Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 16
Chương 16: Từng ôm nữ tử chưa?
An Lan? Cái tên thật thân thiết lại làm người yên lòng.
Nàng nhớ hai năm trước khi đi vào chỗ sâu La Già đại trì, cách vạn cơn sóng nhìn thấy Long Tiên Tự, sóng lớn kinh hoàng ngập lên tới đầu. Lúc mới xuất phát nước phẳng như gương, nhớ lại vẫn còn thấy thật hiền lành vô hại. Có lúc tên gọi buộc chặt với số mạng, nàng từng nghe Tung Ngôn nhắc đến tích Vạn yêu quyển, khi bốn biển mới định, gió cuốn nổi lên, là hắn ngăn sóng dữ lập ra sách trấn, cho nên hắn vốn bẩm sinh là người có thể bình định thế cuộc.
Lan Chiến có mắt không tròng, điều duy nhất hắn nhìn đúng, chính là chọn cho nàng một cái tên quá chuẩn. Nhai Nhi… Mặt đối diện vách đá, phía trước luôn không có đường, mọi con đường nàng đi đều tự thân mở bằng máu. Tô Họa mơ hồ biết thân thế của nàng, tuy không nói rõ nhưng luôn dùng ánh mắt thương xót nhìn nàng. Hai năm nay nàng chấp chưởng Ba Nguyệt lâu, quyền uy, tiền tài, sắc đẹp đều có, nhưng không thật sự vui vẻ. Trên người quanh quẩn một cảm giác không thể thoát khỏi, một mùi hôi thối bất hạnh ẩm ướt, cần phơi bày dưới nắng chói chang. Rồi nàng lại sợ, sợ chói chang kia hòa tan chính mình. Giờ đây gặp được một mảnh trăng thanh gió mát, tuy vẫn từng bước tính kế, nhưng không thể nói không có chỗ bị hấp dẫn.
Cả đời Tiên quân, hẳn chưa từng nhìn đùi phụ nữ, bị nàng lộn xộn đành đón nhận. Khi cùng Tử Phủ Quân cưỡi gió mà đi, nàng liền hét luôn một trăm hai mươi tiếng “Sợ”, tiện tay treo lên người hắn.
Không giống đám yêu nguyệt ở Ba Nguyệt lâu, ngươi không chọc họ thì họ sẽ trêu ngươi. Tử Phủ Quân thanh cao, quen thanh tâm quả dục, thấy nàng dây dưa vô cùng mâu thuẫn. Nàng sấn lại gần, hắn giơ tay chặn, nếu không phải thấy hắn còn để tóc, nàng đã nghĩ hắn chắp luôn hai tay thành chữ thập, nói một câu “Thí chủ xin tự trọng”.
Nàng đâu dễ buông tha hắn, oán giận nói: “Có đưa ta đến Lưu Ly cung làm tạp dịch thì Tiên quân cũng không thể nhìn ta ngã chết chứ!” Đứng trên đụn mây, dưới chân trống trơn, không giống như ngồi trong xe Ly Mang, nàng quả thật hơi sợ, nên phóng đại thêm lên chút nữa.
Tử Phủ Quân lại tỉnh rụi tránh được màn câu quấn của nàng, “Diệp cô nương không tin năng lực cưỡi gió của bổn quân ha? Chỉ cần không làm loạn thì cô không té được đâu. Còn tiếp tục phiền ta thì cả hai cùng té xuống tầng mây, cô ưng vậy à?”
Nàng một bộ vô lại, “Ta mà phiền Tiên quân á? Nếu Tiên quân tâm như chỉ thủy thì cần gì nói ta phiền.” Nói xong lại đổi vẻ đáng thương, vô tội nhìn hắn, “Ta là người phàm mà, người đâu biết bay, cũng phải cho ta nắm lấy cái gì chứ… Ta mà bị hù chết, trên người Tiên quân dính một mạng người rồi sợ rằng sau này có tu hành cũng vô ích. Ngài đừng động, để ta ôm, ngài không giãy ta sẽ không loạn, vậy với ai đều ổn.”
Nàng nửa uy hiếp nửa ngang ngược, bảy tay tám chân, cuối cùng Tử Phủ Quân cũng buông tay không còn chống cự.
