Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 101
Chương 101: Làm người sao không nói đạo lý vậy.
“Trúc diệp thanh, màu xanh lục, kịch độc, thường bắt được trên cây, thích săn mồi ban đêm…” Hắn cố moi mấy thứ đọc trong sách ra. Thật ra cũng không phải cố quá, nó luôn trong đầu hắn. Nhai Nhi bỗng nhiên nhắc tới loài này, hắn liền cảm thấy có chuyện. Tề Quang cũng đã từng đề cập, nhiều năm trôi qua, chuyện linh tinh gì hắn đã quên sạch, trúc diệp thanh kia… Hình như hắn có từng nuôi thật, hắn không lo tại sao họ đều hỏi chuyện này, chỉ thấy lạ, “Lệ Vô Cữu tìm nàng à?”
Nhai Nhi gật đầu, “Em lên phía Đông ngọn núi xem xét địa hình thì gặp y ở đó.” Cúi xuống nói, “Chàng còn chưa trả lời câu hỏi của em, chàng còn nhớ trúc diệp thanh không ạ?”
Đầu Tiên quân xoay chuyển khá nhanh, trước đây không lâu nàng từng hỏi hắn có tiếp xúc với mấy con yêu ngoài Vạn yêu quyển không, lúc đó hắn thề thốt phủ nhận nói không có, giờ phản cung còn kịp không đây? Còn chống chế đến cùng thì sao? Hình như cũng không xong, chắc là nàng nắm chứng cứ gì mới nóng lòng ép hỏi dồn hắn.
Tiên quân chật vật thở gấp, “Trúc diệp thanh… có rất nhiều trên núi, Bồng Sơn cũng có.”
Nàng hí mắt hỏi: “Chàng từng nuôi đúng không ạ?”
Hắn chần chừ, thôi thì nói cho qua chuyện, do dự: “Hình như có từng nuôi, có điều nó là đực hay là cái ta cũng không biết.”
Nhai Nhi chống người hỏi hắn: “Con rắn đó có đẹp không ạ?”
Thật là kiểu ép cung đáng sợ, hắn châm chước một lát nói: “Ta không thấy nó xấu hay đẹp, không phải chỉ là một con rắn thôi à, đẹp thì đẹp cỡ nào chứ! Muốn so với… không có cách nào so với nàng đâu.”
“Vậy chàng có thích nó không ạ?”
Mồ hôi túa ra trên lưng hắn, cuống quít lắc đầu, “Ta là người bình thường, không có sở thích không bình thường đó nha! Ta không thích rắn, ta chỉ thích nàng thôi.”
Sau đó nàng lặng thinh, ánh đèn dạ minh châu ẩn ẩn chiếu vào trên người nàng, hắn nhìn nàng chậm rãi cởi ra xiêm y, lộ ra bờ vai linh lung. Xương cốt nàng rất mềm mại, cằm hơi nhọn đặt lên vai hắn, mông lung như lửa, mị nhãn như tơ, vẻ đẹp đầy dã tính mà cay độc.
Hắn được yêu mà sợ, ngại ngùng cười nói: “Ta hôm nay có phúc phần gì mà… Từ sau lần ở Bồng Sơn, đã không nhận được quà thưởng bực này.” Muốn động tay chạm vào nàng, nàng quanh co khéo léo từ chối, trái lại nhẹ cọ cọ vào đầu ngón tay hắn, như gần như xa đụng chạm, làm người tê dại tận trong lòng.
Hắn hít vào một hơi, đầu ngón tay không rảnh lưu luyến chỗ cần cổ, một đường đi xuống, dừng lại chỗ trắng tuyết nhô lên nửa che nửa lộ. Như thời viễn cổ che giấu trước phật đường, dụ dỗ vô cùng thuần thục, hắn khó có thể kháng cự nàng gợi tình như vậy. Tâm như nước chảy nùa xuân, nhìn nàng như cánh hoa dập dờn, hắn muốn bế nàng lên, nàng đưa lưỡi liếm đầu ngón tay hắn một cái, một cảm giác khó chịu ngứa ngáy chạy nhanh tứ chi bách hải, làm người vô cùng say mê, không biết giờ nào khắc nào.
“Em có giống trúc diệp thanh kia không ạ?”
