Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 35
Chương 35: Không đồi bại trong phóng đãng, mà biến thái trong im lặng.
C35 | Không đồi bại trong phóng đãng, mà biến thái trong im lặng.
Mưu Ni thần bích xuất hiện, bí ẩn động trời này trong chớp mắt truyền khắp Vân Phù đại lục, đến ngôi nhà nhỏ cạnh sườn núi hoang nơi Nhai Nhi và Hồ Bất Ngôn đang ở tạm cũng nghe tin.
Bên ngoài trời mưa, ngàn vạn sợi chỉ bạc treo trên kim đồng rơi tí tách trên mặt hồ, kích thích sóng gợn từng cơn lại từng cơn. Hai người sóng vai ngồi trước sơn động, Hồ Bất Ngôn ngậm một cọng cỏ tranh thật dài xỉa răng, Nhai Nhi ngồi xếp bằng ăn long quỳ*, hai mắt to vô thần, lơ đãng nhìn phong cảnh xa xăm.
*1 loại cây mọc nhiều ở TQ, cả cây có thể làm thuốc, tiêu máu bầm, thanh nhiệt giải độc
“Tìm thấy ở quỷ vực của Đại Thực châu, tin từ đâu nhỉ…” Nhai Nhi thì thào.
Hồ Bất Ngôn nói: “Vạn Hộ hầu phủ xong rồi, nghe nói moi tin từ đó. Đám Ngũ đại môn phái đầu óc như chó, kết quả thật lợi cho đám người Đại thực.”
Đại Thực Châu là một trong mười sáu châu ở Vân Phù, vùng đất hẻo lánh, không hay qua lại với những Châu khác, thường nổi danh về luyện cổ độc. Mấy chuyện này không phải điểm chính, quan trọng là có người muốn dẫn rắn ra khỏi ổ. Trên giang hồ người người náo nhiệt, ban đầu nửa tin nửa ngờ, giờ đây vật thực xuất hiện, võ lâm chính tà lưỡng đạo như phát điên. Đầu óc nóng lên rất dễ mất năng lực phán đoán, Nhai Nhi và Hồ Bất Ngôn trấn thủ ngay lối ra vào của Vương Xá Châu, mấy ngày nay trời không mưa, dưới khe sâu khói bụi tràn ngập, vó ngựa tung đầy mặt đất.
Hồ Bất Ngôn nói: “Đừng đợi nữa, có làm hay không?”
Nàng ném quả long quỳ vào miệng, nhai nhẹ nhàng, một vị chua tươi mới đánh mạnh nơi đầu lưỡi, nàng hít vào một hơi, “Kệ đi.”
“Sao chứ?” Hồ Bất Ngôn không hiểu, “Dù gì cũng phải nộp cho gã Lư Chiếu Dạ, không phải cô muốn lấy Thần bích đổi tin tức quan trọng kia sao, giờ là thời cơ hành động tốt đó.”
Nhai Nhi nhìn lão, theo nàng lâu như vậy thực ra lão vẫn chưa biết thân thế nàng, càng không biết Thần bích luôn do nàng bảo quản. Lúc đầu nàng định dùng đồ giả gạt Lư Chiếu Dạ, ai ngờ người khác nhanh một bước. Nàng đã biết đó là cái bẫy nên đương nhiên không có hứng thú, còn Hồ Bất Ngôn không biết nội tình, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nàng buông mắt, gom cuống quả rơi đầy đất thành 1 đống nhọn, từ tốn hỏi hắn: “Không nói nữa, lão có thích tiền không?”
Hồ Bất Ngôn không cần suy nghĩ đã nói thích, “Có tiền có cơm ngon áo đẹp, có đàn bà chạy theo như cò ấy.”
Nàng mở miệng, “Là chạy theo như vịt, lão nên đọc thêm sách đi.”
*xu chi nhược vụ/ chạy theo như vịt: đại ý đổ xô vào kiếm lợi, Bất Ngôn bảo: xu chi nhược lộ/chạy theo như cò
Hồ Bất Ngôn cười hắc hắc, “Ta không đọc sách đã thông minh vậy rồi, nếu còn được dạy qua trường lớp, Lan Nhi nhà cô cũng phải thoái vị nhường hiền ấy.”
