Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 103

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 103
  • 10
Prev
Next

Chương 103: Ta vốn là người vậy đó.

Hồ Bất Ngôn ở phía sau khàn cả giọng hò hét: “Tô Họa, sao nàng trở thành thế này!”

Không ai chịu chấp nhận hiện thực, giống như thỉnh thoảng giữa khuya tỉnh mộng, chính bản thân nàng cũng không thể chấp nhận.

Vốn nhiệm vụ của nàng là giám thị Lan Chiến, khi Lan Chiến gặp bất trắc gì sẽ chớp thời cơ tiếp nhận Ba Nguyệt Các. Kết quả người tính không bằng trời tính, luôn có những thứ “đúng lúc”, để nàng ngủ đông nhiều năm trong Ba Nguyệt Lâu, nhìn Nhạc Nhai Nhi từ đứa trẻ hoang dị lam lũ cả người lột xác thành Ba Nguyệt Lâu sát thủ đệ nhất.

Vận mệnh là thứ gì, vận mệnh luôn không thể biết trước. Từ đầu đến giờ chưa ai từng hoài nghi thân phận nàng vì nàng đủ nhẫn nại. Nàng ở Ba Nguyệt lâu hai mươi mấy năm, nhóm Si Mị Võng Lượng đều là nàng chứng kiến lớn lên. Họ đối với nàng rất tôn kính nghe lời, phục tùng nàng, có điều họ đã quên mất quy tắc đầu tiên của sát thủ —— không được tin tưởng bất kỳ kẻ nào dù là chiến hữu thân cận nhất. Đáng tiếc Ba Nguyệt Lâu đã sớm không phải Ba Nguyệt Các trước kia, Nhai Nhi kinh doanh nó trở nên có tình, vừa vặn xúc phạm tối kỵ của sát thủ.

Giờ tốt rồi, nàng chờ thời khắc này từ rất lâu, cuối cùng có thể theo lốc xoáy này mà thoát ra, có thể trút bỏ toàn bộ lớp vỏ, nàng không cần ngụy trang nữa.

Ngụy trang rất mệt mỏi, càng tích luỹ tình cảm, giả dối sẽ làm người tan vỡ. Đôi khi nàng tự hỏi chính mình, làm sao đi đến được bước này, tiếc nuối nói không rõ, người chứ đâu phải cỏ cây! Từ giờ về sau ân oán tình cừu xóa bỏ, chỉ cần bọn họ chết hết nàng không còn phải gánh vác tình cảm nữa.

Trong mắt Hồ Bất Ngôn đầy tuyệt vọng, không tin người mình thích lại là gian tế. Chuyện này là sao chứ? Là hồ ly ngu ngốc, là tâm cơ của nàng rất sâu, không từng có yêu đương.

Cuối cùng có vui được không? Khóe môi nàng run rẩy, muốn cười lại cười không nổi, “Ta vốn là người vậy đó, ngươi kinh ngạc là vì ngươi không hề biết ta.”

Môn đồ Đài Chúng Đế nghe nàng phát lệnh giết, tên ngắn lắp sẵn, cung kéo căng. Si Mị quay lại nhìn Võng Lượng ngã xuống, cậu nỗ lực giãy dụa muốn đứng lên, nhưng tứ chi đã thôi không còn nghe lời.

Cậu thu tầm mắt, cắn răng nhổ mũi tên trước ngực, hung bạo ném xuống đất. Một lần nữa vung trọng kiếm, khàn giọng gào thét phóng tới đám cung thủ. Cung nỏ cài động cơ xếp thành bức tường, chỉ nghe boong boong nổi lên bốn phía, tên ngắn như hạt mưa quét ngang bắn vào cậu. Nhiều năm lăn lộn mưa máu vẫn còn giữ được cái đầu, xem ra hôm nay ngày bị thu hồi đã điểm.

Cậu ôm quyết tâm sẵn sàng chết, cùng lắm chỉ một hơi thôi có gì đặc biệt! Nhưng đúng lúc này, trước cậu nửa bước xuất hiện một lớp tường khí, mũi tên ngắn chạm vào mặt tường này, ào ào bị bẻ gẫy rơi xuống đất, rồi lớp tường khí vỡ vụn thành vạn đạo băng lăng sắc nhọn phóng ngược lại, đến chỗ nào lập tức âm thanh ai oán nổi lên khắp phía.

Tô Họa ngẩng đầu nhìn, tận cuối con đường có người chậm rãi đi tới, nàng nao nao, là Đại tư mệnh.

