Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 31
Chương 31: An Lan, chả lẽ ngài đã quên tình nghĩa giữa chúng ta rồi ư?
C31| An Lan, chả lẽ ngài đã quên tình nghĩa giữa chúng ta rồi ư?
Một đám người lai lịch không rõ như thần binh từ trời giáng xuống, rất nhanh vây quanh miếu nhỏ đổ nát.
Đêm tĩnh như nước, ngoài cửa sổ có bóng người lay động, trước khi người bên trong kịp phản ứng, nhanh chóng bao vây không sót một tấc.
Hồ Bất Ngôn cầm quạt che mặt, trốn vào góc thấp giọng kinh hô: “Chuyện xấu tới rồi!”
Khổng môn chủ rút bội đao, khẩn trương nhìn đăm đăm vào những vị khách không mời mà đến, hạ giọng nói: “Lâu chủ đi trước, thuộc hạ cản phía sau.”
Người bên ngoài lạnh lùng từ tốn, vầng trăng nhuộm lên mặt hắn, cảm giác không giận mà uy áp như sông biển, khiến tường nhà chao đảo. Sinh Tử Môn đứng đầu lưu lạc giang hồ vẫn nhịn không được chấn động.
Trong miếu không có ánh sáng, mọi thứ đều thấp thoáng trong đêm mờ mịt, nhìn không rõ mặt người chỉ thấy bóng dáng ẩn hiện. Nhưng dáng vẻ đó có biến thành tro hắn cũng có thể một cái liếc mà nhận ra. Cảm xúc hắn lên xuống phức tạp vặn vẹo, Tử Phủ Quân mở miệng, tiếng như không phải hắn phát ra, “Đồ thư đâu, giao ra đây.”
Đồ thư gì nhỉ? Người Sinh Tử Môn vẻ mặt mờ mịt, nhưng chỉ cần liên quan đến Lâu chủ thì nhất định bao che vô điều kiện. Bọn họ bày trận đao che trước Lâu chủ không cần chờ nàng mở miệng, Khổng Tùy Phong lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi là môn phái nào? Không tự giới thiệu đã tự tiện vây người, thủ đoạn thấp hèn đáng khinh, các ngươi rốt cục có biết luật giang hồ không hả?”
Nhưng luật giang hồ trong miệng y căn bản không ai để ý.
Đại tư mệnh bước tới trước một bước, sắc mặt so với tóc hắn còn đen hơn, trong giọng nói có lực mưa bão kéo tới, “Đừng đấu vô ích, đã tìm tới cửa rồi phải biết mình không có đường lui. Giao Đồ thư ra đây, sẽ để cho cô toàn thây.”
Khổng Tùy Phong vừa nghe, thở mạnh lên không ít, hự hự phun một tiếng thúi lắm, “Giao hay không giao cũng chết, vậy giao cho chân chó ngươi, bộ ngu sao?”
Đại tư mệnh luôn uy nghiêm bị kẻ phàm này ăn nói lỗ mãng chọc giận, đang muốn ra tay bắt, chợt nghe thấy nữ tử được y che phía sau gọi một tiếng “Tiên quân”. Giọng nói dĩ nhiên là quen thuộc, cuối cùng có thể xác định không còn nghi ngờ Nhạc Nhai Nhi chính là Diệp Lý, nhưng câu tiếp đó của cô ta làm người rất vô thố, cũng khỏi cho quân thượng xuống đài, “An Lan, chẳng lẽ ngài đã quên tình nghĩa chúng ta bên nhau rồi sao?”
Lời vừa buông, trong miếu nhỏ nhất thời lặng ngắt như tờ. Khổng môn chủ và thủ hạ rất buồn bực, ủa hồi nào mà Lâu chủ cùng với tên cầm đầu lũ dã nhân này có tư tình vậy. Tập thể đệ tử Tử Phủ thì đông cứng, không biết sao sư tôn cao nhất của mình lại có thể dây dưa không rõ với ả trộm sách này.
Không khí rất xấu hổ, Tử Phủ Quân trầm mặc, thân thể vẫn cao ngất nhưng tay áo run run nhè nhẹ, chừng lửa giận đè nén đã lâu sắp sửa cháy bùng, trong bóng đêm giọng hắn như thổi mây phá đá, gằn từng tiếng đầy sấm sét: “Cô với ta không có cái thứ gì tình nghĩa, giao Đồ thư ra đây, không cần cố nói quanh co này nọ.”
