Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 36
Chương 36: Chị có thể sinh em bé không?
C36| Chị cũng sẽ sinh em bé phải không?
A Bàng chớp mắt hai lần, vẻ mặt mơ hồ, chỉ hiểu là hắn chưa từng để ý tới cổ gã Lư Chiếu Dạ.
“Lâu chủ quan sát thật cẩn thận tỉ mỉ.” Hắn chậc chậc, “Thuộc hạ vốn cho rằng y là kẻ mạo danh chứ không ngờ là dùng tà đạo. Nghe cô nói, nghĩ lại đúng là có thể đối chiếu lại nhiều chuyện. Vị Nhiệt Hải công tử này thời tiết tháng năm vẫn ăn mặc kín đáo, đâu phải cô nương sợ người thấy à? Y cẩn thận chặt chẽ vậy chỉ có thể giải thích là cổ hắn có bí mật. Bí mật này liên quan mạng người nên tuyệt không để người ngoài nhìn thấy… Đã che dấu tốt như vậy, Lâu chủ làm cách nào phát hiện thế?”
Vẻ mặt hắn như muốn khui cho rõ thâm cung bí sử, ánh mắt cũng trở nên cổ quái.
Nhai Nhi biết trong đầu lão đầu gỗ kia đang suy nghĩ chuyện gì, liếc trắng mắt, “Hôm đầu tiên y vào Lâu xin gặp, ta cho y đợi nửa nén hương. Quả nhiên y chờ lâu thả lỏng, một mảnh khăn không cẩn thận nới lỏng lộ ra, vừa vặn bị ta trông thấy.”
A Bàng vội a một tiếng, “Thuộc hạ cũng đoán vậy, Lâu chủ làm việc luôn kín đáo, thuộc hạ cảm thấy không bằng. Có điều nói tới dung mạo gã Lư Chiếu Dạ trong đám đàn ông thật có thể tính vào hàng đẹp thượng thừa, thuộc hạ còn chưa thấy qua gã nào anh tuấn hơn y cả.”
Nhai Nhi nghe xong cười lạnh, “Thật không? Ta nghĩ huynh vào Nam ra Bắc kiến thức rộng rãi, ai ngờ tầm mắt huynh vẫn quá nhỏ bé, thật chưa thấy qua ai đẹp hơn y à?”
A Bàng ngơ ngác nghĩ, hổ thẹn cúi đầu, “Thuộc hạ rất ít quan tâm tới diện mạo cánh đàn ông, hay là… à Si Mị nhà ta có thể so với y đó?”
Nhai Nhi phát giác hắn đần quá mức, trong mắt hắn chắc chỉ có đàn ông Vương Xá Châu mới tính là đàn ông, hương khách phương xa, lai lịch lớn nhỏ đều không kể vô.
Quên đi, lười tranh luận với hắn, nàng vân vê vạt váy hỏi: “Minh Vương khi nào về?”
A Bàng nói: “Tính theo cước trình có lẽ đã trên đường về. Vốn huynh ấy muốn tìm một bức họa về để đối chiếu, đáng tiếc vị nhị công tử này diện mạo kì dị, lật hết Nhiệt Hải vương phủ cũng không tìm thấy nửa mảnh. Chắc là tự thấy xấu hổ, dáng vẻ khó coi, còn vẽ gì nữa. Sau này qua đời chắc chỉ vẽ chân dung phóng lớn mà treo thôi.” Nói xong cảm thấy bản thân rất thú vị, đắc ý ngâm nga.
Mặt mũi như Phan An, tướng thì ngũ đoản, tổ hợp này, so từ đầu đến chân không đâu vô đâu càng thêm bi thảm. Nhai Nhi có phần đồng tình với y, nếu mình là y thì sao đây? Có lẽ ngày ngày dày vò đến chết không hết luôn.
Trong rừng rậm cành lá sum suê, ánh trăng xuyên qua chằng chịt nghiêng xuống, một tia sáng xanh lam chiếu vào trên giầy nàng. Nàng thử xem xét lại lần nữa manh mối hiện có, hỏi A Bàng: “Lư Chiếu Hằng đâu? Người khác còn ở Nhiệt Hải không?”
A Bàng nói: “Lư Chiếu Hằng đã chết trong một đám cháy lớn. Lúc đó Nhiệt Hải vương phủ đang chuẩn bị đón dâu cho cậu ta, một gã trong đêm đứng lên đi ngoài, bất cẩn đá ngã ngọn đèn, một nửa vương phủ bị cháy sạch. Tất cả mọi người đều trốn thoát, mỗi mình cậu ta ngủ rất say, bị thiêu chết trên giường.”
