Thế Giới Truyện Chữ, Truyện Audio Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 11

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 11
  • 10
Prev
Next
Background
Đang tải TTS...
Đang tạo audio...
Tự động chuyển chương tiếp theo sau 5s
00:00 / 00:00
Cài đặt
Giọng đọc
Tốc độ
Cao độ
Cỡ chữ
Giãn dòng
Font
Nền
Tự động chuyển chương

Chương 11: Tung Ngôn.

Khi mở mắt ra, thấy trời xanh thẳm, mây trắng noãn.

Ánh mặt trời từ vạn dặm trên cao chiếu thẳng xuống, chớp mắt làm nàng muốn phỏng. Nàng theo bản năng đưa tay che, một lát đầu óc thanh tỉnh chút, mới phát hiện mình đang trôi trên mặt nước.

Là thuyền ư? Nàng hơi kinh ngạc, kiếm linh cũng phụ thuộc theo sức của nàng mà mạnh yếu, vừa rồi ngã xuống nước, nàng mất ý thức một lúc, theo lý mà nói Chàng Vũ và Triều Nhan không hoá nổi hình người, không có năng lực cứu nàng. Nàng miễn cưỡng ngồi dậy nhìn quanh, liền thấy chấn kinh, không có mạn thuyền buồm, cũng không thấy thân ảnh, chỉ có một chút tảo hanh gần như khô héo ở “Sàn tàu” màu xám làm bạn với nàng. Nàng lo sợ, trong lúc mờ mịt, một tiếng phun vĩ đại truyền tới, “Đầu thuyền” phát ra một cột hơi nước, giữa không trung gặp ánh mặt trời, chiết xạ ra ánh cầu vồng nho nhỏ. Nàng cuối cùng xác định đây chính là một con cá cực lớn, sau khi đã gặp qua rồng, ở La Già đại trì không có gì là không thể.

Thân cá kình như một tòa tiểu đảo, vững vàng thong thả bơi về phía bờ biển, đã có thể trông thấy đường chân trời. Nhai Nhi thử lên tiếng giao tiếp: “Là ngươi đã cứu ta à?”

Cá lớn kêu nhè nhẹ, xem ra nó nghe hiểu được tiếng người. Nàng hơi bất ngờ, rất kinh hỉ, vỗ nhẹ nó một chút: “Đa tạ.” Cá lớn vẫy đuôi đắc ý đập xuống nước, sóng nước ngập trời.

Nhưng càng tới gần bờ biển, nước càng cạn, đối với cá lớn mà nói rất nguy hiểm, Nhai Nhi tính cùng nó nói lời từ biệt, tự thân bơi vào bờ. Vừa định mở miệng, thân hình con cá đột nhiên nhỏ lại, nàng không có gì đỡ, lại rơi vào trong nước, nhưng lần này khác trước, rất nhanh được một bàn tay lôi lên.

Dưới ánh mặt trời cả người thiếu niên ánh nước liễm liễm, mặt mang nét cười, trong ánh mắt có nét ôn hòa. Nếu không phải tóc cậu còn hơi ít thì không khác người thường là mấy, thậm chí còn tuấn tú hơn cả Chàng Vũ. Thấy nàng đánh giá, cậu hơi ngại ngùng, “Ta nhặt được cô ngoài thủy vực Long Diên đảo, La Già đại trì rất nguy hiểm nên đưa cô vào bờ.”

Nàng vuốt cằm, thấy cậu có hình hoa ngân lưỡng đạo giống con cá kình ban nãy. Nàng chỉ miệng vết thương của cậu, “Cậu chính là con cá kình kia hả?”

Cậu vâng, “Ta là Tung Ngôn, là Long vương kình, nửa năm trước thất lạc mẹ, luôn tìm kiếm bà ở đây. Ở Đại trì lâu rồi không gặp con thuyền nào, cho nên khi bọn cô ra đảo Thái Tuế ta đi theo… Bọn cô ra đảo Long Diên làm gì?” Nàng hơi chần chờ, cậu rất nhanh hiểu được, “Tìm cô sơn Giao cung à?”

Có lẽ từ lúc Thần bích xuất hiện nơi trần thế, La Già đại trì này chưa từng có thái bình đây! Sinh vật trong nước nhìn quen khách lạ, sớm hiểu mục đích bọn họ. Một khi đã như vậy không cần vòng vo nữa, Nhai Nhi mỉm cười nói chính phải, “Tung Ngôn, cậu biết Giao cung ở nơi nào sao?”

