong ánh chiều tà nàng tới đầu đường Vương Xá, cuối cùng lại có cảm giác trở về nhân gian, mới cảm thấy thật tốt khi còn sống. Loại người như bọn họ, quen liếm máu trên đao liếm, không vì bị đuổi bắt mà không dám gặp ai, mà cam tâm tình nguyện xa cách. Càng không ngừng đọ sức, còn trộn lẫn với kẻ truy bắt mà qua, đây mới là thích ý kích thích nhất chốn giang hồ. Nàng ngẩng đầu, ánh mặt trời phủ lên khuôn mặt nàng, Đợi hai ngày nữa, nàng sẽ đi đàm phán với Lư Chiếu Dạ. Bí mật phải moi ra, Thần bích cũng không thể dâng lên, nàng trước nay không mua bán bình thường, bản tính càn rỡ.

Buổi chiều Vương Xá Châu rất quyến rũ, phố xá ban ngày đã khôi phục lại vẻ mộc mạc. Có lẽ là vì đi giữa thanh thiên ban ngày đều là dân gian khói lửa, sau khi mặt trời lặn yêu mị hoành hành, nàng đi trên hành lang nước, nghe tiểu thương mời chào như hát, xem khách ngoại bang nghịch đao ngậm rượu phun lửa, trong một trận cười đùa nàng chen qua đám người, sau đó giống như cô gái bình dân lưu luyến nơi quán nhỏ bán khuyên tai, dùng thử miễn phí bột son phấn nước, từng lớp từng lớp mỏng thử đánh trên mu bàn tay.

Thân hình yêu tiếu như gốc dương liễu, như vẽ trên hành lang tĩnh mịch bước chầm chậm tự tại. Mặc xuân y không đoan chính, trên lưng phô ra một mảng lớn, làn da tuyết trắng lộ ở trước mắt bao người, làm đám đàn ông chung quanh thèm nhỏ dãi. Nàng lại như không có gì kiêng kị, người khác cố ý vô tình đụng chạm cũng không làm nàng loé lửa giận, cùng lắm chỉ quay đầu liếc đối phương một cái, sau đó lại cúi đầu lựa hàng.

Hắn nghỉ chân nhìn thật lâu, ánh nắng ngoài hiên tạt xuống mặt nước trong vắt, sóng nước chiết xạ ra ánh sáng màu như hổ phách, hắt lên mạng che mặt của nàng. Từ mặt bên nhìn lại, chỉ nhìn thấy một hình dáng phong lưu mông lung, có lẽ đối với người xa lạ thật là một cảnh đáng chiêm ngưỡng, nhưng đối với hắn, là tạc đau trong lòng.

Hắn hồ đồ chăm chú nhìn nàng, nhìn đến hai mắt chua xót, nếu ánh mắt có thể biến ảo thành đao, e là nàng chỉ còn lại khung xương. Hắn không khỏi cười khẩy, trốn Đông trốn Tây lâu như vậy, rốt cục vẫn phải ra nhân gian hút dương khí. Hắn vốn tưởng rằng nàng cần mượn bóng tối để sống, người có tâm can đen tối đến thế không cần sưởi dưới ánh mặt trời .

Hắn không gấp gáp, lập tức phóng đi bắt, ai biết nàng còn múa máy trò gì, không cưỡi cáo thì cưỡi kình, nàng có rất nhiều thủ đoạn chạy trốn thật. Lâu nay nàng hành tung bất định đúng là khiến hắn buồn rầu một hồi, nhưng bây giờ chỉ cách hơn năm trượng, hắn lại có thể kiềm lại xúc động muốn hủy diệt nàng nàng, thậm chí còn muốn bố trí một cái bẫy từ từ để nàng tự chui đầu vô lưới.

Đại tư mệnh dẫn theo vài đệ tử vội vàng tới, thuận theo tầm mắt hắn mà phát hiện ra nàng, đang muốn tiến lên bắt người, bị hắn đưa tay ngăn lại.

Đại tư mệnh không hiểu nói nhỏ: “Ả yêu nữ kia gần trong gang tấc ạ!”

Hắn nhíu mày liếc Đại tư mệnh, “Đồ thư tất nhiên không ở trên người cô ấy, ngươi đi bắt cô ta, đồng bọn của cô ta sẽ chuyển lời, ‘Lâu chủ có mệnh hệ gì, ta lập tức hủy đi Đồ thư’, lúc đó ngươi tính ứng phó thế nào?”

Đại tư mệnh giảm đi hiếu sát một nửa, nhưng vẫn khó chịu, “Ngộ nhỡ lại để cô ta thoát nữa thì sao ạ?”

Hắn cười cười, “Cô ấy chạy không xong đâu, Vương Xá Châu có thứ cô ấy dứt bỏ không được. Người nhiều mắt tạp, các ngươi về Ba Nguyệt Lâu trước, không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin ta.”

