Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 102

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 102
  • 10
Prev
Next

Chương 102: Giết hắn.

Mười lăm tháng chín, ánh trăng cực kỳ sáng.

Vốn cho rằng xuyên qua bức tường nước dày như vậy không thể nào trông thấy đỉnh, vậy mà từ chỗ nước xoáy ở sườn núi phía đông sau giữa trưa bắt đầu thong thả chuyển vị trí, đợi đến lúc trăng lên giữa trời, cô sơn bỗng xuất hiện treo trên bầu trời. Ngọn núi kia biến mất trong trời đất vạn năm, một lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực xuất hiện dưới trời sao sáng lanh lảnh. Nhìn lên thấy trời bị cắt thành khối tròn, chung quanh tầm mắt bị che, trên bầu trời hình tròn có sao còn có trăng, giống như một cái trứng gà tròn hiện trên chén sứ men rạn Đông Câu, cổ kính lại thú vị.

Bọn Tiên quân không lên núi, trên đỉnh chỉ có thủ hạ của Lệ Vô Cữu, Đại tư mệnh và Giao vương. Đại tư mệnh tự cao tự đại, mấy người phàm này võ công cao tới đâu thì cũng không đáng nhắc tới. Hắn nhìn Giao vương, “Bọn họ đang chờ dưới chân núi, xin hỏi Đại vương giờ có thể di động Thái Ất kính được chưa?”

Giao vương sờ cằm, hai ngón tay hướng về phía trước so sánh, “Ly trung hư, khảm trung mãn, đoái thượng khuyết, tốn hạ đoạn…*”

(*khẩu quyết mình để nguyên Hán Việt)

Đại tư mệnh không hiểu hắn đang nói gì, giờ này còn ngâm nga quẻ tượng, chẳng lẽ có cao thâm gì? Hắn nhẫn nại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Giao vương há miệng thở dốc, “Theo quả nhân biết —— thì không có.”

Nhóm ngự giả đang hóng lời giải thích lập tức chuyển sang vẻ mặt ghét bỏ, một kẻ nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí, ta nói rồi, cả đám con người chúng ta lại đi nghe lời chỉ huy một con cá, giỡn sao. Chi bằng làm thịt hắn, chúng ta tự quyết định. Theo ta thấy đã tới giờ rồi, nếu có lối vào sẽ không ngoài phạm vi một dặm. Giờ cứ chiếu trước một cái, khoanh vùng phạm vi, rồi tìm từng tấc, cũng không thể không thấy lối vào.”

“Ngươi còn muốn động thủ hả?” Giao vương lên tiếng, “Trên địa bàn của quả nhân dám buông lời muốn làm thịt quả nhân hả, tiểu tử ngươi là đầu tiên đó, thật bội phục dũng khí của người quá! Có điều ngươi thật hữu dũng vô mưu, lý lẽ sai một ly đi vạn dặm còn không hiểu, có cái đầu để cho đẹp thôi hả?”

“Ngươi…” Đám ngự giả rục rịch, bản tính lôi kéo bè lũ giang hồ nổi lên, bị một ánh mắt của Đại tư mệnh làm cho khiếp sợ lắng xuống. Đại tư mệnh rất có phong độ lãnh đạo, giọng trầm thấp vừa nghe đã khiến lòng người kính sợ, “Ai dám manh động đừng trách bổn tọa không khách khí.”

Tuy hắn không ưa Giao vương hễ có cơ hội liền giở tật xấu nói nhiều ra, nhưng cũng không thể để thủ hạ Lệ Vô Cữu động chút là đòi đánh đòi giết.

Một câu đã làm đám ngự giả đang phẫn nộ im miệng, Giao vương càng bội phục năng lực lãnh đạo trời sinh của hắn, dè dặt đặt tay lên vai hắn nói: “Nhìn xem, phong cách là đây…”

Đại tư mệnh hạ đầu vai thuận lợi thoát khỏi Giao vương. Ngưng mi nhìn đỉnh trời, ánh trăng dần dần chuyển qua vị trí trung tâm, hắn hỏi: “Giờ tới lúc rồi chứ?”

Giao vương lại lắc đầu, “Còn thiếu một chút nữa.”

Lúc này Đại tư mệnh không thể nào tin được hắn nữa, mặt lạnh lùng liếc nhìn hắn nói, “Tận dụng thời cơ mong Đại vương nhìn cho chuẩn. Bỏ qua đêm nay lại phải chờ một năm, ta sợ Lệ minh chủ với đám thủ hạ của y không kiên nhẫn, đến lúc đó huyết tẩy giao tộc, chuyện nghiêm trọng lên đó.”