Không ai biết tâm tình hắn lúc này, cảm giác bị lừa khiến hắn thật bối rối. Để trộm đồ mà gặp gỡ, lại nói chuyện tình cảm đúng là nực cười. Chuyện bọn họ tốt nhất không muốn cho bất cứ ai biết, cũng miễn bàn tính riêng với nhau, không thể buông tha, chỉ muốn giải quyết việc chung, ai bảo nàng kỹ không bằng người!
Sau tấm mạng che mặt còn có tiếng nức nở nhỏ, “Cũng phải, giang hồ nhi nữ bọn ta gặp gỡ hay chia ly là tùy duyên, khi gặp lại nhau tự nhiên muốn nói chuyện tình cảm chút thôi.” Khóc xong nắm quyền bày tư thế sẵn sàng đánh, “Không nói tình cảm thì đánh. Đồ thư ở trong lòng ta, có bản lĩnh ngài tới mà lấy.”
Lâu chủ đã nói rõ chứng tỏ trận đánh này không đánh không thể, hán tử Sinh Tử Môn có thể đầu rơi máu chảy vì Lâu chủ, Khổng môn chủ hét to một tiếng dẫn dắt thủ hạ tấn công địch thủ, Hồ Bất Ngôn hóa thành một luồng sáng, oạch một tiếng chui vào chân tường.
Vốn có thể trốn mất dép nhưng hắn vẫn dán lại tường nghe ngóng động tĩnh một lát.
Tiên rất cứng nhắc, ở nhân gian phải tuân thủ nghiêm chỉnh quy định của Cửu Châu, hắn thừa dịp này mà dùng chân yêu. Hồ Bất Ngôn lần này rút hết vốn liếng mà làm, hồi còn ở nhà có chơi với một vị vua chuột, nghe nói chuột ăn móng tay người có thể biến thành hình dáng người nọ giống đến độ mẹ ruột không phân biệt ra. Thế nên hắn chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ Yên Vũ Châu, trong ngàn ngàn vạn vạn con chuột chọn ra một, đút nó ăn móng tay của Nhai Nhi. Không biết khi Tử Phủ Quân thấy Nhạc Nhai Nhi biến thành chuột cảm tưởng sẽ thế nào nhỉ? Chuột cũng có máu thịt, không cần rườm rà mà chỉ tùy tiện dùng thuật che mắt, chỉ cần không lại gần sẽ đủ lừa đôi lát. Đương nhiên không thể đánh, đánh lộ tẩy ngay, một con chuột sao đủ cái búng tay của người ta. Hắn thừa cơ trốn cho nhanh, Tử Phủ Quân sẽ không thật sự đại khai sát giới với người, nhưng với yêu thì không chắc.
Quả nhiên không bao lâu, trong ngôi miếu đổ nát truyền ra tiếng Đại tư mệnh không kịp thở: “Chuột! Chắc là chuyện tốt của con hồ ly kia rồi!”
Bị điểm danh lưng Hồ Bất Ngôn chợt lạnh, trong lòng rên rỉ xong rồi, lúc nãy hắn lộ mặt thật trước đám thần tiên kia mà. Nghĩa khí đúng là hại người không ít, hắn vốn ngày ngày không lo không nghĩ, lại chen chúc vô cái đoàn bang giáo phái loạn xị này. Vì cái gì chứ? Chẳng lẽ thật sự vì nửa con gà quay hai cái bánh bao sao?
Hắn lắc lắc đầu, theo gió lay động, lớp lông đỏ sậm dưới ánh trăng phát sáng bốn phía. Chạy đi gặp Nhạc Nhai Nhi thôi, không biết cổ cứu Tô Họa xong chưa. Chiêu điệu hổ ly sơn dùng thật là khéo, âm thầm tiến hành đến người Sinh Tử Môn còn bị lừa chẳng biết sự tình.