Nàng phả hơi như lan bên tai hắn, hơi thở tê tê từ ốc tai hắn tiến vào, hắn nghe như nàng phun nạp cả thế giới. Muốn mất hết cả hồn, nhưng hắn vẫn toát một thân mồ hôi lạnh sợ hãi nhìn nàng, “Diệp Lý, nàng trúng tà hay sao thế?”
Nàng như say lười nhác cười, “Em trúng tà thì chàng giải giúp em sao ạ?” Thật từ từ dùng chóp mũi như chạm ngọc cọ lên cằm hắn, than nhẹ, “Chàng cũng từng thân mật với trúc diệp thanh kia như vậy, chàng đã quên rồi à.”
Tiên quân hoảng thật, “Không có, ta sao có thể! Con rắn kia ngốc đến hồ đồ, cả ngày chỉ biết chổng ngược người rồi ngủ. Hơn nữa nó quá nhỏ, đầu nó hình tam giác như mắt ma, thật không đẹp mắt.”
Sắc mặt của nàng biến đổi, “Chàng nói gì cơ?”
Tiên quân nuốt nước miếng, “Sao chứ? Ta nói con rắn đó thôi, sao nàng nóng nảy vậy?”
Nàng nghiến răng soàn soạt với hắn, đè cổ họng nói: “Em chính là trúc diệp thanh đó đấy, chàng nói nó nói xấu chính là đang nói em xấu!”
Tiên quân choáng váng tận cùng, dính dáng gì đến trúc diệp thanh đây? Nổi cơn như vậy, không lẽ có thai nữa!
Vội kéo tay nàng, dùng sức giữ cẩn thận bắt mạch, nàng mạnh mẽ giãy ra. Trong lòng Tiên quân phát lạnh, phát hiện phụ nữ thật sự rất khó đối phó, hắn không chỉ phải cẩn thận không được để bà nào khác đến gần, giờ đến rắn đến côn trùng cũng phải giữ khoảng cách.
Hắn khô mi nhìn nàng thật lâu, dựa vào ôm vai nàng, “Nhạc Lâu chủ, nàng là chủ một Lâu, là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ cao nhất trên giang hồ, không thể trẻ con vậy đâu. Không sai, ta có nuôi con trúc diệp thanh, hình như nuôi mấy chục năm, nó thừa dịp Bồng Sơn đại loạn chạy trốn. Có lẽ nó chịu đủ năm tháng buồn tẻ ở Tử Phủ, không còn muốn ở lại Lưu Ly cung, người có chí khác, rắn cũng vậy.”
Xem ra, chàng không biết toàn bộ sự thật. Cũng đúng, một người mọi sự tùy duyên sẽ không dây dưa dài lâu với khách qua đường thi thoảng lướt qua trong đời. Đi cũng được, ở cũng tốt, tất cả đều tự tìm vui. Cho nên con rắn chàng nuôi bỗng nhiên không thấy, chàng cho là nó chán mà đi, chưa từng nghĩ sẽ đi tìm. Trúc diệp thanh thiêu thân trong thiên hoả, chàng lại cho rằng nó tìm chỗ nào sống vui hơn, trải qua ngày lành hơn.
Nhai Nhi trong lòng buồn bực, chống người không nói. Hắn thấy vội ôm nàng vào lòng trấn an: “Có phải nàng sợ đêm mai đấu không lại Tề Quang không? Nàng yên tâm, chỉ cần lừa ra tinh phách của Tung Ngôn, ta nhất định chính tay đâm y cho nàng.”
Hắn không rõ nàng rốt cuộc khổ sở chỗ nào, nói vậy trúc diệp thanh từng đã cảm nhận nỗi khổ giống vậy.
Không biết chuyện mấy ngàn năm trước lại còn vì thế mà rơi nước mắt có lẽ không thích hợp, nhưng mới từ trong mộng hiểu ra nên chuyện cứ như mới xảy ra hôm qua. Nàng hỏi hắn: “Lệ Vô Cữu không nói cho chàng sau này trúc diệp thanh đi đâu sao ạ?”
Hắn lắc đầu, “Hắn chỉ hỏi ta còn nhớ con rắn đó không thôi.”
