Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 3
Chương 3: Ta là Lan Chiến, chủ nhân Ba Nguyệt Các này.
Sự kiên trì của Các chủ không phải vô ích.
Tiến lại gần xem xét, thật kinh ngạc bởi sức cánh tay của một đứa bé. Xuyên thân con dê vàng là nhánh cây nhọn vừa phải, không to không sắc biến vật sống đang phi nhanh thành đám thịt vụn, dù có đâm bằng đao cùn cũng cần sức nhất định. Đứa bé còn nhỏ vậy, thao tác như người trưởng thành lại chuẩn xác đến khó tin.
Đúng là lớn lên bằng thịt sống thật khác biệt!
Hữu Nhiếp đề gấp gáp nhìn nhánh cây, quay lại nhìn xa xa bầy sói đã biến mất không còn phương hướng, “Ta cứ nghĩ đứa bé đã chết, không ngờ nó được bầy sói nuôi lớn. Bắt được nó về Ba Nguyệt Các là lập công lớn trước Các chủ.”
Sáu năm ra vào nghe ngóng, thật ra không còn đơn giản là lập công nữa mà đã thành chấp niệm trong lòng. Phát hiện tung tích đứa bé mồ côi họ Nhạc không khác nào tìm ra chìa khoá mở ra kho tàng. Hai người xoay người lên ngựa, lần theo dấu chân cuồn cuộn kia, Tuyết Vực quá rộng lớn, chạy rất xa mới tìm thấy tung tích bầy sói ở cửa cốc mở ra vùng đất bằng phẳng. Màu lông Sói tuyết ngụy trang quá tốt trong môi trường này, họ chỉ thấy được bóng dáng con dê bị quật lên cao té xuống thật mạnh, nguyên một bầy lớn giờ đã bị chia nhỏ, rơi rớt tan tác chỉ còn một nửa.
Không thể lại gần hơn nữa, Hữu nhiếp đề lấy tay ra hiệu sau nấp sau phiến đá ở cửa cốc nhìn ra nghe ngóng. Trong mớ hỗn loạn, tóc trên đầu đứa bé đen đến chói mắt, rất dễ phân biệt. Nó tham gia cuộc đi săn nên có quyền chia mồi. Từ trên lưng sói nhảy xuống, thả bốn chi giống sói xuống đất gia nhập bữa thịnh yến — vùi đầu xuống gặm mồi, khi ngẩng lên, gương mặt dính đầy máu, nhìn không ra nét mặt.
Tả Hữu nhiếp đệ nhìn nhau, sinh mệnh nhỏ tới nhân gian này thực không dễ, lại lớn lên giữa hoang vu rèn luyện ra bản tính sinh tồn hoang dã, không biết Nhạc Nhận Dư dưới chín suối sẽ nghĩ gì?
Số lượng bầy sói không ít, giờ họ muốn ra tay không có phần thắng. Đành phải đợi, đợi đến khi bầy sói về ổ, hoặc khi đứa bé và sói mẹ tách đàn, đến lúc đó không cần kinh thiên động địa mà hành động.
Bầy sói ăn uống thỏa thích, ăn no xong vùi phần thịt dê dư lại vào trong tuyết dự trữ. Dư thừa tàn cuộc trên mặt đất được dọn sạch sẽ, tránh thu hút loài ăn thịt khác tới chia phần. Thời tiết không tồi, bầu trời quang đãng, dưới ánh mặt trời bầy sói thong thả sửa sang lại da lông, vui đùa ầm ĩ một lúc mới từ từ quay về.
Vì quá thoải mái, không con nào trong chúng phát hiện đang bị theo dõi, quay về hang ổ trên sườn núi mệt lăn ra ngủ. Đứa bé may mắn sống sót xưa kia sống chung với đàn sói tuyết rất thoải mái, dù sau này sói mẹ trải qua mấy đợt sinh nở nữa, nhưng những lứa sói con lớn lên đều rời mẹ tự trưởng thành. Chỉ có nó, phá lệ được yêu thương. Sói mẹ vẫn luôn mang nó trên người, làm bạn với nó, dạy nó nhiều kỹ năng săn thú. Sói kia hiểu rằng con nhỏ yếu ớt cần được bảo vệ nhiều hơn.
Sáu năm trước sói mẹ ngậm nó từ phiến đá nham thạch về, thân thể nhỏ đông lạnh tưởng đã đóng thành băng. Tìm được đầu vú mút vào như mất mạng, uống xong một hớp sữa sói, nó đã trở thành thành viên trong bầy. Sói tuyết đầu đàn cuộn nó vào trong ngực mình sưởi ấm cho nó. Cứ như vậy, bên đám sói nó lớn dần qua sáu năm.