Nhai Nhi nghe xong ngẩn người, tức thời không phản ứng kịp lão đang nói Lan Nhi nào, suy nghĩ cẩn thận lại, trừng mắt liền muốn đánh.
Hồ Bất Ngôn ôm đầu, “Tử Phủ Quân có phải thích bị ngược không nhỉ? Chứ nữ tử cường bạo như cô vầy, ngài thấy tốt chỗ nào ta!”
Nhai Nhi sửa quyền thành chỉ, dí lên trán hắn, “Bởi vì ta dung mạo xinh đẹp.”
Được dịp, Hồ Bất Ngôn châm chọc: “Nông cạn!”
Nàng làng nhàng khép hờ mắt, vô tình nhớ lại chuyện cũ, tự mình cũng cảm thấy kinh ngạc, lấy đâu ra nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, rót đủ thuốc mê hạ gục Tử Phủ Quân. Nàng cảm thấy có lẽ mình đã dùng hết sự dịu dàng mềm mại cả đời, gặp người khác sẽ không bao giờ tốn tâm tư như thế nữa. Một người có thể khơi gợi lên khẩu vị kẻ kia, chính là duyên phận. Cũng như nước chát điểm đậu phụ, nàng nhìn thấy người kia, tự nhiên cảm thấy gần gũi, nảy sinh ý muốn dây dưa. Lấy trộm đồ thư tuy là mục đích cuối cùng, nhưng quá trình cũng không làm nàng thấy bị ép buộc hay khổ sở, mà cam tâm tình nguyện.
Đáng tiếc, xông vào đại họa, hơn mười ngày kề tai chạm tóc, nói cho cùng vẫn là người xa lạ.
Hồ Bất Ngôn lại xoắn xít quay lại chuyện tiền bạc, lặp đi lặp lại tự hỏi vài lần, cuối cùng kết luận: “Nói cho cùng, thứ ta thích là đàn bà không phải tiền. Thứ ta theo đuổi ấy…” Hắn bi thương nhìn Nhai Nhi, “Rất không có tiền đồ phải không?”
Nhai Nhi không phải nữ nhi khuê các thích soi bóng nước, không có phản ứng gì với câu trả lời này. Nàng gật đầu, “Hồ ly tinh yêu thích đàn bà đã là thiên tính, có thể hiểu được.” Dứt lời nhẹ giọng nói, “Ta cho lão xem món này.” Sau đó trong một tiếng “hê” Hồ Bất Ngôn hồ đồ buông, cặp Thần bích xuất ra như bay, bay qua màn mưa mờ mịt, yếu ớt phát ra ánh sắc xanh tím.
Hồ Bất Ngôn mở to hai mắt, “Cái gì thế?”
Nhai Nhi lạnh nhạt cười cười, “Mưu Ni thần bích.”
Hồ Bất Ngôn nhìn mặt nàng như thấy quỷ, “Túm như vậy một cái váy luẩn quẩn, Thần bích ở ngay trong người cô hở?”
Nàng ừ, “Không thể để lộ, cha mẹ ta là vì nó mà chết.” Rồi nàng kể lại thân thế mình, những chuyện tính toán mấy năm nay, một năm một mười đều nói cho hắn, thật sự tai nghe như mắt thấy rất thương tâm, người nghe rơi lệ.
Hồ Bất Ngôn toàn bộ quá trình há rớt miệng, như đang nghe một chuyện cổ kim kì quái. Chờ nàng nói hết, hắn trịnh trọng: “Quả nhiên người xấu đều có thân thế rất đáng thương a!” Nói xong sợ bị đánh, tay mắt lanh lẹ thủ thế.
Mưa ào ào, trời đất một mảnh sương mù, hắn cuối cùng rất có lương tâm, đứng dạng chân chữ bát trước sơn động, vỗ ngực nói: “Cô kể cho ta bí mật quan trọng như vậy, là rất tin tưởng ta, lão Hồ ta cảm nhận được tình nghĩa này của cô. Lúc đầu ta không quá hiểu chuyện cô làm, hiện giờ đã biết vì sao cô lại coi trọng tin tức của Nhiệt Hải công tử cung cấp. Thần bích giả hiện đang trên tay người Đại Thực, tin tức này mọi người đều biết, hay là chúng ta tương kế tựu kế. Ta đi lấy cái hàng giả kia về, cho cô danh chính ngôn thuận giao cho Lư Chiếu Dạ, như vậy có thể đổi lấy tin tức, lại còn dẫn lửa tới Vọng Giang Lâu, nhất cử lưỡng tiện, cô thấy thế nào?”