Người Tử Phủ đã bắt cóc Tô Hoạ thì hẳn đã âm thầm giám sát khách điếm rồi. Có điều họ không ngờ, vẽ tranh xem tranh, tự mình cũng thành người trong tranh. Chỗ giam Tô Họa đã bị Nhai Nhi thăm dò, thế mới nói người đọc sách rất không thích hợp ra giang hồ, đụng phải cáo già Ba Nguyệt Lâu chủ, đến Tử Phủ Quân còn không đủ tầm.
Hồ Bất Ngôn chạy muốn dập lưỡi, đuổi tới chỗ hẹn, ngoài sân bốn đệ tử Tử Phủ canh giữ đã bị đốn ngã. Hồ Bất Ngôn xôn xao một tiếng: “Lâu chủ tay chân nhanh nhẹn thiệt!”
Nhai Nhi mở xích sắt cứu Tô Họa ra cửa, vừa đi vừa hỏi: “Tình huống ngoài thành thế nào? Tử Phủ Quân có phát hiện không?”
Hồ Bất Ngôn nói: “Lúc ta đi con chuột đã hiện hình, chắc không đến một nén nhang, Tử Phủ Quân sẽ chóng trở về.” Nói xong theo dõi Tô Họa, nàng này mày liễu mắt hạnh thật là đẹp. Tuy so với Nhai Nhi có hơi dày dạn, nhưng phong vận tuỳ người xem hoa, có người thích thiếu nữ ngây thơ, có kẻ thích người đẹp hết thời, mà hắn thì thích tất.
Hồ Bất Ngôn cọ hai bước, thật nhiệt tình đụng cánh tay Tô Hoạ, “Tô Môn chủ, ta có câu muốn nói với cô.”
Sau khi Tô Họa đến Yên Vũ Châu Hồ Bất Ngôn mới vào Ba Nguyệt lâu, nàng chưa gặp hắn nhưng biết trong Lâu có một con hồ ly là tọa kỵ của Lâu chủ. Lúc hình thú có thể không xem như người, lúc hình người còn được ba phần, vì thế nàng vuốt cằm, “Nói đi.”
Hồ Bất Ngôn ngại ngùng múa mấy ngón tay, “Tô Môn chủ cô thật đẹp.”
Tô Họa vốn tưởng rằng hắn có chuyện đứng đắn muốn nói, ai ngờ là thế. Nàng trợn trừng mắt, “Nít ranh, ta muốn bằng mẹ ngươi đó.”
Hồ Bất Ngôn chớp chớp mắt, “Ta hơn ba trăm tuổi, xin hỏi Môn chủ bao nhiêu xuân xanh?”
Tô Họa hoàn toàn không quan tâm hắn, mắt còn không thèm liếc. Nhai Nhi nhíu mày gọi Hồ Bất Ngôn, “Lão muốn tán gẫu cũng chờ rời khỏi đây đã, lỡ Tử Phủ Quân quay lại, chúng ta hết chạy.”
Hồ Bất Ngôn lúc này mới hồi phục tinh thần, liên tục đáp đúng đúng đúng, vẫy đuôi hiện nguyên hình.
Ra khỏi Yên Vũ Châu nói tiếp, nhiều lần liên tục bị tính kế, người ta có là thần tiên cũng phát hỏa. Ai, Tiên quân tốt tính thế lỡ mà bị bức đến phát điên thì sai lầm cỡ nào đây. Ở chung ả đầu sỏ này làm loạn, tương lai không biết có bị trời phạt không nữa.
Lo lắng thì lo lắng, hắn vẫn cõng các nàng phóng nhanh ra ngoài. Đi nửa canh giờ, mới thả xuống một vùng đất trống không tên.
Tô Họa lảo đảo, gần như là lăn xuống, chưa kịp ngồi xuống đất lắc đầu, “Hồ ly thật sự quá khó cưỡi.”
Không có dây cương, không có bịt đầu, cũng không có chân đạp, cả đoạn đường nàng cứng cả người, xương cốt muốn rã rời hết còn chưa dừng, suýt ói tới nơi.
Nhai Nhi vẫn như không, rút nút lọ đưa túi nước cho nàng, “Sư phụ chịu khổ rồi, nếu không phải thay con đến Yên Vũ Châu thì không thể bị bọn họ bắt.”
Tô Họa vẫy tay, tỏ như không quan trọng, “Ta nghe bọn chúng nói bản đồ gì đó, lúc Lâu chủ đi bốn năm tháng là vì nó à?”