Sáu tuổi sói lớn thành sói, sáu tuổi đứa bé vẫn chỉ là một nhóc con. Nó thức dậy rồi liền không chịu ngồi yên. Bò ra khỏi huyệt động, dụi mắt ngồi xổm bên cạnh vách đá đen phơi nắng. Phía sau có tiếng bước chân nhỏ, nó giật giật lỗ tai quay lại nhìn thình lình phát hiện người sống, cả kinh nhảy dựng lên vào tư thế tấn công.
Phía sau là vực sâu vạn trượng, không thể lùi lại, nó gấp gáp nhe răng trợn mắt phát ra tiếng cảnh cáo. Tả nhiếp đề giơ hai tay, thả người thấp tới gần, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lộn xộn…… Ta sẽ không làm nhóc bị thương.”
Đáng tiếc nó nghe không hiểu, đôi mắt đen tuyền chằm chằm nhìn người mới tới.
Người lạ tiến lại gần, nó hoảng sợ lùi bước, chân dẫm lên mớ đá vụn bên vách núi, chỉ nghe thấy tiếng rào rạt rơi xuống vang từ ngàn dặm. Nó kinh sợ, cong vai lưng phát ra tiếng cảnh cáo lớn hơn nữa, hai mắt không ngừng liếc ra sau, cân nhắc hướng ngã xuống.
Tim Tả nhiếp đề đập mạnh, vất vả mới tìm được, nếu con bé té xuống công sức sáu năm liền uổng phí. Gã luống cuống tay chân, một lóng tay để lên môi, “Xùy …… Xùy…… Nhảy xuống sẽ chết đó, nhóc đừng lộn xộn……”
Trong rừng vang tiếng cành khô răng rắc và tiếng xương cốt bị bẻ gãy nặng nề đầy sát khí…… một bóng tuyết trắng bỗng bị ném tới, rơi ở trước vách đá. Đứa bé nhìn thấy, đau thương nức nở nhào tới, lập tức bị Tả nhiếp đề chặn lại. Một đứa bé sáu tuổi, tay không tấc sắc khó mà chống cự, há mồm cắn. Tả nhiếp đề đau phát thét, rút tay ra khỏi miệng nó đã mất một mảng thịt to.
Gã nổi điên lên đánh thẳng một chưởng vào gáy đứa bé. Đứa nhỏ nãy giờ giãy dụa đến mất mạng xụi lơ té xuống, gã phun ra 1 câu: “Đúng là nghiệt chủng của Nhạc Nhận Dư!”
Bên kia sói mẹ sốt ruột bảo vệ con nhỏ mà tấn công hung hiểm, gã không thể không buông đứa bé ra, liên thủ với Hữu nhiếp đề. Ba Nguyệt Các xếp thứ hạng cao trên giang hồ, mấy Hộ pháp và trưởng lão không phải hạng tầm thường, hợp sức hai người, con sói kia dù mạnh cỡ nào cuối cùng cũng bị chế phục.
Bị chế phục đồng nghĩa là chết. Đứa nhỏ đã ngã trên đất không làm gì được nữa, đành trơ mắt nhìn sói mẹ mình bị vặn gãy cổ.
Dẫn một đứa bé từ Tuyết Vực về tuổi lại xấp xỉ đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Nhạc Nhận Dư, nếu tin bị tiết lộ Ba Nguyệt Các lập tức trở thành một Nhạc gia tiếp theo.
Tả Hữu nhiếp đề bí mật dẫn người về Vương Xá Châu, thật kì lạ, dọc đường đi nó không ồn ào không quấy. Trái ngược với lúc trước ngang bướng chừng nào, giờ lại giống một đứa trẻ bình thường yên ắng chừng ấy. Có điều không thể đến gần, hễ ai lại gần liền nhe răng, nên quần áo rách rưới trên người không cách nào thay ra, cứ vậy mà tiến vào sảnh đường Ba Nguyệt Các vàng son lộng lẫy.
Đại đường trống trải, người đàn ông mặt như tranh vẽ ngồi đó, hắn nghiêng đầu đánh giá thật lâu, cuối cùng nở ra một nụ cười hài lòng, “Rất giống mẹ, là con gái à?”…
Tả nhiếp đề nói đúng vậy, “Lúc thuộc hạ phát hiện, nó đang cưỡi trên lưng sói săn thú. Sức cánh tay của nó như người lớn, một nhánh cây có thể đâm thủng con dê vàng.”
Người trên đại đường “A” một tiếng, như khó tin, “Nó mới sáu tuổi thôi mà.”
Hữu nhiếp đề nói: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thuộc hạ cũng không dám tin. Chắc do sói nuôi nấng ăn uống khác con người, con bé từ nhỏ uống chính là sữa sói, ăn chính là thịt tươi, cho nên lực hơn người cũng là dễ hiểu.”
Người nọ chậm rãi gật đầu, đến gần nửa bước ngồi xổm xuống xem xét, thấy hai tay nó bị trói, nâng mi nói: “Cởi trói.”
Hữu nhiếp đề có phần do dự, “Con bé này dã tính khó thuần, sợ nó làm gì vô lễ với Các chủ.”