Thật kỳ lạ, một Thế tử Vương phủ, chẳng lẽ không có gã sai vặt trực đêm hay tùy tùng thân cận à? Vậy nên tin tức phía Nhiệt Hải nhiều chỗ không rõ, tổ hợp lại, như lọt vào sương mù không thể thấy rõ ràng. Đáng tiếc Minh Vương còn chưa về, viết thư dù sao cũng có hạn, gặp mặt hỏi rõ hết nghi vấn mới biết câu trả lời xác thực. Nàng nhìn A Bàng, đến lúc này mới nhớ tới hỏi hắn: “Sao huynh lại tới đây?”
A Bàng nói: “Thuộc hạ rảnh rỗi không có chuyện làm, muốn vào thăm dò Vọng Giang Lâu xem, không ngờ lại gặp Lâu chủ. Lâu chủ mấy hôm nay lưu lạc bên ngoài chắc không mấy dễ chịu ạ?”
Nhắc đến lưu lạc bên ngoài… Ngẫm lại miệng đầy vị long quỳ, đúng là không tốt cho lắm. Có điều trước mặt cấp dưới khó biểu hiện ra, tiện nói: “Cũng ổn. Hiện giờ tình hình trong Lâu thế nào?”
A Bàng ủ rũ, “Còn sao nữa, người Tử Phủ chiếm nửa không gian, nhiều chuyện làm ăn khó mà tiếp. Tô môn chủ đã thương lượng nhiều lần không có kết quả, giờ mấy người đó chiếm luôn núi xưng vương rồi.”
Nhai Nhi nhăn mày, “Vậy lúc huynh đi, không ai theo dõi à?”
A Bàng nói không có, “Tôi vốn nghĩ, có bị theo dõi cũng không sao, vừa vặn dời lực chú ý của họ qua Vọng Giang Lâu luôn. Không ngờ cô ở…” Nói càng nói càng chậm, càng nghĩ càng không thích hợp. Hoảng hốt ngó chung quanh, trong rừng chỉ có ào ào tiếng gió, trên đỉnh cây rọi xuống một luồng rồi một luồng sáng, san sát như song sắt phòng giam.
Nhai Nhi thở dài, trong Tứ đại Hộ pháp chỉ có A Bàng chỉ số thông minh chợt cao chợt thấp. Nói hắn ngốc, thực ra khôn khéo hơn bất kỳ ai; nói hắn cơ trí, người thông minh lại không hiểu được đường tính của hắn, thật sự như một khuôn mặt xinh đẹp vừa đủ, trừ lúc cảnh đẹp ý vui, lúc cần thì lại làm cho người ta ngột ngạt.
Nàng lui về sau nửa bước, “Mưu Ni thần bích hiện tại trong tay người Đại Thực, sắp xếp người đoạt lại nhé.”
A Bàng vâng, “Si Mị Võng Lượng đã trên đường đi Đại Thực châu, Lâu chủ…” 2 chữ ‘Yên tâm’ còn chưa nói xong, liền thấy tua vàng bạc phất phất trên lưng áo nàng như chợt lóe, mất hút trong bóng đêm ảm đạm.
***
“Thiếp vừa nằm mơ.” Người bên gối thì thầm, giọng khàn khàn vừa tỉnh giấc.
Y tự nhiên vươn cánh tay, như thường ngày kéo ả ta vào trong lòng, “Giấc mơ làm sao nào?”
“Mơ về lúc chúng ta ở Nhiệt Hải, thấy người trong nhà, còn có hậu viện kia nơi thiếp thường giá guồng quay tơ. Mới chốc đã nhiều năm như vậy …” Cô ả nhẹ giọng nói, “Chúng ta rời khỏi Nhiệt Hải lâu như vậy, ở đây thành gia lập nghiệp, có khi đến lúc chết già xuống mồ.”
Mỗi lần nói về chuyện cũ đều đã như kiếp trước, luôn không khỏi gợi nỗi nhớ quê quanh quẩn trong lòng. Y biết ả không như ý, đưa tay phủ cái gáy không tóc của ả, hôn lên trán đầy vết sẹo, “Tiểu Tình, ta luôn cảm thấy thẹn với nàng, là ta hại nàng phải xa xứ.”