Long vương kình hiển nhiên chưa từng biết tới kiến thức về mỹ nhân dịu dàng, câu “Tung Ngôn” từ miệng nàng thật mê man lòng người. Mặt cậu đỏ lên, cố gắng trấn định. Nàng mặc bộ đồ đỏ, bị ướt ôm chặt thân hình, vạt váy dưới nước dập dờn như cánh hoa, mà người nàng chính là điểm nhụy…

Không dám nhìn lại, ánh mắt thiếu niên mơ hồ nhìn trời, ngập ngừng: “La Già đại trì và Yên Uyên có ranh giới của các loài cá, là Thạch Ngư phân cách hai bên, không loài nào vượt qua. Ta chưa đi qua Yên Uyên, nhưng ta cảm thấy Giao cung có thể ở đó. Có điều cô sơn không có điểm bám trụ, tương truyền mỗi mười năm di chuyển một lần, muốn tìm Giao cung, cách tốt nhất là tìm được “Tứ hải Ngư Lân đồ”. Trên đó ghi lại địa hình vùng biển phân bố ở Cửu Châu, cô muốn tìm đảo nhỏ cỡ nào, đều được rõ ràng đánh dấu.”

Tứ hải Ngư Lân đồ? Nàng lần đầu nghe nói đến. Tuy lần này đi Long Diên đảo không được gì, nhưng nghe Tung Ngôn cho chút manh mối coi như không uổng. Có điều nàng không rõ, lần đầu gặp mặt, sao cậu ta lại nói cho nàng ngay. Nhiều năm sống kiếp sát thủ khiến nàng không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, dần dần phòng bị, quan sát thần sắc cậu, “Cậu thường chỉ đường cho người khác vậy sao?”

Tung Ngôn nói không phải, “Ta cứu cô, thuận tiện giúp cô hoàn thành tâm nguyện, giúp người cho trót.”

Cá kình của biển cả không bị đắm trong dục vọng thế tục, lời nói việc làm hoàn toàn từ tâm. Cậu có đôi mắt như sáng như trăng, trong mà thấu nhìn nàng, nàng đa nghi như vậy cũng hơi thấy lấy lòng tiểu nhân mà đo. Nàng nhẹ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vuốt cằm, “Rất cảm tạ. Vậy cậu có biết Tứ hải Ngư Lân đồ hiện ở đâu không?”

“Lang Huyên động thiên.” Tung Ngôn nói, “Đó là Tàng thư Lâu do Thiên đế xây tại nhân gian, do Tử Phủ Quân chưởng quản, cô nương có thể đi một lần.”

Trong lòng nàng tạm thời đã nắm biết, dấu đi hết mũi nhọn với vị ân nhân đặc biệt này, hòa nhã nói: “Đừng gọi ta cô nương, ta họ Nhạc, là Nhạc Nhai Nhi, người Vương Xá Châu.”

Tung Ngôn thì thào, gọi cái tên này vài lần. Càng về sau, từ Nhai Nhi trăng non, từ từ biến thành Nguyệt Nhi, cũng không chịu kêu nàng là tỷ tỷ. Nhai Nhi từng đã phản đối, cậu trả lời rất đơn giản: “Long vương kình tám mươi tuổi trưởng thành, khi gặp gỡ cô ta đã 76, cô tuy có cao hơn ta một chút thì bắt ta kêu tỷ tỷ à?”

Tất nhiên là không thể .

Ở đại trì cậu cứu được nàng trong nước sôi lửa bỏng, vì cậu không nơi nương tựa, nàng dẫn về Ba Nguyệt Lâu, đôi khi duyên phận kỳ diệu như vậy.

Trong Ba Nguyệt Lâu có yêu tộc gia nhập, mỗi ngày nghênh đón đưa đi cũng sẽ xuất hiện gương mặt yêu mị, chỉ cần tường an vô sự, sinh ý lan khắp thiên hạ, người tới đều là khách.

