Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 34
Chương 34: Lão yêu tinh.
C34 | Lão yêu tinh.
Người ngay trước mắt vẫn bắt không xong, Đại tư mệnh nghe báo xong tiến vào truyền lời, dò xét bề trên một chút, vẻ mặt thoáng do dự: “Quân thượng…”
Tử Phủ Quân ngồi trên ghế chính giữa Quan Chỉ đường, bối cảnh xa hoa làm nổi bật dáng vẻ ung dung cúi đầu rồi lại ngẩng đầu của hắn, giống như giữa đống vàng ngọc rơi xuống một giọt mực đậm, không mất đi cũng không loang to ra, không thể coi thường.
Đám người Ba Nguyệt Lâu bên cạnh lộ vẻ đau thương nhìn hắn, là chiếm núi bắt vua đây, lấy đồ lại không xong thì lấy luôn sản nghiệp nhà người, tự mình lên làm lão đại, thần tiên gì lại thấy có chút tục khí vậy.
Sắc mặt Tử Phủ Quân không hề bất ngờ, như sớm đoán kết cục, nếu cô ấy có thể dễ dàng bị bắt, hắn nên hoài nghi năng lực cô.
Hắn buông mắt, chậm rãi gật đầu, “Ta vốn nghĩ cô ấy không ở Ba Nguyệt Lâu, không ngờ tình cờ đụng mặt, xem ra cô ấy đúng là không rời được chỗ này.” Vừa nói vừa đánh giá bốn phía, chống trán hỏi Đại tư mệnh, “Tìm được chỗ ngủ lại chưa?”
Tô Họa và đám A Bàng nhất thời vui vẻ, ôn thần sắp đi, xem ra có hi vọng, thế là đầy cõi lòng chờ mong nhìn Đại tư mệnh. Ai ngờ gã lườm họ một cái, trầm giọng nói: “Vương Xá Châu khắp nơi chướng khí mù mịt, không có chỗ nào thanh tịnh ạ.”
Tử Phủ Quân cân nhắc, “Nếu đã như vậy, chi bằng không cần tìm. Bảo nhóm Thiếu tư mệnh dẫn đệ tử môn hạ tìm chỗ nghỉ ngơi, chúng ta ở đây chờ cô ấy quay lại.”
Đúng là tin xấu nhất năm, A Bàng ngập ngừng giơ tay, “Tiên quân, trong Ba Nguyệt Lâu này chó ngựa hỗn tạp, tục khí vô cùng, người tu hành trà trộn trong vũng bùn hồng trần này quả thật không ổn đâu! Huống hồ Lâu chủ bọn ta lúc này đã thành chim sợ cành cong, các người có ở lại chờ lâu, cô ấy cũng không quay về.”
Ánh mắt thần tiên lộ vẻ thanh lãnh, dù có nhàn nhạt nhìn người cũng làm người cảm giác không thích ứng.
“Cô ấy to gan lớn mật, chuyện gì không dám làm? Chim sợ cành cong à… Ngươi quá coi thường cô ấy rồi.”
A Bàng nghẹn họng, phát hiện vị Tiên quân này quá hiểu Lâu chủ nhà hắn rồi. Người đuổi không đi, bọn họ làm sao đây, cũng không thể sống trong khe hẹp này. Thế là hắn ngó Tô Họa, hi vọng Tô Môn chủ lên tiếng. Tô Họa ngập ngừng mãi mới nói: “Tiên quân, Ba Nguyệt Lâu chúng ta mở cửa buôn bán, dù Lâu chủ không có đây, chúng ta cũng phải ăn cơm. Chặn đường cướp tiền cũng tương đương giết cha mẹ người ta đó, chư vị Tiên quân ở nhờ ở đây, chúng ta không thể đón khách buôn bán, chặn đứt sinh kế trên dưới mấy chục miệng, không phải là chuyện người tu đạo nên làm đâu?”
Thật là nói có lí có cứ, A Bàng đối với Tô Môn chủ kính ý tăng thêm một tầng. Đoán đám khách không mời mà đến này sẽ biết khó mà lui, không ngờ trên kia Tử Phủ Quân lên tiếng: “Các ngươi cứ việc mua bán như thường, bọn ta vẫn lùng bắt Lâu chủ các ngươi, không liên quan. Ta biết cô ấy sẽ không rời khỏi Vương Xá Châu, Châu giới này lớn như vậy, có thể trốn đi đâu? Cô ấy không phải rất khó quen chỗ lạ sao, Ba Nguyệt Lâu là nhà cô ấy, các ngươi là người nhà của cô ấy, có đi đến chân trời, cuối cùng cũng vẫn quay về.”