Nói đến lòng người thì nàng thật ngoan độc, tránh cho người đến trước mặt sẽ còn nhiều xấu hổ, nàng một chiêu đoạt cây cung bên cạnh, đáp cung kéo tên, mũi tên thẳng chĩa về phía hắn.

Vèo một tiếng, mũi tên đầy lực vọt tới hắn. Hắn phóng người lên, trường kiếm từ trong tay áo phát ra, kiếm như một luồng đỏ rực, chém mũi tên đang phóng thẳng tới thành hai nửa, sau đó tiếp tục tiến thẳng, đâm vào ngực nàng.

Hắn nhìn nàng ngã xuống, mặt vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm. Hồ Bất Ngôn hô to “Không”, bò nhanh đến ôm nàng vào lòng.

Máu chảy ồ ạt, tầm mắt nàng dừng lại khuôn mặt Đại tư mệnh, người đấu với tiên làm sao thắng được, nhưng kết cục này làm nàng thấy vui vẻ. Nàng cười chật vật, “Chết trong tay ngài, thật đáng giá.”

Đại tư mệnh hơi nhíu mi, “Tự làm bậy, không thể sống.”

Nàng nghe xong kinh ngạc, ánh sáng trong mắt dần dần tắt. Dây dưa lâu như vậy cuối cùng đổi lấy câu này, Đại tư mệnh không hổ là thượng tiên, dứt ra được kịp thời hơn nàng.

Hồ Bất Ngôn hô to gọi nhỏ bên tai nàng, hắn đeo bám đến độ nàng rất không thoải mái. Miệng hắn méo xệch càng thêm khó coi. Mà lúc này cũng chỉ có hắn quan tâm sống chết của nàng, nàng nghe thấy hắn gào lên với Đại tư mệnh: “Mau cứu nàng, ngươi muốn trơ mắt nhìn nàng chết sao?”

Gió lạnh vèo vèo, thốc theo miệng vết thương mà vào, nàng bỗng thấy không mở mắt ra được, trong lòng mơ hồ còn một chút nhận thức. Nhưng đều là hy vọng xa vời, Đại tư mệnh xoay người đi về phía Võng Lượng, hắn thấy nàng chết chưa hết tội, không đáng cứu.

Nàng nhắm mắt lại, giọt nước mắt lớn theo đuôi mắt chảy xuống, xuôi theo thái dương. Tiếng la thét của Hồ Bất Ngôn dần xa, nghe không rõ, nàng buông hai nắm tay nắm chặt ra, khẽ thở dài. Chỉ mong sau này Hồ Bất Ngôn có thể tìm được một cô nương tốt, cùng nhau vui vẻ sống. Giang hồ hiểm ác, thật sự không thích hợp với một gã hồ ly ngây thơ.

Tô Họa chết, Hồ Bất Ngôn ôm nàng ngồi liệt một chỗ bàng hoàng, tất cả đều không phải là sự thật, là hắn đang nằm mơ thôi!

Sờ mặt nàng vẫn ấm áp, hắn gọi nàng: “Tô môn chủ, nàng nói ngủ là ngủ nhanh vậy sao?” Nàng không trả lời, hắn đợi thật lâu, giận dữ tự tát mình một cái, cảm giác được đau, thì ra đều là thật. Hắn ôm thi thể nàng bật cười, trong mắt chứa đầy nước mắt, nói với Đại tư mệnh, “Ngươi cứ vậy mà giết nàng, sao ngươi quyết tâm được như vậy? Ta biết mà, ngươi vì yêu sinh hận, vì nàng hết lần này đến lần khác cự tuyệt ngươi!”

Đại tư mệnh không để ý, hồ ly miệng thối hắn đã quen. Ban nãy Tiên quân lệnh cho hắn lên cô sơn, để hắn ở lại cản phía sau, có thể ngài ấy đoán trước sẽ có chuyện phát sinh bên ngoài. Cũng may phòng bị thích đáng, không ngờ thật sự có biến cố lớn đến thế. Sát thủ không phải đều đa nghi sao, vậy mà trước giờ không ai nghi Tô Họa thế? Rõ là người phụ nữ này vô cùng giả dối, cũng thật có bản lĩnh.

Còn cứu người dĩ nhiên phải cứu. Vết thương Si Mị không nguy hiểm tính mạng, Võng Lượng thì khác. Hắn kiểm tra thương thế của gã, tay trái đứt liền, xương sườn cũng gãy vài đoạn, hấp hối cách quỷ môn quan chỉ một bước.