Giống thu hoạch sau chiến trận, mỗi lần hắn thỏa hiệp, là một lần Nhai Nhi cảm nhận được niềm thích thú thắng lợi. Người với tiên cùng đấu cũng có thể tạo ra thế giằng co này, hắn dù một thân tiên cốt, cuối cùng chỉ là một người đàn ông. Đối phó người như vậy không thể quá dè dặt, hắn nhìn rất ôn hòa, không tàn khốc với ai nhưng thật ra có thể từ chối người từ ngàn dặm. Dù sao nếu muốn thu hoạch được chút gì nơi hắn trước hết phải chuẩn bị hy sinh trước.
Không sát thủ nào từ Nhược Thủy Môn tam trinh cửu liệt cả. Trước kia nàng vì hoàn thành nhiệm vụ cũng đã lăn lộn một vòng, mỗi người đàn ông mùi vị không giống nhau, như khách qua đường nhanh chóng không để lại chút ấn tượng. Giờ đây dựa sát vào người hắn, trên người hắn có mùi tử đàn thanh thoảng, thật không thể khiến người chán ghét.
Ngước lên nhìn, nàng thấy cằm hắn kéo căng hết sức, có cả xấu hổ, có cả một chút giận tái đi, nhưng thật được bảo trì tu dưỡng rất đẹp nha.
Nàng chợt thấy rất thú vị, ranh mãnh lắc hắn, “Tiên quân, ngài từng ôm con gái chưa?”
Nhìn ra được luôn là hắn không hề thích thú đề tài này, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng trả lời: “Tu hành không gần nữ sắc, ta chưa từng ôm ai hết.”
Nhai Nhi ưm một tiếng, càng siết chặt cánh tay, “Tiên quân giờ hẳn phải thành chánh quả rồi chứ nhỉ? Thiên đế xây thư lâu ở nhân gian từ bao đời rồi. Lang Huyên được xây bao nhiêu năm, Tiên quân tại vị từng ấy năm, còn cần tu hành nữa sao?” Nàng như tự hỏi tự đáp, lắc đầu bảo không cần, “Huống hồ giờ là ta ôm ngài, ngài cứ yên tâm. Ai có trách tội ta sẽ chịu trách nhiệm, dù sao ta không nhà không cửa, cũng chỉ có một cái mạng để trả.”
Hắn nghe tới cảm thấy buồn cười, nếu thực sự có người hỏi tội, một người phàm còn không bằng bụi phấn, thổi một cái không đủ nghiền xương thành tro hay sao. Có điều nghe nàng nói, xem ra thân thế rất tội nghiệp, “Trong nhà cô không còn ai sao? Song thân đâu?”
Nhai Nhi chua chát cười cười, “Bọn họ mất lâu rồi, lúc ta ra đời còn thấy mặt cha ta một lần, đáng tiếc tuổi quá nhỏ, không có chút ấn tượng nào.”
Tử Phủ Quân nghe có chút buồn bã, thấy có người treo trên người mình cũng không còn mang lại cảm giác không thoải mái .
Hắn thử an ủi nàng: “Duyên phận trên đời đều đã định, cha mẹ với con nếu duyên cạn, có thể rất vội vàng, cũng không ai nói được. Thật ra, có phai nhạt đi cũng không sao, ta giống cô không cha không mẹ, năm tháng bơ vơ, bản thân vẫn cắn răng sống được. Giờ nhìn lại, cũng không thấy thiếu thốn chỗ nào, ngày lại ngày, quen rồi cũng ổn.”
Nàng từng nghe Tung Ngôn kể, hắn sinh ra ở Vong Xuyên, lớn lên giữa Thi Lâm, tiên căn trời sinh, nhất định cha mẹ hắn không chút tầm thường.
“Cha mẹ của Tiên quân, cũng là tiên à?”
Từ Phượng Hoàng Đài đáp mây bay về Tử Phủ chưa tới một khắc, hắn hạ mây đặt nàng xuống đất, vừa đi vừa nói: “Mượn cái bụng mà ra đời thôi, bọn họ ở chân trời góc biển, ta ở nhân gian trông coi tàng thư, duyên phận hết không ai nhớ ai, hết thảy tùy duyên.”
Bước chân hắn thong dong, vạt áo lớp lớp uốn lượn lên nền gạch như sóng. Nhai Nhi đi sau hắn, hắn chắp tay đi trước, tay áo dài cần viền vàng phủ hết cổ tay, chỉ lộ ra chút bàn tay hơi nắm lại, ngón tay nổi bật trên nền tóc đen buông rủ, càng gầy thon dài.
Nàng không cam lòng, “Ít ra thì ngài còn biết bọn họ còn sống…”
Hắn không chút quay đầu, “So với chết chẳng có gì khác.”