Tô Họa cùng A Bàng đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ trong mắt thần tiên quả nhiên năm tháng an lành thật, nhà với người nhà ư, đều là thứ hư ảo. Lâu chủ đối với bọn họ mà nói là chủ nhân, không phải là người nhà, ngược lại bọn họ trong mắt cô ấy cũng không quan trọng như vậy.
Đại tư mệnh nghe thấy lòng tràn đầy bất an, cảm thấy Quân thượng có khi đã bị nữ nhân kia quá kích thích, luôn là thái độ xử thế trời cao mây vắng, giờ bắt đầu đã thành cổ quái xảo quyệt.
Theo thói quen thường ngày của ngài, dù tìm đến nhà tranh cũng tuyệt đối sẽ không ở lại nơi trọng vật chất thế này đâu. Huống hồ muốn bắt người, không phải thầm mai phục, khiến cô ta tưởng họ đã đi, rồi quay lại bắt ba ba trong rọ sao chứ. Ngài công khai chiếm lấy Ba Nguyệt lâu vậy, Nhạc Nhai Nhi có mấy cái đầu đi nữa, còn dám lộ diện không?
Đám người Ba Nguyệt Lâu mặt mũi nhăn nhó, rất không tình nguyện. Đại tư mệnh vốn còn định khuyên Quân thượng nghĩ lại, thấy họ như vậy lại thay đổi thái độ, hướng lên chắp tay vâng dạ: “Thuộc hạ cho quét sạch phía sau Lâu, an bài chúng đệ tử vào ở.”
Tử Phủ Quân hơi vuốt cằm, ý bảo hắn đi làm, chuyển ánh mắt qua mặt Tô Họa, “Đưa bổn quân đến chỗ ở của Lâu chủ các ngươi, bổn quân muốn điều tra một chút.”
Tô Họa há miệng thở dốc, nhưng đã lĩnh giáo qua lợi hại vị Tiên quân này, không dám chọc giận ngài. Vừa rồi nàng ngắt lời một câu tạo cơ hội cho Lâu chủ tranh thủ chạy trốn, kỳ lạ là ngài lại không ra tay xử lý nàng. Nếu lần này còn dám làm trái, nói không chừng sẽ giết luôn ngựa diễn.
Nàng chỉ cúi đầu nói vâng, “Mời Tiên quân đi theo ta.”
Hắn đi qua hành lang bóng loáng ánh sáng phản chiếu trùng điệp, thật là xa hoa tột đỉnh, mỗi một chỗ đều tràn ngập mùi tiền. Chỗ nàng ở rất sâu, không biết qua bao nhiêu lớp cửa, cuối cùng theo Tô Họa tiến vào một căn phòng rất lớn, màn đỏ buông khắp nơi, từng tầng rồi từng tầng giao sa nhẹ như mộng, có người đi qua liền dập dờn phất phơ, phảng phất hết thảy đều sống động.
Tô Họa đè nén khóe miệng đứng trước cửa, “Đây là phòng ngủ của Lâu chủ, nhưng cô ấy trước giờ luôn bôn ba bên ngoài rất ít khi ngủ lại. Lần này chỉ sợ Tiên quân đến không một chuyến, thứ quan trọng vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không để ở trong Lâu.”
Tử Phủ Quân mặt không biểu cảm nhìn nàng, “Ngươi ở ngoài chờ đi.”
Tô Họa không có cách nào, tức giận lùi ra hành lang.
Trước lâu cửa chính đã mở, nàng bắt đầu nghe thấy tiếng của đám đông, yên tĩnh ban nãy trong chớp mắt bị tiếng người ồn ào lấn át. Ba Nguyệt lâu vận làm ăn tốt, chỉ cần mở cửa đón khách, không đến nửa nén hương sẽ không còn chỗ ngồi. Tiếng nhạc đẹp đẽ vang lên, tiếng khách đến cười nói, cùng với tiếng tiền đồng va chạm sàn vũ đài giòn vang đan xen nhau thành cơn sóng biển hoan lạc. Nàng nhìn nóc nhà thở dài, không biết Lâu chủ giờ đang ở đâu. Ngày trước còn dựa được vào Tung Ngôn, chân trời góc biển có thằng bé làm bạn, sẽ không sơ suất. Nhưng hôm nay đổi thành Hồ Bất Ngôn, tên hồ ly kia vừa ngốc vừa háo sắc, không biết có thể bảo vệ cho con bé chu toàn không.