Nhai Nhi như cười như không nhìn hắn, “Lão đi ấy hả? Chỉ với công phu mèo ba chân kia hả?”
Hồ Bất Ngôn nói gì chứ, “Cô đừng xem nhẹ ta nha, ta đơn đả độc đấu không được, nhưng cơ trí lợi dụng sơ hở, ta xếp nhất đó.”
Đáng tiếc hiện giờ đã mất liên lạc với Ba Nguyệt lâu, không thì truyền tin cho Tứ đại hộ pháp, để bọn họ ra tay. Dù sao chuyện Thần bích xuất hiện, nàng không thể tự mình đi, Hồ Bất Ngôn xung phong xông pha chính hợp ý nàng. Vì vậy nàng triệu hồi Chàng Vũ, nhờ em ấy hỗ trợ Hồ Bất Ngôn đi trước. Hồ Bất Ngôn cao thấp đánh giá gã thiếu niên này không coi trọng lắm, “Nó?”
Chàng Vũ hướng nàng chắp tay: “Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định toàn lực làm tốt.” Sau đó quay qua Hồ Bất Ngôn cười, “Hồ công tử, mời.”
Hồ Bất Ngôn lôi cỏ tranh trong miệng ra, hung hăng thả xuống đất, “Hành động thất bại…” Dùng mũi chân đạp mấy cái, hai ngón tay một chỉ, “Giống như cỏ kia.”
Sau khi một cáo một kiếm tiêu sái rời đi, Nhai Nhi định thần ngồi thật lâu, ăn từng quả long quỳ còn dư đến hết rồi mới đứng dậy.
Mưa vào hạ, nhanh đến nhanh đi, đến khi trời chạng vạng thì ngừng, không lâu sau, chỉ còn mấy hạt lất phất vào mặt. Nhai Nhi mang theo Triều Nhan rời khỏi sơn cốc, nếu không phải vì muốn đổi tin tức từ Lư Chiếu Dạ, nàng hẳn đã sớm rời Vương Xá Châu. Ba Nguyệt Lâu có thể đã bị Tử Phủ Quân chiếm dụng, vị thần tiên này chắc bị nhiều lần đả kích phát điên mất rồi. Không đồi bại trong phóng đãng, mà biến thái trong im lặng.
Người Tử Phủ sau này cải trang tuần tra trong thành, lúc nàng còn tạp dịch quét nhà ở Bích Mai ba tháng, gương mặt vẫn có phần quen thuộc với họ. Cẩn thận tránh tầm mắt họ, nàng thay váy Kim Lũ, phủ mạng che mặt viền khảm ngọc. Trong Vọng Giang Lâu nhận rất nhiều vũ cơ ngoại quốc, đều ăn mặc như vậy, nếu không nhìn kỹ, không ai nhận ra nàng.
Xa cách chốn phồn hoa nhiều ngày, phố phường đèn đuốc như khung cửi quả là vẫn thích hợp với nàng nhất. Lúc ẩn thân vùng hoang vu sơn dã, ngày ngày ảm đạm nhạt nhẽo. Nàng giống như yêu tinh ngủ đông ngàn năm, không hấp dương khí sẽ nhanh héo rũ, một khi trở về nhân gian, từng đốt ngón tay từng tế bào liền thêm sinh động, một hơi lặn xuống nước, ngụp lặn trong thú vui rượu chè.
Phía Lâu trước Vọng Giang Lâu là nơi đãi yến cho khách, chỉ cách Lâu phía sau năm sáu trượng, nối với nhau bằng ba lối đi treo trên cao. Tuy cách nhau không xa, nhưng cảnh tượng 2 bên khác nhau rất lớn, Lâu trước giống mụ đàn bà dâm đãng tìm hoan mua vui, Lâu sau lại phảng phất như xử nữ cách biệt thế tục. Nhai Nhi thay đồ xong đi theo vài vũ cơ, đi về đầu kia hành lang, đến chỗ ngoặt thân hình chợt lóe, giấu mình trong sương phòng.