Tính cách tùy ý, lời an ủi người cũng không tiếc tự tổn thương.
Nhai Nhi ngẩn người, tâm can cứng rắn thoáng chút mềm mại. Trước khi tới Phương Trượng Châu, quả có kiêng kị đại danh của vị Tử Phủ Quân, nghĩ là ngài rời xa trần thế, hẳn đã không còn nhân tình máu mủ. Nhưng giờ xem ra, ngược với chuyện tào lao khi đối mặt với Hồ hậu sinh thì không hẹn mà hợp, một địa tiên không hề ra vẻ, rất dễ gần.
“Cuối hành lang dài này chính là Lưu Ly cung.” Hắn nghiêng đầu nói, “Ta ở một gian, còn lại bao nhiêu tùy cô chọn.”
Cái gọi là Lưu Ly cung, không phải là cung giới hạn một chỗ, mà cả một khoảng rộng mênh mông đen đen đều tính, không có tên gọi cụ thể. Sau này Nhai Nhi đi qua một lần mới biết, mỗi một chỗ đều được đánh bằng chữ số, tuy hơi thiếu mỹ cảm, nhưng chính xác trực tiếp.
Trên Cửu Trọng Môn sạch sẽ hơn hẳn Bích Mai. Đệ tử Cửu Trọng Môn bên ngoài tập hợp, cũng chỉ mang thêm ít tiên khí chốn phàm trần. Cửu Trọng Môn mênh mông trên biển mây, cung thất nguy nga, họa đường càng cao hơn, đến cây cối cũng sống không cần bám rễ.
Nàng dịch tay áo bùi ngùi thở dài: “Ở lâu trong này, không phải tiên cũng thành tiên thôi.”
Tử Phủ Quân ngoái đầu nhìn, mắt lấp lánh. Dừng chân một lát, chuyển tầm mắt, lạnh nói: “Đáng tiếc rất ít người chịu được tịch mịch, tình nguyện sống ít đi mấy năm cũng muốn đến hồng trần lịch luyện.”
Cho nên một mình hắn trông coi Lang Huyên trên Cửu Trọng Môn, bởi biết những đệ tử nhập môn tính ra đến ba mươi lăm vị tư mệnh, cuối cùng có thể vẫn chỉ là khách qua đường. Nghĩ vậy, thấy làm thần tiên thật không dễ dàng.
“Chắc Tiên quân chưa từng rời khỏi Phương Trượng Châu đâu nhỉ?” Nàng ở phía sau nhắm mắt theo đuôi hỏi.
Hắn chậm rãi đi trên hành lang dài, bề mặt ước chừng rộng hai ba trượng, hai bên không có điểm tựa, giống như đê nước thật dài, thẳng mà cô đơn. Hai bên hành lang là đèn đá cẩm thạch, xếp dọc liên tiếp thành hàng. Ánh sáng từ dạ minh châu phát ra xuyên qua chụp đèn đá cẩm thạch được mài cực mỏng, tản mát ra những tia sáng như tơ xanh thẳm.
Đi ngang qua một chén đèn ánh sáng hơi mờ đục, hắn ngừng bước, đèn kia tự rơi xuống nằm trên tay hắn. Giở cái chụp không biết để đâu, thuận tay đưa cho nàng, cuộn tay áo lên tỉ mỉ lau sạch minh châu. Châu ngọc bị ám bụi, lau liền sáng. Rút tay áo lại thấy minh châu toả sáng rực rỡ, Nhai Nhi vội cài chụp đèn lên, hắn tùy ý ném lên, đèn cẩm thạch trở về chỗ cũ, cả Lưu Ly cung này, giống như chưa từng thay đổi từ lúc mới hình thành.
“Có đi.” Giờ hắn mới bớt chút thời gian trả lời nàng, “Trước kia rất lâu, ta từng đi qua Mạnh môn, khi đó Long môn vẫn còn, Lã lương chưa tạc, sông chảy từ Mạnh môn… Hoang vắng, không có gì vui.”
Lòng Nhai Nhi kinh động, nghe như là thời thượng cổ luôn rồi!
“Tiên quân…”
Hắn ừ, xoay lại, dưới đèn đá cẩm thạch gương mặt trắng nõn sáng rỡ, ý cười: “Khỏi cần nói, ta năm nay hai mươi bảy.”
Sống tới mức quên luôn tuổi tác thật à, tính ra cũng không phải. Chủ yếu là tuổi tác với hắn mà nói không còn ý nghĩa, sống lâu cũng chỉ phí hoài thời gian, cho nên gặp người tính toán chi li, hắn liền không mấy thích.