Đại tư mệnh do dự, “Để bọn họ rút về, thuộc hạ ở đây đợi lệnh, lúc nguy cấp có thể trợ giúp quân thượng một tay.”

Tử Phủ Quân không phản đối, chỉ thở dài: “Trước kia thu phục Vạn yêu quyển, không phải do công của bổn quân, là do mấy con yêu kia tự trách mình nên nguyện quy thuận, tự ý bước vào cuốn sách thần thôi…”

Mặt Đại tư mệnh nhất thời đủ màu đủ dạng, hiểu ý ngài ấy, dù không hỏi thế sự ngàn vạn năm, trải qua lập sách thu yêu kia Tử Phủ Quân cũng vẫn khoẻ re, đi bắt có một cô gái, hoàn toàn không cần đến tay người khác.

Hắn vâng dạ, nâng vung tay áo, dẫn đám đệ tử lặng yên lui ra. Trước khi quay mắt nhìn lại, quân thượng đang khoanh tay đứng một góc, chăm chú nhìn cái tên tặc trộm sách kia bằng ánh mắt đầy lãnh liệt và chuyên chú. Hắn biết ánh mắt này, nhiều lần một chiêu sai cờ, nhẫn nại nhiều bao nhiêu của quân thượng đều hao hết. Nếu như một việc gì không thể khiến ngài ấy để ở trong lòng, hơn phân nửa rất khó thành công. Nhưng nếu ngài ấy đã quyết định chuyên tâm xử lý, Nhạc Nhai Nhi này chạy trời không khỏi nắng.

Người trong tranh sao… là như thế này đây.

Lúc ở Yên Vũ Châu, nàng ve sầu thoát xác xoay hắn mòng mòng, không phải dùng chiêu này sao. Ung dung thản nhiên bố trí trận, đối thủ vào rồi, nàng nhảy ra chặn luôn đường lui, thủ đoạn giang hồ từng trải qua nhiên không tầm thường. Giờ đến phiên hắn làm chủ, hắn hứng thú nhìn châu chấu, thắng thua trời định, gặp hạn đừng kêu đau, giống hắn lúc trước.

Phía đầu nhà thuỷ tạ kia, vang ra một tràng pháo tay nhiệt liệt, là bởi mấy vũ cơ hoang dại đang múa điệu Hồ trên chén ngọc. Mấy cô nương không giống làm việc cho chủ ở Vọng Giang Lâu, ăn mặc rất đẹp buông thả hơn đội nhạc kỹ. Nhiều mảnh vải đủ màu đủ dạng hợp lại thành quần áo, nhưng chỉ có đầu đuôi được kết lại, ở giữa trống trơn. Mỗi khi xoay tròn, thớ vải theo quán tính phồng lên như đèn lồng, bên trong là lụa đỏ siết chặt ngực và quần lót, giữa ban ngày ban mặt vô cùng cuồng đãng gợi cảm.

Nhai Nhi nghỉ chân nhìn một lát, nhóm vũ cơ tăng tốc xoay tròn, mũi chân không di chuyển mảy may, nếu phía dưới không có cái chén, e là mặt đất cũng bị các nàng khoan thành hố. Mấy gã đàn ông nhìn đến phát lửa cháy cả người, xem thôi không đủ mới chuyển tầm mắt đến người nàng. Cùng một bọn à? Có bàn tay mờ ám lén vén mạng che mặt nàng, phía trên mạng che là ánh mắt đầy ý cười trong suốt, nhưng giây lát, tay gã kia liền không thể cử động.

Thế nhưng một hành động này không thể vô hình được, mấy tên đàn ông xung quanh cùng chung mối thù, vũ cơ vốn là món đồ chơi dựa vào đâu mà lựa chọn khách?

Mắt thấy lửa chiến hết sức căng thẳng, bỗng phía đầu kia hành lang phát ra giọng khóc thét cao vút, một ông già chạy giữa đám người, vừa đi vừa thất thểu van xin: “Không thấy con gái của ta nữa, vừa mới tức thì… Không thấy… Van cầu ngài… Xin ông…”

Nhưng không được gì, quỳ xuống cũng không ai chịu nhận. Ông già mắt thấy vô vọng, ôm mặt ngã ngồi dưới đất: “Trời ơi…. Con của ta con gái của ta…”

Nhai Nhi thở nhẹ, nhìn sắc trời, chỉ chốc lát mặt trời sẽ xuống núi. Lần này Lư Chiếu Dạ ra tay hơi sớm hơn bình thường, chẳng lẽ “Thuốc” đã hết sạch, không thể không vội vàng tiếp tế à?

Cô gái đó thật đáng thương, không biết còn sống nổi đến buổi tối không. Bản thân mình cả đời chưa làm chuyện gì tốt, lần này trông thấy ông già tự dưng động lòng trắc ẩn. Gian bếp Vọng Giang Lâu kia đúng là cái lò sát sinh, nhớ lại cảnh tượng đêm đó vẫn ớn lạnh, nhưng nàng sẽ lại đi một chuyến, thuận tiện thăm dò phòng khác, cũng tốt.