Hôm vợ chồng Lư thị đãi tiệc trên ban công nàng không vào trong Lâu, giờ vào mới phát hiện chỗ này thật quỷ dị. Tất cả phòng ở đều không bố trí cửa, một gian ôm một gian, tầng tầng lớp lớp, hình dạng và cấu tạo giao thoa như lớp cánh hoa. Tránh mặt vú già cùng tỳ nữ đang lui tới, đi sâu vào, được một đoạn đứng lại quay đầu nhìn, phát hiện cấu trúc nhà này giống như một ổ kiến lớn, mình ở trong đó không khác một con ấu trùng kiến nhỏ.
Không ai xây phòng ở thế này, Nhiệt Hải công tử này thật quái đản. Nàng dán vào chân tường xem xét từng gian phòng, bỗng nghe thấy có tiếng hai người từ từ đi tới gần. Quan sát chung quanh bốn phía trống trải không có chỗ nấp, mới câu tay phóng lên xà ngang. Vừa nấp, bên dưới có hai cô gái đi qua, dựa theo kiểu trang phục lộ ngực mà đoán, là tỳ nữ hầu cạnh Lư phu nhân.
Một cô than thở, “Phu nhân lại nổi giận, hắt thuốc ra đầy đất. Công tử tăng lượng băng trong phòng,nói phu nhân sợ nóng, làm váng dầu rớt trên đất đóng mỡ hết, thật khó lau.”
Cô khác rất bất đắc dĩ, “Thôi cô pha xô nước ấm rồi xử lý đi, tính phu nhân rất khó chiều mà.” Vừa nói vừa đi đến cuối hành lang, sai người bên trong, “Lúc này thuốc không ổn, phu nhân không thích. Bề trên nói xác thuốc chết rồi không cần giữ, đốt hết đi !”
Các cô đã đi thật xa, Nhai Nhi xác định chung quanh không có người mới thả mình xuống đất. Nhìn vào trong phòng bên kia, là một căn bếp to vĩ đại, nồi và bếp, thớt gỗ, lưỡi dao mười tám loại đều đầy đủ. Ngay chính giữa phòng bày một cái băng làm trường án, trên án chỉnh tề đặt năm miệt nắp vung bằng trúc, từ lỗ hở so le nhè nhẹ toát ra khí lạnh.
Người nhận lệnh là lão đầu bếp gần bốn mươi tuổi, chột một mắt, chân cẳng như không tiện, khoảng cách nửa gian phòng mà di chuyển hơn nửa ngày. Cuối cùng đi đến trước trường án, duỗi hai tay bắt lấy cái núm, giở từng nắp vung.
Đèn trong căn bếp tù mù nhưng vẫn có thể thấy rõ. Nàng nheo mắt cẩn thận phân biệt, trên băng tất cả đều là thịt, từng khối từng khối, cắt chỉnh tề, sắp hàng tề chỉnh. Loạt thịt kia không giống như thịt thường, màu đẹp hơn thịt bò dê, thớ vân da nổi màu vàng mỡ rất đẹp, dưới ánh đèn lân lân, bóng loáng một lớp màu mật ong.
Nguyên liệu nấu ăn thế này, thủ pháp phải dịu dàng như an ủi nó nhưng lại khiến trong bụng Nhai Nhi dâng lên một trận chua xót, cay thẳng lên đỉnh cổ họng. Nàng nghĩ lúc trước đoán không sai, những thiếu nữ bị chết ở Vương Xá Châu kia, da thịt trên người mất đi là đã nằm trên thớt kẻ khác.
Gã kia thuận tay lấy xuống một cái móc sắt, đập phá bừa bãi như sóng lớn cuồng nộ, móc phá băng rơi ra đầy đất, sau đó mớ thịt không khác thịt heo kia bị móc thành một xâu, ào ào ném vào lòng bếp.
Thuốc đó, đây chính là cái gọi là thuốc. Hồ Bất Ngôn tuy miệng nói hươu nói vượn, nhưng nhiều việc đều bị lão đoán đúng tám chín phần. Phu nhân Lư Chiếu Dạ cần ăn thịt người, khó trách trong khuê phòng luôn có mùi thối thoang thoảng. Người ăn thịt người, sao hương còn thơm.
Nàng thở hai hơi, định lui đi, vừa đúng lúc trông thấy có khối thịt từ móc sắt ngã nhào cạnh bếp, chân liền chựng lại.