Si Mị tập tễnh bước chân đi nhặt cánh tay hắn về, hoảng sợ nhìn đại tư mệnh, tiếng nói run run: “Có thể cứu không ạ? Van ngài nhất định phải cứu sống hắn.”

Đại tư mệnh gật đầu, “Ngoại thương trị thì dễ, nội thương thì phiền chút, cần thời gian tĩnh dưỡng.” Trả cánh tay lại chỗ cũ, miệng vết thương khép lại. Trong khoảnh khắc hơi hoảng hốt, hình như trước đây rất lâu hắn cũng đã trị thương cho ai đó, là hồ ly à? Không phải, không giống lão ấy. Đó là ai nhỉ? Cố tình nghĩ không ra.

Thiếu tư mệnh 35 dẫn vài đệ tử khác đến, Giao vương cũng đến. Hắn từ trên vai mấy giao nhân nhảy xuống, nhìn xác người khắp nơi ngẩn người: “Hic xong rồi, nhiều xác thế này, phá hỏng hết môi trường Xuân Nham Thành bọn ta mất.”

Đại tư mệnh nói: “Thả vào bức tường nước đi, không phải các ngươi luôn xử lý thi thể vậy sao.”

Giao vương nói không được, “Trong tường nước đều là tổ tông của bọn ta, đưa mấy người này vào sao được? Sau này dân ta còn tế bái, bọn xấu đâu đáng công đức đó.”

Khi Đại tư mệnh tận sức cứu chữa cho Võng Lượng, thiếu tư mệnh 35 phát hiện Tô Họa đã chết tức tưởi. Hồ Bất Ngôn khóc nước mắt giàn giụa. Thiếu tư mệnh rối rắm rất lâu khuyên hắn nén bi thương, quay đầu nhìn Đại tư mệnh, “Tô môn chủ sao lại gặp chuyện ngoài ý muốn thế này? Khi Tòa thượng tới cô ấy đã không còn ạ?”

Đại tư mệnh bừng tỉnh không nghe thấy, còn Hồ Bất Ngôn lên án trong hơi thở mong manh: “Là Đại tư mệnh của ngươi giết Tô Họa đó!”

Thiếu tư mệnh 35 cảm thấy không thể tin được, “Vì sao chứ?” Tòa thượng không phải rất thích Tô Họa sao, lúc trước ở Bồng Sơn vì cô ấy mà đứng ngồi không yên, sao có thể giết người ta được? Chẳng lẽ cầu mà không được, quan báo tư thù*?

Cuối cùng Võng Lượng cũng lấy lại hơi thở, mặt ngoài vết thương đang dần khép lại, Đại tư mệnh lau vết máu trên tay, đứng lên nói: “Vì cô ta là gian tế.” Sai Thiếu tư mệnh dẫn người bảo vệ cửa vào, tự mình vén bào rảo bước tiến qua cổng chính.

Mắt chứng kiến trong động tình hình cũng không chân thực, khi hắn bước một bước lên phiến gạch xanh, người liền không ngừng rơi xuống, không biết hướng đi đâu, nếu như không có hư thuật chỉ sợ sẽ bị ngã chết tươi. Động rất sâu như không có đáy, sau khi ổn định thân mình từ từ thả người xuống, nhìn thấy văn tự cổ phức tạp khắc đầy trên phiến đá xanh, một hàng tiếp một hàng như vân đá. Cuối cùng phía dưới có ánh sáng phản xạ lên, những văn tự kia có thể đọc rõ ràng, đại khái ghi lại lịch sử Xuân Nham, từ thời quốc thái dân an, liên tục viết đến khi ma trơi ① hiện ở Đông Nam.

① ma trơi: Lửa tinh, thời cổ đại coi là điềm xấu, xuất hiện ắt có loạn ly (tác giả)

Kho tàng này liên qua rất lớn với cạm bẫy của Xuân Nham Thành. Trong lòng hắn do dự, sau khi đáp xuống tìm ánh sáng đi qua, quả thật có tiền tài châu báu, tiến lên trước một bước liền đập vào mắt. Cây đuốc chiết xạ lên đá quý lộng lẫy, một ánh sáng mê hoặc tâm trí mọi người. Người Đài Chúng Đế có chuẩn bị mà đến, đều mang theo đầy túi để hốt vàng bạc, Vương Tại Thượng nằm trên đống tiền, sung sung sướng sướng quăng vài thỏi. Vàng trải qua vô số năm chồng chất, mặt ngoài hơi bong ra lớp màng. Gã lăn một vòng, lăn đầy người lá vàng, trên mặt dính đầy, đứng lên lóng lánh như thần giữ cửa mạ vàng.