Dù muốn lên Lang Huyên động thiên, Nhai Nhi vẫn còn chút do dự. Lang Huyên ở Đông hải Phương Trượng Châu, là nơi tụ hội của những người tu hành không muốn thăng thiên, nơi đó người vượt quá phàm trần, nàng thân là người phàm, muốn đi qua cửa kia thật quá khó khăn. Với kinh nghiệm trước đây giao tiếp với con người, nàng không sợ, có là yêu, nàng cũng có thể tầm thường ứng phó. Nhưng là tiên… Chỉ từng tiếp xúc qua bán tiên từng truyền thụ nàng thuật dệt băng hoàn mà thôi, không hiểu được tiên giới đủ sâu, Thương linh khư Ngư phu nhân phô trương như vậy cũng chỉ là bán tiên. Cho nên lên Phương Trượng Châu, không giống đi La Già đại trì vỗ trán là xong, nàng muốn tinh tế tính toán. Tính tới tính lui, hoãn hai năm, hơn nữa lúc này việc vặt trong lâu rất nhiều, dần dần lơi lỏng.

Vương Xá Châu hàng đêm sênh ca, kim cổ xen lẫn tiếng đàn, như một chốn phồn hoa rộng lớn bao la, bọc hết Vân Phù mười sáu châu. Bên ngoài quảng trường ban công khắc chạm mây đỡ xung quanh, trên chạm cẩm tú, vũ nương tinh xảo diễm lệ múa lượn, đong đưa tay áo dài, tung đoá kim linh, khi thì tráng kiện thanh thoát, khi thì thướt tha ôn nhu. Trên nóc nhà có người say rượu, có kỹ thuật hạ rượu người khác, cũng để mình uống đến say chuếnh choáng.

Tung Ngôn lại khiêng nàng xuống lần nữa, hai năm nay cậu không cao lên, nếu Nhai Nhi lung tung đạp hai chân, mũi chân có thể chạm đất.

Thật không rõ, rõ ràng Long vương kình lớn như vậy, hóa thành hình người lại lùn như thế. Nàng sờ đầu cậu, “Tung Ngôn a, có phải nguyên hình càng lớn, biến hóa lại càng nhỏ hay không?”

Tung Ngôn cau mày né tránh, cũng không phải thấy thường xuyên bị sỉ nhục thân thể mà hờn, “Vóc dáng từ từ mà lớn, như rượu từ từ mà thưởng thức.”

Nàng huân nhiên, ánh mắt nhiếp hồn, trừng mắt lại như nhìn trộm, “Ta không thích nghe người khuyên nhủ đâu.”

Tung Ngôn thở dài, “Khuyên cô là vì tốt cho cô.”

Một con cá kình còn chưa trưởng thành, nói câu nào thật quá già đời câu đó.

Nhai Nhi không để ý cậu nữa, thả người xuống đất xiêu vẹo ra đài ngắm cảnh, ngồi trên lan can nhìn ra xa xa, thuyền lâu lưng dựa vào núi, đình đài vẽ màu mạ vàng, mái đỏ tươi nồng liệt, ở trong ánh đèn đỏ chiếu rọi làm cảnh đêm Vương Xá Châu xa hoa đến cực hạn.

Tung Ngôn đứng cạnh nàng, Long Vũ ngư thu hết nơi đáy mắt. Trầm mặc thật lâu rồi nói: “Nguyệt Nhi là chủ của Ba Nguyệt lâu, việc trong Lâu khó khăn lại nhiều việc cần xử lý, có Hộ pháp và mấy Môn chủ rồi, khách khứa cô không cần tự mình tiếp đãi.”

Nhai Nhi biết cậu không quen nhìn nàng qua lại với đám nam khách kia, nàng thật không biết là có gì không ổn. Vỗ vai cậu nói: “Tiểu huynh đệ, đến nhân gian không dễ dàng, không cần nghiêm túc quá. Ta thích giao du đủ loại người, cậu không biết là những người đó lòng dạ khó lường bộ dáng rất có ý tứ sao? Ta nửa đời vất vả, vẫn yêu thích chốn hồng trần này. Hồng trần nơi nơi là người, ta không thể bởi vì có trai rồi sẽ giấu mình đi không hỏi thế sự.” Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn cậu, “Cậu vẫn là công ha.”

Tung Ngôn cứng họng, nhất thời nhụt chí. Ghé mắt nhìn nàng, nàng vai chống lan can, đèn in nơi đáy mắt nàng, một dòng suối trong, ba phần ý cười, bộ dáng trong trẻo ngây thơ, không thể nào liên hệ nàng với người gọi là “Thất sát” của miệng lưỡi giang hồ.