Nàng lặng yên rời khỏi đám người, nấp kín trong một góc rừng trúc bên ngoài Họa lâu, lẳng lặng chờ đợi trời tối. Đến khi tia sáng cuối cùng biến mất nơi chân trời, nàng dùng chiêu cũ, lại đi theo những vũ cơ thay đổi trang phục vượt qua cầu, lắc mình tiến vào trong cánh cửa khắc hoa tinh xảo.

Giống như trước, ngàn cửa trăm phòng chằng chịt mở, phức tạp như tổ kiến. Những bức tường quét vôi trắng, trắng đến phân không rõ là vôi hay là da, phảng phất nháy mắt vách tường sẽ di động, chỉ cần thay đổi bố cục một chỗ, kiếp này đừng nghĩ thoát ra.

Nàng đưa tay tháo chiếc nhẫn, móc vào góc tấm bình phong chạm trổ hoa. Tơ thiên tàm này nếu không có ánh đèn thì không sao thấy được, nếu sợ bị lạc hướng chỉ có cách này tối ưu nhất, mới nói A Bàng có đôi khi cũng quá sáng suốt. Có điều dùng dây đánh dấu, nếu lỡ có gặp người thì hơi phiền, cũng may dây rất nhỏ, đủ dài và dẻo dai. Đi tới khu vực của tỳ nữ vú già, nàng theo trí nhớ lần trước đi đến nhà bếp, nhưng đêm qua không có đầu bếp, trong không khí đầy mùi thối khét của da thịt bị đốt. Nàng che miệng mũi lách vào thăm dò, tấm băng dài kỳ lạ kia làm án đài cũng không thấy, chỗ đó để trống, làm cả phòng vô cùng trống trải.

Chẳng lẽ đi nhầm sao? Họa Lâu này đến cùng có mấy căn bếp? Xử lý cô nương mất tích ban nãy không phải ở đây, chẳng lẽ bị nhốt chỗ khác?

Xác định gian phòng này vô dụng, nàng lui ra. Thiên tàm ti ở đầu ngón tay nàng ung dung lay động, chạy đến đâu dẫn theo đến đó như dây diều. Đáng tiếc tìm vài phòng đều không có gì quan trọng, đừng nói một cô nương, đến sợi tóc đều không thấy.

Kỳ lạ quá, nàng đứng trên xà nhà cân nhắc một lát, nếu không ở đây vậy thì ở khuê phòng của Lư phu nhân rồi! Tiểu Tình lúc ra gặp người có khuôn mặt, nhất định là khuôn mặt giả. Lư Chiếu Dạ bắt nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, có lẽ dẫn đến cho phu nhân y chọn. Chọn được gương mặt đẹp thì giữ lại, không thì cắt đầu ném, cơ thể làm thuốc. Nghĩ rõ rồi, lại thấy nếu chân tướng đúng là vậy thì thật là kinh tởm.

Thiên hạ thái bình… thật ra làm gì có thiên hạ thái bình. Yêu ma quỷ quái trên đời rất nhiều, không ai biết dưới vẻ đạo mạo bên ngoài kia trong bụng tốt xấu thế nào. Trong Lâu người đến rồi đi, nàng ngồi trên cao quan sát, khi đám người dần dần tan hết, mới rút thiên tàm ti về.

Đường đi như không giống ban nãy, nàng chăm chú dõi theo ánh sáng nhạt trên dây tơ, ban nãy nằm dọc theo chân tường bên trái, giờ đổi sang phía bên phải, nếu không phải bức tường di chuyển thì chính là có người động tay động chân.

Tiếp tục đi hay không, nàng không dám chắc, nhưng ở lại trong Lâu cũng không được, nàng cân nhắc kỹ. Lâu rất sâu, càng gần cửa ánh sáng càng mạnh, mắt thường có thể cảm nhận. Nàng dọc theo sợi tơ rút lui khỏi con đường nhỏ, cuối cùng nghe thấy tiếng cuồng khách huyên náo trước Lâu, đèn lồng dưới mái hiên cũng lọt vào tầm mắt, nàng một hơi thả lỏng, đi ra!

Nhưng khi rút sợi tơ tới cửa lại chệch đi, do cánh cửa bị mở ra, móc câu vàng rơi vào bóng tối phía sau cửa.

Sợi tơ mảnh cuốn vào chiếc nhẫn, phát tiếng tê tê. Dần bước đến trước cửa, nàng đột nhiên dừng lại, thoáng như một đạo sét đánh trong lòng, nàng không thể tin cảnh trước mắt ——

Tận cùng sợi tơ trong bóng đêm là một người đứng đó, áo bào màu đen và ánh đêm hòa làm một. Chỉ có ánh đèn lồng xuyên qua lớp bình phong khắc hoa, hắt lên má hắn một mảng sáng tinh xảo, nổi lên làn da trắng lạnh.

|

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 37"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online