Giao vương bị dọa trắng mặt, “Đừng đùa chớ, các ngài là chính đạo, chả nhẽ có thể trơ mắt nhìn võ lâm bại hoại tàn sát giao tộc ta sao?”

Đại tư mệnh nhẹ nhàng dắt môi dưới giác, “Ngài cũng nên rõ ràng một điểm, bổn tọa nghe lệnh Lang Huyên quân, mà bây giờ đến Lang Huyên quân cũng đọa thiên, ngài còn trông cậy vào chúng ta phát huy sức mạnh chính nghĩa à?”

Đám ngự giả bên cạnh rất phối hợp, đứng thành một vòng khoanh ngực nhìn hắn. Vốn không cao bằng con người Giao vương càng thêm lùn, bấm đốt ngón tay nói: “Đừng vậy mà, không phải trước khi vào chuyện chính phải hơi bí hiểm sao. Thời gian quả thật chưa tới mà, không tin ngài nhìn coi ——” hắn chỉ thẳng lên trời vào ngôi sao sáng nhất, “Ánh trăng còn chưa không đụng tới một góc sao Thất Chính, chờ cho sao kia hoàn toàn bị che khuất, thời cơ mới chính mùi.”

Đại tư mệnh nhìn lên, ánh trăng trắng lạnh cả người, đã tới gần ngôi sao kia. Nếu đoán không sai, chừng nửa nén hương nữa.

Cúi đầu nhìn xuống chân núi, người của Đài Chúng Đế cầm đuốc theo đến, lửa hừng hực chiếu thế giới lưu ly này đầy khí thế sát phạt. Bốn phía vách tường nước nên tiếng vang rất lớn, ánh sáng từ ngọn đuốc truyền lên tận đỉnh núi, trong ánh lửa người người chờ đợi, bất chợt nhìn lên hướng này.

Đã đến giờ, Đại tư mệnh đặt tay trên thanh đồng, đang muốn chuyển động bỗng thấy trong ánh sáng chợt loé nhảy lên vài bóng đen, kiếm quang chợt lóe, sau đó là tiếng binh khí chém vào da thịt. Mũi nhọn vung lên dòng máu ấm nóng, trong bóng đêm như ám khí nhẹ nhàng, có đường lối như quỹ tích kiếm rút mà bắn ra. Ba ngự giả không rên một một tiếng, uỵch ngã xuống. Người sau lưng bọn họ nhìn hắn nhếch miệng cười, “Xin lỗi Đại tư mệnh, không phải cố ý giết người trước mặt ngài. Không giải quyết bọn họ nhất định hậu hoạn vô cùng, chúng ta phải phòng trước, xin Đại tư mệnh thứ lỗi.”

Đại tư mệnh vuốt cằm, lúc này nghe Giao vương hô nhỏ: “Đã tới lúc!”

Hắn nghe vậy, dùng sức chuyển Thái Ất kính.

Thái Ất kính rất nặng, hình bán cầu, treo cô linh trên cái giá bằng đồng được ghi chú đầy văn thanh cổ xưa. Nhưng thần kỳ là nó cũng không do trọng lực mà hơi chúi phía trước, người phải lấy tay chuyển động nó, dùng nó hứng lấy ánh trăng. Nó như một cái lọ thu thập ánh sáng, hấp thu từ mặt gương xuống chứa dưới đáy. Trung tâm đáy tròn có lỗ dò, phía dưới là một mặt lăng kính loang lổ. Có lẽ vì ngàn vạn năm không ai đụng vào, nó có vẻ như là thứ duy nhất trên đất có bề dày niên đại, ít nhất bề ngoài là vậy. Nhưng khi ánh trăng gắn kết vào, nó lại lập tức toả sáng ra sức sống mới mẻ, lớp ngoài màu xanh đồng nhanh chóng bong ra từng lớp với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, sau đó phát ra ánh sáng chiết xạ mạnh vô cùng chiếu ra xa xa, từ trên cao quan sát, vị trí là trong chỗ tế cạnh Xuân Nham Thành.

Đám đuốc tụ lại về trong thành, trong thành có nước, lội nước thật khổ. Cũng không biết bút tích của người nào, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, những giọt nước được bay đến giữa không, vẫn duy trì hình dạng như khi ở trên mặt đất. Bốn phía ầm ào tiếng nước, nhưng nước ở trong thành lại bay mất.

Giao vương ồ lên: “Còn vậy nữa sao?”