Nhai Nhi lúc đầu còn kinh ngạc, sau lại không cảm thấy gì bất ngờ. Tung Ngôn tám mươi tuổi mới trưởng thành, Lang Huyên tồn tại bao lâu, căn bản không cần đi khảo chứng.
Nàng đổi giọng nhẹ nhàng: “Ngoài Cửu Châu còn có Vân Phù đại lục, đại lục chia thành mười sáu châu, ta đến từ một châu trong đó. Tiên quân thật lâu không đến nhân gian, không biết tình huống bên ngoài, Vân Phù giờ đây rất phồn hoa, Tiên quân nếu có hứng thú, có thể ra Bồng Sơn nhìn.”
Mặt Tử Phủ Quân lộ vẻ mờ mịt, “Vân Phù à? Ngư Lân đồ Cửu Châu từng ghi chép, núi non hiểm trở, đất cằn sỏi đá.”
Nghe tới Ngư Lân đồ, lòng Nhai Nhi trầm xuống. Thế giới này rất lớn, Cửu Châu Tứ hải, lục hợp bát hoang, mỗi vùng đất hay thủy vực đều có phân chia rõ ràng. Tứ hải Ngư Lân đồ mà nàng cần là một trong số đó. Đồng hoang ruộng rẫy, núi cao non sông, mỗi ngày đều thay đổi, cuốn bản đồ này sẽ theo đó tự điều chỉnh, có thể thấy dù vị Phủ quân này trông coi Lang Huyên nhưng không thích đọc sách, trí nhớ còn dừng lại ở rất nhiều năm trước.
Hắn không đi cập nhật cũng tốt, nàng cười nói: “Từ lâu đã không như vậy rồi, Vân Phù bây giờ có thơ ca rượu ngon, có vui thú giang hồ, không còn là nơi hoang dã.”
Tử Phủ Quân gật đầu, không phải hắn không có hứng thú với thế giới phồn hoa kia, mà vì Lang Huyên trọng địa, không thể thiếu hắn trông coi. Huống hồ họ là người tu hành, trên Cửu Châu tùy ý tung hoành, ngoài Cửu Châu là Sinh Châu, cũng chính là chỗ sâu chốn trong hồng trần người phàm ở, vào đó phải vương nhiều cấm kỵ, quá phiền phức, thà không đi.
Cuối trường nhai là một sân phẳng rộng vô bờ, bước qua bậc thềm là đến Lưu Ly cung. Hắn đến đứng dưới hiên, quay lại dặn nàng: “Khắp Lưu Ly cung đều có thể quét dọn, duy nhất không được bước qua chỗ kết giới kia.” Hắn đưa tay chỉ Lang Huyên, “Đó là trọng địa của Tử Phủ, chưa được phép mà dám bước lên, là tội nặng không thể tha thứ, cô phải nhớ rõ.”
Nhai Nhi cúi đầu bảo vâng, “Thanh Nương Tử từng dặn dò, Tiên quân yên tâm.”
Tử Phủ Quân là người không thích ra nhiều quy tắc, hiếm thấy một cô nương tình nguyện ở lại quét dọn, hắn cũng chẳng muốn gây khó dễ cho người làm tạp dịch, đơn giản hiểu rõ lợi hại là được.
Sắc trời không còn sớm, thức đêm không tốt, hắn nói: “Phía sau cung thứ sáu có con suối, trước giờ Tý cô có thể dùng, sau giờ Tý đến lượt ta, canh giờ cho đúng, tuyệt đối không được sai. Nếu đói bụng, đánh vào khánh đồng dưới mái hiên, sẽ có tư mệnh mang thức ăn đến.”
Nhai Nhi mới nhớ tới, hắn một mình ở Lưu Ly cung, hẳn ở đây không có khói bếp, “Bình thường Tiên quân ăn uống đều do tư mệnh đưa tới sao ạ?”
Hắn rảo bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa khắc hoa văn hai cái quạt to lớn, lúc hắn phất tay áo đóng lại cửa thong thả đáp, “Người tu hành ăn hay không đều được, ta bình thường không ăn, cô không cần lo cho ta, cứ tự nhiên.”
Nhai Nhi đứng đó, nhìn qua khe cửa càng lúc càng hẹp. Ánh sáng đèn cẩm thạch dường như đều tụ lại chiếu lên mặt hắn một đường rộng hơn một tấc, mũi như huyền đảm*, môi như chu đan.