Người trong lòng gắt gao ỷ ôi, gò má dán lên ngực y nóng bỏng, “Đừng nói vậy, đâu phải mình chàng. Rời khỏi Nhiệt Hải cũng tốt, nếu còn ở đó, chúng ta cả đời đều không thể bên nhau. Như bây giờ, tỉnh lại liền trông thấy chàng, trước kia đâu dám hy vọng xa vời vậy…”
Người trên đỉnh đầu thở thật dài, vận mệnh là như thế, luôn truân chuyên và không hoàn chỉnh, không ai mới sinh đã hoàn mỹ. Nhưng một ngàn con người thì có một ngàn thái độ xử thế. Có người để mặc sự đời cẩu thả qua ngày, có người tình nguyện đập tan hết, gom cái không hoàn chỉnh thành hoàn chỉnh, dù là hoàn chỉnh nhìn kỹ đầy vết sẹo.
Cho đến hôm nay, y vẫn cảm niệm một mảnh tình từng đã có với ả. Y chưa từng nghĩ mình như vậy còn có cơ hội biết đến tình yêu. Nhưng có vài chuyện, đến lúc như vạn ngựa cùng chạy, đụng y đến lảo đảo. Lần đầu nhìn thấy ả trong một buổi gia yến, thật nhàn tĩnh xinh đẹp, khi nhìn về phía y, cặp mắt tinh thuần sáng ngời. Người nhân từ, không có thành kiến với ai, không giống những kẻ nam nữ tầm thường, nhìn y nhịn cười như xem khỉ làm xiếc. Y cố hết sức ra vẻ rất không chấp nhặt, hai mươi mấy năm qua tập mãi thành thói quen, không cần ánh mắt người khác. Thế nhưng trong ánh mắt đó y nhìn thấy ảnh ngược của mình, lần đầu tiên thấy rất rõ ràng bản thân mình thô xuẩn lùn tịt. Chớp mắt thành lũy trong lòng đổ vỡ, bao nhiêu lời khen ngọt không bù được một chữ sự thật “Chu nho*”. (*người lùn)
Huynh trưởng của y, thế tử Nhiệt Hải vương phủ, đầu người óc heo, tư chất bình thường. Chỉ có tứ chi toàn vẹn, ngồi hưởng hết vinh quang, anh ta muốn cưới hoa khôi là cô ả. Cô này đối với vị hôn phu chưa thể nói tình cảm, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười nói chuyện, không hơn, nhưng lúc ở bên y, là nói không hết lời. Bọn họ rất hợp nhau, y vẽ tranh cho cô, y nghe cô cất giọng ca xướng, xuân hoa thu nguyệt êm tai. Không biết qua bao nhiêu ngày, một ngày nọ cùng yên lặng ngồi bên nhau, nàng nâng mặt y, hôn lên môi y, gọi “Lư lang”.
Một phát xuyên không, đánh trúng trái tim, y chật vật kích động. Lại không dám trốn chạy, sợ nàng thấy bộ dạng mình như con quay hai chân bước không mở nổi, sợ nhiệt tình nàng tiêu giảm, trở thành trò cười. Y mấp máy môi, muốn gọi nàng một tiếng “Chị dâu”, cô ả đặt ngón trỏ tinh tế trên môi y, sau đó vuốt ve gương mặt y, thở dài: “Nếu như chàng là hắn ta thì thật tốt. Nếu như chàng có thể sóng vai bên ta vui thú mỗi ngày thì thật tốt.”
Lại nói sau này, tân phòng bị cháy ngày đại hôn, Chiếu Hằng đã chết. Y bắt đầu tìm kiếm phương cách hoàn mỹ, mãi tới hôm nay.
Mọi thứ đều thuận lợi, mọi thứ đều không tầm thường, duy nhất tiếc nuối ở một bước sai lầm, lửa kia thiêu hủy luôn dung mạo của cô ả, tóc dài như mây cũng không còn. Cũng không sao, trên đời này với y mà nói không có gì là không thể cứu vãn. Cô ả luôn bi thương hỏi y: “Mặt thiếp thành như vậy, chàng còn yêu thiếp ư?”
Y nói yêu, rất yêu. Tầm mắt nhìn về phía mái tóc giả trên đầu ống, nồng liệt quyến rũ buông xuống, từng đã là tóc của người khác.
Y an ủi: “Chỉ cần tìm được Thần bích, nàng sẽ trở nên xinh đẹp giống như trước đây, ta cam đoan đó.”