Chuyện ban nãy không đề cập nữa, Tung Ngôn thở dài, nghiêm mặt nói: “Hôm nay trong Lâu có khách đến, nghe nói là người của Trường Uyên Nhạc gia.”

Nàng nghe thấy lời này, hơi run nhưng không biểu hiện, “Vương Xá Châu người đến người đi, xuất hiện người Nhạc gia chẳng có gì lạ.”

“Hắn lộ ra một việc, chủ nhân đương nhiệm Nhạc gia đang tìm kiếm Mưu Ni thần bích khắp nơi. Năm đó phu thê Nhạc đại hiệp bị tập kích ngoài thành Thương Ngô, trong thành truyền tin tức cầu cứu, nhưng đúng lúc lão gia chủ Nhạc Nam Tinh bệnh tình nguy kịch, Nhạc gia như rắn mất đầu, cho nên bỏ qua cơ hội không thể cứu viện.”

Nhai Nhi cười lạnh, “Bỏ qua à? Theo ta được biết, Nhạc gia đến cùng vẫn chưa điều động người nào. Ta vốn tưởng rằng bọn họ không biết chuyện, nhưng thực ra đã nhận được tin cầu cứu. Không ai hạ lệnh liền thấy chết không cứu, lão gia chủ còn chưa đưa tang, kế nhiệm gia chủ là ai cũng đã xác định.”

Thực ra môn phái trong giang hồ và nhà đế vương giống nhau, quyền lực địa vị là đề tài vĩnh viễn quấn không mở. Nhạc Nam Tinh và Nhạc Nhận Dư trước sau đều đã qua đời, đại quyền lạc vào tốt cho ai, không nói cũng hiểu. Thần bích là công cụ, không có Thần bích gia chủ danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên Nhạc Hải Triều bắt đầu tìm Thần bích, có điều cái danh Trường Uyên chưởng môn, sợ không phải thứ cuối cùng hắn sở cầu.

Thực đáng tiếc, đã trải qua sát phạt nhiều như vậy, nàng đã tính rửa tay gác kiếm, bây giờ xem ra còn quá sớm. Cô sơn Giao cung cuối cùng tìm hay không, không quan trọng, quan trọng là phải lấy Tứ hải Ngư Lân đồ về tay. Đã biết Đồ thư và Thần bích là mấu chốt cởi bỏ bí mật, như vậy hai thứ không thể thiếu một. Về phần Nhạc gia… Chờ sau khi từ Lang Huyên trở về, lại tính không muộn.

Nàng quay đầu, nhìn về phía trăng tròn nửa bắt tại chân trời, Phương Trượng Châu ngay tại ánh trăng mà hiện, cách khoảng một vạn bốn ngàn dặm.

“Tử Phủ Quân người này, cậu từng nghe qua sao?”

Tung Ngôn nói: “Ngài ấy là tiên, sinh ở Vong Xuyên, lớn lên ở Thi Lâm. Nhiều năm trước khi Đại đế đóng đô Tứ hải, yêu nghiệt Mạnh Môn và Lan Bì gây hoạ, Tử Phủ Quân dựng “Vạn yêu quyển” thu phục, từ đó đại danh của ngài lan truyền khắp Cửu Châu. Loài người nghe đồn về ngài không nhiều vì ngàn năm ngài ấy không có cơ duyên đến nhân gian mà thôi.”

Tung Ngôn đối với điển cố yêu giới thuộc như lòng bàn tay, nhưng với Nhai Nhi thì không hiểu ra mấy. Cái gì Thi Lâm, Lan Bì, nàng chưa từng nghe nói qua, Phương Trượng Châu và Lang Huyên càng là khoảng cách hồng hoang. Nhưng đã quyết định muốn đi chỗ nào, núi đao biển lửa không thể ngăn nàng. Gặp mặt Tử Phủ Quân, nói thẳng xin lấy Đồ thư, sợ hắn chưa hẳn đáp ứng. Nếu thay hình đổi dạng một bận, nghĩ cách vào Lang Huyên trước, có lẽ có vài phần cơ hội.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 11"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

dinh-hon.jpg
Đính Hôn
2 Tháng 12, 2024
dot-chay.jpg
Đốt Cháy
30 Tháng mười một, 2024
xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai.jpg
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
1 Tháng mười một, 2024
hom-nay-troi-trong.jpg
Hôm Nay Trời Trong
4 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ, Truyện Audio Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ, Truyện Audio Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ, Truyện Audio Online