Nhai Nhi gật đầu nói chính phải, “Có điều thọc phải sọt, chủ nợ tới quá nhanh so với con tưởng tượng.”
Tô Họa nhìn nàng, nhất thời tìm không ra từ thích hợp, mãi mới thở dài, “Lá gan của ngươi cũng quá lớn, lên Lang Huyên động thiên trộm sách, biết rõ là nơi tiên phụ trách trông coi còn dám xuống tay thế?”
Nhai Nhi cười khổ, có một số việc không thể nói ra, việc nàng trộm thư đúng là khó giải thích xong. Nàng cúi đầu nói: “Cuốn bản đồ rất quan trọng với con, sợ nó lọt vào tay kẻ khác nên mới tiên hạ thủ vi cường. Giờ chuyện đều đã làm, hối hận đã muộn, nghĩ cách ứng phó thôi.”
Hồ Bất Ngôn nghe ké cảm thấy rất khó giải quyết, “Khí thế rất dữ dội, hẳn đã chấn động tam giới rồi. Lâu chủ, rốt cuộc cô trộm người ta món đồ gì vậy, chắc không phải Xuân cung đồ đâu ha? Xem xong đưa trả cho người ta đi, cô không thấy cái tên Đại tư mệnh như muốn ăn thịt người sao. Ta có thăm dò Tử Phủ Quân giùm cô, xem ngài ấy có khả năng thả con đường sống cho cô hay không, kết quả cô đoán xem người ta nói gì đây?”
Tha một đường sống khẳng định là không thể rồi đó, nhưng nàng lại có hứng thú nghe thái độ Tử Phủ Quân một chút, “Nói thế nào?”
Hồ Bất Ngôn thương hại nhìn nàng, “Người ta nói ‘Giữa cô với ta không có bất cứ cái gì tình nghĩa’, rồi bảo cô trả đồ đi.”
Nàng hơi ngẩn ra một thoáng rồi bật cười, “Đúng là giữa ta với ngài ấy không có tình nghĩa gì đáng nói, người ta là tiên, ta vô danh quét dọn phòng mấy ngày, có thể có tình nghĩa gì chứ?”
Hồ Bất Ngôn nhún vai, phát hiện cô này nếu không phải khẩu thị tâm phi thì là lòng gan dạ sắt. Theo trước mắt mà thấy, vế sau chiếm khả năng hơn chút, quậy cho Bồng Sơn đại loạn rồi phủi mông chạy lấy người, tiện nghi Tử Phủ Quân chiếm dễ dàng vậy ư? Ngoại trừ việc ngoài mặt bắt cô trả lại sách, e còn phải giải thích một câu.
Khúc mắc yêu hận giữa thần tiên và người phàm, nhớ tới làm yêu tinh nhức cả đầu. Hồ Bất Ngôn tập trung lực chú ý sang Tô Họa, “Tô môn chủ, cô tuổi gì? Không trùng hợp là cầm tinh con gà chứ?”
Tô Họa bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt như muốn nuốt sống. Lúc hắn còn cân nhắc bắt chuyện tiếp theo làm sao, chủy thủ lạnh sắc nhọn kè vào cổ hắn, “Nếu như ngươi còn muốn thở thì cách xa ta một chút.”
Hồ Bất Ngôn nuốt nước miếng, phát hiện trong Ba Nguyệt Lâu dù nam hay nữ đều không dễ chọc. Hắn run hai ngón tay đẩy lưỡi dao mỏng ra, cười làm lành nói: “Đều là người một nhà, Tô Môn chủ quá khách khí rồi.”
Tô Họa rút chủy thủ ngồi lại chỗ cũ không quan tâm hắn nữa, quay lại hỏi Nhai Nhi: “Bọn Khổng Môn chủ có thể bị nguy hiểm không?”
Nhai Nhi nói sẽ không, “Chuyện này bọn họ không liên quan, người Tử Phủ không lạm sát người vô tội, nếu không tiên ma có khác gì nhau.”
Tô Họa chậm rãi gật đầu, “Vậy bọn họ giam ta cũng chỉ là làm màu, đúng ra ngươi không cần mạo hiểm như vậy.”