Trong lúc thổn thức, bỗng nhiên một chuỗi động tĩnh nhanh như chớp xẹt qua, dừng dưới góc váy nàng. Rũ mắt nhìn, là một cuộn sách bằng trúc xanh, văn kiện cổ xưa bên ngoài có khắc hai chữ “Tử Phủ”. Nàng nhướng mắt nhìn tới lui, cuối hành lang cái người mặt phán quan đang đứng, chắc là nhất thời sơ suất, thư tín rơi xuống, sao mà khéo, vừa vặn lăn đến trước mặt nàng.
Không nói gì, cũng không nhượng bộ, nàng cứ như vậy nhìn hắn. Kẻ thù đụng mặt muốn đỏ hết mắt, ngày đó chạm mặt ở Yên Vũ Châu, nàng đối với lão Đại tư mệnh hô năm gọi sáu này ấn tượng thật không tốt. Đã không muốn liên quan, giờ phạm đến nàng, đừng trách nàng không khách khí.
Đại tư mệnh đã trải nghiệm đời nhiều, nhỡ có sơ suất sai lầm xưa nay mặt không đỏ thở không gấp. Nhìn ống trúc kia, nhìn lại cái người nghiêng dựa bức tường trắng, tạo dáng thành một đóa ngu mỹ nhân Tô Họa kia, vẫn không giảm tốc, bước đến trước mặt nàng.
“Thất lễ.” Hắn cong thắt lưng, khoanh tay nhặt.
Tô Họa cười cười, nhấc vạt váy, phủ lên ống trúc.
Hắn dừng lại, dĩ nhiên không thể đi vén váy nàng, đứng thẳng dậy, nhíu mày nhìn nàng.
Tô Họa một vẻ nhàn nhã, hai mắt cong cong đong đầy phong tình uyển chuyển thoáng nhìn, dịu dàng nói: “Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Đại tư mệnh.”
Nếu không phải thư tín ở dưới váy cô ta, Đại tư mệnh khinh thường không để ý tới, tình thế bây giờ bất đắc dĩ, chỉ vuốt cằm: “Môn chủ cứ nói.”
Tô Họa quan tâm rốt cuộc chừng bọn hắn mới rời đi, Ba Nguyệt Lâu có nhiều đầu mối giao dịch lui tới, có người ngoài ở đây hành động không tiện. Nàng nhếch môi nói: “Trong Lâu bọn ta có nhiều cô nương trẻ tuổi, dù là môn chúng hay tỳ nữ nhân số đều nhiều hơn đệ tử Phủ quân mang đến. Đại tư mệnh có biết kết cục khi đàn ông ở giữa đám phụ nữ là thế nào không? Thanh tu thật tốt sợ cũng bị mất. Nói không chừng từ đây rơi vào hồng trần, trọn đời không được siêu sinh, thật không tốt!” Nàng trừng mắt nhìn, “Các ngươi khi nào mới đi?”
Đại tư mệnh biểu cảm kết đầy sương lạnh, đao bổ rìu chặt đều không mở khoá, “Không thể nói trước.”
Xem ra không muốn nói chuyện đây, Tô Họa có phần muốn điên, “Ta là muốn tốt cho chư vị Tiên quân, cô nương trong Lâu chúng ta rất nhiệt tình, thích nhất là đưa điểm tâm thăm hỏi. Nếu đám Tiên quân có cần thứ khác, mấy cô cũng rất khéo hiểu lòng người, bởi vậy, nói lần nữa xem, không xảy ra chuyện gì sao?”
Muốn uy hiếp trắng trợn đây! Đại tư mệnh nhìn nàng với ánh mắt như nhìn con côn trùng có hại, “Tô môn chủ, vậy mời cô quản người cho tốt, không cần quấy nhiễu đệ tử Tử Phủ.”
Tô Họa ha ha cười rộ lên, “Vậy thì ta không quản được, chân ở trên người các cô ấy, các cô ấy thích đi đâu gặp ai không cần ta làm chủ.” Nhất thời chậm rãi thả giọng, sóng mắt xinh đẹp đảo quanh người hắn, “Người của Tử Phủ Tiên quân ai tướng mạo cũng đẹp, còn từ núi tiên đến nữa. Ta thấy Đại tư mệnh cũng vậy, có ai khen ngươi đẹp chưa?”