Đại tư mệnh không nói, quay đầu ý bảo hai đệ tử Tử Phủ ở lại canh giữ, còn mình chuẩn bị xuống núi. Trong kho tàng kia cuối cùng cất giấu gì không ai biết. Lỡ có nguy hiểm, hắn đi có lẽ trợ giúp được Tiên quân một tay.

Giao vương ở bên cạnh huyên náo: “Nghe nói nhân vật ác kia hồi đó cũng làm Đại tư mệnh, là tiền nhiệm của Tiên quân hả? Sao vậy? Tiên quân thấy có áp lực à?”

Đại tư mệnh có phần không vui liếc hắn, “Tiền nhiệm của Tiên quân gì chứ? Ngài nói chuyện cẩn thận một chút.”

Giao vương sửng sốt, chân thấp chân cao theo hắn xuống núi, vừa đi vừa nói: “Ý là tiền nhiệm của Đại tư mệnh đó, ‘Tiên quân’ đó ý là chỉ các hạ, không phải Lang Huyên Tiên quân…” Nói xong chớp cặp mắt nhỏ, buồn bực không phải một câu vô ý mà trúng chân tướng gì chứ, thế giới tiên loạn vậy sao?

Dưới chân Đại tư mệnh có gió mát, hắn thuận gió mà đi rất nhanh. Giao vương mắt thấy đuổi không kịp, giơ tay đón tùy tùng bên cạnh, “Các ngươi chờ cái gì? Còn không mau nâng quả nhân đuổi theo!”

Hắn dang ra hình chữ đại tê liệt ngã xuống, giao nhân vội nâng hắn lên đỉnh đầu, nhìn thực giống như nâng phạm nhân sắp sửa bị ngũ mã phanh thây.

Trong thành sương bay giữa không trung, gần mặt nước vẫn có, trong sáng kinh người.

Lệ Vô Cữu gặp Nhai Nhi mỉm cười, “Ta vì Lâu chủ đã cho dọn sạch đường đi phía trước, việc tiếp theo mời Lâu chủ .”

Nhai Nhi nói: “Nói giỏi lắm, chỉ cần Minh chủ thả tinh phách của Tung Ngôn ra, ta lập tức huy động Thần bích, mở cửa kho tàng cho Minh chủ.”

Ánh mắt thoáng nhìn về phía trước, dàn tế này cao vài chục trượng, môn hộ nguy nga thoáng như vách đá. Trên đó có cửa nhưng làm cách gì cũng không chút sứt mẻ. Trên khung cửa phía có khắc một hình cá âm dương như chỗ đặt Mưu Ni thần bích. Mọi thứ đã chuẩn bị, chỉ còn bước cuối cùng, nàng cầm Thần bích ra điều kiện, biết rằng lúc này, không lấy hết vốn ra trao đổi, thì không có gì có thể áp chế hắn .

Lệ Vô Cữu cáo già, cười nói: “Lâu chủ không thấy con thỏ không vung ưng, Lệ mỗ cũng vậy. Lâu chủ lấy Thần bích thể hiện thái độ, tự nhiên ta giao tinh phách Tung Ngôn cho ngươi.”

Nhai Nhi nói được rồi, dù sao có Tiên quân ở đây không sợ y lật mặt. Nàng ngưng thần chấn động, hai thanh Thần bích từ mắt nàng phóng ra, xoay vòng vòng trên không. Quả thật là binh khí số một được bài danh trong Thần Binh phổ, lưỡi bích mài mỏng như cánh ve, trong ánh đuốc chiếu rọi phát ra sắc sáng màu lam lạnh.

Thần bích này, trên giang hồ không ai không muốn lấy làm bảo vật riêng mình. Nó xuất hiện như được tròn giấc mộng, một lần thấy qua cả đời không uổng.

Bên ngoài môn đồ Đài Chúng Đế đang phục thủ cũng bị sự xuất hiện của Thần bích hấp dẫn lực chú ý. Chính giây phút này, phía sau đao phong lạnh lùng đánh đến trước yết hầu, sát thủ Ba Nguyệt lâu với loại mua bán này vô cùng thuần thục, họ am hiểu nhất là chọn thời cơ thích hợp, khắc người thất thần chớp mắt thần không biết quỷ không hay lấy mạng người.

Người ở đây hồn nhiên không hề biết biến cố nơi xa mười trượng, Lệ Vô Cữu thấy được hình thù Thần bích sáng lên, liền phóng ra tinh phác của Tung Ngôn. Đó là một khối màu đỏ, như túm luồng sáng mờ mịt, như mắt người bị đâm bị thương mà mơ hồ. Khoảnh khắc tinh phách xuất hiện, Áo dài của Tiên quân phất một cái, thu nó vào đáy tay áo. Lệ Vô Cữu kinh ngạc, “Cậu gấp thế? Cũng mới một nửa thôi mà!”