Câu trả lời đương nhiên là không nhớ rõ, ba ngàn năm trôi qua, một món đồ chơi thôi, đã sớm quăng đi chín tầng mây.
Nhai Nhi ổn định tinh thần mới nói cho hắn: “Thật ra rắn kia không bỏ chàng, nó ở trong con suối rình Tề Quang, cuối cùng bị y châm lửa ném vào Lang Huyên. Lúc đó nó vừa mới biến người thôi, cho nên chàng chưa gặp qua, nếu thấy rồi, chàng sẽ nhận ra, nó với em giống nhau như đúc.”
Trên mặt hắn một vẻ lo sợ không thôi, “Diệp Lý…”
“Đến giờ chàng không hiếu kỳ về đời đời kiếp kiếp của em sao ạ? Chưa từng tra Tam sinh bộ về em sao?”
Hắn đúng lý hợp tình nói: “Ta không. Ta mặc kệ kiếp trước nàng là ai, dù gì nàng cũng sẽ không có kiếp sau, kiếp này luôn theo ta, theo đến dài đằng đẵng.”
Không thích đọc sách mà còn đường đường chính chính như vậy, quả nhiên chỉ có Tiên quân. Nàng nhất thời nổi giận, bất mãn tiến sát vào lòng hắn, “Vừa rồi em mới mơ giấc mơ dài, thấy mình trèo cây, thấy mình bị giữ ở trong chén, đặt ở cung thứ nhất. Nghe nói chuyển thế phải uống canh Mạnh Bà, uống vào quên chuyện trước kia, nhưng vừa rồi mộng rất chân thật, em nhớ được hết, em chính là Trúc diệp thanh kia.”
Hắn không nói, chỉ nghe thấy lồng ngực kêu ù ù, mỗi một tiếng chùy đánh từ đầu nàng. Cánh tay hắn chậm rãi ôm chặt, như áp nàng sâu khảm vào da thịt, thật lâu sau mới nghe thấy hắn xin lỗi, “Là ta sơ ý, bỏ lỡ rất nhiều thứ.”
Bởi vì xuân hoa thu nguyệt cuồn cuộn chảy qua, chưa từng có thứ có thể tiến vào lòng hắn. Chàng quang minh, chính trực, lạc quan, chàng đối mọi việc vạn vật hữu tình, mà cũng đối với mọi việc vạn vật vô tình. Trước kia nàng không biết, cảm thấy sao chàng như vậy mà có thể thành tiên, nàng sai rồi, vui giận buồn khổ chàng đều không đặt vào đáy lòng, chàng mới là người trong lòng vĩnh viễn cố định.
Tâm luật đã xây xong, Tề Quang lòng có ý khác, khống chế không tốt nên rơi vào cõi trần. Chẳng qua nguyện vọng kiếp trước kiếp này làm, trước khổ sau ngọt cũng tốt hơn trước ngọt sau khổ. Hai cánh tay nàng vòng lên, ôm chặt cổ hắn, “Thiên hỏa đốt hết mọi vật, sao em còn có thể chuyển thế ạ?”
Uy lực của thiên hỏa quả thật rất lớn, dù là bề ngoài hay là tinh phách. Hắn dán mặt lên tấm vải sa mềm mại, chất liệu như mây khói, lục lại trí nhớ vô cùng yếu ớt của mình, “Chắc tại vì ta tìm trái sương mao đút cho nàng, trái đó không dễ hư, một trái ăn được mười ngày…” Còn là vì lười, thực ra sau khi Trúc diệp thanh ăn chay nó thích cải trắng, nhưng lá cây ăn không hết thì nhanh hỏng, còn phải dọn dẹp. Mấy chuyện này với hắn mà nói rất mất công, nên hắn nghĩ một biện pháp tốt, cho nó ăn quả sương mao. Trái này có thể ngưng hồn, mùi vị tuy không ngon nhưng chống đói, ăn trường kỳ còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Quan trọng nhất là, trái cây cắt xong sau mười ngày không phát ra mùi hư thối, cùng lắm chỉ khô thành một hạt cứng, mấy tháng mới dọn cũng không thành vấn đề.
Nhai Nhi oán hận nhìn hắn, “Đến giờ em vẫn còn nhớ tới vị trái sương mao, trong chua có sắt, ăn nhiều tiết ra nước chua lè.” Vừa nói vừa lắc đầu, “Chàng thật sự không thích hợp nuôi động vật, sau này chàng không cần mang Gạo Nhi, để tự em làm đi.”