Đại tư mệnh do giọng nói nàng ám muội, lông mày nhăn càng chặt , “Tô môn chủ nếu không có gì khác muốn nói, xin hỗ trợ.”
Nàng làm như không nghe thấy, “Đại tư mệnh không cười một cái sao? Cười lên càng tuấn tú.”
Sau đó Đại tư mệnh dứt khoát không nói, lướt mắt như đao nhìn nàng.
Tô Họa là loại người nào chứ, mười sáu tuổi làm Nhược Thủy Môn môn chủ, thủ hạ Tứ Tinh, gồm cả Nhạc Nhai Nhi đều do nàng đào tạo, đạo hạnh không thể nói là không sâu. Đối phó đàn ông à, da mặt mỏng sao được, nhất là kiểu phụ nữ đã loại bỏ đàn ông ra khỏi đời mình như nàng. Hắn bất động như núi, vậy thì đến dựa núi, không nói chuyện khác, bản thân việc dụ tiên đã là một chuyện có ý nghĩa.
Nàng khua váy hoa thấp thoáng, nhìn hắn cười cợt, “Sao hả? Ta nói sai à? Thái độ Tiên quân như vậy là cầu người à?”
Từ cầu người này có vẻ dùng rất không uyển chuyển, Đại tư mệnh lạnh lùng mỉm cười một cái: “Tô môn chủ rảnh như vậy, tại hạ liền liều mình hầu quân tử.”
Ngụ ý vốn định đứng chịu đựng? Tô Họa kinh ngạc, không ngờ trên đời này sẽ có hán tử thà bị gãy chứ không chịu cong như thế. Hắn quả nhiên không vội lấy lại thư tín, cứ như vậy hai mặt nhìn nhau cùng nàng đứng đó, một dáng vẻ như đứng lâu mấy cũng được.
Tô Họa hơi nghẹn lời, người tu hành tĩnh tọa đứng như cơm ngày ba bữa, kẻ phàm như nàng muốn thi đứng cùng đúng là người si nói mộng. Nàng cắn môi, đảo mắt nhìn hắn, Đại tư mệnh lộ vẻ kiêu căng, người thoát ly thất tình lục dục, hô hấp sạch sẽ.
Giờ phút này đâm lao phải theo lao, ống trúc ở dưới váy, mũi chân di động có thể đá đến. Nhưng nàng không thể đi, càng không thể nhặt, chỉ có thể so vận khí với hắn xem ai nhượng bộ trước.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trên hành lang trống như hai bức tượng đá mảy may không nhường. Đứng mãi, Tô Họa nói: “Chân ta đau.”
Đại tư mệnh khinh thường chuyển tầm mắt.
“Ngươi cười một cái, ta liền trả sách cho ngươi.”
Đại tư mệnh hoàn toàn không động đậy.
Bất đắc dĩ, nàng đành ra đòn sát thủ, thở nhẹ một tiếng choáng đầu, thuận thế té về phía trong lòng hắn.
Vốn tưởng rằng trên đời không có đàn ông nào cự tuyệt thân ngọc thơm mềm, cũng không có lòng gan dạ sắt như thế, không đỡ thì thôi, ít nhất thì không lùi. Ai ngờ gã không hiểu phong tình Đại tư mệnh thấy tình thế không ổn lui về sau một bước, thế là Tô Họa lảo đảo, lúc nàng chuyển bước lấy lại thăng bằng, ống trúc không biết khi nào đã về tay hắn.
Người thắng mặt mũi khinh miệt xoay người đi, trước khi đi như nói câu gì, Tô Họa nhất thời không nghe rõ. Đến lúc ổn định cơ thể lấy lại tinh thần, giật mình phát hiện ba chữ kia rõ ràng là lão yêu tinh!
Lão yêu tinh? Lão… Yêu tinh? Nàng tức muốn điên, cắn răng giận dữ trừng mắt nhìn nơi hắn mới đi, trong lòng âm thầm thề, sớm muộn gì cũng phải khiến cái thằng nhóc này trả giá.