Thật khiến người uất hận, Tiên quân lại như không có gì, à một tiếng: “Lấy trước, khỏi mất. Thật ra có được nửa này rồi thì ta có thể làm trọn nửa kia cho hắn. Chỉ tốn thêm chút công, tương đối phiền toái thôi.”

Sắc mặt Lệ Vô Cữu trong ánh lửa âm tình bất định, y không nói nữa, chỉ mím môi nhìn hắn. Hao tổn tâm cơ cả ngày hôm qua là vô ích, hắn vẫn đến cùng nàng. Cũng được, tất cả đều là chính cậu chọn, có gì đừng oán người khác.

Nhai Nhi không vừa lòng, “Sớm biết Minh chủ nói không giữ lời, Thần bích ta cũng nên chỉ lấy ra một nửa.”

Lệ Vô Cữu nói: “Chuyện này không tính là nói không giữ lời, là Lâu chủ có chỗ dựa là Tiên quân, ta không thể không thêm phòng bị. Lấy thần thông của Tiên quân, tuy có thể tạo tròn một nửa kia tinh phách cho Long vương kình, nhưng Tung Ngôn thật sự có quay về hay không thì không chắc. Cho nên ta vẫn phải giữ lại một nửa trong tay làm thứ bảo đảm, lỡ các ngươi tay trái lấy tinh phách, tay phải liền ra tay hạ sát ta thì sao?” Hắn cười cười, “Ta quen biết Tiên quân nhiều năm, thủ đoạn của cậu ấy ta quá biết, cho nên không thể không phòng. Có điều Lâu chủ yên tâm, chỉ cần cửa mở ra, lập tức giao tinh phách cho Lâu chủ.”

Xem ra nhân phẩm hồi xưa của Tiên quân không được tốt, người quen cũ mà cũng đề phòng chàng như đề phòng cướp. Nhai Nhi dò xét chàng, chàng đang nghịch tay áo, nhàn rỗi điều chỉnh tầm mắt. Nàng nhẹ nhàng thu giọng, quay đầu nói được thôi, “Dù sao đã đến đây, không mở cánh cửa này cũng không xong. Cửa chính đã mở, Minh chủ vẫn tiếp tục qua loa thì đừng trách ta không khách khí.”

“Được, được.” Lệ Vô Cữu gật đầu không ngừng.

Nàng mới từ từ huy động Thần bích, đánh về phiến đá ngăn. Còn chưa khép xong, vách đá với Thần bích liền phát sinh ra liên kết, như hai cực nam châm âm dương hấp dẫn nhau, có điều từ trường không nhìn thấy, Thần bích với vách đá ngăn như theo đuổi nhau. Cả hai như kinh mạch kết nối, thiên ti vạn lũ quấn quanh không ngừng, sau đó không cần Nhai Nhi điều khiển, Thần bích tự phát điền khớp vào phiến đá.

Nặng nề một tiếng nổ vang, đất dưới chân chấn động. Từ khe hở cửa chính nhanh lộ ra khe vàng sáng rọi, có lẽ là từ vàng từ bạc… Cánh cửa dần dần mở ra, bức tường nước chung quanh có cảm giác, ánh sáng bên trong bắt đầu bất an chạy nhanh, giống như tia chớp chợt loé, làm lòng người thần kỳ lo sợ.

Nhai Nhi quay lại nháy mắt với Tô Họa, Tô Họa vuốt cằm, hơi lùi về. Chờ bọn họ tiến vào cửa động, nàng gác kiếm đứng thủ thế, cùng Si Mị Võng Lượng bảo vệ lối vào động.

Trong ngoài ngăn cách, ánh sáng từ sơn động chiếu tới giống như từ một nơi rất xa. Nàng thu tầm mắt nhìn người đối diện, cười nói: “Các ngươi từng nói, không tham tiền tài trong kho tàng. Giờ người ở trong động, ta giữ các ngươi lại thủ vệ, trong lòng chắc không thoải mái hả?”

Si Mị Võng Lượng nhìn nhau cười, “Bọn ta vẫn chung ý tưởng, tiền tài với bọn ta mà nói là vô dụng. Người khác còn dành để cho con cho vợ, bọn ta không có con có vợ để cho, phát tài rồi cũng ngồi chờ tóc bạc.”