Ba Nguyệt Các chủ nhàn nhạt dắt khóe môi, “Ta không sợ.” Chuyển tầm mắt qua gã, “Chẳng lẽ ngươi sợ?”
Hữu nhiếp đề đỏ mặt, “Thuộc hạ cũng không……” Không nhiều lời, bước lên vung một đao cắt dây thừng nơi cổ tay con bé.
Thật không ngờ, trong nháy mắt khi dây thừng vừa được cắt bỏ, vẻ hung hãn của đứa nhỏ lại xuất hiện, như con sói nhỏ, vừa nhanh vừa chuẩn xác chụp cổ Hữu nhiếp đề cắn.
Động vật đi săn lâu dài đều biết cách tấn công con mồi chỉ với một cú mất mạng. Hàm răng nó xuyên qua da thịt, cắn đứt động mạch, Hữu nhiếp đề giãy giụa kiểu gì nó cũng vẫn như lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực, không suy suyễn một tẹo.
Máu nóng bắn tung toé mọi nơi làm Ba Nguyệt Các chủ kinh ngạc. Con bé rất quyết tâm, cặp mắt đen nhánh của nó thăm thẳm giống như dòng sông sâu yên tĩnh, tỉnh táo mà tràn ngập nỗi hận. Trên vách núi nọ, là Hữu nhiếp đề vặn gãy cổ Sói mẹ. Nó còn chưa ý thức được sinh mệnh tàn khốc ra sao, nhưng có thù phải báo mới thỏa thích.
Tả nhiếp đề định ra tay can thiệp thì bị chủ nhân ngăn trở, “Đấu còn không lại một đứa nhỏ, sống cũng vô dụng.” Hắn mỉm cười ngầm quan sát, tấm tắc khen ngợi, “Tài năng có thể đào tạo, mười năm sau thành lưỡi đao sắc bén.”
Hữu nhiếp đề chết ngay miệng của con bé, chờ gã tắt thở nó mới buông ra, sau đó cặp mắt đen đặc chuyển hướng sang Tả nhiếp đề.
Ngay lúc nó còn chưa kịp động, Ba Nguyệt Các chủ phất tay lên, Tả nhiếp đề liền ngã xuống. Muốn giữ đứa bé này ở Ba Nguyệt Các, lai lịch không thể lộ cho người thứ hai được. Ai có thể giữ bí mật tuyệt đối trên đời này chứ? Chỉ có người chết.
Mạnh hay yếu, liếc một cái đã rõ. Đứa bé nhỏ chưa từng thấy chiêu thức giết người nhanh chóng như thế, hơi có phần sợ hắn, nhưng bản tính trời sinh khó khuất phục, trong nó vẫn sinh ý công kích.
Nó nghiến răng soàn soạt cảnh cáo, nhưng đối phương không thèm để mắt, cứ bước một tới gần. Nó không kiềm được tức giận, gào lên mấy tiếng muốn tấn công, hắn liền gập ngón trỏ đánh trúng huyệt Kiên Tỉnh của nó. Ngay lập tức thấy nửa thân trên tê rần không thể động đậy.
Khoanh tay nhìn đứa bé, nó vẫn quật cường mà đứng. Sắc mặt hắn hiện lên vẻ thương xót, “Quần áo tả tơi, Thần Bích không có chỗ giấu…… Thôi cũng được, đã đợi sáu năm, chờ thêm sáu năm cũng không sao.” Quỳ gối xuống ngang tầm chiều cao đứa bé, giọng trầm trầm trấn an, “Đừng sợ, người khi dễ con đã bị ta giết, giờ đã an toàn. Ta tên Lan Chiến, là chủ nhân Ba Nguyệt Các. Con tên gì?”
Con bé đầy đề phòng trừng mắt nhìn hắn, hắn lẩm bẩm: “Ta quên mất, sói nào có tên chứ.” Nghĩ nghĩ, “Ta đặt cho con một cái tên, Nhạc Nhai Nhi, có được không?”
Đã có tên, tuy con bé vẫn không hề có thiện cảm với hắn nhưng có vẻ nghe hiểu lời hắn nói.
Xuyên qua màn cửa sổ chạm khắc hoa vàng là một mảnh trăng non treo trên bầu trời. Nó lặng lẽ liếc nhìn ánh trăng, bị hắn bắt gặp.
Hắn nói không phải, “Không phải nghĩa trăng khuyết. Con họ Nhạc, sinh ra nơi vách núi, cũng bị bắt ở vách núi, tên này rất hợp, trùng hợp cùng âm với trăng khuyết trên cao, không còn thô ráp góc cạnh.” Dứt lời cười cười, khoanh tay ngâm nga, “Ai da, ta vẫn rất kính trọng cha con, nếu không cũng không để con nhận tổ quy tông làm gì. Nếu tùy tiện lấy một cái họ, cha con có sống lại cũng tìm không thấy con, con nói đúng không, Nhai Nhi?”