Đầu bếp dĩ nhiên cũng thấy, hắn cúi đầu nghỉ chân thật lâu, thịt kia rõ ràng là phần bầu vú, mặc dù là thịt chết, cũng trọn vẹn chết người. Lão đầu bếp khoanh tay nhặt lên, không ném vào lòng bếp, để ở trước mặt triền miên vỗ về đùa giỡn. Phần cơ thể mềm mại nhất của phụ nữ cuối cùng đã gợi lên dục vọng súc sinh bộc phát, thái dương gã nổi đầy gân xanh, một tay kéo lưng quần xuống.
Nàng trợn mắt há hốc mồm, lúc này phía sau bỗng một bàn tay dò đến, bưng kín miệng nàng. Nàng phản ứng cực nhanh, trở tay thúc một khuỷu, người phía sau thét lớn một tiếng, nhe răng trợn mắt thở nhẹ: “Lâu chủ, là tôi.”
Nhai Nhi quay đầu nhìn chằm chằm hắn, là A Bàng. Thu thế hỏi hắn dọa nàng làm gì, A Bàng vẻ mặt chính khí nói: “Thuộc hạ không cố ý, là không hy vọng cảnh làm bẩn mắt Lâu chủ.”
Nhai Nhi nhướng mắt, nghe được trong căn bếp vang lên tiếng lão đầu bếp thở gấp, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, cùng A Bàng lui qua gian phòng khác.
Vào dễ ra khó, Toà lâu này giống như mê cung, Nhai Nhi luôn tự xưng trí nhớ tốt, đến nơi đây hoàn toàn không phát huy tác dụng.
May là A Bàng có chuẩn bị mà đến, hắn động ngón tay một chút dẫn nàng, sợi thiên tàm nơi đầu ngón ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo. Vừa đi vừa dắt, không mất sức lực thuận lợi ra khỏi tòa Lâu.
Không dám trì hoãn, hai người nhanh chóng nhảy vào trong rừng rậm.
Nhớ lại cảnh ban nãy vẫn thấy rất không khoẻ. Cũng đâu phải chưa thấy qua giết người, nhưng cái kiểu cắt thịt làm thuốc thật sự là lần đầu biết đến. Nhai Nhi nhíu mày nói: “Lư Chiếu Dạ phu nhân quả nhiên ăn xác người, lúc trước chỉ nghe nói cô ta uống thuốc, không rõ cuối cùng bệnh hoạn kiểu gì, mà muốn lấy thịt người làm thuốc dẫn.” Dừng một chút hỏi, “Người được phái đi Nhiệt Hải có tin tức chưa?”
A Bàng nói có, “Minh Vương thư về, nói Nhiệt Hải vương phủ giàu khắp thiên hạ là sự thật, trong phủ có hai vị công tử, trưởng tử Lư Chiếu Hằng, thứ tử Lư Chiếu Dạ.”
“Đúng là có…” Nhai Nhi trầm ngâm, lại cảm thấy luôn có chỗ không ổn.
A Bàng nói: “Đúng là có người này, nhưng căn cứ theo miêu tả của Minh Vương, có vẻ như so với Nhiệt Hải công tử hiện tại không phải là một người.”
Nàng ừ, “Nói thế nào?”
“Nhiệt Hải thế tử Lư Chiếu Hằng, sinh ra tướng mạo xấu xí, tài học cũng bình thường. Bào đệ Lư Chiếu Dạ sách vở đầy bụng, mặt mũi đẹp đẽ như Phan An, đáng tiếc lại là người lùn, vóc người không tới ba thước. Lần trước Lư Chiếu Dạ vào trong Lâu bàn chuyện giao dịch, thuộc hạ và Võng Lượng đều có mặt, lúc đó nhìn hắn không có dị dạng, cho nên người này nhất định không phải Nhiệt Hải công tử, khả năng lớn là người thế thân giả mạo.”
A Bàng nói xong, cảm thấy mình phân tích rất có lý, ngờ đâu Lâu chủ nhà hắn có cao kiến khác, lẩm bẩm: “Chưa hẳn. Thân thể không tốt, đổi một cái là được. Ta từng nghe có một loại phương thuật, có thể chia lìa thân và đầu. Có điều sau khi đổi đầu dấu vết tiếp giáp khó loại bỏ… Ta có để ý, cổ tên Lư Chiếu Dạ chính là như thế.”
|