Cũng phải, hai người đàn ông đâu thể có con. Khoé môi Tô Họa giữ một nụ cười, ánh sáng hắt dưới mặt như bạc trắng. Ngón tay cài vào chuôi kiếm từ từ bóp chặt, ghìm đầu ngón tay đến trắng bệch.

Chung quanh tiếng người có vũ trang chạy tới càng ngày càng gần, Hồ Bất Ngôn nhìn khắp nơi, “Lâu chủ tính kế rất giỏi, lão Lệ Minh chủ kia lặng lẽ an bài nhiều nơi gác ngầm vậy, định một lưới bắt hết bọn ta chăng?”

Tô Họa nhíu mày, “Sao ngươi còn ở đây? Ở lại kéo chân ta à, theo vào trong đi.”

Hồ Bất Ngôn chớp mắt nói: “Ta không cần tiền, vào làm gì? Với lại nàng ở đây thì ta đương nhiên muốn cùng nàng rồi.”

Nhưng trong mắt Tô Họa hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, nàng như đang rất kiềm chế, Hồ Bất Ngôn thấy nàng hơi kỳ lạ, “Hoạ à, nàng sao vậy?”

Si Mị Võng Lượng do câu này của Hồ Bất Ngôn cũng chuyển ánh mắt qua, chỉ trong nháy mắt này, nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, bổ qua Si Mị đứng gần nhất. Si Mị phản ứng không kịp, cậu chưa kịp rút kiếm, mắt thấy kiếm phong đã đến đỉnh đầu, lúc này một bàn tay bắt qua, cản cho cậu một kiếm.

Kiếm rất sắc bén, vung lên liền cắt thịt đứt xương. Máu Võng Lượng bắn lên mặt Si Mị, cánh tay đứt rời rơi xuống mũi chân cậu.

Mắt Si Mị muốn liệt, cố không nhìn Võng Lượng, rút kiếm đánh tới Tô Họa. Cậu chỉ không hiểu, sao lại thành thế này, không phải là thật đâu…

“Tô Họa, cô điên rồi sao!” Cậu hô to, tay không dừng, khua một vòng cường công phản kích. Có tuyệt vọng nào thương tâm bằng bị chiến hữu tin tưởng nhất phản bội? Cậu có thể nghi ngờ bất cứ kẻ nào nhưng chưa từng nghi ngờ Tô Họa, nàng là sư phụ của Lâu chủ mà!

Tô Họa buồn rầu không nói, vẻ mặt nàng trở nên xa lạ, như lúc này không cần giải thích câu gì.

“Vì sao là cô?” Si Mị tiếp tục truy hỏi, “Vì sao là cô!”

Tay trái nàng vung Long cốt tiên, phát ra âm thanh xé trời, “Bởi vì ta là người của Tàng Lung Thiên Phủ. Các ngươi cho rằng người bị giết ở Lục Thủy Thành là Cổ Liên Tử à? Sai rồi, cô ta chẳng qua là một ngự giả thủ hạ của ta mà thôi.”

Vậy nàng mới chính thực là Cổ Liên Tử? Mai danh ẩn tích núp ở Ba Nguyệt Lâu nhiều năm, Thủy Tông chủ trong thành chẳng qua là một con rối, trên đời này chỉ một mình Lệ Vô Cữu biết rõ chân tướng.

Chấp kiếm miễn cưỡng đứng lên Võng Lượng hét to giết nàng, có điều bị thương quá nặng, động tác hắn không còn linh mẫn như trước. Sau vài hiệp, Long cốt tiên quấn quanh cổ hắn, run cổ tay lật lại, nện hắn thật mạnh lên nền đá.

Võng Lượng ngã xuống phun mạnh ra một búng máu. Bốn phía vây đánh vùng lên không phải là người của Ba Nguyệt Lâu, sớm nên nghĩ tới, kế hoạch của Lâu chủ nàng đều biết, sao có thể ngồi yên mà nhìn.

Mưa tên hỗn loạn phóng tới Si Mị, cậu nâng kiếm ngăn cản, chặt đứt vô số cung tên tập kích chính diện. Nhưng cá lọt lưới luôn có, mũi tên sắt bén đã đâm thủng tế giáp cậu, đâm vào ngực bụng. Dù thân chịu trọng thương, chưa đến giây cuối cùng một khắc cũng tuyệt không buông kiếm.

Cả người cậu đẫm máu, hai mắt đỏ ngầu đứng giữa vòng vây, như ác quỷ từ địa ngục trèo lên.

Tô Họa lúc này đã không cần thiết ra tay, nàng nhắm chặt mắt, “Giết hắn.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 102"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online