Chỗ vết sẹo chằng chịt nơi khóe miệng nở ra một thứ có thể nghĩ là nụ cười, ả đang mơ tưởng cảnh xán lạn sau khi đổi mặt, còn y lại nảy sinh một ý niệm trong đầu, hi vọng đổi luôn trọn cái đầu ả.
Khi bản thân chấp nhận trên người có thứ không hoàn mỹ, có lẽ tất cả đều có thể thông cảm. Cả cuộc đời của y là chắp chắp vá vá, ả yêu cầu vô độ, theo sở thích của ả, thân thể y thay đổi hết lần này đến lần khác như một bộ quần áo. Ả nhiệt tình yêu thương chính là cái đầu này, khuôn mặt này. Y còn nhớ rõ lần đầu tiên mạo hiểm, trong đầu còn sót lại ý thức, nửa nhắm nửa mở nhìn thấy ả vui sướng nâng đầu y lên, còn thân thể giống như đứa trẻ già nua kia thì rất khinh bỉ, thậm chí vì trở ngại đường đi của ả, còn đá cho một cước…
Y mỉm cười, dịu dàng vuốt ve vết sẹo gần gáy ả, “Chúng ta cùng đang đợi, cùng mong chờ. Chỉ cần tìm được khuôn mặt thích hợp, sẽ không cần phải ăn tiếp thứ thịt người dơ bẩn kia, từ đây yên bình đến già.”
Ả lại không đồng tình, “Phong nhã hào hoa, vì sao phải già đi chứ?”
Chỉ cần có Mưu Ni thần bích, sắc bén giết người vô hình, có thể làm mọi chuyện không còn trở ngại nữa. Bọn họ không còn sợ sau tai còn lưu lại vết sẹo to như con rết, không sợ trên cổ có dấu nối rõ ràng. Có thể đoạt lấy cơ thể tốt đẹp phù hợp sở thích, cái gì cũng đổi được, sao còn phải già?
Y mỉm cười, rất dung túng nghe theo, “Được rồi, nàng nói không già thì không già.”
Ả chôn mặt trong ngực y cười, hỗn hợp trên nét mặt nhìn rất dữ tợn, nhìn thật nực cười. Luôn mãi nhớ đến ngày đó nhìn thấy khuôn mặt kia, con gái của đệ nhất mỹ nhân Vân Phù, quả nhiên không tì vết. Không thấy còn được, thấy rồi lại tâm tâm niệm niệm, giống như phụ nữ nhìn trúng bộ trâm cài hay hoa phục, một khắc cũng chờ không kịp, chỉ mong sớm ngày đoạt lấy.
Ả làm y bối rối, “Lư lang, còn phải bao lâu nữa?”
Y nói không đến vài ngày, “Chờ cô ta đưa Thần bích tới, chúng ta sẽ giữ lại, vĩnh viễn giữ lại cô ta.”
Nghĩ tới gương mặt láng mượt, thân thể tươi trẻ, hai người đều một trận kích động.
Ả bắt đầu dây dưa, chỉ cần một chút vui sướng, liền thích làm chuyện đó. Thiếu cảm giác tươi mới, liền ầm ĩ muốn y đổi thân thể. Y trong lúc mồ hôi như tắm cũng nghĩ, quả thật nên đến lúc đổi. Đợi đến ngày nào đó, vạn vật đổi mới, tất cả sẽ trở lại điểm ban đầu, y muốn dẫn ả rời khỏi đây, tìm nơi ẩn cư thế ngoại đào nguyên xa rời trần thế.
Cái đầu không giống, ý nghĩ cũng sẽ khác, khi đó ả sẽ đồng ý, y cuối cùng có thể tận hưởng khoảng thời gian thanh bình.
***
Nhai Nhi bắt đầu cân nhắc việc ẩn nấp ngay trong thành.
Hồ Bất Ngôn không có ở đây, nàng đem Triều Nhan quay lại gian phòng cạnh tường biên thành. Xem xét chung quanh một vòng, không có gì khác lạ mới an tâm ở.
Triều Nhan và Chàng Vũ là kiếm linh đồng thời luyện hóa, giống như trẻ song sinh, dù xa cách cũng có năng lực cảm nhận lẫn nhau.
Trên bàn bát tiên đốt một ngọn nến nho nhỏ lay động, rất có không khí nhà nông. Nhai Nhi ngồi đối diện nhìn cô bé, “Thế nào? Bọn họ hiện giờ tới đâu rồi?”