Hắn vừa nghe thì mặc kệ, “Dựa vào đâu chứ? Ta là cha nó mà! Với lại Gạo Nhi cũng đâu phải rắn, ta sẽ không cho con ăn sương mao đâu.”
“Vậy chàng cho mẹ nó ăn, ăn mấy chục năm luôn, trong lòng em oán khí lớn chừng nào chàng biết không?”
Hắn cứng họng, “Đây là lấy chuyện kiếp trước ra nói lý rồi, làm người ai làm vậy! Cho nàng ăn sương mao là vì tốt cho nàng, nàng xem nàng bị thiên hỏa đốt còn ngưng hồn chuyển thế được, chẳng phải là công lao ta sao. Về phần ta mắc nợ nàng, phạt ta luôn phải nằm trong tay nàng, phối hợp với nàng sinh một trăm con, như vậy huề nha.”
Ban nãy nàng vẫn còn tức giận, nghe hắn nói xong cười rộ lên, “Một trăm đứa hả? Rốt cuộc là phạt chàng hay phạt em chứ?” Bàn tay trắng nõn thành thục đi xuống, một bước vén bào cư hắn rồi ngồi lên, “Một trăm con… Ít nhất phải nhịn hai trăm năm, Tiên quân nhịn được sao ạ?”
Cuồng dã của nàng càng sâu hơn trước kia, Tiên quân cắn môi không ra tiếng, cắm rễ trong thân thể nàng, nhìn nàng nở hoa diễm lệ trên người hắn.
Nàng kéo hắn đứng lên, làn da mồ hôi ẩm ướt kề sát bên nhau, nàng hổn hển bên tai hắn, giọng như dã thú muốn nuốt người vào bụng, khàn khàn nói: “Đêm mai mở kho tàng, chàng không cần ra mặt.”
Hắn mê man nâng mắt, ánh sáng trong đồng tử rất đẹp, “Không thích nghe bất kỳ kẻ nào xúi giục, ta sẽ không để nàng một mình gặp nguy hiểm.”
Nàng nói, hắn đáp, hắn đã không đồng ý thì đừng dây dưa chuyện này nữa. Lời khuyên của Lệ Vô Cữu không phải không có lý, nhưng trải qua nhiều thăng trầm, hai người họ ai rời khỏi ai đều không thể sống một mình.
Bay nhanh, nghìn cân đạp tuyết, mũi tên nhọn lên dây, hung hăng lấy mạng tướng. Nàng nâng mặt hắn lên, thân mật kề cận, trước kia hắn từng có cảm giác ta nàng có vẻ như đã từng quen biết, đến giờ mới hiểu, đích thực từng có một sinh linh, thu lại răng nanh, dùng cơ thể tinh tế kích thích tiếng lòng của hắn.
Bắt đầu sống trong cái chén sứ, sau này tự do hoạt động, giường hay trọng tịch đều là chỗ vui của nàng. Nàng nghỉ trong khe hở của chàng, uốn lượn trước ngực chàng. Chậm rãi trườn bò, bắt đầu ham muốn dùng thân mình đo vòng eo của chàng. Mỗi lần đầu đuôi gặp nhau, nàng đều cảm thấy chàng giữ dáng rất tốt, sau này nàng lớn lên, phát hiện dần dần độ dài dư ra nhiều quá, nàng bắt đầu sốt ruột, có phải do chàng luôn không ăn không uống nên bị đói gầy đi không.
Não rắn đơn giản, tính không được những đạo lý quá sâu ảo, nhưng trong đồng tử đỏ đậm toát ra lo lắng. Chàng đưa ngón trỏ sờ đầu nàng, lớn tiếng cười nhạo nàng ngốc, nàng cũng không tức giận, chờ lúc chàng ngủ rồi trèo lên cổ chàng, dùng lưỡi rắn hôn bờ môi của chàng.
Con rắn kia có ý với hắn, thiện do thiện quả, trằn trọc phiêu linh sau mấy kiếp, nàng vẫn quay về bên cạnh hắn.