Đầu kia Đại tư mệnh thật đắc ý, cái người phụ nữ dưới hồng trần hết chuyện lại kiếm cớ ngã vào lòng người, hắn thật sự khinh thường hành vi này. Chút sóng gió vừa rồi không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong lòng hắn, hắn vào khuê phòng Ba Nguyệt lâu chủ, tìm thấy Quân thượng đứng trước cửa sổ.
Đêm đã khuya, toàn thành thắp đèn lộng lẫy, chiếu rọi lên trời đến tím một bầu, lẻ loi trơ trọi treo kia một vòng trăng to lớn. Nếu bỏ trọc khí nhân gian qua một bên, cảnh đêm Vương Xá Châu đúng là không tầm thường. Kỳ thực ai cũng thích cuộc đời tốt đẹp, càng chói lọi, mới càng miễn đi dung thường.
Nhưng mà nhìn qua bóng lưng Quân thượng có phần đau buồn, ngắm vầng trăng cô độc, khó tránh khỏi cô đơn, hắn có một khắc không biết có nên đi vào quấy rầy ngài ấy không, nhưng ngài đã phát hiện hắn, liền xoay người lại.
Đại tư mệnh bước tới, trình thư hàm trong ống trúc, “Chỉnh đốn tháng sau của Lang Huyên tàng thư, nhập vào một bức thư bẩm báo Quân thượng.”
Tử Phủ Quân không nhìn đến một cái, “Chưa nói đổi Phủ quân mới sao?”
Đại tư mệnh sửng sốt một chút, “Sao Quân thượng lại có ý tưởng này? Lang Huyên từ hồi xây dựng luôn do ngài bảo vệ, sao có thể nói đổi là đổi?”
Tử Phủ Quân nhẹ nhếch môi dưới, tầm mắt nhìn về dãy núi xa xa, “Một vạn năm, trừ trông coi Lang Huyên, ta không còn gì. Đôi khi nghĩ lại, nếu như ta không làm Lang Huyên quân, còn có thể làm gì… Trông coi Lang Huyên là sứ mệnh của ta, đi sai bước nhầm phải nhận phạt.” Vừa nói vừa cười khẽ, nâng ống tay áo, “Truy y mang tội, liên lụy các ngươi cùng ta ăn mặc như quạ đen thế này.”
Không hiểu sao Quân thượng luôn bất ngờ sầu não, thường đã thấy qua bao nhiêu tháng năm, xét đến cùng ngài vẫn là một tiên nhân tâm tư đơn thuần. Đại tư mệnh rất giỏi an ủi, hắn cúi mắt nói: “Đệ tử Tử Phủ luôn mặc tố sa áo bào trắng, thỉnh thoảng mặc bộ truy y thuộc hạ cảm thấy rất có hương vị. Quân thượng không cần khổ sở, lần này là do kế tiểu nhân, hổ còn có lúc ngủ gật, một chút sơ sẩy, so với công tích trước đây vốn nhỏ bé không đáng kể.”
Tử Phủ Quân nghe xong nhắm chặt mắt, bùi ngùi thở dài: “Quả đúng là kế tiểu nhân, cho nên Bổn quân nhất định phải tự tay bắt cô ấy, khiến cô ta phải trả giá vì thái độ không biết trời cao đất rộng.”
Đại tư mệnh rất thích ý khi thấy ngài tỏ thái độ, dù gì làm cho một vị tiên tính tình tản mạn trời sanh trở mặt ghét như thù địch quả hiếm có. Hắn nhìn quanh một vòng, “Quân thượng có phát hiện manh mối chú ý nào không?”
Tử Phủ Quân lắc đầu, “Chỗ này chỉ là điểm dừng chân, vốn không định tìm manh mối gì.”
Đại tư mệnh kinh ngạc nhìn ngài, lòng biết vậy sao còn muốn vẽ vời đủ chuyện? Có điều hắn không muốn đi hỏi nữa, hỏi nữa chắc chắn ngài trả lời đại là “Nhàn rỗi nhàm chán, dạo chung quanh” .
“Vậy Quân thượng ngài tính tiếp theo sao ạ?” Hắn chần chừ, “Tử Phủ nhiều người như vậy ở lại Ba Nguyệt lâu, chỉ sợ đả thảo kinh xà.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt dài hẹp nói: “Chính là muốn đả thảo kinh xà, lấy đạo của người trả lại cho người. Nàng ấy không phải thích làm họa sĩ sao, bổn quân lần này sẽ để nàng một lần làm mẫu trong tranh.”
|