Trái lại người Ba Nguyệt lâu không vội, cười mỉm chi nhìn bọn người kia bận rộn, hốt được càng nhiều càng tốt, dù sao cuối cùng cũng bị đoạt lấy. A Bàng tùy tay nhặt chuỗi ngọc đội lên, đá quý trên nền giáp đen màu sắc càng đẹp nổi bật, hắn cười hì hì hỏi đồng bọn: “Nhìn ta có giống kẻ có rất nhiều tiền không?”

Ai nấy bật cười, “Không phải là nhìn giống có tiền, là thật sự có tiền đó.”

Bỗng lòi ra đống tiền bất chính, sau này tính sao, thiệt khó xử. Hay đề nghị Lâu chủ mở thêm mấy kỹ viện để rửa tiền, A Bàng tính sẵn, chờ lát nữa hỏi qua Si Mị Võng Lượng, xem bọn hắn có ý gì hay.

Đang cười đến sung sướng, phát hiện Đại tư mệnh đến. Thần tiên không có hứng với tiền, hắn vừa đi vừa hỏi, “Tiên quân đâu?”

Kho tàng này cũng chia phòng trước sau, chỗ chứa vàng đủ lớn, nhưng đoàn Lâu chủ không ở trong này, A Bàng chỉ vào cửa bên cạnh, “Vào bên trong đó.”

Đại tư mệnh vội vàng đi vào, bọn họ mới đột nhiên nhớ tới, phát tài quên mất chủ. Cùng làm việc bất chính người khác nhau ở chỗ, ích lợi trước mặt có còn đạo nghĩa trong lòng hay không. Bọn họ lập tức vào theo Đại tư mệnh, người của Đài Chúng Đế vẫn đắm chìm trong cuồng hoan, mắt sáng lên đầy tiền, sắc mặt đỏ như vừa uống qua rượu mạnh, tí ti không chút dấu hiệu tỉnh táo lại trong cơn mê. Không biết Lệ minh chủ trông thấy sẽ nghĩ gì, tiền trước mặt, bọn chúng hoàn toàn không có y trong lòng.

Đồ Khiếu Hành quay về phía Vương Tại Thượng cười to, “Ngươi đã nói chỉ cần năm cái rương, nói phải giữ lời nha.”

Vương Tại Thượng vuốt mặt, thổi lá vàng dính trên môi, cười nói: “Đúng vậy, ta chỉ cần đủ năm rương…” Sau đó một thanh chủy thủ lặng yên không một tiếng động, dán trên cổ Đồ Khiếu Hành đang bận vơ vét của cải, thuận thế kéo một cái, da mặt dày nói, “Chỉ là phần của ngươi, từ nay ta tiếp quản.”

Máu tươi từ động mạch bắn lên cao hai ba trượng, ào ào bốn phía, như pháo hoa mừng năm mới. Trong mắt môn đồ chứa đầy vàng, đến lúc này mới để ý vừa rồi có án mạng. Vương Tại Thượng nhe răng cười, liếm máu trên chủy thủ, “Không giết tên này, rời khỏi đây rồi kẻ bị giết là chúng ta. Nhìn cái gì? Chia bạc thiếu kẻ đầu sỏ, các ngươi mất hứng à?” Nói xong đá thi thể Đồ Khiếu Hành xuống, cười nói, “Lão tử, huynh đệ biết ngươi yêu tiền, lúc này lấy tiền chôn ngươi, đến hoàng đế còn không được đãi ngộ này đâu, ngươi xem ngươi chết không oan uổng nha.”

Tuy cả đám không quá đồng ý với nội bộ mâu thuẫn của hai vị Tông chủ, nhưng Hỏa Tông chủ nói đúng, Đồ Khiếu Hành rất tham, giờ gã cần bọn họ vận chuyển vàng mới tạm thời giữ bọn họ một mạng. Chờ vàng lên thuyền, bang nhân bọn họ khó tránh khỏi từng người một bị giết, sau đó ném xác trên biển. Người vốn ích kỷ, giữa cứu mạng người khác và cứu mạng mình, đương nhiên lựa chọn cái sau.

Vì thế một mạng người liền coi như không còn, người người chẳng những không định tố giác Minh chủ, thậm chí chủ động giúp đỡ vùi lấp thi thể, lau sạch đám vàng bạc bị máu bắn tung tóe dính phải.