Triều Nhan như thầy bói xem tướng, nhắm hai mắt, con ngươi đảo qua đảo lại tập trung tìm tung tích, không nhịn được thán phục: “Hồ ca ca chạy thật nhanh ạ, đã qua Lưỡng Giới Sơn… Ái chà, đã đến Đại Thực Châu rồi.”
Nhai Nhi yên lòng, Hồ Bất Ngôn này vào lúc quan trọng vẫn đáng tin cậy. Lúc trước ở bờ đối diện Phương Trượng Châu gặp lão ấy, miệng lưỡi trơn tru không có lòng tốt, nàng chặt đuôi lão, còn dã man đánh một trận, không ngờ sẽ có lúc lão ấy sẽ giúp nàng. Hiện thế đạo bên ngoài luôn thay đổi, tình nghĩa của lão như vậy làm người thay đổi cách nhìn, bằng hữu này thật đáng giá, đúng là không đánh không quen biết.
Nàng đứng lên, chậm rãi đi hai vòng trong phòng, “Nếu tiến triển thuận lợi, đêm mai bọn họ có thể trở về.”
Triều Nhan dạ, mặt nho nhỏ gối trong khuỷu tay, xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, lẩm bẩm: “Đáng tiếc ghê, hôm nay là Đoan ngọ, đáng lẽ có thể đi xem thi đấu thuyền, cũng do mấy ông thần tiên kia đuổi tới.”
Nhai Nhi nhìn lại, Ba Nguyệt Lâu xây rất cao, từ bên này thành cũng có thể trông thấy mái nhà cong cong. Không nhà để về vì Lâu đã bị chiếm, nhưng cũng không thể trách người ta, là do mình trộm tàng thư của hắn.
Triều Nhan lại nói, “Hồ ca ca nói với em là do chủ nhân thiếu nợ phong lưu ấy.”
Nhai Nhi muốn sặc, tên Hồ Bất Ngôn này, miệng rộng nhét được cả cây đũa, cả thế giới đều biết. Mấy chuyện riêng này, qua miệng lão cũng hết còn là chuyện riêng nữa, đã kéo quần lên là kết thúc, nhắc lại nhiều lần làm gì. Vì thế thấm thía nói với Triều Nhan: “Em còn nhỏ, không được nghe Hồ Bất Ngôn nói lung tung, lão dạy hư em hết. Lão í là hồ ly tinh, trong mắt chỉ có mấy chuyện nam nữ, không hiểu được cái gì là đại nghĩa.”
Triều Nhan lơ mơ gật đầu, “Vậy chúng ta sẽ đi La Già đại trì ạ? Chủ nhân, chị nhớ Tung Ngôn không? Đằng nào giờ cũng sợ thần tiên đuổi bắt, chờ xong chuyện này, chúng ta đi Đại trì tìm huynh ấy đi! Cầm Đồ thư kia theo dùng, nhờ huynh ấy dẫn chúng ta tìm Giao cung. Mở được kho tàng, chúng ta có thể ôm tiền mà ngủ, chịu nói có được không?”
Nhai Nhi có phần không biết đáp lại thế nào, Tàng Linh Tử được lấy từ người đại tướng Bạch Địch, tính tình của nguyên chủ có khi còn lưu lại chút ít. Tỷ như Triều Nhan thích tiền, thích đến thắm thiết, cho nên lúc gã Bạch Địch đại tướng còn sống hẳn là người rất tham đây!
Nhắc đến Tung Ngôn, nàng cũng thật lo lắng. Cậu vừa đi hai tháng, không có chút tin tức nào. Cá lớn này, về biển rồi liền không nhớ gì chuyện trên lục địa, nàng còn trông mong một ngày cậu sẽ về, tiếc rằng e là không thể.
Triều Nhan thấy nàng yên lặng, liền ngậm miệng không nói tiếp. Nhịn mãi, bỗng thốt ra một câu: “Hồ ca ca nói, nam nữ ngủ chung sẽ có em bé. Chủ nhân cũng ngủ chung với thần tiên, chị cũng sẽ sinh em bé phải không?”
Lời vừa nói, da đầu Nhai Nhi tê một hồi. Xấu hổ tự bắt mạch mình, may mà không có, chứ ngộ nhỡ không cẩn thận bị hắn bắt được, coi như mỹ nhân kế cũng sử dụng không xong.
|