Theo lý thuyết đúng là vậy, nhưng thân phận nàng không giống, không chỉ là nguyên lão trong Lâu mà còn là sư phụ nàng. Ba Nguyệt Lâu tuy chỉ là một môn phái giang hồ, mỗi một việc đều để ý. Kẻ kém trí thì quản người, người cao trí thì quản tâm, nhiều người chú ý nhất cử nhất động của nàng, nếu không cứu Tô Họa, từ đây người người đều cảm thấy bất an.
Nhai Nhi cười nguội, “Con còn phải nhờ sư phụ chủ trì đại cục giùm con, mọi việc Ba Nguyệt Lâu đều giao cả cho sư phụ, bên Tử Phủ đã đuổi tới rồi, con phải ra ngoài tạm tránh đầu gió.”
Hồ Bất Ngôn vừa nghe hăng hái, “Bà chủ định cùng với ta chạy trốn đến chân trời góc bể à?” Kết quả hai ánh mắt muốn giết chóc phóng tới, hắn lập tức thấy ấm ức, khi cần hắn thì cưỡi hắn, khi không cần thì muốn hắn yên tĩnh làm cái vách tường hoa, miệng cũng không cho xài.
Tô Họa có vẻ lo lắng, “Trốn Đông trốn Tây cũng không phải cách, nếu chọc phải môn phái võ lâm còn dễ ứng phó, giờ ngươi chọc tới Tử Phủ, đám người kia không rõ đầu đuôi, ngươi trốn tới khi nào?”
Nhai Nhi im lặng, nhất thời khó trả lời. Ngửa đầu nhìn về phía sao trời sáng mênh mông, không biết Tung Ngôn giờ đang làm gì, tìm được mẹ chưa. Gặp phiền toái thế này mà không thể thương lượng với ai, liền đặc biệt nhớ tới khi cậu còn bên cạnh.
Tô Họa do dự đề nghị, “Hay làm như Hồ Bất Ngôn nói, trả Đồ thư về, đuổi những người đó đi trước rồi tính.”
Nhưng trả đồ có thật đuổi được họ đi sao? Việc sai đã làm, tự mình mở cửa Lang Huyên, nàng có bị nghiền thành tương cũng không đủ đền tội. Vị trí cô sơn hàng năm thay đổi, không có Ngư Lân đồ, hai năm nữa khó mà tìm được, dù cho nàng không đi mở cửa kho tàng gì đó, nhưng phải biết chuẩn xác vị trí. Lang Huyên có phòng thủ nghiêm mật như truyền thuyết, kẻ sống chớ gần sao? Nàng trào phúng cười, mình mới xài kế cỏn con đã vào được, sao cam đoan kẻ khác không được?
Có con đường đi, một khi đã bước liền khó quay đầu, dù càng đi càng tối. Nàng thở dài, “Ngày trả lại đồ thư cũng là ngày giỗ của con, sư phụ nhớ ghi lại mà đốt vàng viếng mộ. Có điều giờ tạm thời con chưa muốn, thêm ngày nào hay ngày đó! Người quay về Ba Nguyệt lâu, nếu như Tử Phủ Quân tìm tới cửa thì nói ngài ấy đừng hành động thiếu suy nghĩ. Đồ thư ở trên tay con, ngài dám đối với Ba Nguyệt lâu bất lợi, con sẽ hủy nó, để ngài vĩnh viễn không thể giải thích với bề trên.”
Hồ Bất Ngôn nghe xong nửa ngày, não nề phát biểu ý kiến: “Cứ phải tuyệt tình vậy sao, cũng đâu phải là người ngoài.”
Không phải người ngoài đương nhiên là người mình, Tô Họa kinh ngạc nhìn nàng.
Nhai Nhi bừng tỉnh không nghe thấy, giãn eo một chút: “Sư phụ nghỉ ngơi ổn chưa? Ổn rồi thì đi tiếp, con đưa sư phụ về Ba Nguyệt Lâu trước.”
Tô Họa nói ổn rồi, đứng dậy đi hai bước lại hỏi nàng: “Tiếp theo ngươi tính thế nào?”
Trong ánh mắt kia ý cười rõ ràng, “Đương nhiên là chạy rồi, nếu bị ngài ấy bắt hẳn sẽ không tha cho con, con cũng sợ chứ.”
|