“Tốt lắm.” Vương Tại Thượng cười hề hề nói, “Giờ chúng ta trên cùng con thuyền, sau khi ra ngoài chia bao nhiêu cho người bên ngoài là tuỳ hứng.”

Trước mắt vàng bạc tài bảo đã đủ vừa lòng bọn họ tiêu khiển, căn bản không ai hứng thú đi xem tình hình bên kia cửa đá.

Trong cửa đá vang tiếng nước róc rách mạch nước ngầm giống dòng suối tròn lưu chuyển trong vòng, bốc hơi mù mịt. Hơi nước không bay lên chỉ quanh quẩn ở đáy, sát mặt nước màu trắng cuộn sóng quay tròn, làm người ta nhớ đến buổi sớm và ban đêm ở Bồng Sơn.

Đại tư mệnh báo cho Nhai Nhi biết biến cố bên ngoài, nàng thật lâu không nói gì. Nàng đã biết trong Ba Nguyệt Lâu có tai mắt của Lệ Vô Cữu, nhưng người đó là Tô Họa thật sự làm nàng bất ngờ.

“Chết rồi sao?”

Đại tư mệnh nói vâng, “Chết rồi, ta mà trễ nửa bước, sợ người chết là Si Mị Võng Lượng.”

Ít nhiều Tiên quân sớm đoán ra, lúc chàng phái Đại tư mệnh lên cô sơn chuyển động Thái Ất kính, mình còn chưa hiểu an bài của chàng lắm, giờ chuyện đã rõ ràng mới biết được ý đồ của chàng. Khó trách chàng không đồng ý Đại tư mệnh ở bên Tô Họa, cho đến khi Đại tư mệnh quét đi sạch sẽ ký ức của hắn về Tô Hoạ, chàng còn rất vui, chàng vốn đã sớm đề phòng nàng ấy.

Nhai Nhi lộ vẻ buồn bã nhìn hắn, hắn nói không được khóc, “Vì một phản đồ không đáng.”

Trên mặt Lệ Vô Cữu có chút thương xót, thở dài nói: “Trong mắt bọn ngươi là phản đồ, nhưng là đại công thần của ta. Nếu không có cô ấy, làm sao ta biết người Ba Nguyệt Lâu khi nào thì tấn công Thiên Ngoại Thiên? Mấy đại Hộ pháp của ngươi đều không phải kẻ tầm thường, nhất là chó ngao Minh Vương đó.”

Cho nên cái chết của Minh Vương Tô Họa cũng có liên quan, khi đó Lâu chúng hành động dùng ám hiệu liên hệ, nàng không có mặt, Tô Họa là thủ lĩnh chúng bang. Vậy mà vị thủ lĩnh có lòng dạ khác, Minh Vương gặp bất trắc như thế, cũng không tránh khỏi.

Nhai Nhi chưa bao giờ hận người nào đến vậy, nàng hận Tô Họa hai mặt, càng hận kẻ đứng phía sau màn khống chế tất cả Lệ Vô Cữu.

Lệ Vô Cữu thấy hai mắt nàng đỏ tươi nhìn y có vẻ phát hoảng, “Lâu chủ bớt giận, còn chưa biết chân tướng cuối cùng, cô không thể ra tay, nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đừng quên Ngư Lân đồ và nửa cái mạng của Tung Ngôn còn trên tay ta, cô nên học cách khống chế cảm xúc của mình. Quyền mưu xưa nay vốn là vậy, binh bất yếm trá mà. chẳng phải bố trí Tô Hoạ vì cô đâu, cô ấy là quân cờ ta sắp xếp cạnh Lan Chiến. Cô giờ hận ta bao nhiêu, lúc Lan Chiến bố trí thu nhận cô ấy vào Nhược Thủy Môn, cô ấy hận Lan Chiến bấy nhiêu. Lan Chiến mới đầu cũng không coi trọng cô ấy, mà ta cần là cần người như vậy vừa quật cường vừa uyển chuyển giúp ta coi chừng Ba Nguyệt Các. Có điều ta không ngờ tới, cô ấy đối với các ngươi có tình có nghĩa, đáng ra diệt trừ mấy sát thủ bọn cô không cần đợi lúc ta gặp lại Tiên quân, là cô ấy đủ lý do lần lữa, mới ép ta vội vàng ra tay. Con người mà, hễ lòng có tình lập tức trở nên vô dụng. Nếu cô ấy đao thương bất nhập, các ngươi đã sớm chết không có chỗ chôn, nói cho công bằng, các ngươi còn phải cảm kích cô ấy.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 103"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online