Có thể tâm đã động mà không tự biết, nếu không làm sao khi nàng dụ hoặc hắn, hắn như không cần chần chừ liền sa vào, bởi hắn thiếu nàng một đoạn mỹ mãn. Sau này vì nàng mà rút gân đoạn cốt nhốt trong cực, trả giá cho hồn nhiên lúc trước. Hắn đến nàng chết oan chết uổng còn không biết, còn tưởng nàng đi tìm vui vẻ tiêu dao khoái hoạt.
Tâm lớn đến gần như tàn nhẫn, cũng chỉ có con rắn không có kiến thức coi trọng hắn. Cánh tay hắn ôm sau lưng nàng, “Ta cần phải đối tốt với nàng nhiều hơn nữa.”
Nàng cúi đầu nhìn hắn, mồ hôi ẩm trên tóc đang nằm lên tóc mai hắn, phản chiếu sáng như châu quang. Nàng nói không đúng, “Là em phải đối tốt với chàng nhiều hơn nữa, cảm tạ kiếp này chàng không chống cự, để em chiếm lấy chàng.”
Đạo hạnh không đủ, tài đức nào trèo cao đến hắn? Va vấp mấy kiếp lại lênh đênh mấy đời, góp đủ công đức quay về tìm hắn. Cũng may kiếp này gửi hồn vào sống làm người, nếu đầu thai chỗ khác, tiên yêu dây dưa không rõ, tội lỗi này còn lớn hơn nữa .
“Có điều Tề Quang kia… cảm tình với chàng hình như rất sâu.” Giọng nàng trộn lẫn chút sụt sùi, lầm bầm lầu bầu như thì thào, “Y không muốn hại chàng.”
Hắn bỗng nhiên thẳng lưng công một phát, “Lại suy nghĩ lan man rồi!”
Nàng a một tiếng, vội che miệng mình. Bên ngoài cả đêm có người tuần tra, động tĩnh quá lớn sợ đám thủ hạ chê cười.
Kết quả hôm sau cả đám đều biết, ai nấy đều hơi xấu hổ, chỉ có Hồ Bất Ngôn miệng không chừng mực dựa cửa như kẻ ngốc cười nhạo nàng: “Bà chủ à, tối qua kịch chiến nhẹ nhàng vui vẻ quá hả? Kiếp trước cô vốn là con rắn nhỏ, hèn chi lúc ta nhìn thấy cô cảm thấy rất thân thiết, dù gì cũng đều là ngoại tộc mà.”
Nhai Nhi đỏ mặt, “Hồ Bất Ngôn này, lão dám nghe lỏm à!”
Hồ Bất Ngôn đưa một ngón tay chọc chọc đầu tường, lớp vỏ chả mấy chốc rơi ra, lộ gạch đỏ bên trong. Hắn nhe răng cười, “Xuân Nham ngâm trong nước vạn năm , đầu tường này có như không có, cách âm cũng không tốt đâu.”
Tiên quân khoanh tay từ trong thong thả đi ra, vẻ mặt lơ đễnh, “Người làm chuyện thường tình, cũng như ăn cơm đi ngủ, có gì không đúng sao?” Hắn lườm Hồ Bất Ngôn một cái, “Lần sau khi ngươi làm chuyện đó đừng gào khóc thảm thiết nữa nha, bữa trước suýt chút làm ta với bà chủ ngươi sợ á.”
Đến phiên Tô Họa ngượng, nàng oán hận trừng mắt Hồ Bất Ngôn, xoay người đi ra ngoài.
Trước cửa chạm mặt một người, Đại tư mệnh gặp thoáng qua nàng, không liếc nhìn nàng một cái, tiến vào sân sau hướng Tiên quân chắp tay, “Lệ Vô Cữu đã phái thủ hạ lên cô sơn, để tránh cho họ chiếm ưu thế, thuộc hạ xin dẫn đệ tử xuất phát.”
Tiên quân nói được, “Bảo Giao vương đi cùng, đừng để hắn lúc quan trọng làm hỏng chuyện.”
Đại tư mệnh nhận lệnh đi, hắn đứng trên bậc thềm ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi, màn nước tiếp xúc với ánh trời đọng lại như hổ phách, mơ hồ phát ra màu vàng chát chúa, cuối cùng cũng phải quyết đấu.